Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 21: Cành hoa cài mái tóc
Lại một tuần nữa qua đi, Sở Hòa và Bạch Dương Vĩ quay về cuộc sống cũ. Công việc của ai người đấy tự làm.
Bạch Dương Vĩ muốn ăn gì sẽ có Sở Hòa nấu, muốn làm gì sẽ có Sở Hòa phục vụ cho hắn.
Và cậu... Và luôn âm thầm chăm sóc hắn.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ, Bạch Dương Vĩ ở trong phòng làm việc. Sở Hòa ở ngoài sân cắt cỏ.
Bình thường, công việc này sẽ do người làm vườn phụ trách. Nhưng hôm nay chú ý có việc cần phải về quê nên cậu làm thay vài hôm.
Sở Hòa thật ra cũng khá rãnh rỗi, ngoại trừ những lúc nấu ăn và làm theo ý Bạch Dương Vĩ ra. Cậu sẽ không còn việc gì để làm.
Hôm nay nhân ngày chú làm vườn về quê, cậu xem như bận rộn một chút.
Sở Hòa mặc áo thun trắng không có hình thù gì, quần short cũng màu trắng nốt. Mặc như vậy khi làm vườn sẽ rất nhanh bẩn.
Nhưng đây là đồ Bạch Dương Vĩ mua cho, hắn hầu như mua toàn đồ trắng cho cậu. Bởi vì hắn từng giải thích, cậu hiền lành, ngốc nghếch lại ngơ ngác mặc đồ màu trắng sẽ có chút sự thuần khiết. Như vậy mới hợp với Sở Hòa.
Cho nên từ đó, Sở Hòa cũng bắt đầu nghiện màu trắng.
Dưới cái nắng gay gắt, cậu đội chiếc mũ được làm bằng lá đan lại bày bán đầy ở ngoài đường. Tập trung làm việc.
Bỗng nhiên, một tiếng non nớt vang lên.
" Chú Hòa~~~"
Sau đó, cậu cảm nhận được cổ mình bị nhóc con đè nặng.
" Lâu rồi mới gặp chú, con nhớ chú quá"
Sở Hòa bật cười, quay sang nhìn bé con.
Bé con có đôi mặt to tròn, mặt phúng phính lại rất đáng yêu. Năm nay được năm tuổi, là con trai của chị giúp việc ở đây.
Hai bên nội ngoại đều ở xa, bình thường bé con này sẽ do ba bé trông chừng. Nhưng hôm nay ba bé tăng ca, mẹ đành đưa bé đến đây. Tất nhiên là đã có sự đồng ý của Bạch Dương Vĩ.
Bé con rất ngoan, vài năm nay cũng thường xuất hiện ở đây. Sở Hòa rất quý bé, thường hay làm bánh cho bé con ăn. Cho nên mỗi lần thấy cậu, bé con đều rất là vui.
" Chú Hòa, hôm nay Đồng Đồng có mang theo kẹo nè. Một lát nữa chú cùng Đồng Đồng ăn nhé"
" Ưm..."
Sở Hòa kêu lên một tiếng thay cho câu trả lời, bé con vui vẻ cười cứ bám víu lấy cậu.
Đồng Đồng biết Sở Hòa bị câm, cho nên thường không hỏi những câu làm khó cậu. Bình thường sau khi bé ăn xong, Sở Hòa sẽ giúp bé rửa mặt và chơi cùng bé. Cho nên mặc dù mẹ của Đồng Đồng rất ít khi nói chuyện với cậu, nhưng cô hiểu chuyện...thường không gây khó xử cho Sở Hòa như những người khác.
Đồng Đồng cũng đội mũ, ngồi bên cạnh nhìn Sở Hòa làm việc.
Cậu nhích người qua bên phải một chút, bé con cũng sẽ nhích người theo cậu.
Cậu đứng lên, bé con sẽ đứng lên.
Cậu đi về phía sau, bé con sẽ đi về phía sau. Hệt như một cái đuôi nhỏ của Sở Hòa vậy.
Sở Hòa nhìn cái đuôi sau lưng, cười cười một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Bỗng nhiên, cảm giác trên vành tai của mình có cái gì đó cạ vào. Ngẩng mặt lên, là bé con Đồng Đồng tay cầm vài nhánh hoa cẩm chướng, một nhánh hoa đã được má cài lên mái tóc của Sở Hòa.
Bé nhìn Sở Hòa, nở nụ cười thật tươi nói.
" Chú Sở Hòa hãy cười lên, đừng bao giờ ủ rũ nữa nhé. Chú là người tốt"
Một cơn gió lớn kéo đến, nó lầm rơi chiếc mũ của cậu xuống. Mái tóc đen bay theo gió, vậy mà không hiểu sao Sở Hòa lại dùng tay giữ cành hoa đó lại.
Một lớn một nhỏ, dưới ánh nắng buổi sáng nhìn nhau cười thật tươi.
Mà ở trên phòng của Bạch Dương Vĩ, hắn đang vừa nghe điện thoại vừa nhìn xuống phía vườn. Khung cảnh nụ cười của Sở Hòa được thu vào mắt.
Nam nhân mặc bộ đồ trắng thuần khiết, nở nụ cười tươi vào buổi sáng sớm. Bạch Dương Vĩ cũng không để ý mình đã nở nụ cười từ khi nào.
" Này! Anh có nghe em nói không vậy?"
Âm thanh truyền qua điện thoại vang lên. Bạch Dương Vĩ gật đầu đáp.
" Được rồi! Anh nghe rồi. Khi nào bảo bối xác định được ngày về thì nhắn tin cho anh. Đến ngày hôm đó anh đích thân ra đón em, như vậy có chịu không"
" Được rồi! Bây giờ em phải đi có việc, khi nào rãnh sẽ gọi cho anh. Yêu anh"
" Đi cẩn thận, yêu em !"
Bạch Dương Vĩ nhìn điện thoại vừa kết thúc, trên màn hình hiện thị lịch sử cuộc gọi mang tên " Ái Nhi"
Bạch Dương Vĩ đặt điện thoại xuống, công việc cũng đã xong rồi. Hắn cảm thấy thời gian rãnh rỗi còn rất là nhiều, chi bằng trước giờ ăn cơm xuống vườn đi dạo cũng được.
Bạch Dương Vĩ cứ thế vừa nghĩ, vừa bước đi.
Bạch Dương Vĩ muốn ăn gì sẽ có Sở Hòa nấu, muốn làm gì sẽ có Sở Hòa phục vụ cho hắn.
Và cậu... Và luôn âm thầm chăm sóc hắn.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ, Bạch Dương Vĩ ở trong phòng làm việc. Sở Hòa ở ngoài sân cắt cỏ.
Bình thường, công việc này sẽ do người làm vườn phụ trách. Nhưng hôm nay chú ý có việc cần phải về quê nên cậu làm thay vài hôm.
Sở Hòa thật ra cũng khá rãnh rỗi, ngoại trừ những lúc nấu ăn và làm theo ý Bạch Dương Vĩ ra. Cậu sẽ không còn việc gì để làm.
Hôm nay nhân ngày chú làm vườn về quê, cậu xem như bận rộn một chút.
Sở Hòa mặc áo thun trắng không có hình thù gì, quần short cũng màu trắng nốt. Mặc như vậy khi làm vườn sẽ rất nhanh bẩn.
Nhưng đây là đồ Bạch Dương Vĩ mua cho, hắn hầu như mua toàn đồ trắng cho cậu. Bởi vì hắn từng giải thích, cậu hiền lành, ngốc nghếch lại ngơ ngác mặc đồ màu trắng sẽ có chút sự thuần khiết. Như vậy mới hợp với Sở Hòa.
Cho nên từ đó, Sở Hòa cũng bắt đầu nghiện màu trắng.
Dưới cái nắng gay gắt, cậu đội chiếc mũ được làm bằng lá đan lại bày bán đầy ở ngoài đường. Tập trung làm việc.
Bỗng nhiên, một tiếng non nớt vang lên.
" Chú Hòa~~~"
Sau đó, cậu cảm nhận được cổ mình bị nhóc con đè nặng.
" Lâu rồi mới gặp chú, con nhớ chú quá"
Sở Hòa bật cười, quay sang nhìn bé con.
Bé con có đôi mặt to tròn, mặt phúng phính lại rất đáng yêu. Năm nay được năm tuổi, là con trai của chị giúp việc ở đây.
Hai bên nội ngoại đều ở xa, bình thường bé con này sẽ do ba bé trông chừng. Nhưng hôm nay ba bé tăng ca, mẹ đành đưa bé đến đây. Tất nhiên là đã có sự đồng ý của Bạch Dương Vĩ.
Bé con rất ngoan, vài năm nay cũng thường xuất hiện ở đây. Sở Hòa rất quý bé, thường hay làm bánh cho bé con ăn. Cho nên mỗi lần thấy cậu, bé con đều rất là vui.
" Chú Hòa, hôm nay Đồng Đồng có mang theo kẹo nè. Một lát nữa chú cùng Đồng Đồng ăn nhé"
" Ưm..."
Sở Hòa kêu lên một tiếng thay cho câu trả lời, bé con vui vẻ cười cứ bám víu lấy cậu.
Đồng Đồng biết Sở Hòa bị câm, cho nên thường không hỏi những câu làm khó cậu. Bình thường sau khi bé ăn xong, Sở Hòa sẽ giúp bé rửa mặt và chơi cùng bé. Cho nên mặc dù mẹ của Đồng Đồng rất ít khi nói chuyện với cậu, nhưng cô hiểu chuyện...thường không gây khó xử cho Sở Hòa như những người khác.
Đồng Đồng cũng đội mũ, ngồi bên cạnh nhìn Sở Hòa làm việc.
Cậu nhích người qua bên phải một chút, bé con cũng sẽ nhích người theo cậu.
Cậu đứng lên, bé con sẽ đứng lên.
Cậu đi về phía sau, bé con sẽ đi về phía sau. Hệt như một cái đuôi nhỏ của Sở Hòa vậy.
Sở Hòa nhìn cái đuôi sau lưng, cười cười một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Bỗng nhiên, cảm giác trên vành tai của mình có cái gì đó cạ vào. Ngẩng mặt lên, là bé con Đồng Đồng tay cầm vài nhánh hoa cẩm chướng, một nhánh hoa đã được má cài lên mái tóc của Sở Hòa.
Bé nhìn Sở Hòa, nở nụ cười thật tươi nói.
" Chú Sở Hòa hãy cười lên, đừng bao giờ ủ rũ nữa nhé. Chú là người tốt"
Một cơn gió lớn kéo đến, nó lầm rơi chiếc mũ của cậu xuống. Mái tóc đen bay theo gió, vậy mà không hiểu sao Sở Hòa lại dùng tay giữ cành hoa đó lại.
Một lớn một nhỏ, dưới ánh nắng buổi sáng nhìn nhau cười thật tươi.
Mà ở trên phòng của Bạch Dương Vĩ, hắn đang vừa nghe điện thoại vừa nhìn xuống phía vườn. Khung cảnh nụ cười của Sở Hòa được thu vào mắt.
Nam nhân mặc bộ đồ trắng thuần khiết, nở nụ cười tươi vào buổi sáng sớm. Bạch Dương Vĩ cũng không để ý mình đã nở nụ cười từ khi nào.
" Này! Anh có nghe em nói không vậy?"
Âm thanh truyền qua điện thoại vang lên. Bạch Dương Vĩ gật đầu đáp.
" Được rồi! Anh nghe rồi. Khi nào bảo bối xác định được ngày về thì nhắn tin cho anh. Đến ngày hôm đó anh đích thân ra đón em, như vậy có chịu không"
" Được rồi! Bây giờ em phải đi có việc, khi nào rãnh sẽ gọi cho anh. Yêu anh"
" Đi cẩn thận, yêu em !"
Bạch Dương Vĩ nhìn điện thoại vừa kết thúc, trên màn hình hiện thị lịch sử cuộc gọi mang tên " Ái Nhi"
Bạch Dương Vĩ đặt điện thoại xuống, công việc cũng đã xong rồi. Hắn cảm thấy thời gian rãnh rỗi còn rất là nhiều, chi bằng trước giờ ăn cơm xuống vườn đi dạo cũng được.
Bạch Dương Vĩ cứ thế vừa nghĩ, vừa bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất