Chương 42: Cố Nhân (2)
Lưu Tầm nhìn chằm chằm người đối diện hồi lâu, nữ tử sau mười năm mới trở lại bên cạnh mình, nhưng gương mặt không hề thay đổi. Chính mình sau này đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng không có người nào giống nàng, nàng thân mang sức mạnh đáng kinh ngạc nhưng luôn tự giác khắc chế, tuyệt đối không ỷ mạnh hiếp yếu, lại có trái tim vô cùng hiền lành, nhân hậu. Y khoác trên mình chiếc áo giáp đen vô tận, đem hết tất cả máu tươi đầm đìa, gào thét than khóc, dục vọng xấu xa, giẫm dưới chân. Đứng trên bảo tọa cao nhất, nắm giữ quyền lực lớn nhất, không còn ai có thể ngăn cản y đem nữ tử này đặt dưới đôi cánh của mình, sủng ái như trân bảo, cho nàng vinh quang tôn quý tối cao, cho nàng tất cả những gì nàng muốn —— Quên mất kí ức thì có sao? Là nàng là được, y có thể từng chút từng chút giúp nàng biết, giữa bọn họ đã từng có với nhau nhiều kĩ niệm trong quá khứ, cho dù là đau đớn hay vui vẻ, hạnh phúc, hắn đều sẽ từng chút từng chút nói cho nàng, cho nàng thấy trái tim mình, khiến nàng yêu mình.
Tô Cẩn bị ánh mắt thiêu đốt của bệ hạ mê hoặc đến mức không ăn nổi cơm, liên tục suy nghĩ xem mình vừa nói những lời không thích hợp nào, Lưu Tấn đột nhiên hỏi: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi - Tâm duyệt quân hề quân bất tri, nàng có biết toàn bộ bài thơ của câu thơ này không?"
Tô Cẩn sửng sốt lăng nhìn nhìn Lưu Tầm, đây là bài* "Việt Nhân ca" do hậu thế phát hiện,được ghi chép trong điển tịch của các dân tộc thiểu số phía Nam, mặc dù được ghi chép trước thời nhà Chu nhưng thiết nghĩ chắc hẳn vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng ở hậu thế lại là bài thơ rất phổ biến. Lưu Tầm khẽ mỉm cười: "Là tỷ tỷ của nàng dạy ta, nhưng vẫn chưa nói toàn bài, ta vẫn luôn nhớ kỹ."
*"Việt Nhân ca"-Bài ca của người Việt. Việt ở đây là nhóm dân tộc miền Nam Trung Quốc thời kỳ tiền Tần
Tô Cẩn chậm rãi nhớ lại:
"Kim tịch hà tịch hề?, khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?, đắc dữ vương tử đồng chu."
Cô dừng một chút, thấy Lưu Tầm mỉm cười gật đầu ý bảo tiếp tục, cô chần chừ đọc tiếp mấy câu sau:
"Mông tu bị hảo hề, bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri."
"Dịch nghĩa
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay."
Gương mặt hoàng đế cứ như được một tia sáng nào đó chiếu sáng, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, lưu luyến nhìn mắt mày Tô Cẩn một hồi, vẫy tay gọi người mang rượu lên, Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể Tô Cẩn đều căng thẳng, kiên quyết khước từ, nhưng Lưu Tấn cũng không ép buộc mà tự mình thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn Tô Cẩn mỉm cười.
Hậu tri hậu giác Tô Cẩn có cảm giác bị trêu chọc, không nói nên lời, lại không thể giải thích với Lưu Tầm. Hoàng đế thì lại tin tưởng cách thức ái muội đến cùng, tuyệt không nói toạc ra, y tự uống một hồi rồi nhẹ nhàng nói với Tô Cẩn : "Ngày mai đại triều sẽ bàn quốc sự và chuyện tế tự, cần gặp nhiều đại thần hơn, ngày kia sẽ tổ chức Lễ tế Nam giao, báo tin chiến thắng với trời, thời tiết lạnh, nghi lễ tế tự rườm rà, nàng theo cùng thì cũng chịu cóng vô ích, nên ngày mai và ngày mốt nàng không cần theo phục thị, hành trình về cung đã chịu nhiều mệt mỏi, nàng có thể ở lại viện tử nghỉ ngơi, nếu không chịu được nhàm chán, thì bảo Nghiêm Sương mang màng đi dạo dạo trong cung tiêu khiển, muốn chơi gì cũng được."
Tô Cẩn hiếu kỳ hỏi: "Lễ tế Nam giao là gì?"
Lưu Tấn cười nói: "Chúng ta vừa mới bình định xong biên giới phía Tây, sau khi thắng trận, quân ta trở về triều đình đương nhiên sẽ phải tế trời. Đây là nghi lễ cần có.". Trong đại lễ sẽ giết tù nhân, y không muốn Tô Cẩn nhìn thấy, con người Tô Cẩn chính là trên chiến trường giết người thì giống như một thứ vũ khí lạnh lùng vô cảm, nhưng mặt khác, khi đối mặt với dân thường và trẻ em, lại mềm lòng cứ như là một người hoàn toàn khác. Những tù nhân bị giam cầm không còn sức phản kháng sẽ bị giết trên tế đàn để tế tổ tiên, không hề nghi ngờ gì về việc nàng sẽ không đành lòng. Hơn nữa, trời thì lạnh cóng, đến khi toàn bộ nghi lễ thực hiện xong thì tất cả văn võ bá quan đều đứng lên quỳ xuống ở quảng trường đài tế Nam giao mấy canh giờ liền, sao y có thể để nàng chịu cái khổ này chứ?
Tô Cẩn không biết những chuyện đó, nhưng hai ngày này Lưu Tầm đem lại cho cô quá nhiều áp lực, nên cô thấy nhẹ nhõm vì không cần phải đi theo Lưu Tầm. Cô còn rất nhiều hoài nghi muốn hỏi Nghiêm Sương, nhưng gặp phải hôm nay xuất cung, bệ hạ thì chẳng mang theo nội thị, chỉ dẫn theo thị vệ, cô thấy lòng bất an, không còn phấn chấn như lúc sáng mới xuất cung. Cô bây giờ chỉ nóng lòng muốn hồi cung, kết thúc hành trình ngoài cung với bầu không khí cổ quái này.
Đến khi màn đêm buống xuống, Lưu Tầm mới mang theo Tô Cẩn hồi cung, còn lưu Tô Cẩn lại Đông Noãn các ăn tối, lại đi tản bộ nửa canh giờ, mới thả Tô Cẩn trở về. Tô Cẩn vừa về tới viện, lập tức sai người gọi Nghiêm Sương tới, hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy hoàng thượng cùng tỷ tỷ ta hồi trước... có phải là có tình ý không?"
Tô Cẩn bị ánh mắt thiêu đốt của bệ hạ mê hoặc đến mức không ăn nổi cơm, liên tục suy nghĩ xem mình vừa nói những lời không thích hợp nào, Lưu Tấn đột nhiên hỏi: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi - Tâm duyệt quân hề quân bất tri, nàng có biết toàn bộ bài thơ của câu thơ này không?"
Tô Cẩn sửng sốt lăng nhìn nhìn Lưu Tầm, đây là bài* "Việt Nhân ca" do hậu thế phát hiện,được ghi chép trong điển tịch của các dân tộc thiểu số phía Nam, mặc dù được ghi chép trước thời nhà Chu nhưng thiết nghĩ chắc hẳn vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng ở hậu thế lại là bài thơ rất phổ biến. Lưu Tầm khẽ mỉm cười: "Là tỷ tỷ của nàng dạy ta, nhưng vẫn chưa nói toàn bài, ta vẫn luôn nhớ kỹ."
*"Việt Nhân ca"-Bài ca của người Việt. Việt ở đây là nhóm dân tộc miền Nam Trung Quốc thời kỳ tiền Tần
Tô Cẩn chậm rãi nhớ lại:
"Kim tịch hà tịch hề?, khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?, đắc dữ vương tử đồng chu."
Cô dừng một chút, thấy Lưu Tầm mỉm cười gật đầu ý bảo tiếp tục, cô chần chừ đọc tiếp mấy câu sau:
"Mông tu bị hảo hề, bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri."
"Dịch nghĩa
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay."
Gương mặt hoàng đế cứ như được một tia sáng nào đó chiếu sáng, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, lưu luyến nhìn mắt mày Tô Cẩn một hồi, vẫy tay gọi người mang rượu lên, Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể Tô Cẩn đều căng thẳng, kiên quyết khước từ, nhưng Lưu Tấn cũng không ép buộc mà tự mình thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn Tô Cẩn mỉm cười.
Hậu tri hậu giác Tô Cẩn có cảm giác bị trêu chọc, không nói nên lời, lại không thể giải thích với Lưu Tầm. Hoàng đế thì lại tin tưởng cách thức ái muội đến cùng, tuyệt không nói toạc ra, y tự uống một hồi rồi nhẹ nhàng nói với Tô Cẩn : "Ngày mai đại triều sẽ bàn quốc sự và chuyện tế tự, cần gặp nhiều đại thần hơn, ngày kia sẽ tổ chức Lễ tế Nam giao, báo tin chiến thắng với trời, thời tiết lạnh, nghi lễ tế tự rườm rà, nàng theo cùng thì cũng chịu cóng vô ích, nên ngày mai và ngày mốt nàng không cần theo phục thị, hành trình về cung đã chịu nhiều mệt mỏi, nàng có thể ở lại viện tử nghỉ ngơi, nếu không chịu được nhàm chán, thì bảo Nghiêm Sương mang màng đi dạo dạo trong cung tiêu khiển, muốn chơi gì cũng được."
Tô Cẩn hiếu kỳ hỏi: "Lễ tế Nam giao là gì?"
Lưu Tấn cười nói: "Chúng ta vừa mới bình định xong biên giới phía Tây, sau khi thắng trận, quân ta trở về triều đình đương nhiên sẽ phải tế trời. Đây là nghi lễ cần có.". Trong đại lễ sẽ giết tù nhân, y không muốn Tô Cẩn nhìn thấy, con người Tô Cẩn chính là trên chiến trường giết người thì giống như một thứ vũ khí lạnh lùng vô cảm, nhưng mặt khác, khi đối mặt với dân thường và trẻ em, lại mềm lòng cứ như là một người hoàn toàn khác. Những tù nhân bị giam cầm không còn sức phản kháng sẽ bị giết trên tế đàn để tế tổ tiên, không hề nghi ngờ gì về việc nàng sẽ không đành lòng. Hơn nữa, trời thì lạnh cóng, đến khi toàn bộ nghi lễ thực hiện xong thì tất cả văn võ bá quan đều đứng lên quỳ xuống ở quảng trường đài tế Nam giao mấy canh giờ liền, sao y có thể để nàng chịu cái khổ này chứ?
Tô Cẩn không biết những chuyện đó, nhưng hai ngày này Lưu Tầm đem lại cho cô quá nhiều áp lực, nên cô thấy nhẹ nhõm vì không cần phải đi theo Lưu Tầm. Cô còn rất nhiều hoài nghi muốn hỏi Nghiêm Sương, nhưng gặp phải hôm nay xuất cung, bệ hạ thì chẳng mang theo nội thị, chỉ dẫn theo thị vệ, cô thấy lòng bất an, không còn phấn chấn như lúc sáng mới xuất cung. Cô bây giờ chỉ nóng lòng muốn hồi cung, kết thúc hành trình ngoài cung với bầu không khí cổ quái này.
Đến khi màn đêm buống xuống, Lưu Tầm mới mang theo Tô Cẩn hồi cung, còn lưu Tô Cẩn lại Đông Noãn các ăn tối, lại đi tản bộ nửa canh giờ, mới thả Tô Cẩn trở về. Tô Cẩn vừa về tới viện, lập tức sai người gọi Nghiêm Sương tới, hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy hoàng thượng cùng tỷ tỷ ta hồi trước... có phải là có tình ý không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất