Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 39

Trước Sau
Editor: Gấu Gầy

Nguyên Gia cầm đèn lồng, từ hành lang sâu thẳm của Vu từ bước ra.

Uyên Đế vẫn luôn chắp tay sau lưng, đứng trước Đại vu từ với vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng động đậy.

Hoàng đế nghiêm nghị xoay người, cẩn thận quan sát nam nhân theo sát Nguyên Gia, nhìn thấy băng vải trên cổ đối phương, không khỏi siết chặt chân mày kiếm: "Cổ bị làm sao thế?"

Tông Lạc: "......"

Tông Lạc: "Bẩm Bệ hạ, không cẩn thận dập đầu."

Hắn cũng không thể nói là tại Ngu Bắc Châu ấn hắn vào thành hồ gặm hắn.

Tên này chắc cầm tinh con chó, cắn một cái không hề thương tiếc, đến giờ vẫn còn đau.

Cũng may có mặt nạ đồng thau che đi vẻ mặt vặn vẹo, Tông Lạc mới không bị Uyên Đế nhìn ra manh mối gì.

Bởi vì Tông Lạc đã nói rõ với Uyên Đế, trước khi đôi mắt hoàn toàn lành lặn, hắn sẽ không khôi phục thân phận Hoàng tử ở bên ngoài, vì vậy Uyên Đế cũng không quá để ý cách xưng hô của hắn.

Bạo quân trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngữ khí cứng ngắc hỏi một câu: "Đã bôi thuốc chưa?"

Nguyên Gia ở một bên cúi đầu, trong lòng nặng nề thở dài một hơi.

Bệ hạ vừa rồi nhất thời tức giận hộc máu ngất xỉu, được ngự y châm cứu vất vả lắm mới tỉnh lại, đang thi châm được một nửa đột nhiên nhớ tới lúc lên cơn thịnh nộ đã dùng chén trà đập Tam điện hạ, vì thế vội vàng hạ lệnh,

sai người ra roi thúc ngựa đến khố phòng trong cung lấy thuốc trị thương hiệu quả nhanh nhất, gọi người đưa qua.

Lăn qua lộn lại một trận như vậy, cuối cùng bây giờ chỉ nhàn nhạt hỏi một câu đã bôi thuốc chưa. Không hề có ý định để cho Tam điện hạ biết thuốc kia đã vất vả thế nào mới kịp đem đến Đại vu từ.

Nguyên Gia đi theo Uyên Đế nhiều năm, hiểu rõ Bệ hạ cố chấp thế nào.

Rất nhiều chuyện, Uyên Đế không chịu nói, chỉ âm thầm giữ trong lòng.

Kể cả sự quan tâm của Bệ hạ đối với Tam điện hạ, đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng biểu lộ ra ngoài.

Nhưng mà cái nhìn chăm chú này chưa bao giờ giảm bớt, những năm trước chỉ cần là quân báo Tam điện hạ đưa tới, đều được ưu tiên đặt chính giữa bàn, cho dù Uyên Đế đang nghỉ ngơi cũng phải thông báo.

Lúc Tam điện hạ ra ngoài dẫn binh, quân lương lương thảo đều chuẩn bị cung ứng sớm nhất. Phòng khảo sát nghiên cứu chế tạo ra trang bị vũ khí mới, cái đầu tiên luôn được đưa đến Huyền Kỵ quân.

Tam điện hạ chỉ cần hồi kinh, mùa hè đá băng, mùa đông than bạc, hoa quả tươi mới theo mùa, vải vóc Tây Vực tiến cống... hết thảy đều được kỹ lưỡng đưa qua.

Chỉ là Uyên Đế rất ít khi phong thưởng, cũng chưa bao giờ nói ra. Liêu tổng quản trong phủ Tam hoàng tử trước kia là đồng nghiệp với Nguyên Gia, từng đi theo Uyên Đế, bình thường cũng được vinh sủng gia thân. Mọi người đều cho rằng Liêu tổng quản mặt mũi lớn, ai cũng không ngờ trên thực tế toàn bộ dựa vào phân phó của Bệ hạ.

Nhưng mà dù chỉ như thế, Tông Lạc cũng không khỏi bất ngờ.

Không thể nói là thụ sủng nhược kinh, nhưng đây đích thật là lần đầu tiên Uyên Đế hỏi thăm thương thế của hắn.

Bình thường cho dù hắn sắp chết, cũng không thấy Uyên Đế liếc nhìn một cái. Lúc này ngược lại hỏi thăm vết thương nhỏ như vậy, xem ra là nhờ hắn mù mắt.

Hắn cân nhắc một chút: "Đa tạ Bệ hạ quan tâm, đã bôi thuốc rồi ạ."

Uyên Đế trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng đáp lại một chữ "Ừm", thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến bậc thang lát đá trước Đại vu từ.

Chúng triều thần bị một màn này làm cho sợ ngây người, nhao nhao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đi theo phía sau.

Bọn họ thật sự không ngờ, vừa rồi Bệ hạ không nói một lời, đứng trước cửa Đại vu từ lâu như vậy, chính là vì chờ người???

Cảnh tượng này quả thực khiến người ta chói mắt.

Người nào mặt mũi lớn đến vậy, khiến cho Bệ hạ phải hạ mình?



Huống chi không chỉ chờ người, thái độ của Uyên Đế quả thực có thể dùng vẻ mặt hoà nhã để hình dung. Xưa nay những lời quan tâm thuần tuý như vậy không thể nào phát ra từ miệng vị bạo quân này, lần trước đại thần được ông ân cần thăm hỏi người nhà khỏe mạnh hay không, sau khi xét nhà cỏ trên mộ cũng sắp cao mấy mét. Mỗi cận thần đều chân thành hy vọng khi mình được triệu tập, sẽ không phải đón nhận sự quan tâm săn sóc nặng nề như vậy từ quân vương.

Hiện giờ Tông Lạc đeo mặt nạ, thay trang phục giống nhau, bọn họ không thể nhận ra đây rốt cuộc có phải là người Bùi tướng dẫn qua hay không.

Nhưng mà một giây sau, Bùi Khiêm Tuyết rất tự nhiên bước tới, thấp giọng gọi Cẩn Du.

Lúc này, những ai vừa rồi phỏng đoán vị này không phải Tam hoàng tử đều tự vả vào mặt mình.

"Không phải chứ? Chẳng lẽ Tam hoàng tử thật sự còn sống sao?"

Trong lòng quần thần chấn động không thể diễn tả bằng lời, bọn họ nhìn nhau, tràn đầy biểu tình không thể tin được. Trên đoạn cầu thang thật dài đẫn tới Đại vu từ, nhiều người vấp phải các góc áo choàng suýt ngã.

Thanh Tự hôm nay, nếu Mục Nguyên Long và Đoạn Quân Hạo không phải do bận tuần tra Hoàng thành nên không đến được, sợ rằng họ sẽ là người đầu tiên xông lên hỏi.

Khi lên tới đài cao của Đại vu từ, Tông Nguyên Vũ là người đầu tiên không kìm lòng được.

Lúc trước hắn là người đầu tiên gọi Tông Lạc là Tam hoàng huynh trong bách gia yến, mặc dù đã lâu không do thám được bao nhiêu tin tức, nhưng trong lòng vẫn luôn nghi ngờ.

"Phụ hoàng, vị này là......?"

Uyên Đế không mặn không nhạt quét mắt nhìn hắn, mặt nạ quỷ dữ hung ác mang theo nặng nề uy áp.

Tông Nguyên Vũ rùng mình, lập tức quỳ một gối xuống đất: "Là nhi thần lỗ mãng."

Tuy rằng bình thường Tông Nguyên Vũ bề ngoài vô tư tùy tiện, cái gì cũng không động não, nhưng hắn tuyệt đối không phải đồ ngu. Đặc biệt đối với phụ hoàng, Tông Nguyên Vũ lúc nào cũng kính sợ, thái độ luôn luôn cung kính cẩn trọng.

Nhưng điều đó cũng bình thường, khắp Đại Uyên có ai không sợ Uyên Đế, ngay cả Ngu Bắc Châu bản tính ngang ngược tùy tiện, đứng trước mặt ông cũng trở nên ngoan ngoãn không ít.

Uyên Đế không nói gì.

Ông theo bản năng vẫy tay về phía sau, động tác vừa làm được một nửa, chợt nhớ ra hiện giờ Tông Lạc không nhìn thấy, lập tức thu tay, gọi một câu: "Lên đây."

Bùi Khiêm Tuyết đẩy nhẹ Tông Lạc.

Lúc này Tông Lạc mới như vừa tỉnh mộng, từng bước một đi lên, dưới sự chỉ dẫn của Nguyên Gia, hắn đứng trên bậc thang gần thiên tử gần nhất, phía dưới Uyên Đế.

Xung quanh chết lặng, nhất thời quên cả bước đi.

Tông Nguyên Vũ mở to hai mắt.

Hắn từng lĩnh giáo qua sự tức giận của Uyên Đế, cho nên thức thời không dám mở miệng nói nữa. Thật ra, trong số những người ở đây, trừ Tông Thừa Tứ và Bùi Khiêm Tuyết đã biết sự thật từ lâu, còn những người khác đều há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Dưới tình huống thông thường, vị trí đứng của Thanh Tự đều sẽ dựa theo quy củ nghiêm ngặt.

Uyên Đế đứng phía trước, theo sau là Hoàng tử, dựa theo thứ hạng, phía dưới là hoàng thất tông tộc, phía dưới nữa mới đến các triều thần sắp xếp theo quan vị.

Người trong tông tộc vốn không nhiều lắm, đến đời Uyên Đế lại không có ai, cho nên phía dưới các Hoàng tử, ngoại trừ Ngu Bắc Châu xưng Vương khác họ, là vị trí của các đại thần, đứng đầu là Tiết Ngự Sử, Bùi Khiêm Tuyết cùng Thái úy tam công. Về phần công chúa cung phi cùng các nữ quyến khác thì ở bên Vu nhạc cầu phúc.

Tông Lạc đang đứng trên bậc thang kia có ý nghĩa gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Nếu lập Thái tử, đương nhiên sẽ là vị trí của Thái tử. Nếu không lập Thái tử, theo thứ tự xưa nay, đó chính là vị trí của Tam hoàng tử.

Năm ngoái chết trận Hàm Cốc Quan, cả nước thương tiếc, thiên hạ chấn động, Tam hoàng tử Đại Uyên thế nhưng vẫn còn sống khoẻ mạnh.

"Làm sao có thể......"

Tông Vĩnh Liễu thiếu chút nữa thất thanh, may mà hắn kịp thời phản ứng, hạ giọng xuống.

Đứng bên cạnh, Ngu Bắc Châu khoanh tay nhìn chằm chằm bóng lưng Tông Lạc: "Sao lại không thể?"



Thủ hạ của Lục hoàng tử vội vàng tiếp lời: "Lục điện hạ, bất luận hắn có phải hay không, chỉ cần Bệ hạ nói phải, thì chính là hắn."

Mấy ngày nay Tông Vĩnh Liễu hao hết tâm tư lôi kéo Ngu Bắc Châu, quả thực còn cực khổ mệt mỏi hơn cả theo đuổi tiểu thư thế gia quyền quý.

Hết lần này tới lần khác, thái độ của Bắc Ninh Vương đối với hắn lúc lạnh lúc nóng, thường xuyên lạnh nhạt thờ ơ, nhưng thỉnh thoảng lại cho hắn một chút ngon ngọt, tỷ như mấy hôm trước săn bắn, tự nhiên đáp ứng lời mời đồng hành với hắn làm trọng tài. Khiến cho đám môn khách từ trên xuống dưới trong phủ Tông Vĩnh Liễu mỗi ngày đều run sợ phỏng đoán tâm tư của Bắc Ninh vương.

Bất kể thế nào, Tông Vĩnh Liễu vẫn muốn lôi kéo Ngu Bắc Châu.

Hắn đã tính toán tình huống cẩn thận, nghe nói toàn bộ bái thiếp của lão Ngũ đều bị trả về, còn Tông Thừa Tứ, người rất để ý tới Ngu Bắc Châu, lại càng không thấy mặt.

Tuy rằng ngày đó tại Bách gia yến bị Bắc Ninh Vương đâm chọt vài câu, ngoài mặt không còn ánh sáng, nhưng ai mà biết được cái người hỉ nộ vô thường này có phải đang thăm dò hắn có thể đảm đương trọng trách hay không?

Ít nhất trong mấy Hoàng tử, hắn cũng thân cận với Ngu Bắc Châu nhất.

Vì thế Tông Vĩnh Liễu vội vàng nói: "Vương gia nói rất đúng."

Nếu đây là Tam hoàng tử, sao Uyên Đế lại không nói lời nào.

Nếu Tam hoàng tử thật sự trở lại, ít nhất cũng nên giải thích một chút, nhưng ngay cả giải thích cũng không có, chỉ trực tiếp gọi người bước lên, mọi người đều không hiểu được dụng ý.

Yên lặng theo sau Tông Vĩnh Liễu, trong lúc vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, Tông Hoằng Cửu gục đầu xuống nhìn chằm chằm mặt đất, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Đúng vậy, mặc kệ có phải hay không, chỉ cần phụ hoàng nói phải, thì chính là hắn.

Cho nên, cuộc đối thoại lần trước hắn nghe lén được ở Chương cung....

Tông Hoằng Cửu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Thì ra, người thừa kế mà phụ hoàng vẫn luôn hướng đến, lại là Tam hoàng tử?.

Trong lòng hắn sợ hãi, ý thức được có thể hắn đã vô tình phát hiện ra một bí mật lớn khủng khiếp.

"Điện hạ cũng không cần phải quá lo lắng."

Đúng lúc này, người của Lục hoàng tử đảng thấp giọng mở miệng: "Lúc trước thần đã nghe nói qua vị học sinh mất trí nhớ mù loà, gần đây rất nổi tiếng này. Cho dù là Tam hoàng tử thật, nhưng dáng vẻ của hắn hiện giờ... tuyệt đối không có hy vọng. Điện hạ không bằng nên sớm lên kế hoạch, nếu như lợi dụng hắn mất trí nhớ... cũng có thể giúp được chúng ta một tay."

Bây giờ ai cũng đang di chuyển, mặc dù có âm thanh che giấu, nhưng ở trước mặt mọi người, người của Lục hoàng tử đảng cũng không tiện nói quá rõ ràng, tóm lại nói ít hiểu nhiều.

Tông Vĩnh Liễu đáp lại, nhìn bóng lưng của Tông Thừa Tứ phía trước, khuôn mặt ánh lên chút nham hiểm.

Lúc trước hắn nghĩ mãi không ra, vì sao Tứ hoàng huynh lại quan tâm vị học sinh này như thế, thậm chí ngay cả đan dược cũng đưa qua. Hiện tại xem ra, có vẻ như Tông Thừa Tứ đã nhận được tin tức từ lâu, thậm chí còn sớm hơn hắn.

Giấu cũng sâu thật.

......

Lúc này, Tông Lạc đứng sau Uyên Đế dường như không hề cảm thấy sóng ngầm đang dâng lên bên dưới.

Mặc kệ những người này đánh chết cũng không tin hay là trong lòng biết rõ, bất luận Uyên Đế bày tỏ thái độ thế nào, chỉ cần hắn không công khai thừa nhận mình chính là Tam hoàng tử, người phía dưới cũng đành nghẹn thôi.

Đây là lộ trình mà Tông Lạc đã vạch ra cho mình trước đó.

Ánh mắt của hắn chỉ cần một ngày chưa lành, hắn sẽ không cần phải đứng trong vòng xoáy đoạt trữ, ngược lại có thể ngồi mát ăn bát vàng, giống như Công Tôn Du kiếp trước.

Ngay lúc hắn còn đang trầm tư, giai đoạn đầu tiên của Thanh Tự đã kết thúc.

Tông Lạc đang chuẩn bị chậm rãi cùng đám người lui về phía sau, đột nhiên trước mặt truyền đến một âm thanh uy nghiêm lạnh lùng.

"Theo sát."

Hắn trầm mặc một lát, nhưng vẫn nhấc chân, tiếp tục cách một bước chân, đi theo phía sau Uyên Đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau