Cố Kiếm

Chương 29: Nghi Ngờ (1)

Trước Sau
Thích khách bị giải vào xe chở tù áp giải về kinh, Nghiêm Sương dù bị xích trong xe tù vẫn nhìn hướng Tô Cẩn, mặc dù miệng bị chặn nhưng trong mắt mang theo đầy bất đắc dĩ, tức giận và bi thương.

Tô Cẩn bị ánh mắt của hắn trừng đến mức tâm trạng bất an, lặng lẽ đi hỏi Cao Vĩnh Phúc: "Người đó là ai?"

Cao Vĩnh Phúc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Cẩn, thấp giọng nói: "Lúc trước hắn là tổng quản trong cung, vẫn luôn hầu hạ Phụng Thánh quận chúa ... sau khi Phụng Thánh quận chúa qua đời, hắn cố chấp cho là bệ hạ hại chết ... Vẫn luôn đối nghịch bệ hạ, bệ hạ nể mặt quận chúa nên vẫn không thẳng tay xử trí hắn."

Tô Cẩn da đầu căng cứng, suy đi nghĩ lại, khi lần nữa đi cùng Lưu Tầm, cô cẩn thận hỏi Lưu Tầm: "Thích khách kia bệ hạ định xử trí như thế nào?"

Lưu Tầm liếc nàng một cái, trong đôi mắt vui giận khó phân biệt: "Đương nhiên là ấn quốc pháp xử trí, ám sát quân vương là tội mưu phản nghiêm trọng."

Tô Cẩn do dự một lát: "Thích khách kia hình như nhận thức tỷ tỷ?"

Lưu Tầm mím môi: "Chỉ là tỷ tỷ nàng lúc nhàn hạ dạy hắn vài thứ giết thời gian mà thôi."

Tô Cẩn thuận miệng nói: "Ồ... Là đồ đệ?" Sau đó tức khắc cảm giác được Lưu Tầm quay ngoắt lại với ánh mắt lạnh lùng: "Hắn mà cũng xứng!"

Tô Cẩn ngậm miệng, nghĩ đến Lưu Tầm... Cũng coi là đã nhận mình chỉ điểm ... Chính mình quên mất ở cổ đại quan niệm giai tầng phân định rõ ràng ... Nhìn ra được Lưu Tầm cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, những nghĩ đi nghĩ lại vẫn truy vấn: "Ngày đó hắn nói, là bệ hạ hại Phụng Thánh quận chúa?"

Lưu Tầm chuyển mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: "Thích khách vọng ngôn, nàng không cần để ở trong lòng!"

Tô Cẩn bị ánh mắt của y chấn nhiếp, không dám hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng cô lại không đoán ra được manh mối nào, cô không khỏi nhìn Nghiêm Sương vẫn luôn nhìn chằm chằm cô từ trong xe tù, băn khoăn không biết có nên chờ đến lúc không ai chú ý, tìm cơ hội hỏi tra hỏi chút hay không.

Lưu Tầm chú ý tới ánh mắt của nàng, hừ lạnh một tiếng: "Ngày mai sẽ đến kinh thành, thích khách sẽ bị giải vào thiên lao chờ thẩm án, nếu không có thủ dụ của trẫm không ai được phép gặp."

Tô Cẩn ngơ ngác nhìn về phía Lưu Tầm, Lưu Tầm lại nhìn nàng một cái, cường điệu: "Đêm nay ở lại Phong huyện, ngày mai sẽ có thể vào kinh."

Tô Cẩn ồ một tiếng, nhìn gương mặt Lưu Tầm trong nháy mắt trầm xuống, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hôm trước không phải nghe Đái Bách Xuyên nói, vào kinh còn phải mất bốn năm ngày nữa sao? Chẳng lẽ đẩy nhanh lộ trình?



Lưu Tầm tiếp đó không nói gì thêm.

Buổi tối Cao Vĩnh Phúc thay dược cho Lưu Tầm, ngày ấy thích khách tập kích, Lưu Tầm động thủ nên vết thương trên vai vốn đã kết vảy lại nứt ra, nhưng Lưu Tầm lại không cho ai nói ra, chỉ gọi ngự y đến băng bó.

Một ngày nay Lưu Tầm vẫn trầm mặt, Cao Vĩnh Phúc cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ, kết quả Lưu Tầm đột nhiên hỏi hắn: "Hôm qua ngươi có thấy được không? Nếu không phải trẫm ngăn cản, một đao của nàng ấy có thể đem Nghiêm Sương chém thành hai khúc, năm đó nàng vì che chở Nghiêm Sương không biết đã cũng ta náo loạn bao nhiêu lần, mấy năm nay Nghiêm Sương khiến ta chán ghét nhưng niệm tình nàng, ta mới không làm khó hắn."

Cao Vĩnh Phúc đổ mồ hôi cân nhắc đáp lời: "Có thể là do quận chúa lo lắng cho an nuy của bệ hạ, không kịp suy nghĩ nhiều nên không nhận ra?"

Lưu Tầm hừ lạnh một tiếng: "Nghiêm Sương lúc đó đã cởi khăn che mặt, cũng đã lên tiếng, nàng sao có thể không nhận ra? Ta thấy Nghiêm Sương lúc ấy cũng là kinh ngạc đến ngây ra, người cô cô lúc trước che chở hắn như vậy mà bây giờ lại muôn giết hắn, e là đến bây giờ vẫn chưa hồi thần lại đâu."

Cao Vĩnh Phúc đành phải làm bộ suy nghĩ kỹ lưỡng, Lưu Tầm lại tiếp tục nói: "Còn có hôm nay, trẫm nói đêm nay sẽ ở tại Phong huyện, ngày mai sẽ vào kinh, nàng lại không có chút phản ứng nào, tuyến đường này nàng trước đây thay ta truyền tin mấy lần, Phong huyện cách kinh thành còn đến mấy trăm dặm, cho dù thế nào cũng không thể sáng mai đến kinh thành, nàng sao lại không chút nào phản ứng lại cứ như đi qua lần đầu?"

Cao Vĩnh Phúc cau mày: "Có lẽ quận chúa không chú tâm nghe lời người nói, suy nghĩ chuyện gì khác?"

Lưu Tầm lại nhìn ánh trăng bên ngoài rồi trầm tư hồi lâu: "Ngươi nói... Nàng có thể hay không, thực sự không nhớ?"

Cao Vĩnh Phúc hoảng sợ: "Bệ hạ không phải vững tin người chính là quận chúa sao? Chẳng lẽ lại thật là muội muội?"

Lưu Tầm nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: "Ta vững tin chính là nàng, thế nhưng, mấy ngày này cùng nàng ở chung, cảm giác, những chuyện đã qua tựa hồ không tạo ra chút ảnh hưởng nào với nàng, thái độ nàng đối với ta, đối với Nghiêm Sương rất kì quái... cứ như lần đầu gặp mặt, không biết gì về quá khứ."

Cao Vĩnh Phúc chần chừ một chút : "Có thể nào là do quận chúa muốn bệ hạ tin rằng người thật sự là em gái Tô Du, cho nên..."

Lưu Tầm cau mày, nhớ tới câu nói "Nhiệm vụ" không rõ ràng kia, trầm mặt hồi lâu.

Ngày thứ hai vẫn chưa đến kinh thành làm Tô Cẩn có chút ngoài ý muốn, thậm chí đi hỏi Đái Bách Xuyên, mà Đái Bách Xuyên sau khi biết lời do hoàng thượng nói, không dám nói là hoàng thượng nhớ lầm, đương nhiên che che dấu dấu: "Ah, đó là bởi vì dẫn theo thích khách, cho nên lộ trình chậm một chút, rất nhanh là có thể tới."

Tô Cẩn hơi kinh ngạc một chút, nhưng không tìm hiểu đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau