Cố Kiếm

Chương 50: Kinh Tâm (2)

Trước Sau
Trở lại Ẩn Thượng viện, đi đến bậc thềm để vào phòng chính, Lưu Tầm quay đầu nhàn nhạt phân phó: "Người trong Ẩn Thượng viện hộ chủ bất lực, để người khác làm phiền đến Thị chiếu. Người đến, đem tất cả cung nhân đương sai của Ẩn Thượng viện hôm nay ra, nhất loạt đánh chết!

Tô Cẩn ngạc nhiên ngước mắt nhìn Lưu Tầm, lại chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng của y, trước mặt đám thị vệ như diều hâu lao tới bắt người, thị vệ cung nữ từng người từng người bị khống chế, hoảng sợ không dám thốt ra một , ngay cả Nghiêm Sương cũng bị hai thị vệ bẻ quặp hai tay ra sau lưng khống chế, cô chấn kinh quay đầu lại, kinh ngạc : "Bệ hạ?"

Lưu Tấn hơi quay đầu nhìn cô, xung quanh y là sự lạnh lùng mang theo khí tức hung ác, giống như một con thú đang ngủ say tức giận mở ra đôi mắt vô tình và tàn nhẫn, vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ. Lần đầu tiên Tô Tấn nhìn thấy một Lưu Tầm chỉ với một lời nói đã quyết định sống chết của người khác như vậy, trở thành một người vô cùng xa lạ, cô gần như quên mất mình định nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn y, cho đến khi Cao Vĩnh Phúc cúi đầu nghe lệnh truyền chỉ, chuyển hình trượng vào, lúc này cô mới nhận ra điều này là sự thật! Dịch truyện: Maya Dtruyen.com

Cô không thể tin được nhìn Lưu Tầm: "Bệ hạ! Tội của bọn họ không đáng chết! Là tự ta muốn ra ngoài thư giãn!"

Lưu Tấn không nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Trẫm đã hạ lệnh, không ai được tùy tiện gặp nàng khi chưa có sự cho phép của ta, bọn họ không hoàn thành chức trách của mình, đương nhiên sẽ phải gánh chịu hậu quả."

Phía dưới, người của Thận Hình Ty đã vào vị trí, Nghiêm Sương là người đầu tiên bị hành hình, hắn bị đè xuống ghế, miệng bị bịt kín, cây trượng to tướng hình vuông sơn màu đỏ sậm trực tiếp đánh xuống. Một trượng đầu tiên đánh xuống, thân thể Nghiêm Sương dường như bị nảy lên, nhưng hắn bị đè rất chặt, Chiếc váy màu xanh lam bên dưới đột ngột dính đầy máu. Trái tim Tô Cẩn đập mạnh một cái, cô bước tới nắm lấy tay áo của Lưu Tầm: "Bệ hạ!"

Lưu Tầm quay lại nhìn nàng, dưới màn đêm mùa đông, trong mắt nàng tràn đầy lo lắng và không thể tin được... Cho dù quên mất ký ức, nàng vẫn không chịu tin rằng mình có một mặt tối tàn nhẫn, hung bạo, khát máu... Nàng hoàn toàn có thể bước tới xua đám vệ binh đi, nhưng lại chỉ vội vàng cầu cứu mình, vẫn giống như trước đây, nàng chưa từng nhìn thấy mặt khác của mình, vẫn rất đơn thuần mà tin tưởng vào mình như vậy... Hắn đột nhiên mềm lòng, xua tay, Cao Vĩnh Phúc vốn đang luôn chú ý quan sát hoàng đế nhanh chóng ra hiệu trượng hình dừng lại, Lưu Tầm nhìn Tô Cẩn nói: "Theo ta vào phòng." ."

Nói rồi xoay người đi vào trong phòng.



Tô Cẩn liếc nhìn Nghiêm Sương nằm dài trên băng ghế đang cố gắng ngẩng đầu nhìn cô, vẫn còn đủ sức để chớp chớp mắt với cô...chắc là vết thương cũng không nghiêm trọng, cô thở phào nhẹ nhõm và đi theo Lưu Tầm.

Lưu Huân ngồi trên ghế gỗ đàn hương, một tay đặt trên thành ghế, người hơi nghiêng, tay áo đen dài đến đầu gối, móng vuốt rồng hung dữ bị giấu trong nếp gấp, hạt cườm trên vương miện in bóng lên vẻ mặt của y, đây là tư thế sẽ nói chuyện rất lâu, hắn hất cằm về phía cuối noãng kháng: "Ngồi."

Tô Cẩn ngồi xuống, vẫn có chút kinh ngạc cùng bối rối, Lưu Tầm bình tĩnh nói: "Nói cho ta biết, vì sao nàng không cứu Lý Thái phi?"

Tô Cẩn sửng sốt nhìn về phía Lưu Tầm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như có một loại cảm giác áp bức nặng nề từ trời cao giáng xuống, Tô Cẩn và Lưu Tầm đối mặt một lúc, cô mím môi, cúi đầu trốn tránh ánh mắt y. Cô biết đáp án không cứu được của mình không thể qua loa cho qua chuyện, trong lòng suy nghĩ đủ kiểu nhưng lúc cấp bách lại không nghĩ ra được gì, lưỡng lự một hồi mới ngập ngừng hùa theo cách nói quỷ thần của người xưa: "Đó là sô mệnh của bà ấy"

Lưu Huân cười nhẹ: "Cho nên, năm đó Phụng Thánh quận chúa cứu ta là bởi vì ta có mệnh chân long thiên tử?"

Tô Cẩn cau mày, trầm mặc một lát, đột nhiên nghiêm túc bình tĩnh nói : "Có thể nói là vậy"

Lưu Huân thu hồi nụ cười châm chọc trên mặt, nhìn chằm chằm Tô Cẩn một hồi, trong phòng yên ắng, mấy làn khói xanh nhẹ nhàng cuộn lên từ lư hương Bác sơn, bên ngoài sân rõ ràng có nhiều người như vậy nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, không khí tựa như bị đông cứng lại tạo cho người ta một cỗ áp lực vô hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau