Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Chương 20: Mẹ Chồng Nàng Dâu
Mẹ của tướng quân cũng không phải là dạng người xảo quyệt độc ác, mặc dù có hơi phê bình kín đáo về việc con trai thành thân cưới một người phụ nữ ngoại tộc ở Đại Lý, nhưng cũng biết quận chúa nhà người ta không sai.
Hơn nữa còn dùng vàng bạc châu báu nhà người ta mới có thể lên chức, vì vậy cũng không muốn gây khó dễ con dâu!
Đáng tiếc hoàn cảnh sinh hoạt của hai người khác nhau, nhận thức về rất nhiều thứ cũng có sai lệch rất lớn.
Quận chúa đột nhiên từ Đại Lý ấm áp ẩm ướt tới Biện Kinh khô hanh, luôn cảm thấy thân thể không thoải mái, đáng tiếc bắt mạch lại không hề chuẩn ra được chứng bệnh gì!
Chỉ nói là không quen thuỷ thổ, dần dần thích ứng là được.
Mà hết lần này tới lần khác bên lão phu nhân, mỗi trưa cô đều phải đi qua gắp thức ăn cho bà, làm quận chúa mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần, khó tránh khỏi tâm trạng có hơi giảm sút, nụ cười cũng gượng gạo.
Mà lão phu nhân cũng vô cùng uất ức!
Con dâu nhà người ta sớm khuya hầu hạ mẹ chồng, mỗi ngày vào giờ Hợi là phải bưng chậu hầu hạ mẹ chồng rửa mặt chải đầu.
Bà thông cảm con dâu gả xa đã đủ khoan dung, chỉ mỗi ngày buổi trưa bảo cô gắp cho hai miếng thức ăn, kết quả cô còn xị mặt không cười, nhìn mà làm người ta cảm thấy chán chường.
Tướng quân mới nhậm chức nên công việc bận rộn, mỗi ngày đều mệt tới đặt đầu là ngủ, không để ý tới việc an ủi vợ đang tủi thân, trong lòng quận chúa buồn khổ, cảm thấy cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Sự không hài lòng của lão phu nhân càng ngày càng nhiều hơn, ban đầu nghe nói thân thể con dâu không thoải mái cũng mời thầy thuốc tới xem.
Nhưng thầy thuốc người ta đã nói cô không sao cả, còn ngày nào cũng bày ra dáng vẻ muốn sống muốn chết, vậy không phải chính là không muốn hầu hạ mẹ chồng hay sao?
Mẹ chồng con dâu hai người đều cảm thấy mình rất tủi thân, nhưng vì gia đình hòa thuận nên vẫn lựa chọn tự mình nhẫn nhịn!
Trướng quân vừa thương vợ cũng lại thương mẹ, huống chi hai người đều không tính là sai, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Ngày xưa mẹ hầu hạ bà nội hắn, ngày nào cũng trời còn chưa sáng đã ở cửa đợi hầu hạ, pha trà rót nước bóp vai đấm lưng, chưa từng dám sơ suất.
Bây giờ chỉ bảo quận chúa hầu hạ một bữa cơm trưa, thật sự đã được coi là vô cùng yêu thương rồi.
Nhưng nhìn vợ tinh thần tiều tụy, mặt cũng gầy đi rất nhiều, tướng quân cũng không nói ra được lời trách cứ.
Ngay cả người tập võ như hắn khi mới về kinh cũng có hơi không quen, chứ càng đừng nói tới quận chúa mảnh mai, bảo cô ấy ngày nào cũng đi hầu hạ mẹ mình ăn cơm, cũng quả thật có hơi làm khó.
Cuối cùng lão phu nhân đau lòng con trai phải lo lắng, không nỡ để tướng quân phiền lòng, đã miễn cho quận chúa hầu hạ bữa trưa, nhưng mà trong lòng đã chôn xuống sự oán giận.
Có câu nói gọi là không sợ không có chuyện tốt chỉ sợ không có người tốt, bình thường lão phu nhân cũng sẽ tham gia vài cuộc tụ tập của các phu nhân nhà quan lại.
Mà nhóm phụ nữ ở với nhau, đề tài trừ quần áo trang sức ra thì chính là con trai cháu trai!
Có phu nhân ghen tỵ tướng quân cưới được nàng dâu giàu có thì gây xích mích ly gián, nói tướng quân kết hôn ba năm vẫn chưa có con, cần phải nạp thiếp để nối dõi tông đường!
Lão phu nhân không muốn bị người khác chê cười, chỉ có thể thanh minh cho con dâu, nói là đang tìm, còn chưa gặp được người tốt.
Sau khi trở về thì nói chuyện này cho quận chúa, bảo cô ấy tranh thủ nạp thiếp cho tướng quân, tránh cho người khác nói năng.
Phải nói lão phu nhân cũng tính là có lòng tốt, bởi vì tập tục của triều Tống khi đó quả thật là như vậy.
Con cái nối dõi không nhiều còn không nạp thiếp cho chồng thì là vợ không làm tròn bổn phận, ở bên ngoài sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng với quận chúa mà nói, lời này lại giống như đâm một con dao nhọn vào trong tim cô ấy!
Bình thường để lấy lòng mẹ chồng, cô tặng vàng bạc châu báu không ít lần, sau khi thân thể thích ứng với môi trường cũng học sớm chiều hầu hạ mẹ chồng, tại sao mẹ chồng lại ác độc như vậy, bảo cô chia sẻ chồng với những người phụ nữ khác?
Quận chúa kiên quyết từ chối chuyện nạp thiếp cho tướng quân, lão phu nhân vô cùng tức giận, hai người phụ nữ ngoài mặt thì hòa bình đã rơi vào chiến tranh lạnh!
Hơn nữa còn dùng vàng bạc châu báu nhà người ta mới có thể lên chức, vì vậy cũng không muốn gây khó dễ con dâu!
Đáng tiếc hoàn cảnh sinh hoạt của hai người khác nhau, nhận thức về rất nhiều thứ cũng có sai lệch rất lớn.
Quận chúa đột nhiên từ Đại Lý ấm áp ẩm ướt tới Biện Kinh khô hanh, luôn cảm thấy thân thể không thoải mái, đáng tiếc bắt mạch lại không hề chuẩn ra được chứng bệnh gì!
Chỉ nói là không quen thuỷ thổ, dần dần thích ứng là được.
Mà hết lần này tới lần khác bên lão phu nhân, mỗi trưa cô đều phải đi qua gắp thức ăn cho bà, làm quận chúa mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần, khó tránh khỏi tâm trạng có hơi giảm sút, nụ cười cũng gượng gạo.
Mà lão phu nhân cũng vô cùng uất ức!
Con dâu nhà người ta sớm khuya hầu hạ mẹ chồng, mỗi ngày vào giờ Hợi là phải bưng chậu hầu hạ mẹ chồng rửa mặt chải đầu.
Bà thông cảm con dâu gả xa đã đủ khoan dung, chỉ mỗi ngày buổi trưa bảo cô gắp cho hai miếng thức ăn, kết quả cô còn xị mặt không cười, nhìn mà làm người ta cảm thấy chán chường.
Tướng quân mới nhậm chức nên công việc bận rộn, mỗi ngày đều mệt tới đặt đầu là ngủ, không để ý tới việc an ủi vợ đang tủi thân, trong lòng quận chúa buồn khổ, cảm thấy cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Sự không hài lòng của lão phu nhân càng ngày càng nhiều hơn, ban đầu nghe nói thân thể con dâu không thoải mái cũng mời thầy thuốc tới xem.
Nhưng thầy thuốc người ta đã nói cô không sao cả, còn ngày nào cũng bày ra dáng vẻ muốn sống muốn chết, vậy không phải chính là không muốn hầu hạ mẹ chồng hay sao?
Mẹ chồng con dâu hai người đều cảm thấy mình rất tủi thân, nhưng vì gia đình hòa thuận nên vẫn lựa chọn tự mình nhẫn nhịn!
Trướng quân vừa thương vợ cũng lại thương mẹ, huống chi hai người đều không tính là sai, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Ngày xưa mẹ hầu hạ bà nội hắn, ngày nào cũng trời còn chưa sáng đã ở cửa đợi hầu hạ, pha trà rót nước bóp vai đấm lưng, chưa từng dám sơ suất.
Bây giờ chỉ bảo quận chúa hầu hạ một bữa cơm trưa, thật sự đã được coi là vô cùng yêu thương rồi.
Nhưng nhìn vợ tinh thần tiều tụy, mặt cũng gầy đi rất nhiều, tướng quân cũng không nói ra được lời trách cứ.
Ngay cả người tập võ như hắn khi mới về kinh cũng có hơi không quen, chứ càng đừng nói tới quận chúa mảnh mai, bảo cô ấy ngày nào cũng đi hầu hạ mẹ mình ăn cơm, cũng quả thật có hơi làm khó.
Cuối cùng lão phu nhân đau lòng con trai phải lo lắng, không nỡ để tướng quân phiền lòng, đã miễn cho quận chúa hầu hạ bữa trưa, nhưng mà trong lòng đã chôn xuống sự oán giận.
Có câu nói gọi là không sợ không có chuyện tốt chỉ sợ không có người tốt, bình thường lão phu nhân cũng sẽ tham gia vài cuộc tụ tập của các phu nhân nhà quan lại.
Mà nhóm phụ nữ ở với nhau, đề tài trừ quần áo trang sức ra thì chính là con trai cháu trai!
Có phu nhân ghen tỵ tướng quân cưới được nàng dâu giàu có thì gây xích mích ly gián, nói tướng quân kết hôn ba năm vẫn chưa có con, cần phải nạp thiếp để nối dõi tông đường!
Lão phu nhân không muốn bị người khác chê cười, chỉ có thể thanh minh cho con dâu, nói là đang tìm, còn chưa gặp được người tốt.
Sau khi trở về thì nói chuyện này cho quận chúa, bảo cô ấy tranh thủ nạp thiếp cho tướng quân, tránh cho người khác nói năng.
Phải nói lão phu nhân cũng tính là có lòng tốt, bởi vì tập tục của triều Tống khi đó quả thật là như vậy.
Con cái nối dõi không nhiều còn không nạp thiếp cho chồng thì là vợ không làm tròn bổn phận, ở bên ngoài sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng với quận chúa mà nói, lời này lại giống như đâm một con dao nhọn vào trong tim cô ấy!
Bình thường để lấy lòng mẹ chồng, cô tặng vàng bạc châu báu không ít lần, sau khi thân thể thích ứng với môi trường cũng học sớm chiều hầu hạ mẹ chồng, tại sao mẹ chồng lại ác độc như vậy, bảo cô chia sẻ chồng với những người phụ nữ khác?
Quận chúa kiên quyết từ chối chuyện nạp thiếp cho tướng quân, lão phu nhân vô cùng tức giận, hai người phụ nữ ngoài mặt thì hòa bình đã rơi vào chiến tranh lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất