Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Chương 33: Đau Lòng
Trương Hưng Tổ nhìn thiết bị truyền tin mà nghe nói bây giờ là rất tiên tiến đó, chỉ cảm thấy rất cạn lời.
Ở thời đại của cô, thứ này đã trở thành đồ trong truyền thuyết từ lâu, trong mắt cô, khác biệt duy nhất của cái này so với đồ cổ, là nó có cũ hơn nữa cũng không đáng tiền.
Trương Khởi Linh gật đầu, cầm lấy đồ rồi rời đi.
Trương Hưng Tổ vừa nhìn là đã biết Trương Khởi Linh hoàn toàn không để ý đã lấy cái gì, vì vậy chỉ có thể bất lực nhún vai với Giải Liên Hoàn: “Anh trai, đưa em đồ sạc điện đi! Thứ này đâu phải là sạc một lần dùng cả đời.”
Trần Văn Cẩm lập tức phì cười, Giải Liên Hoàn có hơi lúng túng tìm thiết bị sạc đưa qua, anh ta nhất thời sơ ý nên quên mất!
Trương Hưng Tổ nhìn ông ba với vẻ mặt không hiểu gì cả và cháu trai lớn của mình mà cảm thấy mệt tim.
Hai tên cổ lỗ sĩ này hoàn toàn không theo kịp biến hóa của thời đại, mà tư tưởng của cô lại vượt qua thời đại này quá nhiều năm.
Vì vậy ba người bọn họ đều tính là thiếu thốn thường thức sinh hoạt.
Ba người về lại viện điều dưỡng, quen cửa quen nẻo đi lên tới tầng ba, men theo quầy tủ của phòng 306, đi xuống dưới tầng ngầm dưới lòng đất.
Đúng là Trương Khởi Linh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, anh hí hoáy với chiếc quan tài đá màu đen kia một lúc, vậy mà lại mở ra được một cái cửa hang ở phần đáy của quan tài.
Anh dẫn hai người lẻn vào bên trong, sau khi đi qua một cái cầu thang rất dài thì xuống tới tầng tiếp theo của tầng hầm.
Nếu như nói tầng hầm phía trên chỉ có thể coi là âm u, vậy chỗ này có thể được gọi là địa ngục nhân gian.
Phòng giam do từng hàng từng hàng rào sắt vây thành, vách tường và trên sàn đều là những mảng vết máu màu nâu đen lớn, còn tỏa ra mấy mùi khó ngửi.
Đi dọc theo một hành lang chật hẹp, mấy người đi tới trước một cánh cửa lớn do thép đen thật dày tạo thành.
Có lẽ bởi vì chuyển đi khá vội vàng, cửa cũng không được khóa, bọn họ vào trong rất dễ dàng.
Hẳn chỗ này là một phòng thí nghiệm cỡ lớn, trên những kệ hàng bằng sắt bày đầy những chai chai lọ lọ, còn có mấy cái giường sắt kèm theo dây xích.
Trương Khởi Linh đột nhiên chống tay lên vách tường, sắc mặt tái mét, vẻ mặt đau đớn, giống như là đang nhớ lại chuyện cũ kinh khủng nào đó.
Sắc mặt Trương Thụy Tùng cũng không dễ nhìn, bọn họ đã cứu tộc trưởng từ chính chỗ này.
Khi đó Trương Khởi Linh bị xích sắt khóa ở trên giường, bị rút đi rất nhiều máu, vô cùng yếu ớt.
Trương Hưng Tổ nhìn Trương Khởi Linh hiếm thấy lộ ra vẻ yếu ớt, trong lòng không biết là mùi vị gì, ai ai cũng sùng bái sự mạnh mẽ của Trương Khởi Linh, nhưng ai biết được phần mạnh mẽ này là đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới luyện thành được?
Trong cả đạo mộ bút ký, Trương Khởi Linh không ngừng cứu người, khi anh bị người khác hành hạ, có phải là cũng hy vọng có người có thể cứu mình hay không?
Trương Khởi Linh vừa bị ký ức thống khổ trong đầu gây chấn động, sau khi hòa hoãn lại thì phát hiện ra cô nhỏ đang lặng yên rơi nước mắt.
Anh sờ đầu cô nhỏ dỗ dành một câu: “Đừng khóc, qua rồi!”
Cô cũng biết cháu trai lớn không biết dỗ người ta, thế là ừ một tiếng, rồi theo bọn họ lục soát những tủ sắt kia.
Thật ra trong lòng cô vẫn vô cùng chua xót, chuyện này đã qua rồi, nhưng những vết thương để lại ở sâu trong linh hồn sao có thể qua được!
Mặc dù Đạo Mễ cứ thích coi Trương Khởi Linh là thần, nhưng rốt cuộc anh không phải là thần chân chính!
Uống nhiều cũng nôn đánh nhiều cũng đau, ăn được đồ ăn mình thích cũng sẽ vui vẻ, anh cũng là người có máu có thịt.
Tại sao thế giới không thể đối xử tử tế với anh một chút?
Vào lúc Trương Hưng Tổ đang nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng bên Trương Thụy Tùng đã tìm được vài đồ vật hữu dụng.
Ông phát hiện ra hai tờ báo cáo thí nghiệm ở dưới đáy tủ sắt, hình như là số liệu thí nghiệm có liên quan tới việc chuyển máu kỳ lân lên trên người người bình thường có thể làm chậm lão hóa hay không!
Căn cứ vào số liệu, trong máu kỳ lân có tế bào hoạt tính đặc biệt.
Sau khi chuyển vào cơ thể người bình thường, không những không thể làm chậm lão hóa, mà ngược lại sẽ dẫn tới bản thân người đó sẽ bị cắn nuốt mất một lượng lớn hồng cầu, từ đó xuất hiện tượng thiếu sắt thiếu máu.
Ở thời đại của cô, thứ này đã trở thành đồ trong truyền thuyết từ lâu, trong mắt cô, khác biệt duy nhất của cái này so với đồ cổ, là nó có cũ hơn nữa cũng không đáng tiền.
Trương Khởi Linh gật đầu, cầm lấy đồ rồi rời đi.
Trương Hưng Tổ vừa nhìn là đã biết Trương Khởi Linh hoàn toàn không để ý đã lấy cái gì, vì vậy chỉ có thể bất lực nhún vai với Giải Liên Hoàn: “Anh trai, đưa em đồ sạc điện đi! Thứ này đâu phải là sạc một lần dùng cả đời.”
Trần Văn Cẩm lập tức phì cười, Giải Liên Hoàn có hơi lúng túng tìm thiết bị sạc đưa qua, anh ta nhất thời sơ ý nên quên mất!
Trương Hưng Tổ nhìn ông ba với vẻ mặt không hiểu gì cả và cháu trai lớn của mình mà cảm thấy mệt tim.
Hai tên cổ lỗ sĩ này hoàn toàn không theo kịp biến hóa của thời đại, mà tư tưởng của cô lại vượt qua thời đại này quá nhiều năm.
Vì vậy ba người bọn họ đều tính là thiếu thốn thường thức sinh hoạt.
Ba người về lại viện điều dưỡng, quen cửa quen nẻo đi lên tới tầng ba, men theo quầy tủ của phòng 306, đi xuống dưới tầng ngầm dưới lòng đất.
Đúng là Trương Khởi Linh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, anh hí hoáy với chiếc quan tài đá màu đen kia một lúc, vậy mà lại mở ra được một cái cửa hang ở phần đáy của quan tài.
Anh dẫn hai người lẻn vào bên trong, sau khi đi qua một cái cầu thang rất dài thì xuống tới tầng tiếp theo của tầng hầm.
Nếu như nói tầng hầm phía trên chỉ có thể coi là âm u, vậy chỗ này có thể được gọi là địa ngục nhân gian.
Phòng giam do từng hàng từng hàng rào sắt vây thành, vách tường và trên sàn đều là những mảng vết máu màu nâu đen lớn, còn tỏa ra mấy mùi khó ngửi.
Đi dọc theo một hành lang chật hẹp, mấy người đi tới trước một cánh cửa lớn do thép đen thật dày tạo thành.
Có lẽ bởi vì chuyển đi khá vội vàng, cửa cũng không được khóa, bọn họ vào trong rất dễ dàng.
Hẳn chỗ này là một phòng thí nghiệm cỡ lớn, trên những kệ hàng bằng sắt bày đầy những chai chai lọ lọ, còn có mấy cái giường sắt kèm theo dây xích.
Trương Khởi Linh đột nhiên chống tay lên vách tường, sắc mặt tái mét, vẻ mặt đau đớn, giống như là đang nhớ lại chuyện cũ kinh khủng nào đó.
Sắc mặt Trương Thụy Tùng cũng không dễ nhìn, bọn họ đã cứu tộc trưởng từ chính chỗ này.
Khi đó Trương Khởi Linh bị xích sắt khóa ở trên giường, bị rút đi rất nhiều máu, vô cùng yếu ớt.
Trương Hưng Tổ nhìn Trương Khởi Linh hiếm thấy lộ ra vẻ yếu ớt, trong lòng không biết là mùi vị gì, ai ai cũng sùng bái sự mạnh mẽ của Trương Khởi Linh, nhưng ai biết được phần mạnh mẽ này là đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới luyện thành được?
Trong cả đạo mộ bút ký, Trương Khởi Linh không ngừng cứu người, khi anh bị người khác hành hạ, có phải là cũng hy vọng có người có thể cứu mình hay không?
Trương Khởi Linh vừa bị ký ức thống khổ trong đầu gây chấn động, sau khi hòa hoãn lại thì phát hiện ra cô nhỏ đang lặng yên rơi nước mắt.
Anh sờ đầu cô nhỏ dỗ dành một câu: “Đừng khóc, qua rồi!”
Cô cũng biết cháu trai lớn không biết dỗ người ta, thế là ừ một tiếng, rồi theo bọn họ lục soát những tủ sắt kia.
Thật ra trong lòng cô vẫn vô cùng chua xót, chuyện này đã qua rồi, nhưng những vết thương để lại ở sâu trong linh hồn sao có thể qua được!
Mặc dù Đạo Mễ cứ thích coi Trương Khởi Linh là thần, nhưng rốt cuộc anh không phải là thần chân chính!
Uống nhiều cũng nôn đánh nhiều cũng đau, ăn được đồ ăn mình thích cũng sẽ vui vẻ, anh cũng là người có máu có thịt.
Tại sao thế giới không thể đối xử tử tế với anh một chút?
Vào lúc Trương Hưng Tổ đang nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng bên Trương Thụy Tùng đã tìm được vài đồ vật hữu dụng.
Ông phát hiện ra hai tờ báo cáo thí nghiệm ở dưới đáy tủ sắt, hình như là số liệu thí nghiệm có liên quan tới việc chuyển máu kỳ lân lên trên người người bình thường có thể làm chậm lão hóa hay không!
Căn cứ vào số liệu, trong máu kỳ lân có tế bào hoạt tính đặc biệt.
Sau khi chuyển vào cơ thể người bình thường, không những không thể làm chậm lão hóa, mà ngược lại sẽ dẫn tới bản thân người đó sẽ bị cắn nuốt mất một lượng lớn hồng cầu, từ đó xuất hiện tượng thiếu sắt thiếu máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất