Chương 101
Gió tuyết ngoài biên giới thổi ào ạt.
Chỉ trong chốc lát, bầu trời vốn dĩ vẫn còn quang đãng bỗng nhiên đổ xuống một trận tuyết rơi dày đặc, dường như không có điểm dừng.
Trong doanh trại trên thảo nguyên đầy tuyết, lều đứng không ngừng xốc mở.
Những kỵ binh mặc áo giáp đen tuyền đối mặt với gió tuyết bước vào. Cởi bỏ vẻ lạnh lùng khi cầm vũ khí trên chiến trường, lúc này họ nói nói cười cười, xoa tay dậm chân, vây quanh bếp lửa ở trung tâm lều để sưởi ấm.
Lều chính được mở ra.
Phó tướng Mục Nguyên Long đang ở trong lều lập tức đứng dậy hành lễ: "Điện hạ."
Hoàng tử áo trắng nhàn nhạt gật đầu, sau khi chào hỏi xong, đi thẳng đến trước sa bàn.
"Chủ tướng dẫn binh Dự quốc quả nhiên là Vũ An Quân tái xuất giang hồ."
Loại trận đánh công thành chiếm lũy này, lại diễn ra trên vùng thảo nguyên rộng lớn, trong trường hợp đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng là không thể đánh úp hạ được trong một thời gian ngắn.
Huống chi, người trấn giữ cửa ải còn là một lão tướng tiếng tăm lừng lẫy ở đại hoang. Về mặt kinh nghiệm, số trận chiến lớn nhỏ mà ông đã trải qua có thể nhiều gấp đôi so với Tông Lạc và Ngu Bắc Châu cộng lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trận chiến này sẽ là một cuộc giằng co kéo dài.
Mục Nguyên Long biết, Điện hạ không thích trận đánh kéo dài. Trước đây cũng có những trận tương tự, đều dùng mưu kế, hoặc đánh úp để nhanh chóng đánh bại địch quân.
Nếu kéo dài, loại địa điểm xa xôi và thời tiết khắc nghiệt thế này sẽ là một cực hình đối với hậu cần vận chuyển lương thảo. Điện hạ tuy bề ngoài không nói, nhưng luôn quan tâm đến con dân, dù là những binh lính bình thường nhất, người cũng không muốn họ phải quá vất vả.
Chỉ là Điện hạ không bao giờ nói, các thuộc hạ cũng không đề cập, chỉ là trong lòng hiểu nhau.
Nhưng Điện hạ bây giờ...
Mục Nguyên Long cúi đầu, lén liếc nhìn.
Trước sa bàn, bóng lưng của Hoàng tử bạch y như cây tùng trên núi lạnh.
Mái tóc dài buông xuống như thác nước tuôn, nhìn thấy mà giật mình.
Sườn mặt người đạm mạc như ngọc, vẫn cao quý ôn nhuận như xưa, nhưng trong sâu thẳm lại toát ra một sự chai lì trước mọi chuyện.
Khoảng một tháng trước, Tam Điện hạ đã xin phép rời khỏi hoàng cung trong đêm, dẫn quân đến Dự Quốc.
Rõ ràng trước đó, Mục Nguyên Long nghe Bệ hạ nói, muốn để Tam Điện hạ nghỉ ngơi thêm một thời gian, đợi đôi mắt hoàn toàn hồi phục rồi mới ra ngoài dẫn quân.
Nhưng thái độ của Tam Điện hạ lại rất cứng rắn.
Cuối cùng, Y Thánh cầu tình với Bệ hạ, nói tiên đan tính dương, hiệu quả lại nhanh chóng như vậy, quả thực là chưa từng nghe, chưa từng thấy, có thể vẫn còn tàn dư của thuốc chưa hoá giải, trong lòng tích tụ hoả khí không chỗ phát tiết. Nước Dự nằm ở vùng biên giới phía bắc, khí hậu lạnh hơn, thích hợp để dẫn quân đi, có lợi cho thân thể của Tam hoàng tử.
Sau một hồi cầu tình, Bệ hạ mới miễn cưỡng đồng ý.
Đồng ý thì đồng ý, quay lại liền lấy trang bị bằng sắt đen mới nhất để gia cố lại cho Huyền Kỵ, lại điều động lực lượng hậu cần mới được khai triển.
Ngày Tam hoàng tử xuất kinh, gần như toàn bộ người dân trong thành đều đến.
Hoàng thượng đích thân ngự liễn từ trong cung ra ngoài thành mười dặm. Trước đây dù tiễn đưa, cũng chưa từng có cảnh tượng như vậy, rõ ràng là không che giấu sự sủng ái của mình đối với Tam hoàng tử.
Không chỉ những Hoàng tử tham gia đoạt trữ, ngay cả bách tính trong kinh, các thần tử trong triều cũng đều sửng sốt, không thể tin được, cảm thán sau khi hy sinh ở Hàn Cốc Quan, Tam hoàng tử dường như đã thực sự được sủng ái, Bệ hạ trước tiên hạ lệnh cầu y, sau đó đón vào Vũ Xuân cung, bây giờ lại rình rang như vậy, dường như đã viết rõ thái độ "cực kỳ hài lòng với Hoàng tử này" lên mặt.
Vị trí Thái tử này, sau Vu tế đại điển, có lẽ đã chắc như ván đã đóng thuyền.
Những đại thần thực sự trung thành với Uyên Đế đều im lặng không nói, lạnh lùng nhìn những thần tử thế gia nịnh bợ như cỏ dại trên đường. Ngày trước nói Tam hoàng tử không được sủng ái chính là họ, bây giờ nói Tam hoàng tử chắc chắn sẽ được lập làm Thái tử cũng là họ, lời đã nói ra, sao có thể nói lại như vậy chứ.
Còn Huyền Kỵ quân thì vui mừng khôn xiết.
Các huynh đệ dưới trướng đều thấy được những nỗ lực của Điện hạ trong những năm qua, biết Điện hạ đối với Bệ hạ một lòng hiếu thảo. Mỗi khi ở ngoài chiến trường, chỉ cần có tin khẩn từ hoàng thành, bất kể đang làm gì, Điện hạ đều sẽ lập tức buông xuống. Huống chi người quanh năm ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, mở rộng lãnh thổ, tận trung vì nước.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chỉ có Mục Nguyên Long vẫn luôn theo sát bên cạnh Điện hạ mới nhìn ra, tâm trạng của Điện hạ dường như không ổn, cho dù có cười, cũng chỉ là nụ cười miễn cưỡng trấn an người khác, giữ lại những thứ sâu xa cho riêng mình. Trong hoàng thành, người vẫn có thể dùng ý chí phi thường để kìm nén, nhưng sau khi dẫn quân ra khỏi thành, điều bất thường này không thể nào kìm nén được nữa.
Vì vậy, toàn quân đều trơ mắt nhìn, sau khi rời khỏi hoàng thành, tóc của Điện hạ ngày càng bạc đi, sau một tháng đến biên giới, mái tóc dài như mực đã hoàn toàn biến thành màu trắng như tuyết.
Dù Điện hạ vẫn giữ vẻ ngoài tuấn tú dịu dàng như xưa, trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng những người quen biết đều có thể nhìn ra, ánh sáng trong mắt Điện hạ đã tắt lịm, cả người như tê liệt, đôi khi trong lúc nghỉ ngơi hành quân, người sẽ ngồi một mình bên ngoài lều trại, đờ đẫn nhìn về phía xa, có thể nhìn rất lâu rất lâu.
Sau khoảng thời gian trống rỗng đó, Điện hạ đã lao đầu vào công vụ quân sự bận rộn. Mỗi ngày đều cố gắng tiết kiệm thời gian để di chuyển, cứ rảnh rỗi là đo vẽ bản đồ, thảo luận kế hoạch tác chiến chi tiết.
Toàn quân đều lo lắng về mái tóc bạc của Điện hạ, nhưng Điện hạ chỉ nói một cách nhẹ nhàng, có thể là do tác dụng phụ của tiên đan, để mọi người không cần quá lo lắng.
Mục Nguyên Long cũng không dám hỏi.
Từ xưa đến nay, chuyện một đêm bạc đầu chỉ có trong điển tích, không phải là chuyện có thể xảy ra nếu không có niềm vui, nỗi buồn hay sự giác ngộ vô cùng to lớn.
Trong mắt Mục Nguyên Long, Điện hạ là một ngọn núi không thể vượt qua, một cái neo nặng nề, một người hiền lành với trái tim vô cùng mạnh mẽ.
Đúng vậy, một kẻ mạnh.
Không chỉ về võ thuật, mà còn về nội tâm.
Vào ngày đầu tiên học võ, Mục Nguyên Long đã được Mục lão hầu gia dạy rằng, điều khó đạt được hơn cả sức mạnh chính là một trái tim của kẻ mạnh. Võ công có thể dựa vào việc luyện tập và miệt mài rèn luyện, nhưng trái tim chỉ có thể trở nên mạnh mẽ khi trải qua biết bao thăng trầm trong thế tục.
Ngay cả Mục lão hầu gia cũng phải thừa nhận: "Tam hoàng tử là người chín chắn, quả thực có một trái tim của kẻ mạnh, ở độ tuổi này quả thực hiếm thấy."
Mục Nguyên Long không thể tưởng tượng nổi, một vị Hoàng tử ôn hòa và mạnh mẽ như vậy, lại có thể một đêm bạc đầu?
"... Ngươi đang ngẩn ngơ gì vậy?"
Đang lúc hắn mải mê suy nghĩ, một giọng nói như ngọc rơi xuống từ xa.
Mục Nguyên Long giật mình, vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi Điện hạ, thuộc hạ thất thần."
Tông Lạc nhìn hắn một cái: "Mau điều chỉnh lại trạng thái của mình đi, bây giờ không phải là ở hoàng thành. Chân ngươi đang đứng trên lãnh thổ của Đại Uyên, vùng đất băng giá của chiến tranh. Với trạng thái mơ hồ như vậy, nếu ở trên chiến trường, đủ để quân địch giết chết ngươi một trăm lần, vậy thì làm sao ngươi có thể bảo vệ được binh lính của mình, bảo vệ được dân chúng ở phía sau."
Lời nói không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Mục Nguyên Long đỏ mặt.
Hắn đứng ngay tại chỗ, quỳ một gối xuống: "Vâng!"
Bạch y Hoàng tử không trả lời, tiếp tục chuyển tầm lên sa bàn trước mặt.
Trên đó có kế hoạch bố trí biên giới và phân bổ lực lượng chi tiết, đường vận chuyển lương thực hậu cần cũng được đánh dấu.
Đường từ kinh thành đến biên giới xa xôi, Tông Lạc đã cố gắng rút ngắn trong vòng một tháng, dẫn theo Huyền Kỵ ra roi thúc ngựa chạy tới, sau đó quân đội còn cần thêm nửa tháng nữa để lần lượt điều động.
Nói cách khác, họ là quân đội tiên phong. Hôm nay đến Hàn Môn quan cũng chỉ giống như hai bên tướng lĩnh chào hỏi nhau, đây là nghi thức được các quốc gia ước định. Dù sắp sửa giao tranh, nhưng những quy tắc được lưu truyền từ triều đại trước vẫn được áp dụng. Đặc biệt khi đối mặt với một Tướng quân đức cao vọng trọng như Vũ An Quân, bỏ qua lập trường bất đồng, Tông Lạc từ tận đáy lòng ngưỡng mộ.
Hơn nữa...... với ký ức của kiếp trước, Tông Lạc đã biết trước kết cục của trận chiến này.
Dự Vương tham sống sợ chết, nhát gan sợ việc.
Một mặt ham mê vinh hoa phú quý, không tiếc dùng những suy nghĩ nham hiểm nhất để thăm dò Vũ An Quân, một người đức độ đáng được kính trọng.
Kiếp trước, khi đại quân Đại Uyên tiến đến Hàn Môn Quan, Dự Vương vội vàng ra lệnh sứ giả đến đây, cắt đất, bồi thường, dâng thành, chỉ để Đại Uyên rút quân.
Thậm chí còn quá đáng hơn, để tỏ lòng trung thành với đại quân Đại Uyên, trong khi Đại Uyên không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, Dự Vương lại nghe theo lời gièm pha của gian thần, hạ chỉ ban chết Vũ An Quân.
Một vị tướng già, vì nước vì dân, một lòng trung thành, không được đổ hết máu trên chiến trường, lại chết dưới tay vị quân chủ mà mình trung thành, thật là bi thương, thật là nực cười!
Tông Lạc dẫn quân đến đây, không phải vì hắn biết đây là một trận chiến đã được định trước, sẽ tự động thắng không cần tấn công. Mà là bởi vì...... đoạn chiến tuyến này cách xa kinh thành nhất, đi đi về về, đến lần sau quay lại thì...... đúng lúc là Vu tế đại điển giao mùa hè thu.
Vu tế đại điển, hắn thân là Hoàng tử, tất nhiên phải hồi kinh.
Cho dù thân phận Hoàng tử này chỉ là một trò cười.
Đúng vậy, trò cười.
Những thứ mà hắn đã theo đuổi suốt hai kiếp chỉ là mây bay nước chảy, một tờ giấy trắng.
Tông Lạc biết mình không thể nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, hắn có thể sẽ sụp đổ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn lựa chọn trốn tránh, bỏ chạy khỏi hoành thành, dùng những công việc quân sự nặng nề để làm tê liệt bản thân.
Nhưng mà có một số thứ, không phải hắn không muốn nghĩ, thì nỗi đau sẽ xóa nhoà, biết mất được.
Mái tóc bạc trắng là bằng chứng sống.
Khi con người đau khổ nhất, họ không thể phát ra tiếng.
Sói đầu đàn trên cánh đồng tuyết luôn im lặng mà chết, cho đến chết vẫn là con sói kiêu hãnh nhất trong bầy.
Tông Lạc thấp giọng: "...... Hãy xem xét lại kế hoạch tác chiến một lần nữa."
Mục Nguyên Long cầm bút than, đang định nói gì đó thì bỗng có sứ giả báo tin: "Báo cáo Điện hạ, có chỉ dụ của Bệ hạ từ kinh thành truyền đến!"
Nghe thấy hai chữ "Bệ hạ", tay của bạch y Hoàng tử không khỏi run rẩy.
May mắn là mọi người trong doanh trại đều tập trung vào quân báo, không chú ý đến sự thay đổi nhỏ này.
Quân báo là do Uyên Đế tự tay viết, nét chữ ngông cuồng quen thuộc xuyên thấu qua mặt giấy, nét ngang nét dọc, mỗi một chỗ ngoặt đều mạnh mẽ như vậy.
Đây là một bức quân báo bình thường.
Ngay khi mọi người đều cho rằng đó là tất cả, sứ giả tiến lên, nâng một chiếc hộp qua đầu: "Tam Điện hạ, đây là thứ Bệ hạ đặc biệt giao cho ngài."
Hoàng tử bạch y run mi, nhận lấy chiếc hộp.
Hắn nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong chỉ có một thanh kiếm và một chiếc áo giáp được dệt bằng chỉ vàng.
Nhìn thấy chiếc áo này, đồng tử Tông Lạc đột nhiên co rút, nỗi thống khổ phức tạp dâng lên trong lòng gần như nhấn chìm hắn.
Mục Nguyên Long kinh ngạc: "Kim Ti Nhuyễn Giáp!"
Người hành quân thuộc lòng binh khí phổ, đương nhiên biết rõ về loại áo giáp nổi tiếng này.
Mấy chục năm qua, Kim Ti Nhuyễn Giáp gần như biến mất ở đại hoang, lần trước xuất hiện... là khi Tông Nguyên Vũ tốn nhiều công sức để tìm kiếm, dâng tặng sinh thần Uyên Đế.
Kim Ti Nhuyễn Giáp này đến từ đâu, không cần phải nói thêm.
Huống hồ... thanh Trạm Lư đặt ở bên cạnh.
Rõ ràng, đây là thanh kiếm mà Tông Lạc đã cố tình để lại khi rời khỏi Vũ Xuân cung.
Bởi vì hắn không xứng.
Hắn đã không còn xứng để cầm thanh kiếm này.
Chỉ trong chốc lát, bầu trời vốn dĩ vẫn còn quang đãng bỗng nhiên đổ xuống một trận tuyết rơi dày đặc, dường như không có điểm dừng.
Trong doanh trại trên thảo nguyên đầy tuyết, lều đứng không ngừng xốc mở.
Những kỵ binh mặc áo giáp đen tuyền đối mặt với gió tuyết bước vào. Cởi bỏ vẻ lạnh lùng khi cầm vũ khí trên chiến trường, lúc này họ nói nói cười cười, xoa tay dậm chân, vây quanh bếp lửa ở trung tâm lều để sưởi ấm.
Lều chính được mở ra.
Phó tướng Mục Nguyên Long đang ở trong lều lập tức đứng dậy hành lễ: "Điện hạ."
Hoàng tử áo trắng nhàn nhạt gật đầu, sau khi chào hỏi xong, đi thẳng đến trước sa bàn.
"Chủ tướng dẫn binh Dự quốc quả nhiên là Vũ An Quân tái xuất giang hồ."
Loại trận đánh công thành chiếm lũy này, lại diễn ra trên vùng thảo nguyên rộng lớn, trong trường hợp đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng là không thể đánh úp hạ được trong một thời gian ngắn.
Huống chi, người trấn giữ cửa ải còn là một lão tướng tiếng tăm lừng lẫy ở đại hoang. Về mặt kinh nghiệm, số trận chiến lớn nhỏ mà ông đã trải qua có thể nhiều gấp đôi so với Tông Lạc và Ngu Bắc Châu cộng lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trận chiến này sẽ là một cuộc giằng co kéo dài.
Mục Nguyên Long biết, Điện hạ không thích trận đánh kéo dài. Trước đây cũng có những trận tương tự, đều dùng mưu kế, hoặc đánh úp để nhanh chóng đánh bại địch quân.
Nếu kéo dài, loại địa điểm xa xôi và thời tiết khắc nghiệt thế này sẽ là một cực hình đối với hậu cần vận chuyển lương thảo. Điện hạ tuy bề ngoài không nói, nhưng luôn quan tâm đến con dân, dù là những binh lính bình thường nhất, người cũng không muốn họ phải quá vất vả.
Chỉ là Điện hạ không bao giờ nói, các thuộc hạ cũng không đề cập, chỉ là trong lòng hiểu nhau.
Nhưng Điện hạ bây giờ...
Mục Nguyên Long cúi đầu, lén liếc nhìn.
Trước sa bàn, bóng lưng của Hoàng tử bạch y như cây tùng trên núi lạnh.
Mái tóc dài buông xuống như thác nước tuôn, nhìn thấy mà giật mình.
Sườn mặt người đạm mạc như ngọc, vẫn cao quý ôn nhuận như xưa, nhưng trong sâu thẳm lại toát ra một sự chai lì trước mọi chuyện.
Khoảng một tháng trước, Tam Điện hạ đã xin phép rời khỏi hoàng cung trong đêm, dẫn quân đến Dự Quốc.
Rõ ràng trước đó, Mục Nguyên Long nghe Bệ hạ nói, muốn để Tam Điện hạ nghỉ ngơi thêm một thời gian, đợi đôi mắt hoàn toàn hồi phục rồi mới ra ngoài dẫn quân.
Nhưng thái độ của Tam Điện hạ lại rất cứng rắn.
Cuối cùng, Y Thánh cầu tình với Bệ hạ, nói tiên đan tính dương, hiệu quả lại nhanh chóng như vậy, quả thực là chưa từng nghe, chưa từng thấy, có thể vẫn còn tàn dư của thuốc chưa hoá giải, trong lòng tích tụ hoả khí không chỗ phát tiết. Nước Dự nằm ở vùng biên giới phía bắc, khí hậu lạnh hơn, thích hợp để dẫn quân đi, có lợi cho thân thể của Tam hoàng tử.
Sau một hồi cầu tình, Bệ hạ mới miễn cưỡng đồng ý.
Đồng ý thì đồng ý, quay lại liền lấy trang bị bằng sắt đen mới nhất để gia cố lại cho Huyền Kỵ, lại điều động lực lượng hậu cần mới được khai triển.
Ngày Tam hoàng tử xuất kinh, gần như toàn bộ người dân trong thành đều đến.
Hoàng thượng đích thân ngự liễn từ trong cung ra ngoài thành mười dặm. Trước đây dù tiễn đưa, cũng chưa từng có cảnh tượng như vậy, rõ ràng là không che giấu sự sủng ái của mình đối với Tam hoàng tử.
Không chỉ những Hoàng tử tham gia đoạt trữ, ngay cả bách tính trong kinh, các thần tử trong triều cũng đều sửng sốt, không thể tin được, cảm thán sau khi hy sinh ở Hàn Cốc Quan, Tam hoàng tử dường như đã thực sự được sủng ái, Bệ hạ trước tiên hạ lệnh cầu y, sau đó đón vào Vũ Xuân cung, bây giờ lại rình rang như vậy, dường như đã viết rõ thái độ "cực kỳ hài lòng với Hoàng tử này" lên mặt.
Vị trí Thái tử này, sau Vu tế đại điển, có lẽ đã chắc như ván đã đóng thuyền.
Những đại thần thực sự trung thành với Uyên Đế đều im lặng không nói, lạnh lùng nhìn những thần tử thế gia nịnh bợ như cỏ dại trên đường. Ngày trước nói Tam hoàng tử không được sủng ái chính là họ, bây giờ nói Tam hoàng tử chắc chắn sẽ được lập làm Thái tử cũng là họ, lời đã nói ra, sao có thể nói lại như vậy chứ.
Còn Huyền Kỵ quân thì vui mừng khôn xiết.
Các huynh đệ dưới trướng đều thấy được những nỗ lực của Điện hạ trong những năm qua, biết Điện hạ đối với Bệ hạ một lòng hiếu thảo. Mỗi khi ở ngoài chiến trường, chỉ cần có tin khẩn từ hoàng thành, bất kể đang làm gì, Điện hạ đều sẽ lập tức buông xuống. Huống chi người quanh năm ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, mở rộng lãnh thổ, tận trung vì nước.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chỉ có Mục Nguyên Long vẫn luôn theo sát bên cạnh Điện hạ mới nhìn ra, tâm trạng của Điện hạ dường như không ổn, cho dù có cười, cũng chỉ là nụ cười miễn cưỡng trấn an người khác, giữ lại những thứ sâu xa cho riêng mình. Trong hoàng thành, người vẫn có thể dùng ý chí phi thường để kìm nén, nhưng sau khi dẫn quân ra khỏi thành, điều bất thường này không thể nào kìm nén được nữa.
Vì vậy, toàn quân đều trơ mắt nhìn, sau khi rời khỏi hoàng thành, tóc của Điện hạ ngày càng bạc đi, sau một tháng đến biên giới, mái tóc dài như mực đã hoàn toàn biến thành màu trắng như tuyết.
Dù Điện hạ vẫn giữ vẻ ngoài tuấn tú dịu dàng như xưa, trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng những người quen biết đều có thể nhìn ra, ánh sáng trong mắt Điện hạ đã tắt lịm, cả người như tê liệt, đôi khi trong lúc nghỉ ngơi hành quân, người sẽ ngồi một mình bên ngoài lều trại, đờ đẫn nhìn về phía xa, có thể nhìn rất lâu rất lâu.
Sau khoảng thời gian trống rỗng đó, Điện hạ đã lao đầu vào công vụ quân sự bận rộn. Mỗi ngày đều cố gắng tiết kiệm thời gian để di chuyển, cứ rảnh rỗi là đo vẽ bản đồ, thảo luận kế hoạch tác chiến chi tiết.
Toàn quân đều lo lắng về mái tóc bạc của Điện hạ, nhưng Điện hạ chỉ nói một cách nhẹ nhàng, có thể là do tác dụng phụ của tiên đan, để mọi người không cần quá lo lắng.
Mục Nguyên Long cũng không dám hỏi.
Từ xưa đến nay, chuyện một đêm bạc đầu chỉ có trong điển tích, không phải là chuyện có thể xảy ra nếu không có niềm vui, nỗi buồn hay sự giác ngộ vô cùng to lớn.
Trong mắt Mục Nguyên Long, Điện hạ là một ngọn núi không thể vượt qua, một cái neo nặng nề, một người hiền lành với trái tim vô cùng mạnh mẽ.
Đúng vậy, một kẻ mạnh.
Không chỉ về võ thuật, mà còn về nội tâm.
Vào ngày đầu tiên học võ, Mục Nguyên Long đã được Mục lão hầu gia dạy rằng, điều khó đạt được hơn cả sức mạnh chính là một trái tim của kẻ mạnh. Võ công có thể dựa vào việc luyện tập và miệt mài rèn luyện, nhưng trái tim chỉ có thể trở nên mạnh mẽ khi trải qua biết bao thăng trầm trong thế tục.
Ngay cả Mục lão hầu gia cũng phải thừa nhận: "Tam hoàng tử là người chín chắn, quả thực có một trái tim của kẻ mạnh, ở độ tuổi này quả thực hiếm thấy."
Mục Nguyên Long không thể tưởng tượng nổi, một vị Hoàng tử ôn hòa và mạnh mẽ như vậy, lại có thể một đêm bạc đầu?
"... Ngươi đang ngẩn ngơ gì vậy?"
Đang lúc hắn mải mê suy nghĩ, một giọng nói như ngọc rơi xuống từ xa.
Mục Nguyên Long giật mình, vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi Điện hạ, thuộc hạ thất thần."
Tông Lạc nhìn hắn một cái: "Mau điều chỉnh lại trạng thái của mình đi, bây giờ không phải là ở hoàng thành. Chân ngươi đang đứng trên lãnh thổ của Đại Uyên, vùng đất băng giá của chiến tranh. Với trạng thái mơ hồ như vậy, nếu ở trên chiến trường, đủ để quân địch giết chết ngươi một trăm lần, vậy thì làm sao ngươi có thể bảo vệ được binh lính của mình, bảo vệ được dân chúng ở phía sau."
Lời nói không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Mục Nguyên Long đỏ mặt.
Hắn đứng ngay tại chỗ, quỳ một gối xuống: "Vâng!"
Bạch y Hoàng tử không trả lời, tiếp tục chuyển tầm lên sa bàn trước mặt.
Trên đó có kế hoạch bố trí biên giới và phân bổ lực lượng chi tiết, đường vận chuyển lương thực hậu cần cũng được đánh dấu.
Đường từ kinh thành đến biên giới xa xôi, Tông Lạc đã cố gắng rút ngắn trong vòng một tháng, dẫn theo Huyền Kỵ ra roi thúc ngựa chạy tới, sau đó quân đội còn cần thêm nửa tháng nữa để lần lượt điều động.
Nói cách khác, họ là quân đội tiên phong. Hôm nay đến Hàn Môn quan cũng chỉ giống như hai bên tướng lĩnh chào hỏi nhau, đây là nghi thức được các quốc gia ước định. Dù sắp sửa giao tranh, nhưng những quy tắc được lưu truyền từ triều đại trước vẫn được áp dụng. Đặc biệt khi đối mặt với một Tướng quân đức cao vọng trọng như Vũ An Quân, bỏ qua lập trường bất đồng, Tông Lạc từ tận đáy lòng ngưỡng mộ.
Hơn nữa...... với ký ức của kiếp trước, Tông Lạc đã biết trước kết cục của trận chiến này.
Dự Vương tham sống sợ chết, nhát gan sợ việc.
Một mặt ham mê vinh hoa phú quý, không tiếc dùng những suy nghĩ nham hiểm nhất để thăm dò Vũ An Quân, một người đức độ đáng được kính trọng.
Kiếp trước, khi đại quân Đại Uyên tiến đến Hàn Môn Quan, Dự Vương vội vàng ra lệnh sứ giả đến đây, cắt đất, bồi thường, dâng thành, chỉ để Đại Uyên rút quân.
Thậm chí còn quá đáng hơn, để tỏ lòng trung thành với đại quân Đại Uyên, trong khi Đại Uyên không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, Dự Vương lại nghe theo lời gièm pha của gian thần, hạ chỉ ban chết Vũ An Quân.
Một vị tướng già, vì nước vì dân, một lòng trung thành, không được đổ hết máu trên chiến trường, lại chết dưới tay vị quân chủ mà mình trung thành, thật là bi thương, thật là nực cười!
Tông Lạc dẫn quân đến đây, không phải vì hắn biết đây là một trận chiến đã được định trước, sẽ tự động thắng không cần tấn công. Mà là bởi vì...... đoạn chiến tuyến này cách xa kinh thành nhất, đi đi về về, đến lần sau quay lại thì...... đúng lúc là Vu tế đại điển giao mùa hè thu.
Vu tế đại điển, hắn thân là Hoàng tử, tất nhiên phải hồi kinh.
Cho dù thân phận Hoàng tử này chỉ là một trò cười.
Đúng vậy, trò cười.
Những thứ mà hắn đã theo đuổi suốt hai kiếp chỉ là mây bay nước chảy, một tờ giấy trắng.
Tông Lạc biết mình không thể nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, hắn có thể sẽ sụp đổ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn lựa chọn trốn tránh, bỏ chạy khỏi hoành thành, dùng những công việc quân sự nặng nề để làm tê liệt bản thân.
Nhưng mà có một số thứ, không phải hắn không muốn nghĩ, thì nỗi đau sẽ xóa nhoà, biết mất được.
Mái tóc bạc trắng là bằng chứng sống.
Khi con người đau khổ nhất, họ không thể phát ra tiếng.
Sói đầu đàn trên cánh đồng tuyết luôn im lặng mà chết, cho đến chết vẫn là con sói kiêu hãnh nhất trong bầy.
Tông Lạc thấp giọng: "...... Hãy xem xét lại kế hoạch tác chiến một lần nữa."
Mục Nguyên Long cầm bút than, đang định nói gì đó thì bỗng có sứ giả báo tin: "Báo cáo Điện hạ, có chỉ dụ của Bệ hạ từ kinh thành truyền đến!"
Nghe thấy hai chữ "Bệ hạ", tay của bạch y Hoàng tử không khỏi run rẩy.
May mắn là mọi người trong doanh trại đều tập trung vào quân báo, không chú ý đến sự thay đổi nhỏ này.
Quân báo là do Uyên Đế tự tay viết, nét chữ ngông cuồng quen thuộc xuyên thấu qua mặt giấy, nét ngang nét dọc, mỗi một chỗ ngoặt đều mạnh mẽ như vậy.
Đây là một bức quân báo bình thường.
Ngay khi mọi người đều cho rằng đó là tất cả, sứ giả tiến lên, nâng một chiếc hộp qua đầu: "Tam Điện hạ, đây là thứ Bệ hạ đặc biệt giao cho ngài."
Hoàng tử bạch y run mi, nhận lấy chiếc hộp.
Hắn nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong chỉ có một thanh kiếm và một chiếc áo giáp được dệt bằng chỉ vàng.
Nhìn thấy chiếc áo này, đồng tử Tông Lạc đột nhiên co rút, nỗi thống khổ phức tạp dâng lên trong lòng gần như nhấn chìm hắn.
Mục Nguyên Long kinh ngạc: "Kim Ti Nhuyễn Giáp!"
Người hành quân thuộc lòng binh khí phổ, đương nhiên biết rõ về loại áo giáp nổi tiếng này.
Mấy chục năm qua, Kim Ti Nhuyễn Giáp gần như biến mất ở đại hoang, lần trước xuất hiện... là khi Tông Nguyên Vũ tốn nhiều công sức để tìm kiếm, dâng tặng sinh thần Uyên Đế.
Kim Ti Nhuyễn Giáp này đến từ đâu, không cần phải nói thêm.
Huống hồ... thanh Trạm Lư đặt ở bên cạnh.
Rõ ràng, đây là thanh kiếm mà Tông Lạc đã cố tình để lại khi rời khỏi Vũ Xuân cung.
Bởi vì hắn không xứng.
Hắn đã không còn xứng để cầm thanh kiếm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất