Chương 74
Sau khi tiễn Tông Nguyên Vũ rời đi, Tông Lạc đứng ở giữa đại điện, thật lâu không nói nên lời.
Hắn không biết mình nên có biểu hiện gì.
Kiếp trước khi ở biên quan, hắn nhận được mật tin của Tiết Ngự Sử, không ngừng nghỉ chạy về, nhưng không ngờ lại bị chặn lại giữa đường.
Lúc đó hoàng thành có biến, Tiết Ngự Sử bị vu khống nhốt vào đại lao, dẫn đến tin tức cuối cùng bị lộ.
Sau đó bản thân phải tự sát khiến cho Tông Lạc nản lòng thoái chí, nhưng hắn không phải chưa từng nghĩ tới, ngày đó mình bị chặn giết là từ thủ đoạn của ai.
Lão Ngũ và lão Tứ dĩ nhiên bị tình nghi nhiều nhất.
Người trước trên tay có binh quyền, người sau không chỉ có binh quyền, còn có Ngu Bắc Châu âm thầm giúp đỡ.
Nhưng mà........ sau khi sống lại, nhìn phản ứng của Ngu Bắc Châu đối với cái chết của hắn trong kiếp trước, hẳn là y không hề biết. Vậy người tình nghi nhiều nhất là lão Ngũ, các điều kiện cũng phù hợp, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tông Lạc sau khi trùng sinh lại đặc biệt lạnh lùng với vị Hoàng đệ có chút giao tình với hắn.
Mặc dù lão Ngũ đời trước vẫn hay chuyện trò với hắn, nhưng cha con nhiều năm còn có thể không nói một lời trở mặt, ai biết thủ túc thân tình có phải trò đùa hay không.
Không ngờ, sự thật lại là như vậy.
Tông Lạc biết rõ tham vọng của Định Bắc Hầu.
Năm đó Định Bắc Hầu phủ và Vinh gia giống nhau, đều là thế gia hùng mạnh ở hoàng thành.
Chỉ là Vinh gia lá gan lớn, loáng thoáng lộ ra dã tâm muốn mưu phản, kết giao cùng gia tộc các nước khác, sau đó bị Uyên đế trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Định Bắc Hầu phủ thì không có lá gan kia, Hầu phủ lão tướng quân năm đó thật sự là bị Uyên Đế doạ sợ, thời điểm Uyên Đế trị vì lão ngoan như chim cút, chỉ dám giương mắt đưa nữ nhi thiên kiều vạn sủng vào cung, đánh đường vòng sinh hạ Hoàng tử nâng đỡ đăng cơ.
Hiện giờ Hoàng thành nhìn qua sóng yên biển lặng, chẳng qua là vì trên đỉnh có một pho tượng Phật lớn đè xuống.
Nếu tượng Phật này một khi xảy ra chuyện......
Tông Lạc nhắm mắt lại.
Chuyện chặn giết hắn đời trước, tất nhiên là giấu Uyên Đế tiến hành.
Có thể suy đoán, nếu Định Bắc Hầu dám làm như vậy, vậy tình hình của Uyên Đế lúc đó......E rằng thật sự không lạc quan.
Huống chi giấc mơ của Tông Nguyên Vũ cũng không hoàn chỉnh giống như Tông Thụy Thần, chỉ mơ thấy nội dung chặn giết, còn cụ thể lão Hầu gia định âm mưu với lão Tứ lão Lục chuyện gì, hắn lại không biết.
Gặp phải chặn giết đến dưới Hoàng thành, chỉ hơn một ngày. Trong tình huống đó, Uyên Đế có thể giống như trong mật thư nói, tỉnh lại bắt đầu sửa chữa triều cương, hơn nữa còn viết chiếu thư ban chết cho hắn sao?
Trong đó chắc hẳn phải có âm mưu đấu đá với nhau, hoặc là thật sự như lời của Ngu Bắc Châu......Từ đầu đến cuối hắn đều hận nhầm người?
Tông Lạc không dám nghĩ về khả năng này.
Tất cả mọi thứ trong đời hắn đều dựa trên khả năng này.
Giả chết, tính toán, thậm chí là một chân bước vào đoạt trữ......Đây không phải là ý định thực sự của hắn.
Trong Vũ Xuân cung, chậu than tơ vàng vẫn cháy rực lửa.
Cung điện này được đặc biệt chuẩn bị cho Thái tử, tất cả đều tinh xảo và đẹp đẽ, đẹp đến mức giống như được xây dựng trên mây, chớp mắt một cái sẽ trở thành hư ảo.
Qua hồi lâu, hắn quyết định, cầm hộp tiên đan trên bàn lên, vội vàng cất vào trong tay áo.
Nguyên Gia đang chuẩn bị sắp xếp bên ngoài nhìn thấy, thấp giọng nói: "Điện hạ, hai ngày nữa là đến Tết nguyên đán. Năm nay Bệ hạ nói, nếu đã tổ chức thọ yến, sẽ không tiếp tục thiết yến trong cung nữa".
Ngày tết hàng năm đều là thời điểm náo nhiệt nhất của Hoàng thành, mỗi khi đến ngày này, Hoàng thành đều sẽ phá lệ hủy bỏ lệnh giới nghiêm một ngày. Bóng đêm vừa qua, chính là lúc bước sang năm mới.
Vừa vặn kết quả cuối cùng của Bách gia yến cũng được công bố vào ngày đầu năm mới, các học sinh đoạt giải nhất bước lên thuyền hoa, thả đèn hoa đăng xuống nước, dân chúng tranh nhau giành lấy, chỉ để cầu mong một năm may mắn.
Ngay cả Vu từ tứ phương cũng đồng loạt mở cửa ra. Dân chúng có thể vào Vu từ để xin xâm, sau đó chậm rãi tản bộ về nhà, vây quanh bếp lò đón giao thừa, mừng năm mới.
Đèn đuốc rực rỡ sáng trưng cứ vậy kéo dài cho đến giờ Tý, đón giao thừa xong mới dần dần kết thúc.
Những năm trước khi dẫn quân bên ngoài, ngày tết các huynh đệ thường vây quanh lửa trại ăn một bữa thịt dê là xong chuyện. Mấy năm nay Tông Lạc đều không trở về kinh vào dịp tết.
Uyên Đế xưa nay không thích phô trương lãng phí, tiệc sinh thần mới qua mấy ngày, năm nay không tổ chức tiệc mừng năm mới cũng bình thường.
Hắn gật đầu: "Ta biết rồi, giúp ta chuẩn bị ngựa đi".
Hôm đó hắn ngồi xe ngựa tới, Chiếu Dạ Bạch bị bỏ lại trong phủ.
Đúng lúc Liêu quản sự đứng ở trước phủ nhìn thấy liền hỏi: "Sao Điện hạ lại trở về?"
Toàn bộ phủ Hoàng tử đều biết Tam điện hạ đã chuyển vào trong cung, hai ngày nay vẫn có cung nhân ra vào trong phủ Tam hoàng tử vận chuyển đồ đạc.
"Trở về có chút chuyện." Tông Lạc thản nhiên nói.
Hắn xuống ngựa, vội vã đến thư phòng.
Bước vào thư phòng, Tông Lạc đóng cửa lại, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn mới đi đến tủ sách, kéo ngăn tối của tủ sách ra.
Bên trong, khối ngọc Thần Long trong suốt như pha lê còn chưa hoàn thiện vẫn nằm yên ở đó.
Tông Lạc nhìn chăm chú hồi lâu, mới lấy ngọc ra, nhét hai hộp tiên đan vào đó.
"Cốc, cốc, cốc."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: "Điện hạ, Cố công tử xin gặp".
Từ sau khi Tông Lạc vào cung vào đêm sinh thần của Uyên Đế, hắn không có ra ngoài, mà ngoan ngoãn ngồi xổm trong cung, không dám tùy tiện hành động nữa.
Bùi Khiêm Tuyết và Mục Nguyên Long dù sao cũng coi như là mệnh quan của triều đình, xin chỉ thị xong có thể tiến cung bất cứ lúc nào.
Chỉ có Cố Tử Nguyên, luận thân phận, hắn chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Nho gia, cho dù giành được khôi thủ thư nghệ, nhưng Bách gia yến chưa cử hành bế mạc, hắn vẫn chưa chính thức được phân chức quan. Về tình với lý, đều không thể vào cung.
Mặc dù Liêu quản gia đã báo tin Tông Lạc vô sự, nhưng Cố Tử Nguyên vẫn có chút chán nản.
Lúc này hắn mới nhận ra, khoảng cách thân phận giữa mình và Lạc huynh chênh lệnh quá lớn.
Cho nên mấy ngày nay, hắn chạy ngược chạy xuôi, muốn tìm hiểu xem chức quan nào được gần Tam hoàng tử Đại Uyên hơn một chút.
Bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy Tông Lạc không có chuyện gì, Cố Tử Nguyên mới thực sự yên tâm: "Lạc huynh không sao là tốt rồi".
"Đúng rồi......Còn có một việc."
Cố Tử Nguyên lắp bắp hỏi: "Chính là, qua, qua hai ngày nữa là đến Tết nguyên đán, vừa vặn hôm đó là bế mạc Bách gia yến, ta có thể mời Lạc huynh đến xem thuyền hoa của ta không?"
"Đương nhiên".
Tông Lạc lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó cho hắn một câu trả lời khẳng định.
Dưới tình huống bình thường, khi bế mặc Bách gia yến, toàn bộ Hoàng tử đều phải có mặt. Về phần thuyền hoa sau đó có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu Cố Tử Nguyên mở miệng, Tông Lạc dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Nghe Tông Lạc đồng ý, Cố Tử Nguyên lộ vui mừng ra mặt.
"Được, vậy hai ngày nữa gặp".
......
Sau khi rời khỏi phủ, Tông Lạc lại vội vàng hồi cung.
Hắn giải tán cung nhân, bảo bọn họ không có việc gì đừng tới quấy rầy mình, sau đó lén lút giống như trộm, cầm lấy dao khắc, chạy đến trước bàn án thắp sáng đèn cung đình, tỉ mỉ chạm khắc.
Khắc ngọc bằng tay thực sự là một việc rất tốn thời gian.
Năm đầu tiên Tông Lạc căn bản không dám đặt tay lên khối ngọc tốt này, mà trước tiên lấy miếng ngọc thường ra tập luyện.
Nghề khắc ngọc này, không đủ ba năm đến năm năm kinh nghiệm cũng không dám nói mình nhập môn. Tông Lạc hồi nhỏ từng học vẽ ở Quỷ Cốc, có kỹ năng hội hoạ rất tốt, nên mới dám trực tiếp bắt đầu.
Đợi đến khi đã quen thuộc với quy trình, hắn mới mời đại sư dùng dao khắc phác hoạ, tự mình từ từ mài từng chi tiết một.
So với ngành công nghiệp ngọc bích đã phát triển trong thời hiện đại, có thể dùng máy móc để chế tạo nhanh chóng, ngọc chạm khắc cổ đại thực sự không có lối tắt nào để đi, phải được khắc bằng dao. Theo lý mà nói, Tông Lạc có thể coi là chạm khắc tương đối nhanh, dù sao thì hắn cũng có nội lực, khắc nhanh hơn nhiều so với một bậc thầy chạm khắc chưa từng học võ, nhưng hắn sợ sai, khối ngọc tốt như vậy chỉ có một, làm sao dám làm nhanh cho được.
Cứ như vậy tập trung tinh thần 'nước tới chân mới nhảy' ngồi điêu khắc một hồi, lại có hạ nhân đến báo: "Tam điện hạ, Bùi thừa tướng cầu kiến."
Rõ ràng chỉ thông báo ngoài cửa, Tông Lạc lại thiếu chút nữa run tay, giống như làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ, vội vàng đặt khối ngọc lớn bằng lòng bàn tay vào trong tay áo: "Mời hắn vào đi".
Lúc này, Tông Lạc cũng đang suy nghĩ.
Hiện giờ Tông Nguyên Vũ, Cố Tử Nguyên và Tông Thụy Thần đều đã mơ thấy chuyện kiếp trước, hẳn là sẽ có những người khác dần dần mơ thấy.
Lúc mới sống lại, Tông Lạc không thể hiểu được, tại sao đêm hắn trùng sinh xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu, mọi người đều mơ thấy cảnh kiếp trước hắn tự sát. Bây giờ nghĩ lại, chắc là nhược điểm của việc quay ngược thời gian. Chỉ có hắn và Ngu Bắc Châu giữ lại ký ức đầy đủ mà thôi.
Đối với những người khác, chuyện kiếp trước chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Lại nói về Bùi Khiêm Tuyết, Tông Lạc gần đây bận rộn nhiều việc, bây giờ cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Bùi Khiêm Tuyết không có nhiều cơ hội gặp hắn. Kiếp trước sau khi Ngu Bắc Châu trở về kinh, Tông Lạc thỉnh thoảng mới gặp Bùi Khiêm Tuyết, người khác biết hắn và Bắc Ninh Vương là kẻ thù truyền kiếp, nên không dám ở trước mặt hắn nói Bùi thừa tướng gần đây thân thiết với Bắc Ninh Vương, dường như đối với Bắc Ninh Vương có chút tán thưởng.
Nếu như Bùi Khiêm Tuyết nằm mơ, liệu có nhiều manh mối hơn không?
"Cẩn Du."
Sau khi Bùi Khiêm Tuyết bước vào, hắn trông thấy một khung cảnh.
Bạch y Hoàng tử đang chống đầu, mái tóc đen dùng dây cột tóc buộc lên nghiêng sang một bên, so với vẻ đoan trang trầm ổn thường ngày nhiều hơn vài phần lười biếng.
Phía sau hắn là đồ trang trí mạ vàng, thoạt nhìn thật sự giống như là một Thái tử tôn quý ở thâm cung, dùng vàng ngọc chất đống mà nuôi lớn.
"A Tuyết, ngươi tới rồi".
Sau khi nghe được âm thanh, cho dù lụa trắng che mắt, người kia vẫn theo bản năng nhìn về phía hắn.
Bùi Khiêm Tuyết tới tìm Tông Lạc cũng không có chuyện gì quan trọng, dường như chỉ tới để ngồi chơi.
Hạ nhân rót trà cống vừa mới pha xong cho bọn họ, nội dung trò chuyện không có gì sâu xa.
Người khác đều nói Bùi Khiêm Tuyết dè dặt lạnh lùng, nhưng kỳ thật hắn tinh tế cẩn trọng, không phải là một người không linh động. Cho dù chỉ là nói chuyện phiếm không mục đích, cũng có thể chủ động khơi dậy chủ đề, tránh sự bối rối trong im lặng, thậm chí còn rất quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Cho nên, khi hắn không muốn quan tâm đến cảm xúc của người khác, hoặc là cố ý để cho đối phương phát hiện, Tông Lạc cũng có thể dễ dàng cảm nhận.
Trà qua ba vòng, Tông Lạc mở miệng.
"A Tuyết, ngươi có phải....?"
Mặc dù nói ra lời này, nhưng trong lòng hắn không hề gợn sóng.
Kiếp trước cũng đã biết được lập trường của Bùi Khiêm Tuyết, hắn không muốn phải thất vọng lần nữa.
Chẳng qua chưa đến thời khắc cuối cùng, Tông Lạc không muốn làm người vạch trần đối phương, cho nên cân nhắc dùng từ.
Bùi Khiêm Tuyết hạ mắt: "Không phải."
Ngón tay thon dài của Thừa tướng thanh y nhẹ nhàng lướt qua mép chén trà.
Qua một hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: "Ta chỉ hơi buồn. Buồn vì Cẩn Du không tin ta...... mà thôi."
Hắn không biết mình nên có biểu hiện gì.
Kiếp trước khi ở biên quan, hắn nhận được mật tin của Tiết Ngự Sử, không ngừng nghỉ chạy về, nhưng không ngờ lại bị chặn lại giữa đường.
Lúc đó hoàng thành có biến, Tiết Ngự Sử bị vu khống nhốt vào đại lao, dẫn đến tin tức cuối cùng bị lộ.
Sau đó bản thân phải tự sát khiến cho Tông Lạc nản lòng thoái chí, nhưng hắn không phải chưa từng nghĩ tới, ngày đó mình bị chặn giết là từ thủ đoạn của ai.
Lão Ngũ và lão Tứ dĩ nhiên bị tình nghi nhiều nhất.
Người trước trên tay có binh quyền, người sau không chỉ có binh quyền, còn có Ngu Bắc Châu âm thầm giúp đỡ.
Nhưng mà........ sau khi sống lại, nhìn phản ứng của Ngu Bắc Châu đối với cái chết của hắn trong kiếp trước, hẳn là y không hề biết. Vậy người tình nghi nhiều nhất là lão Ngũ, các điều kiện cũng phù hợp, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tông Lạc sau khi trùng sinh lại đặc biệt lạnh lùng với vị Hoàng đệ có chút giao tình với hắn.
Mặc dù lão Ngũ đời trước vẫn hay chuyện trò với hắn, nhưng cha con nhiều năm còn có thể không nói một lời trở mặt, ai biết thủ túc thân tình có phải trò đùa hay không.
Không ngờ, sự thật lại là như vậy.
Tông Lạc biết rõ tham vọng của Định Bắc Hầu.
Năm đó Định Bắc Hầu phủ và Vinh gia giống nhau, đều là thế gia hùng mạnh ở hoàng thành.
Chỉ là Vinh gia lá gan lớn, loáng thoáng lộ ra dã tâm muốn mưu phản, kết giao cùng gia tộc các nước khác, sau đó bị Uyên đế trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Định Bắc Hầu phủ thì không có lá gan kia, Hầu phủ lão tướng quân năm đó thật sự là bị Uyên Đế doạ sợ, thời điểm Uyên Đế trị vì lão ngoan như chim cút, chỉ dám giương mắt đưa nữ nhi thiên kiều vạn sủng vào cung, đánh đường vòng sinh hạ Hoàng tử nâng đỡ đăng cơ.
Hiện giờ Hoàng thành nhìn qua sóng yên biển lặng, chẳng qua là vì trên đỉnh có một pho tượng Phật lớn đè xuống.
Nếu tượng Phật này một khi xảy ra chuyện......
Tông Lạc nhắm mắt lại.
Chuyện chặn giết hắn đời trước, tất nhiên là giấu Uyên Đế tiến hành.
Có thể suy đoán, nếu Định Bắc Hầu dám làm như vậy, vậy tình hình của Uyên Đế lúc đó......E rằng thật sự không lạc quan.
Huống chi giấc mơ của Tông Nguyên Vũ cũng không hoàn chỉnh giống như Tông Thụy Thần, chỉ mơ thấy nội dung chặn giết, còn cụ thể lão Hầu gia định âm mưu với lão Tứ lão Lục chuyện gì, hắn lại không biết.
Gặp phải chặn giết đến dưới Hoàng thành, chỉ hơn một ngày. Trong tình huống đó, Uyên Đế có thể giống như trong mật thư nói, tỉnh lại bắt đầu sửa chữa triều cương, hơn nữa còn viết chiếu thư ban chết cho hắn sao?
Trong đó chắc hẳn phải có âm mưu đấu đá với nhau, hoặc là thật sự như lời của Ngu Bắc Châu......Từ đầu đến cuối hắn đều hận nhầm người?
Tông Lạc không dám nghĩ về khả năng này.
Tất cả mọi thứ trong đời hắn đều dựa trên khả năng này.
Giả chết, tính toán, thậm chí là một chân bước vào đoạt trữ......Đây không phải là ý định thực sự của hắn.
Trong Vũ Xuân cung, chậu than tơ vàng vẫn cháy rực lửa.
Cung điện này được đặc biệt chuẩn bị cho Thái tử, tất cả đều tinh xảo và đẹp đẽ, đẹp đến mức giống như được xây dựng trên mây, chớp mắt một cái sẽ trở thành hư ảo.
Qua hồi lâu, hắn quyết định, cầm hộp tiên đan trên bàn lên, vội vàng cất vào trong tay áo.
Nguyên Gia đang chuẩn bị sắp xếp bên ngoài nhìn thấy, thấp giọng nói: "Điện hạ, hai ngày nữa là đến Tết nguyên đán. Năm nay Bệ hạ nói, nếu đã tổ chức thọ yến, sẽ không tiếp tục thiết yến trong cung nữa".
Ngày tết hàng năm đều là thời điểm náo nhiệt nhất của Hoàng thành, mỗi khi đến ngày này, Hoàng thành đều sẽ phá lệ hủy bỏ lệnh giới nghiêm một ngày. Bóng đêm vừa qua, chính là lúc bước sang năm mới.
Vừa vặn kết quả cuối cùng của Bách gia yến cũng được công bố vào ngày đầu năm mới, các học sinh đoạt giải nhất bước lên thuyền hoa, thả đèn hoa đăng xuống nước, dân chúng tranh nhau giành lấy, chỉ để cầu mong một năm may mắn.
Ngay cả Vu từ tứ phương cũng đồng loạt mở cửa ra. Dân chúng có thể vào Vu từ để xin xâm, sau đó chậm rãi tản bộ về nhà, vây quanh bếp lò đón giao thừa, mừng năm mới.
Đèn đuốc rực rỡ sáng trưng cứ vậy kéo dài cho đến giờ Tý, đón giao thừa xong mới dần dần kết thúc.
Những năm trước khi dẫn quân bên ngoài, ngày tết các huynh đệ thường vây quanh lửa trại ăn một bữa thịt dê là xong chuyện. Mấy năm nay Tông Lạc đều không trở về kinh vào dịp tết.
Uyên Đế xưa nay không thích phô trương lãng phí, tiệc sinh thần mới qua mấy ngày, năm nay không tổ chức tiệc mừng năm mới cũng bình thường.
Hắn gật đầu: "Ta biết rồi, giúp ta chuẩn bị ngựa đi".
Hôm đó hắn ngồi xe ngựa tới, Chiếu Dạ Bạch bị bỏ lại trong phủ.
Đúng lúc Liêu quản sự đứng ở trước phủ nhìn thấy liền hỏi: "Sao Điện hạ lại trở về?"
Toàn bộ phủ Hoàng tử đều biết Tam điện hạ đã chuyển vào trong cung, hai ngày nay vẫn có cung nhân ra vào trong phủ Tam hoàng tử vận chuyển đồ đạc.
"Trở về có chút chuyện." Tông Lạc thản nhiên nói.
Hắn xuống ngựa, vội vã đến thư phòng.
Bước vào thư phòng, Tông Lạc đóng cửa lại, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn mới đi đến tủ sách, kéo ngăn tối của tủ sách ra.
Bên trong, khối ngọc Thần Long trong suốt như pha lê còn chưa hoàn thiện vẫn nằm yên ở đó.
Tông Lạc nhìn chăm chú hồi lâu, mới lấy ngọc ra, nhét hai hộp tiên đan vào đó.
"Cốc, cốc, cốc."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: "Điện hạ, Cố công tử xin gặp".
Từ sau khi Tông Lạc vào cung vào đêm sinh thần của Uyên Đế, hắn không có ra ngoài, mà ngoan ngoãn ngồi xổm trong cung, không dám tùy tiện hành động nữa.
Bùi Khiêm Tuyết và Mục Nguyên Long dù sao cũng coi như là mệnh quan của triều đình, xin chỉ thị xong có thể tiến cung bất cứ lúc nào.
Chỉ có Cố Tử Nguyên, luận thân phận, hắn chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Nho gia, cho dù giành được khôi thủ thư nghệ, nhưng Bách gia yến chưa cử hành bế mạc, hắn vẫn chưa chính thức được phân chức quan. Về tình với lý, đều không thể vào cung.
Mặc dù Liêu quản gia đã báo tin Tông Lạc vô sự, nhưng Cố Tử Nguyên vẫn có chút chán nản.
Lúc này hắn mới nhận ra, khoảng cách thân phận giữa mình và Lạc huynh chênh lệnh quá lớn.
Cho nên mấy ngày nay, hắn chạy ngược chạy xuôi, muốn tìm hiểu xem chức quan nào được gần Tam hoàng tử Đại Uyên hơn một chút.
Bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy Tông Lạc không có chuyện gì, Cố Tử Nguyên mới thực sự yên tâm: "Lạc huynh không sao là tốt rồi".
"Đúng rồi......Còn có một việc."
Cố Tử Nguyên lắp bắp hỏi: "Chính là, qua, qua hai ngày nữa là đến Tết nguyên đán, vừa vặn hôm đó là bế mạc Bách gia yến, ta có thể mời Lạc huynh đến xem thuyền hoa của ta không?"
"Đương nhiên".
Tông Lạc lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó cho hắn một câu trả lời khẳng định.
Dưới tình huống bình thường, khi bế mặc Bách gia yến, toàn bộ Hoàng tử đều phải có mặt. Về phần thuyền hoa sau đó có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu Cố Tử Nguyên mở miệng, Tông Lạc dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Nghe Tông Lạc đồng ý, Cố Tử Nguyên lộ vui mừng ra mặt.
"Được, vậy hai ngày nữa gặp".
......
Sau khi rời khỏi phủ, Tông Lạc lại vội vàng hồi cung.
Hắn giải tán cung nhân, bảo bọn họ không có việc gì đừng tới quấy rầy mình, sau đó lén lút giống như trộm, cầm lấy dao khắc, chạy đến trước bàn án thắp sáng đèn cung đình, tỉ mỉ chạm khắc.
Khắc ngọc bằng tay thực sự là một việc rất tốn thời gian.
Năm đầu tiên Tông Lạc căn bản không dám đặt tay lên khối ngọc tốt này, mà trước tiên lấy miếng ngọc thường ra tập luyện.
Nghề khắc ngọc này, không đủ ba năm đến năm năm kinh nghiệm cũng không dám nói mình nhập môn. Tông Lạc hồi nhỏ từng học vẽ ở Quỷ Cốc, có kỹ năng hội hoạ rất tốt, nên mới dám trực tiếp bắt đầu.
Đợi đến khi đã quen thuộc với quy trình, hắn mới mời đại sư dùng dao khắc phác hoạ, tự mình từ từ mài từng chi tiết một.
So với ngành công nghiệp ngọc bích đã phát triển trong thời hiện đại, có thể dùng máy móc để chế tạo nhanh chóng, ngọc chạm khắc cổ đại thực sự không có lối tắt nào để đi, phải được khắc bằng dao. Theo lý mà nói, Tông Lạc có thể coi là chạm khắc tương đối nhanh, dù sao thì hắn cũng có nội lực, khắc nhanh hơn nhiều so với một bậc thầy chạm khắc chưa từng học võ, nhưng hắn sợ sai, khối ngọc tốt như vậy chỉ có một, làm sao dám làm nhanh cho được.
Cứ như vậy tập trung tinh thần 'nước tới chân mới nhảy' ngồi điêu khắc một hồi, lại có hạ nhân đến báo: "Tam điện hạ, Bùi thừa tướng cầu kiến."
Rõ ràng chỉ thông báo ngoài cửa, Tông Lạc lại thiếu chút nữa run tay, giống như làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ, vội vàng đặt khối ngọc lớn bằng lòng bàn tay vào trong tay áo: "Mời hắn vào đi".
Lúc này, Tông Lạc cũng đang suy nghĩ.
Hiện giờ Tông Nguyên Vũ, Cố Tử Nguyên và Tông Thụy Thần đều đã mơ thấy chuyện kiếp trước, hẳn là sẽ có những người khác dần dần mơ thấy.
Lúc mới sống lại, Tông Lạc không thể hiểu được, tại sao đêm hắn trùng sinh xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu, mọi người đều mơ thấy cảnh kiếp trước hắn tự sát. Bây giờ nghĩ lại, chắc là nhược điểm của việc quay ngược thời gian. Chỉ có hắn và Ngu Bắc Châu giữ lại ký ức đầy đủ mà thôi.
Đối với những người khác, chuyện kiếp trước chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Lại nói về Bùi Khiêm Tuyết, Tông Lạc gần đây bận rộn nhiều việc, bây giờ cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Bùi Khiêm Tuyết không có nhiều cơ hội gặp hắn. Kiếp trước sau khi Ngu Bắc Châu trở về kinh, Tông Lạc thỉnh thoảng mới gặp Bùi Khiêm Tuyết, người khác biết hắn và Bắc Ninh Vương là kẻ thù truyền kiếp, nên không dám ở trước mặt hắn nói Bùi thừa tướng gần đây thân thiết với Bắc Ninh Vương, dường như đối với Bắc Ninh Vương có chút tán thưởng.
Nếu như Bùi Khiêm Tuyết nằm mơ, liệu có nhiều manh mối hơn không?
"Cẩn Du."
Sau khi Bùi Khiêm Tuyết bước vào, hắn trông thấy một khung cảnh.
Bạch y Hoàng tử đang chống đầu, mái tóc đen dùng dây cột tóc buộc lên nghiêng sang một bên, so với vẻ đoan trang trầm ổn thường ngày nhiều hơn vài phần lười biếng.
Phía sau hắn là đồ trang trí mạ vàng, thoạt nhìn thật sự giống như là một Thái tử tôn quý ở thâm cung, dùng vàng ngọc chất đống mà nuôi lớn.
"A Tuyết, ngươi tới rồi".
Sau khi nghe được âm thanh, cho dù lụa trắng che mắt, người kia vẫn theo bản năng nhìn về phía hắn.
Bùi Khiêm Tuyết tới tìm Tông Lạc cũng không có chuyện gì quan trọng, dường như chỉ tới để ngồi chơi.
Hạ nhân rót trà cống vừa mới pha xong cho bọn họ, nội dung trò chuyện không có gì sâu xa.
Người khác đều nói Bùi Khiêm Tuyết dè dặt lạnh lùng, nhưng kỳ thật hắn tinh tế cẩn trọng, không phải là một người không linh động. Cho dù chỉ là nói chuyện phiếm không mục đích, cũng có thể chủ động khơi dậy chủ đề, tránh sự bối rối trong im lặng, thậm chí còn rất quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Cho nên, khi hắn không muốn quan tâm đến cảm xúc của người khác, hoặc là cố ý để cho đối phương phát hiện, Tông Lạc cũng có thể dễ dàng cảm nhận.
Trà qua ba vòng, Tông Lạc mở miệng.
"A Tuyết, ngươi có phải....?"
Mặc dù nói ra lời này, nhưng trong lòng hắn không hề gợn sóng.
Kiếp trước cũng đã biết được lập trường của Bùi Khiêm Tuyết, hắn không muốn phải thất vọng lần nữa.
Chẳng qua chưa đến thời khắc cuối cùng, Tông Lạc không muốn làm người vạch trần đối phương, cho nên cân nhắc dùng từ.
Bùi Khiêm Tuyết hạ mắt: "Không phải."
Ngón tay thon dài của Thừa tướng thanh y nhẹ nhàng lướt qua mép chén trà.
Qua một hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: "Ta chỉ hơi buồn. Buồn vì Cẩn Du không tin ta...... mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất