Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 166

Trước Sau
Editor: Gấu Gầy

Trong tẩm điện ngập tràn hương trầm, ánh sáng trong đôi mắt sắc bén kia dần dần mờ đi rồi cuối cùng tắt ngấm.

Suốt một nén hương, chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở.

Cùng lúc đó, Nguyên Gia ở cửa đi vào một lần cũng lệ tuôn đầy mặt, lần cuối cùng chỉnh lại chăn cho Hoàng đế. Vị nội thị này chưa bao giờ nghĩ tới, ông theo chủ tử nhiều năm, cuối cùng lại để chủ tử đi trước.

Bên ngoài hoàng cung, trước đó, ngay khi cầm được hổ phù trên tay, Thái tử vừa từ tiền tuyến trở về đã lập tức ra lệnh mở cổng thành, tiêu diệt quân phản loạn.

Vì thế Mục Nguyên Long tức tốc dẫn theo Huyền Kỵ và Đoàn Quân Hạo vốn đã nóng ruột từ lâu, cùng nhau đến khu vực bên trái nội thành sống mái với Lục hoàng tử. Còn Thiên Cơ quân thì ở giữa đường chặn đứng viện binh của Tông Vĩnh Liễu.

Kể từ khoảnh khắc lấy ra hổ phù, cuộc phản loạn này đã không còn nhiều phần thắng.

Loại chuyện mưu phản này, từ trước đến nay luôn là vậy, thành bại chỉ cách trong gang tấc. Nếu không có quyết tâm liều chết hoặc dũng khí được ăn cả ngã về không, thì thà dứt khoát từ bỏ.

Tin tức về việc Lục hoàng tử khởi binh tạo phản là tin tức truyền đến giữa chừng. Công tác bảo mật tình hình của Uyên Đế được thực hiện rất tốt, sau khi ông hôn mê, hoàng cung vẫn hoạt động một cách trật tự đâu vào đấy theo mệnh lệnh mà ông đã ban ra trước đó, không lộ ra một chút gió. Mãi đến mấy ngày liền Thánh thượng không tảo triều, không phù hợp với hình tượng cuồng công việc trước đó của Uyên Đế, lúc này mọi người mới phát hiện ra manh mối.

Đang lúc giao chiến kịch liệt, đột nhiên vang lên tiếng chuông từ Vu từ bốn phương và Đại vu từ.

Chỉ khi Hoàng đế băng hà, các Vu từ mới cùng nhau rung chuông, kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, rung mấy vạn lần, chỉ đường linh hồn tối cao đi đến chân trời Vu thổ.

Trong phút chốc, binh lính chém giết càng thêm hung mãnh. Đoàn Quân Hạo giết đến đỏ cả mắt.

Không chỉ họ, ngay cả vị tướng trấn thủ phủ đệ của Ngũ hoàng tử cũng trầm mặc hồi lâu, thở dài thườn thượt.

Ai có thể ngờ, vị Hoàng đế hùng tài đại lược, khí phách phi phàm lại có ngày này.

Trước khi tiếng chuông của Vu từ vang lên, nhiều người vẫn nghĩ rằng Uyên Đế chỉ đơn giản là mắc bệnh cấp tính, chứ không hề nghĩ ông sẽ qua đời.

Chính vì vậy, tiếng chuông vang lên càng khiến cho cả hoàng thành chìm trong im lặng.

Rõ ràng mới chỉ vừa qua sinh thần năm mươi, trong số những người dân Đại Uyên có tuổi thọ cao, ông xem như vẫn còn rất trẻ, hoành đồ bá nghiệp vừa mới kiến tạo. Ngay cả Tiên đế cũng phải sáu mươi tuổi mới băng hà.

Mặc dù Uyên Đế có tiếng là bạo quân ở các nước khác, nhưng đối với bách tính Đại Uyên, ông là một vị Hoàng đế tốt, luôn quan tâm đến phúc lợi của người dân.

Nhiều quyền quý bị chèn ép trong cuộc cải cách, luôn thầm chỉ trích ông và ôm hận trong lòng, nhưng cũng vừa nể vừa sợ.

Tất nhiên, không ai có thể phủ nhận sự vĩ đại của Uyên Đế.

Không biết đã qua bao lâu.

Trước đó, khi Tông Lạc còn ở bên ngoài thành, bầu trời tối tăm u ám, mây đen phủ kín áp thành, khiến hắn khó thở, vô cùng khó chịu.

Nhưng lúc này, bầu trời đã có dấu hiệu quang đãng.



Vầng mặt trời xé toạc những đám mây dày đặc, ánh sáng lan tỏa khắp mọi nơi.

Đây là lần duy nhất hoàng thành quang đãng trong những ngày qua.

Mặc dù toàn thành giới nghiêm, nhưng người dân cũng không khỏi đẩy cửa sổ ra một chút.

"Trời quang mây tạnh. Thái tử đã trở về, Vệ Quốc đã bị đánh bại. Sắp được ra ngoài rồi."

Những nỗi lo lắng kéo dài suốt bao ngày qua cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tiếng chuông ngân vang khắp hoàng thành, niềm vui và nỗi buồn cùng hiện hữu.

Một lúc lâu sau, cánh cửa tẩm cung cuối cùng cũng mở ra.

Các cung nhân mắt mũi đỏ hoe, cầm theo lư hương, lần lượt đi vào, lo liệu hậu sự cho Hoàng đế. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi lau người sạch sẽ, Hoàng đế sẽ được an táng vào hoàng lăng.

Khi còn sống, Uyên Đế cho rằng mình sẽ lại mất đi Hoàng nhi yêu quý, nên ông căn bản không tu sửa hoàng lăng của mình. Ngược lại, ông cho xây dựng hoàng lăng của Hiếu Khác thái tử vô cùng xa hoa đẹp đẽ, dựa theo quy cách của Hoàng đế mà xây.

Bây giờ, việc gấp rút xây dựng hoàng lăng của ông đương nhiên không kịp. Vì vậy, Tông Lạc bèn làm chủ, nhường ngôi mộ trước đây ông đã xây dựng cho mình. Còn về sau, ngôi mộ của hắn... nhiều khả năng sẽ được xây chung với Ngu Bắc Châu, vẫn còn nhiều thời gian, ngày sau hãy nói.

Các quan lại quỳ trước tẩm cung đã sớm đứng thành một hàng trên bậc thang bạch ngọc dưới sự canh gác của binh lính. Ở phía sau, thị vệ khiêng quan tài bằng gỗ lim vàng cũng đã tới.

Uyên Đế băng hà, các thần tử đương nhiên phải đến đưa tiễn.

Trước khi Thái tử lên ngôi, Uyên Đế đã cùng họ đàm phán thâu đêm, giao phó tất cả mọi việc một cách chu toàn.

Khi nhìn thấy bóng trắng xuất hiện ở cửa điện, Tiết Ngự Sử đứng ở hàng đầu tiên tức thì bật khóc, dẫn đầu hô to tiếng "Tham kiến Bệ hạ", rồi run rẩy quỳ xuống.

"Thần tham kiến Bệ hạ!"

"Thần tham kiến Bệ hạ!"

........

Tất cả các quan lại đều vội vàng quỳ xuống. Không chỉ có họ, Tông Nguyên Vũ, Tông Thuỵ Thần cũng quỳ một bên.

Vừa mới bình định sự việc ở hoàng thành, khôi giáp trên người vẫn còn dính máu, Mục Nguyên Long cũng cùng Đoàn Quân Hạo chắp tay quỳ xuống: "Thần đã phụng mệnh Bệ hạ, bắt hết đám phản tặc!"

Cả hoàng cung rộng lớn, văng vẳng tiếng chuông ngân trầm mặc.

Nam nhân áo đỏ theo sau Tông Lạc.

Y không nói gì, giữa tiếng hô hào cũng quỳ một gối xuống, dùng hành động thể hiện thái độ của mình, cũng thực hiện lời hứa với Uyên Đế trước khi qua đời.

Ngay khi sắp bước ra khỏi tẩm điện, Ngu Bắc Châu đã ôm lấy Tông Lạc, cẩn thận hôn khô nước mắt của hắn.



Bởi vì như Uyên Đế đã nói, Hoàng đế cũng có thể rơi nước mắt. Tuy nhiên khoảnh khắc yếu đuối đó, chỉ có người mình yêu nhất mới được nhìn thấy mà thôi.

Hiện giờ đứng ở ngay đây, Tông Lạc tuy mắt đỏ hoe, nhưng không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Hắn thẳng lưng, giơ cao ngọc tỷ trong tay. Đúng như Uyên Đế mong đợi, dùng một thái độ mới, đầy trang trọng và uy nghiêm của chủ nhân của một nước tiếp nhận giang sơn.

Tất nhiên, trước đó, Tông Lạc đã cố gắng kéo Ngu Bắc Châu đứng dậy.

Hắn thì thầm: "Đệ còn nhớ lời ta nói ở trước hoàng thành không?"

Ngu Bắc Châu tất nhiên nhớ.

— Sư huynh có nguyện lấy thân báo đáp?

Khi ấy Tông Lạc chỉ cười, nói chờ trở về Hoàng thành sẽ cân nhắc.

"Lúc đó ta buồn cười, cười đệ sao lại lơ ngơ như vậy."

Tông Lạc hít sâu một hơi, khoé mắt chưa khô mang theo ý cười: "Đệ đã sớm có được ta rồi, không phải sao?"

"...Đó là vinh hạnh của thần."

Trước mắt bao người, tay áo rộng thùng thình rơi xuống, Ngu Bắc Châu mỉm cười, nắm lấy bàn tay hơi lạnh.

Tông Lạc cũng không e dè, siết chặt lại tay y, mười ngón đan vào nhau.

Trong khung cảnh đông đủ bá quan, long trọng và trang nghiêm, bọn họ dựa sát vào nhau, bước qua hết những đau thương, trở thành người duy nhất đứng vững.

"Miễn lễ, bình thân."

Bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng nói khàn khàn của tân đế.

Nhưng mà thân ảnh trắng như tuyết vẫn đứng thẳng tắp, sừng sững ở chính giữa hoàng cung, giống như tương lai của mảnh đất này.

Bên cạnh tân đế, nơi bóng hình giao nhau, là tình yêu đích thực của đời hắn, là vận mệnh ràng buộc dây dưa, là cùng nhau kề vai sát cánh.

Đúng lúc này, ánh mặt trời phía sau những đám mây cuối cùng cũng hiện ra.

Một luồng ánh sáng vàng rực từ bầu trời rơi xuống, không sai không lệch chiếu ngay đỉnh điện Kim Loan, bao phủ lên phù điêu Quỳ văn đang dang rộng đôi cánh một lớp hào quang mờ ảo.

Đế quốc lớn mạnh này, đế quốc duy nhất thống nhất Trung Nguyên trên đại hoang, vừa mất đi chủ nhân của mình, lại nghênh đón một vị tân chủ, hoặc có lẽ là một đôi tân chủ. Họ sẽ dẫn dắt Đại Uyên đi tới vinh quang.

Từ nay về sau, tháng tháng năm năm bên nhau bầu bạn.

—--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau