Có Một Beta Mang Đầy Tiếng Xấu
Chương 8: Ác mộng trở lại
Cố Triết đã làm trắng những tấm ảnh và video kia. Đối phương là người rất cẩn trọng, hắn dùng địa chỉ ẩn danh để gửi tin, cho dù là anh cũng không thể tra ra nguồn IP được.
Anh không muốn nhìn thấy tất cả những điều đó nữa, nên xóa luôn lịch sử cuộc nói chuyện, nhưng thời gian và địa điểm trong tin nhắn của hắn vẫn khắc rõ trong đầu anh.
Cố Triết thơ thẩn tắm xong, ngẩn ra dựa vào tường suy nghĩ về chuyện đó.
Sao có thể như vậy? Tại sao còn tìm đến mình chứ? Anh đã không muốn điều tra sự kiện đó nữa, chuyện này có lẽ chỉ là sự cố ngoài ý muốn phát sinh từ bản năng nguyên thủy của Alpha kia thôi, sao đến bây giờ còn muốn nhắc lại chuyện đó một lần nữa chứ?
"A Triết, sao thế?" Ariel gõ gõ vào cửa phòng vệ sinh, "Anh đứng đây lâu rồi đó."
Cố Triết lau mặt, đẩy cửa vào đi ra ngoài:" Không có gì, chỉ là mới nhận được tin tức không hay lắm thôi."
"Tin gì vậy, sắc mặt anh kém lắm."
Cố Triết cố gắng bình tĩnh đáp:" Chỉ là chuyện riêng của tôi thôi."
Ariel chặn đường anh, nghiêm túc nói:" A Triết, nếu gặp điều gì khó khăn thì anh có thể bàn bạc với em. Em sẽ giúp anh hết sức có thể, em muốn bảo vệ anh chứ không phải chỉ nói suông."
"Không có gì đâu." Cố Triết né hắn ra, muốn đi ra ngoài. Là một nam beta, anh đã bị một người xa lạ cưỡng hiếp đánh dấu, rồi bị đe dọa bằng những bức ảnh khỏa thân bẩn thỉu, những nỗi nhục nhã như thế là chuyện anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai được.
"A Triết!" Ariel nắm chặt cổ tay anh, khiến Cố Triết giật nảy mình. Một tiếng "bốp"! Anh hung hăng hất tay hắn ra, để lại trên bàn tay trắng nõn của Ariel một dấu đỏ rõ ràng.
Bầu không khí im lặng trong vài giây, Cố Triết cáu kỉnh nói:" Xin lỗi, tôi không cố ý."
Ariel cười khổ đáp:" Chỉ là em xen vào chuyện của người khác thôi."
Cố Triết nhìn dáng vẻ cô đơn của hắn, mà trong lòng càng không vui. Sau khi sắp xếp đồ vào balo, anh trầm giọng nói:" Tôi ra ngoài một chút, xin nghỉ tiết buổi chiều giúp tôi nhé."
Anh không muốn nhìn vẻ mặt của Ariel, bởi bộ dạng của cậu ta luôn khiến người ta mềm lòng. Anh còn phải chuẩn bị khá nhiều thứ nữa, tuyệt đối không thể cho Ariel biết chuyện này được.
Ariel nhìn cánh cửa lớn đóng lại một lần nữa, sắc mặt thất thần biến mất gần như ngay lập tức, trên môi hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cố Triết đến thư viện, tìm một phòng máy tính yên tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc và bắt đầu suy nghĩ về tất cả.
Lần đầu tiên anh đột nhập vào hệ thống nội bộ của khách sạn Kate. Khách sạn này chính là nơi anh bị cưỡng bức lần trước, nó không phải một khách sạn cao cấp, nên hệ thống an toàn rất yếu. Cố Triết có thể xâm nhập vào hệ thống đi dạo như đi thăm vườn sau nhà.
Anh dễ dàng tìm được sơ đồ mặt bằng và bản đồ của tất cả các lối thoát hiểm. Sau khi kiểm tra thật kỹ, anh cài đặt AI tuần tra trong hành lang có đường bay đến phòng 307, và theo dõi động tĩnh ra vào của căn phòng này.
Sau đó, anh mở danh mục đặt hàng của khách sạn và thêm vào một món hàng nhỏ vào dãy chữ cái cuối nơi không ai tìm thấy.
Đến buổi trưa, Cố Triết ăn một bữa ăn đơn giản từ máy chế biến tự động. Dù anh đã ăn hương vị của nó nhiều năm rồi nhưng lần này lại có chút khó nuốt, khiến anh vô thức nhớ đến món ăn từ tay nghề của Ariel.
Giữa trưa, Ariel có gửi tin nhắn cho anh với đại ý quan tâm anh một chút nhưng Cố Triết vẫn chưa trả lời lại. Lúc này mắt anh dán chặt vào quang não của mình, những ánh sáng chiếu hình ảnh thực tế ảo lên không gian về một số địa điểm khác nhau trong khách sạn Kate.
Đến ba giờ chiều, một chiếc xe tải nhỏ chạy qua cửa sau và hàng được đẩy vào kho. Lúc này, một quả bóng thép nhỏ màu đen được cho vào giỏ trong phòng 307.
Lúc chín rưỡi tối, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đến gần khách sạn Kate, mới đầu Cố Triết không chú ý tới hắn, cho đến lúc hắn đi đến cửa phòng 307.
Bàn tay Cố Triết nắm chặt chiếc cốc, gân xanh cũng hơi nhô lên, trong đôi mắt anh giờ đầy tràn đầy sự căm hận tột độ.
Đó là một Alpha anh tuấn vớt sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt trẻ trung lại có chút xấu xa, nhìn qua cũng không phải người hiền hòa. Khóa cửa phòng 307 quét khuôn mặt và con ngươi của anh ta rồi tự động mở cửa, người đàn ông cũng thản nhiên bước vào.
Hai phút sau, một tiếng nổ lớn phát ra từ cách đó không xa, con AI tuần tra ở cửa cũng bị mất kết nối ngay lập tức. Cố Triết chuyển góc nhìn sang một AI khác gần đó và điều khiển nó tiến đến tiếp cận phòng 307, nơi đang có đám cháy với ánh lửa ngút trời, không thể nào đến gần được.
Mọi người trong khách sạn la hét và chạy đến chỗ trú ẩn, các nhân viên cũng trở nên nhốn nháo. Cố Triết xác định là phòng 307 đã bị nổ tung rồi mới ngắt kết nối điều khiển từ xa trong hệ thống khách sạn.
Anh đi tới bên cửa sổ nhìn làn khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ góc trời cách đây không xa. Toàn thân lại được thả lỏng, thoải mái tựa vào bên cửa sổ uống một ngụm trà đen trong tay tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp.
Quả bóng thép nhỏ đó là một quả bom thủy ngân đỏ nén thu nhỏ, với khối lượng nhỏ đủ để làm nổ tung hầu hết các điểm ở xung quanh trung tâm quả bom và những người trong chu vi đó nhất định sẽ bị quét sạch sẽ.
Các sinh viên trong phòng máy độc lập cũng đang vây quanh cửa sổ nhìn về phía góc khách sạn kia, vừa chỉ vào vừa bàn tán thảo luận rôm rả.
Tất cả đã kết thúc, không còn gì có thể uy hiếp anh nữa.
Tinh thần căng thẳng cả ngày hôm nay của Cố Triết đã được thư giãn, anh chậm rãi thu dọn đồ dùng của mình thì chợt máy truyền tin trên bàn rung lên. Cố Triết tưởng là Ariel, liền tiện tay ấn mở tin:
【 Bảo bối, tính tình của em nóng như lửa vậy!】
【 Tôi sắp bị em thiêu đốt thành tro rồi.】
Rồi trên màn hình có một con hề cười đùa nhảy ra, nó tiếp tục nhảy một điệu múa kỳ quái trên hình ảnh giả lập, sau đó nó cất tiếng cười to rồi nổ BÙM giữa không trung! Một tiếng nổ tung xác.
Tất cả những tin nhắn này đều đến từ một địa chỉ ẩn.
Cố Triết nhìn chằm chằm vào những thứ này, đồng tử co rút lại, một cảm giác ớn lạnh xuyên thấu tim gan trào lên từ đáy lòng lan tràn đến tay chân.
Anh nhớ tới người đàn ông đã bước vào phòng 307, nóng lòng nhắn lại:"【Người vừa mới bước vào phòng 307 là ai?!】
Đầu kia vui sướng trả lời lại:
【 Haha, chắc hẳn là một tên xui xẻo nào đó.】
【 Em đã giết một người vô tội đó, bảo bối.】
Cố Triết không nhịn nổi hung hăng đá vào ghế:"Fuck!"
Anh nổi giận đưa quét hết đồ trên bàn rơi xuống đất phát ra tiếng rơi ầm ĩ, rồi đau khổ vò đầu bứt tai, sự hối hận to lớn và nỗi áy náy đang bao phủ lấy anh.
Anh đã giết một người không liên quan, một người vô tội!
Máy truyền tin rung lên, đầu kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt đầy hào hứng:
【 Bảo bối, làm sao em có được loại bom bị cấm này vậy?】
【 Em thực sự làm tôi rất ngạc nhiên đó... 】
【 Tôi càng yêu em nhiều hơn~~ 】
Cuối cùng hắn nhắn:
【 Bây giờ là chín giờ bốn mươi sáu phút, xem ra chúng ta nên đổi nơi hẹn hò rồi. Em thấy phòng chiếu phim ở tầng hầm tòa nhà Y Học có được không?】
【 Lần đầu tiên tôi đến tòa nhà Y Học đã bị cuốn hút bởi nơi đó. Mọi thứ ở đó sống động như thật vậy.】
【 Đúng giờ nhé!】
Cố Triết không còn lựa chọn nào khác. Trước khi rời khỏi thư viện, anh đến lấy chiếc rìu từ kênh nói chuyện bí mật. Loại vũ khí này rất thô sơ, nhưng hiện tại anh không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Sinh viên vừa tan học không lâu, họ đang thảo luận về vụ nổ vừa rồi ở khách sạn kia. Tất cả đều nhao nhao đi đến cổng trường, muốn đến hiện trường để xem chuyện.
Cố Triết lại ngược dòng người, cầm theo chiếc rìu đi về hướng tòa nhà Y Học. Những sinh viên bên cạnh nhìn anh đầy ngạc nhiên, có người nhận ra anh còn trốn xa vài bước.
Hội trường ở tầng 1 của tòa nhà Y Học được thắp sáng bằng ánh đèn mờ ảo u ám, các mẫu vật khác nhau được xếp theo dãy dài ở trong sảnh và đổ bóng xuống như thể ngay giây tiếp theo chúng sẽ sống dậy vậy. Cảnh này có thể so với những tràng cảnh trong phim kinh dị, khiến bàn tay của Cố Triết ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nắm chặt chiếc rìu.
Lần này anh đã có sự chuẩn bị, sẽ không bị động như lần trước nữa. Lúc này, Cố Triết tập trung cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong im lặng.
Keng —— Keng —— Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên trong tòa nhà Y Học khiến tinh thần Cố Triết chấn động.
Anh nhìn về phí chiếc đồng hồ cổ treo trên tường đã điểm mười giờ đúng.
m thanh của nó át đi những tạp âm nhỏ, nếu muốn đánh lén thì lúc này chính là cơ hội tốt nhất. Cố Triết nhìn quanh bốn phía cho đến khi mười hồi chuông kết thúc, trong hội trường vẫn chỉ có một mình anh.
Sự tập trung cao độ trong một thời gian dài tiêu hao rất nhiều thể lực, Cố Triết không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau, máy truyền tin của anh mới rung lên, Cố Triết cúi đầu nhìn lướt qua tin nhắn hiển thị.
【 Mười giờ】
Cố Triết hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra giờ tiêu chuẩn trên máy truyền tin bây giờ mới nhảy là mười giờ!
Khoảnh khắc thảnh thơi này đã trở thành sơ suất chết người, một miếng dán bất ngờ bị ấn lên cổ anh, bên tai lại vang lên một giọng nói trầm ấm:" Đến đúng giờ lắm, bảo bối."
Cố Triết lập tức thúc cán rìu về phía sau, lại bị chặn lại. Miếng dán gây mê cực mạnh trên cổ anh bắt đầu phát huy tác dụng, toàn bộ sức lực của anh bắt đầu bị rút đi. Cuối cùng trước mắt Cố Triết tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn ngã ra rơi vào trong ngực của người phía sau.
Lúc Cố Triết mở mắt ra, không có gì ngoài bóng tối chào đón anh, đến nỗi đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Hai tay anh bị trói ngược lên đỉnh đầu, không thể cử động được, toàn thân trần trụi nằm trên một chiếc ghế sô pha mềm mại. Anh nhanh chóng nhận ra hơi thở của một người khác trong phòng:" Rốt cuộc mày có mục đích gì?"
"Bảo bối của tôi, một Alpha trói em lại trên giường thì có thể có mục đích gì?"
"Đừng có gọi tao như thế!" Cố Triết tức giận nói," Người trong khách sạn đó là ai?"
"Có lẽ là một kẻ xui xẻo khốn kiếp nào đó? Nhưng giờ kẻ đó đã thành xác chết rồi, haha!"
"Đó là một người vô tội!"
"Đúng vậy, nhưng người vô tội này đã bị anh giết rồi." Giọng điệu của người đàn ông kia vừa nhẹ nhàng lại có chút vui sướng:" Là như thế này nhé: BÙM!"
" Đồ điên....." Cố Triết không thể tin nổi kẻ điên này lại coi mạng người như cỏ rác thế, " Mày đã giết anh ta."
"Thật sao?" Hắn chậm rãi đáp:" Tôi không đặt chất nổ bất hợp pháp vào một khách sạn đầy dân thường rồi nhấn nút kích nổ đâu."
"Em đã làm những điều đó, Cố Triết." Hắn đưa tay vuốt ve mặt Cố Triết, " Em thực sự làm tôi kinh ngạc đó."
Cố Triết không ngạc nhiên khi hắn biết tên anh, anh cố khống chế mình không nhớ đến chuyện ở phòng 307:" Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn làm thế này!"
Người đàn ông kia dùng động tác trả lời anh. Hắn nâng chân Cố Triết lên, để đồ vật đã cứng ngắc nào đó chống vào giữa hai chân anh. Cố Triết cố đá chân giãy dụa, nhưng bị đè lại bắt tách chân ra vòng qua eo đối phương.
"Thế này là có ý gì?!" Cố Triết nhận ra mình càng giãy dụa tính khí của hắn càng nóng lên, vội vàng nói:" Tao chỉ là một beta thôi, sẽ không phát tình cũng không có quá nhiều tín tức tố. Mày muốn làm chuyện này thì tìm Omega mà làm!"
"Omega? Loại búp bê sứ sẽ vỡ nát khi người khác chạm vào đó?" Người đàn ông cười nhạo nói," Mùi hương "Ngây thơ vô tội" trên người bọn họ thật kinh tởm, phần lớn bọn họ đều muốn phụ thuộc vào người khác, không thú vị chút nào."
"Nhưng bọn họ sẽ tự nguyện, còn tao không tự nguyện!"
"Tại sao lại không?"
"Vì tất cả những điều này đều là mày ép buộc tao."
Đầu tính khí đã chạm vào rồi chậm rãi vẽ vòng tròn trêu đùa thư huyệt, thi thoảng còn chọc ấn vào âm hộ mềm mại. Nơi đó không tự chủ được tràn ra một ít dâm dịch, dính vào quy đầu to lớn.
Người đàn ông kia còn ác ý nói:" Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em hình như không nói như vậy nhỉ."
Cố Triết hoảng hốt lùi lại, cố gắng thoát khỏi tất cả. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng:" Rốt cuộc tôi đã xúc phạm anh ở chỗ nào, chúng ta hoàn toàn không biết nhau!"
"Vậy giờ tìm hiểu nhau đi?" Người đàn ông thấp giọng cười," Em có thể gọi tôi là Viol."
Vừa nói, đầu ngón tay của hắn vừa đẩy mép âm thần đang đóng chặt ra, đẩy ngón tay sau vào khuếch trương. Ngón tay thon dài khẽ cào vào vách trong, đè lên phần thịt non mềm mại ở chỗ sâu, mang ra mỗi dòng dâm dịch.
Cố Triết bị hai ngón tay hắn trừu sáp đến nỗi toàn thân như nhũn ra, anh cố kẹp chặt hai chân treo trên người Alpha, vẫn chưa từ bỏ mong muốn cầu xin thương lượng:" Không muốn như vậy...ưm...Thả tôi ra, anh muốn cái gì...... đừng... tôi có thể.........aaaaa!"
Số ngón tay trong cơ thể bất ngờ tăng lên thành bốn, thậm chí còn thô bạo khuấy động trong hoa huy*t yếu ớt, nghiền ép từng điểm mẫn cảm, mà làm loạn bên trong đó.
"Tôi chỉ muốn em." Viol cúi xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào gương mặt anh," Em khóc thật rồi, tôi thích nước mắt của em."
Mặc dù không biết làm sao hắn thấy được, nhưng trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi vật, đầu lưỡi ướt át đó liếm láp nước mắt ở khoét mắt Cố Triết:"Sao lại che mắt đi chứ? Chúng rất quyến rũ, vừa điềm đạm đáng yêu lại yếu ớt mong manh động lòng người."
Lúc này, ngón tay vẫn đang khuấy động trong hoa huy*t ấm áp mềm mại, Cố Triết kẹp chặt chân vào eo hắn, không biết là muốn khước từ hay muốn nghênh hợp nữa, thấp giọng nói:"Đi ra ngoài, đừng mà........"
"Sẽ như em muốn."
Những ngón tay kia bị rút ra đột ngột không chút lưu luyến, ngược lại, vật cứng nóng bỏng chờ ở ngoài lại cắm vào đó xoay mở cửa huyệt ướt sũng, từng tấc từng tấc căng rộng đường mà đi vào.
"Đừng, nó quá lớn.....chỗ đó sẽ vỡ ra!" Cố Triết liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không thể lay chuyển được Alpha trên người mình, chỉ có thể chịu đựng tính khí thô to đáng sợ banh hoa huy*t ra, từ từ xâm nhập vào thể nội.
Bình thường Cố Triết nhìn rất cứng rắn, lạnh lẹo lại u ám, thậm chí còn một số người còn sợ anh. Mà giờ khắc này, anh đang bị một Alpha lạ lẫm đè chặt dưới thân, anh đáng thương khóc lóc van xin kẻ đang hành hạ kia nhưng hắn lại mạnh mẽ xâm phạm vào nơi thư huyệt riêng tư nhất, anh chỉ có thể run rẩy rơi lệ đầy bất lực.
Editor: Nhân danh ủy ban che chở người yếu thế, chúng tôi phải xích cổ anh lại, Viol =.=....
Anh không muốn nhìn thấy tất cả những điều đó nữa, nên xóa luôn lịch sử cuộc nói chuyện, nhưng thời gian và địa điểm trong tin nhắn của hắn vẫn khắc rõ trong đầu anh.
Cố Triết thơ thẩn tắm xong, ngẩn ra dựa vào tường suy nghĩ về chuyện đó.
Sao có thể như vậy? Tại sao còn tìm đến mình chứ? Anh đã không muốn điều tra sự kiện đó nữa, chuyện này có lẽ chỉ là sự cố ngoài ý muốn phát sinh từ bản năng nguyên thủy của Alpha kia thôi, sao đến bây giờ còn muốn nhắc lại chuyện đó một lần nữa chứ?
"A Triết, sao thế?" Ariel gõ gõ vào cửa phòng vệ sinh, "Anh đứng đây lâu rồi đó."
Cố Triết lau mặt, đẩy cửa vào đi ra ngoài:" Không có gì, chỉ là mới nhận được tin tức không hay lắm thôi."
"Tin gì vậy, sắc mặt anh kém lắm."
Cố Triết cố gắng bình tĩnh đáp:" Chỉ là chuyện riêng của tôi thôi."
Ariel chặn đường anh, nghiêm túc nói:" A Triết, nếu gặp điều gì khó khăn thì anh có thể bàn bạc với em. Em sẽ giúp anh hết sức có thể, em muốn bảo vệ anh chứ không phải chỉ nói suông."
"Không có gì đâu." Cố Triết né hắn ra, muốn đi ra ngoài. Là một nam beta, anh đã bị một người xa lạ cưỡng hiếp đánh dấu, rồi bị đe dọa bằng những bức ảnh khỏa thân bẩn thỉu, những nỗi nhục nhã như thế là chuyện anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai được.
"A Triết!" Ariel nắm chặt cổ tay anh, khiến Cố Triết giật nảy mình. Một tiếng "bốp"! Anh hung hăng hất tay hắn ra, để lại trên bàn tay trắng nõn của Ariel một dấu đỏ rõ ràng.
Bầu không khí im lặng trong vài giây, Cố Triết cáu kỉnh nói:" Xin lỗi, tôi không cố ý."
Ariel cười khổ đáp:" Chỉ là em xen vào chuyện của người khác thôi."
Cố Triết nhìn dáng vẻ cô đơn của hắn, mà trong lòng càng không vui. Sau khi sắp xếp đồ vào balo, anh trầm giọng nói:" Tôi ra ngoài một chút, xin nghỉ tiết buổi chiều giúp tôi nhé."
Anh không muốn nhìn vẻ mặt của Ariel, bởi bộ dạng của cậu ta luôn khiến người ta mềm lòng. Anh còn phải chuẩn bị khá nhiều thứ nữa, tuyệt đối không thể cho Ariel biết chuyện này được.
Ariel nhìn cánh cửa lớn đóng lại một lần nữa, sắc mặt thất thần biến mất gần như ngay lập tức, trên môi hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cố Triết đến thư viện, tìm một phòng máy tính yên tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc và bắt đầu suy nghĩ về tất cả.
Lần đầu tiên anh đột nhập vào hệ thống nội bộ của khách sạn Kate. Khách sạn này chính là nơi anh bị cưỡng bức lần trước, nó không phải một khách sạn cao cấp, nên hệ thống an toàn rất yếu. Cố Triết có thể xâm nhập vào hệ thống đi dạo như đi thăm vườn sau nhà.
Anh dễ dàng tìm được sơ đồ mặt bằng và bản đồ của tất cả các lối thoát hiểm. Sau khi kiểm tra thật kỹ, anh cài đặt AI tuần tra trong hành lang có đường bay đến phòng 307, và theo dõi động tĩnh ra vào của căn phòng này.
Sau đó, anh mở danh mục đặt hàng của khách sạn và thêm vào một món hàng nhỏ vào dãy chữ cái cuối nơi không ai tìm thấy.
Đến buổi trưa, Cố Triết ăn một bữa ăn đơn giản từ máy chế biến tự động. Dù anh đã ăn hương vị của nó nhiều năm rồi nhưng lần này lại có chút khó nuốt, khiến anh vô thức nhớ đến món ăn từ tay nghề của Ariel.
Giữa trưa, Ariel có gửi tin nhắn cho anh với đại ý quan tâm anh một chút nhưng Cố Triết vẫn chưa trả lời lại. Lúc này mắt anh dán chặt vào quang não của mình, những ánh sáng chiếu hình ảnh thực tế ảo lên không gian về một số địa điểm khác nhau trong khách sạn Kate.
Đến ba giờ chiều, một chiếc xe tải nhỏ chạy qua cửa sau và hàng được đẩy vào kho. Lúc này, một quả bóng thép nhỏ màu đen được cho vào giỏ trong phòng 307.
Lúc chín rưỡi tối, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đến gần khách sạn Kate, mới đầu Cố Triết không chú ý tới hắn, cho đến lúc hắn đi đến cửa phòng 307.
Bàn tay Cố Triết nắm chặt chiếc cốc, gân xanh cũng hơi nhô lên, trong đôi mắt anh giờ đầy tràn đầy sự căm hận tột độ.
Đó là một Alpha anh tuấn vớt sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt trẻ trung lại có chút xấu xa, nhìn qua cũng không phải người hiền hòa. Khóa cửa phòng 307 quét khuôn mặt và con ngươi của anh ta rồi tự động mở cửa, người đàn ông cũng thản nhiên bước vào.
Hai phút sau, một tiếng nổ lớn phát ra từ cách đó không xa, con AI tuần tra ở cửa cũng bị mất kết nối ngay lập tức. Cố Triết chuyển góc nhìn sang một AI khác gần đó và điều khiển nó tiến đến tiếp cận phòng 307, nơi đang có đám cháy với ánh lửa ngút trời, không thể nào đến gần được.
Mọi người trong khách sạn la hét và chạy đến chỗ trú ẩn, các nhân viên cũng trở nên nhốn nháo. Cố Triết xác định là phòng 307 đã bị nổ tung rồi mới ngắt kết nối điều khiển từ xa trong hệ thống khách sạn.
Anh đi tới bên cửa sổ nhìn làn khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ góc trời cách đây không xa. Toàn thân lại được thả lỏng, thoải mái tựa vào bên cửa sổ uống một ngụm trà đen trong tay tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp.
Quả bóng thép nhỏ đó là một quả bom thủy ngân đỏ nén thu nhỏ, với khối lượng nhỏ đủ để làm nổ tung hầu hết các điểm ở xung quanh trung tâm quả bom và những người trong chu vi đó nhất định sẽ bị quét sạch sẽ.
Các sinh viên trong phòng máy độc lập cũng đang vây quanh cửa sổ nhìn về phía góc khách sạn kia, vừa chỉ vào vừa bàn tán thảo luận rôm rả.
Tất cả đã kết thúc, không còn gì có thể uy hiếp anh nữa.
Tinh thần căng thẳng cả ngày hôm nay của Cố Triết đã được thư giãn, anh chậm rãi thu dọn đồ dùng của mình thì chợt máy truyền tin trên bàn rung lên. Cố Triết tưởng là Ariel, liền tiện tay ấn mở tin:
【 Bảo bối, tính tình của em nóng như lửa vậy!】
【 Tôi sắp bị em thiêu đốt thành tro rồi.】
Rồi trên màn hình có một con hề cười đùa nhảy ra, nó tiếp tục nhảy một điệu múa kỳ quái trên hình ảnh giả lập, sau đó nó cất tiếng cười to rồi nổ BÙM giữa không trung! Một tiếng nổ tung xác.
Tất cả những tin nhắn này đều đến từ một địa chỉ ẩn.
Cố Triết nhìn chằm chằm vào những thứ này, đồng tử co rút lại, một cảm giác ớn lạnh xuyên thấu tim gan trào lên từ đáy lòng lan tràn đến tay chân.
Anh nhớ tới người đàn ông đã bước vào phòng 307, nóng lòng nhắn lại:"【Người vừa mới bước vào phòng 307 là ai?!】
Đầu kia vui sướng trả lời lại:
【 Haha, chắc hẳn là một tên xui xẻo nào đó.】
【 Em đã giết một người vô tội đó, bảo bối.】
Cố Triết không nhịn nổi hung hăng đá vào ghế:"Fuck!"
Anh nổi giận đưa quét hết đồ trên bàn rơi xuống đất phát ra tiếng rơi ầm ĩ, rồi đau khổ vò đầu bứt tai, sự hối hận to lớn và nỗi áy náy đang bao phủ lấy anh.
Anh đã giết một người không liên quan, một người vô tội!
Máy truyền tin rung lên, đầu kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt đầy hào hứng:
【 Bảo bối, làm sao em có được loại bom bị cấm này vậy?】
【 Em thực sự làm tôi rất ngạc nhiên đó... 】
【 Tôi càng yêu em nhiều hơn~~ 】
Cuối cùng hắn nhắn:
【 Bây giờ là chín giờ bốn mươi sáu phút, xem ra chúng ta nên đổi nơi hẹn hò rồi. Em thấy phòng chiếu phim ở tầng hầm tòa nhà Y Học có được không?】
【 Lần đầu tiên tôi đến tòa nhà Y Học đã bị cuốn hút bởi nơi đó. Mọi thứ ở đó sống động như thật vậy.】
【 Đúng giờ nhé!】
Cố Triết không còn lựa chọn nào khác. Trước khi rời khỏi thư viện, anh đến lấy chiếc rìu từ kênh nói chuyện bí mật. Loại vũ khí này rất thô sơ, nhưng hiện tại anh không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Sinh viên vừa tan học không lâu, họ đang thảo luận về vụ nổ vừa rồi ở khách sạn kia. Tất cả đều nhao nhao đi đến cổng trường, muốn đến hiện trường để xem chuyện.
Cố Triết lại ngược dòng người, cầm theo chiếc rìu đi về hướng tòa nhà Y Học. Những sinh viên bên cạnh nhìn anh đầy ngạc nhiên, có người nhận ra anh còn trốn xa vài bước.
Hội trường ở tầng 1 của tòa nhà Y Học được thắp sáng bằng ánh đèn mờ ảo u ám, các mẫu vật khác nhau được xếp theo dãy dài ở trong sảnh và đổ bóng xuống như thể ngay giây tiếp theo chúng sẽ sống dậy vậy. Cảnh này có thể so với những tràng cảnh trong phim kinh dị, khiến bàn tay của Cố Triết ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nắm chặt chiếc rìu.
Lần này anh đã có sự chuẩn bị, sẽ không bị động như lần trước nữa. Lúc này, Cố Triết tập trung cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong im lặng.
Keng —— Keng —— Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên trong tòa nhà Y Học khiến tinh thần Cố Triết chấn động.
Anh nhìn về phí chiếc đồng hồ cổ treo trên tường đã điểm mười giờ đúng.
m thanh của nó át đi những tạp âm nhỏ, nếu muốn đánh lén thì lúc này chính là cơ hội tốt nhất. Cố Triết nhìn quanh bốn phía cho đến khi mười hồi chuông kết thúc, trong hội trường vẫn chỉ có một mình anh.
Sự tập trung cao độ trong một thời gian dài tiêu hao rất nhiều thể lực, Cố Triết không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau, máy truyền tin của anh mới rung lên, Cố Triết cúi đầu nhìn lướt qua tin nhắn hiển thị.
【 Mười giờ】
Cố Triết hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra giờ tiêu chuẩn trên máy truyền tin bây giờ mới nhảy là mười giờ!
Khoảnh khắc thảnh thơi này đã trở thành sơ suất chết người, một miếng dán bất ngờ bị ấn lên cổ anh, bên tai lại vang lên một giọng nói trầm ấm:" Đến đúng giờ lắm, bảo bối."
Cố Triết lập tức thúc cán rìu về phía sau, lại bị chặn lại. Miếng dán gây mê cực mạnh trên cổ anh bắt đầu phát huy tác dụng, toàn bộ sức lực của anh bắt đầu bị rút đi. Cuối cùng trước mắt Cố Triết tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn ngã ra rơi vào trong ngực của người phía sau.
Lúc Cố Triết mở mắt ra, không có gì ngoài bóng tối chào đón anh, đến nỗi đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Hai tay anh bị trói ngược lên đỉnh đầu, không thể cử động được, toàn thân trần trụi nằm trên một chiếc ghế sô pha mềm mại. Anh nhanh chóng nhận ra hơi thở của một người khác trong phòng:" Rốt cuộc mày có mục đích gì?"
"Bảo bối của tôi, một Alpha trói em lại trên giường thì có thể có mục đích gì?"
"Đừng có gọi tao như thế!" Cố Triết tức giận nói," Người trong khách sạn đó là ai?"
"Có lẽ là một kẻ xui xẻo khốn kiếp nào đó? Nhưng giờ kẻ đó đã thành xác chết rồi, haha!"
"Đó là một người vô tội!"
"Đúng vậy, nhưng người vô tội này đã bị anh giết rồi." Giọng điệu của người đàn ông kia vừa nhẹ nhàng lại có chút vui sướng:" Là như thế này nhé: BÙM!"
" Đồ điên....." Cố Triết không thể tin nổi kẻ điên này lại coi mạng người như cỏ rác thế, " Mày đã giết anh ta."
"Thật sao?" Hắn chậm rãi đáp:" Tôi không đặt chất nổ bất hợp pháp vào một khách sạn đầy dân thường rồi nhấn nút kích nổ đâu."
"Em đã làm những điều đó, Cố Triết." Hắn đưa tay vuốt ve mặt Cố Triết, " Em thực sự làm tôi kinh ngạc đó."
Cố Triết không ngạc nhiên khi hắn biết tên anh, anh cố khống chế mình không nhớ đến chuyện ở phòng 307:" Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn làm thế này!"
Người đàn ông kia dùng động tác trả lời anh. Hắn nâng chân Cố Triết lên, để đồ vật đã cứng ngắc nào đó chống vào giữa hai chân anh. Cố Triết cố đá chân giãy dụa, nhưng bị đè lại bắt tách chân ra vòng qua eo đối phương.
"Thế này là có ý gì?!" Cố Triết nhận ra mình càng giãy dụa tính khí của hắn càng nóng lên, vội vàng nói:" Tao chỉ là một beta thôi, sẽ không phát tình cũng không có quá nhiều tín tức tố. Mày muốn làm chuyện này thì tìm Omega mà làm!"
"Omega? Loại búp bê sứ sẽ vỡ nát khi người khác chạm vào đó?" Người đàn ông cười nhạo nói," Mùi hương "Ngây thơ vô tội" trên người bọn họ thật kinh tởm, phần lớn bọn họ đều muốn phụ thuộc vào người khác, không thú vị chút nào."
"Nhưng bọn họ sẽ tự nguyện, còn tao không tự nguyện!"
"Tại sao lại không?"
"Vì tất cả những điều này đều là mày ép buộc tao."
Đầu tính khí đã chạm vào rồi chậm rãi vẽ vòng tròn trêu đùa thư huyệt, thi thoảng còn chọc ấn vào âm hộ mềm mại. Nơi đó không tự chủ được tràn ra một ít dâm dịch, dính vào quy đầu to lớn.
Người đàn ông kia còn ác ý nói:" Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em hình như không nói như vậy nhỉ."
Cố Triết hoảng hốt lùi lại, cố gắng thoát khỏi tất cả. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng:" Rốt cuộc tôi đã xúc phạm anh ở chỗ nào, chúng ta hoàn toàn không biết nhau!"
"Vậy giờ tìm hiểu nhau đi?" Người đàn ông thấp giọng cười," Em có thể gọi tôi là Viol."
Vừa nói, đầu ngón tay của hắn vừa đẩy mép âm thần đang đóng chặt ra, đẩy ngón tay sau vào khuếch trương. Ngón tay thon dài khẽ cào vào vách trong, đè lên phần thịt non mềm mại ở chỗ sâu, mang ra mỗi dòng dâm dịch.
Cố Triết bị hai ngón tay hắn trừu sáp đến nỗi toàn thân như nhũn ra, anh cố kẹp chặt hai chân treo trên người Alpha, vẫn chưa từ bỏ mong muốn cầu xin thương lượng:" Không muốn như vậy...ưm...Thả tôi ra, anh muốn cái gì...... đừng... tôi có thể.........aaaaa!"
Số ngón tay trong cơ thể bất ngờ tăng lên thành bốn, thậm chí còn thô bạo khuấy động trong hoa huy*t yếu ớt, nghiền ép từng điểm mẫn cảm, mà làm loạn bên trong đó.
"Tôi chỉ muốn em." Viol cúi xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào gương mặt anh," Em khóc thật rồi, tôi thích nước mắt của em."
Mặc dù không biết làm sao hắn thấy được, nhưng trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi vật, đầu lưỡi ướt át đó liếm láp nước mắt ở khoét mắt Cố Triết:"Sao lại che mắt đi chứ? Chúng rất quyến rũ, vừa điềm đạm đáng yêu lại yếu ớt mong manh động lòng người."
Lúc này, ngón tay vẫn đang khuấy động trong hoa huy*t ấm áp mềm mại, Cố Triết kẹp chặt chân vào eo hắn, không biết là muốn khước từ hay muốn nghênh hợp nữa, thấp giọng nói:"Đi ra ngoài, đừng mà........"
"Sẽ như em muốn."
Những ngón tay kia bị rút ra đột ngột không chút lưu luyến, ngược lại, vật cứng nóng bỏng chờ ở ngoài lại cắm vào đó xoay mở cửa huyệt ướt sũng, từng tấc từng tấc căng rộng đường mà đi vào.
"Đừng, nó quá lớn.....chỗ đó sẽ vỡ ra!" Cố Triết liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không thể lay chuyển được Alpha trên người mình, chỉ có thể chịu đựng tính khí thô to đáng sợ banh hoa huy*t ra, từ từ xâm nhập vào thể nội.
Bình thường Cố Triết nhìn rất cứng rắn, lạnh lẹo lại u ám, thậm chí còn một số người còn sợ anh. Mà giờ khắc này, anh đang bị một Alpha lạ lẫm đè chặt dưới thân, anh đáng thương khóc lóc van xin kẻ đang hành hạ kia nhưng hắn lại mạnh mẽ xâm phạm vào nơi thư huyệt riêng tư nhất, anh chỉ có thể run rẩy rơi lệ đầy bất lực.
Editor: Nhân danh ủy ban che chở người yếu thế, chúng tôi phải xích cổ anh lại, Viol =.=....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất