Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 273

Trước Sau
CHƯƠNG 273

“Tôi… tôi cũng không có cách nào, bà chủ tha cho tôi, bà chủ tha cho tôi đi.” Cảnh Chu không ngừng dập dầu “côm cốp” về phía Lục Diễm Chi, trán nhanh chóng chảy máu ròng ròng nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.

Dường như vừa dừng lại thì mạng nhỏ sẽ lập tức không còn vậy.

“Tôi tha cho bà, vậy lúc Thiên Tường chín phần chết một phần sống kia, ai sẽ đền mạng cho nó chứ? Cảnh Chu, tại sao lại là bà chứ? Tôi đã nghĩ rất nhiều, dù thế nào cũng không ngờ người đó sẽ là bà. Bà theo tôi từ khi tôi được gả vào nhà họ Hạ. Mấy năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Không ngờ tôi lại nuôi một kẻ ăn cháo đá bát.”

Tô Nhược Hân xem như đã hiểu rõ, hóa ra Cảnh Chu này đi theo Lục Diễm Chi gả qua.

Ở cổ đại, bà ta được xem là nha đầu hồi môn.

Tuyệt đối là thủ hạ đắc lực của chính nhất.

Không ngờ người Lục Diễm Chi tín nhiệm nhất suýt nữa lấy mạng của Hạ Thiên Tường. Giờ phút này, trong lòng Lục Diễm Chi chắc chắn đang xúc động đấy.

Cô không thích Lục Diễm Chi, không hề thích chút nào.

Lúc trước cô không thích, bây giờ vẫn không thích.

Cho nên, cô không muốn xem tiếp nữa.

Cô rút một tờ khăn giấy lau tay: “Hạ Thiên Tường, tôi mệt rồi, tôi đi đây, bye bye.”

Cô nói xong thì đứng dậy, đi ra ngoài cửa thật.

Về phần vở kịch sau đó, cô thật sự không xem nữa.



“Chờ đã, tôi sẽ bảo Phương Tấn đưa em về.” Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân muốn đi, nếu không phải nghĩ đến Chúc Hứa còn ở căn hộ của cô bên kia, anh đã dứt khoát không cho cô đi rồi.

Nhưng bây giờ anh không ngờ không ghét đứa bé kia, cho nên thật sự không nỡ để Chúc Hứa ở đó một mình.

Đứa bé còn quá nhỏ.

Xem ra, ngày mai nhất định phải làm xong chuyện tìm một bảo mẫu cho Chúc Hứa.

“Tôi gọi xe taxi trên app là được rồi. Bây giờ xe taxi đã có thể vào khu biệt thự.”

“Mẹ, có phải là mẹ sắp xếp không?” Tô Nhược Hân mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã nhìn về phía Lục Diễm Chi.

Anh đã chỉ thị cấm xe taxi vào khu biệt thự, cho nên không phải anh thì chỉ có thể là Lục Diễm Chi hủy bỏ chuyện này.

Bởi vì bên quản lý bất động sản xem anh và Lục Diễm Chi là người một nhà.

Lục Diễm Chi yêu cầu hủy bỏ, quản lý bất động sản chắc chắn sẽ cho rằng anh cũng đồng ý.

Dù sao, bọn họ là mẹ con.

“Thiên Tường, dạo này con rất không bình thường, như vậy không tốt.”

Hạ Thiên Tường nhất thời khiếp sợ, không hỏi tiếp nữa, chỉ đuổi theo Tô Nhược Hân: “Chuyện của Cảnh Chu giao cho mẹ xử lý. Con đưa Tô Nhược Hân về.”

“Con đứng lại, nói xong chuyện tối nay đã. Cứ bảo Phương Tấn đưa Tô Nhược Hân về là được rồi.”

Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Lục Diễm Chi, lại liếc nhìn Cảnh Chu đang quỳ dưới đất. Thật ra anh còn rất nhiều chuyện chưa điều tra rõ, vì vậy lại liếc nhìn Tô Nhược Hân: “Để tôi bảo Phương Tấn đưa em về. Bằng không, em đừng mong bước ra khỏi cái cửa này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau