Chương 75
Nhưng mà không ngờ, Bùi Khiêm Tuyết chỉ nói như vậy, cũng không nói thêm gì, ngược lại cười khổ: "Mà thôi, nói những lời này thì có ý nghĩa gì đâu."
"Ta biết Cẩn Du có nỗi khổ riêng."
Hắn rũ mắt chăm chú nhìn lá trà lơ lửng trong chén trà trong tay, ngữ khí rõ ràng trầm xuống: "Bị thương nặng đến vậy, mặc dù bình thường không nói ra, nhưng Cẩn Du vẫn có sự kiêu ngạo của mình, cho dù trở về, cũng không muốn trực tiếp khôi phục thân phận.
Tông Lạc không khỏi cảm thán.
Bùi Khiêm Tuyết đúng là bạn thân của hắn, sự hiểu biết về hắn có lẽ chỉ thấp hơn Ngu Bắc Châu một bậc.
Lúc trước dùng lý do kia đối mặt với Uyên Đế, quả thật Tông Lạc đã tự đặt ra tình huống để suy nghĩ, nếu mình không trùng sinh, bị mù trên chiến trường, thì bản thân sẽ có phản ứng gì.
Nếu nguyên nhân xuất phát từ chính mình, vậy thì sẽ giảm thiểu nhiều rủi ro lộ tẩy, tỷ như Bùi Khiêm Tuyết hiện tại nghiêm túc ngồi ở đây, kể lại quá trình nội tâm do Tông Lạc tự bịa ra mà không chút nghi ngờ.
"Chuyện này, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Cho nên...... Cẩn Du không cần xin lỗi ta, ta hiểu."
Bùi Khiêm Tuyết nói xong, không cho Tông Lạc cơ hội phản ứng, mà đi thẳng vào kết luận.
"Lúc đầu, đúng là có một đoạn thời gian ta không nhớ rõ, sau khi vào Hoàng thành sau mới từ từ khôi phục..."
Tông Lạc trầm mặc hồi lâu, lúc này mới sâu kín nói: "Lần này đi theo đệ tử Nho gia vào kinh, ta chỉ muốn đến xem một chút rồi đi, không ngờ lại bị phụ hoàng phát hiện."
Nhớ đến lúc trước là chính mình giới thiệu Tông Lạc, Bùi Khiêm Tuyết thở dài: "Thật ra nếu Cẩn Du không muốn, thì có thể nói thẳng với ta."
Tông Lạc lắc đầu: "Cũng không phải là ta không muốn, mà là ta thật sự không ngờ phụ hoàng lại tức giận như vậy, thậm chí còn trị mắt cho ta."
Chỉ vẻn vẹn giả chết trở về, thái độ của cha hắn đối với hắn trong kiếp này tự dưng khác xa kiếp trước, kỳ lạ đến mức Tông Lạc thậm chí hoài nghi, cha hắn có phải cũng bị linh hồn xuyên vào hay không.
Không sai, cho dù vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện đời trước, nhưng Tông Lạc cũng phải thừa nhận, Uyên Đế đời này thật sự..... quá tốt với hắn, đến mức khiến hắn được thương mà sợ.
Uyên Đế như vậy, chẳng lẽ kiếp trước thật sự đã ban thánh chỉ buộc hắn tự sát dưới Hoàng thành sao?
Tông Lạc không khỏi hồ nghi suy nghĩ.
Nghe hắn nói vậy, Bùi Khiêm Tuyết giống như là nhớ tới chuyện gì, do dự nói: "Bệ hạ...."
Sau khi đã nằm mơ thấy Tông Lạc dùng Trạm Lư tự sát, nếu không phải bởi vì chuyện đó, hắn căn bản sẽ không thể nào trung thực bẩm báo tin tức Tam hoàng tử trở về cho Uyên Đế biết.
"Có một số chuyện, bây giờ ta vẫn chưa thể nói...... Nếu có một ngày, Cẩn Du muốn hỏi ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng nhất định phải đợi đến lúc đó, Cẩn Du suy nghĩ thông suốt rồi, hãy đến hỏi ta."
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là Uyên Đế đã đích thân ra lệnh không cho hắn nói.
Nhưng nhìn Cẩn Du hiểu lầm như vậy, Bùi Khiêm Tuyết cuối cùng vẫn muốn kháng chỉ.
Tuy nhiên, bây giờ còn chưa phải lúc, nói ra có lẽ Cẩn Du sẽ không tin.
Tông Lạc dừng một chút, nặng nề gật đầu: "Được."
......
Sau khi tiễn Bùi Khiêm Tuyết rời đi, hai ngày tiếp theo, Tông Lạc vẫn ngồi xổm trong Vũ Xuân cung. Cửa lớn không ra, cửa phụ không bước, ngay cả uống thuốc dùng bữa cũng do người hầu đưa thẳng vào trong cung, mỗi ngày ngoại trừ thói quen thức sớm luyện kiếm sẽ đi hoa viên bên cạnh, thời gian còn lại toàn là tranh thủ khắc ngọc.
Cũng may khối ngọc này trước khi hắn trùng sinh đã khắc gần xong rồi, chỉ cần hoàn thiện đánh bóng, không cần tốn nhiều công sức.
Nhờ sự chăm chỉ nhất thời như vậy, cuối cùng Tông Lạc cũng có được một khối ngọc Thần Long hoàn chỉnh vào ngày đầu năm mới.
Hắn bảo hạ nhân mang hộp gấm tới, cẩn thận đặt khối ngọc vào, cất vào trong tay áo, cân nhắc hôm nay chọn cơ hội tốt để gửi đi.
"Tam điện hạ, đã chuẩn bị xong rồi."
Bởi vì hôm nay là tết, Tông Lạc thay một bộ huyền y trang trọng.
Dù không có miện phục Hoàng tử, nhưng cũng phải ăn mặc chỉnh tề.
Màu đen là màu chỉ có hoàng gia Đại Uyên mới có thể mặc, long bào của các đời Hoàng đế Đại Uyên đều lấy màu đen làm chủ đạo. Hoàng tử chỉ là không thể thêu hình rồng, nhưng lại không kiêng kỵ nhiều về màu sắc.
Bình thường lúc mặc màu trắng, khí chất Tông Lạc thiên về thanh tao cao quý, trong sáng chính trực, giống như trăng tròn sương thu.
Sau khi đổi sang màu đen, sự ổn trọng trên người hắn lại càng tăng thêm, trở nên nội liễm, thậm chí mang theo vài phần kiêu ngạo mà trước đây khó nhìn ra được.
Suy cho cùng, người dựa vào y phục, Phật dựa vào kim trang. Đôi khi mặc xiêm y cũng có thể nhìn ra tính cách.
Giống như Ngu Bắc Châu, quanh năm mặc hồng y, chưa từng đổi màu khác, bản thân y quả thực cũng tựa như sắc đỏ, khoa trương và kiêu ngạo.
Sau khi thay y phục xong, Tông Lạc dưới sự chỉ dẫn của nội thị đi về phía thủy tạ Lan Đình.
Có Y Thánh hỗ trợ, đôi mắt của hắn mấy ngày nay cũng dần dần 'bắt đầu khôi phục', đối ngoại thì nói có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một số thứ, tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Tông Lạc thầm nghĩ, Uyên Đế đã ban cho hắn tiên đan, hiện giờ sợ hắn bị bổ quá đà không cho hắn ăn, nói qua mười ngày nửa tháng mới được dùng.
Lúc đó nếu gặp phải tình huống bất ngờ gì, hắn có thể lấy tiên đan ra làm cái cớ, thậm chí "một đêm sáng mắt", dù sao tiên đan chỉ có một viên, hiệu quả của nó ra sao cũng không ai rõ, rất tiện lợi cho việc bịa đặt.
"Tam điện hạ giá lâm."
Từ sau sự cố vào đêm sinh thần của Uyên Đế, Tông Lạc chuyển vào Vũ Xuân cung, trừ việc vẫn chưa chính thức tuyên bố Tam hoàng tử trở về, hầu như tất cả mọi người đều không e dè gọi hắn là Tam điện hạ.
Khi đến thuỷ tạ Lan Đình, bầu không khí còn sôi động hơn so với khi khai mạc.
Hôm nay không chỉ là một ngày tết vui vẻ, mà còn là lễ bế mạc của Bách gia yến kéo dài suốt mấy tháng nay.
Học sinh trăm nhà có người vui tươi có người buồn bã. Có người giành được thủ lĩnh, gió xuân đắc ý, mặt mày rạng rỡ; có người mặc dù không đạt khôi thủ, nhưng cũng giành được vị trí tốt, nhận được cành ô liu từ thế gia quyền quý; đương nhiên cũng có người rơi vào cảnh tịch mịch vô danh, bái thiếp gửi đi đều bị trả về.
Trong ngày trọng đại này, những cảm xúc kia càng trở nên nổi bật. Người đắc ý uống rượu chính là chén rượu mừng, người thất vọng uống vào toàn là ly rượu đắng.
Khôi thủ thư nghệ đang được mọi người vây quanh, nghe thấy tiếng thông báo vội vàng mừng rỡ quay đầu lại.
Cố Tử Nguyên đang tính tách đám người ra đi tìm Tông Lạc, thì từ xa lại truyền đến thông báo.
"Bệ hạ giá lâm."
Lần này, mọi người cũng không kịp di chuyển, đều đứng tại chỗ, chắp tay hành lễ: "Thảo dân tham kiến Bệ hạ."
Loan giá rầm rộ từ trong cung đến.
Uyên Đế đi ở phía trước, chắp tay sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm lãnh đạm, dáng vẻ uy áp bức người.
"Tương lai chúng khanh đều là người dốc sức cho Đại Uyên ta, không cần đa lễ."
Từ thời Tiên đế đến nay, Đại Uyên vẫn luôn thể hiện tham vọng thống nhất thiên hạ, ưu đãi phúc lợi dành cho nhân tài khắp nơi đều vô cùng tốt. Không như quốc vương của các nước khác, nhìn người bằng mũi không nói, còn thêm ngữ khí thái độ không thể yêu nỗi.
Thấy Uyên Đế đến, mấy vị Hoàng tử cũng ngoan ngoãn đứng yên.
Tiếp theo là một bài phát biểu xã giao dài dằng dặc.
Dựa theo quy tắc, chỉ có khôi thủ sáu nghệ mới có vinh dự được Uyên Đế đích thân bổ nhiệm, ba người đứng đầu mỗi nghệ đã phân xong chức quan cấp bậc khác nhau, chỉ cần có mặt là được.
Khi đến lượt Cố Tử Nguyên, đối mặt với vị Hoàng đế tràn đầy khí thế, hắn lắp bắp nói không ra lời. Quan thư ký bên cạnh nhìn không được nữa, thấp giọng lặp lại câu hỏi, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn.
"Cố công tử, Bệ hạ hỏi ngài có muốn đến chỗ nào không?"
Cố Tử Nguyên ngay lập tức nói: "Có, Bệ hạ! Thần, thần muốn đến Vũ Xuân cung!"
Hắn vừa nói xong, xung quanh im bật.
Cố Tử Nguyên tức thì nhận ra, rất muốn tự tát mình thật mạnh.
Hắn rõ ràng muốn nói một câu khác, hắn mất mấy ngày mới tìm ra được một chức quan có thể gần gũi Lạc huynh hơn. Nhưng bởi vì quá khẩn trương, lời thốt ra đã biến thành Vũ Xuân cung.
Cố Tử Nguyên chỉ xấu hổ vì mình đã nói sai, còn mấy Hoàng tử khác thì không biết phải nói gì.
Vì Vũ Xuân cung là cung điện của các đời Thái tử Đại Uyên, nên khi nó được xướng tên, đương nhiên ám chỉ "Hoàng thái tử Đại Uyên và thế lực Nội các của Thái tử."
Ai cũng biết, mặc dù Tam hoàng tử sống trong Vũ Xuân cung, nhưng Vũ Xuân cung vẫn là cung điện vô chủ. Khôi thủ thư nghệ nói như vậy, chính là nhắm vào Thái tử tương lai. Thái tử tương lai nhất định sẽ lên ngôi, tương đương với việc dành một vị trí trong đội ngũ của Hoàng đế kế nhiệm, quả là vô cùng cơ hội.
Hiện giờ vị trí Thái tử vẫn chưa có kết luận!
Ai mà không biết, Bệ hạ ghét nhất loại người gian xảo này.
Các nội thị cũng nơm nớp lo sợ, sợ Uyên Đế sẽ tức giận trước lời nói của khôi thủ thư nghệ.
Nhưng không ngờ, Uyên Đế lại không nói gì mà quay người sang một bên.
Nguyên Gia lập tức hiểu ý, nắm tay thành nắm đấm đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng: "Tam điện hạ......."
Nghe được âm thanh, Tông Lạc phản ứng lại, thấp giọng nói: "Hồi bẩm phụ hoàng, vị này là bạn tốt nhi thần lúc trước kết giao ở Nho gia, hôm nay diện thánh có lẽ hơi khẩn trương, mong phụ hoàng thứ lỗi".
Trước đây nghe nói sau trận chiến Hàm Cốc Quan, Tam hoàng tử bị lưu lạc ở Bá Quốc, tình cờ được Nho gia cứu, sau đó lại theo đội ngũ Nho gia cùng vào hoàng thành. Bây giờ, bất kể trí nhớ có được khôi phục hay không, nói vài lời tốt đẹp cho bằng hữu cũng bình thường.
Học sinh bách gia vô cùng ngưỡng mộ, chỉ hận bản thân lúc đầu có mắt không biết Thái Sơn, không tiến lên nói chuyện thêm vài câu. Bây giờ tốt rồi, đối phương đã khôi phục lại thân phận Hoàng tử, khác biệt hoàn toàn với bọn họ, không thể đến gần.
Nghe xong, Uyên Đế không mặn không nhạt gật đầu: "Nếu là bạn tốt của ngươi, vậy ngươi an bài là được".
Ngay sau đó, ông không cho bất cứ kẻ nào cơ hội phản ứng, trực tiếp tuyên vị khôi thủ tiếp theo. Để lại một đám người tha hồ suy đoán.
Ai cũng đều biết, Hoàng tử không thể nhúng tay vào việc triều chính, một khi bị lôi ra đều là tội chết.
Nhưng ý tứ vừa rồi của Thánh thượng...... Rõ ràng là để cho Tam hoàng tử tự mình sắp xếp chức vụ thích hợp cho Cố Tử Nguyên!
Nhẹ nhàng nói một câu, đính kèm quyền lực to lớn.
Hơn nữa Vũ Xuân cung mở cửa, thật khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.
Tông Vĩnh Liễu nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Vì vậy, quá trình kế tiếp chậm rãi diễn ra, Cố Tử Nguyên thì mơ mơ hồ hồ, các Hoàng tử khác thì từ từ vượt qua ức chế.
Sau khi ban thưởng đã xong, Uyên Đế khởi giá rời đi.
Trước khi đi, Nguyên Gia đặc biệt nhắc nhở Tông Lạc, hôm nay mặc dù là ngày tết, nhưng thời gian cấm cửa trong cung sẽ không trì hoãn, Tam điện hạ ra ngoài tuyệt đối không được quên giờ về, nếu không Bệ hạ sẽ tức giận.
"Lát nữa thôi, là đến thời khắc giao thừa. Trước nay Bệ hạ đều đón một mình, năm nay nếu Điện hạ có thời gian...... Có thể ở bên Bệ hạ nhiều hơn một chút."
Cách lớp xiêm y, Tông Lạc cân nhắc khối ngọc Thần Long nặng trịch trên người mình, gật đầu nói "Được".
"Ta biết Cẩn Du có nỗi khổ riêng."
Hắn rũ mắt chăm chú nhìn lá trà lơ lửng trong chén trà trong tay, ngữ khí rõ ràng trầm xuống: "Bị thương nặng đến vậy, mặc dù bình thường không nói ra, nhưng Cẩn Du vẫn có sự kiêu ngạo của mình, cho dù trở về, cũng không muốn trực tiếp khôi phục thân phận.
Tông Lạc không khỏi cảm thán.
Bùi Khiêm Tuyết đúng là bạn thân của hắn, sự hiểu biết về hắn có lẽ chỉ thấp hơn Ngu Bắc Châu một bậc.
Lúc trước dùng lý do kia đối mặt với Uyên Đế, quả thật Tông Lạc đã tự đặt ra tình huống để suy nghĩ, nếu mình không trùng sinh, bị mù trên chiến trường, thì bản thân sẽ có phản ứng gì.
Nếu nguyên nhân xuất phát từ chính mình, vậy thì sẽ giảm thiểu nhiều rủi ro lộ tẩy, tỷ như Bùi Khiêm Tuyết hiện tại nghiêm túc ngồi ở đây, kể lại quá trình nội tâm do Tông Lạc tự bịa ra mà không chút nghi ngờ.
"Chuyện này, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Cho nên...... Cẩn Du không cần xin lỗi ta, ta hiểu."
Bùi Khiêm Tuyết nói xong, không cho Tông Lạc cơ hội phản ứng, mà đi thẳng vào kết luận.
"Lúc đầu, đúng là có một đoạn thời gian ta không nhớ rõ, sau khi vào Hoàng thành sau mới từ từ khôi phục..."
Tông Lạc trầm mặc hồi lâu, lúc này mới sâu kín nói: "Lần này đi theo đệ tử Nho gia vào kinh, ta chỉ muốn đến xem một chút rồi đi, không ngờ lại bị phụ hoàng phát hiện."
Nhớ đến lúc trước là chính mình giới thiệu Tông Lạc, Bùi Khiêm Tuyết thở dài: "Thật ra nếu Cẩn Du không muốn, thì có thể nói thẳng với ta."
Tông Lạc lắc đầu: "Cũng không phải là ta không muốn, mà là ta thật sự không ngờ phụ hoàng lại tức giận như vậy, thậm chí còn trị mắt cho ta."
Chỉ vẻn vẹn giả chết trở về, thái độ của cha hắn đối với hắn trong kiếp này tự dưng khác xa kiếp trước, kỳ lạ đến mức Tông Lạc thậm chí hoài nghi, cha hắn có phải cũng bị linh hồn xuyên vào hay không.
Không sai, cho dù vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện đời trước, nhưng Tông Lạc cũng phải thừa nhận, Uyên Đế đời này thật sự..... quá tốt với hắn, đến mức khiến hắn được thương mà sợ.
Uyên Đế như vậy, chẳng lẽ kiếp trước thật sự đã ban thánh chỉ buộc hắn tự sát dưới Hoàng thành sao?
Tông Lạc không khỏi hồ nghi suy nghĩ.
Nghe hắn nói vậy, Bùi Khiêm Tuyết giống như là nhớ tới chuyện gì, do dự nói: "Bệ hạ...."
Sau khi đã nằm mơ thấy Tông Lạc dùng Trạm Lư tự sát, nếu không phải bởi vì chuyện đó, hắn căn bản sẽ không thể nào trung thực bẩm báo tin tức Tam hoàng tử trở về cho Uyên Đế biết.
"Có một số chuyện, bây giờ ta vẫn chưa thể nói...... Nếu có một ngày, Cẩn Du muốn hỏi ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng nhất định phải đợi đến lúc đó, Cẩn Du suy nghĩ thông suốt rồi, hãy đến hỏi ta."
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là Uyên Đế đã đích thân ra lệnh không cho hắn nói.
Nhưng nhìn Cẩn Du hiểu lầm như vậy, Bùi Khiêm Tuyết cuối cùng vẫn muốn kháng chỉ.
Tuy nhiên, bây giờ còn chưa phải lúc, nói ra có lẽ Cẩn Du sẽ không tin.
Tông Lạc dừng một chút, nặng nề gật đầu: "Được."
......
Sau khi tiễn Bùi Khiêm Tuyết rời đi, hai ngày tiếp theo, Tông Lạc vẫn ngồi xổm trong Vũ Xuân cung. Cửa lớn không ra, cửa phụ không bước, ngay cả uống thuốc dùng bữa cũng do người hầu đưa thẳng vào trong cung, mỗi ngày ngoại trừ thói quen thức sớm luyện kiếm sẽ đi hoa viên bên cạnh, thời gian còn lại toàn là tranh thủ khắc ngọc.
Cũng may khối ngọc này trước khi hắn trùng sinh đã khắc gần xong rồi, chỉ cần hoàn thiện đánh bóng, không cần tốn nhiều công sức.
Nhờ sự chăm chỉ nhất thời như vậy, cuối cùng Tông Lạc cũng có được một khối ngọc Thần Long hoàn chỉnh vào ngày đầu năm mới.
Hắn bảo hạ nhân mang hộp gấm tới, cẩn thận đặt khối ngọc vào, cất vào trong tay áo, cân nhắc hôm nay chọn cơ hội tốt để gửi đi.
"Tam điện hạ, đã chuẩn bị xong rồi."
Bởi vì hôm nay là tết, Tông Lạc thay một bộ huyền y trang trọng.
Dù không có miện phục Hoàng tử, nhưng cũng phải ăn mặc chỉnh tề.
Màu đen là màu chỉ có hoàng gia Đại Uyên mới có thể mặc, long bào của các đời Hoàng đế Đại Uyên đều lấy màu đen làm chủ đạo. Hoàng tử chỉ là không thể thêu hình rồng, nhưng lại không kiêng kỵ nhiều về màu sắc.
Bình thường lúc mặc màu trắng, khí chất Tông Lạc thiên về thanh tao cao quý, trong sáng chính trực, giống như trăng tròn sương thu.
Sau khi đổi sang màu đen, sự ổn trọng trên người hắn lại càng tăng thêm, trở nên nội liễm, thậm chí mang theo vài phần kiêu ngạo mà trước đây khó nhìn ra được.
Suy cho cùng, người dựa vào y phục, Phật dựa vào kim trang. Đôi khi mặc xiêm y cũng có thể nhìn ra tính cách.
Giống như Ngu Bắc Châu, quanh năm mặc hồng y, chưa từng đổi màu khác, bản thân y quả thực cũng tựa như sắc đỏ, khoa trương và kiêu ngạo.
Sau khi thay y phục xong, Tông Lạc dưới sự chỉ dẫn của nội thị đi về phía thủy tạ Lan Đình.
Có Y Thánh hỗ trợ, đôi mắt của hắn mấy ngày nay cũng dần dần 'bắt đầu khôi phục', đối ngoại thì nói có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một số thứ, tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Tông Lạc thầm nghĩ, Uyên Đế đã ban cho hắn tiên đan, hiện giờ sợ hắn bị bổ quá đà không cho hắn ăn, nói qua mười ngày nửa tháng mới được dùng.
Lúc đó nếu gặp phải tình huống bất ngờ gì, hắn có thể lấy tiên đan ra làm cái cớ, thậm chí "một đêm sáng mắt", dù sao tiên đan chỉ có một viên, hiệu quả của nó ra sao cũng không ai rõ, rất tiện lợi cho việc bịa đặt.
"Tam điện hạ giá lâm."
Từ sau sự cố vào đêm sinh thần của Uyên Đế, Tông Lạc chuyển vào Vũ Xuân cung, trừ việc vẫn chưa chính thức tuyên bố Tam hoàng tử trở về, hầu như tất cả mọi người đều không e dè gọi hắn là Tam điện hạ.
Khi đến thuỷ tạ Lan Đình, bầu không khí còn sôi động hơn so với khi khai mạc.
Hôm nay không chỉ là một ngày tết vui vẻ, mà còn là lễ bế mạc của Bách gia yến kéo dài suốt mấy tháng nay.
Học sinh trăm nhà có người vui tươi có người buồn bã. Có người giành được thủ lĩnh, gió xuân đắc ý, mặt mày rạng rỡ; có người mặc dù không đạt khôi thủ, nhưng cũng giành được vị trí tốt, nhận được cành ô liu từ thế gia quyền quý; đương nhiên cũng có người rơi vào cảnh tịch mịch vô danh, bái thiếp gửi đi đều bị trả về.
Trong ngày trọng đại này, những cảm xúc kia càng trở nên nổi bật. Người đắc ý uống rượu chính là chén rượu mừng, người thất vọng uống vào toàn là ly rượu đắng.
Khôi thủ thư nghệ đang được mọi người vây quanh, nghe thấy tiếng thông báo vội vàng mừng rỡ quay đầu lại.
Cố Tử Nguyên đang tính tách đám người ra đi tìm Tông Lạc, thì từ xa lại truyền đến thông báo.
"Bệ hạ giá lâm."
Lần này, mọi người cũng không kịp di chuyển, đều đứng tại chỗ, chắp tay hành lễ: "Thảo dân tham kiến Bệ hạ."
Loan giá rầm rộ từ trong cung đến.
Uyên Đế đi ở phía trước, chắp tay sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm lãnh đạm, dáng vẻ uy áp bức người.
"Tương lai chúng khanh đều là người dốc sức cho Đại Uyên ta, không cần đa lễ."
Từ thời Tiên đế đến nay, Đại Uyên vẫn luôn thể hiện tham vọng thống nhất thiên hạ, ưu đãi phúc lợi dành cho nhân tài khắp nơi đều vô cùng tốt. Không như quốc vương của các nước khác, nhìn người bằng mũi không nói, còn thêm ngữ khí thái độ không thể yêu nỗi.
Thấy Uyên Đế đến, mấy vị Hoàng tử cũng ngoan ngoãn đứng yên.
Tiếp theo là một bài phát biểu xã giao dài dằng dặc.
Dựa theo quy tắc, chỉ có khôi thủ sáu nghệ mới có vinh dự được Uyên Đế đích thân bổ nhiệm, ba người đứng đầu mỗi nghệ đã phân xong chức quan cấp bậc khác nhau, chỉ cần có mặt là được.
Khi đến lượt Cố Tử Nguyên, đối mặt với vị Hoàng đế tràn đầy khí thế, hắn lắp bắp nói không ra lời. Quan thư ký bên cạnh nhìn không được nữa, thấp giọng lặp lại câu hỏi, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn.
"Cố công tử, Bệ hạ hỏi ngài có muốn đến chỗ nào không?"
Cố Tử Nguyên ngay lập tức nói: "Có, Bệ hạ! Thần, thần muốn đến Vũ Xuân cung!"
Hắn vừa nói xong, xung quanh im bật.
Cố Tử Nguyên tức thì nhận ra, rất muốn tự tát mình thật mạnh.
Hắn rõ ràng muốn nói một câu khác, hắn mất mấy ngày mới tìm ra được một chức quan có thể gần gũi Lạc huynh hơn. Nhưng bởi vì quá khẩn trương, lời thốt ra đã biến thành Vũ Xuân cung.
Cố Tử Nguyên chỉ xấu hổ vì mình đã nói sai, còn mấy Hoàng tử khác thì không biết phải nói gì.
Vì Vũ Xuân cung là cung điện của các đời Thái tử Đại Uyên, nên khi nó được xướng tên, đương nhiên ám chỉ "Hoàng thái tử Đại Uyên và thế lực Nội các của Thái tử."
Ai cũng biết, mặc dù Tam hoàng tử sống trong Vũ Xuân cung, nhưng Vũ Xuân cung vẫn là cung điện vô chủ. Khôi thủ thư nghệ nói như vậy, chính là nhắm vào Thái tử tương lai. Thái tử tương lai nhất định sẽ lên ngôi, tương đương với việc dành một vị trí trong đội ngũ của Hoàng đế kế nhiệm, quả là vô cùng cơ hội.
Hiện giờ vị trí Thái tử vẫn chưa có kết luận!
Ai mà không biết, Bệ hạ ghét nhất loại người gian xảo này.
Các nội thị cũng nơm nớp lo sợ, sợ Uyên Đế sẽ tức giận trước lời nói của khôi thủ thư nghệ.
Nhưng không ngờ, Uyên Đế lại không nói gì mà quay người sang một bên.
Nguyên Gia lập tức hiểu ý, nắm tay thành nắm đấm đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng: "Tam điện hạ......."
Nghe được âm thanh, Tông Lạc phản ứng lại, thấp giọng nói: "Hồi bẩm phụ hoàng, vị này là bạn tốt nhi thần lúc trước kết giao ở Nho gia, hôm nay diện thánh có lẽ hơi khẩn trương, mong phụ hoàng thứ lỗi".
Trước đây nghe nói sau trận chiến Hàm Cốc Quan, Tam hoàng tử bị lưu lạc ở Bá Quốc, tình cờ được Nho gia cứu, sau đó lại theo đội ngũ Nho gia cùng vào hoàng thành. Bây giờ, bất kể trí nhớ có được khôi phục hay không, nói vài lời tốt đẹp cho bằng hữu cũng bình thường.
Học sinh bách gia vô cùng ngưỡng mộ, chỉ hận bản thân lúc đầu có mắt không biết Thái Sơn, không tiến lên nói chuyện thêm vài câu. Bây giờ tốt rồi, đối phương đã khôi phục lại thân phận Hoàng tử, khác biệt hoàn toàn với bọn họ, không thể đến gần.
Nghe xong, Uyên Đế không mặn không nhạt gật đầu: "Nếu là bạn tốt của ngươi, vậy ngươi an bài là được".
Ngay sau đó, ông không cho bất cứ kẻ nào cơ hội phản ứng, trực tiếp tuyên vị khôi thủ tiếp theo. Để lại một đám người tha hồ suy đoán.
Ai cũng đều biết, Hoàng tử không thể nhúng tay vào việc triều chính, một khi bị lôi ra đều là tội chết.
Nhưng ý tứ vừa rồi của Thánh thượng...... Rõ ràng là để cho Tam hoàng tử tự mình sắp xếp chức vụ thích hợp cho Cố Tử Nguyên!
Nhẹ nhàng nói một câu, đính kèm quyền lực to lớn.
Hơn nữa Vũ Xuân cung mở cửa, thật khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.
Tông Vĩnh Liễu nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Vì vậy, quá trình kế tiếp chậm rãi diễn ra, Cố Tử Nguyên thì mơ mơ hồ hồ, các Hoàng tử khác thì từ từ vượt qua ức chế.
Sau khi ban thưởng đã xong, Uyên Đế khởi giá rời đi.
Trước khi đi, Nguyên Gia đặc biệt nhắc nhở Tông Lạc, hôm nay mặc dù là ngày tết, nhưng thời gian cấm cửa trong cung sẽ không trì hoãn, Tam điện hạ ra ngoài tuyệt đối không được quên giờ về, nếu không Bệ hạ sẽ tức giận.
"Lát nữa thôi, là đến thời khắc giao thừa. Trước nay Bệ hạ đều đón một mình, năm nay nếu Điện hạ có thời gian...... Có thể ở bên Bệ hạ nhiều hơn một chút."
Cách lớp xiêm y, Tông Lạc cân nhắc khối ngọc Thần Long nặng trịch trên người mình, gật đầu nói "Được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất