Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 1: Cô Gái Nhỏ Tên Là Trương Hưng Tổ

Sau
Năm 1990, trong một làng núi nhỏ ở gần Hàng Châu.

Trương Hưng Tổ năm nay mới chỉ sáu tuổi đang chuẩn bị thức ăn cả một ngày cho mình.

Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết khá mát mẻ, sáng sớm nấu thức ăn cho cả ngày, đặt ở chỗ râm mát thì đến tối cũng sẽ không bị hỏng.

Ông ba vô lương tâm không xứng chức kia của cô đã rời nhà hơn một tháng nay, may mắn thay cô không phải một đứa nhỏ thật sự, nếu không cô đã chết yểu từ lâu rồi.

Đúng vậy, Trương Hưng Tổ là người xuyên việt!

Một người dị năng hệ lôi sinh ra và lớn lên trong tận thế, sau khi tự bạo giữa đám thây ma thì sống lại và trở thành một đứa nhỏ sơ sinh mới tám tháng tuổi.

Đáng tiếc còn chưa đợi cô hưởng thụ mấy năm ấm áp của gia đình, người mẹ có thân thể của Lâm Đại Ngọc, tư tưởng của Phương Thế Ngọc kia của cô đã qua đời.

Để lại một cô bé ba tuổi lẻ loi một mình là cô và ông ba ngốc nghếch đầu thiếu mất một sợi thần kinh sống nương tựa với nhau.

Đúng vậy, cô là một bé gái!

Vào lúc cô vừa sống lại, khi nghe thấy ông ba nhà mình mở miệng gọi một tiếng Trương Hưng Tổ, cô còn tưởng mình đã thay đổi giới tính rồi.



Cho đến khi cô cố gắng một lúc lâu cũng không bắt được chim nhỏ của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ cô là một giai nhân xinh đẹp, trừ sức khỏe hơi yếu, lá gan hơi lớn ra thì về cơ bản đều coi như là bình thường.

Nhưng ông ba kia của cô lại chẳng ra sao cả!

Mặc dù có vẻ ngoài khôi ngô phóng khoáng, khí chất của công tử thế gia, nhưng điều này chỉ giới hạn khi ông không nói chuyện.

Chỉ cần ông vừa mở miệng ra, lúc nào người ta cũng muốn đập chết ông.

Trương Hưng Tổ không chỉ một lần cảm khái, một con người tốt đẹp sao lại mọc ra cái miệng thúi như vậy chứ?

Nhà bọn họ ở giáp biên của một làng núi nhỏ, mặc dù ba cô không ra gì, nhưng cũng là một cao thủ võ lâm, ngày thường cũng không trồng trọt, toàn dựa vào đi săn mà kiếm sống.

Mặc dù cuộc sống không giàu sang, nhưng Trương Hưng Tổ vẫn rất vui, người từng trải qua tận thế đều biết, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.

Nơi đây non xanh nước biếc, sản vật phong phú, chỉ việc mỗi ngày có nước suối sạch và lương thực đầy đủ đã làm Trương Hưng Tổ rất hài lòng rồi.

Cảm ơn món quà của đại thần xuyên việt, không gian tùy thân và dị năng hệ lôi của cô đều còn có thể sử dụng, tin rằng trong thời đại hòa bình này, nhất định cô sẽ sống rất hạnh phúc.



Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có thể lớn lên bình an!

Đây thật sự không phải là do cô lo bò trắng răng!

Mặc dù thời đại này không có nguy hiểm gì, nhưng không ngăn được ba cô tự tạo ra nguy hiểm!

Thương sức khỏe của vợ không tốt, muốn để con gái uống sữa bò thì không có vấn đề gì!

Nhưng ba mẹ nó có thể vắt sữa về rồi hâm nóng lên không?

Xách con gái mới mười tháng tuổi theo, để cô trực tiếp ở dưới thân bò mẹ uống sữa với nghé con là có ý gì hả?

Trong mắt nghé con bị cướp sữa đã bốc lên lửa giận rồi ba có nhìn thấy không?

Mang một cô bé mới hơn một tuổi lên núi săn bắn, ngại mệt nên để cô đợi ở trên cây một lúc cũng miễn cưỡng được tính là một hành động bình thường, nhưng khi xuống núi có phải là ba đã quên mất cái gì rồi không?

Ông anh à ông chỉ có một đứa nhỏ duy nhất thôi đấy, từ lúc nào mà ngay cả dòng độc đinh cũng không đáng giá như vậy rồi!

Cũng may cô khỏe mạnh, còn có linh hồn của người trưởng thành, nếu không có chín cái mạng cũng không đủ để chơi như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau