Cố Kiếm

Chương 52: Động Phách (2)

Trước Sau
Tô Cẩn khẽ thở dài, chợt hiểu được tâm tình của mình lúc đó khi nói ra những lời này, chàng trai trẻ đã mất đi tình thương của mẫu thân và sự tin tưởng của phụ thân, mất đi cả chổ dựa là nhà ngoại, một mình leo lên đỉnh cao, trong sinh mệnh được định sẵn sẽ không có cữu cữu, cữu mẫu hay biểu đệ. Cho dù không có sự can thiệp của người xâm nhập thời không trái phép, toàn gia cữu cữu y cũng bởi vì Nguyên hậu còn sống, thế lực quá lớn mà bị tiên hoàng trừ khử. Vì vậy, khi đó cô không thể cứu.

Cũng giống như hiện tại Lý thái phi, Lưu Liễn sẽ vì cái chết của mẫu phi mà tâm sinh oán hận hoàng đế, sau khi trở về đất phong thì nổi loạn, đào tẩu đến Nam Di, cưới một công chúa Nam Di. Tuy cả đời ông không trở lại đất Sở, nhưng ông đã thúc đẩy văn hóa Sở triều ở Nam Di, đồng thời có đóng góp cực kì to lớn cho lịch sử và văn hóa thậm chí là thúc đẩy nền văn minh nông nghiệp của Nam Di. Ông sinh thời đã viết ra rất nhiều thơ ca kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại ai oán thê thiết. Được thế nhân gọi là"Lưu Luyến Thể". Bài điếu văn về mẹ của ông được coi là kinh điển và có ảnh hưởng sâu sắc đến thế hệ sau.

Cho nên... Tô Cẩn không thể cứu Lý thái phi.

Khi cô đến mạt thế, người có thể cứu, là những người vốn không phải chết, cũng như... những người có thể chết vì sự can thiệp của cô. Cô phải chú ý cẩn thận từng chút, nếu không cẩn thận sẽ khiến người vốn không phải chết chết đi, người vốn dĩ phải chết lại không chết, làm ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử.

Cho nên Lưu Tấn luôn cho rằng cô nhân từ, nhưng thực ra không phải, cô chỉ là một người qua đường trong lịch sử, chỉ có thể thờ ơ nhìn bọn họ chết đi theo số phận, chỉ có thể nhìn thiếu niên ấy mài dũa trưởng thành trong cuộc đấu tranh cung đình cô độc tàn khốc trở thành một vị đế vương cô độc. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com

Cô cảm thấy tim mình đau nhói đến khó thở. Cô nhẹ nhàng ấn vào trái tim mình, không biết là vì chàng trai cô đơn đó hay vì bị ghét bỏ mà đau lòng. Lưu Tầm giương mắt nhìn cô, dịu dàng nói: "Vì vậy, bây giờ nàng có thể nói cho ta biết, ai có thể cứu được và ai không thể cứu được? Mệnh rốt cuộc là gì? Các nàng thật sự biết hướng đi của vận mệnh?"

Tô Cẩn do dự hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ta không hiểu tình hình lúc đó, nhưng những tùy tùng binh sĩ mà anh nhắc đến, ta đoán chắc là vì tỷ tỷ nên mới bị thương nhỉ, thế nên tỷ ấy mới cứu."

Lưu Tầm nhẹ hừ một tiếng : "Thế Nghiêm Sương thì sao?"

Tô Cẩm có chút khó hiểu nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm nói: "Hắn không nói cho nàng biết à? Hắn vốn là gián điệp do Đinh hoàng hậu phái đến Kỷ Vương phủ. Chúng ta lúc đó sử dụng kế phản gián, làm cho hắn đánh cắp sai thông tin, dẫn đến một trong những âm mưu của Đinh hoàng hậu thất bại, còn bị phụ hoàng nghi ngờ. Sau đó, Đinh hoàng hậu đã nổi giận và bắt hắn uống độc dược mạn tính, về đến Vương phủ mới độc phát, là tỷ tỷ nàng cứu hắn."



Tô Cẩn mở to mắt nhìn Lưu Tầm, đôi mắt đầy mờ mịt và bi thương, Lưu Tầm nói: “Trên lý thuyết, hắn là tự làm tự chịu, không hiểu sao nàng lại cứu hắn, dạy hắn nhiều thứ, sau đó hắn đối nàng khăng khăng một mực, cho nên ta mới yên tâm để hắn hầu hạ nàng, vì nàng đối với hắn gần như có ân tái tạo.”

Tô Cẩn cau mày suy nghĩ một chút, vì sao phải cứu hắn? Nếu hắn không phải vì cô mà chết, vậy hắn không đáng chết, nhưng chỉ là một tiểu thái giám bình thường, vì sao nàng lúc đó lại phán đoán là hắn không nên chết? Hắn là nhân vật lịch sử nổi tiếng nào đó? Hay liệu hắn sẽ thực hiện một động thái dẫn đến một bước ngoặt lớn trong lịch sử?"

Nghiêm Sương... Nghiêm Sương... Cô thầm đọc tên hắn trong khi lật lại lịch sử nhà Chu mà cô đã ghi nhớ trước khi đi làm nhiệm vụ, chợt phát hiện ra, Lưu Sương! Thái giám nổi tiếng nhà Sở! Ông được Sở Vũ Đế tín nhiệm ban cho quốc họ, ông cùng đội thuyền, viễn chinh phương Tây, và là một viên ngọc sáng trong lịch sử ngoại giao Hoa triều.

Vẻ mặt bừng tỉnh của nàng rơi vào trong mắt Lưu Tầm, biết nàng đã đoán ra, kiềm không được nhẹ nhàng vươn tay muốn chạm vào gương mặt đó, Tô Cẩn ngẩng đầu, Lưu Tầm liền thu tay lại, nhẹ nhàng nói: "Thôi quên đi, nàng không muốn nói cũng không sao, ta biết nàng luôn có lý do của mình... Kể từ lần đó, ta đã không bao giờ hỏi nàng lý do cứu người nữa, cũng sẽ không miễn cưỡng nàng cứu bất cứ người nào... Mặc dù ta không biết khi nào thì nàng có thể cứu người, nhưng ta biết khi không thể cứu nàng còn cảm thấy khó chịu gấp đôi so với người thường."

Tô Cẩn cụp mi xuống, Lưu Tầm đứng dậy, bình tĩnh nói: "Những người bên ngoài đó, phạt hai mươi gậy răn đe, nếu có lần sau, nghiêm trị không tha."

Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lưu Tầm, Lưu Tầm vẻ mặt dịu đi một chút, tự mình bước ra ngoài. Nhưng đôi tay đang run rẩy trong ống tay áo… Y muốn ôm chặt nữ tử đã mất đi lại có được kia vào lòng biết bao nhiêu. Đã mười năm rồi, y bỏ lỡ, đánh mất mười năm! Nhưng y không dám, y cẩn thận đè nén những cảm xúc vặn vẹo và điên cuồng của mình, đè nén những cảm xúc nóng bỏng như lửa và nham thạch đó, y sợ làm nàng sợ hãi chạy mất nên chỉ có thể thận trọng tiếp cận nàng. Y cố gắng che đậy mặt tối tăm, tàn nhẫn, và lãnh khốc đó, nhưng hôm nay gặp phải tình huống như vậy, y thật sự đã mất kiên nhẫn, có quá nhiều bí mật được ẩn dấu ở nữ tử này, nếu không ép một chút, thì không bao giờ có thể hiểu được nàng. Mà y có dự cảm là nếu không hiểu rõ được mục đích chân chính vì sao nàng đến bên cạnh mình, y sẽ không bao giờ thực sự có được nàng.

Nàng có khả năng sẽ rời đi bất cứ lúc nào, giống như trước đây.

Nhưng hôm nay dồn ép nàng, liệu mối quan hệ nồng ấm, thân mật mà trước đó đã dày công vun đắp… liệu có giảm về con số 0, đạm nhiên như chưa từng tồn tại?

Lòng Lưu Tấn lạnh buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau