Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 5: Trạch An

Trước Sau
Một bên là người thứ ba chen chân vào, một bên là công việc vất vả của ba, cân nhắc hai bên, Hứa Kiêu Bạch tính toán sẽ định không nói chuyện này với ba.

Cậu tự nhận mình là người trưởng thành, chuyện của mình tự mình chịu trách nhiệm, không thể ảnh hưởng đến ba. Cậu cũng biết muốn được vào làm ở trong Tập đoàn Trạch An khó đến cỡ nào. Chỉ sợ Vệ Hồng biết chuyện này mà ở trong công ty kiếm chuyện cho ba cậu. Có điều là Vệ Hồng tuy rằng là cháu trai của Vệ Trạch An nhưng theo cậu biết, Vệ Hồng ở trong công ty cũng không nhận chức vị gì. Ba cậu đi làm kế toán hẳn là không có bao nhiêu cơ hội cùng lão tổng giao tiếp đi.

Một công việc có lương tận năm mươi vạn một tháng đến không dễ dàng, Hứa Kiêu Bạch không muốn bởi vì vấn đề của mình mà để cho ba mừng hụt một hồi.

Vì thế biểu tình đắn đo ngắn ngủi một hồi của cậu trong nháy mắt đã bị cậu sử dụng chuyên môn diễn xuất của mình quét sạch. Một tay cầm đũa, một tay bưng bát cơm, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Là tập đoàn Trạch An đại danh lẫy lừng kia sao ba? Ba! Ba giỏi quá! Không được, hôm nay hai lão gia chúng ta nhất định phải uống một ly mới được. Còn không mau đem rượu vang đỏ quý giá của ngài lấy ra sao? Hiếm khi ba vui như vậy mà!"

Hứa Tuấn Lân trên gương mặt ôn hòa cũng khó nén ý cười, y một mình nuôi nấng Hứa Kiêu Bạch trưởng thành, cũng không từ bỏ sự nghiệp của mình. Thất nghiệp đối với y mà nói là đả kích không nhỏ. Hai tháng nay Hứa Kiêu Bạch chưa từng thấy ba mình cười. Mỗi ngày thấy ba đi sớm về muộn, mỗi lần đều là đội u ám trở về. Bây giờ cậu đã trưởng thành cũng nên gánh vác cho ba một chút. Chờ cậu quay phim kiếm được tiền rồi nhất định sẽ để cho ba an nhàn hưởng thụ nửa đời sau, không thể luôn vì kiếm sống mà bôn ba nữa.

Hai cha con uống chút rượu liền đi ngủ sớm. Một người hôm sau phải đến công ty báo danh, một người hôm sau phải đến văn phòng thử vai.

Một nhân vật nhỏ chỉ có bốn cảnh quay, cũng không có gì để thử. Thật ra khi Từ Tuệ gửi ảnh chụp cùng một số video cho đối phương, đạo diễn liền rất hài lòng gật đầu rồi. Cảm giác thiếu niên của Hứa Kiêu Bạch thật sự rất mạnh mẽ, lúm đồng tiền nông nông lại có vẻ thuần tình động lòng người. Người không quen biết cậu, thật sự sẽ coi cậu là tiểu đệ ấm áp ôn nhu ngoan ngoãn thật.

Kỳ thật cậu chính là một con mèo hoang giấu mũi móng vuốt trong đệm thịt, anh không chọc cậu ta, cậu ta cũng không chọc anh. Nếu anh chọc cậu ta, cậu ta sẽ lập tức cào anh mà không cần suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiêu Bạch vội vàng ăn hai miếng bữa sáng mà Hứa Tuấn Lân đặt trên bàn rồi cầm ba lô đi xuống lầu. Từ Tuệ ở trong xe chờ cậu, trợ lý Tiểu Lưu cũng ở đó. Tiểu Lưu là kiểu trợ lý quần chúng, chính là ai có việc, liền đi làm trợ lý của người đấy. Mặc dù vậy, hắn cũng cảm thấy nhàn rỗi.

Hôm nay đi theo Hứa Kiêu Bạch đi làm, lần đầu tiên đi làm phim với đoàn làm phim, hắn còn có chút hưng phấn.

Tiểu Lưu đưa cho Hứa Kiêu Bạch một cốc cà phê hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi Bạch ca?"

Tiểu Lưu thấy ai cũng gọi anh, Hứa Kiêu Bạch nhỏ hơn hắn năm tuổi nhưng cũng vẫn gọi cậu là anh.

Hứa Kiêu Bạch lấy ra một trang kịch bản duy nhất nói: "Cái này còn cần chuẩn bị sao? Em cảm thấy đây là vũ nhục em, các anh nói xem em mười năm này chăm chỉ học tập, như thế nào lại không có chỗ dùng chứ?"

Từ Tuệ ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn cậu một cái, lúc quay đầu lại thấy Hứa Kiêu Bạch trợn nửa tròng mắt trắng ngồi đó u ám truyền đến một câu: "Mười năm học tập sao không có đóng băng chết luôn đi?"

Hứa Kiêu Bạch nằm sấp trên lưng ghế trước, hướng về phía Từ Tuệ vuốt mông ngựa: "Chị Từ hôm nay khí sắc không tệ nha! Màu son đỏ này rất hợp với chị! À há, chị Từ gầy hơn sao? Cái váy này rõ ràng rộng hơn chút rồi."

Từ Tuệ liền ăn một bộ thổi phồng này của Hứa Kiêu Bạch, lúc miệng ngọt cũng giống như bôi mật, tròng mắt trắng trong nháy mắt thu lại, đừng nói là đã từng xuất hiện. Cô cầm lên trang kịch bản gõ vào đầu cậu: "Bất luận như thế nào, trận đánh hôm nay chính là một khởi đầu tốt đẹp. Mặc dù chỉ là một nhân vật phụ nhỏ trong web drama, nhưng cậu vẫn còn trẻ, trẻ là vốn liếng. Chị tin cậu có thể làm được!"

Sau khi uống một bát canh gà của chị Từ, xe liền dừng lại ở bãi đỗ xe của thành phố Điện ảnh Trăn Hoàn.



Ba người đến trường quay, có một bộ phận nam nữ chính đã bắt đầu quay phim, bởi vì vấn đề lịch trình của diễn viên, có diễn viên quan trọng vắng mặt nên tạm thời thay đổi người. Hứa Kiêu Bạch nhìn đoàn người phía xa xa có một thanh niên cao lớn vào phòng thử vai, chị Từ đi tìm nhân viên công tác tại hiện trường đối chiếu, Hứa Kiêu Bạch liền đứng ở một bên cùng Tiểu Lưu chờ.

Rất nhanh chị Từ cầm số thứ tự lại đây nói: "Người thử vai không nhiều lắm, đều là thử vai nam 4, vai này của cậu cơ bản là đã định trước rồi."

Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Còn có một nam 4 sao?"

Chị Từ trả lời: "Nam 3 và nam 4, đạo diễn đang nổi nóng. Nghe nói lúc này đang ứng phó với phía trên, chúng ta ở lại một lát lại đi vào, đừng đụng vào chuyện này."

Hứa Kiêu Bạch gật đầu ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài chờ.

Rất nhanh, một thanh niên vừa mới thử vai đã từ trong phòng tập đi ra dưới sự vây quanh của một đống trợ lý. Chuyên gia trang điểm ở một bên giúp hắn sửa sang lại, trợ lý đưa nước khoáng cho hắn, người đại diện kiên nhẫn nói chuyện.

Hứa Kiêu Bạch có chút hâm mộ, khi nào mình có thể có được đãi ngộ như vậy đây?

Nhưng mà đối phương xoay người một cái, gương mặt trang điểm tinh xảo kia lại lộ ra bảy phần quen thuộc. Hứa Kiêu Bạch cảm thấy hôm nay mình không nên ra ngoài, sao lại cố tình đụng phải hắn chứ?

Trần Trình vừa vặn cùng cậu nhìn nhau, hiển nhiên, hắn cũng sửng sốt. Lập tức đi về phía Hứa Kiêu Bạch, giống như đang khoe khoang phô trương hiện có của mình. Ba trợ lý, hai nghệ sĩ trang điểm, một người đại diện tận tâm như người giữ trẻ. Bộ trang phục này cũng không phải loại như người xuất thân từ khu ổ chuột như Trần Trình có thể mua được. Không cần nghĩ cũng biết đây là của Kim chủ sắm cho.

Trần Trình nhìn qua tâm tình không tệ, hẳn là đã giành được vai diễn, hắn tiến lên vẫy vẫy tay với Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Tiểu Bạch, trùng hợp như vậy? Em cũng đến thử vai à? Nam mấy?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Không có mấy gì cả, nào có vai tuyến đầu như Trần đại minh tinh ngài, tôi chỉ là một vai phụ thôi, không có phân cảnh gì cả."

Trần Trình nói: "À... Không sao đâu, cứ từ từ. Em có cần... Tôi nói chuyện với đạo diễn của em không?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Thật lòng không cần, anh nên lo nhiều hơn cho mình đi! Coi chừng đồ chơi nhỏ của anh ngày nào đó không thỏa mãn được nhu cầu của Kim chủ, lại đem anh đạp một cái, nên đổi lấy một công việc điêu khắc là tốt nhất! Nhân cơ hội kiếm thêm vài khoản, tích góp một chút vốn quan trọng hơn."

Trên mặt Trần Trình biểu tình biến dị, hắn cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng nói: "Tiểu Bạch, em nhất định phải... Ăn nói như vậy sao?"

Hứa Kiêu Bạch bật cười nói: "Trần đại minh tinh anh hẳn là hiểu tôi đi? Khi nào tôi không nói như vậy rồi? Chính mình là người nào trong lòng không còn không biết sao? Nhân vật này của anh như thế nào có được mọi người ai mà không biết chắc? Được rồi, đừng giả vờ là bạch liên hoa với tôi. Làm con điếm thì không cần lập bài phường, anh cho rằng cả thế giới đều như anh sao?"

Trần Trình nói không lại cậu bị tức đến gần chết, xoay người mang theo đoàn đội của mình chậm rãi đi đến phòng nghỉ. Một lát sau đến lượt Hứa Kiêu Bạch thử vai, cậu sửa sang lại cảm xúc một chút, thu hồi móng vuốt mèo hoang vừa mới xù lông xong, đeo một cặp kính gọng đen lên. Một em trai học sinh nhu thuận dịu dàng, săn sóc mềm mại cứ như vậy xuất hiện trước mặt đạo diễn.



Hứa Kiêu Bạch diễn cảnh bị nữ thần cự tuyệt, lý do nữ thần cự tuyệt cũng rất đơn giản, không muốn tình chị em không rõ ràng.

Cậu không đem đoạn diễn trở thành bi thương hay là hờn giận. Sau khi giả vờ nghe nữ thần cự tuyệt, cậu lại nhếch khóe môi cười cười nói: "Nếu như em có thể cho học tỷ một tương lai, như vậy nếu đến lúc đó học tỷ vẫn còn độc thân một mình, học tỷ có thể cho em một cơ hội nữa không?" Nói xong câu đó cậu ngượng ngùng nở nụ cười, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định.

Đạo diễn nhịn không được khen một câu: "Cảm xúc nắm bắt rất tốt, hình tượng cũng không tệ, đứa nhỏ này ai giới thiệu tới đấy? Cậu trực tiếp qua cửa, đặt thời gian quay chụp chính thức đi!"

Hứa Kiêu Bạch thập phần lễ phép tiến lên cảm ơn đạo diễn, gương mặt này của cậu cực kỳ có tính lừa gạt. Chỉ cần cậu không mở miệng, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác hài tử ngoan nhu thuận hiểu chuyện có lễ phép. Đạo diễn có ấn tượng rất tốt với cậu, còn mở miệng dẫn dắt cậu vài câu.

Lúc đi ra, chị Từ liên tục giơ ngón tay cái lên với cậu, liên thanh khen ngợi: "Không tồi nha tiểu tử, không uổng công khổ tâm chị đây hai năm này tưới tiêu. Vừa rồi nhân viên nói với chị, loại vai diễn nhỏ như cậu không có hợp đồng, nhưng ký là ký, vừa rồi chị đi ký cho cậu. Trả trước 30% tiền đặt cọc, lát nữa sẽ chuyển qua cho cậu."

Hứa Kiêu Bạch búng tay, cảm xúc không vui khi vừa mới gặp phải Trần Trình bị quét sạch.

Cậu cũng là vừa mới biết được thì ra nam 3 trong web drama Trần Trình kia lại đụng phải vai phụ trong bộ phim web drama mà cậu muốn thử vai. Có điều là lùi bước không phải tính cách của Hứa Kiêu Bạch, nếu đã tới thì cậu nhất định phải thử kính. Có thể thuận lợi như vậy, Hứa Kiêu Bạch cũng rất ngoài ý muốn. Điều này cho thấy tầm nhìn bình thường và học tập của cậu đã đóng một vai trò không lớn, và cung cấp cho cậu một sự khẳng định.

Trên đường trở về, Hứa Kiêu Bạch gửi tin nhắn cho Sở Vi, đem tin tức tốt này nói cho bạn tốt. Hai người hẹn buổi tối cùng đi ăn thịt nướng chúc mừng một chút, cũng đi dạo phố, thuận tiện đem chuyện ba cậu làm việc ở tập đoàn Trạch An nói cho Sở Vi.

Sở Vi cảm thán một tiếng: "Cuộc sống thật sự là khắp nơi đều có cẩu huyết, có điều là chú Hứa nghĩ thế nào?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Tôi không nói với ba chuyện tôi và Trần Trình chia tay, cũng không nói người thứ ba là cháu trai của Vệ Trạch An. Ba tôi là ba tôi, tôi là tôi, trừ khi ông ấy không muốn làm việc ở đó, nếu không tôi sẽ không can thiệp vào."

Sở Vi ôm lấy vai Hứa Kiêu Bạch nói: "Nói rất hay, với năng lực làm việc của chú Hứa, những người đã thử qua đều biết, nhất định có thể đứng vững gót chân ở tập đoàn Trạch An."

Hứa Kiêu Bạch cảm thấy lời này của Sở Vi làm sao không đúng lắm, nhưng cũng không so đo với hắn.

Buổi tối chị Từ thông báo cho Hứa Kiêu Bạch bảo cậu thứ hai này tiến tổ, tranh thủ trong vòng ba ngày quay xong bốn cảnh của mình. Hứa Kiêu Bạch gửi lại một biểu tình OK rồi đi ngủ sớm, trước khi đi ngủ, lại tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ ba ngày.

Sáng sớm hôm sau, cậu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tiến tổ. Lại phát hiện Hứa Tuấn Lân không đi làm, Hứa Kiêu Nhìn đồng hồ hỏi: "Ba, sắp trễ rồi, vừa đi làm đã tới trễ như vậy không tốt đi?"

Hứa Tuấn Lân phục hồi tinh thần lại nói: "À hôm nay ba đến ngân hàng, con không cần phải lo lắng cho ba, con cứ bận việc của mình đi."

Hứa Kiêu Bạch tiến lên ôm Hứa Tuấn Lân hôn lên má y một cái nói: "Chờ con nuôi ba đi! Đồng chí Hứa!"

Hứa Tuấn Lân muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không nói ra miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau