Chương 73
Cho dù trong cung giống như một cái thùng sắt, khó có thể truyền tin. Tuy nhiên, tin tức Tam hoàng tử không trở về phủ sau khi bị thương mà ở lại Vũ Xuân cung vẫn lan truyền chóng mặt.
Tin tức vừa ra, quần chúng náo động.
Đừng nói là những thần tử trực tiếp xen vào đoạt trữ, ngay cả thanh quan chính trực cũng phải rớt hàm kinh ngạc.
"Tam hoàng tử là ai?"
Chiến công hiển hách, Chiến thần Đại Uyên, đánh thắng vô số trận, rất được dân chúng yêu thích, là một trong số ít Hoàng tử thật sự nắm giữ binh quyền.
Không ít đại thần mặc dù đứng ở lập trường của các Hoàng tử đảng khác nhau, nhưng cũng có ấn tượng tốt với Tam hoàng tử, thậm chí có chút cảm tình.
Chưa nói đến chuyện cứu nước lập công trong cuộc chiến Hàm Cốc Quan năm ngoái, chỉ riêng hình tượng đối nhân xử thế hàng ngày cũng đủ chuẩn mực, Tam hoàng tử quả thật là một chính nhân quân tử, vô cùng khí phách.
Nếu loại bỏ mọi yếu tố tham khảo, chỉ dựa vào năng lực cá nhân, thì Tam hoàng tử chắc chắn là ứng cử viên tốt nhất để kế vị.
Chỉ tiếc không ai biết Uyên Đế đang suy nghĩ gì.
Thánh Thượng độc đoán chuyên quyền, quyền lực ngập trời trong tay, cường đại chưa từng có.
Lời này không sai. Từ khi Uyên Đế kế vị tới nay, quét sạch tiền triều, dọn dẹp hậu cung, cổ tay cường ngạnh, không phục thì chém, không quan tâm mình để lại tiếng xấu gì trong lịch sử. Cũng chính vì vậy, quyền lực của ông lớn hơn bất kỳ vị Hoàng đế nào trước đây của Đại Uyên.
Nói không ngoa, nếu ông thích một Hoàng tử nào đó, cho dù Hoàng tử này không có thế lực mẫu tộc, cũng dễ dàng nâng lên vị trí Thái tử.
Từ đây có thể nhìn ra, Tam hoàng tử thật sự không được sủng.
Mặc dù đã cho quân quyền, nhưng vẫn để đối phương ra ngoài đánh trận.
Thái tử của các nước trên đại hoang không phải đều được đặt trong hoàng thành coi như bảo bối, bảo vệ ba lớp trong ngoài, làm sao có thể ném vào đao kiếm vô tình, ai biết trên chiến trường, sau một khắc có thể đầu lìa khỏi cổ.
Quả nhiên, trận chiến Hàm Cốc Quan năm ngoái đã chứng minh đạo lý này.
Tất cả mọi người cho rằng Tam hoàng tử đã chết, nhưng hắn lại trở về, với bộ dáng như vậy.
Khúc nhạc đệm trong sinh thần Uyên Đế, tất cả mọi người đều đưa vào trong mắt, càng làm sâu sắc thêm ấn tượng vốn có.
Chỉ là ai có thể ngờ, một Tam hoàng tử không được sủng ái, một Tam hoàng tử hai mắt bị mù vô duyên với ngôi Hoàng đế, vậy mà theo lệnh của Uyên Đế, lại chuyển vào sống trong Vũ Xuân cung dành cho Thái tử?!
Đừng nói là Tam hoàng tử, cho dù là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất cũng không thể nào!
Uyên Đế tuy là bạo quân tiếng ác lan xa, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến lễ nghi tổ tiên để lại, nghiêm khắc tuân thủ, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt không bao giờ đi quá giới hạn.
Tỷ như, mặc dù ông chém giết cả nhà lên ngôi Hoàng đế, không hề tỏ ra thương xót, nhưng lại nghiêm túc tiến hành truy phong cho Tiên đế, thêm một viên gạch vào hàng thuỵ hiệu vốn đã rất dài. Không chỉ như thế, còn ra lệnh tu sửa hoàng lăng, đem các bài vị vào từ đường, nghe nói còn bí mật đặt trong Đại vu từ, hưởng thụ nhang khói chúc tụng, tích lũy công đức cho Tiên đế.
Hành động này, làm cho lão thần năm đó tận mắt thấy cảnh đảo chính đẫm máu của Uyên Đế cũng phải há mồm trợn mắt.
Bọn họ không dám nói, trong lòng lại biết rõ.
Tiên đế cho dù không phải là do Uyên Đế tự tay chém chết, thì cũng chắc chắn bị ông làm cho tức chết.
Tuy nhiên, trong lịch sử cũng không thiếu loại người làm chuyện xấu xa lên ngôi Hoàng đế, sau đó cung phụng Tiên đế, để tránh trăm năm về sau lại bị trả thù.
Tóm lại, cho dù không trải qua Vu tế đại điển phong trữ, ít nhất cũng phải đợi sau khi ban bố chiếu thư, mới được phép mở cửa Vũ Xuân cung.
Nhưng lần này, lại hoàn toàn phá vỡ dự đoán của mọi người.
Lục điện hạ, thần cho rằng tình hình như vậy, không thể không đề phòng!
Trong căn phòng nghị sự rộng lớn, tất cả mọi người đều mặt mày nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng.
Tông Vĩnh Liễu ở giữa đi đi lại lại, biểu cảm trên mặt vô cùng cáu kỉnh, như thể giây tiếp theo sẽ phun ra lửa. Hắn giang hai tay ra: "Lúc trước người nói lão Tam không được sủng ái chính là các ngươi, bây giờ người nói cần phải chú ý cũng là các ngươi!"
Các môn khách nhao nhao thở dài: "Chuyện này... Lục điện hạ, chúng thần hiện giờ cũng không rõ tình trạng mù mắt của Tam hoàng tử, nếu còn khả năng chữa khỏi, nhìn thái độ của Bệ hạ bây giờ, chúng ta thật sự cần phải đề phòng!"
Thật là vô lý!
Tông Vĩnh Liễu không thể nào hiểu nổi, trước đó phụ hoàng vẫn không lạnh không nhạt đối với Tam hoàng huynh, tại sao sau sinh thần, thái độ lại khác thường như vậy, lại cấp quyền vào ở Vũ Xuân cung.
"Vậy các ngươi nói đi, phải làm sao bây giờ?"
Hoa nở hai đoá, mỗi đoá một cành.
Không chỉ có mình hắn, bên kia, trong phủ Ngũ hoàng tử, các môn khách mưu sĩ cũng đều xôn xao tranh luận.
Vũ Xuân cung mở ra, đối với bất kỳ Hoàng tử nào muốn đoạt trữ đều là một chuyện vô cùng lớn. Nếu hôm nay, người sống trong Vũ Xuân cung không phải là Tam hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử hoặc Lục hoàng tử, thì cuộc chiến đoạt trữ kéo dài mấy năm nay cũng có thể hoàn toàn kết thúc và cho ra kết luận.
Nhưng mà chết tiệt, lại là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử!
"Có lẽ là do triều thần chia bè kéo phái, Thánh Thượng bất mãn trước động thái này, cố ý để Tam hoàng tử vào ở Vũ Xuân cung, dùng việc này gõ đầu các vị khác?"
Cũng không phải không có môn khách nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ nghĩ mãi cũng không thông.
Dù thế nào, mở cửa Vũ Xuân cung cũng là điều không cần thiết.
Chỉ có thể nói lòng vua khó dò, nhiều người như vậy, không ai có thể đoán được suy nghĩ của Uyên Đế.
Ngay cả Công Tôn Du theo sau Tứ hoàng tử cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy mình có thể đã xem nhẹ thứ gì đó, ví dụ như vị trí của chúa công trong lòng Uyên Đế.
"Dù sao, mấy tháng nữa, Vu tế đại điển sẽ được tổ chức, lúc đó tâm tư của Bệ hạ thế nào sẽ rõ ngay, bây giờ tranh luận cũng có ích gì chứ?"
Tông Nguyên Vũ không quản những người này tranh cãi, mà sai hạ nhân lấy áo khoác cho hắn.
Bên ngoài phủ Hoàng tử, gió lạnh gào rít thổi vào, lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
"Ngũ điện hạ, ngài đi đâu vậy?"
Tình cờ cùng bước ra ngoài, một vị môn khách định đến các phủ khác hỏi thăm tình báo nhìn thấy hắn, thuận miệng hỏi một câu.
Sau ngày sinh thần Uyên Đế chính là thời điểm cuối năm. Vốn là lúc cả nhà đoàn viên, nghỉ ngơi thư giản, nhưng vì chuyện lớn này lại thêm phần bận rộn.
"Vào cung." Tông Nguyên Vũ mặc áo choàng, phóng lên ngựa.
......
Bên kia, trong Vũ Xuân cung, Tông Lạc đang nhìn cung nhân từng hàng khiêng đồ vào trong cung, cùng hắn tiến hành xác nhận cuối cùng.
Hắn đã ở đây mấy ngày, cảm thấy mọi thứ đều ổn, không cần phải mua thêm gì. Thế nhưng nội vụ bên kia lại quá nhiệt tình, liên tục hỏi thăm cung nhân một cách cẩn thận, rốt cuộc đổi mới tất cả những vật trang trí trưng bày dù cao cấp nhưng hơi cũ. Nhiệt tình đến mức gần như không giống ở tạm, mà giống như tòa cung điện này thật sự nghênh đón chủ nhân mới của nó.
Nguyên Gia cũng đặc biệt tới nói Bệ hạ đã dặn dò, bảo hắn không nên gấp gáp dùng tiên đan, nếu không lại bị bồi bổ quá mức.
Đối với chuyện này, Tông Lạc chỉ cười khổ.
Trong tay hắn hiện giờ có một viên rưỡi tiên đan, cho người khác không được, nuốt vô cũng không xong, lại không biết giấu chỗ nào. Ngộ nhỡ bị phát hiện, cha hắn phỏng chừng sẽ tìm hắn hỏi tội, hỏi hắn vì sao không uống thuốc ông ấy ban cho.
Có nhiều lúc Tông Lạc thậm chí hoài nghi, sau khi hắn sống lại, những người này có phải cũng bị linh hồn xuyên qua, bởi vì hắn chỉ giả chết một lần, sao cục diện lại trở nên khác hoàn toàn như vậy.
"Tam điện hạ, Ngũ điện hạ ở ngoài cung cầu kiến."
Lại là lão Ngũ.
Sinh thần lần trước, Tông Nguyên Vũ cứ luôn đi theo hắn, giống như là có lời muốn nói.
Tông Lạc dừng lại một lát: "Mời hắn vào đi."
Một lát sau, người tới đi vào dưới sự dẫn dắt của nội thị.
Sau khi nhìn thấy hắn, vẻ mặt của Tông Nguyên Vũ lại nhuốm màu cổ quái.
"Tam hoàng huynh."
Trên mặt hắn hiện lên sự do dự và tranh đấu, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Hoàng huynh có thể nói chuyện với đệ một lát không?"
Tông Lạc khẽ gật đầu.
Cung nhân trong điện hiểu chuyện lui ra, nhân tiện đóng cửa sổ lại.
Ban đầu Tông Lạc còn tưởng Tông Nguyên Vũ tới hỏi vì sao hắn sống ở Vũ Xuân cung, hoặc là thẳng thắn hỏi hắn liệu có muốn đoạt trữ. Dù sao người này có đôi khi rất bốc đồng, vấn đề gì cũng dám hỏi ra miệng.
Nhưng hắn không ngờ, Tông Nguyên Vũ lại nói với hắn một chuyện khác.
"Tam hoàng huynh, khoảng nửa tháng trước, đệ có......"
Tông Nguyên Vũ vừa định nói là hắn có nằm mơ, nhưng với EQ của hắn, cũng cảm thấy mở đầu như vậy cứ như trò đùa.
Một giấc mơ căn bản chẳng có gì, nói ra chỉ khiến người ta cười cợt.
Vì thế lời đến bên môi, hắn lại đổi một cách nói khác: "Tam hoàng huynh, gần đây nhất định huynh phải cảnh giác lão Tứ và lão Lục, đặc biệt là lão Tứ, còn có tên mưu sĩ đi theo lão Tứ và con tin Vệ quốc Diệp Lăng Hàn, người bọn họ trung thành kỳ thật chính là Bắc Ninh Vương, mà Bắc Ninh Vương lại muốn huynh chết."
Tông Lạc giật mình, lập tức hỏi hắn: "Lão Ngũ, có phải đệ mơ thấy gì không?"
Tôn Nguyên Vũ hoảng sợ: "Tam, Tam ca, sao huynh biết?"
Hỏi xong hắn mới định thần lại, vẻ mặt ảo não.
Phản ứng vừa rồi, không khác gì thừa nhận ngay tại chỗ.
Nếu đã bị nhận ra, Tông Nguyên Vũ dứt khoát nói rõ: "Tóm lại, đệ chỉ nói miệng không có bằng chứng. Tam hoàng huynh tin hay không cũng được."
Chuyện nằm mơ hoang đường như vậy, một là hắn không có chứng cớ, hai là cũng rất khó giải thích.
Chỉ là mộng cảnh kia mang đến cho hắn cảm giác vô cùng hoảng sợ, chân thực đến mức chỉ nghĩ đến thôi hắn đã toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ, Tông Lạc lẳng lặng nhìn hắn: "Ta tin".
"Nhưng trước đó, ta muốn mạo muội hỏi... rốt cuộc thì đệ đã mơ thấy những gì?"
......
Trong mơ cũng là một mùa đông giá lạnh.
Vẫn là phòng nghị sự quen thuộc kia. Nhưng mà lần này, các môn khách mưu sĩ đều quỳ trên mặt đất, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
"Ngũ điện hạ, Tam hoàng tử bị phái đến biên cương cũng đã hơn hai năm. Bây giờ Bệ hạ lâm bệnh, hắn lại cấp tốc trở về, vậy công sức hai năm qua chúng ta vất vả lắm mới chèn ép được Lục hoàng tử đảng, chẳng phải sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay sao!"
"Được rồi, vậy bây giờ không nói chuyện đó nữa."
Tông Nguyên Vũ còn đang tức giận: "Ngày hôm qua các ngươi rõ ràng nhận được mật thư, nhưng không thèm bẩm báo với bản hoàng tử, mà lại tự tiện xuất binh chặn giết, ai cho các ngươi cả gan làm vậy?!"
"Đó là hoàng huynh của bản hoàng tử! Huynh đệ thủ túc!"
Ngay khi hắn nổi trận lôi đình, hạ nhân dìu một ông lão già nua lưng còng tiến đến.
"Là bản hầu hạ lệnh. Nếu Ngũ điện hạ trong lòng tức giận, cứ nhắm vào bản hầu đi."
Tông Nguyên Vũ cứng đờ.
Đây là lão tướng quân phủ Định Bắc Hầu cũng là ông ngoại của hắn.
Lão tướng quân nghiêm túc nói: "A Vũ, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu ngay cả cửa ải này cũng không thể vượt qua, thì làm sao leo lên được vị trí ở trên vạn người?"
Thì ra, mệnh lệnh này là do lão Tướng quân trực tiếp hạ xuống.
Tông Nguyên Vũ nhắm mắt lại: "Hợp tác cùng với lão Tứ lão Ngũ, chẳng khác gì cấu kết với cọp beo. Cháu có thể đoạt trữ, nhưng cháu cũng thật lòng coi Tam hoàng huynh là huynh trưởng, chuyện bỉ ổi như vậy, Nguyên Vũ tuyệt đối sẽ không làm!"
Đôi mắt đục ngầu của lão Tướng quân nhìn về phía hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ ngang bướng, không rành thế sự.
"Đưa Ngũ điện hạ trở về nghỉ ngơi đi. Truyền lệnh xuống, tuyên môn khách của hai vị Hoàng tử tới gặp."
Tin tức vừa ra, quần chúng náo động.
Đừng nói là những thần tử trực tiếp xen vào đoạt trữ, ngay cả thanh quan chính trực cũng phải rớt hàm kinh ngạc.
"Tam hoàng tử là ai?"
Chiến công hiển hách, Chiến thần Đại Uyên, đánh thắng vô số trận, rất được dân chúng yêu thích, là một trong số ít Hoàng tử thật sự nắm giữ binh quyền.
Không ít đại thần mặc dù đứng ở lập trường của các Hoàng tử đảng khác nhau, nhưng cũng có ấn tượng tốt với Tam hoàng tử, thậm chí có chút cảm tình.
Chưa nói đến chuyện cứu nước lập công trong cuộc chiến Hàm Cốc Quan năm ngoái, chỉ riêng hình tượng đối nhân xử thế hàng ngày cũng đủ chuẩn mực, Tam hoàng tử quả thật là một chính nhân quân tử, vô cùng khí phách.
Nếu loại bỏ mọi yếu tố tham khảo, chỉ dựa vào năng lực cá nhân, thì Tam hoàng tử chắc chắn là ứng cử viên tốt nhất để kế vị.
Chỉ tiếc không ai biết Uyên Đế đang suy nghĩ gì.
Thánh Thượng độc đoán chuyên quyền, quyền lực ngập trời trong tay, cường đại chưa từng có.
Lời này không sai. Từ khi Uyên Đế kế vị tới nay, quét sạch tiền triều, dọn dẹp hậu cung, cổ tay cường ngạnh, không phục thì chém, không quan tâm mình để lại tiếng xấu gì trong lịch sử. Cũng chính vì vậy, quyền lực của ông lớn hơn bất kỳ vị Hoàng đế nào trước đây của Đại Uyên.
Nói không ngoa, nếu ông thích một Hoàng tử nào đó, cho dù Hoàng tử này không có thế lực mẫu tộc, cũng dễ dàng nâng lên vị trí Thái tử.
Từ đây có thể nhìn ra, Tam hoàng tử thật sự không được sủng.
Mặc dù đã cho quân quyền, nhưng vẫn để đối phương ra ngoài đánh trận.
Thái tử của các nước trên đại hoang không phải đều được đặt trong hoàng thành coi như bảo bối, bảo vệ ba lớp trong ngoài, làm sao có thể ném vào đao kiếm vô tình, ai biết trên chiến trường, sau một khắc có thể đầu lìa khỏi cổ.
Quả nhiên, trận chiến Hàm Cốc Quan năm ngoái đã chứng minh đạo lý này.
Tất cả mọi người cho rằng Tam hoàng tử đã chết, nhưng hắn lại trở về, với bộ dáng như vậy.
Khúc nhạc đệm trong sinh thần Uyên Đế, tất cả mọi người đều đưa vào trong mắt, càng làm sâu sắc thêm ấn tượng vốn có.
Chỉ là ai có thể ngờ, một Tam hoàng tử không được sủng ái, một Tam hoàng tử hai mắt bị mù vô duyên với ngôi Hoàng đế, vậy mà theo lệnh của Uyên Đế, lại chuyển vào sống trong Vũ Xuân cung dành cho Thái tử?!
Đừng nói là Tam hoàng tử, cho dù là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất cũng không thể nào!
Uyên Đế tuy là bạo quân tiếng ác lan xa, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến lễ nghi tổ tiên để lại, nghiêm khắc tuân thủ, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt không bao giờ đi quá giới hạn.
Tỷ như, mặc dù ông chém giết cả nhà lên ngôi Hoàng đế, không hề tỏ ra thương xót, nhưng lại nghiêm túc tiến hành truy phong cho Tiên đế, thêm một viên gạch vào hàng thuỵ hiệu vốn đã rất dài. Không chỉ như thế, còn ra lệnh tu sửa hoàng lăng, đem các bài vị vào từ đường, nghe nói còn bí mật đặt trong Đại vu từ, hưởng thụ nhang khói chúc tụng, tích lũy công đức cho Tiên đế.
Hành động này, làm cho lão thần năm đó tận mắt thấy cảnh đảo chính đẫm máu của Uyên Đế cũng phải há mồm trợn mắt.
Bọn họ không dám nói, trong lòng lại biết rõ.
Tiên đế cho dù không phải là do Uyên Đế tự tay chém chết, thì cũng chắc chắn bị ông làm cho tức chết.
Tuy nhiên, trong lịch sử cũng không thiếu loại người làm chuyện xấu xa lên ngôi Hoàng đế, sau đó cung phụng Tiên đế, để tránh trăm năm về sau lại bị trả thù.
Tóm lại, cho dù không trải qua Vu tế đại điển phong trữ, ít nhất cũng phải đợi sau khi ban bố chiếu thư, mới được phép mở cửa Vũ Xuân cung.
Nhưng lần này, lại hoàn toàn phá vỡ dự đoán của mọi người.
Lục điện hạ, thần cho rằng tình hình như vậy, không thể không đề phòng!
Trong căn phòng nghị sự rộng lớn, tất cả mọi người đều mặt mày nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng.
Tông Vĩnh Liễu ở giữa đi đi lại lại, biểu cảm trên mặt vô cùng cáu kỉnh, như thể giây tiếp theo sẽ phun ra lửa. Hắn giang hai tay ra: "Lúc trước người nói lão Tam không được sủng ái chính là các ngươi, bây giờ người nói cần phải chú ý cũng là các ngươi!"
Các môn khách nhao nhao thở dài: "Chuyện này... Lục điện hạ, chúng thần hiện giờ cũng không rõ tình trạng mù mắt của Tam hoàng tử, nếu còn khả năng chữa khỏi, nhìn thái độ của Bệ hạ bây giờ, chúng ta thật sự cần phải đề phòng!"
Thật là vô lý!
Tông Vĩnh Liễu không thể nào hiểu nổi, trước đó phụ hoàng vẫn không lạnh không nhạt đối với Tam hoàng huynh, tại sao sau sinh thần, thái độ lại khác thường như vậy, lại cấp quyền vào ở Vũ Xuân cung.
"Vậy các ngươi nói đi, phải làm sao bây giờ?"
Hoa nở hai đoá, mỗi đoá một cành.
Không chỉ có mình hắn, bên kia, trong phủ Ngũ hoàng tử, các môn khách mưu sĩ cũng đều xôn xao tranh luận.
Vũ Xuân cung mở ra, đối với bất kỳ Hoàng tử nào muốn đoạt trữ đều là một chuyện vô cùng lớn. Nếu hôm nay, người sống trong Vũ Xuân cung không phải là Tam hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử hoặc Lục hoàng tử, thì cuộc chiến đoạt trữ kéo dài mấy năm nay cũng có thể hoàn toàn kết thúc và cho ra kết luận.
Nhưng mà chết tiệt, lại là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử!
"Có lẽ là do triều thần chia bè kéo phái, Thánh Thượng bất mãn trước động thái này, cố ý để Tam hoàng tử vào ở Vũ Xuân cung, dùng việc này gõ đầu các vị khác?"
Cũng không phải không có môn khách nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ nghĩ mãi cũng không thông.
Dù thế nào, mở cửa Vũ Xuân cung cũng là điều không cần thiết.
Chỉ có thể nói lòng vua khó dò, nhiều người như vậy, không ai có thể đoán được suy nghĩ của Uyên Đế.
Ngay cả Công Tôn Du theo sau Tứ hoàng tử cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy mình có thể đã xem nhẹ thứ gì đó, ví dụ như vị trí của chúa công trong lòng Uyên Đế.
"Dù sao, mấy tháng nữa, Vu tế đại điển sẽ được tổ chức, lúc đó tâm tư của Bệ hạ thế nào sẽ rõ ngay, bây giờ tranh luận cũng có ích gì chứ?"
Tông Nguyên Vũ không quản những người này tranh cãi, mà sai hạ nhân lấy áo khoác cho hắn.
Bên ngoài phủ Hoàng tử, gió lạnh gào rít thổi vào, lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
"Ngũ điện hạ, ngài đi đâu vậy?"
Tình cờ cùng bước ra ngoài, một vị môn khách định đến các phủ khác hỏi thăm tình báo nhìn thấy hắn, thuận miệng hỏi một câu.
Sau ngày sinh thần Uyên Đế chính là thời điểm cuối năm. Vốn là lúc cả nhà đoàn viên, nghỉ ngơi thư giản, nhưng vì chuyện lớn này lại thêm phần bận rộn.
"Vào cung." Tông Nguyên Vũ mặc áo choàng, phóng lên ngựa.
......
Bên kia, trong Vũ Xuân cung, Tông Lạc đang nhìn cung nhân từng hàng khiêng đồ vào trong cung, cùng hắn tiến hành xác nhận cuối cùng.
Hắn đã ở đây mấy ngày, cảm thấy mọi thứ đều ổn, không cần phải mua thêm gì. Thế nhưng nội vụ bên kia lại quá nhiệt tình, liên tục hỏi thăm cung nhân một cách cẩn thận, rốt cuộc đổi mới tất cả những vật trang trí trưng bày dù cao cấp nhưng hơi cũ. Nhiệt tình đến mức gần như không giống ở tạm, mà giống như tòa cung điện này thật sự nghênh đón chủ nhân mới của nó.
Nguyên Gia cũng đặc biệt tới nói Bệ hạ đã dặn dò, bảo hắn không nên gấp gáp dùng tiên đan, nếu không lại bị bồi bổ quá mức.
Đối với chuyện này, Tông Lạc chỉ cười khổ.
Trong tay hắn hiện giờ có một viên rưỡi tiên đan, cho người khác không được, nuốt vô cũng không xong, lại không biết giấu chỗ nào. Ngộ nhỡ bị phát hiện, cha hắn phỏng chừng sẽ tìm hắn hỏi tội, hỏi hắn vì sao không uống thuốc ông ấy ban cho.
Có nhiều lúc Tông Lạc thậm chí hoài nghi, sau khi hắn sống lại, những người này có phải cũng bị linh hồn xuyên qua, bởi vì hắn chỉ giả chết một lần, sao cục diện lại trở nên khác hoàn toàn như vậy.
"Tam điện hạ, Ngũ điện hạ ở ngoài cung cầu kiến."
Lại là lão Ngũ.
Sinh thần lần trước, Tông Nguyên Vũ cứ luôn đi theo hắn, giống như là có lời muốn nói.
Tông Lạc dừng lại một lát: "Mời hắn vào đi."
Một lát sau, người tới đi vào dưới sự dẫn dắt của nội thị.
Sau khi nhìn thấy hắn, vẻ mặt của Tông Nguyên Vũ lại nhuốm màu cổ quái.
"Tam hoàng huynh."
Trên mặt hắn hiện lên sự do dự và tranh đấu, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Hoàng huynh có thể nói chuyện với đệ một lát không?"
Tông Lạc khẽ gật đầu.
Cung nhân trong điện hiểu chuyện lui ra, nhân tiện đóng cửa sổ lại.
Ban đầu Tông Lạc còn tưởng Tông Nguyên Vũ tới hỏi vì sao hắn sống ở Vũ Xuân cung, hoặc là thẳng thắn hỏi hắn liệu có muốn đoạt trữ. Dù sao người này có đôi khi rất bốc đồng, vấn đề gì cũng dám hỏi ra miệng.
Nhưng hắn không ngờ, Tông Nguyên Vũ lại nói với hắn một chuyện khác.
"Tam hoàng huynh, khoảng nửa tháng trước, đệ có......"
Tông Nguyên Vũ vừa định nói là hắn có nằm mơ, nhưng với EQ của hắn, cũng cảm thấy mở đầu như vậy cứ như trò đùa.
Một giấc mơ căn bản chẳng có gì, nói ra chỉ khiến người ta cười cợt.
Vì thế lời đến bên môi, hắn lại đổi một cách nói khác: "Tam hoàng huynh, gần đây nhất định huynh phải cảnh giác lão Tứ và lão Lục, đặc biệt là lão Tứ, còn có tên mưu sĩ đi theo lão Tứ và con tin Vệ quốc Diệp Lăng Hàn, người bọn họ trung thành kỳ thật chính là Bắc Ninh Vương, mà Bắc Ninh Vương lại muốn huynh chết."
Tông Lạc giật mình, lập tức hỏi hắn: "Lão Ngũ, có phải đệ mơ thấy gì không?"
Tôn Nguyên Vũ hoảng sợ: "Tam, Tam ca, sao huynh biết?"
Hỏi xong hắn mới định thần lại, vẻ mặt ảo não.
Phản ứng vừa rồi, không khác gì thừa nhận ngay tại chỗ.
Nếu đã bị nhận ra, Tông Nguyên Vũ dứt khoát nói rõ: "Tóm lại, đệ chỉ nói miệng không có bằng chứng. Tam hoàng huynh tin hay không cũng được."
Chuyện nằm mơ hoang đường như vậy, một là hắn không có chứng cớ, hai là cũng rất khó giải thích.
Chỉ là mộng cảnh kia mang đến cho hắn cảm giác vô cùng hoảng sợ, chân thực đến mức chỉ nghĩ đến thôi hắn đã toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ, Tông Lạc lẳng lặng nhìn hắn: "Ta tin".
"Nhưng trước đó, ta muốn mạo muội hỏi... rốt cuộc thì đệ đã mơ thấy những gì?"
......
Trong mơ cũng là một mùa đông giá lạnh.
Vẫn là phòng nghị sự quen thuộc kia. Nhưng mà lần này, các môn khách mưu sĩ đều quỳ trên mặt đất, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
"Ngũ điện hạ, Tam hoàng tử bị phái đến biên cương cũng đã hơn hai năm. Bây giờ Bệ hạ lâm bệnh, hắn lại cấp tốc trở về, vậy công sức hai năm qua chúng ta vất vả lắm mới chèn ép được Lục hoàng tử đảng, chẳng phải sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay sao!"
"Được rồi, vậy bây giờ không nói chuyện đó nữa."
Tông Nguyên Vũ còn đang tức giận: "Ngày hôm qua các ngươi rõ ràng nhận được mật thư, nhưng không thèm bẩm báo với bản hoàng tử, mà lại tự tiện xuất binh chặn giết, ai cho các ngươi cả gan làm vậy?!"
"Đó là hoàng huynh của bản hoàng tử! Huynh đệ thủ túc!"
Ngay khi hắn nổi trận lôi đình, hạ nhân dìu một ông lão già nua lưng còng tiến đến.
"Là bản hầu hạ lệnh. Nếu Ngũ điện hạ trong lòng tức giận, cứ nhắm vào bản hầu đi."
Tông Nguyên Vũ cứng đờ.
Đây là lão tướng quân phủ Định Bắc Hầu cũng là ông ngoại của hắn.
Lão tướng quân nghiêm túc nói: "A Vũ, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu ngay cả cửa ải này cũng không thể vượt qua, thì làm sao leo lên được vị trí ở trên vạn người?"
Thì ra, mệnh lệnh này là do lão Tướng quân trực tiếp hạ xuống.
Tông Nguyên Vũ nhắm mắt lại: "Hợp tác cùng với lão Tứ lão Ngũ, chẳng khác gì cấu kết với cọp beo. Cháu có thể đoạt trữ, nhưng cháu cũng thật lòng coi Tam hoàng huynh là huynh trưởng, chuyện bỉ ổi như vậy, Nguyên Vũ tuyệt đối sẽ không làm!"
Đôi mắt đục ngầu của lão Tướng quân nhìn về phía hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ ngang bướng, không rành thế sự.
"Đưa Ngũ điện hạ trở về nghỉ ngơi đi. Truyền lệnh xuống, tuyên môn khách của hai vị Hoàng tử tới gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất