Chương 8
16/10/2020
Triệu Nhất Dưỡng giờ khắc này vô cùng tỉnh táo.
Một câu "Anh muốn mang em ra khỏi đây, để em ở bên cạnh anh mãi mãi." vốn dĩ phải làm cậu hạnh phúc tới mức nhảy cẫng lên, thế nhưng cậu lại chẳng hề có một chút vui vẻ nào.
Cậu thẫn thờ nhìn ánh sáng hắt qua tấm rèm cửa, là ánh trăng, hay là người chưa ngủ? Cậu muốn bước đến nhìn, nhưng cả người lại bị người phía sau ôm chặt, không thể nhúc nhích được.
Mặc dù đã là hừng đông, nhưng trong lòng cậu còn đầy tâm sự, làm gì có tâm tư ngủ. Triệu Nhất Dưỡng nghe thấy tiếng kim đồng hồ chậm rãi nhích từng giây trên bàn, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt, trong cổ họng như nghẹn lại thứ gì, làm cậu thấy buồn nôn. Người phía sau cậu có vẻ rất mệt mỏi, ngủ rất sâu, tựa hồ còn có tiếng ngáy.
Khi nào trời mới sáng?
Triệu Nhất Dưỡng tự hỏi mình.
.....
Khi nào trời mới sáng?
Thân Nguyên Cảng tự hỏi mình.
Gần đây giấc ngủ của hắn rất kém, mười một giờ hắn đã đi ngủ nhưng lại thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Vốn tưởng là trời đã sáng, nào ngờ nhìn đồng hồ chỉ mới 3:30 phút sáng. Phòng ngủ của Thân Nguyên Cảng cực kỳ đơn giản, bốn bức tường màu xám với cái giường màu đen, cộng thêm rèm cửa tối màu cái gì cũng không nhìn thấy, nhắm mắt mở mắt đều là một mảnh đen tối.
Bây giờ thì hay rồi, hắn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thân Nguyên Cảng vén chăn qua ngồi dậy, hắn quyết định đi tìm chút gì đó để ăn*. Nhưng hắn không nhớ đã để nó đâu, hay là người giúp việc đã dọn dẹp mất rồi, hắn cũng không thể gọi điện cho người ta vào giờ này để hỏi.
*Đoạn này bản gốc là 黑素 (Hēi sù) là hắc tố... tui không biết hắc tố là cái gì...
Thân Nguyên Càn cầm một chai rượu đi ra phòng khách.
Hắn ngồi dựa vào sofa uống rượu, chân không đi tất, giẫm chân mặt đất lạnh lẽo như chính hắn. Có mấy ly rượu vào bụng cũng khiến Thân Nguyên Cảng có chút mơ màng, hắn đột nhiên nhớ đến chiều hôm qua hắn đến thăm một vị khách ngoại tỉnh. Người kia họ Lý, ông ta rất thích những đĩa nhạc than, bởi vì không biết Thân Nguyên Cảng thích gì nên đã tặng cho hắn một cái máy hát đĩa vinyl* và mấy đĩa nhạc bản limited làm quà.
*Máy hát đĩa than Vinyl
Thư ký của hắn đã mang nó về nhà cho hắn, trong phòng khách nhà hắn có một cái tủ âm tường. Lúc học đại học, Thân Nguyên Cảng cũng từng đam mê những đĩa than, bất cứ đĩa mới nào hắn cũng muốn mua, nếu như nó hết hàng hắn cũng tìm mọi cách để mua lại. Sau này quá bận rộn, không còn thời gian để yêu thích nữa. Những máy hát, đĩa than của hắn cũng đã đóng một lớp bụi.
Dù sao cũng không ngủ được nên hắn xoay người ngồi xuống sàn nhà. Phong cách thưởng thức âm nhạc của ông Lý cũng không tệ, ít nhất là có "Reactionary Tango". Thân Nguyên Cảng đặt máy hát trên bàn trà, hắn để cái đĩa vào, khéo léo kéo cần gạt đẩy nhẹ kim cảm ứng.
Là ung dung bên trong mang theo lả lướt, là cánh đồng cỏ xanh mướt mọc trên vùng đất cằn cỗi, có ai đó đang nhảy hát múa ca, là điệu Tăng-gô cuồng nhiệt. Một người mặc chiếc váy trắng tinh khiết, một người mặc bộ âu phục lịch lãm quý phái, gương mặt nghiêm nghị như vừa có trận chiến xảy ra, nhưng sâu trong ánh mắt lại là thâm tình sâu đậm cùng tình yêu cháy bỏng. Một bước hai bước rồi xoay đầu, sang trái rồi lại sang phải. Là dụ dỗ, cũng là đánh cược: Em thật rất yêu anh, nhưng em không tin anh lại yêu em như em yêu anh đâu. Em có thể tán tỉnh người khác, em có thể cười đùa trong vòng tay người khác, nhưng em chỉ yêu anh mà thôi; em có thể sẽ nắm giữ chiếc cà-vạt của ai đó, nhưng em chỉ hôn lên chiếc cằm của anh mà thôi.
Thân Nguyên Cảng đắm chìm trong điệu nhạc vui vẻ, nhắm mắt gật gù tận hưởng giai điệu, ly rượu trong tay như cũng muốn múa nhảy cùng bài hát. Trong phảng phất hắn dường như nhìn thấy hai người ấy khiêu vũ trong ly rượu đỏ của hắn. Giống như chú sâu bướm thức dậy biến thành chú bướm hổ phách xinh đẹp sau một giấc ngủ dài, dường như chỉ một giây sau họ sẽ hóa thành viên thạch đỏ.
Chiếc váy trắng tinh khiết sẽ bị rượu nhuốm màu đó, bộ âu phục kia sẽ nhăn nhúm lại, từng chút từng chút một, tan vào trong nước, trở thành những bé bọt khí nhỏ.
Là ai nhỉ?
Thân Nguyên Cảng ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Rèm cửa sổ trong phòng khách không kéo lại, bốn cửa sổ sát đất rọi đến sân nhỏ bên ngoài, trời đã sắp sửa sáng, bầu trời mang ánh tím nhàn nhạt. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, là một mùa để thương nhớ. Trong một đêm đông dài lạnh lẽo, có người luôn nhớ nhung từng cử chỉ người trong lòng khắc ghi, có người thích ở bên cạnh người mình yêu làm tất cả mọi thứ, có thể là lưu luyến, có thể là triền miên hoan ái, cũng có thể là xấu xí dơ bẩn.
Không biết qua bao lâu, Thân Nguyên Cảng vẫn giữ nguyên tư thế trên ghế sofa, bầu trời bên ngoài cũng bắt đầu ửng hồng. Bài hát đã kết thúc, ly rượu trong tay cũng đã cạn.
Mặt trời như lòng đỏ trứng chậm rãi bò lên từ tòa nhà đối diện, được bao bọc bởi một lớp sương buổi sớm, như một quả trứng vừa được đập vào chén.
Cũng tại nơi này, có một người đứng nơi đây trong nhà bếp của hắn, bàn tay xinh đẹp ấy tự tay đập trứng và nấu cho hắn ăn.
Kết quả trứng còn chưa làm xong, mà bản thân thì lại bị hắn ăn thịt mất rồi.
Thân Nguyên Cảng nhắm mắt lại, nở nụ cười.
Có lẽ người đó cũng sẽ thích bài hát này, giống như hắn.
》》》
Tâm trạng của Triệu Nhất Dưỡng lúc này cùng với lúc đi tàu lượn siêu tốc không có gì khác biệt.
Thân Nguyên Cảng tặng cậu một cái máy hát đĩa than, phần đế và kim cảm ứng màu trắng tuyết, khung máy màu đen tuyền, điểm đáng yêu nhất là trên thân máy còn có một cái lỗ tròn nhỏ. Tuy là cậu chưa bao giờ biết đến thứ này nhưng tâm tình vui sướng hiện rõ trên gương mặt cậu.
"Tôi nhìn thấy cậu có một bộ loa, tôi nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ thích cái này." Thân Nguyên Cảng nhẹ nhàng giải thích.
Triệu Nhất Dưỡng cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ cười vui vẻ, giống như có những sợi chỉ điều khiển khóe miệng của cậu, cả khuôn mặt đều cười như phát xuân. Trong lòng ngực còn đang ôm cái máy, ánh mắt như ngọn lúa đung đưa trong gió. Ôm chiếc máy trong lòng, cậu bước đến bên cạnh Thân Nguyên Cảng hôn nhẹ lên đôi môi của hắn tựa như lời cảm ơn. Thân Nguyên Cảng dường như hiểu được ý của cậu, khóe miệng khẽ cười nói "Không khách khí."
Triệu Nhất Dưỡng từng đọc được trong một cuốn sách: Bày tỏ lòng cảm ơn với người bạn yêu sẽ rất hạnh phúc. Quả nhiên là sách nói không sai.
Thân Nguyên Cảng mang theo đĩa nhạc mà hắn đã nghe vào hôm mất ngủ —— Reactionary Tango.
"Cậu biết khiêu vũ không," Thân Nguyên Cảng hỏi Triệu Nhất Dưỡng, "Cậu biết nhảy Tango không?"
Triệu Nhất Dưỡng rất muốn nói cậu biết, nhưng thực tế là cậu chả biết gì hết, một bước đơn giản cũng không, đành phải thất vọng lắc đầu. Bất quá có lẽ Thân Nguyên Cảng cũng đoán được đáp án này, không có biểu hiện thất vọng gì, ngược lại đem đĩa than đặt vào máy, sau đó kéo bàn tay nhỏ của Triệu Nhất Dưỡng qua, "Chỉ cần bước theo tôi, rất đơn giản."
Thân Nguyên Cảng kéo Triệu Nhất Dưỡng dắt đến trước người mình, kéo tay trái của cậu nắm chặt tay phải hắn, còn tay phải đặt lên vai hắn, sau đó nhấc tay đặt lên chiếc eo nhỏ của cậu.
Đầu kim nhẹ nhàng đặt xuống đĩa than, đĩa nhạc xoay tròn, thật giống như Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng trong giờ phút này. Lúc đầu, cậu có chút rụt rè và lo sợ, cậu không nghĩ mình xứng đáng với những điều cao quý như thế này, sợ Thân Nguyên Cảng sẽ cười nhạo nếu như cậu làm gì sai. Nếu không phải vì Triệu Nhất Dưỡng đang mặc đồ ngủ, người khác nhìn vào còn tưởng cả hai là một đôi bạn nhảy trong một buổi tiệc rượu.
Thân Nguyên Cảng híp mắt lại, không hề nhìn đến bước chân vụng về Triệu Nhất Dưỡng, chỉ dịu dàng lôi kéo cậu theo bước chân của bản thân. Hắn là một người thành thạo Tango, nhưng hắn chỉ muốn tùy tiện bước theo nhịp điệu của bài hát, liên tục lôi kéo Triệu Nhất Dưỡng dán sát vào người hắn. Bàn tay cả hai siết chặt, eo và bụng như kề sát nhau, mặt của họ gần như chạm vào nhau. Triệu Nhất Dưỡng giơ tay muốn chạm vào hắn, Thân Nguyên Cảng lại quay đầu né sau đó dùng tay nhéo chóp mũi cậu, cậu vì nhôt mà cười, rụt cổ lại trốn bàn tay hắn.
Tuy rằng vẫn còn những nhịp trống dồn dập, nhưng giai điệu bài hát đã chậm lại. Bọn họ lại càng dán sát vào nhau hơn, Triệu Nhất Dưỡng bị hắn chọc cho cười, tâm trạng thấp thỏm lúc đầu cũng biến mất. Cậu cảm giác như chính mình là một viên kẹo trái cây ngọt ngào, bị hắn ngậm trong miệng lăn lộn đến trời đất quay cuồng, nhưng cậu vẫn rất hạnh phúc.
"Cậu thích khiêu vũ cùng tôi sao?" Thân Nguyên Cảng nhỏ giọng hỏi bên tai Triệu Nhất Dưỡng.
—— Thích. Em không chỉ thích cùng anh khiêu vũ, em còn thích được nói chuyện cùng với anh, em không chỉ thích nói chuyện với anh, em còn thích anh ôm em, em thích anh hôn em, thích tất cả những thứ anh làm với em, em thích anh, thích cắn đôi môi như mận của anh.
Trong lòng Triệu Nhất Dưỡng có hàng vạn lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Căn phòng này không đủ lớn cho họ khiêu vũ.
Họ dùng khiêu vũ để bắt đầu, dùng nụ hôn mạnh liệt để kết thúc.
Triệu Nhất Dưỡng ngồi trên người Thân Nguyên Cảng, như vậy làm cho cậu cao hơn hắn một cái đầu, nhưng dù có như vậy cậu vẫn bị Thân Nguyên Cảng ngậm mút hôn sâu. Dường như có tiếng nhạc cổ vũ, cả hai người cường liệt mút mát đôi môi cuốn lấy chiếc lưỡi của đối phương phát ra loại âm thanh ngượng ngùng. Tiếng nhạc ấy lại dồn dập đến, họ quên mất cả mục đích ban đầu, đôi môi bị cắn quá mức, tay chân bị hôn đến rã rời, chiếc lưỡi đói bụng không ngừng tìm kiếm con mồi, thân thể quấn quýt không rời.
Dây buộc áo ngủ Triệu Nhất Dưỡng đã được cởi ra, chiếc áo màu ốc sên trơn tuột khỏi cơ thể xinh đẹp của cậu lộ ra bờ vai gầy xương.
Thân Nguyên Cảng mở mắt nhìn.
Hắn nhìn thấy dấu răng và vết hôn khắp nơi trên cơ thể cậu, có thể nhìn ra được nó rất mới, có một số cái còn mới vừa đóng vảy.
Triệu Nhất Dưỡng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn theo ánh mắt Thân Nguyên Cảng, thoáng chốc cả mặt trắng bệch, sau đó nhanh chóng đem áo ngủ kéo lên che lại cơ thể. Giống như một cô vợ nhỏ bị bắt quả tang ngoại tình, cậu vừa bối rối vừa hối hận, lại nhìn về phía Thân Nguyên Cảng, ánh mắt đã ngấn nước.
Trong lòng cậu dùng sức chửi bản thân ngu ngốc, tại sao ngày đó lại đi cắn người kia, nếu như không phải bản thân hấp tấp như vậy thì cơ thể cũng sẽ không có những dấu vết buồn nôn thế này!
Mà vào giờ phút này Thân Nguyên Cảng chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó chạy tán loạn, khiến cho hai mắt hắn đỏ bừng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái chà biến sắp tới:>
Tui được cái chơi gì cũng ngu, có chơi ngu là giỏi. Tui vừa lỡ tay xoá mẹ nó bản word tui edit trước của bộ này:) Hên là edit xong chương nào copy chương đó qua đây liền không thôi là tức trào máu họng =))))))
Triệu Nhất Dưỡng giờ khắc này vô cùng tỉnh táo.
Một câu "Anh muốn mang em ra khỏi đây, để em ở bên cạnh anh mãi mãi." vốn dĩ phải làm cậu hạnh phúc tới mức nhảy cẫng lên, thế nhưng cậu lại chẳng hề có một chút vui vẻ nào.
Cậu thẫn thờ nhìn ánh sáng hắt qua tấm rèm cửa, là ánh trăng, hay là người chưa ngủ? Cậu muốn bước đến nhìn, nhưng cả người lại bị người phía sau ôm chặt, không thể nhúc nhích được.
Mặc dù đã là hừng đông, nhưng trong lòng cậu còn đầy tâm sự, làm gì có tâm tư ngủ. Triệu Nhất Dưỡng nghe thấy tiếng kim đồng hồ chậm rãi nhích từng giây trên bàn, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt, trong cổ họng như nghẹn lại thứ gì, làm cậu thấy buồn nôn. Người phía sau cậu có vẻ rất mệt mỏi, ngủ rất sâu, tựa hồ còn có tiếng ngáy.
Khi nào trời mới sáng?
Triệu Nhất Dưỡng tự hỏi mình.
.....
Khi nào trời mới sáng?
Thân Nguyên Cảng tự hỏi mình.
Gần đây giấc ngủ của hắn rất kém, mười một giờ hắn đã đi ngủ nhưng lại thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Vốn tưởng là trời đã sáng, nào ngờ nhìn đồng hồ chỉ mới 3:30 phút sáng. Phòng ngủ của Thân Nguyên Cảng cực kỳ đơn giản, bốn bức tường màu xám với cái giường màu đen, cộng thêm rèm cửa tối màu cái gì cũng không nhìn thấy, nhắm mắt mở mắt đều là một mảnh đen tối.
Bây giờ thì hay rồi, hắn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thân Nguyên Cảng vén chăn qua ngồi dậy, hắn quyết định đi tìm chút gì đó để ăn*. Nhưng hắn không nhớ đã để nó đâu, hay là người giúp việc đã dọn dẹp mất rồi, hắn cũng không thể gọi điện cho người ta vào giờ này để hỏi.
*Đoạn này bản gốc là 黑素 (Hēi sù) là hắc tố... tui không biết hắc tố là cái gì...
Thân Nguyên Càn cầm một chai rượu đi ra phòng khách.
Hắn ngồi dựa vào sofa uống rượu, chân không đi tất, giẫm chân mặt đất lạnh lẽo như chính hắn. Có mấy ly rượu vào bụng cũng khiến Thân Nguyên Cảng có chút mơ màng, hắn đột nhiên nhớ đến chiều hôm qua hắn đến thăm một vị khách ngoại tỉnh. Người kia họ Lý, ông ta rất thích những đĩa nhạc than, bởi vì không biết Thân Nguyên Cảng thích gì nên đã tặng cho hắn một cái máy hát đĩa vinyl* và mấy đĩa nhạc bản limited làm quà.
*Máy hát đĩa than Vinyl
Thư ký của hắn đã mang nó về nhà cho hắn, trong phòng khách nhà hắn có một cái tủ âm tường. Lúc học đại học, Thân Nguyên Cảng cũng từng đam mê những đĩa than, bất cứ đĩa mới nào hắn cũng muốn mua, nếu như nó hết hàng hắn cũng tìm mọi cách để mua lại. Sau này quá bận rộn, không còn thời gian để yêu thích nữa. Những máy hát, đĩa than của hắn cũng đã đóng một lớp bụi.
Dù sao cũng không ngủ được nên hắn xoay người ngồi xuống sàn nhà. Phong cách thưởng thức âm nhạc của ông Lý cũng không tệ, ít nhất là có "Reactionary Tango". Thân Nguyên Cảng đặt máy hát trên bàn trà, hắn để cái đĩa vào, khéo léo kéo cần gạt đẩy nhẹ kim cảm ứng.
Là ung dung bên trong mang theo lả lướt, là cánh đồng cỏ xanh mướt mọc trên vùng đất cằn cỗi, có ai đó đang nhảy hát múa ca, là điệu Tăng-gô cuồng nhiệt. Một người mặc chiếc váy trắng tinh khiết, một người mặc bộ âu phục lịch lãm quý phái, gương mặt nghiêm nghị như vừa có trận chiến xảy ra, nhưng sâu trong ánh mắt lại là thâm tình sâu đậm cùng tình yêu cháy bỏng. Một bước hai bước rồi xoay đầu, sang trái rồi lại sang phải. Là dụ dỗ, cũng là đánh cược: Em thật rất yêu anh, nhưng em không tin anh lại yêu em như em yêu anh đâu. Em có thể tán tỉnh người khác, em có thể cười đùa trong vòng tay người khác, nhưng em chỉ yêu anh mà thôi; em có thể sẽ nắm giữ chiếc cà-vạt của ai đó, nhưng em chỉ hôn lên chiếc cằm của anh mà thôi.
Thân Nguyên Cảng đắm chìm trong điệu nhạc vui vẻ, nhắm mắt gật gù tận hưởng giai điệu, ly rượu trong tay như cũng muốn múa nhảy cùng bài hát. Trong phảng phất hắn dường như nhìn thấy hai người ấy khiêu vũ trong ly rượu đỏ của hắn. Giống như chú sâu bướm thức dậy biến thành chú bướm hổ phách xinh đẹp sau một giấc ngủ dài, dường như chỉ một giây sau họ sẽ hóa thành viên thạch đỏ.
Chiếc váy trắng tinh khiết sẽ bị rượu nhuốm màu đó, bộ âu phục kia sẽ nhăn nhúm lại, từng chút từng chút một, tan vào trong nước, trở thành những bé bọt khí nhỏ.
Là ai nhỉ?
Thân Nguyên Cảng ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Rèm cửa sổ trong phòng khách không kéo lại, bốn cửa sổ sát đất rọi đến sân nhỏ bên ngoài, trời đã sắp sửa sáng, bầu trời mang ánh tím nhàn nhạt. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, là một mùa để thương nhớ. Trong một đêm đông dài lạnh lẽo, có người luôn nhớ nhung từng cử chỉ người trong lòng khắc ghi, có người thích ở bên cạnh người mình yêu làm tất cả mọi thứ, có thể là lưu luyến, có thể là triền miên hoan ái, cũng có thể là xấu xí dơ bẩn.
Không biết qua bao lâu, Thân Nguyên Cảng vẫn giữ nguyên tư thế trên ghế sofa, bầu trời bên ngoài cũng bắt đầu ửng hồng. Bài hát đã kết thúc, ly rượu trong tay cũng đã cạn.
Mặt trời như lòng đỏ trứng chậm rãi bò lên từ tòa nhà đối diện, được bao bọc bởi một lớp sương buổi sớm, như một quả trứng vừa được đập vào chén.
Cũng tại nơi này, có một người đứng nơi đây trong nhà bếp của hắn, bàn tay xinh đẹp ấy tự tay đập trứng và nấu cho hắn ăn.
Kết quả trứng còn chưa làm xong, mà bản thân thì lại bị hắn ăn thịt mất rồi.
Thân Nguyên Cảng nhắm mắt lại, nở nụ cười.
Có lẽ người đó cũng sẽ thích bài hát này, giống như hắn.
》》》
Tâm trạng của Triệu Nhất Dưỡng lúc này cùng với lúc đi tàu lượn siêu tốc không có gì khác biệt.
Thân Nguyên Cảng tặng cậu một cái máy hát đĩa than, phần đế và kim cảm ứng màu trắng tuyết, khung máy màu đen tuyền, điểm đáng yêu nhất là trên thân máy còn có một cái lỗ tròn nhỏ. Tuy là cậu chưa bao giờ biết đến thứ này nhưng tâm tình vui sướng hiện rõ trên gương mặt cậu.
"Tôi nhìn thấy cậu có một bộ loa, tôi nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ thích cái này." Thân Nguyên Cảng nhẹ nhàng giải thích.
Triệu Nhất Dưỡng cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ cười vui vẻ, giống như có những sợi chỉ điều khiển khóe miệng của cậu, cả khuôn mặt đều cười như phát xuân. Trong lòng ngực còn đang ôm cái máy, ánh mắt như ngọn lúa đung đưa trong gió. Ôm chiếc máy trong lòng, cậu bước đến bên cạnh Thân Nguyên Cảng hôn nhẹ lên đôi môi của hắn tựa như lời cảm ơn. Thân Nguyên Cảng dường như hiểu được ý của cậu, khóe miệng khẽ cười nói "Không khách khí."
Triệu Nhất Dưỡng từng đọc được trong một cuốn sách: Bày tỏ lòng cảm ơn với người bạn yêu sẽ rất hạnh phúc. Quả nhiên là sách nói không sai.
Thân Nguyên Cảng mang theo đĩa nhạc mà hắn đã nghe vào hôm mất ngủ —— Reactionary Tango.
"Cậu biết khiêu vũ không," Thân Nguyên Cảng hỏi Triệu Nhất Dưỡng, "Cậu biết nhảy Tango không?"
Triệu Nhất Dưỡng rất muốn nói cậu biết, nhưng thực tế là cậu chả biết gì hết, một bước đơn giản cũng không, đành phải thất vọng lắc đầu. Bất quá có lẽ Thân Nguyên Cảng cũng đoán được đáp án này, không có biểu hiện thất vọng gì, ngược lại đem đĩa than đặt vào máy, sau đó kéo bàn tay nhỏ của Triệu Nhất Dưỡng qua, "Chỉ cần bước theo tôi, rất đơn giản."
Thân Nguyên Cảng kéo Triệu Nhất Dưỡng dắt đến trước người mình, kéo tay trái của cậu nắm chặt tay phải hắn, còn tay phải đặt lên vai hắn, sau đó nhấc tay đặt lên chiếc eo nhỏ của cậu.
Đầu kim nhẹ nhàng đặt xuống đĩa than, đĩa nhạc xoay tròn, thật giống như Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng trong giờ phút này. Lúc đầu, cậu có chút rụt rè và lo sợ, cậu không nghĩ mình xứng đáng với những điều cao quý như thế này, sợ Thân Nguyên Cảng sẽ cười nhạo nếu như cậu làm gì sai. Nếu không phải vì Triệu Nhất Dưỡng đang mặc đồ ngủ, người khác nhìn vào còn tưởng cả hai là một đôi bạn nhảy trong một buổi tiệc rượu.
Thân Nguyên Cảng híp mắt lại, không hề nhìn đến bước chân vụng về Triệu Nhất Dưỡng, chỉ dịu dàng lôi kéo cậu theo bước chân của bản thân. Hắn là một người thành thạo Tango, nhưng hắn chỉ muốn tùy tiện bước theo nhịp điệu của bài hát, liên tục lôi kéo Triệu Nhất Dưỡng dán sát vào người hắn. Bàn tay cả hai siết chặt, eo và bụng như kề sát nhau, mặt của họ gần như chạm vào nhau. Triệu Nhất Dưỡng giơ tay muốn chạm vào hắn, Thân Nguyên Cảng lại quay đầu né sau đó dùng tay nhéo chóp mũi cậu, cậu vì nhôt mà cười, rụt cổ lại trốn bàn tay hắn.
Tuy rằng vẫn còn những nhịp trống dồn dập, nhưng giai điệu bài hát đã chậm lại. Bọn họ lại càng dán sát vào nhau hơn, Triệu Nhất Dưỡng bị hắn chọc cho cười, tâm trạng thấp thỏm lúc đầu cũng biến mất. Cậu cảm giác như chính mình là một viên kẹo trái cây ngọt ngào, bị hắn ngậm trong miệng lăn lộn đến trời đất quay cuồng, nhưng cậu vẫn rất hạnh phúc.
"Cậu thích khiêu vũ cùng tôi sao?" Thân Nguyên Cảng nhỏ giọng hỏi bên tai Triệu Nhất Dưỡng.
—— Thích. Em không chỉ thích cùng anh khiêu vũ, em còn thích được nói chuyện cùng với anh, em không chỉ thích nói chuyện với anh, em còn thích anh ôm em, em thích anh hôn em, thích tất cả những thứ anh làm với em, em thích anh, thích cắn đôi môi như mận của anh.
Trong lòng Triệu Nhất Dưỡng có hàng vạn lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Căn phòng này không đủ lớn cho họ khiêu vũ.
Họ dùng khiêu vũ để bắt đầu, dùng nụ hôn mạnh liệt để kết thúc.
Triệu Nhất Dưỡng ngồi trên người Thân Nguyên Cảng, như vậy làm cho cậu cao hơn hắn một cái đầu, nhưng dù có như vậy cậu vẫn bị Thân Nguyên Cảng ngậm mút hôn sâu. Dường như có tiếng nhạc cổ vũ, cả hai người cường liệt mút mát đôi môi cuốn lấy chiếc lưỡi của đối phương phát ra loại âm thanh ngượng ngùng. Tiếng nhạc ấy lại dồn dập đến, họ quên mất cả mục đích ban đầu, đôi môi bị cắn quá mức, tay chân bị hôn đến rã rời, chiếc lưỡi đói bụng không ngừng tìm kiếm con mồi, thân thể quấn quýt không rời.
Dây buộc áo ngủ Triệu Nhất Dưỡng đã được cởi ra, chiếc áo màu ốc sên trơn tuột khỏi cơ thể xinh đẹp của cậu lộ ra bờ vai gầy xương.
Thân Nguyên Cảng mở mắt nhìn.
Hắn nhìn thấy dấu răng và vết hôn khắp nơi trên cơ thể cậu, có thể nhìn ra được nó rất mới, có một số cái còn mới vừa đóng vảy.
Triệu Nhất Dưỡng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn theo ánh mắt Thân Nguyên Cảng, thoáng chốc cả mặt trắng bệch, sau đó nhanh chóng đem áo ngủ kéo lên che lại cơ thể. Giống như một cô vợ nhỏ bị bắt quả tang ngoại tình, cậu vừa bối rối vừa hối hận, lại nhìn về phía Thân Nguyên Cảng, ánh mắt đã ngấn nước.
Trong lòng cậu dùng sức chửi bản thân ngu ngốc, tại sao ngày đó lại đi cắn người kia, nếu như không phải bản thân hấp tấp như vậy thì cơ thể cũng sẽ không có những dấu vết buồn nôn thế này!
Mà vào giờ phút này Thân Nguyên Cảng chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó chạy tán loạn, khiến cho hai mắt hắn đỏ bừng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái chà biến sắp tới:>
Tui được cái chơi gì cũng ngu, có chơi ngu là giỏi. Tui vừa lỡ tay xoá mẹ nó bản word tui edit trước của bộ này:) Hên là edit xong chương nào copy chương đó qua đây liền không thôi là tức trào máu họng =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất