Chương 8
Diệp Ngọc Tinh vươn vai dưới ánh nắng sớm mai rồi mở mắt ra, vị trí bên cạnh, nơi mà Tả Khâu nằm đã trống rỗng, trong phòng tắm truyền ra tiếng tắm rửa.
Song, hôm nay sau khi ăn sáng xong, Diệp Ngọc Tinh và Tả Khâu đã bị Percy và Tần Hạc Minh chặn lại. Không biết hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì, thế mà lại chọn hợp tác.
Sắc mặt của Tả Khâu không chút thay đổi:
“Ngọc Tinh, em có thể đi về trước không? Lát nữa anh sẽ trở về tìm em.”
Diệp Ngọc Tinh có chút không yên tâm, cậu cảm thấy với vẻ ngoài nho nhữ yếu đuối đó của Tả Khâu thì không giống như là có thể đối phó với Percy và Tần Hạc Minh được. Cậu kéo cánh tay Tả Khâu, nhưng chẳng biết hành vi này đã chọc vào chỗ nào của Tần Hạc Minh nữa, sắc mặt anh lập tức đen thùi, sau khi cười lạnh một tiếng thì trực tiếp ra tay luôn.
Tả Khâu trở tay đẩy Diệp Ngọc Tinh về sau, nhìn sơ thì nghĩ anh chưa từng đánh nhau bao giờ, nhưng không ngờ lại có thể đánh ngang cơ với Tần Hạc Minh, thậm chí còn có thời gian hơi quay đầu lại dặn dò Diệp Ngọc Tinh:
“Ngọc Tinh, trở về đi. Ngoan nào.”
Diệp Ngọc Tinh cũng biết mình ở lại chỉ gây rắc rối thêm, cậu cắn chặt răng chạy về phòng.
Diệp Ngọc Tinh chạy đến cửa phòng, trông thấy Eugene ở phòng bên cạnh. Trông y yếu ớt xanh xao đến lạ, lúc này y đang khó chịu dựa vào tường, thở hổn hển như đang bị khó thở vậy.
Diệp Ngọc Tinh hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên đỡ y:
“Anh không sao chứ?”
Eugene dựa vào người Diệp Ngọc Tinh, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng thều thào:
“Tôi có chút không khỏe, có thể phiền em đỡ tôi về phòng không?”
Eugene có một khuôn mặt nữ tính xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai khiến cần cổ trông có phần nhỏ bé mảnh mai, giống như cổ của thiên nga vậy, chỉ cần bẻ một cái là gãy ngay. Khi y nhìn người khác, lông mi hơi cong lên, nốt ruồi đen nằm dưới đuôi mắt bên trái làm cho y trông có chút yếu đuối. Nhưng thân hình của y lại cao lớn, hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược nhau này cùng xuất hiện bên nhau, lại có sức hấp dẫn lạ thường.
Người ta cũng ngã vào cửa rồi, đương nhiên Diệp Ngọc Tinh không thể bỏ mặc y ở đây được, theo lời dặn của Eugene, cậu lấy ra chìa khóa từ trong túi áo khoác của y, mở cửa.
Phòng của Eugene không kéo rèm, nhưng bây giờ trời đã tối, cho nên lúc đi vào cả căn phòng tối tăm không có một chút ánh sáng nào cả. Diệp Ngọc Tinh đang muốn rờ mó tường để bật đèn, nhưng Eugene lại đưa tay nắm lấy tay cậu:
“Đừng bật đèn, tôi không thích ánh đèn lắm, cảm ơn em.”
Một chút sở thích cá nhân, đương nhiên Diệp Ngọc Tinh sẽ không xen vào, cậu mò mẫm trong ánh sáng lờ mờ đỡ Eugene lên giường. Nhưng trạng thái của Eugene vẫn không được tốt như cũ, y thở dồn dập, phảng phất một sau giây y sẽ tắt thở.
Diệp Ngọc Tinh có chút lo lắng nói:
“Anh không sao chứ?”
Diệp Ngọc Tinh lại nghĩ đến trong không gian phong bế này không có bác sĩ, nếu Eugene bộc phát bệnh nặng bị hành chết ở đây, e rằng cũng sẽ không có ai đến chữa trị cho y.
Eugene thở hổn hển vài lần:
“Có thể giúp tôi cởi áo khoác ra không?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu, quỳ một chân lên giường cởi cúc áo cho Eugene. Eugene mặc một bộ âu phục phức tạp, hết lớp này đến lớp khác. Mãi đến khi Diệp Ngọc Tinh cởi đến chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng nằm ở trong cùng, Eugene mới nhẹ nhàng giữ chặt tay cậu:
“Được rồi, cảm ơn.”
“Vậy……”
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:
“Vậy tôi đi trước? Một mình anh sẽ không sao chứ.”
Eugene nghiêng mặt vào gối, nhìn Diệp Ngọc Tinh bằng đôi mắt rực sáng một lát, vào lúc cậu do dự có nên ở lại thêm một lát không, y mới chậm rãi nói:
“Không sao, chỉ là chút bệnh vặt thôi. Hôm nay cảm ơn em.”
Diệp Ngọc Tinh khẽ thở phào:
“Vậy tôi đi trước nha.”
Cậu cầm lấy chăn bông bên cạnh đắp cho Eugene, thấy hô hấp của y dần bình ổn lại rồi, mới xoay người đi ra ngoài.
Tay phải của Diệp Ngọc Tinh chạm vào tay nắm cửa, nhưng chưa kịp vặn thì cậu đã cảm thấy thế giới trước mắt hơi rung chuyển, tay cũng vô lực trượt xuống khỏi tay nắm cửa. Y thức của cậu dần dần trôi đi, như đang bước vào một giấc mộng xa xôi.
Cậu mơ về cuộc sống đại học bình thường của mình, về giảng viên huyên thuyên giảng bài, về bạn cùng phòng đang cười toe toét nhưng không thấy rõ mặt……
–
Tả Khâu thoát khỏi Tần Hạc Minh và Percy khó chơi, trở về phòng.
Anh nhìn căn phòng trống trơn, sắc mặt u ám.
Chạy đi đâu rồi?
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Nhân vật mới online.
- Hết chương 8-
Song, hôm nay sau khi ăn sáng xong, Diệp Ngọc Tinh và Tả Khâu đã bị Percy và Tần Hạc Minh chặn lại. Không biết hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì, thế mà lại chọn hợp tác.
Sắc mặt của Tả Khâu không chút thay đổi:
“Ngọc Tinh, em có thể đi về trước không? Lát nữa anh sẽ trở về tìm em.”
Diệp Ngọc Tinh có chút không yên tâm, cậu cảm thấy với vẻ ngoài nho nhữ yếu đuối đó của Tả Khâu thì không giống như là có thể đối phó với Percy và Tần Hạc Minh được. Cậu kéo cánh tay Tả Khâu, nhưng chẳng biết hành vi này đã chọc vào chỗ nào của Tần Hạc Minh nữa, sắc mặt anh lập tức đen thùi, sau khi cười lạnh một tiếng thì trực tiếp ra tay luôn.
Tả Khâu trở tay đẩy Diệp Ngọc Tinh về sau, nhìn sơ thì nghĩ anh chưa từng đánh nhau bao giờ, nhưng không ngờ lại có thể đánh ngang cơ với Tần Hạc Minh, thậm chí còn có thời gian hơi quay đầu lại dặn dò Diệp Ngọc Tinh:
“Ngọc Tinh, trở về đi. Ngoan nào.”
Diệp Ngọc Tinh cũng biết mình ở lại chỉ gây rắc rối thêm, cậu cắn chặt răng chạy về phòng.
Diệp Ngọc Tinh chạy đến cửa phòng, trông thấy Eugene ở phòng bên cạnh. Trông y yếu ớt xanh xao đến lạ, lúc này y đang khó chịu dựa vào tường, thở hổn hển như đang bị khó thở vậy.
Diệp Ngọc Tinh hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên đỡ y:
“Anh không sao chứ?”
Eugene dựa vào người Diệp Ngọc Tinh, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng thều thào:
“Tôi có chút không khỏe, có thể phiền em đỡ tôi về phòng không?”
Eugene có một khuôn mặt nữ tính xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai khiến cần cổ trông có phần nhỏ bé mảnh mai, giống như cổ của thiên nga vậy, chỉ cần bẻ một cái là gãy ngay. Khi y nhìn người khác, lông mi hơi cong lên, nốt ruồi đen nằm dưới đuôi mắt bên trái làm cho y trông có chút yếu đuối. Nhưng thân hình của y lại cao lớn, hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược nhau này cùng xuất hiện bên nhau, lại có sức hấp dẫn lạ thường.
Người ta cũng ngã vào cửa rồi, đương nhiên Diệp Ngọc Tinh không thể bỏ mặc y ở đây được, theo lời dặn của Eugene, cậu lấy ra chìa khóa từ trong túi áo khoác của y, mở cửa.
Phòng của Eugene không kéo rèm, nhưng bây giờ trời đã tối, cho nên lúc đi vào cả căn phòng tối tăm không có một chút ánh sáng nào cả. Diệp Ngọc Tinh đang muốn rờ mó tường để bật đèn, nhưng Eugene lại đưa tay nắm lấy tay cậu:
“Đừng bật đèn, tôi không thích ánh đèn lắm, cảm ơn em.”
Một chút sở thích cá nhân, đương nhiên Diệp Ngọc Tinh sẽ không xen vào, cậu mò mẫm trong ánh sáng lờ mờ đỡ Eugene lên giường. Nhưng trạng thái của Eugene vẫn không được tốt như cũ, y thở dồn dập, phảng phất một sau giây y sẽ tắt thở.
Diệp Ngọc Tinh có chút lo lắng nói:
“Anh không sao chứ?”
Diệp Ngọc Tinh lại nghĩ đến trong không gian phong bế này không có bác sĩ, nếu Eugene bộc phát bệnh nặng bị hành chết ở đây, e rằng cũng sẽ không có ai đến chữa trị cho y.
Eugene thở hổn hển vài lần:
“Có thể giúp tôi cởi áo khoác ra không?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu, quỳ một chân lên giường cởi cúc áo cho Eugene. Eugene mặc một bộ âu phục phức tạp, hết lớp này đến lớp khác. Mãi đến khi Diệp Ngọc Tinh cởi đến chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng nằm ở trong cùng, Eugene mới nhẹ nhàng giữ chặt tay cậu:
“Được rồi, cảm ơn.”
“Vậy……”
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:
“Vậy tôi đi trước? Một mình anh sẽ không sao chứ.”
Eugene nghiêng mặt vào gối, nhìn Diệp Ngọc Tinh bằng đôi mắt rực sáng một lát, vào lúc cậu do dự có nên ở lại thêm một lát không, y mới chậm rãi nói:
“Không sao, chỉ là chút bệnh vặt thôi. Hôm nay cảm ơn em.”
Diệp Ngọc Tinh khẽ thở phào:
“Vậy tôi đi trước nha.”
Cậu cầm lấy chăn bông bên cạnh đắp cho Eugene, thấy hô hấp của y dần bình ổn lại rồi, mới xoay người đi ra ngoài.
Tay phải của Diệp Ngọc Tinh chạm vào tay nắm cửa, nhưng chưa kịp vặn thì cậu đã cảm thấy thế giới trước mắt hơi rung chuyển, tay cũng vô lực trượt xuống khỏi tay nắm cửa. Y thức của cậu dần dần trôi đi, như đang bước vào một giấc mộng xa xôi.
Cậu mơ về cuộc sống đại học bình thường của mình, về giảng viên huyên thuyên giảng bài, về bạn cùng phòng đang cười toe toét nhưng không thấy rõ mặt……
–
Tả Khâu thoát khỏi Tần Hạc Minh và Percy khó chơi, trở về phòng.
Anh nhìn căn phòng trống trơn, sắc mặt u ám.
Chạy đi đâu rồi?
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Nhân vật mới online.
- Hết chương 8-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất