[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 37

Trước Sau
Tiếng chim hoàng yến kêu thánh thót trên nhành cây, suối chảy róc rách, gió vi vu thổi, hơi lạnh của dòng nước lướt nhẹ qua làn da xanh tím của Sử Diệp khiến y khép mở mắt.

Mơ hồ cảm nhận được vị đạo tanh tươi trong miệng cộng với cái lạnh buốt của buổi sớm tinh mơ, Sử Diệp suy yếu tỉnh giấc sau cơn hôn mê sâu, không biết đã qua bao lâu rồi, y vẫn nằm đó không thể cử động nổi dù chỉ là một ngón tay.

Từ lúc rơi xuống từ đỉnh Nam Kiếm, Sử Diệp không hề di chuyển được cũng như suy nghĩ được gì, tận cho đến hôm nay nhắm chừng đã qua vài ngày, y mới có thể thanh tỉnh đầu óc.

Việc đầu tiên nghĩ đến chính là tìm xem Long Nhị ở đâu, lúc rơi xuống nàng đã liều mạng bảo vệ ôm chặt y trong lòng.

Nghĩ đến vì mình mà khiến nàng vong mạng, cả đời này y sẽ không được bình yên. Kìm nén cơn đau lan truyền khắp tay chân, Sử Diệp dùng hết sức để lật người ngồi dậy, chân bị tật lúc này đột nhiên đau điếng khiến y phải khẽ rên một tiếng.

Mắt cá chân vỡ hết rồi, ngón tay run run cẩn thận sờ lên nơi đã mềm xuống, như vậy là y vĩnh viễn không thể đứng vững được nữa, gần như là tàn phế.

Cũng đúng thôi, chỉ một nơi mà phải chịu qua hai lần tổn thương, dù cho y là người máy cũng nhất định sẽ bị hỏng.

Sử Diệp hiểu rõ thế nên không còn quá kích động nữa, y với tay nhặt lên cành cây to ở gần đó, dùng nó làm điểm tựa mà đứng dậy.

Từng bước từng bước cực khổ tiến đến Long Nhị nằm cách đó vài thước, tình trạng của nàng hiện tại còn tàn tạ hơn so với y gấp ba bốn lần.

Y phục rách rưới để lộ ra phần da thịt đã huyết nhục lẫn lộn, nửa gương mặt không bị hủy dung cũng trở nên xanh tím. Sử Diệp cầm lấy cổ tay nàng đặt hai ngón lên bắt mạch.

Mạch đập suy yếu, âm dương đều không thịnh, hơn nữa luồng nội lực bên trong chạy loạn khắp nơi khiến cho nhiệt độ cơ thể nàng lúc nóng lúc lạnh.

"Xin lỗi... Là ta liên lụy ngươi..." Sử Diệp nỉ non nói, y không ngờ lại khiến Long Nhị rơi vào thảm cảnh này.

Sử Diệp vội vàng dùng kim châm tạm thời phong bế huyệt đạo của Long Nhị, ức chế nội lực dịu xuống, giữ ổn định mạch đập.

Sau đó y đi tìm xung quanh xem có loại thảo dược cầm máu trị thương nào không, dù gì đây cũng là nơi rừng thiên nước độc, dưới chân núi Nam Thành chắc chắn sẽ xuất hiện những thứ mà y cần.

Quả đúng với dự đoán, Sử Diệp đã thấy được cây Hàn Liên Thảo mọc thành hàng quấn quanh một thân cây, hoa có màu trắng, hai mặt lá có lông, đây là lọai thảo dược cầm máu vô cùng hiệu quả.

Bên cạnh đó còn có một lọai cây gọi là Tề Thái hoa mọc thành trùm, thân gầy nhỏ, màu xanh lục nhạt có lông mịn, Sử Diệp mừng rỡ tiện tay hái lá của nó. Cây Tề Thái cũng có tác dụng tương tự như Hàn Liên Thảo, nhưng khi nấu lên uống thì nhanh thấm hơn, Hàn Liên Thảo phát huy tối đa là giã nhuyễn rồi đắp lên vết thương.

Sử Diệp nhanh quay trở lại bên cạnh Long Nhị, trước tiên y xé rách vạt áo thấm nước lau sạch vết thương cho nàng, sau đó xé thêm một mảnh vải bao bọc Hàn Liên Thảo, dùng đá đập nát rồi đắp lên vết thương băng bó cẩn thận.

Tiếp theo y cũng làm tương tự với đống lá Tề Thái, dùng vải bọc lấy rồi đập cho đến khi nhuyễn, y cố dùng sức để vắt lá nhuyễn cho đến khi vài giọt nước chảy xuống miệng Long Nhị. Vì hiện tại không thể nấu thuốc, cho nên dùng tạm cách ép nước này vậy.



Sử Diệp kiên trì làm lại thêm vài lần nữa, cuối cùng phải mất đến cả một ngày trời mới trị thương sơ qua cho Long Nhị, hi vọng vào hoàn cảnh dân dã thế này nàng không bị nhiễm trùng là tốt lắm rồi.

Sử Diệp dùng đá đánh lửa lên đống củi khô kia, không biết của ai nhưng cứ dùng tạm trước đi.

Dưới ngọn lửa bập bùng mờ ảo, y cắn răng chịu đựng cơn đau để lau vết thương trên người mình, rồi dùng kim châm để tạm thời ổn định lại mạch đang đập loạn.

Lồng ngực cứ phút chốc lại nhói lên như có thứ gì đó muốn thoát ra, y đoán rằng có lẽ là nội lực của Quan Đông Hàn đã truyền vào cơ thể y một phần, cắn nuốt gân mạch của y.

Đêm xuống, bầu trời treo đầy sao, ánh trắng khuyết soi sáng mờ ảo khung cảnh âm u xung quanh.

Sử Diệp ngồi nhìn lên, y chỉ có thể thấy gương mặt của người đó đang mỉm cười ôn nhu với mình, còn lại đều rất xa vời.

Y mệt mỏi, mặc cho cơn đau vẫn hành hạ mình, hy vọng ngủ một giấc rồi tỉnh lại mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mộng. Điều đó có khả năng xảy ra không? Suy cho cùng những gì đã trải qua, đều là thật. Sử Diệp làm sao có thể nói quên là quên đi được?

Giờ khắc này tên tiểu tử thối đang làm gì? Hắn có nhớ đến mình không?

Sử Diệp bất chợt nhoẻn miệng cười, ai lại tốn công nhớ đến một người đã chết cơ chứ? Bị rơi xuống vực trước bao nhiêu con mắt thế kia, chắc chắn đều đã nghĩ là y tẫn mạng rồi.

Y thở dài, dường như trong miệng có mùi tanh của máu, cơn mệt mỏi lại ấp đến đẩy y chìm vào bóng tối.

___________________________________

Quan Đông Hàn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn lên ánh trắng khuyết trên cao, hắn siết chặt nắm tay lại.

Lâm Kỳ Hưng bên ngoài gõ cửa: "Sư điệt."

Hắn nhanh ổn định lại tâm trí, cười nói: "Tứ thúc vào đi."

Lâm Kỳ Hưng tiến vào trên tay cầm một thứ rất quen thuộc đối với hắn. Quan Đông Hàn không nói nhiều đứng bật dậy đi đến đón nhận chiếc hộp gỗ, hắn ôm nó vào lòng như thể đó là bảo bối trân quý nhất.

Hai mắt hắn cay xè nhìn chằm chằm Lâm Kỳ Hưng: "Thứ này..."

"Một đệ tử nhặt được dưới gốc cây."



Quan Đông Hàn mím môi không nói lời nào, Lâm Kỳ Hưng an ủi vỗ vỗ vai hắn: "Ta vẫn tìm kiếm Sử Diệp... Thế nhưng... E là..."

"Đa tạ tứ thúc, từ bây giờ hãy để con tự tìm, chỉ cần vẫn chưa thấy xác thì huynh ấy vẫn sống."

Lâm Kỳ Hưng thở dài: "Tùy con vậy, thương thế sao rồi?"

Vừa nói Lâm Kỳ Hưng vừa ngồi lên ghế, tự rót cho mình chung trà lạnh. Đây là căn phòng cũ của Quan Trạch từng dùng, dù người đã mất nhưng không ai dám đòi phá đi, nhờ vậy mà hôm nay Quan Đông Hàn có một nơi rất tốt để dưỡng thương, có lẽ sau này hắn sẽ ở đây luôn.

Quan Đông Hàn cũng ngồi xuống theo, tay vẫn không rời hòm thuốc, cả hai người hỏi ta đáp trò chuyện cả một đêm.

___________________________

Ở sương phòng do Trương trưởng môn đặc biệt chuẩn bị cho Thiết Uy Hổ, thấp thoáng có bóng dáng nữ nhân qua bóng chiếu của ngọn nến.

Thiết Gia Yên buồn bã nói: "Cha... Hắn còn sống, vậy mà cha lại giấu con?"

Thiết Uy Hổ vẫn trầm mặc, lão chỉ nhỏ nhẹ nói: "Ta không phải muốn giấu con..."

"Cha không cần nói nữa, con về phòng ngủ." Thiết Gia Yến tức giận bỏ đi.

Thiết Gia Long đứng bên cạnh có phần lo lắng nói thì thầm: "Không thể tin được... Hắn vẫn còn sống... Làm sao có thể chứ?"

Thiết Uy Hổ gằn giọng: "Được rồi, còn sống thì làm sao chứ? Tên nhãi đó cũng sẽ không làm nên đại sự gì, mấy ngày trước gây ra chuyện lớn như vậy còn có thể an ổn chốn giang hồ này sao? Ta nói cho con biết, quản tốt Gia Yến, đừng để nó dây với loại người này."

Lão tin tưởng Thiết Gia Long mà giao phó nhi nữ yêu quý của mình, lão làm sao biết tâm địa dơ bẩn đó đối với nàng là dạng gì?

Thực tế Thiết Gia Long chỉ là con riêng của đại phu nhân với tình nhân, Thiết Uy Hổ vì muốn giữ thể diện cho nên giết luôn cả hai, hoàn toàn bịt kín bí mật này.

Sau này gặp được người vợ thứ, Thiết Gia Yến mới ra đời và nhận được tất cả sủng nịch từ lão, Thiết Uy Hổ xem đứa con gái duy nhất này còn hơn cả tính mạng.

___________________

Mị đã trở lại!!!!

Mị đã phải xóa đi viết lại nhiều lần ở cái chương này, kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ...:(

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau