Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Chương 13: Nhện Cua Quỷ
Bây giờ Trương Hưng Tổ lại có chút muốn làm quen với đồng chí nhỏ thiên chân vô tà này!
Mồi câu tốt như vậy, nếu cầm đi câu cương thi, thì câu con nào sẽ dính ngay con đó, ngay cả thính cũng không cần.
Vào lúc Trương Hưng Tổ tưởng rằng lần đầu xuống mộ của mình sẽ có thể nhanh chóng hoàn thành một cách đơn giản.
Thì đột nhiên phía trước truyền tới những tiếng xoàn xoạt, giống như có rất nhiều thứ đang bò tới đây.
Phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Trương Khởi Linh: “Cẩn thận, có lẽ là côn trùng.”
Anh đại ngành đào mộ không hổ là bách khoa toàn thư trong mộ, lời này vừa dứt, đã có rất nhiều bé đáng yêu lông xù bò đầy đường hầm.
Trương Hưng Tổ rất không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước miếng: “Sao trong núi lại xuất hiện cua to như thế này? Mấy con này không phải là cua biển sao?”
Trương Khởi Linh cạn lời liếc cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Nhện cua quỷ!”
“Hả? Là sao, chủng loại mới à?” Trương Hưng Tổ vừa nghe thì vội vàng hỏi lại: “Cháu trai lớn, cháu từng ăn chưa? So với cua của hồ Dương Trừng thì thế nào?”
Trương Thụy Tùng lập tức kéo con gái ra sau lưng, cầm dao rựa vào tư thế chuẩn bị: “Bắt hai con về thử không phải là sẽ biết sao? Dù sao ba thấy nó nhiều thịt hơn của Hồ Dương Trừng!”
Trương Khởi Linh đang cầm dao rựa chĩa về phía một con nhện cua quỷ, vừa nghe thấy lời này thì suýt quăng cả dao ra ngoài.
Thật sự hết cứu nổi hai tên ham ăn này, không phải đã nói là nhện cua quỷ rồi sao?
Cô bé không biết thì cũng thôi đi, sao ngay cả Trương Thụy Tùng cũng không bình thường như thế?
Trương Khởi Linh không định giải thích thêm với bọn họ, con dao rựa trong tay múa may trên dưới, nhanh chóng chém chết mười mấy con.
Trương Thụy Tùng chỉ đang làm sôi động bầu không khí mà thôi, tốt xấu gì ông cũng từng học ở lớp chính quy của đại học trộm mộ nhà họ Trương, sao có thể không biết được!
Sách giáo khoa tiểu học dành cho những đứa nhỏ nhà họ Trương bọn họ đều vẽ các loại quái vật có thể gặp được trong cổ mộ, loại nhện cua quỷ này chỉ có vẻ ngoài giống với cua, nhưng trên thực tế lại là một loại nhện.
Trương Hưng Tổ thấy mấy con cua đó bò tới thì cũng gia nhập vào cuộc chiến, nhưng không nghĩ tới vỏ của mấy con cua này lại rất cứng, cô không dùng lực thật mạnh thì thật sự không chém được.
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra bí quyết, mặc dù những con cua này có vỏ cứng, nhưng mà phần khớp chân lại rất yếu.
Chém ngang dao rựa trên mặt đất một cái là có thể đánh gãy được chân bọn nó, sau khi không có chân, bọn nó chỉ còn chừa lại cái mai tròn ung ủng, lúc này Trương Hưng Tổ dùng chân nhỏ đá một cái là đã lật ngược được bọn nó lên.
Mặc dù thứ này chỉ to bằng quả dừa, nhưng thắng ở cái số lượng nhiều, bò rậm rạp chằng chịt khắp cả đường hầm, làm người ta nhìn vào chỉ muốn phát tác chứng sợ lỗ.
Trương Khởi Linh vừa chém vừa phổ cập khoa học cho cô: “Nhện cua quỷ là một loại nhện sống dưới nước!
Có vẻ ngoài giống cua nhưng lại không thể ăn, tơ nhện có độc!
Cấu trúc xã hội giống với loài kiến, nơi này chắc sẽ có một con nhện mẹ.”
Trương Hưng Tổ vừa nghe bảo thứ này là nhện chứ không phải là cua thì lập tức nổi lên một tầng da gà!
Mặc dù hai loại này đều có tám chân, nhưng chuyên gia ăn uống vẫn luôn không có thiện cảm gì với những thứ không thể ăn.
Nhện cua quỷ chỉ là sinh vật có độc tính thấp, cũng chỉ có thể hù dọa những tên trộm mộ bình thường, với người nhà họ Trương thì nó hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Nếu không phải để rèn luyện cô, hai vị đại thần này đã tung máu kỳ lân, làm cho những quái vật tám chân này chạy đi từ lâu rồi.
Mặc dù đầu óc của quái vật không tốt như con người, nhưng bản năng tránh hại tìm lợi thì vẫn có, sau khi thi thể của nhện cua quỷ phủ thành một lớp dày trong đường hầm.
Cuối cùng những bé ngốc nghếch lông xù này cũng đã biết chạy trốn.
Trương Hưng Tổ vừa thấy vậy thì lập tức xách dao đuổi theo phía sau!
Ba ngốc của cô thấy con gái đuổi theo thì vội vàng hô to: “Đứa nhỏ ngốc, thứ này không ngon, con đừng đuổi theo nữa!”
Mồi câu tốt như vậy, nếu cầm đi câu cương thi, thì câu con nào sẽ dính ngay con đó, ngay cả thính cũng không cần.
Vào lúc Trương Hưng Tổ tưởng rằng lần đầu xuống mộ của mình sẽ có thể nhanh chóng hoàn thành một cách đơn giản.
Thì đột nhiên phía trước truyền tới những tiếng xoàn xoạt, giống như có rất nhiều thứ đang bò tới đây.
Phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Trương Khởi Linh: “Cẩn thận, có lẽ là côn trùng.”
Anh đại ngành đào mộ không hổ là bách khoa toàn thư trong mộ, lời này vừa dứt, đã có rất nhiều bé đáng yêu lông xù bò đầy đường hầm.
Trương Hưng Tổ rất không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước miếng: “Sao trong núi lại xuất hiện cua to như thế này? Mấy con này không phải là cua biển sao?”
Trương Khởi Linh cạn lời liếc cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Nhện cua quỷ!”
“Hả? Là sao, chủng loại mới à?” Trương Hưng Tổ vừa nghe thì vội vàng hỏi lại: “Cháu trai lớn, cháu từng ăn chưa? So với cua của hồ Dương Trừng thì thế nào?”
Trương Thụy Tùng lập tức kéo con gái ra sau lưng, cầm dao rựa vào tư thế chuẩn bị: “Bắt hai con về thử không phải là sẽ biết sao? Dù sao ba thấy nó nhiều thịt hơn của Hồ Dương Trừng!”
Trương Khởi Linh đang cầm dao rựa chĩa về phía một con nhện cua quỷ, vừa nghe thấy lời này thì suýt quăng cả dao ra ngoài.
Thật sự hết cứu nổi hai tên ham ăn này, không phải đã nói là nhện cua quỷ rồi sao?
Cô bé không biết thì cũng thôi đi, sao ngay cả Trương Thụy Tùng cũng không bình thường như thế?
Trương Khởi Linh không định giải thích thêm với bọn họ, con dao rựa trong tay múa may trên dưới, nhanh chóng chém chết mười mấy con.
Trương Thụy Tùng chỉ đang làm sôi động bầu không khí mà thôi, tốt xấu gì ông cũng từng học ở lớp chính quy của đại học trộm mộ nhà họ Trương, sao có thể không biết được!
Sách giáo khoa tiểu học dành cho những đứa nhỏ nhà họ Trương bọn họ đều vẽ các loại quái vật có thể gặp được trong cổ mộ, loại nhện cua quỷ này chỉ có vẻ ngoài giống với cua, nhưng trên thực tế lại là một loại nhện.
Trương Hưng Tổ thấy mấy con cua đó bò tới thì cũng gia nhập vào cuộc chiến, nhưng không nghĩ tới vỏ của mấy con cua này lại rất cứng, cô không dùng lực thật mạnh thì thật sự không chém được.
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra bí quyết, mặc dù những con cua này có vỏ cứng, nhưng mà phần khớp chân lại rất yếu.
Chém ngang dao rựa trên mặt đất một cái là có thể đánh gãy được chân bọn nó, sau khi không có chân, bọn nó chỉ còn chừa lại cái mai tròn ung ủng, lúc này Trương Hưng Tổ dùng chân nhỏ đá một cái là đã lật ngược được bọn nó lên.
Mặc dù thứ này chỉ to bằng quả dừa, nhưng thắng ở cái số lượng nhiều, bò rậm rạp chằng chịt khắp cả đường hầm, làm người ta nhìn vào chỉ muốn phát tác chứng sợ lỗ.
Trương Khởi Linh vừa chém vừa phổ cập khoa học cho cô: “Nhện cua quỷ là một loại nhện sống dưới nước!
Có vẻ ngoài giống cua nhưng lại không thể ăn, tơ nhện có độc!
Cấu trúc xã hội giống với loài kiến, nơi này chắc sẽ có một con nhện mẹ.”
Trương Hưng Tổ vừa nghe bảo thứ này là nhện chứ không phải là cua thì lập tức nổi lên một tầng da gà!
Mặc dù hai loại này đều có tám chân, nhưng chuyên gia ăn uống vẫn luôn không có thiện cảm gì với những thứ không thể ăn.
Nhện cua quỷ chỉ là sinh vật có độc tính thấp, cũng chỉ có thể hù dọa những tên trộm mộ bình thường, với người nhà họ Trương thì nó hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Nếu không phải để rèn luyện cô, hai vị đại thần này đã tung máu kỳ lân, làm cho những quái vật tám chân này chạy đi từ lâu rồi.
Mặc dù đầu óc của quái vật không tốt như con người, nhưng bản năng tránh hại tìm lợi thì vẫn có, sau khi thi thể của nhện cua quỷ phủ thành một lớp dày trong đường hầm.
Cuối cùng những bé ngốc nghếch lông xù này cũng đã biết chạy trốn.
Trương Hưng Tổ vừa thấy vậy thì lập tức xách dao đuổi theo phía sau!
Ba ngốc của cô thấy con gái đuổi theo thì vội vàng hô to: “Đứa nhỏ ngốc, thứ này không ngon, con đừng đuổi theo nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất