Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 5: Đam mê nhận mẹ
Chương 5: Đam mê nhận mẹ
Edit&Beta: Khả Tịch Nguyệt
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
____________________
Một giờ sau, hai người cùng tới chỗ chủ nhiệm giáo dục điểm tên.
Chủ nhiệm giáo dục là một người đàn ông trung niên trông rất nghiêm túc, ông nhìn Tạ Trọng Tinh, rồi nhìn Phó Đông Lâm, hỏi: "Ai ra tay trước?"
Phó Đông Lâm giành trả lời trước: "Là cậu ta ra tay trước!"
Tạ Trọng Tinh trầm mặc không nói.
Chủ nhiệm giáo dục không vui nhìn thoáng qua Phó Đông Lâm, đáp: "Tôi không hỏi cậu."
Rồi quay đầu dùng vẻ mặt ôn hoà mà nói với Tạ Trọng Tinh: "Tạ Trọng Tinh, em nói đi."
Tạ Trọng Tinh nâng mắt lên, liếc Phó Đông Lâm một cái, nhỏ giọng nói: "Là cậu ta đánh em trước."
Phó Đông Lâm sửng sốt, cậu ta không nghĩ tới Tạ Trọng Tinh sẽ nói dối như vậy, vội vàng la lên: "Cậu ta nói dối, rõ ràng là cậu ta đánh tôi trước!"
Chủ nhiệm giáo dục không để ý tới cậu ta, hỏi Tạ Trọng Tinh: "Nghe nói cậu ta còn cố ý đổ nước lên giường của em?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu.
Chủ nhiệm giáo dục hỏi tiếp: "Trước kia có xảy ra mấy chuyện giống vậy hay không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua Phó Đông Lâm, rồi nhanh chóng cúi đầu, không nói lời nào.
Chủ nhiệm giáo dục thấy thế, giọng điệu ôn hòa, nói: "Đừng sợ, hãy dũng cảm nói ra, trường học và giáo viên sẽ là hậu thuẫn của em, trường học chúng ta tuyệt đối không cho phép hành vi bắt nạt tồn tại."
Nói xong, còn lạnh lùng nhìn thoáng qua Phó Đông Lâm.
Phó Đông Lâm: "......"
Cuối cùng Phó Đông Lâm ý thức được vấn đề, khó trách Tạ Trọng Tinh ra tay như vậy, thì ra là muốn làm lớn chuyện??
Tuy Phó Đông Lâm chán ghét, không muốn nhìn thấy Tạ Trọng Tinh, nhưng đều giới hạn trong việc gây rối nhỏ hay chọc giận, ghê tởm đối phương, chưa từng ra thẳng tay với y, là bởi sợ lớn chuyện.
Không nghĩ tới lần này Tạ Trọng Tinh phát rồ lên, vậy mà làm lớn chuyện này.
Đồ có bệnh, Phó Đông Lâm hung tợn mắng trong lòng, trên mặt nhẫn nhịn lửa giận, giống như chim cút nhỏ nói ra: "Thầy à, không có chuyện bắt nạt trong trường đâu, nếu không thầy có thể hỏi các bạn học khác một chút, em với Tạ Trọng Tinh là bạn cùng phòng, làm sao em lại đi bắt nạt bạn ấy chứ?"
Tạ Trọng Tinh nghe xong lời này, chậm rãi vén tay áo lên một cách yên lặng, lộ ra vết bầm trên cánh tay y, rồi nâng mắt lên, nhìn thẳng chủ nhiệm, giơ ra miệng vết thương rõ ràng.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Chủ nhiệm giáo dục chú ý tới vết thương này của y, cả giận nói: "Lời này mà cậu cũng dám nói ra khỏi miệng? Cậu nhìn xem cậu đánh bạn học Tạ thành cái gì rồi? Cậu mau gọi phụ huynh của cậu lên đây, mau lên, ngay lập tức!"
Phó Đông Lâm oán hận mà trừng Tạ Trọng Tinh một cái, không hó hé gì nữa.
Mấy người Chung Nhất Minh cùng chủ nhiệm lớp hai người bọn họ là Vương Du Học lập tức tới, chủ nhiệm giáo dục tường thuật lại tình huống với Vương Du Học, Vương Du Học nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, rồi hỏi Chung Nhất Minh, "Có phải em nói như vậy với giáo viên Lưu hay không?"
Chung Nhất Minh gật gật đầu, trợn mắt nói dối, "Chính hai con mắt của em thấy, là do Phó Đông Lâm động tay trước, hơn nữa trước kia cậu ta vẫn luôn ức hiếp Tạ Trọng Tinh, vừa rồi còn làm dơ giường của Tạ Trọng Tinh."
Phó Đông Lâm phẫn nộ kêu lên: "Cậu cũng nói dối, cậu để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là ai động tay trước?"
Chung Nhất Minh nói: "...... Thì ra cậu còn biết dùng cái câu để tay lên ngực tự hỏi này à."
Phó Đông Lâm cảm nhận được sự trào phúng của cậu ta, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt cực kỳ ngoan độc.
Vương Du Học cùng mọi người trong phòng Gíao vụ đều thấy rõ biểu tình của Phó Đông Lâm, trong lòng cũng đã có đáp án.
Chỉ Phó Đông Lâm bị giữ lại trong phòng Gíao vụ, Tạ Trọng Tinh với mấy người Vương Du Học cùng nhau rời khỏi nơi này.
Vương Du Học mở miệng trước hỏi: "Chuyện của em với Phó Đông Lâm lớn như vậy, sao em nói cho cô biết?"
Tạ Trọng Tinh thấp giọng nói: "Không có gì để nói."
Vương Du Học thở dài trong lòng, nói: "Em đến văn phòng cô đi, chỗ của cô có thuốc bôi."
Tạ Trọng Tinh không từ chối, Chung Nhất Minh gãi đầu, nói: "Vậy tôi về trước, hiện tại còn sớm, tôi giúp cậu mang khăn trải giường đi giặt rồi phơi khô."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Không cần, tôi tự làm được."
Chung Nhất Minh đẩy mắt kính, nói: "Không cần khách sáo với tôi, máy giặt giặt một chút là xong, nhanh thôi mà."
Tạ Trọng Tinh cũng không cự tuyệt nữa.
Y đến văn phòng của Vương Du Học, Vương Du Học lấy thuốc mỡ bóp ra một chút, lau mặt trên của miệng vết thương cho y, trên mặt Tạ Trọng Tinh có một đường khá dài, từ khóe miệng kéo đến gương mặt, tuy không còn rỉ máu nữa, nhưng nhìn nó cũng rất đáng sợ.
Vương Du Học một bên bôi thuốc cho y, một bên tức giận, "Đánh người thì không đánh mặt, sao mà Phó Đông Lâm thích dùng móng tay cào người giống mấy cô nữ sinh quá vậy?"
Tạ Trọng Tinh cũng không nghĩ tới Phó Đông Lâm sẽ cào mặt, còn để vết thương lộ rõ ràng ra nữa, đúng là ngu xuẩn.
"Một khuôn mặt đẹp như vậy, tốt nhất đừng để lại sẹo, phải dưỡng thương cho tốt." Vương Du Học bôi thuốc cho mặt y xong, hỏi: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Tạ Trọng Tinh kéo áo lên cao, lộ ra vòng eo thon gầy, Vương Du Học chỉ thấy phần sườn eo cùng bụng kia của y nơi này một vết xanh, nơi đó một mảng tím, khiến làn da trắng nõn của y không chỗ nào có thể nhìn được, cô tức khắc hãi hùng khiếp vía lên, "Tất cả chỗ này là do Phó Đông Lâm đánh sao?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng mà "Dạ" một tiếng, đương nhiên y cũng xuống nặng tay với Phó Đông Lâm, chẳng qua đều đánh vào mấy nơi không dễ dàng hiện dấu vết nhưng cũng đủ đau đớn.
Cho dù Phó Đông Lâm muốn cởi quần áo ra để lộ thân thể, cũng sẽ không có dấu vết gì rõ ràng.
Vương Du Học hít sâu vài lần, thay đổi thành thuốc đỏ, tay chân nhẹ nhàng xoa thuốc cho y.
Thân thể Tạ Trọng Tinh run rẩy nhẹ nhàng một chút, Vương Du Học hỏi: "Đau lắm sao?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Không đau."
Vương Du Học nhìn y một cái, động tác nhẹ hơn rất nhiều.
Bôi thuốc cho Tạ Trọng Tinh xong, Vương Du Học nói: "Bên phòng Gíao vụ sẽ cho ra kết quả nhanh thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn là xử phạt nặng, bao gồm kiểm điểm và cho nghỉ học, chuyện phòng ngủ thì cô sẽ sắp xếp lại."
Tạ Trọng Tinh trịnh trọng trả lời: "Cảm ơn cô."
Vương Du Học châm chước một chút, nói: "Cỡ tuổi này như em, chuyện phải làm, chỉ có học tập, chuyện khác thì giao cho cô. Em hiểu chưa?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Em biết rồi, cảm ơn cô."
Ra khỏi văn phòng của Vương Du Học, Tạ Trọng Tinh lập tức trở về phòng ngủ.
Vào ban đêm, Phó Đông Lâm không về lại đây.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Chung Nhất Minh nói với Tạ Trọng Tinh: "Nghe nói Phó Đông Lâm bị ba mẹ cậu ta mang về nhà rồi."
Hơn nữa nhìn bộ dáng Tạ Trọng Tinh giống như không quá quan tâm, sửa miệng hỏi: "Hiện tại trên người cậu còn đau không?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Không đau."
Chung Nhất Minh ôn hòa nở nụ cười, nói: "Tôi không nghĩ tới cậu sẽ ra tay với Phó Đông Lâm."
Cậu ta dừng một chút, nói tiếp: "Còn không bị chèn ép."
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh dao động một chút, "Tay mơ vờn nhau* mà thôi."
*Nguyên mẫu: 菜鸡互啄–Tân binh mổ nhau, thuật ngữ game online dùng để chỉ hai người chơi không có đẳng cấp cao trong game buộc tội nhau và đánh lẫn nhau.
Chung Nhất Minh nghe xong, có chút kinh ngạc, hạ giọng nói: "Cậu vậy mà cũng biết nói giỡn nữa."
Tạ Trọng Tinh nhìn cậu ta một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ, "Tôi cũng là người."
Vì sao không nói giỡn được?
Chung Nhất Minh nghe hiểu được ý nghĩa y chưa nói hết, híp mắt nở nụ cười.
Thành tích thi tháng có rồi, thành tích của Tạ Trọng Tinh vẫn như cũ là hạng nhất toàn khối.
Thành tích của Chung Nhất Minh cũng không tệ, là hạng thứ năm.
Chung Nhất Minh hỏi Tạ Trọng Tinh, "Thành tích có rồi, muốn đi ra ngoài thả lỏng một chút hay không?"
Tạ Trọng Tinh tự hỏi vài giây, rồi gật đầu, "Gần đây có ra một bộ đại cương x, tôi muốn đi xem."
Chung Nhất Minh sửng sốt một chút, nói: "Vậy cùng đi đọc thử đi."
Cậu ta không nghĩ tới ra ngoài thả lỏng lại biến thành cùng nhau dạo hiệu sách.
Chung Nhất Minh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chịu thương chịu khó dạo hiệu sách cùng Tạ Trọng Tinh.
Cuối cùng Tạ Trọng Tinh thắng lợi trở về.
Hiện giờ phòng ngủ 401 chỉ còn lại ba người Tạ Trọng Tinh, Phó Đông Lâm dọn xuống phòng ngủ ở lầu 3, trên người cõng thêm xử phạt, còn bị cho nghỉ học nửa tháng, thời gian này hai người cơ bản không chạm mặt nhau.
Điều này làm cho tai Tạ Trọng Tinh thanh tịnh hơn rất nhiều.
Y ngồi ở mép giường dọn dẹp sách vở, có một mẩu giấy được gấp đẹp đẽ nhưng đã bị mềm rớt ra từ một trang giấy nào đó trong quyển từ điển tiếng Anh, rơi xuống mặt đất, Tạ Trọng Tinh cúi đầu nhìn, duỗi tay nhặt lên, chậm rãi mở ra, phía trên viết một cái tên cùng một chuỗi số điện thoại.
Chung Nhất Minh bưng chậu rửa mặt đến gần, thấy y đang xem cái gì đó thì thuận miệng hỏi: "Cậu đang xem cái gì đó?"
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, "Không có gì."
Lần này y bỏ trang giấy lên mặt bàn.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
"Tần Chung Việt, cậu đang nói giỡn với tôi phải không?" Tần Chung Việt nhận điện thoại, lập tức nghe được âm thanh và hơi thở dồn dập của Lê Quân.
Tần Chung Việt một bên lấy ipad chơi game, một bên trả lời: "Tôi rời nhóm, không nói giỡn."
"Nghiêm túc đi!" Lê Quân cả giận nói: "Vậy cậu muốn chuyển trường, tại sao không nói trước với tôi?"
Tần Chung Việt nói: "Quên rồi."
Con mẹ nó quên rồi! Lê Quân nói: "Ba cậu đồng ý?"
Tần Chung Việt nói: "Đồng ý chứ, ông ấy có mỗi tôi là con trai, còn không phải tôi nói cái gì thì chính là cái đó sao."
Lê Quân không còn lời gì để nói.
Một lát sau mới hỏi: "Cậu chuyển đến chỗ nào?"
Tần Chung Việt trả lời: "Cậu không biết trường học kia, đừng hỏi nữa."
Lê Quân nói: "Tôi hỏi cậu là ở đâu! Cậu đừng đánh trống lảng với tôi ha ha!"
Tần Chung Việt đành phải trả lời: "Trường cấp 3 Nam Dương ở thành phố A, cậu chưa từng nghe qua đúng không?"
Lê Quân sửng sốt, "Cái trường học rách đó có gì tốt mà cậu vội vàng chuyển qua như vậy?"
Tần Chung Việt không trả lời.
"Từ từ, tôi có ấn tượng, lần trước chúng ta đi thành phố A, gặp được bạn học kia, hình như là đang học ở trường này phải không?"
Tần Chung Việt chột dạ trả lời: "Tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ muốn đổi môi trường học, thử tra xét vài cái, cảm thấy trường này cũng khá được......"
"Đánh rắm!" Lê Quân luôn luôn tự giữ miệng mình cũng phải văng tục.
Trái tim Tần Chung Việt tức khắc nhảy tới cổ họng, sau đó nhanh chóng nghe thấy Lê Quân nói: "Trường học nào mà hiện tại cậu chuyển qua đó thì tốt được?"
Tần Chung Việt tức khắc phun ra một hơi, hắn sờ sờ ngực, sao mà trái tim nhảy đến nhanh như vậy chứ?
Hắn nói cho có lệ: "Thật sự trường đó cũng không tệ lắm, tôi thấy ổn mà."
Lê Quân nói: "Nói thật đi, có phải là do mấy người chúng tôi phải không? Tuy tôi luôn đẩy mấy cô em cho cậu, nhưng cậu không muốn thì tôi cũng không có ép buộc cậu đúng không? Hơn nữa những cô gái đó đều sạch sẽ, tôi chưa từng chạm qua, mấy cái party kia tôi cũng không gọi cậu đi, người khác muốn mời cậu, tôi cũng giúp cậu từ chối, cậu muốn sạch sẽ, tôi cũng che chở cho cậu, cậu không biết đồ vật cậu nhập khẩu có bao nhiêu lần là thiếu chút nữa trộn vào đồ dơ, tôi đều giúp cậu coi thử......"
Anh ta nói năng có chút lộn xộn, cách nói chuyện cũng có chút không đúng.
Tần Chung Việt gấp gáp nói: "Thật sự là không phải vì các cậu đâu, tôi chỉ muốn đổi môi trường......"
Lê Quân đánh gãy lời nói của hắn, "Ý của cậu là ở cạnh chúng ta là hoàn cảnh không tốt hả?"
Tần Chung Việt: "......"
Vợ hắn cũng chưa tranh cãi với hắn như vậy.
Tần Chung Việt nói: "Không phải như thế, được rồi được rồi, tôi nói thật, tôi có người tôi để ý ở trường học kia, tôi phải đi trông em ấy."
"Ồ? Là người cậu thích?" Giọng điệu Lê Quân trong nháy mắt trở lại bình thường.
"......" Tần Chung Việt cảm giác hình như mình bị lừa rồi, nhưng lúc này cũng không nghĩ lại, trả lời theo lời anh ta nói: "Không phải, đừng nghĩ nhiều."
Lê Quân dây dưa không thôi, "Vậy cuối cùng là mối quan hệ gì?"
Tần Chung Việt nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "...... Có thể là hơi giống quan hệ mẹ con."
Lê Quân sửng sốt, anh ta nhớ rõ trước kia lúc Tần Chung Việt còn nhỏ thì gia đình là gia đình đơn thân mà.
Tần Chung Việt nói: "Mẹ tôi quản tôi rất chặt."
Lê Quân: "?"
Tần Chung Việt: "Cho nên ba mẹ tôi ly hôn, tôi kiên trì đi theo ba tôi, nhưng ly hôn rồi thì mẹ tôi vẫn là mẹ tôi, cậu nói xem có đúng không?"
Lê Quân hồ đồ luôn, "Cậu đang nói cái quỷ gì vậy, nam sinh kia có quan hệ gì với mẹ cậu?"
Tần Chung Việt nói: "......Quả nhiên cậu là con người sáo rỗng."
Lê Quân dứt khoát thừa nhận: "Ừ, tôi là con người sáo rỗng đó, tôi không nghĩ ra lý do gì ngoài việc cậu coi trọng nam sinh kia thì còn có cái gì khác để cậu chuyển trường."
Tần Chung Việt cực lực phủ nhận, "Thật sự không phải mà, tôi với em ấy, chính là loại tâm tình 'Đó là mẹ tôi, tôi không thể mặc kệ đúng không?'đó, cậu hiểu không?"
Lê Quân: "...... Không, tôi không hiểu."
Tần Chung Việt nói lời mấy thấm thía: "Một người đàn ông, nếu ngay cả mẹ mình cũng mặc kệ thì hắn vẫn là con người sao? Vậy thì có khác gì với cầm thú chứ?"
Thêm cái bộ dáng ân cần dạy bảo, tiếp tục nói: "Lê Quân, chúng ta là bạn bè đúng không? Là bạn bè thì cậu nên ủng hộ tôi chứ, ủng hộ tôi đi làm một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, mà không phải là làm một con cầm thú."
Lê Quân: "Không phải...... Mà sao cậu còn có cái đam mê nhận mẹ này nữa vậy......"
Lê Quân cảm giác anh ta không nên nói thêm gì nữa, trong lòng anh ta, Tần Chung Việt sắp trở thành tên lươn lẹo biến thái ở hàng thượng đẳng luôn rồi.
"Không đến mức đó, thật sự không cần đến mức đó chứ......" Lê Quân thất hồn lạc phách mà cắt đứt điện thoại.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Tác giả có lời muốn nói: Lê Quân: Cuối cùng cậu cũng trở thành một thành viên biến thái trong chúng ta rồi, người cha già lau nước mắt.jpg
Tiểu Tần:?
Lúc có thể triển vọng được một chút, trong không khí mờ ám, Tinh Tinh hỏi Tiểu Tần, rốt cuộc thì xem y là cái gì
Tiểu Tần nghĩ nửa ngày, không dám trả lời đáp án trong lòng, run run rẩy rẩy trả lời cái khác: Mẹ
Mọi người có thể sắp xếp quan tài do người da đen nâng cho Tiểu Tần được rồi.
============ * ============
Lời của editor::))) tui cười tui xỉu á quý dzị, LQ kiểu từ chối tiếp nhận thông tin này. Tui thề, câu anh da đen kia là tác giả ghi luôn á.
___end chương 5 rồi___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất