Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 62: Sau này sẽ không làm em sợ hãi nữa

Trước Sau
Lúc Giản Xuân Triều đang mơ màng trong lòng Phương Minh Chấp thì chuông cửa vang lên. Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều tới cửa, màn hình chuông cửa hiển thị hình ảnh một chút tóc thưa thớt trên đỉnh đầu Từ Thành.

Giản Xuân Triều dụi dụi mắt, quay đầu nhìn thoáng qua màn hình, nhập nhèm hỏi: "Từ Thành tới ạ?"

Phương Minh Chấp ừm một tiếng: "Em mệt à? Có muốn anh ôm em đi ngủ một lát không?"

Tuy Giản Xuân Triều mệt nhưng hắn cũng muốn biết tiến triển của tình hình, không kiêng kị chuyện cá nhân của Phương Minh Chấp, cho nên lắc đầu: "Không mệt."

Phương Minh Chấp cúi đầu hôn lên sườn má Giản Xuân Triều: "Vậy em mở cửa đi."

Từ Thành bước vào, thấy Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều chuẩn bị ngồi xuống sô pha, thấy nhiều thành quen. Ông đến nhà Phương Minh Chấp mười lần thì có đến tám lần trong ngực Phương Minh Chấp có người kia. Trước kia Phương Minh Chấp dường như rất ngại tiếp xúc, chỉ cần bị người khác chạm vào một chút liền khử trùng toàn thân. Mà hiện tại Phương Minh Chấp lại giống như mắc một loại bệnh mới, kiểu gì cũng phải dựa gần, ôm, vuốt ve Giản Xuân Triều, nếu không cả người sẽ không thoải mái. Có đôi khi Phương Minh Chấp nhất định phải ra ngoài một mình, trên cổ tay y sẽ xuất hiện một chiếc khăn lụa mỏng. Ngoài đồng hồ thì đồ trang sức hay thứ gì khác không phải là tác phong của Phương Minh Chấp, Từ Thành lớn mật đoán, khăn lụa kia chắc chắc có quan hệ tới cậu chủ nhỏ họ Giản có cách hành xử khác người này.

Từ Thành lấy ra mấy văn kiện viết tay: "Đây là tin tức mới nhất, bọn họ quả nhiên có hành động mới, bệnh viện trên nhiều quốc gia đều có thông tin ký lục của Tri Lang."

Phương Minh Chấp đặt tập văn kiện lên bàn trà, lấy một tấm thảm nhung cẩn thận đắp cho Giản Xuân Triều, bao trùm từ eo đến chân, lại nói với hắn: "Không thoải mái thì nói với anh."

Giản Xuân Triều hơi ngại, lấy tập văn kiện đặt trên đùi, chỉ chỉ kêu Phương Minh Chấp: "Anh xem."

Phương Minh Chấp mở ra xem qua, là một bản danh sách, có tên cùng đơn vị chữa bệnh, bảy, tám trang.

Mặt Phương Minh Chấp không lộ ra biểu tình gì, trả văn kiện cho Từ Thành: "Số người giao dịch cơ bản gần với số lượng ta mong muốn, dựa theo kế hoạch tiến hành." Nói xong liền đặt tay lên bụng Giản Xuân Triều, sợ hắn không thoải mái.

Giản Xuân Triều không hiểu lắm: "Đây là danh sách gì?"

Phương Minh Chấp kiên nhẫn giải thích với hắn: "Anh từng nói với em, phạm vi hoạt động của Tri Lang chủ yếu trên hệ thống chữa bệnh. Mà chữa bệnh lâm sàng thường có cơ sở cộng sinh với y học, tuy rằng cùng mục đích nhưng cách làm hoàn toàn khác nhau. Cơ sở y học chủ yếu nghiên cứu trên động thực vật, chân chính đi theo hướng lâm sàng cần ít nhất mười, hai mươi mấy năm. Nhưng bọn nọ lại lợi dụng một thứ đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu."

Giản Xuân Triều nghĩ ra: "Cơ thể người."

Phương Minh Chấp gật gật đầu: "Không sai. Nhưng cơ thể người là tài nguyên vô cùng thiếu thốn, đại đa số tài liệu của các đơn vị nghiên cứu khoa học đến từ phạm nhân tử hình hoặc người hiến tặng, không thể thoả mãn nhu cầu. Tri Lang tiền phát hiện ra điểm sơ hở. Ở nước ngoài bác sĩ tâm lý có địa vị rất cao, Tri Lang lại là một nhân tài kiệt xuất, ông ta có quan hệ tốt với nhiều người quyền cao chức trọng. Công việc chính của ông ta là tìm kiếm và cung cấp cơ thể người."

Giản Xuân Triều chau mày: "Ông ta giết người?"

Phương Minh Chấp lắc đầu: "Ông ta làm trung gian, lấy thương phẩm từ chợ đen bán cho người khác. Phạm vi hệ thống hoạt động của ông ta vô cùng tinh vi, một hai năm nay cũng mới bắt đầu ra nhập thị trường trong nước. Em xem danh sách này xem, hiển nhiên ông ta càng muốn ăn nhiều hơn nữa."

Giản Xuân Triều nhìn kỹ danh sách trang đầu tiên, không khỏi thấy rợn người, toàn là tên đơn vị chữa bệnh nổi tiếng trong nước, có chút gian nan hỏi: "Bọn họ thật sự sẽ đem..... bán cho ông ta sao?"

Phương Minh Chấp lấy danh sách trong tay Giản Xuân Triều trả lại cho Từ Thành: "Nói với Tôn Vĩ phải hành động cẩn thận, người bên cạnh anh ta đều không thể tin."

Từ Thành nhận lấy danh sách, nói: "Tôi sẽ chuyển lời lại với bác sĩ Tôn."

Phương Minh Chấp lại mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh nhưng đay tính áp bức: "Phía bên ông nội tôi nhất định phải đảm bảo an toàn nghiêm ngặt, không cho phép có một chút sai lầm."

Từ Thành lau mồ hôi trên trán: "Phía lão gia bên kia, tôi dùng tính mạng đảm bảo."

Giản Xuân Triều không đành lòng, vốn dĩ muốn mở miệng nói với Phương Minh Chấp hai câu, nhưng nghĩ lại Phương Minh Chấp có phương thức làm việc riêng, nên không nói nữa.

Từ Thành báo cáo xong, để lại tài liệu cho Phương Minh Chấp liền rời đi.

Giản Xuân Triều ôm eo Phương Minh Chấp, dựa vào lồng ngực y, rầu rĩ, thành thật hơn so với bình thường.



Phương Minh Chấp không biết hắn lại làm sao, sốt ruột sờ sờ trán hắn: "Sao thế? Em khó chịu lắm à?"

Giản Xuân Triều nhỏ giọng nói: "Vừa rồi cách anh nói chuyện với Từ Thành làm em hơi sợ." Hắn vốn dĩ sợ cái mặt lạnh như băng của Phương Minh Chấp, cả người khó chịu, trong đầu lại tự tưởng tượng ra sự việc kia, tương đối bi quan, sợ Phương Minh Chấp luôn trong dáng vẻ này, sợ một ngày Phương Minh Chấp không còn trở lại nữa.

Phương Minh Chấp cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Sau này sẽ không làm em sợ hãi nữa."

Giản Xuân Triều đột nhiên bừng tỉnh, Phương Minh Chấp mỗi ngày đều như người đi trên dây, hắn không giúp được còn gấp cái gì, cũng không thể quấy rầy y, vội vàng nói: "Em nói linh tình mà anh cũng tin à?"

Phương Minh Chấp lắc đầu, cười cười với hắn: "Anh còn đang đau đầu không biết làm sao có thể dụ Tri Lang về nước đây, em giúp anh được không?"

Trong lòng Giản Xuân Triều hiện lên một ý nghĩ, nhanh chóng hỏi: "Dùng em làm mồi nhử sao?"

Trong mắt Phương Minh Chấp hiện lên vẻ mất mát: "Em nghĩ gì vậy?"

Thấy Phương Minh Chấp thất thần, Giản Xuân Triều liền nhận ra mình lỡ lời, cho dù hắn có bóng ma của kiếp trước, nhưng nói ra cũng quá tổn thương người rồi. Phương Minh Chấp đến một sợi tóc của hắn, y còn luyến tiếc, vậy mà hắn lại sinh ra suy nghĩ này.

"Minh Chấp." Giản Xuân Triều cọ cọ trong lòng Phương Minh Chấp lấy lòng: "Em sai rồi."

Phương Minh Chấp hiển nhiên bị câu nói kia của hắn làm tổn thương, cũng không nhìn hắn, trực tiếp bế Giản Xuân Triều tiến về phòng ngủ.

Giản Xuân Triều rũ mắt: "Minh Chấp à."

Phương Minh Chấp vẫn không để ý đến hắn, Giản Xuân Triều liền giận dỗi, vốn dĩ thân thể hắn không thoải mái rất dễ cáu, mà Phương Minh Chấp không thèm nhìn hắn, cũng không thèm mắng hắn.

Phương Minh Chấp đem hắn đặt lên giường, hắn liền tìm tư thế thoải mái nằm: Anh nhỏ tuổi hơn thì tôi phải nhường anh à?

Phương Minh Chấp thật sự giận rồi, y rũ chăn đắp cẩn thận cho Giản Xuân Triều liền đi ra ngoài.

Trong lòng Giản Xuân Triều tự nghĩ: Được lắm anh có bản lĩnh dám bơ tôi.

Mang thai thật sự ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, nằm một lúc liền cảm thấy trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại "Phương Minh Chấp không phải đồ vật."

Phương Minh Chấp bận rộn trong phòng bếp một lúc, quay lại phòng ngủ đã thấy Giản Xuân Triều ngủ rồi, liền đem tài liệu Từ Thành đưa cho y vào, ngồi bên cạnh Giản Xuân Triều vừa để ý hắn vừa xem tài liệu.

Giản Vân Đào không nói dối, Giản Xuân Triều khi ngủ đúng là thích đá chăn, hắn yên ổn ngủ được một lúc liền đã chăn sang một bên. Phương Minh Chấp túm chăn đắp lại cho hắn, Giản Xuân Triều trong lúc ngủ mơ không kiên nhẫn nhíu mày, lại nhấc chân đẩy ra.

Lặp lại hai ba lần, Phương Minh Chấp liền bỏ tài liệu trong tay xuống, lên giường nằm bên cạnh Giản Xuân Triều dựa vào đầu giường. Y vừa dựa vào đầu giường, Giản Xuân Triều đã ngựa quen đường cũ bò vào lòng y. Phương Minh Chấp một tay ôm hắn, lại kéo chăn đắp lên, Giản Xuân Triều lại thành thật nằm trong lồng ngực Phương Minh Chấp không lộn xộn nữa.

Phương Minh Chấp một tay ôm Giản Xuân Triều một tay nhẹ nhàng lật tài liệu, chậm rãi đã quá trưa.

Giản Xuân Triều nhẹ nhàng cuộn mình, Phương Minh Chấp lập tức nhận ra, cúi đầu hỏi: "Sao thế?"

Giản Xuân Triều chưa tỉnh ngủ, theo bản năng trả lời: "Đau dạ dày."

Phương Minh Chấp ôm bụng Giản Xuân Triều, vừa xoa vừa nhỏ giọng hỏi: "Xuân Triều, dậy đi, anh nấu hoành thánh nhỏ cho em ăn nhé?"

Giản Xuân Triều không muốn dậy, vùi vào lồng ngực y: "Không ăn."

Buổi sáng sau khi nôn, đến bây giờ Giản Xuân Triều vẫn chưa ăn gì, Phương Minh Chấp sợ hắn đói lả, trong lòng sốt ruột, chỉ biết nói: "Em ăn một chút đi, bị đói càng không thoải mái."

Giản Xuân Triều bị y càu nhàu đến tỉnh ngủ, nhớ tới hai người vẫn còn giận nhau, đẩy Phương Minh Chấp ra, lạnh như băng nói: "Không phải anh giận sao? Đừng quan tâm em."



Phương Minh Chấp lo lắng đến đỏ mắt, gập ghềnh không nói thành lời.

Giản Xuân Triều không thấy y nói chuyện, ngẩng đầu lên liền nhận ra có gì không đúng, tim liền nhũn ra. Thời gian này áp lực của Phương Minh Chấp cực kỳ lớn, hơn nữa chính hắn là người lỡ lời.

Hắn miễn cưỡng bò dậy, đi vệ sinh sau đó quay lại nhìn Phương Minh Chấp vẫn ngồi đờ ở đó: "Còn thất thần gì nữa, không phải anh nói làm hoành thánh nhỏ cho em ăn sao?"

Phương Minh Chấp đỏ mắt gật gật đầu, đứng dậy đi vào bếp. Giản Xuân Triều vừa tức giận vừa buồn cười, đi theo sau y vào bếp.

Bàn bếp đặt hai khay lớn, bên trong chỉnh tề rất nhiều hoành thánh nhỏ, đều dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, hắn là lúc hắn ngủ Phương Minh Chấp đã làm.

Trên bếp quả nhiên đặt một nồi lẩu, Phương Minh Chấp mở nắp nồi, hơi nóng hầm hập bốc ra, y nhanh chóng mang hoành thành bỏ vào nổi.

Giản Xuân Triều biết hoành thánh này nhìn thì đơn giản nhưng Phương Minh Chấp nấu cơm cho hắn chưa bao giờ làm qua loa, nhất định bỏ không ít công sức.

Giản Xuân Triều mở lời trước: "Bạn nhỏ, không phải kêu tôi là ca ca sao? Sao lại còn giận dỗi ca ca?"

Phương Minh Chấp xoay người ôm hắn: "Nhìn em khó chịu, anh rất sốt ruột."

Giản Xuân Triều vỗ về y: "Ăn cơm xong sẽ không sao nữa."

Phương Minh Chấp buông hạn ra, quan tâm hỏi: "Em muốn ra ngoài ngồi một lát không? Anh ở đây được rồi, hoành thánh da rất mỏng đợi một chút."

Giản Xuân Triều không muốn để y một mình, lắc đầu: "Em ở đây đi, dù sao cũng rất nhanh."

Vài phút sau, Phương Minh Chấp bê nồi ra, trước kia Giản Xuân Triều xung phong dọn cơm cơ bản đều thất bại, lần này độ khó càng cao, hắn dứt khoát khoanh tay đi theo.

Bên trong là canh gà, hoành thánh mỏng đến trong suốt, lộ ra nhân thịt màu hồng nhạt. Giản Xuân Triều không thích ăn thịt, nhân kia chỉ có tác dụng tăng mùi vị, nhiều lắm bằng đầu đũa. Một chiếc hoành thánh nhỏ như một con cá vàng đuôi trắng chậm rãi lượn lờ trong nước canh.

Phương Minh Chấp không ăn, hầu hạ Giản Xuân Triều ăn trước.

Cái miệng nhỏ của Giản Xuân Triều cắn hoành thánh lại nhai nhai, Phương Minh Chấp vẫn luôn cẩn thận ngồi sau để ý dạ dày hắn.

Giản Xuân Triều thích Phương Minh Chấp nhọc lòng vì mình, nhưng Phương Minh Chấp sáng nay cũng không ăn gì, vẫn luôn chăm sóc hắn, hắn cũng đau lòng: "Minh Chấp, anh ăn cơm trước đi, em đỡ hơn nhiều rồi."

Phương Minh Chấp lắc đầu: "Em ăn xong rồi anh ăn."

Giản Xuân Triều biết ăn của Phương Minh Chấp là như thế nào, y sẽ nhìn chằm chắm hắn ăn xong sau đó hai ba đũa đem đồ trong chén ăn, liền tính là ăn rồi.

Giản Xuân Triều cầm chén của Phương Minh Chấp, tự mình ăn một cái, lại bón Phương Minh Chấp ăn một cái, hai người chậm rãi ăn xong cơm trưa.

Cơm nước xong, Giản Xuân Triều đi bên cạnh nhìn Phương Minh Chấp rửa chén, lại nhắc tới đề tài dẫn đến mâu thuẫn kia: "Vậy kế hoạch của anh rút cuộc là gì?"

Phương Minh Chấp dừng rửa chén, đóng vòi nước lại, nghiêm túc nhìn Giản Xuân Triều: "Anh muốn dụ Tri Lang về nước, phương pháp nhanh nhất chính là làm cho ông ta cảm thấy có chuyện quan trọng sắp thoát khỏi khống chế của ông ta, ông ta phải đính thân trở về."

Giản Xuân Triều nhíu mày, đại khái biết Phương Minh Chấp muốn nói gì, nhưng vẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"

Phương Minh Chấp vừa hưng phấn vừa áp lực nói: "Anh muốn ông ta thấy anh rời bỏ quỹ đạo vốn có, ông ta sẽ đến tìm anh, không ngừng thử nghiệm anh, muốn anh trở về như cũ, trong quá trình này ông ta cũng sẽ tự khiến mình bại lộ nhiều nhược điểm," Phương Minh Chấp mang theo chút đắc ý, giảo hoạt nói: "Cho nên mồi nhử chính là anh."

* Tui đi tiêm về không nhấc nổi tay nữa. Mọi người tiêm vaccine hết chưa nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau