Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng

Chương 25: Tình Yêu Sâu Đậm Của Cô Ấy Đối Với Tiêu Tổng

Trước Sau
Lạc Thiên Ngưng rời khỏi bệnh viện, đem theo Hách Ngư đến một công viên gần đó, sai Hách Ngư mua gì đó về ăn, còn cô thì một mình lang thang đến ghế đá ven đường. Lấy ra một điện thoại di động dự phòng.

Quá nhiều người biết cách liên lạc với cô qua điện thoại trước đó, vì vậy cô đã dành thời gian đi mua một chiếc mới dự phòng.

Bấm số của Đàm Dương, Lạc Thiên Ngưng đợi một lúc lâu, bên kia mới nhấc máy: "Alo?"

"Đàm Dương. Là tôi." Lạc Thiên Ngưng nói.

“Rose?” Tấn Dương ngạc nhiên nói, giọng nói này quá giống Rose.

“Không. Tôi không phải Rose.” Lạc Thiên Ngưng cau mày.

Lạc Thiên Ngưng có khuôn mặt và giọng nói gần giống với Rose, trùng hợp như vậy thì phải nghĩ cách giải thích mới lấy được lòng tin của Đàm Dương.

Rốt cuộc, chuyện trọng sinh thế này, thực sự quá kinh khủng, rất khó khiến người khác tin được.

"Cô là ai? Tại sao biết cách liên lạc với tôi?" Đàm Dương nói.

“Tôi là… em gái của Rose.” Lạc Thiên Ngưng nói.

“Rose là một đứa trẻ mồ côi, làm gì có em gái?” Đàn Dương không tin nói.

"Sáu tháng trước, Rose có một nhiệm vụ ở Trung Quốc, gặp được tôi. Cô ấy và tôi là chị em sinh đôi. Chỉ cần nhìn thấy tôi là anh sẽ tin". Lạc Thiên Ngưng tiếp tục bịa chuyện, hy vọng sẽ thuyết phục được Đàm Dương.

“Đàm Dương, Rose đã kể cho tôi tất cả kinh nghiệm của cô ấy, đối với các anh tôi cũng biết quá rõ, tôi không phải đến làm hại anh, tôi là đến cứu anh.” Lạc Thiên Ngưng nói.

"Rose đâu? Cô ấy ở đâu?" Đàm Dương hỏi.



“Đàm Dương, cô ấy đã chết. Cô ấy chết ở Campuchia.” Lạc Thiên Ngưng nhắm mắt, đích thân kể về cái chết của cô. Vẫn có chút kì quái.

"Không thể! Rose đến Campuchia để thực hiện một nhiệm vụ. Cô ấy là kẻ giết người hàng đầu của Ám Uyên. Ai có thể giết cô ấy!", Đàm Dương không thể tin được. Rose đối xử với họ như người nhà. Sao có thể nói chết là chết.

“Đàm Dương, chẳng lẽ Ám Uyên không có nói đến hướng đi của Rose sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Có ... Tiêu tổng nói rằng Rose đã phản bội tổ chức, bỏ trốn rồi ..." Đàm Dương mơ hồ nói.

“Anh cũng tin rằng cô ấy phản bội tổ chức?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Không! Tôi biết Rose là người như thế nào. Làm sao cô ấy có thể phản bội chúng tôi khi cô ấy còn có tình yêu sâu đậm với Tiêu tổng?" Đàm Dương nói.

Lạc Thiên Ngưng cười khổ. Tình yêu sâu đậm, tình yêu sâu đậm của cô, đổi lại gân chân bị cắt, hủy hoại dung nhan. Chết thảm ở Campuchia cùng với Mike, và bị ném xác vào rừng như rác để cho bầy sói ăn thịt.

"Đàm Dương, Rose đã chết, cô ấy đã chết ở Campuchia. Lục Vi đã tự tay giết cô ấy!" Lạc Thiên Ngưng nói.

"Lục tiểu thư? Tôi đã sớm biết Lục Vi không phải là thứ tốt đẹp gì!" Tần Dương dường như đè nén rất nhiều tức giận.

"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.

“Là A Nặc, cô biết A Nặc không?” Đàm Dương Dương lo lắng Lạc Thiên Ngưng không biết mọi chuyện.

“Biết.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Giống như Đàm Dương, A Nặc là thân tín của Rose, chỉ là A Nặc còn trẻ, không lớn hơn Mike mấy tuổi.

"Rose, sau khi mất tích, tổ chức nhận được tin cô ấy phản bội. Tiêu tổng không cho phép chúng tôi tìm thấy cô ấy. Anh ta nói sẽ đích thân tìm Rose, nhưng trong chứng cứ còn có tin tức A Nặc thông đồng với kẻ thù. Vì vậy... vì vậy” Đàm Dương ngập ngừng không nói nên lời.

Lạc Thiên Ngưng đổ mồ hôi lạnh, cô có thể đoán được Lục Vi sẽ làm gì với A Nặc. Nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi: "Vì vậy? Họ đã làm gì A Nặc?"



"Lục Vi thống nhất với một số trưởng lão. A Nặc bị kết án tử hình và bị bắn ..." Đàm Dương nói: "Chúng tôi tranh thủ qua rồi, nhưng vô ích..."

Lục Vi!

Cô ta thực sự như ban đầu nói, muốn tiêu diệt hết đám thân tín của cô.

A Nặc vẫn còn quá trẻ, giống như Mike chỉ là một đứa trẻ!

Cô ta làm sao nỡ xuống tay!

Còn Tiêu Văn Uyên, nói cái gì mà sẽ đích thân tìm cô, rốt cuộc anh ta vẫn không tin cô!

Anh ta cứ để Lục Vi xử lí người của cô như thế!

Lạc Thiên Ngưng run lên vì tức giận, nhưng cũng rất đau lòng, đó là những người cô thân thiết nhất từ khi còn nhỏ, nhưng họ đã từng người một vì cô mà chết!

Nếu kiếp này cô không phân Lục Vi thành nhiều mảnh, cô sẽ không còn mặt mũi nào để sống nữa!

"Đàm Dương, anh đưa những người khác rời khỏi Ám Uyên. Dù là tội danh gì đều đừng đi thanh minh, Lục Vi sẽ không buông tha cho các anh. Tôi sẽ chuẩn bị tốt để đón các anh ở Hải Thành Trung Quốc, cho các anh có chỗ nương thân, Ám Uyên sẽ không bảo vệ các anh nữa!” Lạc Thiên Ngưng ngay lập tức quyết định đưa mọi người đến Hải Thành

Cô muốn đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi lớn mạnh thêm chút nữa, rồi đi đón bọn họ, nhưng bây giờ, cô không thể chờ được nữa, Lục Vi đã bắt đầu động tay rồi!

"Tôi muốn thương lượng với những người khác một chút. Là sát thủ, sự hoài nghi cao. Họ sẽ không dễ dàng tin cô như vậy." Đàm Dương nói.

“Phải quyết định càng sớm càng tốt, không thì sẽ có thêm người bị giết hại.” Lạc Thiên Ngưng dặn dò.

Sau khi Đàm Dương đồng ý, cả hai cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau