Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 9: Khẩu súng g.iết người
Tần Chung Việt nói một câu, còn không chịu ngừng, "Làm sao mà chai, còn thô ráp như vầy? Cậu đã làm gì vậy"
Một bên nói, một bên nhéo nhéo tay Tạ Trọng Tinh, hắn bắt lấy bàn tay y mở ra để xem, mới phát hiện trong lòng bàn tay với đầu ngón tay Tạ Trọng Tinh có một lớp vết chai mỏng.
Đúng là đại thiếu gia không dính khói lửa nhân gian.
Tạ Trọng Tinh nghĩ.
Y rút tay, nhưng không lấy ra được, thấy Tần Chung Việt sờ sờ, véo véo như chưa từng thấy vết chai, không khỏi có chút không nói nên lời, "Cậu nghĩ mấy vết chai này là từ đâu ra?"
Tần Chung Việt đột nhiên giương mắt nhìn y, đôi mắt lóe ánh sáng, hạ giọng hỏi: "Cậu đây là luyện bắn súng mà ra?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt cười híp mắt, "Tôi hiểu rồi, cỡ tuổi như cậu này, đây là chuyện vô cùng bình thường, cơ bản thì hiện tại tôi cũng hai ba ngày làm một lần."
Đang nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện giường chiếu của bọn họ, trong lòng lộp bộp một cái.
Khó trách Tạ Trọng Tinh tính dục tràn đầy, mỗi ngày đều quấn lấy hắn muốn làm, thì ra là từ nhỏ đã như vậy!
Thì ra là thế, thì ra là thế! Trong mắt Tần Chung Việt lộ ra một loại biểu tình như nhìn thấu Tạ Trọng Tinh.
Cái ánh mắt hiểu rõ này làm mí mắt Tạ Trọng Tinh nhảy dựng lên, môi y giật giật, muốn giải thích, nhưng mà Tần Chung Việt tự giác biết đáp án, chỉ lo buông tay Tạ Trọng Tinh xuống, vỗ vỗ bờ vai của y, nói nhỏ ở bên tai y: "Một giọt tinh mười giọt máu, khoa học nghiên cứu cho thấy quay tay nhiều sẽ trì hoãn dậy thì, tôi thì dậy thì không sai biệt lắm, làm nhiều làm ít cũng không sao, nhưng cậu nên tiết chế một chút, hiện tại từ bỏ, còn có thể cao lên ít nhất năm cm nha!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y bình tĩnh nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi muốn làm sáng tỏ, không phải như cậu nghĩ vậy."
Vẻ mặt Tần Chung Việt chân thành, "Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, cậu không cần lo lắng chuyện tôi sẽ nói ra ngoài, tình dục của con trai không phải là cái tội!"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, ánh mắt xinh đẹp giống như có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, "Cậu đưa lỗ tai lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Tần Chung Việt hiện tại cách Tạ Trọng Tinh gần như vậy, gần đến mức chỉ cách khoảng một bàn tay thôi, hắn có thể rõ ràng thấy được mặt mày non nớt và nhu thuận của Tạ Trọng Tinh, gương mặt trắng nõn kia lại mang theo một chút bầu bĩnh của trẻ con đón ánh nắng sáng sớm, mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, càng hiện lên vẻ xinh đẹp cùng tinh xảo...... Hắn không khỏi xem đến thất thần.
Tạ Trọng Tinh thấy hắn chỉ lo nhìn chằm chằm mình mà không động đậy gì thì để sát mặt vào hắn.
Tần Chung Việt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, trong lòng nhảy dựng, lập tức nhích sang bên cạnh một cái, "Cậu làm gì vậy?"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn phản ứng lớn như vậy, liền trở về chỗ ngồi, ngữ khí bình bình đạm đạm mà nói: "Tôi muốn nói nhỏ cái này với cậu thôi."
Sắc mặt Tần Chung Việt hơi đỏ lên, tim đập đến lợi hại, hắn nuốt nước miếng một cái, trong lòng có chỗ hoài nghi Tạ Trọng Tinh muốn câu dẫn hắn, nhưng hắn không có chứng cứ, trên mặt có chút chần chờ rồi cúi đầu xuống, "......Vậy cậu nói đi."
Tạ Trọng Tinh nhìn lỗ tai hắn đỏ lên, hơi nhướn mi, ghé người qua, ở bên tai hắn nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật."
Lỗ tai Tần Chung Việt có chút mẫn cảm động đậy, chịu đựng không lộn xộn, Tạ Trọng Tinh ngừng một chút, tiếp tục nói: "Vết chai trên tay tôi là do hàng năm tôi nắm một đồ vật có tay cầm mới có."
Tần Chung Việt cũng đè thấp giọng, nhỏ giọng nhả khí hỏi: "Có tay cầm? Có mấy cái vậy?"
Tạ Trọng Tinh ở bên tai hắn, ngữ khí đột nhiên lãnh khốc, "Không, là súng."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, ánh mắt đột nhiên hoảng sợ.
Tạ Trọng Tinh nói nhỏ: "Thật ra tôi là đặc công tổ chức ngầm bồi dưỡng ra."
Lại nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tần Chung Việt, nói: "Vết chai trong tay này là do luyện bắn súng mà có. Nhưng mà không phải là GiGi, là súng thật, súng có thể g.iết người."
(*) GiGi-吉吉: (Vai diễn trong "Goss Ultraman") Gigi, một người ở chiều không gian khác, là một người vũ trụ xuất hiện trong "Goss Ultraman", hắn đã chiến đấu với Goss hai lần nhưng đều bị Goss và con người đánh bại.
Tần Chung Việt: "............"
Tần Chung Việt lập tức ngồi ngay ngắn, kéo ra khoảng cách mấy cm với Tạ Trọng Tinh, an tĩnh như gà.
Tạ Trọng Tinh thấy phản ứng của hắn, khóe môi không khỏi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Bên tai, cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Chỉ là không bao lâu sau, Tần Chung Việt lại tới gần y, thận trọng hỏi: "Cậu...... Cậu là đặc công thật hả?"
Tạ Trọng Tinh cũng thận trọng trả lời: "Hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ."
Tần Chung Việt thầm nghĩ: Khó trách đời trước lạnh lùng như vậy, vừa không có tình người vừa độc tài, thì ra là đã qua huấn luyện, đúng là chuyên nghiệp mà.
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhờ cậu giữ bí mật này giúp tôi."
Tần Chung Việt nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này cũng giống như tôi bảo vệ một thân xử nam của tôi vậy."
Tạ Trọng Tinh: "...... Cái này thì không cần."
Một lát sau, Tần Chung Việt lại cẩn cẩn thận thận hỏi: "Làm phiền xíu, hỏi cậu một vấn đề nữa nha."
Tạ Trọng Tinh nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh như cũ.
Tần Chung Việt thật cẩn thận hỏi: "Vậy cậu đã gi.ết bao nhiêu người rồi?"
Tạ Trọng Tinh dời ánh mắt, bình tĩnh trả lời: "Một người."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn cũng không dám nói chuyện nữa.
Tạ Trọng Tinh vừa lòng mà rút ra một xấp bài thi từ trong ngăn kéo, bắt đầu làm.
Đêm đó, Tần Chung Việt gọi một cú điện thoại cho Lê Quân.
Bên kia của Lê Quân vừa ồn ào vừa nhốn nháo, nói một câu: "Đợi chút."
Đi đến nơi an tĩnh mới hỏi: "Làm sao vậy? Mới chuyển trường một ngày mà đã muốn quay về rồi?"
Tần Chung Việt nói: "Không phải......"
Hắn sửa sang lại tâm tình phức tạp một chút, rồi sau đó nghiêm túc hỏi: "Lê Quân, cậu có biết gì về cái công việc đặc công này không?"
Lê Quân: "Gì?"
"Làm thế nào mới có thể tìm được ông chủ sau màn của đặc công vậy? Nếu đưa tiền thì chuộc được tự do của đặc công không?"
Lê Quân: "......"
Lê Quân chết lặng nghĩ, vì sao chỉ mới một ngày mà anh ta đã không hiểu Tần Chung Việt đang nói cái gì vậy?
Qua mấy ngày sau, Tần Chung Việt đã hòa hợp với người trong lớp như một. Diện mạo của hắn đẹp, vừa cao vừa có tiền nữa, ra tay rộng rãi, tính cách tốt còn bình dân, không tự cao tự đại, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đều có đề tài chung với Tần Chung Việt.
Buổi chiều Tần Chung Việt thường xuyên cùng một số nam sinh trong lớp ra ngoài chơi bóng rổ, trong lúc này đương nhiên sẽ nói tới Tạ Trọng Tinh, đối với dò hỏi của Tần Chung Việt, các nam sinh cậu một câu tôi một câu mà nói chuyện phiếm: "Cậu hỏi Tạ Trọng Tinh sao, người ta là người đẹp à nha, thành tích cũng tốt, chẳng qua rất trầm tính, thần thần bí bí, lúc cậu ta tới báo danh, cha mẹ cũng không hiện diện, nhìn qua cũng thấy keo kiệt rồi, khả năng là nhà nghèo."
"Cô Vương rất thích cậu ta, mà không chỉ cô Vương đâu, ngoại trừ Đậu Minh Mỹ giáo viên tiếng Anh ra, thầy cô các khoa khác đều thích cậu ta."
"Hử, tại sao Đậu Minh Mỹ không thích cậu ấy à? Cậu không biết đó thôi, Đậu Minh Mỹ rất ham danh lợi, chỉ thích ai mà trong nhà có tiền, còn không có tiền thì không phải bị cô ta xem thường đó sao?"
"Anh Tần, anh không phát hiện Đậu Minh Mỹ đối xử với anh rất tốt sao? Nhìn thấy anh đã cười tủm tỉm rồi."
Trò chuyện về Tạ Trọng Tinh, lại kéo tới trên người Đậu Minh Mỹ, mấy nam sinh đều có câu oán hận, "Ý tưởng muốn được kết hôn với kẻ giàu có của Đậu Minh Mỹ gần như được ghi trên mặt cô ta luôn kìa, năm trước họp phụ huynh, không lo tìm mấy phụ huynh khác nói chuyện mà chỉ tán gẫu với ba của Phó Đông Lâm, Phó Đông Lâm là học sinh thể dục, ba của cậu ta thì có cái gì tốt mà lôi kéo chứ, ở sau lưng còn thêm WeChat, chậc chậc."
Bàn tán về mấy chuyện đàm tiếu này, nước miếng nam sinh nào cũng bay tứ tung.
Nhưng Tần Chung Việt không có hứng thú với mấy vụ đó, hắn cân nhắc lời nam sinh đằng trước nói, bỗng nhiên nhớ tới đời trước cha mẹ cùng em trai của Tạ Trọng Tinh ngẫu nhiên vài lần tìm tới cửa đòi tiền, lúc ấy Tạ Trọng Tinh mới vừa gả cho hắn, Tần Hướng Tiền cho sính lễ một ngàn vạn, kết quả một đồng Tạ Trọng Tinh cũng không cho người trong nhà, còn nói vệ sĩ đuổi cha mẹ ra ngoài......
Lúc ấy trong mắt, trong lòng hắn còn không thoải mái, hắn hỏi Tần Hướng Tiền vì sao phải cưới cho hắn một người vợ khắt khe với chính cha mẹ mình như vậy, Tần Hướng Tiền bảo hắn đừng chỉ nhìn mặt ngoài, mà phải xuyên qua hiện tượng nhìn rõ được bản chất.
Đáng tiếc một đôi mắt này của hắn, ngoại trừ thấy được Tạ Trọng Tinh gấp không chờ nổi muốn bò lên đầu hắn tác oai tác oái ra thì không được thấy bất kỳ bản chất nào.
...... Chẳng lẽ, Tần Hướng Tiền nói bản chất, là về thân phận của Tạ Trọng Tinh?
Tần Chung Việt đột nhiên cảm giác mình mơ hồ phát hiện ra chân tướng, trong nháy mắt hắn đình chỉ ý nghĩ đang tiếp tục mặc sức tưởng tượng.
Trở lại phòng học, Tần Chung Việt thấy Tạ Trọng Tinh đang ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu, ngón tay trắng tinh cầm bút một khắc cũng không ngừng viết chữ trên bài thi, khuôn mặt an tĩnh, tốt đẹp tựa như một bức hoạ cuộn tròn.
Tần Chung Việt hoảng hốt nghĩ, vợ hắn thật là đẹp mắt......
Lại nhanh chóng tỉnh táo, không không không, y đã không phải là vợ hắn nữa rồi.
Sâu trong đáy lòng Tần Chung Việt hiện ra một cảm xúc khác thường, trái tim cũng giống như bởi vì mấy câu nói đó mà ngừng nhảy vài giây.
Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tạ Trọng Tinh.
Một phen hành động này, Tạ Trọng Tinh ngay cả liếc hắn một cái cũng không có, Tần Chung Việt làm bộ làm tịch cầm lấy sách, lật lật vài cái rồi khép lại, tay chống trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Tạ Trọng Tinh, từ lông mi nhỏ, dài mà thanh tú, đến chiếc mũi cao thẳng, tinh xảo, rồi rơi xuống đôi môi no đủ, hồng nhuận của y.
Tầm mắt hắn nóng cháy người, càng ngày càng không có cách nào bỏ qua, Tạ Trọng Tinh nâng mí mắt lên, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Có việc gì không?"
Hầu kết Tần Chung Việt bỗng nhiên trượt vài cái, ánh mắt lập loè.
Hắn không nói lời nào, Tạ Trọng Tinh nhanh chóng dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Trọng Tinh18 tuổi, ánh mắt bình tĩnh mà trong sáng, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo, sắc bén của mười năm sau, nhưng Tần Chung Việt vẫn cảm thấy y là một con sư tử ngủ say, một khi thức tỉnh, vậy thì tất cả mọi người phải quỳ xuống hô to hàng phục.
Đột nhiên Tần Chung Việt có chút miệng đắng lưỡi khô, mắt hắn xẹt qua ánh mắt trong trẻo của Tạ Trọng Tinh, vội vàng rơi xuống nốt lệ chí nho nhỏ, mượt mà dưới mí mắt bên trái kia của y, lần nữa hoảng hốt nhớ tới lúc Tạ Trọng Tinh mới vừa gả cho mình, hắn nhìn nốt lệ chí đó động rồi động dưới ánh đèn, nhịn không được liếm lên nốt lệ chí, kết quả Tạ Trọng Tinh run rẩy nhắm chặt hai mắt, để hắn nếm được một giọt nước mắt, ấm áp, còn có chút mặn.
(*) lệ chí: Nốt ruồi nằm ở dưới mắt bên trái hoặc phải, nhìn giống giọt nước mắt nên có tên gọi lệ chí.
Tần Chung Việt vốn dĩ rất thích nốt lệ chí kia, bởi vì mỗi lần liếm nó, Tạ Trọng Tinh đều dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng sau khi vào công ty làm, y lập tức đi xóa bỏ nó, nghe nói là thấy có vẻ nữ tính, khiến bản thân không đủ khí chất......
Tần Chung Việt nhìn chằm chằm nốt lệ chí, suy nghĩ bay nhảy rất xa.
Tạ Trọng Tinh thấy hắn vẫn không nói chuyện,cuối cùng không đủ kiên nhẫn, dứt khoát xoay mặt đi, tiếp tục làm bài thi.
Tần Chung Việt không nhìn thấy nốt lệ chí kia nữa mới hồi phục tinh thần lại, hắn chần chờ một chút, vươn tay chọc chọc Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh không để ý đến hắn.
Tần Chung Việt lại chọc chọc y.
Tạ Trọng Tinh cũng không ngẩng đầu lên nói, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tần Chung Việt hỏi: "Đặc công mấy người có phát tiền lương không? Bao nhiêu tiền một tháng á?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Một bên nói, một bên nhéo nhéo tay Tạ Trọng Tinh, hắn bắt lấy bàn tay y mở ra để xem, mới phát hiện trong lòng bàn tay với đầu ngón tay Tạ Trọng Tinh có một lớp vết chai mỏng.
Đúng là đại thiếu gia không dính khói lửa nhân gian.
Tạ Trọng Tinh nghĩ.
Y rút tay, nhưng không lấy ra được, thấy Tần Chung Việt sờ sờ, véo véo như chưa từng thấy vết chai, không khỏi có chút không nói nên lời, "Cậu nghĩ mấy vết chai này là từ đâu ra?"
Tần Chung Việt đột nhiên giương mắt nhìn y, đôi mắt lóe ánh sáng, hạ giọng hỏi: "Cậu đây là luyện bắn súng mà ra?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt cười híp mắt, "Tôi hiểu rồi, cỡ tuổi như cậu này, đây là chuyện vô cùng bình thường, cơ bản thì hiện tại tôi cũng hai ba ngày làm một lần."
Đang nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện giường chiếu của bọn họ, trong lòng lộp bộp một cái.
Khó trách Tạ Trọng Tinh tính dục tràn đầy, mỗi ngày đều quấn lấy hắn muốn làm, thì ra là từ nhỏ đã như vậy!
Thì ra là thế, thì ra là thế! Trong mắt Tần Chung Việt lộ ra một loại biểu tình như nhìn thấu Tạ Trọng Tinh.
Cái ánh mắt hiểu rõ này làm mí mắt Tạ Trọng Tinh nhảy dựng lên, môi y giật giật, muốn giải thích, nhưng mà Tần Chung Việt tự giác biết đáp án, chỉ lo buông tay Tạ Trọng Tinh xuống, vỗ vỗ bờ vai của y, nói nhỏ ở bên tai y: "Một giọt tinh mười giọt máu, khoa học nghiên cứu cho thấy quay tay nhiều sẽ trì hoãn dậy thì, tôi thì dậy thì không sai biệt lắm, làm nhiều làm ít cũng không sao, nhưng cậu nên tiết chế một chút, hiện tại từ bỏ, còn có thể cao lên ít nhất năm cm nha!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y bình tĩnh nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi muốn làm sáng tỏ, không phải như cậu nghĩ vậy."
Vẻ mặt Tần Chung Việt chân thành, "Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, cậu không cần lo lắng chuyện tôi sẽ nói ra ngoài, tình dục của con trai không phải là cái tội!"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, ánh mắt xinh đẹp giống như có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, "Cậu đưa lỗ tai lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Tần Chung Việt hiện tại cách Tạ Trọng Tinh gần như vậy, gần đến mức chỉ cách khoảng một bàn tay thôi, hắn có thể rõ ràng thấy được mặt mày non nớt và nhu thuận của Tạ Trọng Tinh, gương mặt trắng nõn kia lại mang theo một chút bầu bĩnh của trẻ con đón ánh nắng sáng sớm, mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, càng hiện lên vẻ xinh đẹp cùng tinh xảo...... Hắn không khỏi xem đến thất thần.
Tạ Trọng Tinh thấy hắn chỉ lo nhìn chằm chằm mình mà không động đậy gì thì để sát mặt vào hắn.
Tần Chung Việt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, trong lòng nhảy dựng, lập tức nhích sang bên cạnh một cái, "Cậu làm gì vậy?"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn phản ứng lớn như vậy, liền trở về chỗ ngồi, ngữ khí bình bình đạm đạm mà nói: "Tôi muốn nói nhỏ cái này với cậu thôi."
Sắc mặt Tần Chung Việt hơi đỏ lên, tim đập đến lợi hại, hắn nuốt nước miếng một cái, trong lòng có chỗ hoài nghi Tạ Trọng Tinh muốn câu dẫn hắn, nhưng hắn không có chứng cứ, trên mặt có chút chần chờ rồi cúi đầu xuống, "......Vậy cậu nói đi."
Tạ Trọng Tinh nhìn lỗ tai hắn đỏ lên, hơi nhướn mi, ghé người qua, ở bên tai hắn nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật."
Lỗ tai Tần Chung Việt có chút mẫn cảm động đậy, chịu đựng không lộn xộn, Tạ Trọng Tinh ngừng một chút, tiếp tục nói: "Vết chai trên tay tôi là do hàng năm tôi nắm một đồ vật có tay cầm mới có."
Tần Chung Việt cũng đè thấp giọng, nhỏ giọng nhả khí hỏi: "Có tay cầm? Có mấy cái vậy?"
Tạ Trọng Tinh ở bên tai hắn, ngữ khí đột nhiên lãnh khốc, "Không, là súng."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, ánh mắt đột nhiên hoảng sợ.
Tạ Trọng Tinh nói nhỏ: "Thật ra tôi là đặc công tổ chức ngầm bồi dưỡng ra."
Lại nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tần Chung Việt, nói: "Vết chai trong tay này là do luyện bắn súng mà có. Nhưng mà không phải là GiGi, là súng thật, súng có thể g.iết người."
(*) GiGi-吉吉: (Vai diễn trong "Goss Ultraman") Gigi, một người ở chiều không gian khác, là một người vũ trụ xuất hiện trong "Goss Ultraman", hắn đã chiến đấu với Goss hai lần nhưng đều bị Goss và con người đánh bại.
Tần Chung Việt: "............"
Tần Chung Việt lập tức ngồi ngay ngắn, kéo ra khoảng cách mấy cm với Tạ Trọng Tinh, an tĩnh như gà.
Tạ Trọng Tinh thấy phản ứng của hắn, khóe môi không khỏi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Bên tai, cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Chỉ là không bao lâu sau, Tần Chung Việt lại tới gần y, thận trọng hỏi: "Cậu...... Cậu là đặc công thật hả?"
Tạ Trọng Tinh cũng thận trọng trả lời: "Hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ."
Tần Chung Việt thầm nghĩ: Khó trách đời trước lạnh lùng như vậy, vừa không có tình người vừa độc tài, thì ra là đã qua huấn luyện, đúng là chuyên nghiệp mà.
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhờ cậu giữ bí mật này giúp tôi."
Tần Chung Việt nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này cũng giống như tôi bảo vệ một thân xử nam của tôi vậy."
Tạ Trọng Tinh: "...... Cái này thì không cần."
Một lát sau, Tần Chung Việt lại cẩn cẩn thận thận hỏi: "Làm phiền xíu, hỏi cậu một vấn đề nữa nha."
Tạ Trọng Tinh nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh như cũ.
Tần Chung Việt thật cẩn thận hỏi: "Vậy cậu đã gi.ết bao nhiêu người rồi?"
Tạ Trọng Tinh dời ánh mắt, bình tĩnh trả lời: "Một người."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn cũng không dám nói chuyện nữa.
Tạ Trọng Tinh vừa lòng mà rút ra một xấp bài thi từ trong ngăn kéo, bắt đầu làm.
Đêm đó, Tần Chung Việt gọi một cú điện thoại cho Lê Quân.
Bên kia của Lê Quân vừa ồn ào vừa nhốn nháo, nói một câu: "Đợi chút."
Đi đến nơi an tĩnh mới hỏi: "Làm sao vậy? Mới chuyển trường một ngày mà đã muốn quay về rồi?"
Tần Chung Việt nói: "Không phải......"
Hắn sửa sang lại tâm tình phức tạp một chút, rồi sau đó nghiêm túc hỏi: "Lê Quân, cậu có biết gì về cái công việc đặc công này không?"
Lê Quân: "Gì?"
"Làm thế nào mới có thể tìm được ông chủ sau màn của đặc công vậy? Nếu đưa tiền thì chuộc được tự do của đặc công không?"
Lê Quân: "......"
Lê Quân chết lặng nghĩ, vì sao chỉ mới một ngày mà anh ta đã không hiểu Tần Chung Việt đang nói cái gì vậy?
Qua mấy ngày sau, Tần Chung Việt đã hòa hợp với người trong lớp như một. Diện mạo của hắn đẹp, vừa cao vừa có tiền nữa, ra tay rộng rãi, tính cách tốt còn bình dân, không tự cao tự đại, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đều có đề tài chung với Tần Chung Việt.
Buổi chiều Tần Chung Việt thường xuyên cùng một số nam sinh trong lớp ra ngoài chơi bóng rổ, trong lúc này đương nhiên sẽ nói tới Tạ Trọng Tinh, đối với dò hỏi của Tần Chung Việt, các nam sinh cậu một câu tôi một câu mà nói chuyện phiếm: "Cậu hỏi Tạ Trọng Tinh sao, người ta là người đẹp à nha, thành tích cũng tốt, chẳng qua rất trầm tính, thần thần bí bí, lúc cậu ta tới báo danh, cha mẹ cũng không hiện diện, nhìn qua cũng thấy keo kiệt rồi, khả năng là nhà nghèo."
"Cô Vương rất thích cậu ta, mà không chỉ cô Vương đâu, ngoại trừ Đậu Minh Mỹ giáo viên tiếng Anh ra, thầy cô các khoa khác đều thích cậu ta."
"Hử, tại sao Đậu Minh Mỹ không thích cậu ấy à? Cậu không biết đó thôi, Đậu Minh Mỹ rất ham danh lợi, chỉ thích ai mà trong nhà có tiền, còn không có tiền thì không phải bị cô ta xem thường đó sao?"
"Anh Tần, anh không phát hiện Đậu Minh Mỹ đối xử với anh rất tốt sao? Nhìn thấy anh đã cười tủm tỉm rồi."
Trò chuyện về Tạ Trọng Tinh, lại kéo tới trên người Đậu Minh Mỹ, mấy nam sinh đều có câu oán hận, "Ý tưởng muốn được kết hôn với kẻ giàu có của Đậu Minh Mỹ gần như được ghi trên mặt cô ta luôn kìa, năm trước họp phụ huynh, không lo tìm mấy phụ huynh khác nói chuyện mà chỉ tán gẫu với ba của Phó Đông Lâm, Phó Đông Lâm là học sinh thể dục, ba của cậu ta thì có cái gì tốt mà lôi kéo chứ, ở sau lưng còn thêm WeChat, chậc chậc."
Bàn tán về mấy chuyện đàm tiếu này, nước miếng nam sinh nào cũng bay tứ tung.
Nhưng Tần Chung Việt không có hứng thú với mấy vụ đó, hắn cân nhắc lời nam sinh đằng trước nói, bỗng nhiên nhớ tới đời trước cha mẹ cùng em trai của Tạ Trọng Tinh ngẫu nhiên vài lần tìm tới cửa đòi tiền, lúc ấy Tạ Trọng Tinh mới vừa gả cho hắn, Tần Hướng Tiền cho sính lễ một ngàn vạn, kết quả một đồng Tạ Trọng Tinh cũng không cho người trong nhà, còn nói vệ sĩ đuổi cha mẹ ra ngoài......
Lúc ấy trong mắt, trong lòng hắn còn không thoải mái, hắn hỏi Tần Hướng Tiền vì sao phải cưới cho hắn một người vợ khắt khe với chính cha mẹ mình như vậy, Tần Hướng Tiền bảo hắn đừng chỉ nhìn mặt ngoài, mà phải xuyên qua hiện tượng nhìn rõ được bản chất.
Đáng tiếc một đôi mắt này của hắn, ngoại trừ thấy được Tạ Trọng Tinh gấp không chờ nổi muốn bò lên đầu hắn tác oai tác oái ra thì không được thấy bất kỳ bản chất nào.
...... Chẳng lẽ, Tần Hướng Tiền nói bản chất, là về thân phận của Tạ Trọng Tinh?
Tần Chung Việt đột nhiên cảm giác mình mơ hồ phát hiện ra chân tướng, trong nháy mắt hắn đình chỉ ý nghĩ đang tiếp tục mặc sức tưởng tượng.
Trở lại phòng học, Tần Chung Việt thấy Tạ Trọng Tinh đang ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu, ngón tay trắng tinh cầm bút một khắc cũng không ngừng viết chữ trên bài thi, khuôn mặt an tĩnh, tốt đẹp tựa như một bức hoạ cuộn tròn.
Tần Chung Việt hoảng hốt nghĩ, vợ hắn thật là đẹp mắt......
Lại nhanh chóng tỉnh táo, không không không, y đã không phải là vợ hắn nữa rồi.
Sâu trong đáy lòng Tần Chung Việt hiện ra một cảm xúc khác thường, trái tim cũng giống như bởi vì mấy câu nói đó mà ngừng nhảy vài giây.
Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tạ Trọng Tinh.
Một phen hành động này, Tạ Trọng Tinh ngay cả liếc hắn một cái cũng không có, Tần Chung Việt làm bộ làm tịch cầm lấy sách, lật lật vài cái rồi khép lại, tay chống trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Tạ Trọng Tinh, từ lông mi nhỏ, dài mà thanh tú, đến chiếc mũi cao thẳng, tinh xảo, rồi rơi xuống đôi môi no đủ, hồng nhuận của y.
Tầm mắt hắn nóng cháy người, càng ngày càng không có cách nào bỏ qua, Tạ Trọng Tinh nâng mí mắt lên, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Có việc gì không?"
Hầu kết Tần Chung Việt bỗng nhiên trượt vài cái, ánh mắt lập loè.
Hắn không nói lời nào, Tạ Trọng Tinh nhanh chóng dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Trọng Tinh18 tuổi, ánh mắt bình tĩnh mà trong sáng, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo, sắc bén của mười năm sau, nhưng Tần Chung Việt vẫn cảm thấy y là một con sư tử ngủ say, một khi thức tỉnh, vậy thì tất cả mọi người phải quỳ xuống hô to hàng phục.
Đột nhiên Tần Chung Việt có chút miệng đắng lưỡi khô, mắt hắn xẹt qua ánh mắt trong trẻo của Tạ Trọng Tinh, vội vàng rơi xuống nốt lệ chí nho nhỏ, mượt mà dưới mí mắt bên trái kia của y, lần nữa hoảng hốt nhớ tới lúc Tạ Trọng Tinh mới vừa gả cho mình, hắn nhìn nốt lệ chí đó động rồi động dưới ánh đèn, nhịn không được liếm lên nốt lệ chí, kết quả Tạ Trọng Tinh run rẩy nhắm chặt hai mắt, để hắn nếm được một giọt nước mắt, ấm áp, còn có chút mặn.
(*) lệ chí: Nốt ruồi nằm ở dưới mắt bên trái hoặc phải, nhìn giống giọt nước mắt nên có tên gọi lệ chí.
Tần Chung Việt vốn dĩ rất thích nốt lệ chí kia, bởi vì mỗi lần liếm nó, Tạ Trọng Tinh đều dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng sau khi vào công ty làm, y lập tức đi xóa bỏ nó, nghe nói là thấy có vẻ nữ tính, khiến bản thân không đủ khí chất......
Tần Chung Việt nhìn chằm chằm nốt lệ chí, suy nghĩ bay nhảy rất xa.
Tạ Trọng Tinh thấy hắn vẫn không nói chuyện,cuối cùng không đủ kiên nhẫn, dứt khoát xoay mặt đi, tiếp tục làm bài thi.
Tần Chung Việt không nhìn thấy nốt lệ chí kia nữa mới hồi phục tinh thần lại, hắn chần chờ một chút, vươn tay chọc chọc Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh không để ý đến hắn.
Tần Chung Việt lại chọc chọc y.
Tạ Trọng Tinh cũng không ngẩng đầu lên nói, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tần Chung Việt hỏi: "Đặc công mấy người có phát tiền lương không? Bao nhiêu tiền một tháng á?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất