Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 53: Mau cút khỏi mắt tôi
Bạch Dương Vĩ nhìn từng dòng chữ trên điện thoại, hai mắt hắn đỏ rực như thể sắp phát điên. Trái tim càng lúc càng đau đớn hơn.
Sở Hòa vậy mà dám tự ý xin nghỉ việc? Cậu ta là ăn gan trời rồi sao?
"Lúc tôi vừa về nước tôi bảo cậu về nhà chính làm việc cậu không chịu đi, hiện tại tôi không cho phép thì lại muốn rời đi. Cậu định diễn trò người đáng thương cho ai xem hả?"
Sở Hòa bị hắn hiểu lầm, những lời châm chọc của hắn như khiến cậu cảm thấy trái tim mình rỉ máu. Sở Hòa không dám nói rằng cậu không muốn thấy hắn cùng Tiểu Ái Nhi phải cãi nhau nữa, dù sao...cũng sắp thật sự về chung một nhà rồi mà.
Nghĩ lại có chút đau lòng, nhưng Sở Hòa biết chắc hắn sẽ không tin những lời mình nói. Đành vụng về đáp.
"Cậu chủ, em xin lỗi là do lúc trước em nghĩ chưa thông. Hiện tại em quyết định rồi, em sẽ về nhà chính làm việc. Chìa khóa em trả lại cho cậu, khoảng chừng vài ngày nữa em sẽ về bên đó"
Bao năm nay cậu và hắn đều bên cạnh nhau, hắn cứ nghĩ rằng Sở Hòa sẽ thật sự cùng mình làm bạn tốt cả đời. Hóa ra bây giờ cậu ta cũng có gan rời đi rồi.
Sở Hòa thấy hắn im lặng, còn tưởng hắn đang nghĩ cậu tìm cách để hắn thương hại mình vội vã nhắn thêm.
"Cậu chủ! Em chỉ đến xin nghỉ việc. Hoàn toàn không có ý đồ gì khác, cậu cũng không cần tha thứ cho em. Vốn dĩ cậu không thích đồng tính, chuyện này em hiểu rõ. Nếu cậu không muốn sau khi em về nhà chính cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa...!"
'Cái gì gọi là không bao giờ xuất hiện chứ? Cậu ta muốn chạy trốn sao? Khó chịu thật'
Não của Bạch Dương Vĩ tự vang lên những tiếng nói của sự bất lực, vừa khó chịu vừa mệt mỏi. Hắn nhìn từng dòng chữ trên màn hình điện thoại, cuống họng cũng nghẹn đi... Cảm giác gì vậy chứ?
Bạch Dương Vĩ tức giận, giật chiếc điện thoại trong tay Sở Hòa đang định nhắn nhắn cái gì đó tiếp rồi ném thẳng vào tường.
Chiếc điện thoại vỡ tan nát, nằm đáng thương ở một góc tường.
"A..."
Cổ họng phát ra tiếng, Sở Hòa bất ngờ trước hành động của hắn. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì Bạch Dương Vĩ đã nắm cằm của cậu, ép cậu nhìn hắn.
"Từ khi nào cậu có quyền muốn nghỉ là nghỉ muốn làm là làm? Nên nhớ, cậu đã bên cạnh tôi bao nhiêu năm, hiện tại quyền quyết định là nằm ở tôi!"
Sở Hòa rũ mắt, đau lòng tự hỏi...tại sao lại không muốn cho cậu đi chứ? Tại sao biết cậu là đồng tính vẫn giữ lại.
Tại sao Bạch Dương Vĩ lại tự làm khó mình như thế. Cậu vốn cũng chỉ muốn hắn được hạnh phúc thôi mà...
Hắn không thể hiểu được tâm tư của cậu, cảm giác người này nếu rời đi khiến hắn khó chịu. Bạch Dương Vĩ gằn từng chữ nói.
"Việc của cậu là gì có nhớ hay không? Ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa, tôi không mượn cậu nấu ăn. Còn nữa, tôi nói cậu cút khỏi mắt tôi không có nghĩa là cho cậu nghĩ việc. Từ khi nào cậu có quyền tự quyết định chuyện này!"
Sở Hòa cúi đầu lặng lẽ đợi hắn phát tiết. Bạch Dương Vĩ nhìn cậu không còn phản kháng nữa, trong lòng càng nổi điên hơn.
Nội tâm hắn hiện tại đau cực kì, cảm giác khó chịu mỗi ngày đều vây quanh hắn.
Bạch Dương Vĩ nhìn bát cháo bên cạnh, sau đó nâng nó lên tiếp tục mắng.
"Công việc của cậu là dọn dẹp, cậu mau ngoan ngoãn ở lại đây chịu phạt đi. Còn bát cháo này của cậu tôi không muốn ăn!"
Đúng vậy!! Đây là bát cháo cuối cùng, hắn làm sao muốn ăn được cơ chứ?
Bạch Dương Vĩ tức giận ném bát cháo ra ngoài cửa. Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai, cháo cũng văng tung tóe đầy trên mặt sàn.
Sở Hòa thấy hắn giận đến muốn điên rồi, cậu đứng lên vội vàng ngăn cản hắn đang muốn đập đồ lại.
"A...a...a"
Ánh mặt của cậu mang theo sự hốt hoảng như vừa làm sai việc gì, hai tay cậu dùng sức giữ chặt lấy eo hắn. Âm cổ không phát ra được tiếng nói của người bình thường vang lên những tiếng ú ớ tội nghiệp.
Thật lâu rồi mới cảm nhận được hơi ấm của Sở Hòa, thật lâu rồi mới thấy lại khuôn mặt đáng thương ấy. Tâm tình của Bạch Dương Vĩ đã rối loạn nay càng thêm bức bối hơn.
'Cậu ta là đồng tính, mình không phải đồng tính... Mình ghét cậu ta, mình hận cậu ta.'
Bạch Dương Vĩ hiện tại bị chính mâu thuẫn của mình chọc cho điên tiết. Hắn đây Sở Hòa ra, điên cuồng mắng.
"Cút ra ngoài! Mau cút ra ngoài! Mau cút cho khuất mắt tôi"
Minh Tuấn nghe tiếng ồn ào ở trong phòng Bạch Dương Vĩ thì vội lao vào, ông tưởng Sở Hòa lại gây sự chuyện gì cho nên vội vàng đến khuyên ngăn.
"Hòa! Con mau về phòng ngủ đi, có chuyện gì đợi cậu chủ bình tĩnh rồi hãy nói!"
"Cút ra cho khuất mắt tôi!"
Sở Hòa bị Minh Tuấn nhắc nhở đành cúi đầu rời đi. Bạch Dương Vĩ thở dốc nói.
"Bác không cần lo cho tôi, mau dọn dẹp hết đống này rồi canh chừng cậu ta. Cậu ta dám tự ý nghỉ việc thì cứ đánh gãy chân đi!"
Minh Tuấn nhìn Bạch Dương Vĩ nặng nề thở dài nằm trên giường, hắn dùng một tay che mắt không muốn nói chuyện nữa. Ông chỉ có thể lắc đầu thầm nghĩ.
"Kì lạ thật, những người trẻ tuổi này vì cớ gì lại thích hành hạ nhau đến như vậy?"
Sở Hòa vậy mà dám tự ý xin nghỉ việc? Cậu ta là ăn gan trời rồi sao?
"Lúc tôi vừa về nước tôi bảo cậu về nhà chính làm việc cậu không chịu đi, hiện tại tôi không cho phép thì lại muốn rời đi. Cậu định diễn trò người đáng thương cho ai xem hả?"
Sở Hòa bị hắn hiểu lầm, những lời châm chọc của hắn như khiến cậu cảm thấy trái tim mình rỉ máu. Sở Hòa không dám nói rằng cậu không muốn thấy hắn cùng Tiểu Ái Nhi phải cãi nhau nữa, dù sao...cũng sắp thật sự về chung một nhà rồi mà.
Nghĩ lại có chút đau lòng, nhưng Sở Hòa biết chắc hắn sẽ không tin những lời mình nói. Đành vụng về đáp.
"Cậu chủ, em xin lỗi là do lúc trước em nghĩ chưa thông. Hiện tại em quyết định rồi, em sẽ về nhà chính làm việc. Chìa khóa em trả lại cho cậu, khoảng chừng vài ngày nữa em sẽ về bên đó"
Bao năm nay cậu và hắn đều bên cạnh nhau, hắn cứ nghĩ rằng Sở Hòa sẽ thật sự cùng mình làm bạn tốt cả đời. Hóa ra bây giờ cậu ta cũng có gan rời đi rồi.
Sở Hòa thấy hắn im lặng, còn tưởng hắn đang nghĩ cậu tìm cách để hắn thương hại mình vội vã nhắn thêm.
"Cậu chủ! Em chỉ đến xin nghỉ việc. Hoàn toàn không có ý đồ gì khác, cậu cũng không cần tha thứ cho em. Vốn dĩ cậu không thích đồng tính, chuyện này em hiểu rõ. Nếu cậu không muốn sau khi em về nhà chính cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa...!"
'Cái gì gọi là không bao giờ xuất hiện chứ? Cậu ta muốn chạy trốn sao? Khó chịu thật'
Não của Bạch Dương Vĩ tự vang lên những tiếng nói của sự bất lực, vừa khó chịu vừa mệt mỏi. Hắn nhìn từng dòng chữ trên màn hình điện thoại, cuống họng cũng nghẹn đi... Cảm giác gì vậy chứ?
Bạch Dương Vĩ tức giận, giật chiếc điện thoại trong tay Sở Hòa đang định nhắn nhắn cái gì đó tiếp rồi ném thẳng vào tường.
Chiếc điện thoại vỡ tan nát, nằm đáng thương ở một góc tường.
"A..."
Cổ họng phát ra tiếng, Sở Hòa bất ngờ trước hành động của hắn. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì Bạch Dương Vĩ đã nắm cằm của cậu, ép cậu nhìn hắn.
"Từ khi nào cậu có quyền muốn nghỉ là nghỉ muốn làm là làm? Nên nhớ, cậu đã bên cạnh tôi bao nhiêu năm, hiện tại quyền quyết định là nằm ở tôi!"
Sở Hòa rũ mắt, đau lòng tự hỏi...tại sao lại không muốn cho cậu đi chứ? Tại sao biết cậu là đồng tính vẫn giữ lại.
Tại sao Bạch Dương Vĩ lại tự làm khó mình như thế. Cậu vốn cũng chỉ muốn hắn được hạnh phúc thôi mà...
Hắn không thể hiểu được tâm tư của cậu, cảm giác người này nếu rời đi khiến hắn khó chịu. Bạch Dương Vĩ gằn từng chữ nói.
"Việc của cậu là gì có nhớ hay không? Ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa, tôi không mượn cậu nấu ăn. Còn nữa, tôi nói cậu cút khỏi mắt tôi không có nghĩa là cho cậu nghĩ việc. Từ khi nào cậu có quyền tự quyết định chuyện này!"
Sở Hòa cúi đầu lặng lẽ đợi hắn phát tiết. Bạch Dương Vĩ nhìn cậu không còn phản kháng nữa, trong lòng càng nổi điên hơn.
Nội tâm hắn hiện tại đau cực kì, cảm giác khó chịu mỗi ngày đều vây quanh hắn.
Bạch Dương Vĩ nhìn bát cháo bên cạnh, sau đó nâng nó lên tiếp tục mắng.
"Công việc của cậu là dọn dẹp, cậu mau ngoan ngoãn ở lại đây chịu phạt đi. Còn bát cháo này của cậu tôi không muốn ăn!"
Đúng vậy!! Đây là bát cháo cuối cùng, hắn làm sao muốn ăn được cơ chứ?
Bạch Dương Vĩ tức giận ném bát cháo ra ngoài cửa. Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai, cháo cũng văng tung tóe đầy trên mặt sàn.
Sở Hòa thấy hắn giận đến muốn điên rồi, cậu đứng lên vội vàng ngăn cản hắn đang muốn đập đồ lại.
"A...a...a"
Ánh mặt của cậu mang theo sự hốt hoảng như vừa làm sai việc gì, hai tay cậu dùng sức giữ chặt lấy eo hắn. Âm cổ không phát ra được tiếng nói của người bình thường vang lên những tiếng ú ớ tội nghiệp.
Thật lâu rồi mới cảm nhận được hơi ấm của Sở Hòa, thật lâu rồi mới thấy lại khuôn mặt đáng thương ấy. Tâm tình của Bạch Dương Vĩ đã rối loạn nay càng thêm bức bối hơn.
'Cậu ta là đồng tính, mình không phải đồng tính... Mình ghét cậu ta, mình hận cậu ta.'
Bạch Dương Vĩ hiện tại bị chính mâu thuẫn của mình chọc cho điên tiết. Hắn đây Sở Hòa ra, điên cuồng mắng.
"Cút ra ngoài! Mau cút ra ngoài! Mau cút cho khuất mắt tôi"
Minh Tuấn nghe tiếng ồn ào ở trong phòng Bạch Dương Vĩ thì vội lao vào, ông tưởng Sở Hòa lại gây sự chuyện gì cho nên vội vàng đến khuyên ngăn.
"Hòa! Con mau về phòng ngủ đi, có chuyện gì đợi cậu chủ bình tĩnh rồi hãy nói!"
"Cút ra cho khuất mắt tôi!"
Sở Hòa bị Minh Tuấn nhắc nhở đành cúi đầu rời đi. Bạch Dương Vĩ thở dốc nói.
"Bác không cần lo cho tôi, mau dọn dẹp hết đống này rồi canh chừng cậu ta. Cậu ta dám tự ý nghỉ việc thì cứ đánh gãy chân đi!"
Minh Tuấn nhìn Bạch Dương Vĩ nặng nề thở dài nằm trên giường, hắn dùng một tay che mắt không muốn nói chuyện nữa. Ông chỉ có thể lắc đầu thầm nghĩ.
"Kì lạ thật, những người trẻ tuổi này vì cớ gì lại thích hành hạ nhau đến như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất