Chương 17
Editor: Gấu Gầy
Sau khi tiễn những người này đi, Tông Lạc chào đón vài ngày rảnh rỗi.
Thư nghệ thi xong, không có gì ngạc nhiên khi Cố Tử Nguyên đoạt được khôi thủ. Trong chốc lát, thiệp mời bay đến nơi đóng quân của Nho gia giống như bông tuyết, vô cùng náo nhiệt.
Năm nay Nho gia đạt thành tích cao, thậm chí trên phương diện võ công cũng giành được nhiều thứ hạng tốt. Các đệ tử Nho gia hiện giờ bước ra ngoài cũng vô thức đứng thẳng lưng, dáng vẻ kiêu hãnh.
Ngày mai chính là săn nghệ, Tông Lạc vốn dĩ hôm nay dự định đến các cửa hàng trong kinh dạo một vòng, chọn mua đồ dùng cần thiết rồi mới đi làm chút chuyện.
Nếu Tứ hoàng tử đã đem điều kiện mời chào đưa đến, Tông Lạc cũng gần như đoán được suy nghĩ tiếp theo của hắn, hẳn là chờ sau khi Tông Lạc dùng đan dược xong sẽ chủ động tới cửa tìm mình.
Nhưng Tông Lạc lại không làm thế, không những vậy, hắn còn muốn cho những Hoàng đệ khác biết tin tức này.
Mọi người cùng nhau cạnh tranh công bằng, đều biết Tam hoàng huynh mù loà mất trí nhớ, ngầm hiểu mà không nói, ra sức lôi kéo mới tốt. Nếu chỉ có một người chiếm được tiện nghi thì còn gì thú vị.
Ngay khi hắn chuẩn bị bước ra cửa, một con chim bồ câu trắng từ trên trời bay tới, trên vòng chân khắc ấn ký Quỷ Cốc.
Tông Lạc vội vàng gỡ thư trên chân nó xuống, thừa dịp không có ai khác xung quanh thả ra ngoài.
"Tính toán thời gian, quả thật đã đến lúc."
Hắn mở thư ra, quả nhiên nhìn thấy tin tức giống như kiếp trước.
Suy nghĩ một lát, Tông Lạc bỏ thư vào trong túi, đang định ra ngoài, không ngờ lại bị chặn ở cửa.
"Cố công tử, đại nhân nhà ta mời người đến gặp."
Bên ngoài nơi tạm trú của Nho gia, một chiếc xe ngựa khiêm tốn đang dừng ở cửa, người hầu cung kính hành lễ, đưa thẻ bài cho hắn xem.
Là người trong phủ Bùi Khiêm Tuyết.
Tông Lạc dừng một chút, gác lại chuyện của mình, bước lên xe giữa nhiều ánh mắt hâm mộ.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa, các học sinh mới nhao nhao cảm khái.
"Cố công tử mặc dù mù mắt, nhưng vận khí lại quá tốt."
"Ngươi nói sai rồi, nếu ngươi cũng có trình độ kiếm thuật như vậy, chắc hẳn sẽ không lo."
"Đúng vậy. Nếu ta nhớ không lầm, quy củ của Bùi thừa tướng là không thu nhận môn khách, bây giờ lại phá lệ, ai có thể ngờ chứ."
Trước có Bắc Ninh Vương tặng ngọc, bây giờ lại được Bùi thừa tướng coi trọng.
Những đại nhân vật này, bình thường các học sinh nghĩ cũng không dám nghĩ. Vận khí như thế, quả thực không biết phải nói gì.
Bên kia, Tông Lạc bước lên xe ngựa.
Mặc dù bề ngoài nhìn không bắt mắt, nhưng bên trong xe ngựa trang trí khá tao nhã, trong lư hương rỗng đốt trầm thơm ngào ngạt, đệm mềm cũng dùng vật liệu tốt nhất chế thành, lót thảm lông cừu dày nặng, phía dưới đốt than sưởi ấm không gian chật hẹp.
Hiện giờ thời tiết dần chuyển lạnh, ngồi trong một chiếc xe ngựa như vậy thì còn gì bằng.
Tông Lạc không khách khí ngồi xuống chống đầu, mặt mày tràn đầy trầm tư.
Dù sao đời trước hắn và Bùi Khiêm Tuyết cũng là bạn thân, cho nên đương nhiên biết rõ đây là xe ngựa đối phương thường dùng. Nếu lấy cả xe ngựa của mình tới đón, vậy chắc đã nhận ra rồi.
Thừa tướng Đại Uyên không phải là người lộng quyền xa xỉ, nhưng cũng nhàn hạ thoải mái, ngày thường thông thạo cầm kỳ thư họa, lúc dâng hương lễ nhạc lại hạ bút thành văn. Ăn mặc cực kỳ chú ý, không chút tì vết, là một văn nhân cao quý nho nhã.
Nhưng khi viết hịch văn, tranh luận, Bùi Khiêm Tuyết thật đúng là từng chữ châu ngọc, kim châm thấy máu, giống như đạn pháo, mười người cũng không đấu lại, khác hẳn vẻ ngoài lãnh đạm thường ngày của hắn.
Sau khi Tông Lạc ngồi vững vàng, xe ngựa bắt đầu di chuyển, lăn bánh trên con đường lát đá của đại lộ Chu Tước.
Ngửi mùi thơm lành lạnh quen thuộc trong xe, Tông Lạc có chút phiền lòng, nhấc rèm xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ vừa vặn đi qua cửa hàng trên đại lộ Chu Tước.
Là trung tâm thương mại chính trị của Đại Uyên, mức độ phồn hoa của Hoàng thành khỏi phải nói.
Nhưng mà hôm nay, những cửa hàng này lại treo toàn đồ trắng, hàng hoá vải nhuộm màu sắc sặc sỡ đem đi cất vào, trước cửa còn bày một chậu hoa lan.
Không chỉ như thế, ngay cả xiêm y của người đi đường phần lớn cũng có màu sắc nặng nề, ai nấy trầm tư im lặng, mặt mày buồn bã.
Giống như hô ứng, sắc trời hôm nay cũng tối sầm từ sáng sớm, mây đen đen kịt chồng chất khắp bầu trời, dường mưa sắp đổ mưa xuống.
Đại Uyên nằm ở phía bắc, mùa đông hàng năm tới sớm, hầu như đều có tuyết. Nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh như vầy, chắc là sau khi săn bắn trận tuyết đầu mùa sẽ rơi.
Tông Lạc tò mò, thấp giọng hỏi: "Đây là đường nào, sao nghe có vẻ vắng vẻ như vậy?"
"Bẩm công tử, hiện tại chúng ta đang ở đại lộ Chu Tước, đi về tướng phủ Vũ Lư."
Mã phu trả lời: "Hôm nay không khéo, chính là ngày giỗ của Tam hoàng tử, dân chúng đều tụ tập đến Vu từ phúng viếng, đường phố thưa thớt."
"Ài, công tử mới tới Đại Uyên, hẳn là có điều không biết. Lúc trước đánh trận Hàm Cốc Quan, nếu không có Tam hoàng tử, chỉ sợ chúng ta đều phải trôi dạt khắp nơi, Hoàng thành có giữ được không còn khó nói."
Dường như tức cảnh sinh tình, mã phu nói tiếp: "Sau đó, lê dân cả nước đều mơ thấy cảnh Tam điện hạ cứu nước. Điện hạ chính là thần tiên trên trời, chuyên cứu thương sinh, giúp đỡ dân thường chúng ta!"
"Chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể dâng hương, bày một chậu hoa Điện hạ yêu thích. Để ngày nào đó Điện hạ hạ phàm du ngoạn, cũng có thể tìm được đường trở về."
Tông Lạc ngây ngẩn cả người.
Hắn còn suy nghĩ không biết hôm nay có phải Thái Vu phát dụ phạm vào vật kỵ gì, khiến dân chúng vội vàng đóng cửa. Hoặc là Bùi thừa tướng thanh trừ thế gia nào, mọi người mới bất an như thế.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay lại là ngày giỗ của chính mình.
"Đây thật đúng là..."
Bạch y kiếm khách cười khổ buông rèm, sắc mặt cổ quái.
Giống như hôm nọ khi khai yến, nghe người khác đọc thuỵ hiệu* của mình, nghe thế nào cũng không được tự nhiên, cả người đều không thoải mái.
Sau khi cơn sầu muộn qua đi, lại quay về hiện tại.
Nói thật, cảm xúc của Tông Lạc đối với Bùi Khiêm Tuyết vô cùng phức tạp.
"Cũng đúng, dù sao cũng phải có một ngày như vậy."
Tông Lạc yên lặng thở dài.
Nếu nói hiện giờ hắn đang chơi trò chơi qua cửa, Uyên Đếlà boss cuối cùng, thì Bùi Khiêm Tuyết chính là tiểu boss canh giữ trước cửa đại boss.
Trong mấy nam phụ, Tông Thừa Tứ mưu mô xảo quyệt. Công Tôn Du vượt trội hơn người, am tường mưu kế. Diệp Lăng Hàn tâm cao khí ngạo, rất dễ hắc hóa. Mỗi người đều có điểm yếu.
Chỉ có Bùi Khiêm, dường như chỉ thực hiện hoài bão bản thân, không tranh với đời, kì thực tâm như gương sáng, tinh tế cẩn trọng, cực kỳ thông suốt.
Trong nguyên văn, Bùi Khiêm Tuyết chỉ dựa vào một số manh mối nhỏ, trở thành người đầu tiên phát hiện Ngu Bắc Châu mắc bệnh lạ trong người, điều này cho thấy sự nhạy bén của hắn.
Huống chi, ngoại trừ ấn tượng trước khi xuyên sách, kỳ thật Tông Lạc kiếp trước đã trải qua một đoạn giao tình thân thiết với Bùi Khiêm Tuyết, đây cũng là nguồn cơn khiến tâm tình hắn phức tạp.
Nếu như ngay cả cửa ải Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể vượt qua, vậy nói gì đến Uyên Đế?
Tiếng lộc cộc vẫn vang như trước, kèm theo tiếng sấm rền vọng vào đầu xe.
Không biết qua bao lâu, tiếng xe ngựa trong mưa rốt cục ngừng lại.
Gã sai vặt vén rèm xe, trong tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu mực, cẩn thận che chắn, ngăn nước mưa bên ngoài rơi trúng.
"Cố công tử, chúng ta đến rồi."
Tông Lạc ngước mắt lên.
"Xin hãy chờ một lát."
Đúng lúc một cơn gió ùa qua, thổi bay tất lụa trắng che trên mắt hắn. Hắn vội nghiêng người trốn vào trong xe, đưa tay buộc lại.
"Rầm rầm rầm ——"
Sấm sét vang vọng trên bầu trời.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn thấy sau màn mưa dày đặc hiện lên một vệt hồng diễm lệ, mang theo một khuôn mặt quỷ màu đen. Chim ưng dang cánh lao vào bầu trời, vật lộn với giông bão.
Chỉ cần liếc mắt nhìn, ánh mắt Tông Lạc liền trở nên sắc bén.
Một kẻ thù truyền kiếp đủ tư cách, dù có hóa thành tro cũng nhận ra.
Huống chi còn mặc áo đỏ khoác lông trắng như Ngu Bắc Châu, cực kỳ mang đặc trưng trang phục.
Từ sau khi hắn sống lại đến nay, tên biến thái này tựa hồ không còn nhảy nhót như kiếp trước, tạm thời yên tĩnh một thời gian.
Ngu Bắc Châu không thể làm người tốt, thân là nam chính vạn người mê trong , sinh ra là để khuấy động giông tố, đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu.
Cho nên Tông Lạc trực tiếp nhận định Ngu Bắc Châu đang âm thầm phát ra đại chiêu gì đó.
Nói ai có thể oan uổng chứ y thì không.
Nghĩ đến cũng đúng, đời này hắn giả vờ chết trận, Ngu Bắc Châu nhất định vỗ tay khoái chí, vui không kìm được. Bây giờ hắn trở lại, Ngu Bắc Châu hiển nhiên phải dốc sức ngăn cản, nếu không cũng sẽ không ở cổng thành nói ra những lời như vậy. Vấn đề này là, Ngu Bắc Châu vì sao lại xuất hiện ở đây?
Trong bốn phương Hoàng thành Đại Uyên mỗi phương đều có xây dựng Vu từ, trung ương Đại vu từ được đặt ở phía đông, căn cứ vào thuật kỳ môn độn giáp mà thiết lập.
Ngày thường dân chúng phần lớn đến Vu từ bốn phương bái tế, còn Đại vu từ là nơi toạ trấn của Thái Vu Đại Uyên, quanh năm không mở cửa cho người ngoài, ngay cả triều thần cũng không thể tùy tiện đặt chân tới.
Bên cạnh phủ Thừa tướng vừa vặn là Đại vu từ.
Hiện giờ Thái Vu tọa trấn trong Đại vu từ có thể nói là cực kỳ bí ẩn. Ngay cả Tông Lạc cũng chỉ thấy lão một lần trong Vu tế đại điển kiếp trước.
Vu tế đại điển là lễ tế quan trọng nhất của Đại Uyên, mỗi một vị quân vương sẽ chỉ cử hành một lần khi tại vị. Tại đại điển, Thái Vu tiến hành quẻ tính, tính toán vận mệnh tương lai của đất nước, xác định người được lựa chọn cho ngôi Thái tử.
Nói cách khác, kết quả quẻ tính của Thái Vu chi phối trực tiếp vận mệnh của quốc gia.
Trong lịch sử Đại Uyên từng xuất hiện tình huống lập Thái tử trước, sau Vu tế đại điển lại bị bãi bỏ. Từng có mấy vị Hoàng đế yêu thương Thái tử một mực không phế, cuối cùng suýt nữa rơi vào kết cục diệt quốc.
Nhưng mà nói đến cũng lạ, dù có quẻ tính, mỗi lần hoàng thất đổi ngôi đều vẫn máu chảy thành sông, không được chết già, tỷ như Uyên Đế hiện tại
Vì thế thật lâu về sau, không ai dám nghe theo lời Thái Vu nói nữa.
Thái Vu trong triều địa vị vô song, uy vọng cực cao, không thua gì Quốc sư các nước khác, thậm chí còn cao hơn một bậc. Đáng tiếc ngoại trừ tính toán vận mệnh quốc gia, không thể nhúng tay vào chính sự.
Kiếp trước Tông Lạc chưa từng nghe qua tin đồn Thái Vu thiên vị, chẳng lẽ kiếp này Ngu Bắc Châu có thể lén lút móc nối với sợi dây này?
Cái khác không nói, ngoại trừ thu hút sự đào hoa, Ngu Bắc Châu còn là nhân vật người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, ngay cả phụ thân bạo tàng của y cũng rất hâm mộ.
Dù sao, Ngu Bắc Châu cũng là nam chính tập hợp muôn vàn sủng ái.
"Được rồi, đi thôi."
Tông Lạc buộc đi buộc lại dải lụa trắng, sau đó mới vén rèm lên.
Nếu Ngu Bắc Châu và Thái Vu thật sự có quan hệ với nhau, vậy thì tên biến thái kia đã thắng ngay từ vạch xuất phát.
Điều quan trọng nhất là... Kiếp trước, sau Vu tế đại điển, không hiểu sao hắn lại bị Uyên Đế ghét bỏ.
Nếu như Ngu Bắc Châu thật sự có quan hệ với Thái Vu, vậy cái chết của hắn ở kiếp trước không khỏi cùng Ngu Bắc Châu có liên hệ.
Người hầu vội vàng nghênh đón: "Công tử coi chừng một chút, bên ngoài mưa to, đừng để bị ướt."
"Đa tạ."
Qua chiếc ô nghiêng, bầu trời được chia thành hai mảnh rõ rệt.
Tông Lạc nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, sắc mặt hơi lạnh, trầm mặc không nói.
Nhớ tới bức mật thư Quỷ Cốc đưa cho, trong lòng Tông Lạc dâng lên lửa giận.
Cách đây không lâu, Ngu Bắc Châu còn nhắc tới quy tắc của Quỷ Cốc.
Đúng, Quỷ Cốc đích thật có quy tắc.
Ít ai biết, Quỷ Cốc Tử không phải là một người, mà là một biệt danh thay thế.
Các đời Quỷ Cốc đều chỉ thu nhận một số đồ đệ cố định, cuối cùng từ trong đám đồ đệ này lựa chọn một vị, tiếp nhận truyền công của Quỷ Cốc Tử đương thời, vứt bỏ tên của mình, được gọi là tiên sinh Quỷ Cốc.
Nếu là muốn tranh giành danh hào Quỷ Cốc Tử, phải tiếp nhận khiêu chiến của các đệ tử khác, bất kể sống chết.
Nhưng dù có chết, bọn họ cũng phải đường đường chính chính tỷ thí, dùng võ công học được ở Quỷ Cốc, tự tay giết chết đối phương.
Chứ không phải sử dụng thủ đoạn quanh co, bày mưu tính kế đê tiện như vậy.
—------
Chú thích:
*Thuỵ hiệu: còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên.
—-----
Sau khi tiễn những người này đi, Tông Lạc chào đón vài ngày rảnh rỗi.
Thư nghệ thi xong, không có gì ngạc nhiên khi Cố Tử Nguyên đoạt được khôi thủ. Trong chốc lát, thiệp mời bay đến nơi đóng quân của Nho gia giống như bông tuyết, vô cùng náo nhiệt.
Năm nay Nho gia đạt thành tích cao, thậm chí trên phương diện võ công cũng giành được nhiều thứ hạng tốt. Các đệ tử Nho gia hiện giờ bước ra ngoài cũng vô thức đứng thẳng lưng, dáng vẻ kiêu hãnh.
Ngày mai chính là săn nghệ, Tông Lạc vốn dĩ hôm nay dự định đến các cửa hàng trong kinh dạo một vòng, chọn mua đồ dùng cần thiết rồi mới đi làm chút chuyện.
Nếu Tứ hoàng tử đã đem điều kiện mời chào đưa đến, Tông Lạc cũng gần như đoán được suy nghĩ tiếp theo của hắn, hẳn là chờ sau khi Tông Lạc dùng đan dược xong sẽ chủ động tới cửa tìm mình.
Nhưng Tông Lạc lại không làm thế, không những vậy, hắn còn muốn cho những Hoàng đệ khác biết tin tức này.
Mọi người cùng nhau cạnh tranh công bằng, đều biết Tam hoàng huynh mù loà mất trí nhớ, ngầm hiểu mà không nói, ra sức lôi kéo mới tốt. Nếu chỉ có một người chiếm được tiện nghi thì còn gì thú vị.
Ngay khi hắn chuẩn bị bước ra cửa, một con chim bồ câu trắng từ trên trời bay tới, trên vòng chân khắc ấn ký Quỷ Cốc.
Tông Lạc vội vàng gỡ thư trên chân nó xuống, thừa dịp không có ai khác xung quanh thả ra ngoài.
"Tính toán thời gian, quả thật đã đến lúc."
Hắn mở thư ra, quả nhiên nhìn thấy tin tức giống như kiếp trước.
Suy nghĩ một lát, Tông Lạc bỏ thư vào trong túi, đang định ra ngoài, không ngờ lại bị chặn ở cửa.
"Cố công tử, đại nhân nhà ta mời người đến gặp."
Bên ngoài nơi tạm trú của Nho gia, một chiếc xe ngựa khiêm tốn đang dừng ở cửa, người hầu cung kính hành lễ, đưa thẻ bài cho hắn xem.
Là người trong phủ Bùi Khiêm Tuyết.
Tông Lạc dừng một chút, gác lại chuyện của mình, bước lên xe giữa nhiều ánh mắt hâm mộ.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa, các học sinh mới nhao nhao cảm khái.
"Cố công tử mặc dù mù mắt, nhưng vận khí lại quá tốt."
"Ngươi nói sai rồi, nếu ngươi cũng có trình độ kiếm thuật như vậy, chắc hẳn sẽ không lo."
"Đúng vậy. Nếu ta nhớ không lầm, quy củ của Bùi thừa tướng là không thu nhận môn khách, bây giờ lại phá lệ, ai có thể ngờ chứ."
Trước có Bắc Ninh Vương tặng ngọc, bây giờ lại được Bùi thừa tướng coi trọng.
Những đại nhân vật này, bình thường các học sinh nghĩ cũng không dám nghĩ. Vận khí như thế, quả thực không biết phải nói gì.
Bên kia, Tông Lạc bước lên xe ngựa.
Mặc dù bề ngoài nhìn không bắt mắt, nhưng bên trong xe ngựa trang trí khá tao nhã, trong lư hương rỗng đốt trầm thơm ngào ngạt, đệm mềm cũng dùng vật liệu tốt nhất chế thành, lót thảm lông cừu dày nặng, phía dưới đốt than sưởi ấm không gian chật hẹp.
Hiện giờ thời tiết dần chuyển lạnh, ngồi trong một chiếc xe ngựa như vậy thì còn gì bằng.
Tông Lạc không khách khí ngồi xuống chống đầu, mặt mày tràn đầy trầm tư.
Dù sao đời trước hắn và Bùi Khiêm Tuyết cũng là bạn thân, cho nên đương nhiên biết rõ đây là xe ngựa đối phương thường dùng. Nếu lấy cả xe ngựa của mình tới đón, vậy chắc đã nhận ra rồi.
Thừa tướng Đại Uyên không phải là người lộng quyền xa xỉ, nhưng cũng nhàn hạ thoải mái, ngày thường thông thạo cầm kỳ thư họa, lúc dâng hương lễ nhạc lại hạ bút thành văn. Ăn mặc cực kỳ chú ý, không chút tì vết, là một văn nhân cao quý nho nhã.
Nhưng khi viết hịch văn, tranh luận, Bùi Khiêm Tuyết thật đúng là từng chữ châu ngọc, kim châm thấy máu, giống như đạn pháo, mười người cũng không đấu lại, khác hẳn vẻ ngoài lãnh đạm thường ngày của hắn.
Sau khi Tông Lạc ngồi vững vàng, xe ngựa bắt đầu di chuyển, lăn bánh trên con đường lát đá của đại lộ Chu Tước.
Ngửi mùi thơm lành lạnh quen thuộc trong xe, Tông Lạc có chút phiền lòng, nhấc rèm xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ vừa vặn đi qua cửa hàng trên đại lộ Chu Tước.
Là trung tâm thương mại chính trị của Đại Uyên, mức độ phồn hoa của Hoàng thành khỏi phải nói.
Nhưng mà hôm nay, những cửa hàng này lại treo toàn đồ trắng, hàng hoá vải nhuộm màu sắc sặc sỡ đem đi cất vào, trước cửa còn bày một chậu hoa lan.
Không chỉ như thế, ngay cả xiêm y của người đi đường phần lớn cũng có màu sắc nặng nề, ai nấy trầm tư im lặng, mặt mày buồn bã.
Giống như hô ứng, sắc trời hôm nay cũng tối sầm từ sáng sớm, mây đen đen kịt chồng chất khắp bầu trời, dường mưa sắp đổ mưa xuống.
Đại Uyên nằm ở phía bắc, mùa đông hàng năm tới sớm, hầu như đều có tuyết. Nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh như vầy, chắc là sau khi săn bắn trận tuyết đầu mùa sẽ rơi.
Tông Lạc tò mò, thấp giọng hỏi: "Đây là đường nào, sao nghe có vẻ vắng vẻ như vậy?"
"Bẩm công tử, hiện tại chúng ta đang ở đại lộ Chu Tước, đi về tướng phủ Vũ Lư."
Mã phu trả lời: "Hôm nay không khéo, chính là ngày giỗ của Tam hoàng tử, dân chúng đều tụ tập đến Vu từ phúng viếng, đường phố thưa thớt."
"Ài, công tử mới tới Đại Uyên, hẳn là có điều không biết. Lúc trước đánh trận Hàm Cốc Quan, nếu không có Tam hoàng tử, chỉ sợ chúng ta đều phải trôi dạt khắp nơi, Hoàng thành có giữ được không còn khó nói."
Dường như tức cảnh sinh tình, mã phu nói tiếp: "Sau đó, lê dân cả nước đều mơ thấy cảnh Tam điện hạ cứu nước. Điện hạ chính là thần tiên trên trời, chuyên cứu thương sinh, giúp đỡ dân thường chúng ta!"
"Chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể dâng hương, bày một chậu hoa Điện hạ yêu thích. Để ngày nào đó Điện hạ hạ phàm du ngoạn, cũng có thể tìm được đường trở về."
Tông Lạc ngây ngẩn cả người.
Hắn còn suy nghĩ không biết hôm nay có phải Thái Vu phát dụ phạm vào vật kỵ gì, khiến dân chúng vội vàng đóng cửa. Hoặc là Bùi thừa tướng thanh trừ thế gia nào, mọi người mới bất an như thế.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay lại là ngày giỗ của chính mình.
"Đây thật đúng là..."
Bạch y kiếm khách cười khổ buông rèm, sắc mặt cổ quái.
Giống như hôm nọ khi khai yến, nghe người khác đọc thuỵ hiệu* của mình, nghe thế nào cũng không được tự nhiên, cả người đều không thoải mái.
Sau khi cơn sầu muộn qua đi, lại quay về hiện tại.
Nói thật, cảm xúc của Tông Lạc đối với Bùi Khiêm Tuyết vô cùng phức tạp.
"Cũng đúng, dù sao cũng phải có một ngày như vậy."
Tông Lạc yên lặng thở dài.
Nếu nói hiện giờ hắn đang chơi trò chơi qua cửa, Uyên Đếlà boss cuối cùng, thì Bùi Khiêm Tuyết chính là tiểu boss canh giữ trước cửa đại boss.
Trong mấy nam phụ, Tông Thừa Tứ mưu mô xảo quyệt. Công Tôn Du vượt trội hơn người, am tường mưu kế. Diệp Lăng Hàn tâm cao khí ngạo, rất dễ hắc hóa. Mỗi người đều có điểm yếu.
Chỉ có Bùi Khiêm, dường như chỉ thực hiện hoài bão bản thân, không tranh với đời, kì thực tâm như gương sáng, tinh tế cẩn trọng, cực kỳ thông suốt.
Trong nguyên văn, Bùi Khiêm Tuyết chỉ dựa vào một số manh mối nhỏ, trở thành người đầu tiên phát hiện Ngu Bắc Châu mắc bệnh lạ trong người, điều này cho thấy sự nhạy bén của hắn.
Huống chi, ngoại trừ ấn tượng trước khi xuyên sách, kỳ thật Tông Lạc kiếp trước đã trải qua một đoạn giao tình thân thiết với Bùi Khiêm Tuyết, đây cũng là nguồn cơn khiến tâm tình hắn phức tạp.
Nếu như ngay cả cửa ải Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể vượt qua, vậy nói gì đến Uyên Đế?
Tiếng lộc cộc vẫn vang như trước, kèm theo tiếng sấm rền vọng vào đầu xe.
Không biết qua bao lâu, tiếng xe ngựa trong mưa rốt cục ngừng lại.
Gã sai vặt vén rèm xe, trong tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu mực, cẩn thận che chắn, ngăn nước mưa bên ngoài rơi trúng.
"Cố công tử, chúng ta đến rồi."
Tông Lạc ngước mắt lên.
"Xin hãy chờ một lát."
Đúng lúc một cơn gió ùa qua, thổi bay tất lụa trắng che trên mắt hắn. Hắn vội nghiêng người trốn vào trong xe, đưa tay buộc lại.
"Rầm rầm rầm ——"
Sấm sét vang vọng trên bầu trời.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn thấy sau màn mưa dày đặc hiện lên một vệt hồng diễm lệ, mang theo một khuôn mặt quỷ màu đen. Chim ưng dang cánh lao vào bầu trời, vật lộn với giông bão.
Chỉ cần liếc mắt nhìn, ánh mắt Tông Lạc liền trở nên sắc bén.
Một kẻ thù truyền kiếp đủ tư cách, dù có hóa thành tro cũng nhận ra.
Huống chi còn mặc áo đỏ khoác lông trắng như Ngu Bắc Châu, cực kỳ mang đặc trưng trang phục.
Từ sau khi hắn sống lại đến nay, tên biến thái này tựa hồ không còn nhảy nhót như kiếp trước, tạm thời yên tĩnh một thời gian.
Ngu Bắc Châu không thể làm người tốt, thân là nam chính vạn người mê trong , sinh ra là để khuấy động giông tố, đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu.
Cho nên Tông Lạc trực tiếp nhận định Ngu Bắc Châu đang âm thầm phát ra đại chiêu gì đó.
Nói ai có thể oan uổng chứ y thì không.
Nghĩ đến cũng đúng, đời này hắn giả vờ chết trận, Ngu Bắc Châu nhất định vỗ tay khoái chí, vui không kìm được. Bây giờ hắn trở lại, Ngu Bắc Châu hiển nhiên phải dốc sức ngăn cản, nếu không cũng sẽ không ở cổng thành nói ra những lời như vậy. Vấn đề này là, Ngu Bắc Châu vì sao lại xuất hiện ở đây?
Trong bốn phương Hoàng thành Đại Uyên mỗi phương đều có xây dựng Vu từ, trung ương Đại vu từ được đặt ở phía đông, căn cứ vào thuật kỳ môn độn giáp mà thiết lập.
Ngày thường dân chúng phần lớn đến Vu từ bốn phương bái tế, còn Đại vu từ là nơi toạ trấn của Thái Vu Đại Uyên, quanh năm không mở cửa cho người ngoài, ngay cả triều thần cũng không thể tùy tiện đặt chân tới.
Bên cạnh phủ Thừa tướng vừa vặn là Đại vu từ.
Hiện giờ Thái Vu tọa trấn trong Đại vu từ có thể nói là cực kỳ bí ẩn. Ngay cả Tông Lạc cũng chỉ thấy lão một lần trong Vu tế đại điển kiếp trước.
Vu tế đại điển là lễ tế quan trọng nhất của Đại Uyên, mỗi một vị quân vương sẽ chỉ cử hành một lần khi tại vị. Tại đại điển, Thái Vu tiến hành quẻ tính, tính toán vận mệnh tương lai của đất nước, xác định người được lựa chọn cho ngôi Thái tử.
Nói cách khác, kết quả quẻ tính của Thái Vu chi phối trực tiếp vận mệnh của quốc gia.
Trong lịch sử Đại Uyên từng xuất hiện tình huống lập Thái tử trước, sau Vu tế đại điển lại bị bãi bỏ. Từng có mấy vị Hoàng đế yêu thương Thái tử một mực không phế, cuối cùng suýt nữa rơi vào kết cục diệt quốc.
Nhưng mà nói đến cũng lạ, dù có quẻ tính, mỗi lần hoàng thất đổi ngôi đều vẫn máu chảy thành sông, không được chết già, tỷ như Uyên Đế hiện tại
Vì thế thật lâu về sau, không ai dám nghe theo lời Thái Vu nói nữa.
Thái Vu trong triều địa vị vô song, uy vọng cực cao, không thua gì Quốc sư các nước khác, thậm chí còn cao hơn một bậc. Đáng tiếc ngoại trừ tính toán vận mệnh quốc gia, không thể nhúng tay vào chính sự.
Kiếp trước Tông Lạc chưa từng nghe qua tin đồn Thái Vu thiên vị, chẳng lẽ kiếp này Ngu Bắc Châu có thể lén lút móc nối với sợi dây này?
Cái khác không nói, ngoại trừ thu hút sự đào hoa, Ngu Bắc Châu còn là nhân vật người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, ngay cả phụ thân bạo tàng của y cũng rất hâm mộ.
Dù sao, Ngu Bắc Châu cũng là nam chính tập hợp muôn vàn sủng ái.
"Được rồi, đi thôi."
Tông Lạc buộc đi buộc lại dải lụa trắng, sau đó mới vén rèm lên.
Nếu Ngu Bắc Châu và Thái Vu thật sự có quan hệ với nhau, vậy thì tên biến thái kia đã thắng ngay từ vạch xuất phát.
Điều quan trọng nhất là... Kiếp trước, sau Vu tế đại điển, không hiểu sao hắn lại bị Uyên Đế ghét bỏ.
Nếu như Ngu Bắc Châu thật sự có quan hệ với Thái Vu, vậy cái chết của hắn ở kiếp trước không khỏi cùng Ngu Bắc Châu có liên hệ.
Người hầu vội vàng nghênh đón: "Công tử coi chừng một chút, bên ngoài mưa to, đừng để bị ướt."
"Đa tạ."
Qua chiếc ô nghiêng, bầu trời được chia thành hai mảnh rõ rệt.
Tông Lạc nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, sắc mặt hơi lạnh, trầm mặc không nói.
Nhớ tới bức mật thư Quỷ Cốc đưa cho, trong lòng Tông Lạc dâng lên lửa giận.
Cách đây không lâu, Ngu Bắc Châu còn nhắc tới quy tắc của Quỷ Cốc.
Đúng, Quỷ Cốc đích thật có quy tắc.
Ít ai biết, Quỷ Cốc Tử không phải là một người, mà là một biệt danh thay thế.
Các đời Quỷ Cốc đều chỉ thu nhận một số đồ đệ cố định, cuối cùng từ trong đám đồ đệ này lựa chọn một vị, tiếp nhận truyền công của Quỷ Cốc Tử đương thời, vứt bỏ tên của mình, được gọi là tiên sinh Quỷ Cốc.
Nếu là muốn tranh giành danh hào Quỷ Cốc Tử, phải tiếp nhận khiêu chiến của các đệ tử khác, bất kể sống chết.
Nhưng dù có chết, bọn họ cũng phải đường đường chính chính tỷ thí, dùng võ công học được ở Quỷ Cốc, tự tay giết chết đối phương.
Chứ không phải sử dụng thủ đoạn quanh co, bày mưu tính kế đê tiện như vậy.
—------
Chú thích:
*Thuỵ hiệu: còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên.
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất