Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 36: Giản Xuân Triều nấu cơm

Trước Sau
Giản Xuân Triều méo miệng, cảm giác tấm lòng của mình bị ném cho chó ăn. Nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Chu Thước, gọi cơm gà.

Thật ra Chu Thước cũng không đói lắm, ung dung gặm cánh gà.

Giản Xuân Triều vừa uống sữa bò vừa hỏi cậu ta: "Cậu nói có chuyện tốt muốn nói với tôi, là chuyện gì?"

Chu Thước buông cánh gà, trịnh trọng tuyên bố: "Tiểu Tam gia nhà cậu đây, muốn kết hôn."

Giản Xuân Triều suýt nữa sặc sữa bò, khó tin nhìn Chu Thước: "Là Minh Thục?"

Chu Thước nghe thấy cái tên này, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Tôi cầu hôn thành công."

Trong lòng Giản Xuân Triều cũng vui thay cho người bạn này: "Thật sao? chuyện từ lúc nào?"

Chu Thước đỏ mặt: "Tối hôm qua, cô ấy đồng ý rồi."

"OMG! Được đấy người anh em!" Giản Xuân Triều vỗ vai Chu Thước, vui vẻ nói: "Tôi còn chưa được gặp cô ấy đâu, hôm nào mang qua đây, tôi nấu cơm mời hai người."

Chu Thước muốn bỏ qua chủ đề "Giản Xuân Triều nấu cơm", cười cười: "Gần đây sức khoẻ ông ngoại cô ấy không tốt, cho nên phải nhanh chóng tổ chức đám cưới, tầm 1 tháng sau, tổ chức ở Bảo Hoa."

Giản Xuân Triều gật đầu: "Câu chọn ngày xong nói với tôi, tôi lúc nào cũng rảnh."

Chu Thước lại nghĩ tới chuyện khác, lông mày nhướn lên: "Triều muội, còn có chuyện này nữa." Chần chờ một lúc lại tiếp tục: "Nhà tôi đều là người làm ăn, nhất định có mời Phương gia, cậu với Phương Minh Chấp hiện tại thế nào?"

Giản Xuân Triều biết sớm muộn gì cũng không tránh được, gãi gãi tai: "Tôi muốn ly hôn, anh ta không đồng ý."

Chu Thước càng nghiêm túc: "Ly hôn? Cậu nghĩ kỹ rồi sao? Anh ta làm gì có lỗi với cậu sao?"

Giản Xuân Triều không biết nên nói với Chu Thước như thế nào, uống một ngụm sữa bò, nhàn nhạt nói: "Anh ấy không làm gì cả. Chỉ là tôi không yêu anh ta mà thôi."

Chu Thước nghe hắn nói vậy, cũng im lặng. Chu Thước nhớ rõ Giản Xuân Triều trước đây mỗi lần nói đến Phương Minh Chấp hai mắt đều sáng, Phương Minh Chấp nhà hắn tốt nhất thế giới, vừa đẹp trai vừa có năng lực, còn đối tốt với hắn.

Trước đây Chu Thước còn nhiều lần khuyên Giản Xuân Triều, nói người như Phương Minh Chấp vô cùng kỳ lạ, dịu dàng khiêm tốn, nhưng trong ánh mắt lại không có sức sống, nói Giản Xuân Triều đừng dễ dàng trao tim trao phổi cho người này. Khi đó Giản Xuân Triều còn tức giận với Chu Thước, tìm mọi cách bảo vệ Phương Minh Chấp, nói anh ta còn ít tuổi, không hiểu chuyện.

Nhưng mà hiện tại, Giản Xuân Triều lại rũ mắt, nói không yêu.

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?" Chu Thước cẩn thận hỏi hắn.

"Anh ta không đồng ý ly hôn tôi cũng không biết làm gì. Mềm hay cứng tôi đều thử qua rồi, thậm chí còn công khai tuyên bố, nhưng anh ta vẫn không đồng ý." Giản Xuân Triều buông sữa bò, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác: "Phương Minh Chấp giống như Ngũ Hành sơn, cho dù tôi có bản lĩnh như Tôn Ngộ Không cũng không chạy khỏi tay anh ta. Anh ta cả đời thuận buồm xuôi gió, sẽ không nghĩ tới có người không thích mình, chờ đến khi anh ta nhận ra rồi tự buông tay thôi."



Chu Thước trong lòng khó chịu, giọng nói mang theo chất vấn: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

Giản Xuân Triều tránh ánh mắt cậu ta, miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay không phải tới để nói chuyện của cậu sao? Sao lại chuyển sang tôi rồi? Bây giờ hôn sự là quan trọng nhất, tôi khẳng định sẽ không làm cậu mất mặt. Không phải chỉ diễn kịch với Phương Minh Chấp một ngày sao? Một năm, hai năm đều đã diễn rồi, một ngày, nửa ngày có là gì."

Chu Thước cũng hy vọng mình có thể nói không cần Phương Minh Chấp như Giản Xuân Triều, tự mình hy sinh, nhưng bản thân cậu ta cũng hiểu, lần này tới tìm Giản Xuân Triều là có mục đích. Cơn giận của Phương gia, Chu Thước không gánh vác nổi.

Giản Xuân Triều hiểu mục đích của cậu ta, nhưng lại không để ý đến.

Lòng Chu Thước tự mắng chính mình không phải người, Giản Xuân Triều đối tốt với mình như vậy, lại khiến Giản Xuân Triều chịu thiệt thòi, sắc mặt cũng không vui vẻ.

Giản Xuân Triều nghiêng đầu, mắt đen như lưu li nhịn cười: "Tiểu Tam gia, kiến thức sâu rộng, tôi có chuyện này cần cậu chỉ bảo."

Trong lòng Chu Thước không thoải mái, nhưng thấy gương mặt tươi cười của Giản Xuân Triều, nên thả lỏng một chút: "Cậu lại muốn làm chuyện xấu?"

"Không phải mẹ Lâm Dương tặng tôi rất nhiều đồ ăn sao? Cậu nghĩ tôi nên tặng lại gì thì tốt?" Giản Xuân Triều cắn môi, dáng vẻ không nghĩ ra.

Chu Thước thấy hắn xoắn xuýt như vậy, có vẻ không hiểu lòng người, thăm dò hỏi: "Gần đây mới ra robot quét nhà, tôi đoán nhà La Lâm Dương cũng chưa mua đâu, cậu tặng một cái thử xem."

Giản Xuân Triều nghe xong, chân mày dãn ra: "Tiểu Tam gia, ngần ấy năm làm bạn với phụ nữ đúng là không uổng công nha!"

"Mau thu cái đức hạnh của cậu lại đi, Giản Xuân Triều." Chu Thước mắng hắn một câu, chua xót trong lòng cũng vơi bớt.

- ---------

Thứ 4, Bắc Kinh đổ mưa, không phải là mưa xuân phùn phùn mà là mưa to che trời lấp đất. Trên mặt đất toàn là bóng nước, phía chân trời vang lên tiếng sấm cuồn cuộn.

Trời mua khiến con người trở nên lười biếng, khách đến Thư Ba cũng không nhiều lắm, mỗi người đều ngồi trên ghế dựa lẳng lặng đọc sách, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không khí vô cùng hài hoà.

Giản Xuân Triều ngồi trong Thư Ba, lên mạng chọn robot quét rác mới nhất.

La Lâm Dương đỏ mặt bước tới: "Đàn anh, gặp phái khách hàng không nói lý lẽ, em tức chết rồi."

Giản Xuân Triều cứng nhắc buông máy tính, đứng dậy hỏi: "Chuyện gì? Khách còn ở trong tiệm sao?"

"Ở đây," La Lâm Dương đưa Giản Xuân Triều ra, mặt không vui: "Bên khu trưng bày sách, hắn ta nói nhất định phải mua mang đi. Muốn mua thì đến hiệu sách, đến đây cướp đồ trưng bày của chúng ta làm gì?"

"Đừng vội, cậu đi trông khách đi, tôi nói chuyện với người này vài câu."

Người đứng trước quầy trưng bày đầu trọc đeo kình, tuổi tầm hơn 45, không cao, mắt kính nhìn có vẻ cận nặng.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?" Giản Xuân Triều lễ phép hỏi.



Đầu trọc xuyên qua kính dày nhìn Giản Xuân Triều từ trên xuống dưới: "Cậu là ông chủ ở đây?" không đợi hắn trả lời lại tự lẩm bẩm, "Giống người đọc sách hơn."

Giản Xuân Triều khẽ cười, nói: "Nhân viên vừa nói với tôi anh muốn mua sách?"

Đầu trọc ôm sách trong tay, gật đầu: "Đúng vậy, cậu mau mau thanh toán cho tôi. Nhân lúc mưa không lớn, tôi còn về."

Giản Xuân Triều giữ thái độ như cũ: "Ngại quá, quyển sách này là bản giới hạn, không cho thuê cũng không bán."

Đầu trọc thấy Giản Xuân Triều hiền hoà, dáng vẻ dễ bắt nạt, không nghĩ đến sẽ bị từ chối. Hắn ta trố mắt, giọng nói khó chịu: "Cậu biết đây là sách gì không? Đây là "Hoa hồng cuối" bán hứ 73, trên thị trường sớm đã không còn. Cậu lại đặt nó ở cái tiệm nhỏ rách nát này, cho người ngu dốt không biết thưởng thức tuỳ ý khinh nhờn.?"

Giản Xuân Triều nghe không lọt người khác nói khách hàng của mình, nhưng xem ra người này cũng là người yêu sách, nén tức giận nói: "Khách trong tiệm đều là người tốt. Quyển sách này trên thị trường cũng không ít, người yêu sách thường nói, nếu thật sự thích sẽ luôn có cơ hội mua được."

Đầu trọc lại không thèm nghe: "Sao có thể? Đứa nhóc như cậu căn bản không hiểu, sách để ở đây cũng vứt đi. Cậu ra giá đi, chỉ cần không quá trớn, tôi tuyệt đối có thể chấp nhận."

Giản Xuân Triều chán ghét loại người cái gì cũng cho rằng có thể dùng tiền giải quyết, không thèm chịu đựng nữa, lạnh mặt: "Sách này không bán, nếu muốn nhìn phiền anh vào trong tiệm mượn đọc."

"Tôi đã nói, bao nhiêu tiền tôi cũng mua. Tôi chịu tiến cửa hàng các người còn muốn lấn tới, muốn đãi cát lấy vàng, trong một nghìn quyển sách rác rưởi mới may mắn có một quyển như thế này. Hiện tại tôi để ý đến, đừng không biết tốt xấu. Còn muốn đuổi tôi ra ngoài, có biết cách phục vụ khách hàng hay không? Không nghe thấy khách hàng là thượng đế sao? Cậu có tin tôi tìm người san bằng cái tiệm này không?" Vừa dứt lời, đầu trọc đập một cái lên mặt bàn, làm khách hàng đều ngẩng đầu nhìn lại đây.

Giản Xuân Triều không nghĩ tới trong tiệm còn gặp loại khách ngang ngược vô lý như thế này, tức giận đến ngốc, cãi nhau thì cãi nhau, hắn không muốn nhượng bộ loại người này.

Hắn đang định trực tiếp lớn tiếng thì một người đỡ lấy eo hắn, ôm vào ngực, vừa trấn an vừa xoa lưng hắn, quay đầu nói: "Anh có việc gì có thể nói với tôi, em ấy không thể tức giận."

Đầu trọc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi cao hơn hắn ta nửa cái đầu, khí thế bị áp xuống: "Các người mở cửa hàng, bày đồ vật ra còn không bán."

Phương Minh Chấp không nói hai lời, lấy sách trong tay đầu trọc đặt lên bàn, dùng tay chỉ lên nhãn dán bên ngoài: "Trên này có viết rành mạch, hàng không bán. Anh yêu thích sách như vậy, không đến mức không biết chữ chứ?"

Đầu trọc bị tức đến trợn trắng mắt, lấy một quyển khác: "Vẫn là câu nói kia, các người đừng ở đây giơ nanh múa vuốt giở giọng. Tôi chỉ cần gọi một cái, cửa hàng này phải đóng cửa!"

Phương Minh Chấp một tay cầm tay Giản Xuân Triều một tay đặt ở trên bàn, ngón tay thong thả vuốt ve khớp xương ngón trỏ: "Tôi ở bên ngoài thấy một cái ô, anh dạy ở trường cấp 3 Bắc kinh sao?

Đầu trọc không nghĩ tới bị hỏi cái này, giật mình nói: "Đúng thì sao? Liên quan gì tới cậu."

"Nếu anh dạy ở trường cấp 3, lương cũng không quá cao đi. Hơn nữa xin lỗi nếu tôi nói thẳng...." Con ngươi màu hổ phách của Phương Minh Chấp lướt một lượt từ trên xuống dưới đầu trọc: "Anh vẫn còn độc thân, lại dám nói phét bao nhiêu tiền cũng phải mua quyển sách này. Để tôi đoán xem, chắc là liên quan đến lỗ kim trên cổ tay anh sao?" Phương Minh Chấp nói không nhanh không chậm, sắc mặt đầu trọc ngày càng trắng.

Phương Minh Chấp không chờ hắn ta nói chuyện, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: "Bây giờ anh đi còn kịp, tôi coi như không biết chuyện gì. Nếu anh ở lại thêm chút nữa, nhà anh ở đâu tôi cũng biết đấy."

Đầu trọc nhìn Phương Minh Chấp như nhìn thấy quỷ: "Vì một quyển sách nát mà ở đây nói hươu nói vượn." Nói xong như gắn tên lửa vào mông chạy vào trong mưa.

Giản Xuân Triều cũng nghe đến sửng sốt, chờ bốn phía im lặng mới nhận ra mình vẫn còn nằm trong ngực Phương Minh Chấp, giật mình tránh ra: "Anh đến đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau