Chương 38: Tặng Hoa (2)
Mùa đông trời sáng trễ, nhưng Tô Cẩn lại có thói quen dậy sớm rèn luyện, khi cô rời giường, cung nữ bên ngoài vội vã tiến vào, hầu hạ cô rời giường, mặc dù có chút không quen, nhưng cũng biết trong cung nhiều quy củ, chính mình cũng không biết chải đầu vấn tóc, liền tùy các nàng thay cô chải đầu trang điểm. Cô ngồi trước bàn trang điểm, lại nghe thấy hương thơm lan tỏa, quay đầu, nhìn thấy chỗ bệ cửa sổ có một chiếc bình hoa bằng đất nung, bên trong cắm vài cánh mai vàng, cánh hoa vàng nhạt mùi thơm nhẹ nhàng.
Đang cảm thấy có chút không thoải mái khi để mấy hài tử phục vụ, ở thời đại của nàng, những hài tử này vẫn còn đang học trung học thôi, nên không khỏi muốn nhân lúc này khen ngợi chúng một chút: "Những cành hoa mai này thật đẹp"
Như Lan đang đứng phía sai chải tóc cười nói: "Đây là sáng sớm phó tổng quản phía tiền điện đưa đến, nói là do bệ hạ tự tay chiết cành, cắm tốt, rồi mới phân phó người đưa đến cho thị chiếu đấy ạ."
Tô Cẩn ngạc nhiên, tiếp đó cảm thấy có chút quẩn bách, hoàng thượng có ý gì đây? Sự mơ hồ khiến cô trăn trở cả đêm qua lại nổi lên, cũng may những cung nữ này đều được đào tạo nghiêm cẩn, chỉ nói ra sự thật, tuyệt đối không lắm miệng, Tô Cẩn đành phải cứ không tự nhiên như vậy mà để cho nàng ấy chải đầu, nàng búi gọn tóc phía sau lên rồi cố định bằng kim hoàn, nhìn qua thập phần nhanh nhẹn.
Sau đó Như Mai lấy ra một bộ y phục hai màu đen đỏ giao thoa, nhẹ giọng nói: "Nghiêm tổng quản nói, người là người tập võ, sáng sớm dậy sẽ cần hoạt động tay chân, cho nên chuẩn bị cho người một bộ Hồ phục, thuận tiện hoạt động, nói nếu người muốn tập võ thì hầu người dùng điểm tâm rồi dẫn người đến sàn tập."
Tô Cẩn đứng lên mặc y phục, quả nhiên tay áo ngắn bó sát, vạt áo buộc cao, bên ngoài y phục có vạt áo rộng rãi, quần dài và bốt da, nhưng không hề cảm thấy mỏng manh, chính phục xen kẽ đen và đỏ thẫm, phong cách đơn giản thanh lịch, vòng eo thắt chặt cùng bốt da màu nâu khiến đôi chân Tô Cẩn trở nên vừa thon vừa dài, cô vừa lòng gật gật đầu.
Gian ngoài cũng đã đưa lên sữa đậu nành nóng cùng một đĩa điểm tâm nhỏ, Như Cúc cười thưa: "Thỉnh thị chiếu dùng một chút điểm tâm lót bụng rồi hẵng đến sân tập, Nghiêm tổng quản đang đứng ở bên ngoài chờ rồi."
Tô Cẩn dùng một chút điểm tâm, uống xong sữa đậu nành nóng rồi đi ra ngoài, quả nhiên thấy Nghiêm Sương đứng ở trước cửa, nhìn thấy cô bước ra thì cung kính hành lễ: "Cô cô tối hôm qua ngủ có ngon giấc không? Y phục có chỗ nào không vừa người không?"
Tô Cẩn thở dài bảo: "Cùng ta nói chuyện cứ thoải mái đi, lúc nào cũng nghiêm cẩn như vậy ta nghe khó chịu lắm."
Nghiêm Sương nâng lên mắt cười: "Ta lúc nào cũng sẽ luôn nghe theo lời cô cô, bây giờ chúng ta ra sân tập nhé?"
Tô Cẩn có cảm giác bị nhìn thấu, thở một ngụm, Nghiêm Sương có phải đã nhận ra cô rồi không, cô chưa từng nói buổi sáng muốn đi luyện võ, hắn lại sớm đã chuẩn bị sẵn, không thể nghi ngờ những thứ này đều là thứ yêu thích của mình lúc trước, hoặc là nói, những người này đều coi mình là "Phụng Thánh quận chúa" trước đây? Nghĩ đến Lưu Tầm, cô càng thấy một trận mê màng.
Trời vừa rạng sáng, không khí lạnh khiến tinh thần sảng khoái, đoàn người Tô Cẩn một đường đi bộ tới, sương trắng toát ra từ mũi miệng, cho thấy nhiệt độ cực kỳ thấp.
Sàn vật trong cùng là để con cháu hoàng gia tập cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên là bằng phẳng rộng rãi, bia bắn đường chạy đầy đủ, Tô Cẩn đi vào, xa xa lại nhìn thấy sàn vật có sương trắng bốc lên cùng tiếng nước, nàng ngẩn người hướng đến chỗ đó mà đi.
Cư nhiên lại là một hồ bơi cực lớn, được xây bằng đá hoa cường, nước bên trong lại không hề bị đóng băng, nhưng có thể nhìn thấy mặt nước có kết băng mỏng, đến gần thì thấy một lớp sương trắng, nước rất trong và sạch, gợn nước dập dờn, có thể nhìn thấy một thân hình cường tráng đang lặn bên dưới đáy hồ như một con cá, động tác gọn gàng có lực, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn, thời tiết lạnh lẽo như vậy mà lại có người bơi lội trong hồ.
Tô Cẩn liếc nhìn Nghiêm Sương, Nghiêm Sương nhếch mép cười khẩy, người dưới đáy hồ loạt xoạt một lát rồi nổi lên mặt nước, một ta gạt nước trên mặt, tóc dài ướt đẫm dán sát vào cổ, dưới đường cong chiếc cằm thon gọn là vai rộng cường tráng, người đàn ông kia quay đầu nhìn Tô Cẩn, ánh mắt sâu thẳm, lông mi ẩm ướt, mũi thẳng tắp, rõ ràng là Lưu Tầm.
Tô Cẩn trong nháy mắt liền hiểu ra vấn đề hôm qua còn đang cảm thấy khó hiểu —— Lưu Tầm làm thế nào để giảm cân mà không biến mình thành một người đàn ông cơ bắp, hóa ra là bơi lội.
Lưu Tầm mỉm cười, bước lên từ từ theo bậc thang bên trong hồ, người y chỉ mặc độc một chiếc khố, dòng nước lạnh chảy dọc theo mái tóc, lướt qua thân hình cân đối săn chắc với những đường cong cơ bắp tinh tế. Trong thời tiết giá lạnh này, toàn thân bốc sương trắng nhưng trông y chẳng có vẻ gì là thấy lạnh. Y đi chân trần ung dung bước về phía Tô Cẩn, bờ vai rộng đôi chân dài, vòng eo thon hông săn chắc, cơ bắp toàn thân sắc nét, không hề có một vết sẹo lồi lõm nào, thân hình như một kiệt tác của nhà điêu khắc phương Tây đánh mạnh vào thị giác người nhìn.
Trong quân đội, Tô Cẩn đã nhìn thấy nhiều đàn ông ăn mặc sốc sếch, nhưng không hiểu sao lại đỏ mặt trước một người ngày thường luôn ăn mặc chỉnh tề như Lưu Tầm, vội vàng hành lễ, hỏi: "Bệ hạ hôm nay không cần lên triều?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Không cần, ngày mai mới là đại triều, ta mới hồi kinh, dù sao cũng phải cho ta nghỉ ngơi một ngày."
Dưới cái nhìn của Lưu Tầm, Tô Cẩn gần như không biết nói gì cho phải, ý tưởng trước đó là đến phòng tập rồi sẽ để mọi người lui ra, một mình luyện tập đã không còn khả thi nữa. Cơ thể trần truồng ướt át của Lưu Tầm cách cô rất gần, khiến cô có chút cảm giác áp bách. Lúc trước khi huấn luyện, cô đã từng cùng đối chiến với rất nhiều nam đặc chủng binh cao to hơn mình rất nhiều, nhưng cũng chưa từng có cảm giác muốn lùi bước. Nhưng bây giờ nhịp tim thậm chí còn tăng nhanh, điều này thật quá vô lý, Tô Cẩm khẽ cắn môi dưới.
Lưu Tầm vốn quen thuộc với Tô Cẩn chú ý đến động tác nhỏ của nàng, biết nàng đang trong tình trạng vừa cảnh giác vừa khẩn trương, trong mắt hiện lên chút thất vọng. Lúc này, Nghiêm Sương thành thạo lấy chiếc khăn tắm thêu rồng vàng đưa đến cho Lưu Tầm. Trước giờ hắn chưa từng ân cần với y như vậy, Lưu Tầm lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Sương, Nghiêm Sương đáp trả y bằng một ánh mắt khinh bỉ, Lưu Tầm đón lấy khăn tắm lau lau người, lại nhận lấy áo bào ngọc sắc kim long Nghiêm Sương đưa tới mặc vào, buộc lỏng thắt lưng. Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, tò mò đi tới nhìn mặt nước dập dờn bốc sương trắng.
Đang cảm thấy có chút không thoải mái khi để mấy hài tử phục vụ, ở thời đại của nàng, những hài tử này vẫn còn đang học trung học thôi, nên không khỏi muốn nhân lúc này khen ngợi chúng một chút: "Những cành hoa mai này thật đẹp"
Như Lan đang đứng phía sai chải tóc cười nói: "Đây là sáng sớm phó tổng quản phía tiền điện đưa đến, nói là do bệ hạ tự tay chiết cành, cắm tốt, rồi mới phân phó người đưa đến cho thị chiếu đấy ạ."
Tô Cẩn ngạc nhiên, tiếp đó cảm thấy có chút quẩn bách, hoàng thượng có ý gì đây? Sự mơ hồ khiến cô trăn trở cả đêm qua lại nổi lên, cũng may những cung nữ này đều được đào tạo nghiêm cẩn, chỉ nói ra sự thật, tuyệt đối không lắm miệng, Tô Cẩn đành phải cứ không tự nhiên như vậy mà để cho nàng ấy chải đầu, nàng búi gọn tóc phía sau lên rồi cố định bằng kim hoàn, nhìn qua thập phần nhanh nhẹn.
Sau đó Như Mai lấy ra một bộ y phục hai màu đen đỏ giao thoa, nhẹ giọng nói: "Nghiêm tổng quản nói, người là người tập võ, sáng sớm dậy sẽ cần hoạt động tay chân, cho nên chuẩn bị cho người một bộ Hồ phục, thuận tiện hoạt động, nói nếu người muốn tập võ thì hầu người dùng điểm tâm rồi dẫn người đến sàn tập."
Tô Cẩn đứng lên mặc y phục, quả nhiên tay áo ngắn bó sát, vạt áo buộc cao, bên ngoài y phục có vạt áo rộng rãi, quần dài và bốt da, nhưng không hề cảm thấy mỏng manh, chính phục xen kẽ đen và đỏ thẫm, phong cách đơn giản thanh lịch, vòng eo thắt chặt cùng bốt da màu nâu khiến đôi chân Tô Cẩn trở nên vừa thon vừa dài, cô vừa lòng gật gật đầu.
Gian ngoài cũng đã đưa lên sữa đậu nành nóng cùng một đĩa điểm tâm nhỏ, Như Cúc cười thưa: "Thỉnh thị chiếu dùng một chút điểm tâm lót bụng rồi hẵng đến sân tập, Nghiêm tổng quản đang đứng ở bên ngoài chờ rồi."
Tô Cẩn dùng một chút điểm tâm, uống xong sữa đậu nành nóng rồi đi ra ngoài, quả nhiên thấy Nghiêm Sương đứng ở trước cửa, nhìn thấy cô bước ra thì cung kính hành lễ: "Cô cô tối hôm qua ngủ có ngon giấc không? Y phục có chỗ nào không vừa người không?"
Tô Cẩn thở dài bảo: "Cùng ta nói chuyện cứ thoải mái đi, lúc nào cũng nghiêm cẩn như vậy ta nghe khó chịu lắm."
Nghiêm Sương nâng lên mắt cười: "Ta lúc nào cũng sẽ luôn nghe theo lời cô cô, bây giờ chúng ta ra sân tập nhé?"
Tô Cẩn có cảm giác bị nhìn thấu, thở một ngụm, Nghiêm Sương có phải đã nhận ra cô rồi không, cô chưa từng nói buổi sáng muốn đi luyện võ, hắn lại sớm đã chuẩn bị sẵn, không thể nghi ngờ những thứ này đều là thứ yêu thích của mình lúc trước, hoặc là nói, những người này đều coi mình là "Phụng Thánh quận chúa" trước đây? Nghĩ đến Lưu Tầm, cô càng thấy một trận mê màng.
Trời vừa rạng sáng, không khí lạnh khiến tinh thần sảng khoái, đoàn người Tô Cẩn một đường đi bộ tới, sương trắng toát ra từ mũi miệng, cho thấy nhiệt độ cực kỳ thấp.
Sàn vật trong cùng là để con cháu hoàng gia tập cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên là bằng phẳng rộng rãi, bia bắn đường chạy đầy đủ, Tô Cẩn đi vào, xa xa lại nhìn thấy sàn vật có sương trắng bốc lên cùng tiếng nước, nàng ngẩn người hướng đến chỗ đó mà đi.
Cư nhiên lại là một hồ bơi cực lớn, được xây bằng đá hoa cường, nước bên trong lại không hề bị đóng băng, nhưng có thể nhìn thấy mặt nước có kết băng mỏng, đến gần thì thấy một lớp sương trắng, nước rất trong và sạch, gợn nước dập dờn, có thể nhìn thấy một thân hình cường tráng đang lặn bên dưới đáy hồ như một con cá, động tác gọn gàng có lực, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn, thời tiết lạnh lẽo như vậy mà lại có người bơi lội trong hồ.
Tô Cẩn liếc nhìn Nghiêm Sương, Nghiêm Sương nhếch mép cười khẩy, người dưới đáy hồ loạt xoạt một lát rồi nổi lên mặt nước, một ta gạt nước trên mặt, tóc dài ướt đẫm dán sát vào cổ, dưới đường cong chiếc cằm thon gọn là vai rộng cường tráng, người đàn ông kia quay đầu nhìn Tô Cẩn, ánh mắt sâu thẳm, lông mi ẩm ướt, mũi thẳng tắp, rõ ràng là Lưu Tầm.
Tô Cẩn trong nháy mắt liền hiểu ra vấn đề hôm qua còn đang cảm thấy khó hiểu —— Lưu Tầm làm thế nào để giảm cân mà không biến mình thành một người đàn ông cơ bắp, hóa ra là bơi lội.
Lưu Tầm mỉm cười, bước lên từ từ theo bậc thang bên trong hồ, người y chỉ mặc độc một chiếc khố, dòng nước lạnh chảy dọc theo mái tóc, lướt qua thân hình cân đối săn chắc với những đường cong cơ bắp tinh tế. Trong thời tiết giá lạnh này, toàn thân bốc sương trắng nhưng trông y chẳng có vẻ gì là thấy lạnh. Y đi chân trần ung dung bước về phía Tô Cẩn, bờ vai rộng đôi chân dài, vòng eo thon hông săn chắc, cơ bắp toàn thân sắc nét, không hề có một vết sẹo lồi lõm nào, thân hình như một kiệt tác của nhà điêu khắc phương Tây đánh mạnh vào thị giác người nhìn.
Trong quân đội, Tô Cẩn đã nhìn thấy nhiều đàn ông ăn mặc sốc sếch, nhưng không hiểu sao lại đỏ mặt trước một người ngày thường luôn ăn mặc chỉnh tề như Lưu Tầm, vội vàng hành lễ, hỏi: "Bệ hạ hôm nay không cần lên triều?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Không cần, ngày mai mới là đại triều, ta mới hồi kinh, dù sao cũng phải cho ta nghỉ ngơi một ngày."
Dưới cái nhìn của Lưu Tầm, Tô Cẩn gần như không biết nói gì cho phải, ý tưởng trước đó là đến phòng tập rồi sẽ để mọi người lui ra, một mình luyện tập đã không còn khả thi nữa. Cơ thể trần truồng ướt át của Lưu Tầm cách cô rất gần, khiến cô có chút cảm giác áp bách. Lúc trước khi huấn luyện, cô đã từng cùng đối chiến với rất nhiều nam đặc chủng binh cao to hơn mình rất nhiều, nhưng cũng chưa từng có cảm giác muốn lùi bước. Nhưng bây giờ nhịp tim thậm chí còn tăng nhanh, điều này thật quá vô lý, Tô Cẩm khẽ cắn môi dưới.
Lưu Tầm vốn quen thuộc với Tô Cẩn chú ý đến động tác nhỏ của nàng, biết nàng đang trong tình trạng vừa cảnh giác vừa khẩn trương, trong mắt hiện lên chút thất vọng. Lúc này, Nghiêm Sương thành thạo lấy chiếc khăn tắm thêu rồng vàng đưa đến cho Lưu Tầm. Trước giờ hắn chưa từng ân cần với y như vậy, Lưu Tầm lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Sương, Nghiêm Sương đáp trả y bằng một ánh mắt khinh bỉ, Lưu Tầm đón lấy khăn tắm lau lau người, lại nhận lấy áo bào ngọc sắc kim long Nghiêm Sương đưa tới mặc vào, buộc lỏng thắt lưng. Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, tò mò đi tới nhìn mặt nước dập dờn bốc sương trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất