Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 85: Ngoan nào, đừng khóc!
Bạch Dương Vĩ ăn vội bát mì, sợ rằng Sở Hòa ban đêm đang ngủ giật mình tỉnh dậy cho nên hắn ăn rất nhanh. Chưa đến hai mươi phút đã ăn sạch bát mì, sau đó vội vàng đi về phòng.
Nhưng vừa mở cửa phòng đã thấy Sở Hòa nằm ở trên sàn, liên tục khóc nức nở.
Bạch Dương Vĩ còn tưởng Sở Hòa ngã từ trên giường xuống. Lập tức chạy đến định ôm cậu vào lòng.
"Sở Hòa! Em làm sao vậy? Bị ngã rồi sao? Có đau lắm không?"
Bạch Dương Vĩ lo muốn chết, còn sợ Sở Hòa bị thương. Hắn muốn đi đến kiểm tra cơ thể của cậu, nhưng lại bị Sở Hòa đẩy ra.
"Oa...hu....hu...oa"
Sở Hòa khóc nức nở, liên tục tránh né không cho hắn chạm vào người mình. Một tay còn giữ lưng quần...
Bạch Dương Vĩ chưa hiểu chuyện gì, lại hỏi.
"Em làm sao thế?!"
Sở Hòa lắc đầu, khóc đến thương tâm.
Lúc này, Bạch Dương Vĩ ngửi thấy một mùi khó chịu bốc lên, lại nhìn đến Sở Hòa sống chết giữ chặt lưng quần.
Hắn nhớ lại lời bác sĩ đã nói, lại nhớ đến thời gian cũng vừa trôi qua một tiếng. Ngay lập tức Bạch Dương Vĩ nhận ra Sở Hòa bị gì.
Bạch Dương Vĩ không ghét bỏ, ngược lại còn xót xa khi nhìn thấy cậu bị như vậy. Hắn tiến đến, nhẹ ôm cậu dỗ dành.
"Ngoan...không phải lỗi do em, không có gì xấu hổ cả. Chỉ là bệnh thôi mà..."
"Oa....hu...hu"
Sở Hòa chán ghét bản thân mình, khóc càng lúc càng lớn hơn. Bạch Dương Vĩ đau lòng muốn chết, hắn chăm sóc cậu không kĩ. Để cậu thành ra như vậy.
Bạch Dương Vĩ ôm lên tóc Sở Hòa, nhỏ giọng trấn an.
"Anh sẽ giữ bí mật, đây là do bệnh thôi mà. Ngoan nào, không ai chê cười em cả. Ai dám chê cười anh đánh người đó!"
Bạch Dương Vĩ không chê cậu bẩn, nhưng Sở Hòa càng cảm thấy mình giống đồ bỏ đi hơn.
Cậu vùng vẫy, muốn bỏ chạy...
Cậu chính là gánh nặng.
Nhưng Bạch Dương Vĩ lại bế thốc cậu lên như kiểu công chúa. Hết sức nhẫn nại dỗ dành.
"Có gì đâu mà khóc! Anh dẫn em đi vệ sinh? Sau đó đi tắm một chút. Cả cơ thể lại sạch sẽ ngay lập tức mà."
"Hu...oa...oa.... A"
Sở Hòa vừa khóc vừa ú ớ kêu lên, cậu sợ làm bẩn Bạch Dương Vĩ. Nhưng hắn lại liên tục làm công tác tư tưởng, dỗ dành Sở Hòa không thôi.
Lúc cậu đi vệ sinh, Bạch Dương Vĩ sẽ tranh thủ pha nước ấm vào bồn. Hoàn toàn không có ý ghét bỏ hay biểu cảm nhăn nhó nào.
Đợi đến khi tiếng xả nước của bồn cầu vang lên, nước ấm cũng vừa chuẩn bị xong. Bạch Dương Vĩ lại giúp Sở Hòa ném quần lót lẫn quần ở ngoài đã bị dính bẩn đi, sau đó tiến đến gần Sở Hòa còn đang khỏa thân đứng ở một góc khóc thút thít.
Bạch Dương Vĩ tiến đến, nắm lấy tay cậu dỗ dành.
"Nào! Ngoan một chút. Không có gì đáng xấu hổ cả. Vào trong bồn tắm rửa sơ qua một chút nhé!"
Đáng lí Sở Hòa vẫn còn bị bệnh, Bạch Dương Vĩ nhất định sẽ không cho cậu ngâm nước. Nhưng vì biết Sở Hòa ngại chuyện vừa nãy, thôi thì cứ tắm cho cậu. Mùi sữa tắm thơm tho nhất định sẽ dỗ dành tinh thần cậu một chút.
Sở Hòa muốn phản kháng, nhưng nhớ lại Bạch Dương Vĩ cũng đã tử tế với mình cậu liền ngoan ngoãn đi theo hắn ngồi vào bồn tắm.
Hơi nước ấm khiến Sở Hòa thả lỏng tinh thần hơn một chút, Bạch Dương Vĩ giúp cậu kì cọ người. Sau đó còn cố tình đổ rất nhiều sữa tắm lên tay, bắt đầu xoa bóp từng chỗ trên cơ thể cậu.
Mùi sữa tắm hương đào nồng nàn lan tỏa trong không khí. Sở Hòa vẫn còn thút thít, nhưng mà Bạch Dương Vĩ vừa giúp cậu xoa bóp vừa nói nhỏ.
"Sở Hòa ngoan quá, Sở Hòa là tuyệt nhất. Tắm ngoan thế này ai lại không thương chứ?!"
Sở Hòa được tắm trong nước ấm càng lúc càng thả lỏng tinh thần hơn.
Bạch Dương Vĩ không dám tắm cho Sở Hòa lâu, chưa đến mười phút đã giúp cậu lau khô người. Mặc lại một bộ đồ mới.
Suốt quá trình, Sở Hòa không phản kháng nữa.
Bạch Dương Vĩ bế cậu lên giường, sau đó lại nhét vào ổ chăn.
Cậu nằm ở trên giường mềm mại, cả người trốn vào trong chăn. Bạch Dương Vĩ nhìn hành động đó thì bật cười, hắn đứng lên thay một bộ đồ ngủ. Sau đó rất tự nhiên nằm bên cạnh.
Mặc dù hai người không có ôm nhau nhưng Bạch Dương Vĩ lại rất ân cần vỗ vào cục chăn nhỏ kia nói.
"Không sao cả, đừng lo lắng. Anh ngủ cùng em, nhất định sẽ canh chừng em mà"
Sở Hòa nằm trong chăn, lặng lẽ rơi nước mắt...
Nhưng vừa mở cửa phòng đã thấy Sở Hòa nằm ở trên sàn, liên tục khóc nức nở.
Bạch Dương Vĩ còn tưởng Sở Hòa ngã từ trên giường xuống. Lập tức chạy đến định ôm cậu vào lòng.
"Sở Hòa! Em làm sao vậy? Bị ngã rồi sao? Có đau lắm không?"
Bạch Dương Vĩ lo muốn chết, còn sợ Sở Hòa bị thương. Hắn muốn đi đến kiểm tra cơ thể của cậu, nhưng lại bị Sở Hòa đẩy ra.
"Oa...hu....hu...oa"
Sở Hòa khóc nức nở, liên tục tránh né không cho hắn chạm vào người mình. Một tay còn giữ lưng quần...
Bạch Dương Vĩ chưa hiểu chuyện gì, lại hỏi.
"Em làm sao thế?!"
Sở Hòa lắc đầu, khóc đến thương tâm.
Lúc này, Bạch Dương Vĩ ngửi thấy một mùi khó chịu bốc lên, lại nhìn đến Sở Hòa sống chết giữ chặt lưng quần.
Hắn nhớ lại lời bác sĩ đã nói, lại nhớ đến thời gian cũng vừa trôi qua một tiếng. Ngay lập tức Bạch Dương Vĩ nhận ra Sở Hòa bị gì.
Bạch Dương Vĩ không ghét bỏ, ngược lại còn xót xa khi nhìn thấy cậu bị như vậy. Hắn tiến đến, nhẹ ôm cậu dỗ dành.
"Ngoan...không phải lỗi do em, không có gì xấu hổ cả. Chỉ là bệnh thôi mà..."
"Oa....hu...hu"
Sở Hòa chán ghét bản thân mình, khóc càng lúc càng lớn hơn. Bạch Dương Vĩ đau lòng muốn chết, hắn chăm sóc cậu không kĩ. Để cậu thành ra như vậy.
Bạch Dương Vĩ ôm lên tóc Sở Hòa, nhỏ giọng trấn an.
"Anh sẽ giữ bí mật, đây là do bệnh thôi mà. Ngoan nào, không ai chê cười em cả. Ai dám chê cười anh đánh người đó!"
Bạch Dương Vĩ không chê cậu bẩn, nhưng Sở Hòa càng cảm thấy mình giống đồ bỏ đi hơn.
Cậu vùng vẫy, muốn bỏ chạy...
Cậu chính là gánh nặng.
Nhưng Bạch Dương Vĩ lại bế thốc cậu lên như kiểu công chúa. Hết sức nhẫn nại dỗ dành.
"Có gì đâu mà khóc! Anh dẫn em đi vệ sinh? Sau đó đi tắm một chút. Cả cơ thể lại sạch sẽ ngay lập tức mà."
"Hu...oa...oa.... A"
Sở Hòa vừa khóc vừa ú ớ kêu lên, cậu sợ làm bẩn Bạch Dương Vĩ. Nhưng hắn lại liên tục làm công tác tư tưởng, dỗ dành Sở Hòa không thôi.
Lúc cậu đi vệ sinh, Bạch Dương Vĩ sẽ tranh thủ pha nước ấm vào bồn. Hoàn toàn không có ý ghét bỏ hay biểu cảm nhăn nhó nào.
Đợi đến khi tiếng xả nước của bồn cầu vang lên, nước ấm cũng vừa chuẩn bị xong. Bạch Dương Vĩ lại giúp Sở Hòa ném quần lót lẫn quần ở ngoài đã bị dính bẩn đi, sau đó tiến đến gần Sở Hòa còn đang khỏa thân đứng ở một góc khóc thút thít.
Bạch Dương Vĩ tiến đến, nắm lấy tay cậu dỗ dành.
"Nào! Ngoan một chút. Không có gì đáng xấu hổ cả. Vào trong bồn tắm rửa sơ qua một chút nhé!"
Đáng lí Sở Hòa vẫn còn bị bệnh, Bạch Dương Vĩ nhất định sẽ không cho cậu ngâm nước. Nhưng vì biết Sở Hòa ngại chuyện vừa nãy, thôi thì cứ tắm cho cậu. Mùi sữa tắm thơm tho nhất định sẽ dỗ dành tinh thần cậu một chút.
Sở Hòa muốn phản kháng, nhưng nhớ lại Bạch Dương Vĩ cũng đã tử tế với mình cậu liền ngoan ngoãn đi theo hắn ngồi vào bồn tắm.
Hơi nước ấm khiến Sở Hòa thả lỏng tinh thần hơn một chút, Bạch Dương Vĩ giúp cậu kì cọ người. Sau đó còn cố tình đổ rất nhiều sữa tắm lên tay, bắt đầu xoa bóp từng chỗ trên cơ thể cậu.
Mùi sữa tắm hương đào nồng nàn lan tỏa trong không khí. Sở Hòa vẫn còn thút thít, nhưng mà Bạch Dương Vĩ vừa giúp cậu xoa bóp vừa nói nhỏ.
"Sở Hòa ngoan quá, Sở Hòa là tuyệt nhất. Tắm ngoan thế này ai lại không thương chứ?!"
Sở Hòa được tắm trong nước ấm càng lúc càng thả lỏng tinh thần hơn.
Bạch Dương Vĩ không dám tắm cho Sở Hòa lâu, chưa đến mười phút đã giúp cậu lau khô người. Mặc lại một bộ đồ mới.
Suốt quá trình, Sở Hòa không phản kháng nữa.
Bạch Dương Vĩ bế cậu lên giường, sau đó lại nhét vào ổ chăn.
Cậu nằm ở trên giường mềm mại, cả người trốn vào trong chăn. Bạch Dương Vĩ nhìn hành động đó thì bật cười, hắn đứng lên thay một bộ đồ ngủ. Sau đó rất tự nhiên nằm bên cạnh.
Mặc dù hai người không có ôm nhau nhưng Bạch Dương Vĩ lại rất ân cần vỗ vào cục chăn nhỏ kia nói.
"Không sao cả, đừng lo lắng. Anh ngủ cùng em, nhất định sẽ canh chừng em mà"
Sở Hòa nằm trong chăn, lặng lẽ rơi nước mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất