Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 295
CHƯƠNG 295
“Không đâu.” Anh không cảm thấy không tốt, vậy thì không có gì là không tốt cả.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nếu Hạ Thiên Tường mà giở thói ngang ngược là không ai khuyên được cả.
“Dì nhỏ, dép lê, mua dép lê.” Tô Nhược Hân đang thảo luận chuyện xin nghỉ học với Hạ Thiên Tường thì nghe được Chúc Hứa nhắc cô đến khu bán dép lê.
Tô Nhược Hân nhớ tới đôi dép lê duy nhất trong nhà trọ hôm qua, đúng là phải mua thêm dép, loại dép lê này chỉ có thể đi được một lần.
Khu bán dép có rất nhiều dép lê đẹp, Tô Nhược Hân xem từng đôi, sau đó dừng trước một đôi dép lê màu hồng nhạt, cô nhanh chóng cầm nó lên.
Không ngờ cô vừa cầm lên đã bị Hạ Thiên Tường đặt trở lại: “Loại dép lê này chất lượng không tốt, rất dễ bị bong đế, đôi bên kia chất lượng tốt hơn, tuy đắt một chút nhưng chất lượng hơn mười đôi em vừa cầm gộp lại.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Nhược Hân nhìn qua, quả nhiên đôi dép mà Hạ Thiên Tường chỉ nhìn chất lượng hơn hẳn.
Nhưng nhìn thấy giá tiền, cô lập tức nhíu mày: “Đắt quá.”
“Có thể đi được rất lâu, cứ mua đôi này đi.” Anh cầm lấy bỏ vào xe đẩy, sau đó lại cầm thêm một đôi dép cho nam.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện hai đôi dép nam nữ này lại là dép đôi, mặt cô đỏ lên: “Anh thích cái này?”
“Ừ, thời gian hơi vội nên chúng ta đi chọn cho Chúc Hứa đi.” Hạ Thiên Tường đẩy xe sang khu dép trẻ em.
Sau đó anh ôm Chúc Hứa lên, nói: “Dép của cháu, cháu tự chọn.”
Chúc Hứa vốn thấp, căn bản không thấy rõ quầy dép lê, nhưng có Hạ Thiên Tường ôm, mắt bé lập tức sáng lên.
Chỉ là nhìn một vòng, khuôn mặt bé lập tức trở nên chán nản: “Chú Hạ, dì nhỏ, cháu thích hết chỗ này thì phải làm sao?”
“Thích hết cũng chỉ có một đôi, như vậy mới không lãng phí, học được lựa chọn mới có thể mau mau trưởng thành.”
“Được rồi, cháu muốn lớn nhanh, cháu chọn.” Chúc Hứa nhìn lại một lần nữa, lúc này bé vui sướng chọn đôi dép có họa tiết hoạt hình.
Tô Nhược Hân sờ đầu bé: “Còn nhỏ mà ánh mắt không tồi, đôi dép này vừa tốt vừa xinh.”
Nghe nói trẻ con phải được khen người nhiều mới có thể tiến bộ.
Chúc Hứa vui vẻ ôm dép lê ngồi lại vào xe đẩy.
Sau đó Tô Nhược Hân lại chọn cốc, bàn chải đánh răng và một số món đồ nhu yếu phẩm.
Thật ra ký túc xá của cô có đầy đủ hết.
Sở dĩ đi chọn đều là chọn cho Chúc Hứa.
Kết quả chọn một hồi, cô phát hiện gần như đồ trong xe đều là Hạ Thiên Tường chọn hết.
Còn nói là muốn cô chọn, căn bản là không phải như thế…
“Không đâu.” Anh không cảm thấy không tốt, vậy thì không có gì là không tốt cả.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nếu Hạ Thiên Tường mà giở thói ngang ngược là không ai khuyên được cả.
“Dì nhỏ, dép lê, mua dép lê.” Tô Nhược Hân đang thảo luận chuyện xin nghỉ học với Hạ Thiên Tường thì nghe được Chúc Hứa nhắc cô đến khu bán dép lê.
Tô Nhược Hân nhớ tới đôi dép lê duy nhất trong nhà trọ hôm qua, đúng là phải mua thêm dép, loại dép lê này chỉ có thể đi được một lần.
Khu bán dép có rất nhiều dép lê đẹp, Tô Nhược Hân xem từng đôi, sau đó dừng trước một đôi dép lê màu hồng nhạt, cô nhanh chóng cầm nó lên.
Không ngờ cô vừa cầm lên đã bị Hạ Thiên Tường đặt trở lại: “Loại dép lê này chất lượng không tốt, rất dễ bị bong đế, đôi bên kia chất lượng tốt hơn, tuy đắt một chút nhưng chất lượng hơn mười đôi em vừa cầm gộp lại.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Nhược Hân nhìn qua, quả nhiên đôi dép mà Hạ Thiên Tường chỉ nhìn chất lượng hơn hẳn.
Nhưng nhìn thấy giá tiền, cô lập tức nhíu mày: “Đắt quá.”
“Có thể đi được rất lâu, cứ mua đôi này đi.” Anh cầm lấy bỏ vào xe đẩy, sau đó lại cầm thêm một đôi dép cho nam.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện hai đôi dép nam nữ này lại là dép đôi, mặt cô đỏ lên: “Anh thích cái này?”
“Ừ, thời gian hơi vội nên chúng ta đi chọn cho Chúc Hứa đi.” Hạ Thiên Tường đẩy xe sang khu dép trẻ em.
Sau đó anh ôm Chúc Hứa lên, nói: “Dép của cháu, cháu tự chọn.”
Chúc Hứa vốn thấp, căn bản không thấy rõ quầy dép lê, nhưng có Hạ Thiên Tường ôm, mắt bé lập tức sáng lên.
Chỉ là nhìn một vòng, khuôn mặt bé lập tức trở nên chán nản: “Chú Hạ, dì nhỏ, cháu thích hết chỗ này thì phải làm sao?”
“Thích hết cũng chỉ có một đôi, như vậy mới không lãng phí, học được lựa chọn mới có thể mau mau trưởng thành.”
“Được rồi, cháu muốn lớn nhanh, cháu chọn.” Chúc Hứa nhìn lại một lần nữa, lúc này bé vui sướng chọn đôi dép có họa tiết hoạt hình.
Tô Nhược Hân sờ đầu bé: “Còn nhỏ mà ánh mắt không tồi, đôi dép này vừa tốt vừa xinh.”
Nghe nói trẻ con phải được khen người nhiều mới có thể tiến bộ.
Chúc Hứa vui vẻ ôm dép lê ngồi lại vào xe đẩy.
Sau đó Tô Nhược Hân lại chọn cốc, bàn chải đánh răng và một số món đồ nhu yếu phẩm.
Thật ra ký túc xá của cô có đầy đủ hết.
Sở dĩ đi chọn đều là chọn cho Chúc Hứa.
Kết quả chọn một hồi, cô phát hiện gần như đồ trong xe đều là Hạ Thiên Tường chọn hết.
Còn nói là muốn cô chọn, căn bản là không phải như thế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất