Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Chương 39: Canh Cửa
Trương Hưng Tổ không thể tin được, phản bác lại: “Chung cực gì? Rõ ràng chính là chung cực!”
Không đúng, cô muốn nói là kết cục!
Đậu má, chỗ này có bug à?
“Tại sao con không nói ra được?”
Trương Khởi Linh xoa đầu cô: “Hẳn thứ mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau, nhưng chúng tôi không nói ra được! Cũng đừng thử đi nói với người khác thứ nhóc nhìn thấy ở đây.”
Trương Hưng Tổ thật sự không biết nói sao, chẳng trách trong nguyên tác, người nhà họ Uông cứ phải tìm rắn lông đen ghi lại ký ức của Uông Thương Hải.
Hóa ra nhìn thấy gì ở bên trong hoàn toàn không thể nói với người khác thông qua ngôn ngữ và chữ viết, thế này cũng quá làm người ta đau trứng.
“Vậy chúng ta phải làm cái gì? Đánh thức con vật này sao?”
Trương Thụy Tùng sờ búi tóc nhỏ của con gái cưng: “Xin lỗi con, ba phải ở chỗ này canh cửa!”
Trương Hưng Tổ lập tức xù lông: “What are you, nói gì đấy? Có phải là ba quên mất mình còn có một con gái phải nuôi không? Vứt bỏ trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy!”
Trương Thụy Tùng cười khổ: “Nếu như có thể, ba cũng muốn ở bên con cùng con lớn lên. Ba cũng có nỗi khổ tâm, con gái ngoan, sau này hãy sống thật tốt với tộc trưởng, ba xin lỗi!”
Trương Hưng Tổ mới vừa định mắng, đột nhiên trước mắt cô tối sầm rồi ngất xỉu.
Đậu má, ông già chết tiệt này, ba không giảng võ đức!
Trương Khởi Linh đỡ lấy cô nhỏ đang mềm nhũn ngã xuống, bình tĩnh nhìn Trương Thụy Tùng.
Sau khi hai người nhìn nhau năm phút, Trương Thụy Tùng thở dài một tiếng: “Tộc trưởng, tôi chưa tiến hóa ra loại công năng đó! Thật sự nhìn không hiểu, ngài có thể nói chuyện không? Tôi cảm thấy ngôn ngữ mới là con đường giao lưu của người bình thường.”
Trương Khởi Linh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Nhất định phải như vậy sao? Nhóc này thì làm sao?”
Trương Thụy Tùng vuốt ve gương mặt nhỏ của con gái: “Hẳn tộc trưởng cũng đã nhìn thấy sứ mệnh của mình. Tôi có thể tranh thủ được thời gian khoảng mười lăm năm cho ngài.
Con bé phải kính nhờ ngài rồi, trông coi nó một chút, đừng để nó càn quấy là được, sau này đoán chừng ngài phải dựa vào nó nuôi sống đấy!”
Trương Khởi Linh cạn lời, nói sự thật mất lòng gì vậy chứ!
Khi ông gửi gắm không thể nghiêm túc một chút sao?
Đại Trương Ca đang dùng mặt mắng người, tiếc rằng tên trước mặt xem không hiểu, anh chỉ có thể ôm lấy cô nhỏ rời khỏi cửa thanh đồng.
Khi Trương Hưng Tổ tỉnh lại đã tới chỗ suối nước nóng, hốc mắt cô ửng đỏ nhìn Trương Khởi Linh: “Ông già đó nói gì với cháu thế?
Đậu má, có lầm gì không vậy?
Để một người tàn phế cấp chín trong sinh hoạt như cháu dẫn theo một vị thành niên như cô sống qua ngày?
Tại sao ông ấy phải canh cánh cửa nát đó?
Không biết? Vậy cháu biết cái gì?
15 năm?
15 năm sau cô đã trưởng thành rồi, ông ấy ra thì làm cái gì?
Bảo cô dưỡng lão cho ổng? Thế này có gì khác với mấy tên đàn ông cặn bã bỏ rơi vợ con kia chứ?
Cháu nuôi cô? Cháu nuôi cô cái lông ý!
Cháu đừng để mình lạc mất là cô đã A Di Đà Phật rồi!
Đậu má, cháu trai lớn, tốt xấu gì cháu cũng nói một câu đi chứ, cô tự nói chuyện một mình thế này nhìn thật sự rất ngốc!”
Cuối cùng Trương Khởi Linh cũng lên tiếng: “Con gái không được nói tục!”
Trương Hưng Tổ trừng anh: “Cháu vẫn nên ngậm miệng đi! Tắt nốt cả chữ trên mặt nữa, mặt cháu làm ồn tới cô.”
Trương Khởi Linh chỉ đành quay người đi, anh còn định an ủi trẻ mồ côi mới ra lò này một chút, người này đúng là lãng phí tình cảm của anh mà.
Trương Hưng Tổ ở phía sau Trương Khởi Linh lẩm bẩm nói: “Nhất định ông già thối đó đã nhìn thấy mẹ ở trong ảo cảnh.
Ổng chính là một tên nghe lời vợ không có tiết tháo!
Hai người bọn họ là yêu thật lòng, cô chỉ là thêm cho đủ số!
Cháu trai, cháu không biết bọn họ quá đáng bao nhiêu đâu.
Khi cô hai tuổi mẹ cô đã dạy cô nấu cơm, chỉ sợ sau này bà ấy chết anh Tùng của bả sẽ bị đói.
Mỗi lần ông già thối đó đi vào thành phố đều sẽ nhớ mua mấy món đồ chơi nhỏ mà mẹ thích về cho mẹ.
Cô đòi ổng kẹo hồ lô ổng cũng có thể quên cả mấy lần.
Nhưng bọn họ có không tốt hơn nữa thì cũng là người thân duy nhất của cô, bây giờ đều không còn nữa, hai người bọn họ đều không cần cô nữa!
Nào có ai như vậy chứ, vì trông cửa mà ngay cả con gái cũng không cần!
Cô hận ổng chết mất!”
Không đúng, cô muốn nói là kết cục!
Đậu má, chỗ này có bug à?
“Tại sao con không nói ra được?”
Trương Khởi Linh xoa đầu cô: “Hẳn thứ mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau, nhưng chúng tôi không nói ra được! Cũng đừng thử đi nói với người khác thứ nhóc nhìn thấy ở đây.”
Trương Hưng Tổ thật sự không biết nói sao, chẳng trách trong nguyên tác, người nhà họ Uông cứ phải tìm rắn lông đen ghi lại ký ức của Uông Thương Hải.
Hóa ra nhìn thấy gì ở bên trong hoàn toàn không thể nói với người khác thông qua ngôn ngữ và chữ viết, thế này cũng quá làm người ta đau trứng.
“Vậy chúng ta phải làm cái gì? Đánh thức con vật này sao?”
Trương Thụy Tùng sờ búi tóc nhỏ của con gái cưng: “Xin lỗi con, ba phải ở chỗ này canh cửa!”
Trương Hưng Tổ lập tức xù lông: “What are you, nói gì đấy? Có phải là ba quên mất mình còn có một con gái phải nuôi không? Vứt bỏ trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy!”
Trương Thụy Tùng cười khổ: “Nếu như có thể, ba cũng muốn ở bên con cùng con lớn lên. Ba cũng có nỗi khổ tâm, con gái ngoan, sau này hãy sống thật tốt với tộc trưởng, ba xin lỗi!”
Trương Hưng Tổ mới vừa định mắng, đột nhiên trước mắt cô tối sầm rồi ngất xỉu.
Đậu má, ông già chết tiệt này, ba không giảng võ đức!
Trương Khởi Linh đỡ lấy cô nhỏ đang mềm nhũn ngã xuống, bình tĩnh nhìn Trương Thụy Tùng.
Sau khi hai người nhìn nhau năm phút, Trương Thụy Tùng thở dài một tiếng: “Tộc trưởng, tôi chưa tiến hóa ra loại công năng đó! Thật sự nhìn không hiểu, ngài có thể nói chuyện không? Tôi cảm thấy ngôn ngữ mới là con đường giao lưu của người bình thường.”
Trương Khởi Linh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Nhất định phải như vậy sao? Nhóc này thì làm sao?”
Trương Thụy Tùng vuốt ve gương mặt nhỏ của con gái: “Hẳn tộc trưởng cũng đã nhìn thấy sứ mệnh của mình. Tôi có thể tranh thủ được thời gian khoảng mười lăm năm cho ngài.
Con bé phải kính nhờ ngài rồi, trông coi nó một chút, đừng để nó càn quấy là được, sau này đoán chừng ngài phải dựa vào nó nuôi sống đấy!”
Trương Khởi Linh cạn lời, nói sự thật mất lòng gì vậy chứ!
Khi ông gửi gắm không thể nghiêm túc một chút sao?
Đại Trương Ca đang dùng mặt mắng người, tiếc rằng tên trước mặt xem không hiểu, anh chỉ có thể ôm lấy cô nhỏ rời khỏi cửa thanh đồng.
Khi Trương Hưng Tổ tỉnh lại đã tới chỗ suối nước nóng, hốc mắt cô ửng đỏ nhìn Trương Khởi Linh: “Ông già đó nói gì với cháu thế?
Đậu má, có lầm gì không vậy?
Để một người tàn phế cấp chín trong sinh hoạt như cháu dẫn theo một vị thành niên như cô sống qua ngày?
Tại sao ông ấy phải canh cánh cửa nát đó?
Không biết? Vậy cháu biết cái gì?
15 năm?
15 năm sau cô đã trưởng thành rồi, ông ấy ra thì làm cái gì?
Bảo cô dưỡng lão cho ổng? Thế này có gì khác với mấy tên đàn ông cặn bã bỏ rơi vợ con kia chứ?
Cháu nuôi cô? Cháu nuôi cô cái lông ý!
Cháu đừng để mình lạc mất là cô đã A Di Đà Phật rồi!
Đậu má, cháu trai lớn, tốt xấu gì cháu cũng nói một câu đi chứ, cô tự nói chuyện một mình thế này nhìn thật sự rất ngốc!”
Cuối cùng Trương Khởi Linh cũng lên tiếng: “Con gái không được nói tục!”
Trương Hưng Tổ trừng anh: “Cháu vẫn nên ngậm miệng đi! Tắt nốt cả chữ trên mặt nữa, mặt cháu làm ồn tới cô.”
Trương Khởi Linh chỉ đành quay người đi, anh còn định an ủi trẻ mồ côi mới ra lò này một chút, người này đúng là lãng phí tình cảm của anh mà.
Trương Hưng Tổ ở phía sau Trương Khởi Linh lẩm bẩm nói: “Nhất định ông già thối đó đã nhìn thấy mẹ ở trong ảo cảnh.
Ổng chính là một tên nghe lời vợ không có tiết tháo!
Hai người bọn họ là yêu thật lòng, cô chỉ là thêm cho đủ số!
Cháu trai, cháu không biết bọn họ quá đáng bao nhiêu đâu.
Khi cô hai tuổi mẹ cô đã dạy cô nấu cơm, chỉ sợ sau này bà ấy chết anh Tùng của bả sẽ bị đói.
Mỗi lần ông già thối đó đi vào thành phố đều sẽ nhớ mua mấy món đồ chơi nhỏ mà mẹ thích về cho mẹ.
Cô đòi ổng kẹo hồ lô ổng cũng có thể quên cả mấy lần.
Nhưng bọn họ có không tốt hơn nữa thì cũng là người thân duy nhất của cô, bây giờ đều không còn nữa, hai người bọn họ đều không cần cô nữa!
Nào có ai như vậy chứ, vì trông cửa mà ngay cả con gái cũng không cần!
Cô hận ổng chết mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất