Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 7: Thiếu nữ nóng tính
Buổi chiều tan học, Tạ Trọng Tinh bị Vương Du Học kêu lên văn phòng.
Tạ Trọng Tinh vừa đi đến cửa văn phòng thì lập tức cảm giác được ánh mắt của vài vị giáo viên trong đây đều đổ dồn về người y, trong mắt có thương tiếc rõ ràng.
Bước chân Tạ Trọng Tinh ngừng một chút, rũ mắt xuống, đi đến bên cạnh Vương Du Học, thấp giọng kêu một tiếng, "Cô Vương."
Vương Du Học nhìn thoáng qua những người khác, lại nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, nàng châm chước một giọng điệu chút, dùng câu nói nhất ngắn gọn kể lại một lần việc Tạ Quốc Húc tìm cô nói chuyện.
Tạ Trọng Tinh nghe xong, trong lòng cũng không thấy kinh ngạc.
Trên thực tế, nếu y không liên hợp nói dối cùng Vương Du Học lừa đám người trong nhà, có lẽ ngay cả cấp 3 y muốn học cũng không được.
Y cũng không ôm chờ mong gì đối với Tạ Quốc Húc bọn họ, cho dù lúc trước có, nhưng giờ y đến tuổi này, cũng không còn mong đợi nữa.
Vương Du Học hỏi: "Phía bên này cô cự tuyệt rất mạnh mẽ, nhưng cô chỉ sợ ông ta tìm được tới trường, đến lúc đó......"
Cô không nói hết câu sau, nhưng Tạ Trọng Tinh cũng biết ý trong đó.
Thật ra một nơi lớn như vậy, có thể giấu được hai năm đã không dễ dàng rồi, giấu không được nữa cũng là điều dễ hiểu.
Vương Du Học nói: "Thành tích của em tốt, cử đi học Thanh Bắc cũng không có vấn đề gì, em tâm sự thật tốt với ba mẹ, có lẽ chuyện còn có thể thay đổi."
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, "Vô dụng."
Y ưu tú, Tạ Quốc Húc bọn họ cũng chỉ sẽ cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Tạ Tử An nhỏ hơn y một tuổi, nhưng hai người cùng lớp, lúc học tiểu học, Tạ Tử An thi được bảy tám chục điểm, y thi hai con một trăm, không những không được khích lệ, còn bị Lưu Tú chỉ trích nói y không có lòng tốt, cố ý chọc tính trẻ con của Tạ Tử An, đối với đứa trẻ mới bảy tuổi như y, lời thô tục gì bà ta cũng nói ra khỏi miệng.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Khi đó y liền hiểu được, ưu tú của y, trong nhà sẽ không có người nào vui vẻ cả, ngược lại sẽ cảm thấy chướng mắt, cho nên bắt đầu từ khi đó y nỗ lực để bản thân không vượt qua Tạ Tử An, không làm gì nổi bật, kỳ thi nhỏ cũng cố ý thi rớt, học ở trường cấp 2 kém cỏi nhất hương trấn, cuối cùng vào kỳ thi cuối cấp phát huy bình thường, thi được vào cấp 3 Nam Dương.
Vì những biểu hiện vài năm qua, bọn họ chưa từng nghi ngờ những lời nói dối của y.
Vương Du Học trò chuyện không ít lần với Tạ Quốc Húc, mỗi lần như vậy, từ trong lời nói của ông ta cũng có thể nhìn ra đối phương là một người như thế nào, chủ nghĩa đại nam tử, rất hảo sĩ diện, nhát định không thể chịu được bị lừa gạt, đến lúc đó nếu bị ông ta phát hiện ra chân tướng, chắc Tạ Trọng Tinh còn có thể tiếp tục con đường đi học, nhưng vài suất học bổng kia phỏng chừng là không lấy được nữa.
Còn nếu muốn làm loạn ở trường học, vậy trường hợp đó sẽ không đẹp mắt.
Vương Du Học cũng không có biện pháp gì khác ngoại trừ lén nói chuyện câu thông cho hai cha con bọn họ.
Tạ Trọng Tinh hiển nhiên cũng hiểu được chuyện này chỉ có mình tự giải quyết, y tạm biệt Vương Du Học, về phòng học.
Trong mắt y toát ra bực bội rõ ràng, cõi lòng không hề bình tĩnh, đuôi mắt có ánh sáng lập loè, y cũng không để ý.
Chung Nhất Minh ngồi vào bên cạnh y, hạ giọng hỏi y: "Cô Vương tìm cậu là có chuyện gì sao?"
Tạ Trọng Tinh đè cảm xúc trong mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì."
Chung Nhất Minh nhìn trộm sắc mặt của y, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự là không có chuyện gì?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có việc gì."
Y không thích thổ lộ tâm tình của mình với người khác.
Trương Hân Duyệt chỉnh sửa xong ảnh chụp mới nhất sau đó đăng lên diễn đàn, bài viết lúc trước cô đăng đã thành nhà cao lầu, mà vì bảo trì độ nóng nên cô liên tục đổi mới ảnh chụp của Tạ Trọng Tinh.
lz301l: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】Trường học chúng ta không thể tổ chức một cuộc bình chọn về giáo thảo sao? Việc nhân đức như vậy cậu ấy không nhường ai đâu, nhất định là người đứng đầu đó!
Phía dưới nhanh chóng xây thêm lầu.
(Mấy cụm cao lầu hay lầu ý chỉ bình luận nhiều tới mức chồng thành lầu, mỗi chữ "l" trong truyện tức là "lầu" – bình luận đứng thứ mấy.)
302l: Mấy tấm hình này rõ nét quá, wow, mặt trắng thế này, nhìn không thấy lỗ chân lông luôn, bạn chủ nhà lớp nào vậy, mình muốn vào xem thử luôn!
303l: Lầu trên mới năm nhất đúng không, đây là học trưởng năm ba, năm nào cũng có lầu như vậy, mỗi năm đều có người tới hỏi học lớp nào.
309l: Quá xinh đẹp rồi, liếm hình liếm hình mlem mlem.
317l: Chủ nhà mau thêm vài tấm nữa, càng nhiều càng tốt, toàn bộ tui đều cất giữ hết rồi, cần phải để cho mấy chị em nhỏ của tui nhìn thấy ảnh chụp của cậu ấy mới được!
Trương Hân Duyệt vui sướng rời khỏi bài viết của mình, lại lướt xem mấy bài phía sau một chút, không có bài nào có tầng lầu cao như cô hết, không nhịn được càng thêm đắc ý, đây là lần đầu tiên cô được chú ý đến nhiều như vậy!
Thật vui vẻ mà!
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Ký túc xá trường Ngũ Trung, Kim Nhụy nhận được ảnh chụp từ em gái Kim Quỳ đang học ở Nam Dương chuyển tới, giọng điệu Kim Quỳ đắc ý dào dạt, "Đây là giáo thảo của trường chúng ta, trường chị có giáo thảo không? Người đó có đẹp trai không?"
Kim Nhụy phóng lớnn ảnh chụp, mười phần cẩn thận nhìn một lần, mới trả lời: "Xem như tạm được."
Kim Quỳ: "Gì, xem như tạm được?"
Kim Quỳ: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Kim Quỳ: Chị nhìn kỹ đi rồi mới nói.
Kim Nhụy: "Giống nhau mà thôi."
Kim Quỳ nổi giận: "Chó má gì đó, cái này mà kêu giống nhau? Trong mắt chị trừ bỏ tên bạn trai ngu ngốc kia ra thì không có người con trai khác sao?"
Kim Nhụy nói: "Em nói gì mà thô tục dữ vậy, coi chừng chị chụp màn hình nói với mẹ giờ."
Giọng Kim Quỳ lập tức mềm xuống, "Cho chị cơ hội một lần nữa nè, làm người thì phải thẳng thắn thành khẩn, phải tin tưởng vào âm thanh ở đáy lòng chị, thế giới này có rất nhiều anh đẹp trai, chị hà tất phải tìm một tên bạn trai tàn phế nhị đẳng cho mình chứ?"
Kim Nhụy nhìn kỹ hình ảnh mới được cô em gái chuyển tới, đột nhiên hỏi: "Em không cảm thấy giáo thảo trường em có chỗ giống bạn trai chị sao?"
Kim Quỳ: "Thôi đi, bạn trai ngu ngốc kia của chị có xứng so cùng cậu ấy à? Cũng không tiểu bãi nước tiểu tự soi lại chính mình, chỉ có tên đó lớn lên giống như Trư Bát Giới thôi!"
Kim Nhụy: "...... Trẻ em nhỏ, đừng nói tục."
Kim Quỳ nói: "Em nói thật."
Kim Nhụy nói: "...... Chỉ là có vài chỗ giống mà thôi, đúng là Tạ Tử An không đẹp bằng cậu này."
Kim Quỳ cao hứng nói: "Vậy chị chia tay với Tạ Tử An đi, em giúp chị có được số điện thoại của anh trai này."
Kim Nhụy còn chưa kịp trả lời, Tạ Tử An đã gọi đến, Kim Nhụy do dự một chút, nhận.
"Vợ ơi, trên người của em có tiền không? Cho anh mượn trước 50 tệ đi."
"......" Kim Nhụy nói: "Lúc trước anh mượn 300, anh còn chưa trả em."
Tạ Tử An cả giận nói: "Em nhất định phải xa lạ với anh như vậy sao? Được thôi, có phải em chỉ tốt với người khác thôi đúng không, khó trách gần đây lạnh nhạt với anh như vậy, thì ra là bên ngoài có người khác......"
Thấy cậu ta càng nói càng thái quá, Kim Nhụy đành phải đánh gãy lời nói của cậu ta: "Em không phải có ý này, hiện tại em đang ở ký túc xá, anh đến đây đi, em xuống đưa cho anh."
Giọng điệu Tạ Tử An tức khắc thay đổi liền, "Anh đã biết chỉ có vợ là tốt nhất với anh, vợ à yêu em."
Kim Nhụy sửa sang lại quần áo một chút, thở dài một hơi, rời phòng ngủ, đi xuống lầu.
Cô vừa đi, mấy người trong phòng ngủ lập tức tụ lại bà tám, "Tên bạn trai kia của Kim Nhụy lại tìm cô ta vay tiền, hứ, cô ta cũng dám cho mượn lắm à."
"Cô ta thiếu đàn ông đến vậy sao, rẻ rúng."
Cửa phòng ngủ, Kim Nhụy một tờ tiền mặt 50 tệ đưa cho Tạ Tử An, hỏi: "Anh vay tiền làm gì?"
Tạ Tử An trả lời: "Đi xe, anh muốn đi đến Nam Dương tìm người."
Kim Nhụy hỏi: "Tìm ai vậy?"
Tạ Tử An nói: "Tìm người có việc."
Nói nữa lại càng thêm thần thần bí bí: "Nếu thành công, anh có thể sẽ chuyển sang trường Nam Dương."
Kim Nhụy kinh ngạc, "Cấp 3 còn muốn chuyển trường nữa?"
Cấp 3 vốn rất khó có vụ chuyển trường.
Tạ Tử An không nhiều lời với cô nàng, vẫy vẫy tay, xoay người đi mất.
Kim Nhụy quay đầu lại nhanh chóng nói chuyện này với Kim Quỳ, để cô em mình ở bên kia chăm sóc Tạ Tử An một chút.
Kim Quỳ cười lạnh: "Chăm sóc cái rắm, mười mấy tuổi rồi, còn để chị làm mẹ cậu ta?"
Kim Nhụy phát một bao lì xì qua cho cô, "Làm ơn."
Kim Quỳ thu tiền, không tình nguyện mà đáp ứng.
Kim Quỳ theo yêu cầu của Kim Nhụy, lúc Tạ Tử An sắp đến thì ở cổng trường chờ cậu ta.
Bảo vệ ở trường Nam Dương quản cổng không nghiêm lắm, chỉ cần không phải nhìn như giang hồ là được, nói chung là đều được cho vào.
Tạ Tử An thanh tú, nhìn cũng không tệ lắm, bảo vệ ngồi trên ghế ở cổng, mông cũng chưa từng xê dịch một chút.
Kim Quỳ nhìn Tạ Tử An còn lùn hơn cô một chút, trong mắt không khỏi toát ra sự ghét bỏ, "Tạ Tử An, bên này."
Tạ Tử An thấy cô, bước lại đó, đánh giá trên dưới Kim Quỳ một lát, nói: "Hai chị em các người lớn lên thật giống nhau."
Kim Quỳ trợn mắt, "Song bào thai thì đương nhiên là giống rồi."
Ánh mắt Tạ Tử An dừng lại trên vòm ngực còn lớn hơn Kim Nhụy của cô, Kim Quỳ phản cảm lớn tiếng chất vấn: "Anh tới tìm ai?! Tìm xong thì về Ngũ Trung của anh nhanh đi!"
Tạ Tử An nghe giọng điệu không tốt của cô, khó chịu nói: "Tôi tốt xấu gì cũng coi như là anh rể của cô, cô dở cái giọng đó ra, cô có hiểu lễ phép, có gia giáo hay không vậy, ba mẹ cô không dạy cô đúng không?"
Kim Quỳ tức giận đến thiếu chút nữa là ngã ngửa, anh rể hả, cậu ta cũng xứng sao! "Đừng nói nhảm nữa, mẹ nó anh rốt cuộc là tìm ai, không nhanh lên thì tôi nói bảo vệ đuổi anh ra ngoài bây giờ!"
Tạ Tử An cũng lười vô nghĩa đến cùng với cô, "Tạ Trọng Tinh, tôi tìm Tạ Trọng Tinh, nó ở lớp nào?"
Kim Quỳ sửng sốt, giọng nói dần dần trấn định lại, "Anh tìm cậu ấy làm gì?"
Tạ Tử An ưỡn ngực, nói: "Nó coi như là anh tôi, tôi tìm nó có việc."
Kim Quỳ nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, cười, "Anh em ruột?"
Tạ Tử An cảm giác được cô trào phúng, bực bội nói: "Cô cười cái gì?"
Kim Quỳ nói: "Không phải đâu, thật sự là anh em ruột sao, vậy thì đúng là trúc xấu ra măng đẹp rồi, gien anh của anh tốt đẹp như thế nào sao mà không phân cho anh một chút gì vậy? Này cũng kém quá nhiều mất rồi?"
Lời này vừa nói ra, máu toàn thân Tạ Tử An đều vọt tới đại não, "Mày nói cái gì?!"
Kim Quỳ nói: "Tôi nói á anh của anh ưu tú hơn anh rất nhiều, vóc dáng cao hơn anh, còn đẹp hơn anh. Á đúng rồi, thành tích học tập cũng tốt hơn anh, người ta là hạng nhất của khối, hạng nhất khối ở trường học chúng ta là khái niệm gì, ba hạng nhất của ba khối thì đi Thanh Hoa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh của anh cũng phải cỡ Thanh Hoa Bắc Đại đó nha! Trường của anh thì sao, mấy năm trước còn được, mấy năm nay chắc hoàn toàn không được gì đúng không? Hơn nữa chỉ bằng anh hả, muốn xếp hạng như vậy thì đợi 500 năm nữa đi, trong nước có 500 cuốn rèn luyện tùy ý anh chọn một hai cuốn đều được ~ còn nữa, tôi nói thật cho anh biết nè, sau khi thi đại học xong chị của tôi muốn xuất ngoại, đương nhiên là chị ấy không nói với anh rồi, cuối cùng chỉ vì làm bà mẹ cho một tên em bé to xác ngu ngốc nào đó, làm đến quên hết tất cả, không nói cho anh biết thì cũng bình thường thôi. Tôi hy vọng anh tự mình hiểu lấy, đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngược lại là anh của anh, tôi tán thành hai tay luôn, nếu không phải tuổi chưa đủ, tôi trực tiếp chuyển đến Cục Dân Chính cho hai người bọn họ kết hôn luôn rồi, còn anh thì thôi đi, tôi sợ cháu trai của tôi về sau có gien khuyết tật, biến thành thứ tàn phế nhị đẳng."
Lời nói ác độc giống như đại bác đập vào lỗ tai của Tạ Tử An, đập đến Tạ Tử An đầu váng mắt hoa, vậy mà cậu ta không có sức lực cãi lại, bởi vì trong đầu cậu ta vẫn luôn quanh quẩn lời nói của Kim Quỳ "Anh của tao hạng nhất của khối...... Thanh Hoa Bắc Đại......"
Sắc mặt Tạ Tử An trở nên cực kỳ khó coi, "...... Tạ Trọng Tinh được hạng nhất toàn khối??"
Kim Quỳ ngừng lại, nghe cậu ta nói xong, nâng mi một chút, "Đúng! Người ta là hạng nhất toàn khối! Hàng năm đều là hạng nhất toàn khối, hàng năm lấy học bổng, rõ ràng là anh em ruột, làm sao mà kém nhiều như vậy chứ? Anh xác định đó là anh ruột của anh sao?"
Tạ Tử An cũng không nhắc lại chuyện đi tìm Tạ Trọng Tinh nữa, sắc mặt cậu ta khó coi, xoay người liền đi.
Kim Quỳ cong khóe môi lên, lớn tiếng nói: "Không phải anh nói muốn tìm anh của anh sao? Không tìm nữa hả?!"
Tạ Tử An không cãi với cô nàng, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cổng trường.
Kim Quỳ lấy điện thoại ra, gửi tin tức cho Kim Nhụy, "Chị, chị khẳng định không nghĩ tới, người mà tên bạn trai ngu ngốc kia của chị tới Nam Dương tìm chính là giáo thảo của trường em."
Kim Nhụy: "?"
Kim Quỳ nói: "Thật đó, không phải chị nói hai người bọn họ có điểm giống sao? Tuy em không nhìn ra được, nhưng Tạ Tử An chính miệng nói giáo thảo là anh của cậu ta, thật là thái quá rồi, hai người này có chỗ nào giống chứ?"
Kim Quỳ: "Nghe nói trong nhà giáo thảo rất nghèo, ăn cơm ở nhà ăn trường học đều là thức ăn chay, không mua nổi vài món quần áo mới, hàng năm đều mặc đồng phục. Nhưng tên Tạ Tử An kia không phải nói trong nhà cậu ta có nhiều tiền sao?"
Kim Nhụy hỏi: "...... Em muốn nói cái gì?"
Kim Quỳ nói: "Nói lên trong này có vấn đề lớn nha!"
Kim Nhụy: "......Vấn đề gì?"
Kim Quỳ trấn định nói: "Em còn phải nghĩ lại."
Kim Nhụy: "......"
Tạ Trọng Tinh vừa đi đến cửa văn phòng thì lập tức cảm giác được ánh mắt của vài vị giáo viên trong đây đều đổ dồn về người y, trong mắt có thương tiếc rõ ràng.
Bước chân Tạ Trọng Tinh ngừng một chút, rũ mắt xuống, đi đến bên cạnh Vương Du Học, thấp giọng kêu một tiếng, "Cô Vương."
Vương Du Học nhìn thoáng qua những người khác, lại nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, nàng châm chước một giọng điệu chút, dùng câu nói nhất ngắn gọn kể lại một lần việc Tạ Quốc Húc tìm cô nói chuyện.
Tạ Trọng Tinh nghe xong, trong lòng cũng không thấy kinh ngạc.
Trên thực tế, nếu y không liên hợp nói dối cùng Vương Du Học lừa đám người trong nhà, có lẽ ngay cả cấp 3 y muốn học cũng không được.
Y cũng không ôm chờ mong gì đối với Tạ Quốc Húc bọn họ, cho dù lúc trước có, nhưng giờ y đến tuổi này, cũng không còn mong đợi nữa.
Vương Du Học hỏi: "Phía bên này cô cự tuyệt rất mạnh mẽ, nhưng cô chỉ sợ ông ta tìm được tới trường, đến lúc đó......"
Cô không nói hết câu sau, nhưng Tạ Trọng Tinh cũng biết ý trong đó.
Thật ra một nơi lớn như vậy, có thể giấu được hai năm đã không dễ dàng rồi, giấu không được nữa cũng là điều dễ hiểu.
Vương Du Học nói: "Thành tích của em tốt, cử đi học Thanh Bắc cũng không có vấn đề gì, em tâm sự thật tốt với ba mẹ, có lẽ chuyện còn có thể thay đổi."
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, "Vô dụng."
Y ưu tú, Tạ Quốc Húc bọn họ cũng chỉ sẽ cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Tạ Tử An nhỏ hơn y một tuổi, nhưng hai người cùng lớp, lúc học tiểu học, Tạ Tử An thi được bảy tám chục điểm, y thi hai con một trăm, không những không được khích lệ, còn bị Lưu Tú chỉ trích nói y không có lòng tốt, cố ý chọc tính trẻ con của Tạ Tử An, đối với đứa trẻ mới bảy tuổi như y, lời thô tục gì bà ta cũng nói ra khỏi miệng.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Khi đó y liền hiểu được, ưu tú của y, trong nhà sẽ không có người nào vui vẻ cả, ngược lại sẽ cảm thấy chướng mắt, cho nên bắt đầu từ khi đó y nỗ lực để bản thân không vượt qua Tạ Tử An, không làm gì nổi bật, kỳ thi nhỏ cũng cố ý thi rớt, học ở trường cấp 2 kém cỏi nhất hương trấn, cuối cùng vào kỳ thi cuối cấp phát huy bình thường, thi được vào cấp 3 Nam Dương.
Vì những biểu hiện vài năm qua, bọn họ chưa từng nghi ngờ những lời nói dối của y.
Vương Du Học trò chuyện không ít lần với Tạ Quốc Húc, mỗi lần như vậy, từ trong lời nói của ông ta cũng có thể nhìn ra đối phương là một người như thế nào, chủ nghĩa đại nam tử, rất hảo sĩ diện, nhát định không thể chịu được bị lừa gạt, đến lúc đó nếu bị ông ta phát hiện ra chân tướng, chắc Tạ Trọng Tinh còn có thể tiếp tục con đường đi học, nhưng vài suất học bổng kia phỏng chừng là không lấy được nữa.
Còn nếu muốn làm loạn ở trường học, vậy trường hợp đó sẽ không đẹp mắt.
Vương Du Học cũng không có biện pháp gì khác ngoại trừ lén nói chuyện câu thông cho hai cha con bọn họ.
Tạ Trọng Tinh hiển nhiên cũng hiểu được chuyện này chỉ có mình tự giải quyết, y tạm biệt Vương Du Học, về phòng học.
Trong mắt y toát ra bực bội rõ ràng, cõi lòng không hề bình tĩnh, đuôi mắt có ánh sáng lập loè, y cũng không để ý.
Chung Nhất Minh ngồi vào bên cạnh y, hạ giọng hỏi y: "Cô Vương tìm cậu là có chuyện gì sao?"
Tạ Trọng Tinh đè cảm xúc trong mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì."
Chung Nhất Minh nhìn trộm sắc mặt của y, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự là không có chuyện gì?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không có việc gì."
Y không thích thổ lộ tâm tình của mình với người khác.
Trương Hân Duyệt chỉnh sửa xong ảnh chụp mới nhất sau đó đăng lên diễn đàn, bài viết lúc trước cô đăng đã thành nhà cao lầu, mà vì bảo trì độ nóng nên cô liên tục đổi mới ảnh chụp của Tạ Trọng Tinh.
lz301l: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】Trường học chúng ta không thể tổ chức một cuộc bình chọn về giáo thảo sao? Việc nhân đức như vậy cậu ấy không nhường ai đâu, nhất định là người đứng đầu đó!
Phía dưới nhanh chóng xây thêm lầu.
(Mấy cụm cao lầu hay lầu ý chỉ bình luận nhiều tới mức chồng thành lầu, mỗi chữ "l" trong truyện tức là "lầu" – bình luận đứng thứ mấy.)
302l: Mấy tấm hình này rõ nét quá, wow, mặt trắng thế này, nhìn không thấy lỗ chân lông luôn, bạn chủ nhà lớp nào vậy, mình muốn vào xem thử luôn!
303l: Lầu trên mới năm nhất đúng không, đây là học trưởng năm ba, năm nào cũng có lầu như vậy, mỗi năm đều có người tới hỏi học lớp nào.
309l: Quá xinh đẹp rồi, liếm hình liếm hình mlem mlem.
317l: Chủ nhà mau thêm vài tấm nữa, càng nhiều càng tốt, toàn bộ tui đều cất giữ hết rồi, cần phải để cho mấy chị em nhỏ của tui nhìn thấy ảnh chụp của cậu ấy mới được!
Trương Hân Duyệt vui sướng rời khỏi bài viết của mình, lại lướt xem mấy bài phía sau một chút, không có bài nào có tầng lầu cao như cô hết, không nhịn được càng thêm đắc ý, đây là lần đầu tiên cô được chú ý đến nhiều như vậy!
Thật vui vẻ mà!
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Ký túc xá trường Ngũ Trung, Kim Nhụy nhận được ảnh chụp từ em gái Kim Quỳ đang học ở Nam Dương chuyển tới, giọng điệu Kim Quỳ đắc ý dào dạt, "Đây là giáo thảo của trường chúng ta, trường chị có giáo thảo không? Người đó có đẹp trai không?"
Kim Nhụy phóng lớnn ảnh chụp, mười phần cẩn thận nhìn một lần, mới trả lời: "Xem như tạm được."
Kim Quỳ: "Gì, xem như tạm được?"
Kim Quỳ: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Kim Quỳ: Chị nhìn kỹ đi rồi mới nói.
Kim Nhụy: "Giống nhau mà thôi."
Kim Quỳ nổi giận: "Chó má gì đó, cái này mà kêu giống nhau? Trong mắt chị trừ bỏ tên bạn trai ngu ngốc kia ra thì không có người con trai khác sao?"
Kim Nhụy nói: "Em nói gì mà thô tục dữ vậy, coi chừng chị chụp màn hình nói với mẹ giờ."
Giọng Kim Quỳ lập tức mềm xuống, "Cho chị cơ hội một lần nữa nè, làm người thì phải thẳng thắn thành khẩn, phải tin tưởng vào âm thanh ở đáy lòng chị, thế giới này có rất nhiều anh đẹp trai, chị hà tất phải tìm một tên bạn trai tàn phế nhị đẳng cho mình chứ?"
Kim Nhụy nhìn kỹ hình ảnh mới được cô em gái chuyển tới, đột nhiên hỏi: "Em không cảm thấy giáo thảo trường em có chỗ giống bạn trai chị sao?"
Kim Quỳ: "Thôi đi, bạn trai ngu ngốc kia của chị có xứng so cùng cậu ấy à? Cũng không tiểu bãi nước tiểu tự soi lại chính mình, chỉ có tên đó lớn lên giống như Trư Bát Giới thôi!"
Kim Nhụy: "...... Trẻ em nhỏ, đừng nói tục."
Kim Quỳ nói: "Em nói thật."
Kim Nhụy nói: "...... Chỉ là có vài chỗ giống mà thôi, đúng là Tạ Tử An không đẹp bằng cậu này."
Kim Quỳ cao hứng nói: "Vậy chị chia tay với Tạ Tử An đi, em giúp chị có được số điện thoại của anh trai này."
Kim Nhụy còn chưa kịp trả lời, Tạ Tử An đã gọi đến, Kim Nhụy do dự một chút, nhận.
"Vợ ơi, trên người của em có tiền không? Cho anh mượn trước 50 tệ đi."
"......" Kim Nhụy nói: "Lúc trước anh mượn 300, anh còn chưa trả em."
Tạ Tử An cả giận nói: "Em nhất định phải xa lạ với anh như vậy sao? Được thôi, có phải em chỉ tốt với người khác thôi đúng không, khó trách gần đây lạnh nhạt với anh như vậy, thì ra là bên ngoài có người khác......"
Thấy cậu ta càng nói càng thái quá, Kim Nhụy đành phải đánh gãy lời nói của cậu ta: "Em không phải có ý này, hiện tại em đang ở ký túc xá, anh đến đây đi, em xuống đưa cho anh."
Giọng điệu Tạ Tử An tức khắc thay đổi liền, "Anh đã biết chỉ có vợ là tốt nhất với anh, vợ à yêu em."
Kim Nhụy sửa sang lại quần áo một chút, thở dài một hơi, rời phòng ngủ, đi xuống lầu.
Cô vừa đi, mấy người trong phòng ngủ lập tức tụ lại bà tám, "Tên bạn trai kia của Kim Nhụy lại tìm cô ta vay tiền, hứ, cô ta cũng dám cho mượn lắm à."
"Cô ta thiếu đàn ông đến vậy sao, rẻ rúng."
Cửa phòng ngủ, Kim Nhụy một tờ tiền mặt 50 tệ đưa cho Tạ Tử An, hỏi: "Anh vay tiền làm gì?"
Tạ Tử An trả lời: "Đi xe, anh muốn đi đến Nam Dương tìm người."
Kim Nhụy hỏi: "Tìm ai vậy?"
Tạ Tử An nói: "Tìm người có việc."
Nói nữa lại càng thêm thần thần bí bí: "Nếu thành công, anh có thể sẽ chuyển sang trường Nam Dương."
Kim Nhụy kinh ngạc, "Cấp 3 còn muốn chuyển trường nữa?"
Cấp 3 vốn rất khó có vụ chuyển trường.
Tạ Tử An không nhiều lời với cô nàng, vẫy vẫy tay, xoay người đi mất.
Kim Nhụy quay đầu lại nhanh chóng nói chuyện này với Kim Quỳ, để cô em mình ở bên kia chăm sóc Tạ Tử An một chút.
Kim Quỳ cười lạnh: "Chăm sóc cái rắm, mười mấy tuổi rồi, còn để chị làm mẹ cậu ta?"
Kim Nhụy phát một bao lì xì qua cho cô, "Làm ơn."
Kim Quỳ thu tiền, không tình nguyện mà đáp ứng.
Kim Quỳ theo yêu cầu của Kim Nhụy, lúc Tạ Tử An sắp đến thì ở cổng trường chờ cậu ta.
Bảo vệ ở trường Nam Dương quản cổng không nghiêm lắm, chỉ cần không phải nhìn như giang hồ là được, nói chung là đều được cho vào.
Tạ Tử An thanh tú, nhìn cũng không tệ lắm, bảo vệ ngồi trên ghế ở cổng, mông cũng chưa từng xê dịch một chút.
Kim Quỳ nhìn Tạ Tử An còn lùn hơn cô một chút, trong mắt không khỏi toát ra sự ghét bỏ, "Tạ Tử An, bên này."
Tạ Tử An thấy cô, bước lại đó, đánh giá trên dưới Kim Quỳ một lát, nói: "Hai chị em các người lớn lên thật giống nhau."
Kim Quỳ trợn mắt, "Song bào thai thì đương nhiên là giống rồi."
Ánh mắt Tạ Tử An dừng lại trên vòm ngực còn lớn hơn Kim Nhụy của cô, Kim Quỳ phản cảm lớn tiếng chất vấn: "Anh tới tìm ai?! Tìm xong thì về Ngũ Trung của anh nhanh đi!"
Tạ Tử An nghe giọng điệu không tốt của cô, khó chịu nói: "Tôi tốt xấu gì cũng coi như là anh rể của cô, cô dở cái giọng đó ra, cô có hiểu lễ phép, có gia giáo hay không vậy, ba mẹ cô không dạy cô đúng không?"
Kim Quỳ tức giận đến thiếu chút nữa là ngã ngửa, anh rể hả, cậu ta cũng xứng sao! "Đừng nói nhảm nữa, mẹ nó anh rốt cuộc là tìm ai, không nhanh lên thì tôi nói bảo vệ đuổi anh ra ngoài bây giờ!"
Tạ Tử An cũng lười vô nghĩa đến cùng với cô, "Tạ Trọng Tinh, tôi tìm Tạ Trọng Tinh, nó ở lớp nào?"
Kim Quỳ sửng sốt, giọng nói dần dần trấn định lại, "Anh tìm cậu ấy làm gì?"
Tạ Tử An ưỡn ngực, nói: "Nó coi như là anh tôi, tôi tìm nó có việc."
Kim Quỳ nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, cười, "Anh em ruột?"
Tạ Tử An cảm giác được cô trào phúng, bực bội nói: "Cô cười cái gì?"
Kim Quỳ nói: "Không phải đâu, thật sự là anh em ruột sao, vậy thì đúng là trúc xấu ra măng đẹp rồi, gien anh của anh tốt đẹp như thế nào sao mà không phân cho anh một chút gì vậy? Này cũng kém quá nhiều mất rồi?"
Lời này vừa nói ra, máu toàn thân Tạ Tử An đều vọt tới đại não, "Mày nói cái gì?!"
Kim Quỳ nói: "Tôi nói á anh của anh ưu tú hơn anh rất nhiều, vóc dáng cao hơn anh, còn đẹp hơn anh. Á đúng rồi, thành tích học tập cũng tốt hơn anh, người ta là hạng nhất của khối, hạng nhất khối ở trường học chúng ta là khái niệm gì, ba hạng nhất của ba khối thì đi Thanh Hoa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh của anh cũng phải cỡ Thanh Hoa Bắc Đại đó nha! Trường của anh thì sao, mấy năm trước còn được, mấy năm nay chắc hoàn toàn không được gì đúng không? Hơn nữa chỉ bằng anh hả, muốn xếp hạng như vậy thì đợi 500 năm nữa đi, trong nước có 500 cuốn rèn luyện tùy ý anh chọn một hai cuốn đều được ~ còn nữa, tôi nói thật cho anh biết nè, sau khi thi đại học xong chị của tôi muốn xuất ngoại, đương nhiên là chị ấy không nói với anh rồi, cuối cùng chỉ vì làm bà mẹ cho một tên em bé to xác ngu ngốc nào đó, làm đến quên hết tất cả, không nói cho anh biết thì cũng bình thường thôi. Tôi hy vọng anh tự mình hiểu lấy, đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngược lại là anh của anh, tôi tán thành hai tay luôn, nếu không phải tuổi chưa đủ, tôi trực tiếp chuyển đến Cục Dân Chính cho hai người bọn họ kết hôn luôn rồi, còn anh thì thôi đi, tôi sợ cháu trai của tôi về sau có gien khuyết tật, biến thành thứ tàn phế nhị đẳng."
Lời nói ác độc giống như đại bác đập vào lỗ tai của Tạ Tử An, đập đến Tạ Tử An đầu váng mắt hoa, vậy mà cậu ta không có sức lực cãi lại, bởi vì trong đầu cậu ta vẫn luôn quanh quẩn lời nói của Kim Quỳ "Anh của tao hạng nhất của khối...... Thanh Hoa Bắc Đại......"
Sắc mặt Tạ Tử An trở nên cực kỳ khó coi, "...... Tạ Trọng Tinh được hạng nhất toàn khối??"
Kim Quỳ ngừng lại, nghe cậu ta nói xong, nâng mi một chút, "Đúng! Người ta là hạng nhất toàn khối! Hàng năm đều là hạng nhất toàn khối, hàng năm lấy học bổng, rõ ràng là anh em ruột, làm sao mà kém nhiều như vậy chứ? Anh xác định đó là anh ruột của anh sao?"
Tạ Tử An cũng không nhắc lại chuyện đi tìm Tạ Trọng Tinh nữa, sắc mặt cậu ta khó coi, xoay người liền đi.
Kim Quỳ cong khóe môi lên, lớn tiếng nói: "Không phải anh nói muốn tìm anh của anh sao? Không tìm nữa hả?!"
Tạ Tử An không cãi với cô nàng, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cổng trường.
Kim Quỳ lấy điện thoại ra, gửi tin tức cho Kim Nhụy, "Chị, chị khẳng định không nghĩ tới, người mà tên bạn trai ngu ngốc kia của chị tới Nam Dương tìm chính là giáo thảo của trường em."
Kim Nhụy: "?"
Kim Quỳ nói: "Thật đó, không phải chị nói hai người bọn họ có điểm giống sao? Tuy em không nhìn ra được, nhưng Tạ Tử An chính miệng nói giáo thảo là anh của cậu ta, thật là thái quá rồi, hai người này có chỗ nào giống chứ?"
Kim Quỳ: "Nghe nói trong nhà giáo thảo rất nghèo, ăn cơm ở nhà ăn trường học đều là thức ăn chay, không mua nổi vài món quần áo mới, hàng năm đều mặc đồng phục. Nhưng tên Tạ Tử An kia không phải nói trong nhà cậu ta có nhiều tiền sao?"
Kim Nhụy hỏi: "...... Em muốn nói cái gì?"
Kim Quỳ nói: "Nói lên trong này có vấn đề lớn nha!"
Kim Nhụy: "......Vấn đề gì?"
Kim Quỳ trấn định nói: "Em còn phải nghĩ lại."
Kim Nhụy: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất