Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 166
CHƯƠNG 166
Hạ Thiên Tường nhìn cô gái rời đi, anh buông đũa trong tay xuống, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ những món cô gọi đều phải làm từ nguyên liệu hữu cơ, biết chưa?”
“Vâng thưa cậu Hạ.” Giám đốc đại sảnh của Trần Ký lập tức tiến lên nghênh đón, vui vẻ đồng ý.
Sau khi căn dặn xong, Hạ Thiên Tường mới đứng dậy rời đi.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng bây giờ Trần Ký đã là sản nghiệp do anh đứng tên.
Nếu cô nhóc thích, anh sẽ biến Trần Ký thành quán ăn xứng với thân phận của cô.
Lên xe, Hạ Thiên Tường không lập tức khởi động mà gửi tin nhắn cho Phương Tấn: “Lãng mạn là gì?”
Phương Tấn nhận được tin nhắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra Hạ Thiên Tường đang hỏi phải làm cách nào mới có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn khi ở bên Tô Nhược Hân.
“Tặng hoa.”
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ, nhớ kỹ điều này.
“Còn gì nữa không?”
“Tặng quà.”
Không khác với tặng hoa là mấy, nhưng có thể tặng dây chuyền vòng tay trang sức gì đó.
Nhưng nghĩ lại thì thấy tặng những thứ này quá tầm thường, không được lãng mạn cho lắm:” “Còn gì nữa không?”
“Viết thơ.” Trước mắt Phương Tấn sáng lên, anh ta nghĩ đến điều này.
Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho anh ta.
Phương Tấn thở dài, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Thiên Tường viết thơ cho Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Hạ Thiên Tường nhớ kỹ ba thứ tặng hoa tặng quà và viết thơ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tô Nhược Hân vẫn luôn chê anh già, cho nên anh muốn thay đổi bản thân.
Suy đi nghĩ lại, anh quyết định hỏi ý kiến của nhiều người hơn, sau đó thay đổi cách ở bên cạnh Tô Nhược Hân.
Vì thế, Hạ Thiên Tường ngồi trong xe, đăng lên trang cá nhân một bài viết thật sự thuộc về anh.
Anh suy xét rất lâu mới mới nhập vào nội dung đầu tiên.
“Một người bạn bị bạn gái đá, nói là do anh ta không biết lãng mạn, sau đó anh ta hỏi tôi cái gì là lãng mạn? Vì thế mới có một vấn đề, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau phải làm sao mới lãng mạn hơn? Online đợi.”
Trong bài viết này, đương nhiên Hạ Thiên Tường đã ẩn Tô Nhược Hân.
Sau khi đăng lên, Hạ Thiên Tường chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân cứ thế ngồi trong xe lướt điện thoại.
Hình ảnh này vô cùng kỳ lạ, có thể nói là lần đầu tiên của anh từ trước đến giờ.
“Người bạn kia tên là Hạ Thiên Tường.”
“Nói đúng đấy.”
“Thì ra cậu Hạ là một người đàn ông không lãng mạn.”
“Hóng.”
“Mỗi ngày tặng một bó hoa, có nói gì thì vẫn tặng.”
Hạ Thiên Tường nhìn cô gái rời đi, anh buông đũa trong tay xuống, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ những món cô gọi đều phải làm từ nguyên liệu hữu cơ, biết chưa?”
“Vâng thưa cậu Hạ.” Giám đốc đại sảnh của Trần Ký lập tức tiến lên nghênh đón, vui vẻ đồng ý.
Sau khi căn dặn xong, Hạ Thiên Tường mới đứng dậy rời đi.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng bây giờ Trần Ký đã là sản nghiệp do anh đứng tên.
Nếu cô nhóc thích, anh sẽ biến Trần Ký thành quán ăn xứng với thân phận của cô.
Lên xe, Hạ Thiên Tường không lập tức khởi động mà gửi tin nhắn cho Phương Tấn: “Lãng mạn là gì?”
Phương Tấn nhận được tin nhắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra Hạ Thiên Tường đang hỏi phải làm cách nào mới có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn khi ở bên Tô Nhược Hân.
“Tặng hoa.”
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ, nhớ kỹ điều này.
“Còn gì nữa không?”
“Tặng quà.”
Không khác với tặng hoa là mấy, nhưng có thể tặng dây chuyền vòng tay trang sức gì đó.
Nhưng nghĩ lại thì thấy tặng những thứ này quá tầm thường, không được lãng mạn cho lắm:” “Còn gì nữa không?”
“Viết thơ.” Trước mắt Phương Tấn sáng lên, anh ta nghĩ đến điều này.
Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho anh ta.
Phương Tấn thở dài, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Thiên Tường viết thơ cho Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Hạ Thiên Tường nhớ kỹ ba thứ tặng hoa tặng quà và viết thơ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tô Nhược Hân vẫn luôn chê anh già, cho nên anh muốn thay đổi bản thân.
Suy đi nghĩ lại, anh quyết định hỏi ý kiến của nhiều người hơn, sau đó thay đổi cách ở bên cạnh Tô Nhược Hân.
Vì thế, Hạ Thiên Tường ngồi trong xe, đăng lên trang cá nhân một bài viết thật sự thuộc về anh.
Anh suy xét rất lâu mới mới nhập vào nội dung đầu tiên.
“Một người bạn bị bạn gái đá, nói là do anh ta không biết lãng mạn, sau đó anh ta hỏi tôi cái gì là lãng mạn? Vì thế mới có một vấn đề, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau phải làm sao mới lãng mạn hơn? Online đợi.”
Trong bài viết này, đương nhiên Hạ Thiên Tường đã ẩn Tô Nhược Hân.
Sau khi đăng lên, Hạ Thiên Tường chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân cứ thế ngồi trong xe lướt điện thoại.
Hình ảnh này vô cùng kỳ lạ, có thể nói là lần đầu tiên của anh từ trước đến giờ.
“Người bạn kia tên là Hạ Thiên Tường.”
“Nói đúng đấy.”
“Thì ra cậu Hạ là một người đàn ông không lãng mạn.”
“Hóng.”
“Mỗi ngày tặng một bó hoa, có nói gì thì vẫn tặng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất