Chương 92
"Hôm qua trẫm mơ một giấc mơ."
Khi nghe Uyên Đế nói câu này, Tông Lạc cảm thấy như tất cả nội tạng của mình đều chìm trong chì, cơ thể lạnh buốt như bị đóng băng, trong đầu chợt hiện lên vô số suy nghĩ.
Cho tới nay, trong "Có Thể Uống Một Ly Không?", các nam phụ Bùi Khiêm Tuyết, Công Tôn Du, Diệp Lăng Hàn, chỉ có Công Tôn Du mơ thấy chuyện kiếp trước, cung cấp cho Tông Lạc nhiều tin tức nhất. Ngược lại Cố Tử Nguyên, Tông Thụy Thần, Tông Nguyên Vũ, thậm chí là Tông Lạc, đất diễn vô cùng ít, hoặc gần như chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, xác suất mơ về kiếp trước lại cao hơn.
Điều này cũng đủ để chứng minh việc mơ về kiếp trước không có liên quan mật thiết với văn bản gốc. Ngoài họ ra, nhiều người bình thường cũng đã mơ thấy.
Có thể đó là một sự kiện kích hoạt theo xác suất, là một nhược điểm của việc quay ngược thời gian. Đó là những điều đã xảy ra thực sự, không phải giả dối hay giả tạo. Nếu chỉ là một giấc mơ đơn thuần, nhiều người có thể sẽ quên sau khi tỉnh dậy và không nhớ gì cả.
Tuy nhiên... lần này người mơ thấy là Uyên Đế.
Từ xưa đến nay, đế vương nằm mơ, phần lớn đều coi là báo mộng.
Tiền triều từng có đế vương mơ thấy Tây Vương Mẫu, nghe nói trong mộng gặp được cơ duyên thành tiên, trăm năm sau trên lăng mộ lại thật sự có mây lành thổi qua, bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, ánh vàng rực rỡ.
Không chỉ có một người, vị bạo quân cuối cùng của tiền triều khi còn nhỏ cũng đã nằm mơ nước mất nhà tan, dân chúng lầm than. Nhưng mà sau khi tỉnh lại, ông chỉ nhớ trong mộng mình đã đoạt trữ thành công, quên mất bản thân trở thành hôn quân vong quốc.
Nếu Uyên Đế nằm mơ, dựa trên kinh nghiệm của những người mơ trước, có thể sẽ mơ thấy những ký ức quá khứ mà ông đã trải qua, và khả năng cao là sẽ mơ thấy những biến cố trước khi ông qua đời.
Với sự nhạy bén của Uyên Đế, chỉ cần trong mộng cảnh ý thức được mình đang nằm mơ, e rằng sẽ giống như Công Tôn Du, thông qua giấc mơ phân tích ra nhiều thứ.
Đây chính là lý do khiến Tông Lạc lo lắng.
Nếu giấc mơ của Uyên Đế đủ dài, có lẽ sẽ đoán ra những hành động khác thường trong kiếp này của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy cả kế hoạch.
Một khi dối trá, phải cần rất nhiều lời nói dối để che đậy.
Nhưng hẵn vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn lòng cho việc phơi bày sự dối trá.
Nhưng mà Uyên Đế hiện giờ rất hào hứng, không để ý đến sự bất thường trên gương mặt Hoàng tử nhà mình.
"Sau trận Hàm Cốc Quan năm ngoái, trên trời xuất hiện Cửu tinh liên châu, toàn Đại Uyên đều mơ thấy cảnh con tự sát dưới hoàng thành."
Ông đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén đằng sau chuỗi ngọc mũ miện đã mờ đi, giống như lạc vào hồi ức: "... Chỉ có trẫm không mơ thấy."
Ánh nến Chương cung lay động kéo dài, phản chiếu hình ảnh đế vương lên mặt đất.
Vị Hoàng đế từng cởi bỏ long bào, mặc áo giáp tay cầm kiếm, hận không thể xông ra chiến trường Hàm Cốc Quan tác chiến cùng hắn, sống lưng thẳng tắp giờ đây dường như đã còng xuống hai phần.
Sống tận hai đời, Tông Lạc chưa bao giờ biết, hoá ra khi hắn liều chết ở Hàm Cốc Quan, trên Kim Loan điện cao cao, quốc vương của một quốc gia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc nước chìm vua chết.
Giống như Bùi Khiêm Tuyết đã nói, hắn là Hoàng tử Uyên Đế coi trọng nhất, yêu thương nhất.
Cảnh hắn tử trận sa trường, tất cả mọi người đều mơ thấy, chỉ mình Uyên Đế là không.
Có lẽ lúc nửa đêm trằn trọc, đế vương đã hối hận vô cùng vì không rút kiếm xông ra khỏi hoàng thành, hoặc tự trách mình sau cái chết của Tông Lạc, nên mới chậm chạp không muốn vào mộng cảnh.
Âm thanh đế vương trầm thấp: "Đêm qua, trẫm cuối cùng cũng đi vào mộng cảnh, nhìn thấy con tự sát dưới hoàng thành."
Tông Lạc cả kinh, ngón tay dưới ống tay áo không ngừng co quắp.
Không ai hiểu rõ hơn hắn, đại mộng năm ngoái, những gì thiên hạ mơ thấy hoàn toàn không phải là tình cảnh hắn bị vây hãm ở Hàm Cốc Quan, mà là cảnh hắn tự sát dưới hoàng thành kiếp trước.
Uyên Đế mơ thấy cụ thể là cảnh nào? Có thấy thánh chỉ từ trên tường thành ném xuống hay không? Có phát hiện ra bất thường, hay thông qua các dấu hiệu khác để suy luận ra nhiều manh mối?
Hắn giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Dù không biết trong Vu tế đại điển đã xảy ra chuyện gì, nhưng đời này quả thực hắn đã lừa gạt trước. Nếu Uyên Đế thật sự đoán ra và nổi giận, Tông Lạc cũng không hề có nửa lời oán trách.
Nhưng mà nói tới đây, Uyên Đế lại im lặng.
Trong Chương cung ánh nến lập loè, đế vương mặc long bào huyền sắc bỗng quay lưng lại, đi thẳng đến trước giá kiếm bày binh khí sau màn che.
Ở giữa giá kiếm, đặt một thanh bảo kiếm vô cùng quen thuộc với Tông Lạc.
Trạm Lư.
Thánh chỉ tự sát kiếp trước chính là được bọc quanh thanh kiếm này, ném từ trên tường thành xuống, chữ viết Uyên Đế trên đó nổi bật, dấu ấn ngọc tỷ đỏ tươi, tất cả đều vô cùng lạnh lẽo.
Đến tận bây giờ, Tông Lạc vẫn nhớ rõ cảm giác khi cầm thanh kiếm này trong tay, thậm chí trong khoảnh khắc nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co lại, cảm giác đau đớn từ lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ vẫn còn in hằn trong tâm trí.
Uyên Đế cầm lấy Trạm Lư.
"Xoẹt - - " một tiếng, bảo kiếm khẽ kêu rời vỏ, phát ra hàn quang trong căn phòng mờ tối.
Đế vương giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm: "Đây là món bảo vật duy nhất mà trẫm mang về từ hoàng cung nước Việt sau khi thắng trận năm mười bảy tuổi."
Các binh khí có tiếng trong binh khí phổ, hoặc là trân quý trưng bày trong hoàng cung các nước, hoặc là nằm trong tay hiệp khách nổi danh thiên hạ, hoặc đã biến mất.
Trạm Lư từng là bảo vật của nước Việt, được coi là 'thanh kiếm nhân đạo', 'thanh kiếm của đế vương', khiến nhiều người ao ước.
Khi đó Uyên Đế chỉ là Hoàng tử của Đại Uyên, tuổi trẻ khí ngạo, sau khi nghe nói về danh tiếng của 'Kiếm vương', liền trực tiếp dẫn binh đánh nước Việt.
Lúc ấy nước Việt đang bị nhiều nước bao vây, dựa vào địa hình hiểm yếu quyết liệt chống cự, hình thành thế cục cân bằng.
Dưới tình huống trên, Uyên Đế bày trận đánh thẳng vào, hung hăng lấn lướt các đội quân khác, trực tiếp lấy kiếm đi, nổi danh sau một trận.
Từ đó, Trạm Lư trở thành bội kiếm của Uyên Đế. Theo ông chinh chiến thiên hạ, tranh ngôi đoạt vị, huyết tẩy hoàng thành, chứng kiến vô số sự kiện lịch sử, sau khi ông đăng cơ mới bị gác xó.
Có thể nói, thanh kiếm này làm bạn với Uyên Đế hơn nửa đời người, ý nghĩa tượng trưng không thua gì thấy mặt.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao kiếp trước khi nhìn thấy Trạm Lư và thánh chỉ tự tay Uyên Đế viết, Tông Lạc triệt để chết tâm.
Uyên Đế cầm kiếm, nhẹ nhàng vung một đường hoa kiếm.
Bảo kiếm chính là bảo kiếm, cho dù nhiều năm không dùng, ra khỏi vỏ cũng không hề cứng nhắc.
"Con lại đây." Ông vẫy tay với Tông Lạc, tra Trạm Lư vào vỏ, đặt lòng bàn tay lên sau chuôi kiếm, đẩy nhẹ.
Một giây sau, giống như ảo thuật, chuôi kiếm lập tức mở ra một khe hở, lộ ra một ngăn nhỏ vuông vắn bên trong.
"Kiếm lý Càn Khôn?!" Tông Lạc vô cùng kinh ngạc.
Trong mười bảo kiếm đứng đầu thiên hạ, có năm thanh do Âu Dã Tử đúc thành, ông là một đại sư đúc kiếm tiền triều, nghe nói đã đắc đạo phi thăng, để lại vô vàn truyền thuyết.
Âu Dã Tử đã để lại một "Kiếm lý Càn Khôn" trong tác mà ông tự hào nhất, nếu là may mắn tìm thấy, liền có thể nhận được bảo vật quý giá mà Âu Dã Tử để lại bên trong.
Trong số những thanh kiếm u Dã Tử đã đúc, có năm thanh kiếm nổi danh nhất là Thất Tinh Long Uyên, Trạm Lư, Thái A, Cự Khuyết và Ngư Tràng. Trong số đó, Ngư Tràng nhuyễn kiếm của sát thủ, không có thể để 'Kiếm Ký Càn Khôn' trong kiếm được. Cự Khuyết thì đã mất tích mấy trăm năm trước.
Còn lại ba thanh có dấu vết để lần theo, Thất Tinh Long Uyên ở trong tay Tông Lạc, Thái A thuộc sở hữu của Ngu Bắc Châu, Trạm Lư được Uyên Đế cất giữ.
Thái A là tà kiếm, sau khi đúc xong, Âu Dã Tử đã ném xuống vực, không quan tâm đến. Trạm Lư là kiếm thiện, sau khi thành kiếm liền dâng cho đế vương, chỉ có Thất Tinh Long Uyên, Âu Dã Tử cực kỳ yêu thích nó, thường xuyên khoe khoang trước mặt nhiều người.
Cho nên thế nhân và các đại sư đúc kiếm đều suy đoán, Kiếm Lý Càn Khôn được Âu Dã Tử giấu trong Thất Tinh Long Uyên.
Tông Lạc cũng cho là vậy.
Khi được sư phụ Quỷ Cốc Tử tặng thanh kiếm này, hắn liền hăm hở sờ tới sờ lui trên chuôi kiếm, muốn xem xem Kiếm Lý Càn Khôn được giấu ở đâu. Nhưng mà nhiều năm qua, vẫn không thể phát hiện được gì.
Đến ngày hôm nay, hắn mới biết được, hoá ra Kiếm Lý Càn Khôn được Âu Dã Tử giấu trong Trạm Lư kiếm.
Nói là Kiếm Lý Càn Khôn, kỳ thật chẳng qua là một khe hở mấy tấc được khéo léo đặt trên chuôi kiếm, có thể mở ra để đồ vật vào trong.
Uyên Đế cảm khái nói: "Trẫm từng bị thương nặng trên chiến trường, vô tình mở ra Kiếm Lý Càn Khôn, ăn viên thần dược mà Âu Dã Tử để lại bên trong, mới nhặt về được mạng."
Khó trách bên trong trống trơn, không có cái gì, thì ra Uyên Đế đã lấy.
Chẳng ai ngờ, Âu Dã Tử lại để lại trong Kiếm Lý Càn Khôn một viên thần dược. Có thể nói đây đúng là một báu vật quý giá, dù sao đối với người dùng kiếm mà nói, linh đan diệu dược có thể nhặt về một cái mạng luôn hiệu quả hơn những kinh nghiệm rèn kiếm.
Tông Lạc nhất thời kinh ngạc trong lòng, cho đến khi Uyên Đế đặt Trạm Lư vào trong tay hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng: "... Phụ hoàng?"
"Từ đây về sau, thanh kiếm này sẽ là của con."
Uyên Đế nói rất nhẹ nhàng, giống như ăn cơm uống nước: "Nó phù hợp với con hơn Thất Tinh Long Uyên."
Tông Lạc cả kinh, Trạm Lư trong tay nhất thời cầm không vững, "cạnh" một tiếng rơi xuống đất.
Thực ra, khi sư phụ Quỷ Cốc Tử tặng Thất Tinh Long Uyên cho hắn, cũng từng nói câu tương tự.
"Thiên hạ thập đại danh kiếm hoặc đã mất tích, hoặc là có chủ. Thất Tinh Long Uyên mặc dù tốt, nhưng thân kiếm hẹp hơn so với những thanh kiếm con quen dùng, chỉ tiếc Trạm Lư đã có chủ, nếu không nó mới là bảo kiếm thích hợp nhất với con."
Lúc nghe câu này, Tông Lạc cũng không để ý.
Chỉ có sư phụ hắn mới kén cá chọn canh, chứ hắn nhận được thanh Thất Tinh Long Uyên nổi danh thiên hạ đã mừng muốn chết rồi, sao còn dám mơ đến bảo kiếm của phụ hoàng bạo quân mà thời điểm ấy hắn chưa từng gặp.
Ai ngờ được rằng, đến cuối cùng, thanh kiếm này lại được Uyên Đế trao tặng cho hắn.
Uyên Đế nhíu mày: "Sao ngay cả kiếm cũng cầm không vững. Cầm không vững kiếm, làm sao vững được thiên hạ?!"
"Phụ hoàng, kiếm này thật sự quá quý giá. Huống chi Trạm Lư còn là bội kiếm của người, nhi thần vạn lần không dám nhận!"
Bạch y Hoàng tử nhặt Trạm Lư lên, trong lòng nặng trịch, cảm giác như đang mơ vậy.
Thanh kiếm bị ban cho tự sát kiếp trước, bây giờ lại được Uyên Đế tặng cho.
"Trẫm là Hoàng đế, từ lâu đã không còn là Tướng."
Uyên Đế lạnh lùng nói: "Thanh kiếm này dù tốt đến đâu, nếu theo trẫm, cũng chỉ có thể đi vào hoàng lăng chôn cùng. Nhưng nếu theo ngươi, nó còn có thể chứng kiến thành tựu thống nhất thiên hạ, không phải tốt hơn sao?"
Hơn nữa......
Uyên Đế nhặt vỏ kiếm lên, ném về phía hắn.
Một lúc lâu, mới bất ngờ nói: "Đã cầm kiếm rồi, đừng làm những điều ngu ngốc cho trẫm."
Tông Lạc đứng hình.
Hắn nhớ lại Uyên Đế vừa nói đã mơ thấy cảnh hắn tự sát dưới hoàng thành.
Đúng rồi, nếu Uyên Đế đã nằm mơ thấy, sao có thể không phân biệt được thanh kiếm hắn cầm trong tay là Thất Tinh Long Uyên hay Trạm Lư chứ.
Tông Lạc không thể xác định Uyên Đế đã mơ thấy gì, nhưng hắn biết, có lẽ phụ hoàng cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra trong mộng, nên ông mới tặng Trạm Lư cho hắn.
Và nói với hắn, đừng làm chuyện gì ngu ngốc.
Khi nghe Uyên Đế nói câu này, Tông Lạc cảm thấy như tất cả nội tạng của mình đều chìm trong chì, cơ thể lạnh buốt như bị đóng băng, trong đầu chợt hiện lên vô số suy nghĩ.
Cho tới nay, trong "Có Thể Uống Một Ly Không?", các nam phụ Bùi Khiêm Tuyết, Công Tôn Du, Diệp Lăng Hàn, chỉ có Công Tôn Du mơ thấy chuyện kiếp trước, cung cấp cho Tông Lạc nhiều tin tức nhất. Ngược lại Cố Tử Nguyên, Tông Thụy Thần, Tông Nguyên Vũ, thậm chí là Tông Lạc, đất diễn vô cùng ít, hoặc gần như chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, xác suất mơ về kiếp trước lại cao hơn.
Điều này cũng đủ để chứng minh việc mơ về kiếp trước không có liên quan mật thiết với văn bản gốc. Ngoài họ ra, nhiều người bình thường cũng đã mơ thấy.
Có thể đó là một sự kiện kích hoạt theo xác suất, là một nhược điểm của việc quay ngược thời gian. Đó là những điều đã xảy ra thực sự, không phải giả dối hay giả tạo. Nếu chỉ là một giấc mơ đơn thuần, nhiều người có thể sẽ quên sau khi tỉnh dậy và không nhớ gì cả.
Tuy nhiên... lần này người mơ thấy là Uyên Đế.
Từ xưa đến nay, đế vương nằm mơ, phần lớn đều coi là báo mộng.
Tiền triều từng có đế vương mơ thấy Tây Vương Mẫu, nghe nói trong mộng gặp được cơ duyên thành tiên, trăm năm sau trên lăng mộ lại thật sự có mây lành thổi qua, bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, ánh vàng rực rỡ.
Không chỉ có một người, vị bạo quân cuối cùng của tiền triều khi còn nhỏ cũng đã nằm mơ nước mất nhà tan, dân chúng lầm than. Nhưng mà sau khi tỉnh lại, ông chỉ nhớ trong mộng mình đã đoạt trữ thành công, quên mất bản thân trở thành hôn quân vong quốc.
Nếu Uyên Đế nằm mơ, dựa trên kinh nghiệm của những người mơ trước, có thể sẽ mơ thấy những ký ức quá khứ mà ông đã trải qua, và khả năng cao là sẽ mơ thấy những biến cố trước khi ông qua đời.
Với sự nhạy bén của Uyên Đế, chỉ cần trong mộng cảnh ý thức được mình đang nằm mơ, e rằng sẽ giống như Công Tôn Du, thông qua giấc mơ phân tích ra nhiều thứ.
Đây chính là lý do khiến Tông Lạc lo lắng.
Nếu giấc mơ của Uyên Đế đủ dài, có lẽ sẽ đoán ra những hành động khác thường trong kiếp này của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy cả kế hoạch.
Một khi dối trá, phải cần rất nhiều lời nói dối để che đậy.
Nhưng hẵn vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn lòng cho việc phơi bày sự dối trá.
Nhưng mà Uyên Đế hiện giờ rất hào hứng, không để ý đến sự bất thường trên gương mặt Hoàng tử nhà mình.
"Sau trận Hàm Cốc Quan năm ngoái, trên trời xuất hiện Cửu tinh liên châu, toàn Đại Uyên đều mơ thấy cảnh con tự sát dưới hoàng thành."
Ông đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén đằng sau chuỗi ngọc mũ miện đã mờ đi, giống như lạc vào hồi ức: "... Chỉ có trẫm không mơ thấy."
Ánh nến Chương cung lay động kéo dài, phản chiếu hình ảnh đế vương lên mặt đất.
Vị Hoàng đế từng cởi bỏ long bào, mặc áo giáp tay cầm kiếm, hận không thể xông ra chiến trường Hàm Cốc Quan tác chiến cùng hắn, sống lưng thẳng tắp giờ đây dường như đã còng xuống hai phần.
Sống tận hai đời, Tông Lạc chưa bao giờ biết, hoá ra khi hắn liều chết ở Hàm Cốc Quan, trên Kim Loan điện cao cao, quốc vương của một quốc gia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc nước chìm vua chết.
Giống như Bùi Khiêm Tuyết đã nói, hắn là Hoàng tử Uyên Đế coi trọng nhất, yêu thương nhất.
Cảnh hắn tử trận sa trường, tất cả mọi người đều mơ thấy, chỉ mình Uyên Đế là không.
Có lẽ lúc nửa đêm trằn trọc, đế vương đã hối hận vô cùng vì không rút kiếm xông ra khỏi hoàng thành, hoặc tự trách mình sau cái chết của Tông Lạc, nên mới chậm chạp không muốn vào mộng cảnh.
Âm thanh đế vương trầm thấp: "Đêm qua, trẫm cuối cùng cũng đi vào mộng cảnh, nhìn thấy con tự sát dưới hoàng thành."
Tông Lạc cả kinh, ngón tay dưới ống tay áo không ngừng co quắp.
Không ai hiểu rõ hơn hắn, đại mộng năm ngoái, những gì thiên hạ mơ thấy hoàn toàn không phải là tình cảnh hắn bị vây hãm ở Hàm Cốc Quan, mà là cảnh hắn tự sát dưới hoàng thành kiếp trước.
Uyên Đế mơ thấy cụ thể là cảnh nào? Có thấy thánh chỉ từ trên tường thành ném xuống hay không? Có phát hiện ra bất thường, hay thông qua các dấu hiệu khác để suy luận ra nhiều manh mối?
Hắn giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Dù không biết trong Vu tế đại điển đã xảy ra chuyện gì, nhưng đời này quả thực hắn đã lừa gạt trước. Nếu Uyên Đế thật sự đoán ra và nổi giận, Tông Lạc cũng không hề có nửa lời oán trách.
Nhưng mà nói tới đây, Uyên Đế lại im lặng.
Trong Chương cung ánh nến lập loè, đế vương mặc long bào huyền sắc bỗng quay lưng lại, đi thẳng đến trước giá kiếm bày binh khí sau màn che.
Ở giữa giá kiếm, đặt một thanh bảo kiếm vô cùng quen thuộc với Tông Lạc.
Trạm Lư.
Thánh chỉ tự sát kiếp trước chính là được bọc quanh thanh kiếm này, ném từ trên tường thành xuống, chữ viết Uyên Đế trên đó nổi bật, dấu ấn ngọc tỷ đỏ tươi, tất cả đều vô cùng lạnh lẽo.
Đến tận bây giờ, Tông Lạc vẫn nhớ rõ cảm giác khi cầm thanh kiếm này trong tay, thậm chí trong khoảnh khắc nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co lại, cảm giác đau đớn từ lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ vẫn còn in hằn trong tâm trí.
Uyên Đế cầm lấy Trạm Lư.
"Xoẹt - - " một tiếng, bảo kiếm khẽ kêu rời vỏ, phát ra hàn quang trong căn phòng mờ tối.
Đế vương giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm: "Đây là món bảo vật duy nhất mà trẫm mang về từ hoàng cung nước Việt sau khi thắng trận năm mười bảy tuổi."
Các binh khí có tiếng trong binh khí phổ, hoặc là trân quý trưng bày trong hoàng cung các nước, hoặc là nằm trong tay hiệp khách nổi danh thiên hạ, hoặc đã biến mất.
Trạm Lư từng là bảo vật của nước Việt, được coi là 'thanh kiếm nhân đạo', 'thanh kiếm của đế vương', khiến nhiều người ao ước.
Khi đó Uyên Đế chỉ là Hoàng tử của Đại Uyên, tuổi trẻ khí ngạo, sau khi nghe nói về danh tiếng của 'Kiếm vương', liền trực tiếp dẫn binh đánh nước Việt.
Lúc ấy nước Việt đang bị nhiều nước bao vây, dựa vào địa hình hiểm yếu quyết liệt chống cự, hình thành thế cục cân bằng.
Dưới tình huống trên, Uyên Đế bày trận đánh thẳng vào, hung hăng lấn lướt các đội quân khác, trực tiếp lấy kiếm đi, nổi danh sau một trận.
Từ đó, Trạm Lư trở thành bội kiếm của Uyên Đế. Theo ông chinh chiến thiên hạ, tranh ngôi đoạt vị, huyết tẩy hoàng thành, chứng kiến vô số sự kiện lịch sử, sau khi ông đăng cơ mới bị gác xó.
Có thể nói, thanh kiếm này làm bạn với Uyên Đế hơn nửa đời người, ý nghĩa tượng trưng không thua gì thấy mặt.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao kiếp trước khi nhìn thấy Trạm Lư và thánh chỉ tự tay Uyên Đế viết, Tông Lạc triệt để chết tâm.
Uyên Đế cầm kiếm, nhẹ nhàng vung một đường hoa kiếm.
Bảo kiếm chính là bảo kiếm, cho dù nhiều năm không dùng, ra khỏi vỏ cũng không hề cứng nhắc.
"Con lại đây." Ông vẫy tay với Tông Lạc, tra Trạm Lư vào vỏ, đặt lòng bàn tay lên sau chuôi kiếm, đẩy nhẹ.
Một giây sau, giống như ảo thuật, chuôi kiếm lập tức mở ra một khe hở, lộ ra một ngăn nhỏ vuông vắn bên trong.
"Kiếm lý Càn Khôn?!" Tông Lạc vô cùng kinh ngạc.
Trong mười bảo kiếm đứng đầu thiên hạ, có năm thanh do Âu Dã Tử đúc thành, ông là một đại sư đúc kiếm tiền triều, nghe nói đã đắc đạo phi thăng, để lại vô vàn truyền thuyết.
Âu Dã Tử đã để lại một "Kiếm lý Càn Khôn" trong tác mà ông tự hào nhất, nếu là may mắn tìm thấy, liền có thể nhận được bảo vật quý giá mà Âu Dã Tử để lại bên trong.
Trong số những thanh kiếm u Dã Tử đã đúc, có năm thanh kiếm nổi danh nhất là Thất Tinh Long Uyên, Trạm Lư, Thái A, Cự Khuyết và Ngư Tràng. Trong số đó, Ngư Tràng nhuyễn kiếm của sát thủ, không có thể để 'Kiếm Ký Càn Khôn' trong kiếm được. Cự Khuyết thì đã mất tích mấy trăm năm trước.
Còn lại ba thanh có dấu vết để lần theo, Thất Tinh Long Uyên ở trong tay Tông Lạc, Thái A thuộc sở hữu của Ngu Bắc Châu, Trạm Lư được Uyên Đế cất giữ.
Thái A là tà kiếm, sau khi đúc xong, Âu Dã Tử đã ném xuống vực, không quan tâm đến. Trạm Lư là kiếm thiện, sau khi thành kiếm liền dâng cho đế vương, chỉ có Thất Tinh Long Uyên, Âu Dã Tử cực kỳ yêu thích nó, thường xuyên khoe khoang trước mặt nhiều người.
Cho nên thế nhân và các đại sư đúc kiếm đều suy đoán, Kiếm Lý Càn Khôn được Âu Dã Tử giấu trong Thất Tinh Long Uyên.
Tông Lạc cũng cho là vậy.
Khi được sư phụ Quỷ Cốc Tử tặng thanh kiếm này, hắn liền hăm hở sờ tới sờ lui trên chuôi kiếm, muốn xem xem Kiếm Lý Càn Khôn được giấu ở đâu. Nhưng mà nhiều năm qua, vẫn không thể phát hiện được gì.
Đến ngày hôm nay, hắn mới biết được, hoá ra Kiếm Lý Càn Khôn được Âu Dã Tử giấu trong Trạm Lư kiếm.
Nói là Kiếm Lý Càn Khôn, kỳ thật chẳng qua là một khe hở mấy tấc được khéo léo đặt trên chuôi kiếm, có thể mở ra để đồ vật vào trong.
Uyên Đế cảm khái nói: "Trẫm từng bị thương nặng trên chiến trường, vô tình mở ra Kiếm Lý Càn Khôn, ăn viên thần dược mà Âu Dã Tử để lại bên trong, mới nhặt về được mạng."
Khó trách bên trong trống trơn, không có cái gì, thì ra Uyên Đế đã lấy.
Chẳng ai ngờ, Âu Dã Tử lại để lại trong Kiếm Lý Càn Khôn một viên thần dược. Có thể nói đây đúng là một báu vật quý giá, dù sao đối với người dùng kiếm mà nói, linh đan diệu dược có thể nhặt về một cái mạng luôn hiệu quả hơn những kinh nghiệm rèn kiếm.
Tông Lạc nhất thời kinh ngạc trong lòng, cho đến khi Uyên Đế đặt Trạm Lư vào trong tay hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng: "... Phụ hoàng?"
"Từ đây về sau, thanh kiếm này sẽ là của con."
Uyên Đế nói rất nhẹ nhàng, giống như ăn cơm uống nước: "Nó phù hợp với con hơn Thất Tinh Long Uyên."
Tông Lạc cả kinh, Trạm Lư trong tay nhất thời cầm không vững, "cạnh" một tiếng rơi xuống đất.
Thực ra, khi sư phụ Quỷ Cốc Tử tặng Thất Tinh Long Uyên cho hắn, cũng từng nói câu tương tự.
"Thiên hạ thập đại danh kiếm hoặc đã mất tích, hoặc là có chủ. Thất Tinh Long Uyên mặc dù tốt, nhưng thân kiếm hẹp hơn so với những thanh kiếm con quen dùng, chỉ tiếc Trạm Lư đã có chủ, nếu không nó mới là bảo kiếm thích hợp nhất với con."
Lúc nghe câu này, Tông Lạc cũng không để ý.
Chỉ có sư phụ hắn mới kén cá chọn canh, chứ hắn nhận được thanh Thất Tinh Long Uyên nổi danh thiên hạ đã mừng muốn chết rồi, sao còn dám mơ đến bảo kiếm của phụ hoàng bạo quân mà thời điểm ấy hắn chưa từng gặp.
Ai ngờ được rằng, đến cuối cùng, thanh kiếm này lại được Uyên Đế trao tặng cho hắn.
Uyên Đế nhíu mày: "Sao ngay cả kiếm cũng cầm không vững. Cầm không vững kiếm, làm sao vững được thiên hạ?!"
"Phụ hoàng, kiếm này thật sự quá quý giá. Huống chi Trạm Lư còn là bội kiếm của người, nhi thần vạn lần không dám nhận!"
Bạch y Hoàng tử nhặt Trạm Lư lên, trong lòng nặng trịch, cảm giác như đang mơ vậy.
Thanh kiếm bị ban cho tự sát kiếp trước, bây giờ lại được Uyên Đế tặng cho.
"Trẫm là Hoàng đế, từ lâu đã không còn là Tướng."
Uyên Đế lạnh lùng nói: "Thanh kiếm này dù tốt đến đâu, nếu theo trẫm, cũng chỉ có thể đi vào hoàng lăng chôn cùng. Nhưng nếu theo ngươi, nó còn có thể chứng kiến thành tựu thống nhất thiên hạ, không phải tốt hơn sao?"
Hơn nữa......
Uyên Đế nhặt vỏ kiếm lên, ném về phía hắn.
Một lúc lâu, mới bất ngờ nói: "Đã cầm kiếm rồi, đừng làm những điều ngu ngốc cho trẫm."
Tông Lạc đứng hình.
Hắn nhớ lại Uyên Đế vừa nói đã mơ thấy cảnh hắn tự sát dưới hoàng thành.
Đúng rồi, nếu Uyên Đế đã nằm mơ thấy, sao có thể không phân biệt được thanh kiếm hắn cầm trong tay là Thất Tinh Long Uyên hay Trạm Lư chứ.
Tông Lạc không thể xác định Uyên Đế đã mơ thấy gì, nhưng hắn biết, có lẽ phụ hoàng cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra trong mộng, nên ông mới tặng Trạm Lư cho hắn.
Và nói với hắn, đừng làm chuyện gì ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất