[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 44

Trước Sau
Sau khi xuất quang được vài ngày, lại sắp bắt đầu buổi lễ truyền thừa kiếm phổ Quang Phong Thần Kiếm.

Trong buổi lễ, ba vị phong chủ sẽ lựa chọn ra một trong những vị đệ tử được gia nhập trong kỳ sát hạch 4 năm trước.

Mấy năm nay có một vài gương mặt xuất chúng được mọi người bàn tán rất xôn xao.

Lô Sỉ Hoằn, thứ tử của phong chủ Lô Hoàng thiên tư hơn người, hổ phụ sinh hổ tử quả là không sai.

Thái Vân Trọng, không rõ gia thế như nào nhưng tính cách hào sảng phong thái khác người, võ công cùng nội lực không hề thua kém gì Lô Sỉ Hoằn.

Quan Đông Hàn, tuy nói là con của ma đầu, đã từng mang tiếng xấu vì ở chung với Sử Diệp nhưng trong sự kiện kia đã dần dần xóa bỏ hiềm nghi của hắn, trong những đệ tử thì hắn là người được ba vị trưởng lão ưu ái nhất, thiên tư vượt xa nhất, thế nên có rất nhiều người cho rằng hắn chắc chắn sẽ được truyền thừa bí tịch của Nam Kiếm phái.

Trong ba cái tên nổi bật kia thì Kim Bảo La lại là nhân tố khó tin khi võ công đột nhiên vượt trội trong mấy năm gần đây, hắn vốn dĩ là ngũ đệ tử dưới danh của Trương Tử Phong, gia nhập cùng thời điểm với đại sư huynh Trương Bạch Vũ, tuy là cùng thời nhưng tư chất so với các sư huynh đệ khác lại yếu kém nhất, không có gì nổi bật, như người vô hình trong mắt người khác. Ấy vậy mà dạo gần đây lại tiến bộ vượt bậc, có lẽ là nhờ hắn thường xuyên đi chung với Thái Vân Trọng, tình cảm hai người rất khắng khít khiến người ta tán thưởng, tình huynh đệ tốt như vậy rất ít tồn tại.

Dù là nói như vậy, sự tình bên trong mối quan hệ của hai người họ như thế nào, Quan Đông Hàn đều biết tất cả. Bởi hắn đã trải qua một kiếp vô thường dưới danh nghĩa là minh chủ võ lâm.

__________________________________

Đêm hôm khuya khoắt, trời đầy sao treo xung quanh ánh trăng tròn sáng vời vợi.

Thái Vân Trọng ngồi trên mái ngói, cầm vò rượu nốc sạch. Ở bên dưới, Kim Bảo La ngủ không được vừa xuất hiện.

Kẻ nhìn lên người nhìn xuống, phong cảnh hữu tình lòng người hữu ý, Thái Vân Trọng ném vò rượu bên cạnh cho y.

Kim Bảo La tiếp nhận vò rượu rồi dùng khinh công nhảy lên, ngồi bên cạnh hắn. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng thưởng rượu ngắm trăng.

Đột nhiên Thái Vân Trọng bắt lấy cổ tay y, trong mắt đã lân lân say khướt nhìn Kim Bảo La, ngà ngà nói: "Bảo La, có phải huynh đã thích ta?"

Kim Bảo La ngượng ngùng đỏ mặt, y cố tránh thoát khỏi lực tay cực đại kia: "Đệ buông ta ra... Ta..."

"Sư huynh... Bảo La sư huynh... Huynh còn nhớ hơn mười năm trước, tại một ngôi làng chày nhỏ, một đám sơn tặc đến cướp bóc, sát hại vô số dân làng... Có một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi tận mắt chứng kiến phụ mẫu chết trước mặt, trong lúc đó một tên thổ phỉ tiến lại gần... Muốn giết nó..."

Kể đến đây, Thái Vân Trọng dừng lại chìm đắm nhìn nét mặt đỏ ửng của người kia.

"Vẻ mặt của tên thổ phỉ đó đã in sâu vào trong tâm trí của đứa trẻ... Thật độc ác..."

Thái Vân Trọng vừa cười vừa nói, hắn nắm chặt cổ tay của y đặt lên trán của mình. Kim Bảo La cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, y mắt đã đỏ hoe lên, tay còn lại từ từ tiến gần lên má của Thái Vân Trọng.

"Vân Trọng..." Y nhẹ gọi tên hắn.

Thái Vân Trọng bất ngờ ôm chặt lấy người nọ, kê cằm lên bả vai y thủ thỉ: "Trong thời khắc đó, đứa trẻ tưởng như sẽ chết... Không ngờ rằng nó đã sai... Không thể ngờ rằng còn có người cứu lấy nó... Gương mặt kia thật xinh đẹp, dưới ánh sáng mặt trời trở nên thật rạng rỡ."

Hắn nhẹ nhàng kéo bả vai y ra, ngón tay chai sạn vuốt vê đôi môi nhỏ nhắn, hắn nói bằng chất giọng trầm đục mang nhiều từ tính: "Từ lúc đó, đứa trẻ đã thề sẽ trở nên mạnh mẽ, cố gắng tu học võ thuật... Rồi tìm lại người kia... Qua bao nhiêu năm... Nó đã toại nguyện... Bảo La sư huynh..."

Nói xong hắn kéo cằm của Kim Bảo La, ôn nhu bảo phủ lấy đôi môi mỏng, hắn tham luyến đưa lưỡi vói vào bên trong, từ từ thưởng thức hương vị mà hắn đã mong muốn từ rất lâu.

Kim Bảo La cả cơ thể như đông cứng, y đỏ ửng hai bên tai vì nhiệt khí đang dần xâm chiếm lấy tất cả, Kim Bảo La nắm chặt cổ áo hắn rồi chẳng biết vì sao lại buông lỏng ra, sau đó cẩn thận vòng tay qua eo Thái Vân Trọng.

Quan Đông Hàn ánh mắt tinh anh nhìn chăm chú hai người họ, mặt bất biến giữ tình cảnh vạn biến, chẳng biết hắn đã đứng dưới gốc cây từ khi nào.

Thái Vân Trọng cảm nhận được luồn nội lực mạnh mẽ như ẩn như hiện ở gần đó, hắn bất ngờ ôm chặt Kim Bảo La vào lòng che đi gương mặt của y rồi nhảy xuống.



Hắn lớn tiếng: "Là ai?"

Kim Bảo La chấn động, y run run vùi mặt vào sâu hơn, xấu hổ chết mất.

Quan Đông Hàn thở dài đi ra, ngữ điệu điềm tĩnh: "Là ta đã phá hỏng cuộc trò truyện của hai vị, thật có lỗi."

Thái Vân Trọng cả kinh, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, càng không ngờ nam nhân này vậy mà có nội lực cực đại như thế.

"Quan huynh đã ở đây bao lâu rồi?"

"Huynh yên tâm, ta là người mau quên, những gì đã xảy ra sẽ nhanh chóng xóa sạch." Quan Đông Hàn hiểu rõ trong đầu người kia đang e ngại điều gì, hắn cũng thật sự không muốn phá hoại người khác, chẳng qua vô tình trông thấy khi đang đi hóng gió.

Thái Vân Trọng rũ bỏ được mối lo trong lòng, dường như nhận ra điều gì đó khác thường từ nơi Quan Đông Hàn, nếu là người bình thường chứng kiến những cảnh tượng ái muội thế này, hơn nữa còn là giữa hai gã nam nhân với nhau đều sẽ bất ngờ hoặc kinh tởm, vậy mà Quan Đông Hàn lại thản nhiên một cách kỳ lạ.

Thái Vân Trọng tò mò hỏi: "Quan huynh đây... Không cảm thấy chuyện này xấu xa sao?"

"Ta..." Bất ngờ bị hỏi như thế, Quan Đông Hàn cũng đờ người khi nhận ra cảm giác của mình.

Vì sao? Lúc trước rõ ràng hắn rất ghét những thứ như thế này cơ mà? Vì sao hiện tại lại...

Có chút nhớ nhung... Có chút đau lòng... Còn có chút ấm áp... Khi nghe được câu chuyện giữa hai người họ, mọi cảm xúc cùng ký ức khi còn bên cạnh Sử Diệp liên tục ập đến, khiến hắn không thể nghĩ ra được bất kỳ điều gì.

Thái Vân Trọng nhìn ra được ánh mắt đó là loại tâm tư nào, hắn liền bật cười: "Hóa ra Quan huynh đây lại có bệnh tương tư."

Quan Đông Hàn tròn mắt, ấp úng: "Tương... Tư?"

"Ta nghĩ, huynh sẽ sớm tìm được câu trả lời cho bản thân. Cáo từ!" Nói xong Thái Vân Trọng dùng khinh công ôm người kia bay mất dạng.

Để lại Quan Đông Hàn ngổn ngang với mớ rối rắm trong suy nghĩ.

Tương tư sao? Tương tư là loại cảm giác này? Tương tư là như thế? Khổ sở... Rất khổ sở... Nó như tảng đá lửa vừa đè nặng vừa thiêu đốt tâm can của hắn.

Sử Diệp! Sử Diệp! Vì sao ta lại nhớ huynh đến thế? Có phải ta bị bệnh rồi không?

_____________________________________

Đại điện kiếm phổ các.

Trong Kiếm Phổ Các rộng mấy trăm thước, giữa những sương phòng nhỏ chứa kiếm tịch là đại điện trang nhã mang phong thái của văn nhân.

Khắp nơi được bao phủ bằng màu trắng ngọc bích, ở giữa sàn đại điện là hình ảnh cây Nam Mộc cứng rắn, tao nhã, ánh lên sắc vàng chói mắt.

Tất cả đệ tử đều đã có mặt tại đại điện, ngay ngắn xếp thành hàng đứng chờ trưởng môn cùng các vị phong chủ khác.

Điều đặc biệt chính là ba vị trưởng lão muốn đích thân tham dự, không biết là vì nguyên do gì.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, trưởng môn Trương Tử Phong trên tay cầm ba quyển kiếm phổ sao chép đi đến, theo sau là hai vị phong chủ cùng ba lão đầu cười cười nói nói.

Đứng trên đài cao, Trương Tử Phong dõng dạc tuyên bố: "Lần truyền thừa kiếm phổ lần này, ta sẽ dựa vào khả năng của chúng đệ tử mà chọn, tổng cộng có ba người."



Quan Đông Hàn cẩn thận quan sát sắc mặt đen như đít nồi của Lâm Kỳ Hưng, có vẻ như... Không ổn...

Trương Tử Phong lại bắt đầu đọc tên: "Người thứ nhất, Lô Sỉ Hoằn."

Lô Sỉ Hoằn cười vui vẻ, trong lòng sớm biết được kết quả này cũng không quá bất ngờ, gã bước lên cung kính cúi người rồi nhận lấy kiếm phổ.

Lô Hoàng lỗ mũi nở như muốn đùng đùng, lão tự hào nhất là đứa con này, bên cạnh đó Lô Sỉ Liêm khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của lão đặt lên người đệ đệ, trong lòng vừa chua vừa cay như nồi lẩu Tứ Xuyên.

"Người tiếp theo, Thái Vân Trọng."

Mọi người xì xào bàn tán, những ai đặt cược Thái Vân Trọng sẽ được xướng tên đều rất rạng rỡ, thắng được một ít bạc sao lại không hoan hỉ được cơ chứ?

Thái Vân Trọng vẫn giữ được vẻ hào sảng đầy nhiệt huyết đó, dũng khí bước lên nhận kiếm phổ: "Đa tạ trưởng môn."

"Tốt, cố gắng chăm chỉ." Trưởng Tử Phong hài lòng gật đầu.

"Cuối cùng, Kim Bảo La."

Ngay khi cái tên này được nhắc đến, lập tức mọi người im lặng như tờ, sau đó như bầy ong vỡ tổ.

Ba vị trưởng lão cũng không thể tin mà bắt đầu lên tiếng: "Cái gì?"

Trương Tử Phong trong lòng nặng nề đọc lại cái tên lần nữa: "Người cuối cùng được truyền kiếm phổ, Kim Bảo La."

Phương Ứng Khanh sắp điên tiết lên: "Gì chứ? Vì sao lại không có tên A Hàn?"

"Đúng đó, Tử Phong con có nhầm lẫn gì không?" Tô Tinh Túc cũng cau mày lên tiếng.

Trương Tử Phong chắc chắn lắc đầu: "Không nhầm lẫn."

Dương Quý cau mày: "Vì sao không chọn A Hàn?"

Lô Hoàng vuốt chòm râu, ánh mắt hận ý liếc nhìn người bên dưới: "Ba vị trưởng lão cũng hiểu rõ, Quan Dương Thần Kiếm là bí tịch võ học của bổn phái, không thể để những kẻ có thân phận không minh bạch tiếp cận."

Phương Ứng Khanh nghiến răng: "Khá lắm."

Lão tức giận phất tay áo bỏ đi, bởi lão cũng không thể biện minh cho thân phận có hơi nhạy cảm của Quan Đông Hàn.

Tô Tinh Túc và Dương Quý cũng chán nản lắc đầu bỏ đi.

Tất cả mọi người xôn xao bàn tán ra vào, chủ đề tất nhiên là về Quan Đông Hàn, nhi tử ma đầu Uông Uyển bị hắt hủi như thế nào.

"Kim Bảo La, còn không lên nhận?" Trưởng Tử Phong lớn tiếng đánh tan ồn ào bên dưới.

Kim Bảo La ban đầu cũng kinh ngạc vô cùng, sau đó lại là cảm giác tội lỗi, y nhút nhát tiến từng bước trước những ánh nhìn chăm chăm, trong đó có nhiều người không mang theo thiện chí.

Quan Đông Hàn thì vẫn như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng, đố các người biết được hắn đang nghĩ gì.

Sau khi kết thúc, sự việc lập tức truyền ra bên ngoài, Quan Đông Hàn tuy mang danh là đệ tử Nam Kiếm nhưng bị đối xử không khác gì kẻ ngoại đạo.

Đa số ý kiến đều đồng tình với kết quả này, môn võ học chân truyền nổi tiếng giang hồ làm sao để một kẻ bất minh như hắn nhận được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau