Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 23: Thân thế của Tinh Tinh
Khải Kỳ phái hai phóng viên tới, một người họ Hoàng, tên Hoàng Cạnh Nam, là một người nữ thẳng thắng quyết đoán; một người khác họ Lý, gọi là Lý Khuê, là một thanh niên cao gầy.
Một nam một nữ này phối hợp, trong sự thô bạo có sự tinh tế, trong cương có nhu, mà còn rất chịu khổ, hai người bọn họ trước sau phỏng vấn bạn học của các lớp khác nhau trong trời nóng gay gắt, tìm về hiện trường lúc ấy.
Mấy bạn học được phỏng vấn đều đồng tình với Tạ Trọng Tinh.
"Chị phóng viên, chị không biết đâu, mỗi lần em thấy Tạ Trọng Tinh ở nhà ăn, cậu ấy đều ăn thức ăn chay rẻ nhất, không thấy được một chút thức ăn mặn nào. Đồng phục trường tụi em cũng khó coi, mà cậu ấy còn mặc mỗi ngày, thấy tình huống này, tụi em đều cho rằng nhà cậu ấy rất nghèo, nhưng kết quả hôm nay ba mẹ cậu ấy tới đây, mẹ nó, trong tay mang theo vòng tay vàng vòng cổ vàng, trang điểm còn rất fashion nữa chứ, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng nghèo đâu cả."
"Đúng vậy, nhìn qua Tạ Trọng Tinh rất nghèo, tuổi cỡ chúng em này, người trong nhà chắc sẽ lo lắng lắm đúng không? Sẽ mua cho một cái điện thoại, dù không phải loại thông minh thì cũng mua cái điện thoại nắp gập, hoặc là PHS chứ, nhưng cậu ấy không có điện thoại, càng không thấy cậu ấy gọi điện thoại cho người nhà, họp phụ huynh cũng thấy không bóng ba mẹ đâu."
(*)PHS: 小灵通: điện thoại không dây cầm tay
"Em cùng phòng ngủ với cậu ấy, mấy ngày mùa đông cậu ấy đều không dùng nước ấm mà dùng nước lạnh tắm rửa, do một bình nước ấm đã tốn 3 tệ rồi nên cậu ấy luôn không dùng, mỗi buổi sáng chỉ ăn bánh mì, một ngày dùng nhiều nhất cũng khoảng 7 tệ thôi, cực kỳ tiết kiệm, nhưng hôm nay em thấy ba mẹ cậy ấy ăn mặc không tệ, không giống người thiếu tiền."
Còn có một bạn học nữ rất xinh đẹp chủ động nhận phỏng vấn, nói ra tin sốc, "Chị phóng viên, em biết em trai của Tạ Trọng Tinh là Tạ Tử An hiện đang học ở Ngũ Trung, cậu ta nhìn không nghèo, cầm trong tay smart phone mới nhất, một đôi giày cũng phải mấy trăm tệ, quần áo cũng mua một hai trăm bộ rồi, không nói nghèo đâu cả, nhà cậu ta ít nhất còn có phòng có xe."
Hoàng Cạnh Nam hỏi: "Làm sao em biết?"
Bạn học nữ cười lạnh nói: "Bởi vì chị em là bạn gái của Tạ Tử An."
Vị bạn học nữ xung phong nhận việc này đúng là Kim Quỳ.
Cô nàng lại nói với Hoàng Cạnh Nam suy đoán của mình, "Lúc trước Tạ Tử An tới đây tìm anh trai cậu ta, em nói anh cậu ta là hạng nhất toàn trường, cậu ta lại không biết, em cảm thấy Tạ Trọng Tinh hẳn là chủ động lừa người trong nhà, chị phóng viên, chị nghĩ lại xem, rốt cuộc dưới tình huống như thế nào mới để cho một người con che giấu thành tích hạng nhất toàn trường với cha mẹ mình chứ?"
Hoàng Cạnh Nam dần dần có hứng thú với chân tướng ép nghỉ học này, "Cảm ơn bạn học đã cung cấp tin tức, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước điều tra chuyện này, phiền bạn học đừng nói ra ngoài nha."
Kim Quỳ tự nhiên miệng đầy đồng ý.
Hoàng Cạnh Nam và Lý Khuê ra khỏi trường học, "Chúng ta đi phỏng vấn cha mẹ Tạ Trọng Tinh một chút."
"Trực tiếp lái xe đến trấn Vân Thủy, chị đã có địa chỉ."
Sau khi có chung nhận thức, Hoàng Cạnh Nam cùng Lý Khuê trực tiếp lái xe đến trấn Vân Thủy.
Bọn họ tới trấn Vân Thủy rồi cũng không đi phỏng vấn cha mẹ Tạ Trọng Tinh trước tiên, mà là phỏng vấn hàng xóm xung quanh.
"Hả? Vợ chồng Tạ Quốc Húc hả? Hai người bọn họ cũng không tệ lắm ha, khá tốt." Có người trẻ tuổi gãi gãi mặt, tiếp tục nói: "Có một lần tôi không có tiền, tôi vay tiền của anh Quốc Húc, anh ấy cũng cho tôi mượn, anh ấy làm nhà thầu ở công trường, kiếm lời rất nhiều, một năm ít nhất chắc tầm mười vạn ha?"
"Quốc Húc rất hào phóng, ăn tiệc đều bao gấp đôi tiền người khác, có xe cũng sẽ cho người khác mượn, bà tôi từ thành phố về, mà buổi tối thì không có xe nên nhờ ông ấy đi đón giúp, ông ấy không nói hai lời nhanh chóng đi đón."
"Cái gì? Con của anh ta? Anh ta có hai đứa con trai mà, đứa nhỏ kia hình như học ở Ngũ Trung hả? Thành tích chắc là không tồi, còn đứa lớn thì kém hơn nhiều, nói là học ở trường cấp 3 Nam Dương tốt nhất nhưng cũng không có thành tích gì, anh Quốc Húc cũng ngượng ngùng nói ra."
"Đứa con lớn rất cần mẫn, mỗi ngày tôi thấy nó tan học trở về là làm việc nhà với làm nông, vội làm việc nhà không à, rất hiểu chuyện, nhưng mà anh Quốc Húc hình như không thích nó cho lắm thì phải? Nghe bà tôi nói thường xuyên còn không cho nó ăn cơm nữa, nên nó hay đến nhà của chúng tôi ké cơm, cũng không phải ké không, tôi làm công ở thành phố nên không về nhà được, bà tôi ở một mình có rất nhiều chuyện không tiện làm, đứa nhỏ này qua đây hỗ trợ làm rất nhiều việc nặng tốn sức lắm, cho nó ăn một chút cơm cũng không có gì."
"Nói như vậy, hình như Quốc Húc đối xử với đứa con lớn chẳng ra gì, đi ra ngoài chơi thì không cho đứa lớn của ông ta theo, thằng bé tên là Tạ Trọng Tinh đúng không? Giống như ăn Tết cũng không mang theo đứa nhỏ này về quê, Tết nhất tôi còn cho nó sủi cảo vài lần, là hàng xóm nên cũng không tiện hỏi tình huống trong nhà của Quốc Húc lắm, thiệt quá đáng thương."
Hoàng Cạnh Nam tinh chuẩn bắt được một tin tức, "Bọn họ không phải người địa phương sao?"
"Đúng vậy, không phải người địa phương, quê quán bọn họ hình như ở Liêu thị thì phải? Cách chúng ta rất xa, mà lại mua xe mua phòng ở đây, chắc là muốn định cư ở chỗ này đó."
"Anh Quốc Húc đã ở đây gần mười tám năm rồi, tôi còn nhớ rõ lúc hai người bọn họ dọn tới đây thì bụng chị dâu đang lớn, trong lòng còn có một đứa nhỏ nữa."
Phỏng vấn hàng xóm xong, Hoàng Cạnh Nam cơ hồ có một loại trực giác, chị hỏi Lý Khuê, "Em cảm thấy thế nào khi mà một cặp vợ chồng đang mang thai còn mang theo một em bé đến định cư tại một trấn nhỏ xa lạ cách quê hương tới ngàn dặm lận?"
Lý Khuê nói: "Chỗ này có vấn đề."
Hoàng Cạnh Nam nói: "Không chừng còn là vấn đề lớn nữa đó!"
Lúc chị nói lời này thì đôi mắt phát ra tinh thần sáng ngời.
Một buổi trưa ôm cây đợi thỏ, bọn họ rốt cuộc chộp được hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú.
Tạ Quốc Húc nhìn Lý Khuê khiêng cameras, sắc mặt thay đổi, "Các người muốn làm gì?!"
Hoàng Cạnh Nam lễ phép nói: "Chào anh, tôi là phóng viên của tờ Tin tức buổi tối, tôi có thể phỏng vấn anh được không?"
Tạ Quốc Húc ngăn trở, "Ai cho các người phỏng vấn! Đi đi đi! Biến nhanh đi! Tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của cô hết!"
Hoàng Cạnh Nam lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi Tạ tiên sinh, con trai lớn Tạ Trọng Tinh của ngài, là con trai ruột của ngài thật sao? Ngài có từng xác nhận vấn đề này bao giờ chưa?"
Tạ Quốc Húc cả giận nói: "Cút! Tôi không nhận phỏng vấn!"
Nói xong thì cùng Lưu Tú chạy vào trong nhà, nặng nề đóng cửa lại, nhốt hai người ở ngoài cửa.
Lý Khuê hỏi: "Sao chị lại hỏi vấn đề này vậy?"
Hoàng Cạnh Nam: "Chị nghi ngờ bọn họ không phải là cha mẹ ruột của Tạ Trọng Tinh, loại chuyện này cũng không hiếm thấy mà, chẳng qua đến tột cùng chân tướng như thế nào, chúng ta đi đến quê hương của bọn họ xem thử mới được."
Nói xong, chị nở nụ cười, hỏi Lý Khuê: "Có đi một chuyến này hay không?"
Lý Khuê chém đinh chặt sắt nói: "Đi! Nhất định phải đi!"
Hai cộng sự tốt nhìn nhau cười, ngựa không ngừng vó lái xe hướng đến Liêu thị.
Buổi tối tan học, Tần Chung Việt có chút lưu luyến: "Nếu không cậu về nhà với tôi đi nha?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi là học sinh nội trú."
Tần Chung Việt thở ngắn than dài, "Tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn mà."
Tạ Trọng Tinh nhìn mặt Tần Chung Việt, giọng mềm đi, "Ngày mai gặp mặt cũng giống nhau thôi."
Tần Chung Việt "Ây" một tiếng, vỗ tay, "Tôi có thể mua cho cậu một cái điện thoại nha! Tại sao tôi luôn không nghĩ tới chứ?"
Tạ Trọng Tinh biết hắn nói mua thì sẽ thật sự mua liền, lập tức mở miệng cự tuyệt: "Không cần, cậu đừng mua, tôi rất bận, muốn làm đề."
Tần Chung Việt nghĩ tới thân phận hạng nhất toàn trường cao quý của y, có chút kính sợ: "Tôi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, tôi cứ nghĩ mỗi ngày cậu làm đề toàn là làm lung tung không chớ."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Tại sao cậu lại cảm thấy vậy?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt thâm trầm mà nói: "Bởi vì cậu lớn lên đẹp như vầy thì thành tích học tập chắc là sẽ yếu đi chớ? Người đã đẹp rồi, mà thành tích còn siêu việt nữa, loại người này nghĩ sao cũng thấy không nên tồn tại mới đúng ha?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh muốn cười, nhưng y nhịn xuống, vẻ mặt y cũng thành khẩn: "Tuy tôi lớn lên đẹp, thành tích hơi tốt xíu, nhưng tôi nghèo mà."
Tần Chung Việt không thèm để ý mà xua tay: "Cái này thì có sao, sau này cậu sẽ có rất nhiều tiền, tôi dùng tấm xử nam của tôi đảm bảo."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Đây đã là lần thứ hai y nghe thấy Tần Chung Việt treo tấm thân xử nam của hắn ở bên miệng.
Tần Chung Việt không biết y đang suy nghĩ gì, chỉ cảm khái: "Cậu hoàn mỹ như vậy, tôi cảm giác tôi không xứng đi theo cậu."
Tạ Trọng Tinh thành khẩn tiếp: "...... Không cần tự coi nhẹ mình, cậu cũng rất hoàn mỹ, cao phú soái, mọi người đều thích cậu mà."
Tần Chung Việt nhìn y, chớp chớp mắ rồi nở nụ cười, một hàm răng trắng đến lóe mắt người, "Tôi biết."
Nếu hắn không tốt, sao Tạ Trọng Tinh có thể kết hôn với hắn chứ hê hê hê hê hê.
Hắn cũng ưu tú lắm chớ bộ!
Tạ Trọng Tinh ưu tú, cũng gián tiếp chứng minh hắn ưu tú rồi nha!!
Tần Chung Việt được Tạ Trọng Tinh dỗ ngọt cực kỳ đơn giản, hắn vô cùng cao hứng mà về nhà, còn Tạ Trọng Tinh với Chung Nhất Minh cùng nhau về ký túc xá.
Trên đường, Chung Nhất Minh uyển chuyển hỏi: "Gần đây cậu thân với Tần Chung Việt lắm à?"
Tạ Trọng Tinh "Ừ" một tiếng.
Chung Nhất Minh trầm mặc, cậu ta đã chung phòng với Tạ Trọng Tinh hai năm rồi nên vô cùng tin tưởng Tạ Trọng Tinh là một người ngay thẳng, đối với phương diện kia y không có nhận thức gì cả, nhưng Tần Chung Việt lại không giống vậy.
Ánh mắt cậu ta nhìn Tạ Trọng Tinh không đúng lắm, nói cậu ta không có ý gì với Tạ Trọng Tinh, Chung Nhất Minh không tin.
Nhưng hiện tại cậu ta cũng không nói cái gì được nữa, nói càng nhiều thì chính cậu ta cũng bại lộ.
Trong lòng Chung Nhất Minh thở dài một hơi, hỏi: "Tôi đang có vài đề không biết làm sao, về ký túc xá rồi cậu có thời gian không?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, đáp: "Có."
Chung Nhất Minh khẽ cười lên, nói: "Vậy phiền cậu rồi."
Mà bên kia, sau khi Tần Chung Việt về đến nhà, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề ——
Tạ Trọng Tinh là đại học bá á nha, hắn còn muốn giả bộ trước mặt y nữa sao?
Tần Chung Việt ngốc tại chỗ, trên mặt dâng lên tầng tầng sóng nhiệt, giờ này còn giả cái gì nữa chứ, thẳng thắn nói hắn chính là một tên học tra luôn đi.
Tần Chung Việt nâng tay lên, phẩy phẩy gió lên mặt, trấn định nghĩ, đã đến nước này rồi, ít nhất hắn cũng không thể quá kém được! Vẫn nên học tập tiếp thôi, hắn còn muốn thi Thanh Bắc mà, cùng học chung đại học với Tạ Trọng Tinh cũng không tồi!
Tức khắc Tần Chung Việt lại tràn đầy chí khí.
Lúc sau qua mấy ngày gió êm sóng lặng, Tạ Quốc Húc không còn đến trường học tìm Tạ Trọng Tinh nữa, Tạ Trọng Tinh cũng không còn liên hệ với trong nhà, chỉ là ngẫu nhiên biết được tình hình gần đây của Tạ Tử An từ đàn em Kim Quỳ nhiệt tình.
Kim Quỳ nói với y: "Chắc là phóng viên đã hỏi tới trường của Tạ Tử An rồi, còn phỏng vấn chị của em nữa, chị em ăn ngay nói thật về trình độ tiêu phí của cậu ta nên Tạ Tử An tức giận với chị ấy, thực sự có ý tứ mà, cậu ta còn vay tiền của chị em để mua máy chơi game, máy chơi game một ngàn năm tệ, vậy mà nói mua là mua, thật đúng là thần thánh xứ nào rồi."
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi nghe Kim Quỳ nói: "Thành tích học tập của cậu ta cũng chẳng ra gì, chị của em nói cậu ta bị lùi hạng nhanh lắm, năm trước còn đứng trong top một trăm cả năm, hiện tại đã bị tụt tới hơn năm sáu trăm hạng lận, có một lần thi được hạng nhất đếm ngược đó, vậy mà còn nói với chị em là không kém anh quá đâu, đúng là nực cười."
Tạ Trọng Tinh nghe chuyện của Tạ Tử An, nghe xong cũng quên, khi còn nhỏ y từng nghĩ tới có quan hệ tốt với Tạ Tử An, nhưng thái độ đối với y của hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú cũng ảnh hưởng tới Tạ Tử An, bởi vậy cậu ta cũng tràn ngập căm thù với y, biến thành mối quan hệ không thể hòa giải.
Tạ Trọng Tinh sớm đã học được cách không chú ý chuyện của cậu ta, không thèm để ý người làm lãng phí thời gian là cách sống* của y, chẳng qua Kim Quỳ nói những cái này với y đó là ý tốt, y cũng chỉ nghe một chút mà thôi.
(*) gốc: nhân sinh tín điều 人生信条– The belief of the life: Tín ngưỡng sống của một người là kết quả của quá trình tích lũy kinh nghiệm không ngừng và đúc kết những bài học trong quá trình sống, hình thành tương đối nguyên tắc, một loại niềm tin được tin tưởng chắc chắn, là tín ngưỡng của cuộc sống.
Kim Quỳ nói xong chuyện của Tạ Tử An với y, lại nhớ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: "Học trưởng ơi, em muốn hỏi một chút, trường học nói ba mẹ anh muốn bán anh gì đó, là thật vậy chăng?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Có lẽ vậy."
Kim Quỳ nghe xong đã cảm giác được tám chín phần mười, cho dù không phải là chuyện buôn bán vi phạm pháp luật thì khẳng định cũng không phải là chuyện tốt gì, không khỏi có chút tức giận, "Em thấy học trưởng căn bản không phải là con ruột của bọn họ rồi! Cha mẹ người khác thì mong con thành tài, cha mẹ học trưởng đây là ước gì dẫm con vào bùn, học trưởng, tốt nhất anh nên đi làm giám định DNA một lần đi, cách trung tâm thành phố không xa có một trung tâm giám định DNA, đi xe qua đó chỉ hơn mười phút, phí giám định em có thể trả giúp anh, đến lúc nào đó anh có tiền trả lại em là được."
Tạ Trọng Tinh nghe thấy cái này, ánh mắt hơi hơi chớp một chút, "Giám định DNA?"
Kim Quỳ nói: "Đúng vậy! Phí giám định chắc là khoảng hai ngàn tệ, tầm ba ngày là có kết quả, số tiền này em có thể cho anh mượn trước."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Không cần, cảm ơn cô."
Kim Quỳ nói: "Học trưởng, anh nên nghĩ kỹ một chút, cũng không cần ba mẹ anh trình diện, chỉ cần anh có thể lấy được tóc hoặc là đồ vật có dính nước miếng của bọn họ đưa cho nhân viên công tác, nhanh nhất một ngày là có thể điều tra ra cho anh."
Tạ Trọng Tinh nói: "...... Tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Kim Quỳ nghiêm túc nói: "Học trưởng, anh nhất định phải nghĩ kỹ vào nha, nếu bọn họ không phải cha mẹ ruột của anh, lại đối xử ác liệt với anh như vậy, học trưởng hoàn toàn có thể suy xét rời khỏi cái gia đình này, đừng để loại thân tình giả dối này làm vướng tay chân."
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô nàng, thấy sự quan tâm trong mắt cô thì trong lòng hơi dâng lên một dòng nước ấm, "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Kim Quỳ xua xua tay, "Không cần cảm ơn, em thật lòng hy vọng anh sẽ có một cuộc sống tốt, học trưởng phải cố lên nha."
Sau khi được Tạ Trọng Tinh trả lời, cô nàng mới yên tâm xoay người rời đi.
Tần Chung Việt đi ra từ chỗ ngoặt, đứng ở bên cạnh Tạ Trọng Tinh, nhìn bóng dáng vội vàng của Kim Quỳ, trong giọng nói có mùi ghen tuông, "Có phải cô ta thích cậu hay không, còn đến đây nói nhiều lời với cậu như vậy."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, nói: "Không được nói bậy."
Tần Chung Việt thấy y vậy mà không phản bác, có chút xíu khó chịu, nói thầm: "Cậu vẫn là học sinh cấp 3, cậu không thể yêu sớm đâu nha."
Bỗng nhiên Tạ Trọng Tinh có xíu xiu tò mò về hắn, "Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương à?"
Tần Chung Việt hỏi lại: "Cậu có từng nói hay không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có."
Tần Chung Việt nói: "Tôi cũng không có."
Hắn hạ giọng, lén lút nói: "Tôi còn là xử nam mà."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Được rồi, đây là lần thứ ba.
Tần Chung Việt âm thầm đắc ý, "Người bên cạnh tôi đều không còn là xử nam, chỉ có tôi mới còn thôi."
Tạ Trọng Tinh cũng là nam sinh, ít nhiều gì cũng hiểu được tâm lý nam sinh, y nghĩ rằng hẳn là có rất ít nam sinh lấy tấm thân vẫn là xử nam của mình mà quang vinh, thậm chí rất nhiều nam sinh còn lấy tuổi dậy thì vẫn là xử nam làm sỉ nhục, hiện tại nghe Tần Chung Việt nói chính mình là xử nam, vẻ mặt còn đắc ý nữa thì không nhịn được có chút một lời khó nói hết, "Tôi cho rằng cậu bảnh trai như vậy, hẳn là rất được hoan nghênh mới đúng."
Tần Chung Việt ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Đúng vậy, tôi đúng là rất được hoan nghênh á nha, rất nhiều cô gái đều tới tìm tôi tỏ tình, tôi đều từ chối hết."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vì sao lại từ chối?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt hồn nhiên hiên ngang, "Bởi vì học sinh cấp 3 không cho phép yêu sớm!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh chân thành mà nói: "Cậu nói có đạo lý."
Tần Chung Việt hỏi: "Cho nên cậu còn là xử nam không?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói: "Sao cậu không nói lời nào vậy? Đừng thẹn thùng nha, không tính tay trái."
Tạ Trọng Tinh quay mặt đi, "...... Còn."
Tần Chung Việt tức khắc nở nụ cười, giơ bàn tay ra, "Vì liên minh xử nam, cheers!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn tràn đầy cổ vũ thì không khỏi không nói nên lời, nhưng mà y vẫn vươn tay, đập tay với hắn.
Tần Chung Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi tiếp: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu một xíu, người yêu lý tưởng của cậu là hình mẫu gì á?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu thì sao? Lý tưởng của cậu là gì?"
Tần Chung Việt nhịn không được nhìn nhìn mặt Tạ Trọng Tinh, vẻ mặt trầm trọng: "...... Là một người vợ hiền ôn nhu sẽ không quản tôi, sẽ cho tôi tự do."
Tạ Trọng Tinh cảm giác sau cái giọng điệu thâm trầm này của hắn, giống như có chuyện xưa gì đó, tuy thời gian Tạ Trọng Tinh ở chung với Tần Chung Việt không nhiều lắm nhưng hắn cho y cảm giác, đại khái chính là, nếu tốn một giờ nghiêm túc đi tìm hiểu hắn, đến cuối cùng sẽ phát hiện ——— y lãng phí một giờ.
Căn cứ vào ấn tượng này, Tạ Trọng Tinh không đuổi theo hỏi chuyện xưa sau cái giọng điệu tang thương thâm trầm ấy của Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt tang thương đơn giản chỉ duy trì vài giây, lập tức tò mò mà bắt đầu truy hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu còn chưa nói hình mẫu lý tưởng của cậu là cái gì đó."
Tạ Trọng Tinh tự hỏi vài giây, nói: "Tôi không có hình mẫu lý tưởng gì, nếu thích, thì cho dù là hình dạng gì đều có thể là hình mẫu lý tưởng."
Tần Chung Việt vừa nghe, có chỗ không hài lòng, "Nói quá mơ hồ rồi, chẳng lẽ đối với bạn đời tương lai cậu không có một chút ảo tưởng nào sao?"
Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ, "Vậy, là trung thành."
Tần Chung Việt tưởng tượng, cái này hắn hoàn hoàn toàn toàn làm được, không phải hắn chỉ hầu hạ một mình Tạ Trọng Tinh thôi sao!
Như vậy Tạ Trọng Tinh đời trước hẳn là vẫn rất vừa lòng với hắn chớ hen?
Tần Chung Việt không cách nào ức chế xôn xao ở đáy lòng mình, lại tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa á? Yêu cầu của cậu chỉ thấp như vầy, chỉ có cái trung thành này thôi sao?"
Do Tần Chung Việt tận tâm tận lực nên Tạ Trọng Tinh cũng nguyện ý mở rộng cửa lòng với hắn, nghe hắn truy hỏi, y cũng cẩn thận mà nghĩ nghĩ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Thật ra tôi sao cũng được, cô ấy có thể ôn nhu, có thể mạnh mẽ, có thể xinh đẹp, cũng có thể là tướng mạo thường thường, nếu tôi thích cô ấy, vậy bộ dáng cô ấy là gì tôi đều có thể chấp nhận."
Tần Chung Việt cân nhắc, cảm giác có điểm không thích hợp, nhưng nhất thời hắn cũng không biết là không đúng chỗ nào, nên tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không? Có khi cậu rất thích quản lý vòng giao tiếp của người yêu, còn không cho phép người yêu tụ hội với bạn bè nữa không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, nghiêm túc suy nghĩ khả năng này một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên một độ cong xíu xiu, "Tôi sẽ không, cho dù là bạn đời, cũng nên có không gian riêng, tôi sẽ không quản lý vòng giao tiếp của người yêu."
Gạt người!
Tần Chung Việt: "Cậu nghĩ lại đi, thật sự sẽ không sao?"
Tạ Trọng Tinh khẳng định mà nói: "Sẽ không."
Tần Chung Việt hơi hơi buồn bực, đời trước em ấy cũng không làm như vậy.
Chẳng qua rất nhanh hắn không còn tâm tư tìm tòi nghiên cứu nữa, vì lúc này điện thoại hắn vang lên.
Tần Chung Việt lấy điện thoại ra, vừa thấy là Khải Kỳ thì sửng sốt một chút, nhận điện thoại, "Alo, anh Khải Kỳ?"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh ngưng lại, hơi để sát vào Tần Chung Việt, nhưng mà tính năng điện thoại của Tần Chung Việt cực tốt, y hoàn toàn nghe không được đối phương đang nói cái gì.
Tần Chung Việt bỗng nhiên nhìn Tạ Trọng Tinh một cái, há to miệng, "Không phải chứ? Đây là sự thật hả?"
Trong âm thanh của Khải Kỳ cũng tràn đầy hưng phấn, "Không sai, là sự thật, tin tức này sẽ chiếu ở kênh truyền hình buổi tối 8 giờ rưỡi hôm nay, chú em có thể chú ý một chút."
Tần Chung Việt cúp điện thoại, ngơ ngác nhìn Tạ Trọng Tinh, hầu kết hoạt động vài cái, nhỏ giọng nói: "Anh Khải Kỳ bên kia tra ra vài thứ, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, "Cậu nói đi."
Tần Chung Việt gian nan nuốt nước miếng một chút, thật cẩn thận nói: "Phóng viên đến quê cậu phỏng vấn, có lẽ cậu thật sự không phải là con ruột của ba mẹ cậu, rất có khả năng là con của anh trai ba cậu."
Tạ Trọng Tinh hơi mở to hai mắt, đáy mắt có chút mờ mịt, "Anh trai ba tôi?"
Tần Chung Việt nói: "Buổi tối cậu tới nhà của tôi đi, xem tin tức 8 rưỡi tối nay."
Đêm đó Tạ Trọng Tinh xin nghỉ, cùng nhau tới nhà Tần Chung Việt.
Hai giờ trước, Tạ Trọng Tinh ngồi trên sô pha bọc da mềm mại thoải mái trong nhà Tần Chung Việt, đại não trống rỗng.
Mình thật sự không phải là con trai ruột của Tạ Quốc Húc?
Tuy rằng điểm này y từng hoài nghi vô số lần, nhưng nhìn đặc điểm ngũ quan bọn họ có chỗ tương tự, lại làm cách nào cũng không phản bác được quan hệ huyết thống của bọn họ.
Tần Chung Việt ngồi bên cạnh y, nhớ tới quá trình điều tra mà Khải Kỳ nói với hắn, chỉ cảm thấy một chậu máu chó thật lớn phun đầy đầu.
Thấy Tạ Trọng Tinh nhìn thì bình tĩnh, thật ra ánh mắt đã tan rã, trong lòng Tần Chung Việt nổi lên vô hạn thương tiếc cùng đau lòng.
Hắn nhịn không được duỗi tay vòng qua bờ vai của y, thấp giọng nói: "Sắp đến 8 rưỡi rồi, muốn ăn chút đồ trước không? Cơm chiều cậu cũng chưa ăn bao nhiêu."
Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng nói: "Không cần, hiện tại tôi không đói bụng."
Tần Chung Việt không nói nữa, tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Tạ Trọng Tinh, không tiếng động an ủi y.
Không quá vài phút đã đến 8 rưỡi, tin tức báo chí chính thống của thành phố A bắt đầu phát, tiêu đề vẫn dùng cách mà Tần Chung Việt nói "Kinh ngạc! Học sinh hạt giống của Thanh Bắc bị cha mẹ cưỡng bức bỏ học đi làm công, đến tột cùng là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính bị vặn vẹo!", cực kỳ hút mắt người xem.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Hoàng Cạnh Nam phỏng vấn học sinh Nam Dương, đương nhiên chị phỏng vấn không ít học sinh, nhưng chỉ bảo lưu lại ba đoạn video, giữ lại đa số tin nóng của Kim Quỳ.
Rồi sau đó Hoàng Cạnh Nam lại đi phỏng vấn hàng xóm đến vợ chồng Tạ Quốc Húc, sau khi bị vợ chồng Tạ Quốc Húc cự tuyệt ngoài cửa, thế nhưng chị vẫn lái xe đến Liêu thị mà hàng xóm nói.
Thân là phóng viên ít nhiều gì cũng đều có chút đường tắt nên Hoàng Cạnh Nam càng không tốn công phu gì, lập tức đến quê quán của Tạ Quốc Húc, phỏng vấn hàng xóm xung quanh, dần dần lộ ra một chân tướng.
"Tạ Quốc Húc á, tui biết nè, tui với ba của nó là nhân viên tạp vụ, có quen nhau."
"Nó phạm tội ở bên ngoài sao? Không phải phạm tội à, đứa nhỏ này từ nhỏ có chút vụng về, so với anh của nó ——"
Hoàng Cạnh Nam tinh chuẩn mà bắt được chữ tới này, đánh gãy lời hàng xóm, hỏi: "Ông ta có anh?"
"Đúng vậy, nó với anh nó là song bào thai, từ nhỏ giống nhau như đúc, lớn lên rồi thì không giống nữa. Anh nó tên là Tạ Thanh Hà, anh nó đẹp trai lắm nha, học còn rất giỏi, thi đại học thì đậu Thượng Hải với cái gì mà Đán đó, Phục Đán ha? Tên này đúng không ta? Dù sao cũng là trường đại học tốt, ba mẹ nó vui lắm. Lớn lên đẹp học thì tốt còn chưa tính, đứa nhỏ này, nói làm sao ta, người còn đặc biệt tốt, rộng lượng thật sự, tui nhớ rõ có một năm mùa đông, mấy đứa nhỏ trong thôn đi câu cá ở đập chứa nước, có đứa bị rớt vào đập chứa nước, đứa nhỏ Thanh Hà này thấy được, không nói hai lời đã nhảy xuống cứu đứa bé đó lên."
"Mùa đông đó, âm mấy độ lận, nó nói nhảy liền nhảy, một chút cũng không do dự, đứa bé được cứu lên, nó cũng ngã bệnh, lúc ấy hình như mới học cấp 2 thôi thì phải? Tuổi này thân thể đang phát triển, mẹ nó nấu thuốc mấy tháng điều trị thân thể cho nó, ba nó còn oán giận với tui nói đứa nhỏ này tốt bụng quá, nó nhảy xuống nước đi cứu người, nếu lỡ chính mình xảy ra chuyện gì, ba mẹ nó cũng khổ sở lắm."
"Nó hiện tại sao hả? Hiện tại...... Ây, chuyện cứu người này, hình như rất nhiều năm trước rồi, tui cũng nhớ không rõ nữa, chắc là năm 92 gì đó, cũng là mùa đông, qua mấy ngày nữa là giao thừa rồi, đột nhiên nó chạy ra ngoài thì xảy ra chuyện, nghe nói là có chiếc xe ben đang đổ dốc trên đường, sắp đụng phải một đứa nhỏ, nó lao ra đẩy đứa nhỏ đó ra, còn mình thì...... Mắt ba mẹ nó khóc muốn mù luôn, nó còn chưa tốt nghiệp đại học mà, hiện tại tốt nghiệp đại học ra thì làm gì cũng không tồi đúng không? Lúc nó xảy ra chuyện, tài xế đụng vào nó kia cũng nghèo, không có tiền nhưng cũng bồi thường hai mươi vạn, mà chút tiền như vậy, sao bằng bồi dưỡng ra một sinh viên chứ, thân thể ba mẹ nó cũng khóc hỏng rồi, hai năm sau cũng đi theo luôn, thật đau thương mà, vốn dĩ người một nhà còn sống tốt đẹp, cô nói nó quản đứa nhỏ kia làm gì chớ, mạng đứa nhỏ đó là mạng, vậy mạng nó không phải mạng hả? Thật sự quá tốt bụng mà."
"Giề? Thanh Hà có bạn gái không hả? Để tui nghĩa lại xíu, hình như có đó? Từ từ, để tui gọi người, Viễn Hải! Viễn Hải!"
"Ơi ba! Làm gì á?"
"Con lại đây, đây là phóng viên tới phỏng vấn, con nói với cô này chuyện của Thanh Hà Tạ gia đi, nó có bạn gái không?"
"Cái này hả...... Con nhớ lại xíu, có đó, con nhớ rõ anh ấy có nói, anh ấy nói có một người yêu xinh đẹp lắm, hình như trong nhà rất có tiền, mà dường như cha mẹ nhà gái không vừa lòng với anh ấy, còn chuyện khác con cũng không rõ lắm, chẳng qua người khác buồn, nếu không phải chuỵện đặc biệt phiền não thì sẽ không nói ra đâu, con nghĩ lúc đó anh ấy nói nhiều với con như vậy chắc là cũng có áp lực, về sau không biết có chia tay hay không, nhưng mà con nghĩ hẳn là có."
Hoàng Cạnh Nam lại tiếp tục hỏi hàng xóm: "Vậy tình huống em trai của Tạ Thanh Hà, Tạ Quốc Húc thì như thế nào, phiền ngài nói với tôi một chút."
"Tạ Quốc Húc hả, nó kém xa với anh nó, cô nói xem, đều là song bào thai mà làm sao lại thua xa như vậy chớ, từ nhỏ đã không thích đọc sách rồi, còn lười, hay nói dối, trộm tiền, còn thường xuyên ở cùng với mấy tên côn đồ bên ngoài nữa, dù sao so với anh nó thì một trên trời một dưới đất vậy đó, ba nó lúc ấy thường xuyên đánh nó, mà đánh không phục, đứa nhỏ này còn đánh trả, đánh lại ba nó nữa, cô xem đối lập vậy, ba mẹ nó có thể không thích Thanh Hà sao? Cho dù đau lòng ch.ết Thanh Hà cũng không sủng nó hư, ngược lại còn đặc biệt hiểu chuyện, lúc học tiểu học thường xuyên giúp làm việc nhà nông, làm việc nhà, còn biết tặng quà vào sinh nhật của ba mẹ, ngày của cha ngày của mẹ cũng chưa từng quên, trường học phát tiền thưởng đều mua quần áo với giày mùa đông cho ba mẹ, không tốn một đồng tiền trên người mình."
Xem ra tới nay cụ ông hàng xóm này thật sự thực thích Tạ Thanh Hà, vừa nói tới Tạ Thanh Hà là thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng Cạnh Nam không thể không ngắt lời ông ấy, tiếp tục hỏi về Tạ Quốc Húc.
"Bạn gái Tạ Quốc Húc? Có chớ, thằng nhóc đó ngay cả học cấp 3 cũng học không nổi nữa nên đi ra ngoài làm công, năm thứ hai mang theo bạn gái ——hiện tại là vợ nó đó, tên Lưu Tú, Lưu Tú là người thành phố thì phải, tầm mắt cao, yêu đương với Tạ Quốc Húc nhưng không nói đến chuyện kết hôn này, khi đó tuổi còn nhỏ, ba mẹ nó cũng không vội, nhưng mà tui có nghe qua, ba nó oán giận nói trong nhà Lưu Tú muốn lễ hỏi mười vạn lận."
"Khi đó mười vạn tệ không phải là số tiền nhỏ, rất đáng giá, cho dù nhà nó có chút tiền đó nhưng cũng lấy không ra được nhiều như vậy, cho nên vẫn luôn trì hoãn, mãi đến khi anh nó xảy ra chuyện, hai người bọn họ đều không có bằng chứng. Sau khi anh nó xảy ra chuyện, hai năm sau ba mẹ nó cũng không còn nữa, tiền bồi thường cho anh nó chỉ sợ là rơi vào trong tay nó rồi, chắc là lễ cưới này nhờ vậy mà thành công ha."
"Tạ Quốc Húc có mấy đứa con? Không phải chỉ có một thôi sao, hiện tại sinh đứa thứ hai? Tui cũng không rõ ràng lắm, về quê ăn Tết cũng chỉ thấy nó mang một đứa trở về, con của nó tên gì á, tên là Tạ Tử An hả?"
"Còn một đứa nữa? Tui chưa từng nghe qua, còn lớn hơn Tạ Tử An một tuổi? Vậy thì không có khả năng, Tạ Quốc Húc thường xuyên mang Lưu Tú về đây, bụng lớn hay không mọi người còn không biết à?"
"Ba, một người đàn ông như ba còn chú ý bụng vợ người ta có lớn hay không á?"
"...... Dù sao bụng của cô vợ nhỏ kia cũng giống giấy không thể gói được lửa thôi, nếu lớn thì nhất định có thể nhìn ra được, sẽ không nhìn không ra được à nha."
......
Phóng viên còn đang thăm hỏi hàng xóm láng giềng, họ đều nói trước khi sinh Tạ Tử An thì không gặp người nào có bụng lớn hơn.
Lúc này TV ở trước mặt nhưng Tần Chung Việt đã không còn tâm tư nghe nữa, hắn có chút hoảng loạn mà nhìn Tạ Trọng Tinh, giọng nói yếu xìu, "Cậu, cậu đừng khóc nha."
Tạ Trọng Tinh đón ánh huỳnh quang, có thể thấy rõ ràng đáy mắt y đầy ánh nước, giống như ngay lập tức là nước mắt sẽ chảy xuống vậy.
Tần Chung Việt hoảng loạn rút tờ giấy lau nước mắt, Tạ Trọng Tinh nghiêng đầu qua, nói: "Không sao, tôi không khóc."
Tần Chung Việt nói: "...... Cậu bình tĩnh một chút, đây là chuyện tốt nha, tôi đã nói khí tràng các người không giống nhau mà, không giống như người nhà, hẳn là cậu cũng có nghi ngờ đúng không, hiện tại tám chín phần mười rồi chứ."
Tạ Trọng Tinh không nói gì, nhưng duỗi tay nhận khăn giấy trong tay Tần Chung Việt, xoay mặt đi rồi nhẹ nhàng lau mặt một chút.
Tần Chung Việt thật cẩn thận nói: "Cái người Tạ Thanh Hà kia chính là ba ruột của cậu, người này tốt như vậy, so với Tạ Quốc Húc thì khá hơn nhiều."
Tạ Trọng Tinh nghe xong lời này của hắn thì có chút buồn cười, tuy rằng biết hắn đang an ủi mình, nhưng nói ra như vầy, chẳng lẽ sẽ không làm người ta càng thêm thương tâm sao?
Âm thanh Tạ Trọng Tinh không xong mà "Ừm" một tiếng.
Biểu tình vẫn luôn duy trì bình tĩnh của y lúc này rốt cuộc bị đánh vỡ, y rất khó khống chế được cảm xúc của mình để không bị tin tức này ảnh hưởng.
Đến hiện tại, y đã có thể khẳng định bản thân không phải là con ruột của Tạ Quốc Húc, cha ruột y là một người anh hùng rất rất rất tốt, có thể hy sinh mạng mình vì người khác, ông ấy còn cao thượng vĩ đại hơn trong tưởng tượng của y.
Nhưng người cha tốt như vậy, vậy mà mình ngay cả mặt cũng chưa thấy được một lần.
Tạ Quốc Húc có tài đức gì mà chiếm cứ vị trí người cha của mình này suốt mười tám năm!
Cả người Tạ Trọng Tinh nóng bừng, Tần Chung Việt cũng phát hiện điểm này, hắn lo lắng nhìn gương mặt Tạ Trọng Tinh phiếm hồng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không xem nữa nha? Đi tắm rồi nghỉ ngơi thôi hen?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tần Chung Việt kéo y dậy rồi đưa vào trong phòng tắm, đổ đầy nước ấm cho y, vẫn dùng một viên cầu muối tắm cá mập nhỏ, trong nhà dậy lên một hương thơm nhàn nhạt nhưng không thể thư giãn thể xác và tinh thần của Tạ Trọng Tinh giống lần trước.
Tần Chung Việt cầm áo ngủ mới qua đây, lo lắng hỏi y: "Một mình cậu tắm không có vấn đề gì chứ?"
Tạ Trọng Tinh chậm rãi gật đầu, "Không có vấn đề gì, cậu đi đi."
Rồi nói thêm một câu: "Cảm ơn."
Tần Chung Việt ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, có chút khó xử mà đứng tại chỗ gãi gãi đầu tóc hơi hơi dài, lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, chuyển một ghế dựa qua ngồi xuống bên cửa phòng tắm.
Tạ Trọng Tinh tắm xong, mở cửa phòng tắm ra thì thấy hắn ngồi bên cửa phòng tắm, hoảng sợ hỏi: "Cậu ngồi ở chỗ này làm gì"
Tần Chung Việt nhìn mặt y, phát hiện khóe mắt y hơi đỏ bừng, vừa thấy đã biết là có khóc rồi, hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: "Tôi sợ cậu luẩn quẩn trong lòng."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng là có chút luẩn quẩn trong lòng."
Tần Chung Việt kinh hãi: "Không được! Cậu không nên xúc động! Cậu mới 18 tuổi thôi, ngày tốt về sau còn nhiều lắm đó, cậu không thể vì việc nhỏ này mà coi thường tính mạng mình!"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn khẩn trương như vậy thì thở ra một hơi, trong giọng nói nhiễm vài phần độ ấm, "Tôi nói giỡn với cậu thôi."
Tần Chung Việt chậm rãi bình tĩnh lại, "...... Loại chuyện này cậu cũng không thể tùy tiện lấy ra nói giỡn, tôi sợ đó."
Khóe môi Tạ Trọng Tinh hơi cong lên, cười một chút, một lần nữa chân thành nói: "Cảm ơn."
Tần Chung Việt nhìn khuôn mặt y bởi vì tắm xong mà nhiễm vài phần hồng nhạt tú khí, hơi hạ giọng, hỏi: "Có muốn tôi ngủ với cậu không?"
Tạ Trọng Tinh nhất thời không từ chối, y ngẩng mặt, ánh mắt chạm phải quan tâm lo lắng tràn ngập trong mắt Tần Chung Việt, "...... Ừ."
Tần Chung Việt xoa xoa lỗ tai, "Cậu muốn tôi ngủ với cậu?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Chúng ta trò chuyện thôi."
Tần Chung Việt lập tức đồng ý.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn trải chăn dưới đất, có chút khó hiểu, "Cậu có thể ngủ cùng với tôi mà."
Đôi mắt Tần Chung Việt cũng không chớp một cái nói: "Tư thế ngủ của tôi không tốt, sợ đá cậu xuống giường, tôi nghĩ tôi nên ngủ trên mặt đất thôi!"
Tạ Trọng Tinh nhìn tứ chi cường tráng kia của Tần Chung Việt, trầm mặc.
Sau khi tắt đèn, Tạ Trọng Tinh đã mở miệng trước, "Ngủ cùng nhau đi, cho dù có thảm, nhưng thời tiết này, buổi tối sẽ có khí lạnh."
Tần Chung Việt nói: "Tư thế ngủ của tôi thật sự không tốt."
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có việc gì, tư thế ngủ của tôi tốt, cậu không đánh thức tôi được."
Tần Chung Việt nghe xong thì trong lòng nghĩ, cái này đúng là thật, chất lượng giấc ngủ của Tạ Trọng Tinh vẫn luôn tốt, có đôi khi hắn tỉnh lại làm y, đến lúc làm xong y cũng có thể không tỉnh.
Nghĩ đến đây, Tần Chung Việt phát hiện chính mình lại cứng lên rồi.
Trong lòng cơ hồ là có chút tuyệt vọng, vì sao, vì sao trước kia có thể tận tình làm thì hắn không vui, ngại phiền toái, hiện tại lại luôn nghĩ đến chớ.
Tình huống bây giờ, là thời điểm hắn có thể nhớ nhung loại chuyện lung tung rối loạn này hay sao? Hắn, cái tên cầm thú này!
Cầm thú!
Tần Chung Việt không rõ, hắn còn chưa cẩn thận suy nghĩ thì trong tai đã nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, ngay sau đó, trong ổ chăn của hắn có một thân thể ấm áp chen vào, tiếng nói dễ nghe kia của Tạ Trọng Tinh rõ ràng truyền vào lỗ tai hắn, "Nếu cậu không lên giường, vậy tôi sẽ ngủ trên mặt đất cùng cậu."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn có xíu tuyệt vọng rồi, cổ họng khàn khàn mà nói: "Cậu đừng... Cậu đừng sáp lại gần như vầy!"
Tạ Trọng Tinh trầm mặc một chút, "Làm sao vậy?"
Tần Chung Việt không dám nói lời nào, hắn có chút muốn khóc, chỉ có thể nỗ lực bình ổn lực Hồng Hoang trong cơ thể mình mà thôi.
Tạ Trọng Tinh nói: "Lên trên giường đi."
Tạ Trọng Tinh thấy hắn không trả lời, cũng không có để ý, thấp giọng nói: "Lên trên giường đi."
Tần Chung Việt: "......"
Tần Chung Việt nói: "Đi đi đi, cậu lên trước đi."
Tạ Trọng Tinh nhanh chóng bò ra từ trong ổ chăn của hắn.
Tần Chung Việt hoãn lại xíu mới có thể bình tĩnh từ trên mặt đất lên giường của Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhường ra hơn phân nửa vị trí cho hắn, kéo chăn có độ dày vừa phải đến mặt, chặn hơn nửa khuôn mặt, âm thanh có chút nặng nề nói: "Cảm ơn cậu."
Tần Chung Việt nói: "Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần rồi, thật sự không cần khách khí vậy đâu."
Tạ Trọng Tinh không nói gì nữa.
Một lát sau, Tần Chung Việt hỏi: "Hiện tại biết Tạ Quốc Húc không phải cha ruột của cậu, cậu có tính toán gì không?"
Tạ Trọng Tinh kéo chăn ra, thấp giọng đáp: "Tôi muốn biết, ngày đó bọn họ có phải thật sự muốn bán tôi đi hay không."
Tần Chung Việt trầm mặc trong chốc lát, thật cẩn thận hỏi: "Nếu là thật thì sao?"
Tạ Trọng Tinh: "Tôi muốn kiện bọn họ."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn về phía Tần Chung Việt, tuy ở trong bóng tối, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn có thể thấy được một chút hình dáng gương mặt của Tần Chung Việt, giọng y thả nhẹ một chút, "Con người của tôi, không tốt như cậu nghĩ đâu, tôi rất thù dai đó."
Tần Chung Việt không có gì mà nói: "Thù dai tốt mà, như vậy mới không có người bắt nạt cậu."
Thật ra hắn đã quen tính cách Tạ Trọng Tinh như vậy rồi, nếu y không phải có tính cách này thì thật đúng là rất khó khởi động một tập đoàn tài chính lớn của nhà hắn như vậy.
Đặc biệt y còn cực kỳ bênh vực người mình, Tần Chung Việt được y bảo vệ rất nhiều lần, cái cảm giác này cũng cực độ thoải mái luôn đó.
Tần Chung Việt tưởng tượng đến đời trước, ngoại trừ Tạ Trọng Tinh thích quản hắn ra, chỗ khác đều đối xử tốt với hắn, trong lòng lại trở nên phức tạp.
Nếu không phải thích quản người, còn quá mức lãnh khốc vô tình, vậy Tạ Trọng Tinh đúng là một người vợ hoàn mỹ.
Tạ Trọng Tinh không biết hắn suy nghĩ cái gì, y nghe Tần Chung Việt nói xong, trong lòng cảm động nhưng cũng không muốn khách khí nói gì nữa nên trầm mặc.
Hai người cùng mang tâm tư nhỏ mà ngủ qua một đêm.
Hôm sau, Tạ gia bắt đầu không yên ổn.
Đêm qua Tạ Quốc Húc và Lưu Tú đều cất giấu chuyện này trong lòng, không xem TV, nhưng một khi trấn Vân Thủy có một hộ xem tin tức trên TV, vậy chút chuyện đó của Tạ gia căn bản là giấu không được, rất nhanh đã lan truyền đến mức ồn ào huyên náo.
Sáng sớm Lưu Tú ra cửa mua đồ ăn thì phát hiện người trấn trên đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm bà ta.
Bà ta bị nhìn đến bực bội trong lòng, nhưng lại kiềm chế không phát cáu, tới chợ bán thức ăn rồi, bà ta đi mua thịt ở quầy hàng quen biết, bà chủ tiệm thịt heo vừa thấy là bà ta, lập tức căng mặt ra, "Ui là trời, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô à, mỗi ngày đều có thịt để ăn, có phải tiền bồi thường của anh hai cô chưa dùng xong hay không?"
Trong lòng Lưu Tú nhảy dựng, lớn tiếng nói: "Bà nói bậy gì đó?!"
Bà chủ cười lạnh nói: "Cô còn không biết à, chuyện này của nhà cô đã lên TV rồi, Tạ Trọng Tinh nhà cô không phải là con trai ruột của cô đúng không? Tôi đã nói mà, làm sao cũng không thấy cô dẫn nó ra gặp người, thành tích người ta tùy tiện thôi là Thanh Hoa Bắc Đại, cô còn muốn cho nó thôi học, đây không phải là chuyện cười hay sao."
Trong lòng Lưu Tú cả kinh, nôn nóng nói: "Bà đừng nói bậy, không có chuyện này!!"
Bà chủ nói: "Phóng viên người ta đã phỏng vấn đến tận quê quán các người rồi kìa, lột quần lót của cô đến sạch sẽ luôn rồi, cô còn biện hộ nữa đi! Cô chuyển nhà thì chuyển nhà, còn dọn đến trấn trên của tụi tôi, bại hoại thanh danh trấn trên của tụi tôi, ảnh hưởng đến du khách du lịch, ảnh hưởng sự phát triển của trấn trên tụi tôi, xem thử ai còn cho cô sắc mặt tốt chứ!"
Quầy hàng thịt heo còn có người khác, nghe thấy bà chủ nói lời này, phun Lưu Tú một ngụm, "Đứa nhỏ kia ngoan như vậy, cô lại dùng sức đạp hư nó, người ta hàng năm thi được hạng nhất toàn trường, lấy học bổng của trường, đặt ở chỗ cha mẹ ruột người khác thì khẳng định được sủng với cung phụng như bảo bối rồi, tới cô thì cô xem như cỏ rác, cầm tiền bồi thường của ba ruột người ta mà còn kết hôn mua phòng mua xe nữa, cô cũng không chê tiền này bỏng tay à!"
Lời này vừa nói ra, máu toàn thân Lưu Tú đều tuôn về đại não, cả khuôn mặt đỏ thấu như chén huyết heo, ngay cả thịt bà ta cũng không mua, một câu cũng không dám phản bác, lập tức quay đầu chạy đi.
Trên đường chạy về vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm bà ta như cũ, rốt cuộc hiện tại bà ta biết mấy ánh mắt đó có ý gì rồi.
Bà ta xấu hổ và giận dữ đến hận không thể nổ ra một lỗ trên mặt đất có thể để bà ta chui vào đó!
Về đến nhà, bà ta mở TV ra, vừa vặn có đài truyền hình khác phát tiếp cái tin tức này! Tim bà ta đập càng lúc càng nhanh, bà ta bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, bà ta với Tạ Quốc Húc thật sự đã nổi danh cả nước rồi!!
Suy đoán này tức khắc khiến bà ta như rơi vào động băng, lạnh từ đầu tới lòng bàn chân.
Tạ Quốc Húc không bao lâu cũng trở lại, sắc mặt đồng dạng khó coi đến cực điểm.
Lưu Tú thấy sắc mặt ông ta thì biết ông ta cũng bị chèn ép ở bên ngoài.
Tạ Quốc Húc coi trọng mặt mũi nhất, nếu không cũng sẽ không có người tới cửa cầu vay tiền, cho dù không có tiền, ông ta cũng cắn răng cho mượn, ông ta đến tuổi này thì muốn được người khác tôn kính, danh tiếng tốt ngoài miệng người khác.
Nhưng hiện tại đều bị Tạ Trọng Tinh huỷ hoại!
Lưu Tú chờ không bao lâu, chờ tới lúc Tạ Quốc Húc phát tác, ông ta cả giận nói: "Lúc trước nói bà bỏ lại đi, bà tham chi 5000 tệ kia, hiện tại thì ngon rồi, hiện tại thật tốt quá, chúng ta nổi danh rồi!"
Lưu Tú tức đỏ mặt, "Được ha, ông chỉ nói mỗi tôi, ông sờ lương tâm tự hỏi chính mình một chút đi, nếu không phải ông tự chủ trương giúp anh ông cầm mười vạn phí chia tay của bà bạn gái bên kia, anh ông có thể xảy ra chuyện sao? Anh ông chính là bị ông hại chết ông có biết hay không?! Muốn trách cũng trách ông! Tôi mới đáng thương đây nè, trước kia đòi tiền ông không có tiền, muốn công việc cũng không có công việc, mắt tôi mù rồi mới ở với ông nhiều năm như vậy!"
Tạ Quốc Húc cười lạnh: "Tôi còn không biết bà hả, lúc trước nếu không phải Tạ Thanh Hà đã có bạn gái thì bà đã sớm đáp lên đó rồi, còn ở với tôi nhiều năm như vậy, chính bà rõ ràng là muốn tìm cơ hội bò lên giường Tạ Thanh Hà mới đúng, bà cũng không soi gương nhìn lại chính mình, trừ tôi ra ai còn muốn bà chứ, Tạ Thanh Hà càng không thể muốn bà!"
Lời kia vừa thốt ra, Lưu Tú tức đến điên rồi, tay chân đều sử dụng, đánh lên người ông ta, "Tạ Quốc Húc ông không có lương tâm!!"
Tạ Quốc Húc quật ra mấy bàn tay đẩy bà ta ra, Lưu Tú thét chói tai đánh qua nữa.
Cứ như vậy đánh nửa giờ, Lưu Tú vẫn là đàn bà, sức lực không thắng nổi Tạ Quốc Húc làm công hàng năm ở công trường, nhanh chóng bị ông ta đánh đến đầy mặt đều là máu bầm.
Lưu Tú nằm trên mặt đất rên rỉ, rồi bỗng nhiên lại cười lạnh, "Bà ngoại nó đưa nó về đây, đại trận như vậy, nhờ tôi ra mặt mới đánh bạo mượn danh nghĩa anh ông đòi hơn hai mươi vạn phí nuôi nấng với bà ta, phí chia tay, phí nuôi nấng, tiền bồi thường, nhiều vô số, tổng cộng cũng 50 vạn, mua phòng mua xe cho ông hết, mẹ nó bên kia cũng không biết khi đó Tạ Thanh Hà đã ch.ết rồi, ông nói xem nếu chuyện này càng nháo càng lớn, mẹ nó thấy được, có thể trả thù chúng ta hay không?"
Mí mắt Tạ Quốc Húc đột nhiên nhảy dựng, không nói gì, chỉ là lấy một điếu thuốc ra, dùng bật lửa đốt lên, hung hăng mà hút.
Ông ta nhớ tới đại trận đen nghìn nghịt kia lúc bà ngoại ruột của Tạ Trọng Tinh đưa nó đến đây, đến nay trong lòng còn lưu lại sợ hãi nhàn nhạt.
Chuyện này không thể nháo lớn, tuyệt đối không thể nháo lớn.
Ngón tay Tạ Quốc Húc kẹp điếu thuốc hơi hơi run lên.
Ông ta phải đi tìm Tạ Trọng Tinh nói chuyện thật kỹ mới được.
Tạ Quốc Húc tới trường học rồi, do còn chưa tới giờ học nên ông ta không tìm được Tạ Trọng Tinh.
Ông ta cũng tính là nổi danh, học sinh Nam Dương đều nhận ra ông ta, càng không chịu nói cho ông ta biết Tạ Trọng Tinh ở đâu, có người còn nói dối, nói Tạ Trọng Tinh ở chỗ nào đó làm ông ta một chuyến tay không.
Tạ Quốc Húc không cam lòng, gọi điện thoại cho Vương Du Học, cũng bị tắt máy.
Ông ta nóng giận đến loanh quanh tại chỗ, hiện tại ai cũng đối nghịch với ông ta!
Tạ Trọng Tinh rời khỏi nhà ăn, còn chưa đi được vài bước đã có một bạn học nữ đi tới, giọng nói thật ôn nhu mà nói với y: "Học trưởng, ba anh hiện tại đang canh ở cửa phòng học, chờ anh tới cửa đó."
Trên mặt Tạ Trọng Tinh không có biểu tình gì, chỉ là gật gật đầu, nói: "Tôi đã biết."
Bạn học nữ hạ giọng: "Học trưởng, chúng ta đều đứng bên anh, anh nhất định phải thi đậu đại học thật tốt, tức ch.ết ba anh luôn!"
Một nữ sinh khác đẩy cô bé một phen, "Cậu đừng gọi ba bậy, đó không phải là ba của học trưởng."
Bạn học nữ lập tức xin lỗi, "Gọi quen miệng rồi, ngượng ngùng quá, học trưởng."
Tạ Trọng Tinh cười một chút với cô bé nói: "Không có việc gì."
Nhìn mấy nữ sinh kia ôm nhau rời đi, Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt.
Tần Chung Việt nhái giọng như con vẹt nói: "Học trưởng, anh phải cố lên nha."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Cậu xem náo nhiệt cái gì."
Tần Chung Việt chua chua mà nói: "Cô bé đó gọi học trưởng gọi đến ngọt lắm nha."
Tạ Trọng Tinh trầm mặc chống đỡ.
Tần Chung Việt tang thương mà nói: "Vậy mà cậu còn cười với cô ta, nụ cười của cậu không đáng tiền."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt đột ngột hỏi: "Muốn kiếm tiền tiêu vặt không? Cậu cười với tôi một xíu thôi, tôi cho cậu một vạn tệ luôn! Thế nào, có phải rất có lời không?"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, "Tôi có một câu vẫn luôn muốn nói với cậu."
Vẻ mặt của y thật nghiêm túc, cho nên Tần Chung Việt sẵn sàng trận địa đón quân địch, "Cậu, cậu nói đi, tôi nghe nè."
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi biết cậu rất có tiền, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tiêu tiền tiết kiệm hơn một chút."
Tần Chung Việt: "......"
Ê, không phải chớ, hiện tại y còn chưa phải là vợ của hắn mà, sao đã muốn quản hắn như vậy rồi?
Nhà hắn có tiền như vầy, y yêu cầu tiết kiệm là phải tiết kiệm hả! Hứ!
Tần Chung Việt túng túng hỏi: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh mà nói: "Cậu không tiết kiệm, tôi cũng không có biện pháp ép cậu."
Tần Chung Việt nghe câu nói này, tâm nháy mắt sống lại———
Đây, chính là hương vị tự do mà!
Tạ Trọng Tinh lại tiếp tục nói: "Như vậy, tôi quản người khác không được, tôi nói, tôi thay cậu tiết kiệm tiền, tôi cười với cậu một chút, cậu cho tôi mười tệ."
Tần Chung Việt vừa nghe, tâm một lần nữa chững lại ——
So với hắn cày cấy cả đêm mười lần chỉ cho hơn hai trăm tệ, Tạ Trọng Tinh cười một chút chỉ cần cho mười tệ, đây không phải là để hắn tìm về nguyện vọng ban đầu hay sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không cách nào khống chế mà nói ra lời ngược lại, "Quá ít, nụ cười của cậu là vật báu vô giá! Ít nhất cũng phải một trăm tệ!"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con, tiền này cậu dám cho sao?
Hắn không chỉ dám, hắn còn thật cao hứng mà cho nữa, hắn cho rằng mình kiếm lời rồi.
___hết chương 23__
Một nam một nữ này phối hợp, trong sự thô bạo có sự tinh tế, trong cương có nhu, mà còn rất chịu khổ, hai người bọn họ trước sau phỏng vấn bạn học của các lớp khác nhau trong trời nóng gay gắt, tìm về hiện trường lúc ấy.
Mấy bạn học được phỏng vấn đều đồng tình với Tạ Trọng Tinh.
"Chị phóng viên, chị không biết đâu, mỗi lần em thấy Tạ Trọng Tinh ở nhà ăn, cậu ấy đều ăn thức ăn chay rẻ nhất, không thấy được một chút thức ăn mặn nào. Đồng phục trường tụi em cũng khó coi, mà cậu ấy còn mặc mỗi ngày, thấy tình huống này, tụi em đều cho rằng nhà cậu ấy rất nghèo, nhưng kết quả hôm nay ba mẹ cậu ấy tới đây, mẹ nó, trong tay mang theo vòng tay vàng vòng cổ vàng, trang điểm còn rất fashion nữa chứ, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng nghèo đâu cả."
"Đúng vậy, nhìn qua Tạ Trọng Tinh rất nghèo, tuổi cỡ chúng em này, người trong nhà chắc sẽ lo lắng lắm đúng không? Sẽ mua cho một cái điện thoại, dù không phải loại thông minh thì cũng mua cái điện thoại nắp gập, hoặc là PHS chứ, nhưng cậu ấy không có điện thoại, càng không thấy cậu ấy gọi điện thoại cho người nhà, họp phụ huynh cũng thấy không bóng ba mẹ đâu."
(*)PHS: 小灵通: điện thoại không dây cầm tay
"Em cùng phòng ngủ với cậu ấy, mấy ngày mùa đông cậu ấy đều không dùng nước ấm mà dùng nước lạnh tắm rửa, do một bình nước ấm đã tốn 3 tệ rồi nên cậu ấy luôn không dùng, mỗi buổi sáng chỉ ăn bánh mì, một ngày dùng nhiều nhất cũng khoảng 7 tệ thôi, cực kỳ tiết kiệm, nhưng hôm nay em thấy ba mẹ cậy ấy ăn mặc không tệ, không giống người thiếu tiền."
Còn có một bạn học nữ rất xinh đẹp chủ động nhận phỏng vấn, nói ra tin sốc, "Chị phóng viên, em biết em trai của Tạ Trọng Tinh là Tạ Tử An hiện đang học ở Ngũ Trung, cậu ta nhìn không nghèo, cầm trong tay smart phone mới nhất, một đôi giày cũng phải mấy trăm tệ, quần áo cũng mua một hai trăm bộ rồi, không nói nghèo đâu cả, nhà cậu ta ít nhất còn có phòng có xe."
Hoàng Cạnh Nam hỏi: "Làm sao em biết?"
Bạn học nữ cười lạnh nói: "Bởi vì chị em là bạn gái của Tạ Tử An."
Vị bạn học nữ xung phong nhận việc này đúng là Kim Quỳ.
Cô nàng lại nói với Hoàng Cạnh Nam suy đoán của mình, "Lúc trước Tạ Tử An tới đây tìm anh trai cậu ta, em nói anh cậu ta là hạng nhất toàn trường, cậu ta lại không biết, em cảm thấy Tạ Trọng Tinh hẳn là chủ động lừa người trong nhà, chị phóng viên, chị nghĩ lại xem, rốt cuộc dưới tình huống như thế nào mới để cho một người con che giấu thành tích hạng nhất toàn trường với cha mẹ mình chứ?"
Hoàng Cạnh Nam dần dần có hứng thú với chân tướng ép nghỉ học này, "Cảm ơn bạn học đã cung cấp tin tức, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước điều tra chuyện này, phiền bạn học đừng nói ra ngoài nha."
Kim Quỳ tự nhiên miệng đầy đồng ý.
Hoàng Cạnh Nam và Lý Khuê ra khỏi trường học, "Chúng ta đi phỏng vấn cha mẹ Tạ Trọng Tinh một chút."
"Trực tiếp lái xe đến trấn Vân Thủy, chị đã có địa chỉ."
Sau khi có chung nhận thức, Hoàng Cạnh Nam cùng Lý Khuê trực tiếp lái xe đến trấn Vân Thủy.
Bọn họ tới trấn Vân Thủy rồi cũng không đi phỏng vấn cha mẹ Tạ Trọng Tinh trước tiên, mà là phỏng vấn hàng xóm xung quanh.
"Hả? Vợ chồng Tạ Quốc Húc hả? Hai người bọn họ cũng không tệ lắm ha, khá tốt." Có người trẻ tuổi gãi gãi mặt, tiếp tục nói: "Có một lần tôi không có tiền, tôi vay tiền của anh Quốc Húc, anh ấy cũng cho tôi mượn, anh ấy làm nhà thầu ở công trường, kiếm lời rất nhiều, một năm ít nhất chắc tầm mười vạn ha?"
"Quốc Húc rất hào phóng, ăn tiệc đều bao gấp đôi tiền người khác, có xe cũng sẽ cho người khác mượn, bà tôi từ thành phố về, mà buổi tối thì không có xe nên nhờ ông ấy đi đón giúp, ông ấy không nói hai lời nhanh chóng đi đón."
"Cái gì? Con của anh ta? Anh ta có hai đứa con trai mà, đứa nhỏ kia hình như học ở Ngũ Trung hả? Thành tích chắc là không tồi, còn đứa lớn thì kém hơn nhiều, nói là học ở trường cấp 3 Nam Dương tốt nhất nhưng cũng không có thành tích gì, anh Quốc Húc cũng ngượng ngùng nói ra."
"Đứa con lớn rất cần mẫn, mỗi ngày tôi thấy nó tan học trở về là làm việc nhà với làm nông, vội làm việc nhà không à, rất hiểu chuyện, nhưng mà anh Quốc Húc hình như không thích nó cho lắm thì phải? Nghe bà tôi nói thường xuyên còn không cho nó ăn cơm nữa, nên nó hay đến nhà của chúng tôi ké cơm, cũng không phải ké không, tôi làm công ở thành phố nên không về nhà được, bà tôi ở một mình có rất nhiều chuyện không tiện làm, đứa nhỏ này qua đây hỗ trợ làm rất nhiều việc nặng tốn sức lắm, cho nó ăn một chút cơm cũng không có gì."
"Nói như vậy, hình như Quốc Húc đối xử với đứa con lớn chẳng ra gì, đi ra ngoài chơi thì không cho đứa lớn của ông ta theo, thằng bé tên là Tạ Trọng Tinh đúng không? Giống như ăn Tết cũng không mang theo đứa nhỏ này về quê, Tết nhất tôi còn cho nó sủi cảo vài lần, là hàng xóm nên cũng không tiện hỏi tình huống trong nhà của Quốc Húc lắm, thiệt quá đáng thương."
Hoàng Cạnh Nam tinh chuẩn bắt được một tin tức, "Bọn họ không phải người địa phương sao?"
"Đúng vậy, không phải người địa phương, quê quán bọn họ hình như ở Liêu thị thì phải? Cách chúng ta rất xa, mà lại mua xe mua phòng ở đây, chắc là muốn định cư ở chỗ này đó."
"Anh Quốc Húc đã ở đây gần mười tám năm rồi, tôi còn nhớ rõ lúc hai người bọn họ dọn tới đây thì bụng chị dâu đang lớn, trong lòng còn có một đứa nhỏ nữa."
Phỏng vấn hàng xóm xong, Hoàng Cạnh Nam cơ hồ có một loại trực giác, chị hỏi Lý Khuê, "Em cảm thấy thế nào khi mà một cặp vợ chồng đang mang thai còn mang theo một em bé đến định cư tại một trấn nhỏ xa lạ cách quê hương tới ngàn dặm lận?"
Lý Khuê nói: "Chỗ này có vấn đề."
Hoàng Cạnh Nam nói: "Không chừng còn là vấn đề lớn nữa đó!"
Lúc chị nói lời này thì đôi mắt phát ra tinh thần sáng ngời.
Một buổi trưa ôm cây đợi thỏ, bọn họ rốt cuộc chộp được hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú.
Tạ Quốc Húc nhìn Lý Khuê khiêng cameras, sắc mặt thay đổi, "Các người muốn làm gì?!"
Hoàng Cạnh Nam lễ phép nói: "Chào anh, tôi là phóng viên của tờ Tin tức buổi tối, tôi có thể phỏng vấn anh được không?"
Tạ Quốc Húc ngăn trở, "Ai cho các người phỏng vấn! Đi đi đi! Biến nhanh đi! Tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của cô hết!"
Hoàng Cạnh Nam lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi Tạ tiên sinh, con trai lớn Tạ Trọng Tinh của ngài, là con trai ruột của ngài thật sao? Ngài có từng xác nhận vấn đề này bao giờ chưa?"
Tạ Quốc Húc cả giận nói: "Cút! Tôi không nhận phỏng vấn!"
Nói xong thì cùng Lưu Tú chạy vào trong nhà, nặng nề đóng cửa lại, nhốt hai người ở ngoài cửa.
Lý Khuê hỏi: "Sao chị lại hỏi vấn đề này vậy?"
Hoàng Cạnh Nam: "Chị nghi ngờ bọn họ không phải là cha mẹ ruột của Tạ Trọng Tinh, loại chuyện này cũng không hiếm thấy mà, chẳng qua đến tột cùng chân tướng như thế nào, chúng ta đi đến quê hương của bọn họ xem thử mới được."
Nói xong, chị nở nụ cười, hỏi Lý Khuê: "Có đi một chuyến này hay không?"
Lý Khuê chém đinh chặt sắt nói: "Đi! Nhất định phải đi!"
Hai cộng sự tốt nhìn nhau cười, ngựa không ngừng vó lái xe hướng đến Liêu thị.
Buổi tối tan học, Tần Chung Việt có chút lưu luyến: "Nếu không cậu về nhà với tôi đi nha?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi là học sinh nội trú."
Tần Chung Việt thở ngắn than dài, "Tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn mà."
Tạ Trọng Tinh nhìn mặt Tần Chung Việt, giọng mềm đi, "Ngày mai gặp mặt cũng giống nhau thôi."
Tần Chung Việt "Ây" một tiếng, vỗ tay, "Tôi có thể mua cho cậu một cái điện thoại nha! Tại sao tôi luôn không nghĩ tới chứ?"
Tạ Trọng Tinh biết hắn nói mua thì sẽ thật sự mua liền, lập tức mở miệng cự tuyệt: "Không cần, cậu đừng mua, tôi rất bận, muốn làm đề."
Tần Chung Việt nghĩ tới thân phận hạng nhất toàn trường cao quý của y, có chút kính sợ: "Tôi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, tôi cứ nghĩ mỗi ngày cậu làm đề toàn là làm lung tung không chớ."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Tại sao cậu lại cảm thấy vậy?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt thâm trầm mà nói: "Bởi vì cậu lớn lên đẹp như vầy thì thành tích học tập chắc là sẽ yếu đi chớ? Người đã đẹp rồi, mà thành tích còn siêu việt nữa, loại người này nghĩ sao cũng thấy không nên tồn tại mới đúng ha?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh muốn cười, nhưng y nhịn xuống, vẻ mặt y cũng thành khẩn: "Tuy tôi lớn lên đẹp, thành tích hơi tốt xíu, nhưng tôi nghèo mà."
Tần Chung Việt không thèm để ý mà xua tay: "Cái này thì có sao, sau này cậu sẽ có rất nhiều tiền, tôi dùng tấm xử nam của tôi đảm bảo."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Đây đã là lần thứ hai y nghe thấy Tần Chung Việt treo tấm thân xử nam của hắn ở bên miệng.
Tần Chung Việt không biết y đang suy nghĩ gì, chỉ cảm khái: "Cậu hoàn mỹ như vậy, tôi cảm giác tôi không xứng đi theo cậu."
Tạ Trọng Tinh thành khẩn tiếp: "...... Không cần tự coi nhẹ mình, cậu cũng rất hoàn mỹ, cao phú soái, mọi người đều thích cậu mà."
Tần Chung Việt nhìn y, chớp chớp mắ rồi nở nụ cười, một hàm răng trắng đến lóe mắt người, "Tôi biết."
Nếu hắn không tốt, sao Tạ Trọng Tinh có thể kết hôn với hắn chứ hê hê hê hê hê.
Hắn cũng ưu tú lắm chớ bộ!
Tạ Trọng Tinh ưu tú, cũng gián tiếp chứng minh hắn ưu tú rồi nha!!
Tần Chung Việt được Tạ Trọng Tinh dỗ ngọt cực kỳ đơn giản, hắn vô cùng cao hứng mà về nhà, còn Tạ Trọng Tinh với Chung Nhất Minh cùng nhau về ký túc xá.
Trên đường, Chung Nhất Minh uyển chuyển hỏi: "Gần đây cậu thân với Tần Chung Việt lắm à?"
Tạ Trọng Tinh "Ừ" một tiếng.
Chung Nhất Minh trầm mặc, cậu ta đã chung phòng với Tạ Trọng Tinh hai năm rồi nên vô cùng tin tưởng Tạ Trọng Tinh là một người ngay thẳng, đối với phương diện kia y không có nhận thức gì cả, nhưng Tần Chung Việt lại không giống vậy.
Ánh mắt cậu ta nhìn Tạ Trọng Tinh không đúng lắm, nói cậu ta không có ý gì với Tạ Trọng Tinh, Chung Nhất Minh không tin.
Nhưng hiện tại cậu ta cũng không nói cái gì được nữa, nói càng nhiều thì chính cậu ta cũng bại lộ.
Trong lòng Chung Nhất Minh thở dài một hơi, hỏi: "Tôi đang có vài đề không biết làm sao, về ký túc xá rồi cậu có thời gian không?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, đáp: "Có."
Chung Nhất Minh khẽ cười lên, nói: "Vậy phiền cậu rồi."
Mà bên kia, sau khi Tần Chung Việt về đến nhà, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề ——
Tạ Trọng Tinh là đại học bá á nha, hắn còn muốn giả bộ trước mặt y nữa sao?
Tần Chung Việt ngốc tại chỗ, trên mặt dâng lên tầng tầng sóng nhiệt, giờ này còn giả cái gì nữa chứ, thẳng thắn nói hắn chính là một tên học tra luôn đi.
Tần Chung Việt nâng tay lên, phẩy phẩy gió lên mặt, trấn định nghĩ, đã đến nước này rồi, ít nhất hắn cũng không thể quá kém được! Vẫn nên học tập tiếp thôi, hắn còn muốn thi Thanh Bắc mà, cùng học chung đại học với Tạ Trọng Tinh cũng không tồi!
Tức khắc Tần Chung Việt lại tràn đầy chí khí.
Lúc sau qua mấy ngày gió êm sóng lặng, Tạ Quốc Húc không còn đến trường học tìm Tạ Trọng Tinh nữa, Tạ Trọng Tinh cũng không còn liên hệ với trong nhà, chỉ là ngẫu nhiên biết được tình hình gần đây của Tạ Tử An từ đàn em Kim Quỳ nhiệt tình.
Kim Quỳ nói với y: "Chắc là phóng viên đã hỏi tới trường của Tạ Tử An rồi, còn phỏng vấn chị của em nữa, chị em ăn ngay nói thật về trình độ tiêu phí của cậu ta nên Tạ Tử An tức giận với chị ấy, thực sự có ý tứ mà, cậu ta còn vay tiền của chị em để mua máy chơi game, máy chơi game một ngàn năm tệ, vậy mà nói mua là mua, thật đúng là thần thánh xứ nào rồi."
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi nghe Kim Quỳ nói: "Thành tích học tập của cậu ta cũng chẳng ra gì, chị của em nói cậu ta bị lùi hạng nhanh lắm, năm trước còn đứng trong top một trăm cả năm, hiện tại đã bị tụt tới hơn năm sáu trăm hạng lận, có một lần thi được hạng nhất đếm ngược đó, vậy mà còn nói với chị em là không kém anh quá đâu, đúng là nực cười."
Tạ Trọng Tinh nghe chuyện của Tạ Tử An, nghe xong cũng quên, khi còn nhỏ y từng nghĩ tới có quan hệ tốt với Tạ Tử An, nhưng thái độ đối với y của hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú cũng ảnh hưởng tới Tạ Tử An, bởi vậy cậu ta cũng tràn ngập căm thù với y, biến thành mối quan hệ không thể hòa giải.
Tạ Trọng Tinh sớm đã học được cách không chú ý chuyện của cậu ta, không thèm để ý người làm lãng phí thời gian là cách sống* của y, chẳng qua Kim Quỳ nói những cái này với y đó là ý tốt, y cũng chỉ nghe một chút mà thôi.
(*) gốc: nhân sinh tín điều 人生信条– The belief of the life: Tín ngưỡng sống của một người là kết quả của quá trình tích lũy kinh nghiệm không ngừng và đúc kết những bài học trong quá trình sống, hình thành tương đối nguyên tắc, một loại niềm tin được tin tưởng chắc chắn, là tín ngưỡng của cuộc sống.
Kim Quỳ nói xong chuyện của Tạ Tử An với y, lại nhớ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: "Học trưởng ơi, em muốn hỏi một chút, trường học nói ba mẹ anh muốn bán anh gì đó, là thật vậy chăng?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Có lẽ vậy."
Kim Quỳ nghe xong đã cảm giác được tám chín phần mười, cho dù không phải là chuyện buôn bán vi phạm pháp luật thì khẳng định cũng không phải là chuyện tốt gì, không khỏi có chút tức giận, "Em thấy học trưởng căn bản không phải là con ruột của bọn họ rồi! Cha mẹ người khác thì mong con thành tài, cha mẹ học trưởng đây là ước gì dẫm con vào bùn, học trưởng, tốt nhất anh nên đi làm giám định DNA một lần đi, cách trung tâm thành phố không xa có một trung tâm giám định DNA, đi xe qua đó chỉ hơn mười phút, phí giám định em có thể trả giúp anh, đến lúc nào đó anh có tiền trả lại em là được."
Tạ Trọng Tinh nghe thấy cái này, ánh mắt hơi hơi chớp một chút, "Giám định DNA?"
Kim Quỳ nói: "Đúng vậy! Phí giám định chắc là khoảng hai ngàn tệ, tầm ba ngày là có kết quả, số tiền này em có thể cho anh mượn trước."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Không cần, cảm ơn cô."
Kim Quỳ nói: "Học trưởng, anh nên nghĩ kỹ một chút, cũng không cần ba mẹ anh trình diện, chỉ cần anh có thể lấy được tóc hoặc là đồ vật có dính nước miếng của bọn họ đưa cho nhân viên công tác, nhanh nhất một ngày là có thể điều tra ra cho anh."
Tạ Trọng Tinh nói: "...... Tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Kim Quỳ nghiêm túc nói: "Học trưởng, anh nhất định phải nghĩ kỹ vào nha, nếu bọn họ không phải cha mẹ ruột của anh, lại đối xử ác liệt với anh như vậy, học trưởng hoàn toàn có thể suy xét rời khỏi cái gia đình này, đừng để loại thân tình giả dối này làm vướng tay chân."
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô nàng, thấy sự quan tâm trong mắt cô thì trong lòng hơi dâng lên một dòng nước ấm, "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Kim Quỳ xua xua tay, "Không cần cảm ơn, em thật lòng hy vọng anh sẽ có một cuộc sống tốt, học trưởng phải cố lên nha."
Sau khi được Tạ Trọng Tinh trả lời, cô nàng mới yên tâm xoay người rời đi.
Tần Chung Việt đi ra từ chỗ ngoặt, đứng ở bên cạnh Tạ Trọng Tinh, nhìn bóng dáng vội vàng của Kim Quỳ, trong giọng nói có mùi ghen tuông, "Có phải cô ta thích cậu hay không, còn đến đây nói nhiều lời với cậu như vậy."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, nói: "Không được nói bậy."
Tần Chung Việt thấy y vậy mà không phản bác, có chút xíu khó chịu, nói thầm: "Cậu vẫn là học sinh cấp 3, cậu không thể yêu sớm đâu nha."
Bỗng nhiên Tạ Trọng Tinh có xíu xiu tò mò về hắn, "Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương à?"
Tần Chung Việt hỏi lại: "Cậu có từng nói hay không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có."
Tần Chung Việt nói: "Tôi cũng không có."
Hắn hạ giọng, lén lút nói: "Tôi còn là xử nam mà."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Được rồi, đây là lần thứ ba.
Tần Chung Việt âm thầm đắc ý, "Người bên cạnh tôi đều không còn là xử nam, chỉ có tôi mới còn thôi."
Tạ Trọng Tinh cũng là nam sinh, ít nhiều gì cũng hiểu được tâm lý nam sinh, y nghĩ rằng hẳn là có rất ít nam sinh lấy tấm thân vẫn là xử nam của mình mà quang vinh, thậm chí rất nhiều nam sinh còn lấy tuổi dậy thì vẫn là xử nam làm sỉ nhục, hiện tại nghe Tần Chung Việt nói chính mình là xử nam, vẻ mặt còn đắc ý nữa thì không nhịn được có chút một lời khó nói hết, "Tôi cho rằng cậu bảnh trai như vậy, hẳn là rất được hoan nghênh mới đúng."
Tần Chung Việt ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Đúng vậy, tôi đúng là rất được hoan nghênh á nha, rất nhiều cô gái đều tới tìm tôi tỏ tình, tôi đều từ chối hết."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vì sao lại từ chối?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt hồn nhiên hiên ngang, "Bởi vì học sinh cấp 3 không cho phép yêu sớm!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh chân thành mà nói: "Cậu nói có đạo lý."
Tần Chung Việt hỏi: "Cho nên cậu còn là xử nam không?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói: "Sao cậu không nói lời nào vậy? Đừng thẹn thùng nha, không tính tay trái."
Tạ Trọng Tinh quay mặt đi, "...... Còn."
Tần Chung Việt tức khắc nở nụ cười, giơ bàn tay ra, "Vì liên minh xử nam, cheers!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn tràn đầy cổ vũ thì không khỏi không nói nên lời, nhưng mà y vẫn vươn tay, đập tay với hắn.
Tần Chung Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi tiếp: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu một xíu, người yêu lý tưởng của cậu là hình mẫu gì á?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu thì sao? Lý tưởng của cậu là gì?"
Tần Chung Việt nhịn không được nhìn nhìn mặt Tạ Trọng Tinh, vẻ mặt trầm trọng: "...... Là một người vợ hiền ôn nhu sẽ không quản tôi, sẽ cho tôi tự do."
Tạ Trọng Tinh cảm giác sau cái giọng điệu thâm trầm này của hắn, giống như có chuyện xưa gì đó, tuy thời gian Tạ Trọng Tinh ở chung với Tần Chung Việt không nhiều lắm nhưng hắn cho y cảm giác, đại khái chính là, nếu tốn một giờ nghiêm túc đi tìm hiểu hắn, đến cuối cùng sẽ phát hiện ——— y lãng phí một giờ.
Căn cứ vào ấn tượng này, Tạ Trọng Tinh không đuổi theo hỏi chuyện xưa sau cái giọng điệu tang thương thâm trầm ấy của Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt tang thương đơn giản chỉ duy trì vài giây, lập tức tò mò mà bắt đầu truy hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu còn chưa nói hình mẫu lý tưởng của cậu là cái gì đó."
Tạ Trọng Tinh tự hỏi vài giây, nói: "Tôi không có hình mẫu lý tưởng gì, nếu thích, thì cho dù là hình dạng gì đều có thể là hình mẫu lý tưởng."
Tần Chung Việt vừa nghe, có chỗ không hài lòng, "Nói quá mơ hồ rồi, chẳng lẽ đối với bạn đời tương lai cậu không có một chút ảo tưởng nào sao?"
Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ, "Vậy, là trung thành."
Tần Chung Việt tưởng tượng, cái này hắn hoàn hoàn toàn toàn làm được, không phải hắn chỉ hầu hạ một mình Tạ Trọng Tinh thôi sao!
Như vậy Tạ Trọng Tinh đời trước hẳn là vẫn rất vừa lòng với hắn chớ hen?
Tần Chung Việt không cách nào ức chế xôn xao ở đáy lòng mình, lại tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa á? Yêu cầu của cậu chỉ thấp như vầy, chỉ có cái trung thành này thôi sao?"
Do Tần Chung Việt tận tâm tận lực nên Tạ Trọng Tinh cũng nguyện ý mở rộng cửa lòng với hắn, nghe hắn truy hỏi, y cũng cẩn thận mà nghĩ nghĩ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Thật ra tôi sao cũng được, cô ấy có thể ôn nhu, có thể mạnh mẽ, có thể xinh đẹp, cũng có thể là tướng mạo thường thường, nếu tôi thích cô ấy, vậy bộ dáng cô ấy là gì tôi đều có thể chấp nhận."
Tần Chung Việt cân nhắc, cảm giác có điểm không thích hợp, nhưng nhất thời hắn cũng không biết là không đúng chỗ nào, nên tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không? Có khi cậu rất thích quản lý vòng giao tiếp của người yêu, còn không cho phép người yêu tụ hội với bạn bè nữa không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, nghiêm túc suy nghĩ khả năng này một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên một độ cong xíu xiu, "Tôi sẽ không, cho dù là bạn đời, cũng nên có không gian riêng, tôi sẽ không quản lý vòng giao tiếp của người yêu."
Gạt người!
Tần Chung Việt: "Cậu nghĩ lại đi, thật sự sẽ không sao?"
Tạ Trọng Tinh khẳng định mà nói: "Sẽ không."
Tần Chung Việt hơi hơi buồn bực, đời trước em ấy cũng không làm như vậy.
Chẳng qua rất nhanh hắn không còn tâm tư tìm tòi nghiên cứu nữa, vì lúc này điện thoại hắn vang lên.
Tần Chung Việt lấy điện thoại ra, vừa thấy là Khải Kỳ thì sửng sốt một chút, nhận điện thoại, "Alo, anh Khải Kỳ?"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh ngưng lại, hơi để sát vào Tần Chung Việt, nhưng mà tính năng điện thoại của Tần Chung Việt cực tốt, y hoàn toàn nghe không được đối phương đang nói cái gì.
Tần Chung Việt bỗng nhiên nhìn Tạ Trọng Tinh một cái, há to miệng, "Không phải chứ? Đây là sự thật hả?"
Trong âm thanh của Khải Kỳ cũng tràn đầy hưng phấn, "Không sai, là sự thật, tin tức này sẽ chiếu ở kênh truyền hình buổi tối 8 giờ rưỡi hôm nay, chú em có thể chú ý một chút."
Tần Chung Việt cúp điện thoại, ngơ ngác nhìn Tạ Trọng Tinh, hầu kết hoạt động vài cái, nhỏ giọng nói: "Anh Khải Kỳ bên kia tra ra vài thứ, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, "Cậu nói đi."
Tần Chung Việt gian nan nuốt nước miếng một chút, thật cẩn thận nói: "Phóng viên đến quê cậu phỏng vấn, có lẽ cậu thật sự không phải là con ruột của ba mẹ cậu, rất có khả năng là con của anh trai ba cậu."
Tạ Trọng Tinh hơi mở to hai mắt, đáy mắt có chút mờ mịt, "Anh trai ba tôi?"
Tần Chung Việt nói: "Buổi tối cậu tới nhà của tôi đi, xem tin tức 8 rưỡi tối nay."
Đêm đó Tạ Trọng Tinh xin nghỉ, cùng nhau tới nhà Tần Chung Việt.
Hai giờ trước, Tạ Trọng Tinh ngồi trên sô pha bọc da mềm mại thoải mái trong nhà Tần Chung Việt, đại não trống rỗng.
Mình thật sự không phải là con trai ruột của Tạ Quốc Húc?
Tuy rằng điểm này y từng hoài nghi vô số lần, nhưng nhìn đặc điểm ngũ quan bọn họ có chỗ tương tự, lại làm cách nào cũng không phản bác được quan hệ huyết thống của bọn họ.
Tần Chung Việt ngồi bên cạnh y, nhớ tới quá trình điều tra mà Khải Kỳ nói với hắn, chỉ cảm thấy một chậu máu chó thật lớn phun đầy đầu.
Thấy Tạ Trọng Tinh nhìn thì bình tĩnh, thật ra ánh mắt đã tan rã, trong lòng Tần Chung Việt nổi lên vô hạn thương tiếc cùng đau lòng.
Hắn nhịn không được duỗi tay vòng qua bờ vai của y, thấp giọng nói: "Sắp đến 8 rưỡi rồi, muốn ăn chút đồ trước không? Cơm chiều cậu cũng chưa ăn bao nhiêu."
Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng nói: "Không cần, hiện tại tôi không đói bụng."
Tần Chung Việt không nói nữa, tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Tạ Trọng Tinh, không tiếng động an ủi y.
Không quá vài phút đã đến 8 rưỡi, tin tức báo chí chính thống của thành phố A bắt đầu phát, tiêu đề vẫn dùng cách mà Tần Chung Việt nói "Kinh ngạc! Học sinh hạt giống của Thanh Bắc bị cha mẹ cưỡng bức bỏ học đi làm công, đến tột cùng là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính bị vặn vẹo!", cực kỳ hút mắt người xem.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Hoàng Cạnh Nam phỏng vấn học sinh Nam Dương, đương nhiên chị phỏng vấn không ít học sinh, nhưng chỉ bảo lưu lại ba đoạn video, giữ lại đa số tin nóng của Kim Quỳ.
Rồi sau đó Hoàng Cạnh Nam lại đi phỏng vấn hàng xóm đến vợ chồng Tạ Quốc Húc, sau khi bị vợ chồng Tạ Quốc Húc cự tuyệt ngoài cửa, thế nhưng chị vẫn lái xe đến Liêu thị mà hàng xóm nói.
Thân là phóng viên ít nhiều gì cũng đều có chút đường tắt nên Hoàng Cạnh Nam càng không tốn công phu gì, lập tức đến quê quán của Tạ Quốc Húc, phỏng vấn hàng xóm xung quanh, dần dần lộ ra một chân tướng.
"Tạ Quốc Húc á, tui biết nè, tui với ba của nó là nhân viên tạp vụ, có quen nhau."
"Nó phạm tội ở bên ngoài sao? Không phải phạm tội à, đứa nhỏ này từ nhỏ có chút vụng về, so với anh của nó ——"
Hoàng Cạnh Nam tinh chuẩn mà bắt được chữ tới này, đánh gãy lời hàng xóm, hỏi: "Ông ta có anh?"
"Đúng vậy, nó với anh nó là song bào thai, từ nhỏ giống nhau như đúc, lớn lên rồi thì không giống nữa. Anh nó tên là Tạ Thanh Hà, anh nó đẹp trai lắm nha, học còn rất giỏi, thi đại học thì đậu Thượng Hải với cái gì mà Đán đó, Phục Đán ha? Tên này đúng không ta? Dù sao cũng là trường đại học tốt, ba mẹ nó vui lắm. Lớn lên đẹp học thì tốt còn chưa tính, đứa nhỏ này, nói làm sao ta, người còn đặc biệt tốt, rộng lượng thật sự, tui nhớ rõ có một năm mùa đông, mấy đứa nhỏ trong thôn đi câu cá ở đập chứa nước, có đứa bị rớt vào đập chứa nước, đứa nhỏ Thanh Hà này thấy được, không nói hai lời đã nhảy xuống cứu đứa bé đó lên."
"Mùa đông đó, âm mấy độ lận, nó nói nhảy liền nhảy, một chút cũng không do dự, đứa bé được cứu lên, nó cũng ngã bệnh, lúc ấy hình như mới học cấp 2 thôi thì phải? Tuổi này thân thể đang phát triển, mẹ nó nấu thuốc mấy tháng điều trị thân thể cho nó, ba nó còn oán giận với tui nói đứa nhỏ này tốt bụng quá, nó nhảy xuống nước đi cứu người, nếu lỡ chính mình xảy ra chuyện gì, ba mẹ nó cũng khổ sở lắm."
"Nó hiện tại sao hả? Hiện tại...... Ây, chuyện cứu người này, hình như rất nhiều năm trước rồi, tui cũng nhớ không rõ nữa, chắc là năm 92 gì đó, cũng là mùa đông, qua mấy ngày nữa là giao thừa rồi, đột nhiên nó chạy ra ngoài thì xảy ra chuyện, nghe nói là có chiếc xe ben đang đổ dốc trên đường, sắp đụng phải một đứa nhỏ, nó lao ra đẩy đứa nhỏ đó ra, còn mình thì...... Mắt ba mẹ nó khóc muốn mù luôn, nó còn chưa tốt nghiệp đại học mà, hiện tại tốt nghiệp đại học ra thì làm gì cũng không tồi đúng không? Lúc nó xảy ra chuyện, tài xế đụng vào nó kia cũng nghèo, không có tiền nhưng cũng bồi thường hai mươi vạn, mà chút tiền như vậy, sao bằng bồi dưỡng ra một sinh viên chứ, thân thể ba mẹ nó cũng khóc hỏng rồi, hai năm sau cũng đi theo luôn, thật đau thương mà, vốn dĩ người một nhà còn sống tốt đẹp, cô nói nó quản đứa nhỏ kia làm gì chớ, mạng đứa nhỏ đó là mạng, vậy mạng nó không phải mạng hả? Thật sự quá tốt bụng mà."
"Giề? Thanh Hà có bạn gái không hả? Để tui nghĩa lại xíu, hình như có đó? Từ từ, để tui gọi người, Viễn Hải! Viễn Hải!"
"Ơi ba! Làm gì á?"
"Con lại đây, đây là phóng viên tới phỏng vấn, con nói với cô này chuyện của Thanh Hà Tạ gia đi, nó có bạn gái không?"
"Cái này hả...... Con nhớ lại xíu, có đó, con nhớ rõ anh ấy có nói, anh ấy nói có một người yêu xinh đẹp lắm, hình như trong nhà rất có tiền, mà dường như cha mẹ nhà gái không vừa lòng với anh ấy, còn chuyện khác con cũng không rõ lắm, chẳng qua người khác buồn, nếu không phải chuỵện đặc biệt phiền não thì sẽ không nói ra đâu, con nghĩ lúc đó anh ấy nói nhiều với con như vậy chắc là cũng có áp lực, về sau không biết có chia tay hay không, nhưng mà con nghĩ hẳn là có."
Hoàng Cạnh Nam lại tiếp tục hỏi hàng xóm: "Vậy tình huống em trai của Tạ Thanh Hà, Tạ Quốc Húc thì như thế nào, phiền ngài nói với tôi một chút."
"Tạ Quốc Húc hả, nó kém xa với anh nó, cô nói xem, đều là song bào thai mà làm sao lại thua xa như vậy chớ, từ nhỏ đã không thích đọc sách rồi, còn lười, hay nói dối, trộm tiền, còn thường xuyên ở cùng với mấy tên côn đồ bên ngoài nữa, dù sao so với anh nó thì một trên trời một dưới đất vậy đó, ba nó lúc ấy thường xuyên đánh nó, mà đánh không phục, đứa nhỏ này còn đánh trả, đánh lại ba nó nữa, cô xem đối lập vậy, ba mẹ nó có thể không thích Thanh Hà sao? Cho dù đau lòng ch.ết Thanh Hà cũng không sủng nó hư, ngược lại còn đặc biệt hiểu chuyện, lúc học tiểu học thường xuyên giúp làm việc nhà nông, làm việc nhà, còn biết tặng quà vào sinh nhật của ba mẹ, ngày của cha ngày của mẹ cũng chưa từng quên, trường học phát tiền thưởng đều mua quần áo với giày mùa đông cho ba mẹ, không tốn một đồng tiền trên người mình."
Xem ra tới nay cụ ông hàng xóm này thật sự thực thích Tạ Thanh Hà, vừa nói tới Tạ Thanh Hà là thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng Cạnh Nam không thể không ngắt lời ông ấy, tiếp tục hỏi về Tạ Quốc Húc.
"Bạn gái Tạ Quốc Húc? Có chớ, thằng nhóc đó ngay cả học cấp 3 cũng học không nổi nữa nên đi ra ngoài làm công, năm thứ hai mang theo bạn gái ——hiện tại là vợ nó đó, tên Lưu Tú, Lưu Tú là người thành phố thì phải, tầm mắt cao, yêu đương với Tạ Quốc Húc nhưng không nói đến chuyện kết hôn này, khi đó tuổi còn nhỏ, ba mẹ nó cũng không vội, nhưng mà tui có nghe qua, ba nó oán giận nói trong nhà Lưu Tú muốn lễ hỏi mười vạn lận."
"Khi đó mười vạn tệ không phải là số tiền nhỏ, rất đáng giá, cho dù nhà nó có chút tiền đó nhưng cũng lấy không ra được nhiều như vậy, cho nên vẫn luôn trì hoãn, mãi đến khi anh nó xảy ra chuyện, hai người bọn họ đều không có bằng chứng. Sau khi anh nó xảy ra chuyện, hai năm sau ba mẹ nó cũng không còn nữa, tiền bồi thường cho anh nó chỉ sợ là rơi vào trong tay nó rồi, chắc là lễ cưới này nhờ vậy mà thành công ha."
"Tạ Quốc Húc có mấy đứa con? Không phải chỉ có một thôi sao, hiện tại sinh đứa thứ hai? Tui cũng không rõ ràng lắm, về quê ăn Tết cũng chỉ thấy nó mang một đứa trở về, con của nó tên gì á, tên là Tạ Tử An hả?"
"Còn một đứa nữa? Tui chưa từng nghe qua, còn lớn hơn Tạ Tử An một tuổi? Vậy thì không có khả năng, Tạ Quốc Húc thường xuyên mang Lưu Tú về đây, bụng lớn hay không mọi người còn không biết à?"
"Ba, một người đàn ông như ba còn chú ý bụng vợ người ta có lớn hay không á?"
"...... Dù sao bụng của cô vợ nhỏ kia cũng giống giấy không thể gói được lửa thôi, nếu lớn thì nhất định có thể nhìn ra được, sẽ không nhìn không ra được à nha."
......
Phóng viên còn đang thăm hỏi hàng xóm láng giềng, họ đều nói trước khi sinh Tạ Tử An thì không gặp người nào có bụng lớn hơn.
Lúc này TV ở trước mặt nhưng Tần Chung Việt đã không còn tâm tư nghe nữa, hắn có chút hoảng loạn mà nhìn Tạ Trọng Tinh, giọng nói yếu xìu, "Cậu, cậu đừng khóc nha."
Tạ Trọng Tinh đón ánh huỳnh quang, có thể thấy rõ ràng đáy mắt y đầy ánh nước, giống như ngay lập tức là nước mắt sẽ chảy xuống vậy.
Tần Chung Việt hoảng loạn rút tờ giấy lau nước mắt, Tạ Trọng Tinh nghiêng đầu qua, nói: "Không sao, tôi không khóc."
Tần Chung Việt nói: "...... Cậu bình tĩnh một chút, đây là chuyện tốt nha, tôi đã nói khí tràng các người không giống nhau mà, không giống như người nhà, hẳn là cậu cũng có nghi ngờ đúng không, hiện tại tám chín phần mười rồi chứ."
Tạ Trọng Tinh không nói gì, nhưng duỗi tay nhận khăn giấy trong tay Tần Chung Việt, xoay mặt đi rồi nhẹ nhàng lau mặt một chút.
Tần Chung Việt thật cẩn thận nói: "Cái người Tạ Thanh Hà kia chính là ba ruột của cậu, người này tốt như vậy, so với Tạ Quốc Húc thì khá hơn nhiều."
Tạ Trọng Tinh nghe xong lời này của hắn thì có chút buồn cười, tuy rằng biết hắn đang an ủi mình, nhưng nói ra như vầy, chẳng lẽ sẽ không làm người ta càng thêm thương tâm sao?
Âm thanh Tạ Trọng Tinh không xong mà "Ừm" một tiếng.
Biểu tình vẫn luôn duy trì bình tĩnh của y lúc này rốt cuộc bị đánh vỡ, y rất khó khống chế được cảm xúc của mình để không bị tin tức này ảnh hưởng.
Đến hiện tại, y đã có thể khẳng định bản thân không phải là con ruột của Tạ Quốc Húc, cha ruột y là một người anh hùng rất rất rất tốt, có thể hy sinh mạng mình vì người khác, ông ấy còn cao thượng vĩ đại hơn trong tưởng tượng của y.
Nhưng người cha tốt như vậy, vậy mà mình ngay cả mặt cũng chưa thấy được một lần.
Tạ Quốc Húc có tài đức gì mà chiếm cứ vị trí người cha của mình này suốt mười tám năm!
Cả người Tạ Trọng Tinh nóng bừng, Tần Chung Việt cũng phát hiện điểm này, hắn lo lắng nhìn gương mặt Tạ Trọng Tinh phiếm hồng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không xem nữa nha? Đi tắm rồi nghỉ ngơi thôi hen?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tần Chung Việt kéo y dậy rồi đưa vào trong phòng tắm, đổ đầy nước ấm cho y, vẫn dùng một viên cầu muối tắm cá mập nhỏ, trong nhà dậy lên một hương thơm nhàn nhạt nhưng không thể thư giãn thể xác và tinh thần của Tạ Trọng Tinh giống lần trước.
Tần Chung Việt cầm áo ngủ mới qua đây, lo lắng hỏi y: "Một mình cậu tắm không có vấn đề gì chứ?"
Tạ Trọng Tinh chậm rãi gật đầu, "Không có vấn đề gì, cậu đi đi."
Rồi nói thêm một câu: "Cảm ơn."
Tần Chung Việt ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, có chút khó xử mà đứng tại chỗ gãi gãi đầu tóc hơi hơi dài, lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, chuyển một ghế dựa qua ngồi xuống bên cửa phòng tắm.
Tạ Trọng Tinh tắm xong, mở cửa phòng tắm ra thì thấy hắn ngồi bên cửa phòng tắm, hoảng sợ hỏi: "Cậu ngồi ở chỗ này làm gì"
Tần Chung Việt nhìn mặt y, phát hiện khóe mắt y hơi đỏ bừng, vừa thấy đã biết là có khóc rồi, hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: "Tôi sợ cậu luẩn quẩn trong lòng."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng là có chút luẩn quẩn trong lòng."
Tần Chung Việt kinh hãi: "Không được! Cậu không nên xúc động! Cậu mới 18 tuổi thôi, ngày tốt về sau còn nhiều lắm đó, cậu không thể vì việc nhỏ này mà coi thường tính mạng mình!"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn khẩn trương như vậy thì thở ra một hơi, trong giọng nói nhiễm vài phần độ ấm, "Tôi nói giỡn với cậu thôi."
Tần Chung Việt chậm rãi bình tĩnh lại, "...... Loại chuyện này cậu cũng không thể tùy tiện lấy ra nói giỡn, tôi sợ đó."
Khóe môi Tạ Trọng Tinh hơi cong lên, cười một chút, một lần nữa chân thành nói: "Cảm ơn."
Tần Chung Việt nhìn khuôn mặt y bởi vì tắm xong mà nhiễm vài phần hồng nhạt tú khí, hơi hạ giọng, hỏi: "Có muốn tôi ngủ với cậu không?"
Tạ Trọng Tinh nhất thời không từ chối, y ngẩng mặt, ánh mắt chạm phải quan tâm lo lắng tràn ngập trong mắt Tần Chung Việt, "...... Ừ."
Tần Chung Việt xoa xoa lỗ tai, "Cậu muốn tôi ngủ với cậu?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Chúng ta trò chuyện thôi."
Tần Chung Việt lập tức đồng ý.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn trải chăn dưới đất, có chút khó hiểu, "Cậu có thể ngủ cùng với tôi mà."
Đôi mắt Tần Chung Việt cũng không chớp một cái nói: "Tư thế ngủ của tôi không tốt, sợ đá cậu xuống giường, tôi nghĩ tôi nên ngủ trên mặt đất thôi!"
Tạ Trọng Tinh nhìn tứ chi cường tráng kia của Tần Chung Việt, trầm mặc.
Sau khi tắt đèn, Tạ Trọng Tinh đã mở miệng trước, "Ngủ cùng nhau đi, cho dù có thảm, nhưng thời tiết này, buổi tối sẽ có khí lạnh."
Tần Chung Việt nói: "Tư thế ngủ của tôi thật sự không tốt."
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có việc gì, tư thế ngủ của tôi tốt, cậu không đánh thức tôi được."
Tần Chung Việt nghe xong thì trong lòng nghĩ, cái này đúng là thật, chất lượng giấc ngủ của Tạ Trọng Tinh vẫn luôn tốt, có đôi khi hắn tỉnh lại làm y, đến lúc làm xong y cũng có thể không tỉnh.
Nghĩ đến đây, Tần Chung Việt phát hiện chính mình lại cứng lên rồi.
Trong lòng cơ hồ là có chút tuyệt vọng, vì sao, vì sao trước kia có thể tận tình làm thì hắn không vui, ngại phiền toái, hiện tại lại luôn nghĩ đến chớ.
Tình huống bây giờ, là thời điểm hắn có thể nhớ nhung loại chuyện lung tung rối loạn này hay sao? Hắn, cái tên cầm thú này!
Cầm thú!
Tần Chung Việt không rõ, hắn còn chưa cẩn thận suy nghĩ thì trong tai đã nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, ngay sau đó, trong ổ chăn của hắn có một thân thể ấm áp chen vào, tiếng nói dễ nghe kia của Tạ Trọng Tinh rõ ràng truyền vào lỗ tai hắn, "Nếu cậu không lên giường, vậy tôi sẽ ngủ trên mặt đất cùng cậu."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn có xíu tuyệt vọng rồi, cổ họng khàn khàn mà nói: "Cậu đừng... Cậu đừng sáp lại gần như vầy!"
Tạ Trọng Tinh trầm mặc một chút, "Làm sao vậy?"
Tần Chung Việt không dám nói lời nào, hắn có chút muốn khóc, chỉ có thể nỗ lực bình ổn lực Hồng Hoang trong cơ thể mình mà thôi.
Tạ Trọng Tinh nói: "Lên trên giường đi."
Tạ Trọng Tinh thấy hắn không trả lời, cũng không có để ý, thấp giọng nói: "Lên trên giường đi."
Tần Chung Việt: "......"
Tần Chung Việt nói: "Đi đi đi, cậu lên trước đi."
Tạ Trọng Tinh nhanh chóng bò ra từ trong ổ chăn của hắn.
Tần Chung Việt hoãn lại xíu mới có thể bình tĩnh từ trên mặt đất lên giường của Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhường ra hơn phân nửa vị trí cho hắn, kéo chăn có độ dày vừa phải đến mặt, chặn hơn nửa khuôn mặt, âm thanh có chút nặng nề nói: "Cảm ơn cậu."
Tần Chung Việt nói: "Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần rồi, thật sự không cần khách khí vậy đâu."
Tạ Trọng Tinh không nói gì nữa.
Một lát sau, Tần Chung Việt hỏi: "Hiện tại biết Tạ Quốc Húc không phải cha ruột của cậu, cậu có tính toán gì không?"
Tạ Trọng Tinh kéo chăn ra, thấp giọng đáp: "Tôi muốn biết, ngày đó bọn họ có phải thật sự muốn bán tôi đi hay không."
Tần Chung Việt trầm mặc trong chốc lát, thật cẩn thận hỏi: "Nếu là thật thì sao?"
Tạ Trọng Tinh: "Tôi muốn kiện bọn họ."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn về phía Tần Chung Việt, tuy ở trong bóng tối, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn có thể thấy được một chút hình dáng gương mặt của Tần Chung Việt, giọng y thả nhẹ một chút, "Con người của tôi, không tốt như cậu nghĩ đâu, tôi rất thù dai đó."
Tần Chung Việt không có gì mà nói: "Thù dai tốt mà, như vậy mới không có người bắt nạt cậu."
Thật ra hắn đã quen tính cách Tạ Trọng Tinh như vậy rồi, nếu y không phải có tính cách này thì thật đúng là rất khó khởi động một tập đoàn tài chính lớn của nhà hắn như vậy.
Đặc biệt y còn cực kỳ bênh vực người mình, Tần Chung Việt được y bảo vệ rất nhiều lần, cái cảm giác này cũng cực độ thoải mái luôn đó.
Tần Chung Việt tưởng tượng đến đời trước, ngoại trừ Tạ Trọng Tinh thích quản hắn ra, chỗ khác đều đối xử tốt với hắn, trong lòng lại trở nên phức tạp.
Nếu không phải thích quản người, còn quá mức lãnh khốc vô tình, vậy Tạ Trọng Tinh đúng là một người vợ hoàn mỹ.
Tạ Trọng Tinh không biết hắn suy nghĩ cái gì, y nghe Tần Chung Việt nói xong, trong lòng cảm động nhưng cũng không muốn khách khí nói gì nữa nên trầm mặc.
Hai người cùng mang tâm tư nhỏ mà ngủ qua một đêm.
Hôm sau, Tạ gia bắt đầu không yên ổn.
Đêm qua Tạ Quốc Húc và Lưu Tú đều cất giấu chuyện này trong lòng, không xem TV, nhưng một khi trấn Vân Thủy có một hộ xem tin tức trên TV, vậy chút chuyện đó của Tạ gia căn bản là giấu không được, rất nhanh đã lan truyền đến mức ồn ào huyên náo.
Sáng sớm Lưu Tú ra cửa mua đồ ăn thì phát hiện người trấn trên đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm bà ta.
Bà ta bị nhìn đến bực bội trong lòng, nhưng lại kiềm chế không phát cáu, tới chợ bán thức ăn rồi, bà ta đi mua thịt ở quầy hàng quen biết, bà chủ tiệm thịt heo vừa thấy là bà ta, lập tức căng mặt ra, "Ui là trời, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô à, mỗi ngày đều có thịt để ăn, có phải tiền bồi thường của anh hai cô chưa dùng xong hay không?"
Trong lòng Lưu Tú nhảy dựng, lớn tiếng nói: "Bà nói bậy gì đó?!"
Bà chủ cười lạnh nói: "Cô còn không biết à, chuyện này của nhà cô đã lên TV rồi, Tạ Trọng Tinh nhà cô không phải là con trai ruột của cô đúng không? Tôi đã nói mà, làm sao cũng không thấy cô dẫn nó ra gặp người, thành tích người ta tùy tiện thôi là Thanh Hoa Bắc Đại, cô còn muốn cho nó thôi học, đây không phải là chuyện cười hay sao."
Trong lòng Lưu Tú cả kinh, nôn nóng nói: "Bà đừng nói bậy, không có chuyện này!!"
Bà chủ nói: "Phóng viên người ta đã phỏng vấn đến tận quê quán các người rồi kìa, lột quần lót của cô đến sạch sẽ luôn rồi, cô còn biện hộ nữa đi! Cô chuyển nhà thì chuyển nhà, còn dọn đến trấn trên của tụi tôi, bại hoại thanh danh trấn trên của tụi tôi, ảnh hưởng đến du khách du lịch, ảnh hưởng sự phát triển của trấn trên tụi tôi, xem thử ai còn cho cô sắc mặt tốt chứ!"
Quầy hàng thịt heo còn có người khác, nghe thấy bà chủ nói lời này, phun Lưu Tú một ngụm, "Đứa nhỏ kia ngoan như vậy, cô lại dùng sức đạp hư nó, người ta hàng năm thi được hạng nhất toàn trường, lấy học bổng của trường, đặt ở chỗ cha mẹ ruột người khác thì khẳng định được sủng với cung phụng như bảo bối rồi, tới cô thì cô xem như cỏ rác, cầm tiền bồi thường của ba ruột người ta mà còn kết hôn mua phòng mua xe nữa, cô cũng không chê tiền này bỏng tay à!"
Lời này vừa nói ra, máu toàn thân Lưu Tú đều tuôn về đại não, cả khuôn mặt đỏ thấu như chén huyết heo, ngay cả thịt bà ta cũng không mua, một câu cũng không dám phản bác, lập tức quay đầu chạy đi.
Trên đường chạy về vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm bà ta như cũ, rốt cuộc hiện tại bà ta biết mấy ánh mắt đó có ý gì rồi.
Bà ta xấu hổ và giận dữ đến hận không thể nổ ra một lỗ trên mặt đất có thể để bà ta chui vào đó!
Về đến nhà, bà ta mở TV ra, vừa vặn có đài truyền hình khác phát tiếp cái tin tức này! Tim bà ta đập càng lúc càng nhanh, bà ta bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, bà ta với Tạ Quốc Húc thật sự đã nổi danh cả nước rồi!!
Suy đoán này tức khắc khiến bà ta như rơi vào động băng, lạnh từ đầu tới lòng bàn chân.
Tạ Quốc Húc không bao lâu cũng trở lại, sắc mặt đồng dạng khó coi đến cực điểm.
Lưu Tú thấy sắc mặt ông ta thì biết ông ta cũng bị chèn ép ở bên ngoài.
Tạ Quốc Húc coi trọng mặt mũi nhất, nếu không cũng sẽ không có người tới cửa cầu vay tiền, cho dù không có tiền, ông ta cũng cắn răng cho mượn, ông ta đến tuổi này thì muốn được người khác tôn kính, danh tiếng tốt ngoài miệng người khác.
Nhưng hiện tại đều bị Tạ Trọng Tinh huỷ hoại!
Lưu Tú chờ không bao lâu, chờ tới lúc Tạ Quốc Húc phát tác, ông ta cả giận nói: "Lúc trước nói bà bỏ lại đi, bà tham chi 5000 tệ kia, hiện tại thì ngon rồi, hiện tại thật tốt quá, chúng ta nổi danh rồi!"
Lưu Tú tức đỏ mặt, "Được ha, ông chỉ nói mỗi tôi, ông sờ lương tâm tự hỏi chính mình một chút đi, nếu không phải ông tự chủ trương giúp anh ông cầm mười vạn phí chia tay của bà bạn gái bên kia, anh ông có thể xảy ra chuyện sao? Anh ông chính là bị ông hại chết ông có biết hay không?! Muốn trách cũng trách ông! Tôi mới đáng thương đây nè, trước kia đòi tiền ông không có tiền, muốn công việc cũng không có công việc, mắt tôi mù rồi mới ở với ông nhiều năm như vậy!"
Tạ Quốc Húc cười lạnh: "Tôi còn không biết bà hả, lúc trước nếu không phải Tạ Thanh Hà đã có bạn gái thì bà đã sớm đáp lên đó rồi, còn ở với tôi nhiều năm như vậy, chính bà rõ ràng là muốn tìm cơ hội bò lên giường Tạ Thanh Hà mới đúng, bà cũng không soi gương nhìn lại chính mình, trừ tôi ra ai còn muốn bà chứ, Tạ Thanh Hà càng không thể muốn bà!"
Lời kia vừa thốt ra, Lưu Tú tức đến điên rồi, tay chân đều sử dụng, đánh lên người ông ta, "Tạ Quốc Húc ông không có lương tâm!!"
Tạ Quốc Húc quật ra mấy bàn tay đẩy bà ta ra, Lưu Tú thét chói tai đánh qua nữa.
Cứ như vậy đánh nửa giờ, Lưu Tú vẫn là đàn bà, sức lực không thắng nổi Tạ Quốc Húc làm công hàng năm ở công trường, nhanh chóng bị ông ta đánh đến đầy mặt đều là máu bầm.
Lưu Tú nằm trên mặt đất rên rỉ, rồi bỗng nhiên lại cười lạnh, "Bà ngoại nó đưa nó về đây, đại trận như vậy, nhờ tôi ra mặt mới đánh bạo mượn danh nghĩa anh ông đòi hơn hai mươi vạn phí nuôi nấng với bà ta, phí chia tay, phí nuôi nấng, tiền bồi thường, nhiều vô số, tổng cộng cũng 50 vạn, mua phòng mua xe cho ông hết, mẹ nó bên kia cũng không biết khi đó Tạ Thanh Hà đã ch.ết rồi, ông nói xem nếu chuyện này càng nháo càng lớn, mẹ nó thấy được, có thể trả thù chúng ta hay không?"
Mí mắt Tạ Quốc Húc đột nhiên nhảy dựng, không nói gì, chỉ là lấy một điếu thuốc ra, dùng bật lửa đốt lên, hung hăng mà hút.
Ông ta nhớ tới đại trận đen nghìn nghịt kia lúc bà ngoại ruột của Tạ Trọng Tinh đưa nó đến đây, đến nay trong lòng còn lưu lại sợ hãi nhàn nhạt.
Chuyện này không thể nháo lớn, tuyệt đối không thể nháo lớn.
Ngón tay Tạ Quốc Húc kẹp điếu thuốc hơi hơi run lên.
Ông ta phải đi tìm Tạ Trọng Tinh nói chuyện thật kỹ mới được.
Tạ Quốc Húc tới trường học rồi, do còn chưa tới giờ học nên ông ta không tìm được Tạ Trọng Tinh.
Ông ta cũng tính là nổi danh, học sinh Nam Dương đều nhận ra ông ta, càng không chịu nói cho ông ta biết Tạ Trọng Tinh ở đâu, có người còn nói dối, nói Tạ Trọng Tinh ở chỗ nào đó làm ông ta một chuyến tay không.
Tạ Quốc Húc không cam lòng, gọi điện thoại cho Vương Du Học, cũng bị tắt máy.
Ông ta nóng giận đến loanh quanh tại chỗ, hiện tại ai cũng đối nghịch với ông ta!
Tạ Trọng Tinh rời khỏi nhà ăn, còn chưa đi được vài bước đã có một bạn học nữ đi tới, giọng nói thật ôn nhu mà nói với y: "Học trưởng, ba anh hiện tại đang canh ở cửa phòng học, chờ anh tới cửa đó."
Trên mặt Tạ Trọng Tinh không có biểu tình gì, chỉ là gật gật đầu, nói: "Tôi đã biết."
Bạn học nữ hạ giọng: "Học trưởng, chúng ta đều đứng bên anh, anh nhất định phải thi đậu đại học thật tốt, tức ch.ết ba anh luôn!"
Một nữ sinh khác đẩy cô bé một phen, "Cậu đừng gọi ba bậy, đó không phải là ba của học trưởng."
Bạn học nữ lập tức xin lỗi, "Gọi quen miệng rồi, ngượng ngùng quá, học trưởng."
Tạ Trọng Tinh cười một chút với cô bé nói: "Không có việc gì."
Nhìn mấy nữ sinh kia ôm nhau rời đi, Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt.
Tần Chung Việt nhái giọng như con vẹt nói: "Học trưởng, anh phải cố lên nha."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Cậu xem náo nhiệt cái gì."
Tần Chung Việt chua chua mà nói: "Cô bé đó gọi học trưởng gọi đến ngọt lắm nha."
Tạ Trọng Tinh trầm mặc chống đỡ.
Tần Chung Việt tang thương mà nói: "Vậy mà cậu còn cười với cô ta, nụ cười của cậu không đáng tiền."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt đột ngột hỏi: "Muốn kiếm tiền tiêu vặt không? Cậu cười với tôi một xíu thôi, tôi cho cậu một vạn tệ luôn! Thế nào, có phải rất có lời không?"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, "Tôi có một câu vẫn luôn muốn nói với cậu."
Vẻ mặt của y thật nghiêm túc, cho nên Tần Chung Việt sẵn sàng trận địa đón quân địch, "Cậu, cậu nói đi, tôi nghe nè."
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi biết cậu rất có tiền, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tiêu tiền tiết kiệm hơn một chút."
Tần Chung Việt: "......"
Ê, không phải chớ, hiện tại y còn chưa phải là vợ của hắn mà, sao đã muốn quản hắn như vậy rồi?
Nhà hắn có tiền như vầy, y yêu cầu tiết kiệm là phải tiết kiệm hả! Hứ!
Tần Chung Việt túng túng hỏi: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh mà nói: "Cậu không tiết kiệm, tôi cũng không có biện pháp ép cậu."
Tần Chung Việt nghe câu nói này, tâm nháy mắt sống lại———
Đây, chính là hương vị tự do mà!
Tạ Trọng Tinh lại tiếp tục nói: "Như vậy, tôi quản người khác không được, tôi nói, tôi thay cậu tiết kiệm tiền, tôi cười với cậu một chút, cậu cho tôi mười tệ."
Tần Chung Việt vừa nghe, tâm một lần nữa chững lại ——
So với hắn cày cấy cả đêm mười lần chỉ cho hơn hai trăm tệ, Tạ Trọng Tinh cười một chút chỉ cần cho mười tệ, đây không phải là để hắn tìm về nguyện vọng ban đầu hay sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không cách nào khống chế mà nói ra lời ngược lại, "Quá ít, nụ cười của cậu là vật báu vô giá! Ít nhất cũng phải một trăm tệ!"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con, tiền này cậu dám cho sao?
Hắn không chỉ dám, hắn còn thật cao hứng mà cho nữa, hắn cho rằng mình kiếm lời rồi.
___hết chương 23__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất