Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 347

Trước Sau


CHƯƠNG 348

“Yên tâm, tớ sẽ trở về nhanh thôi, sẽ tham gia.” Đưa Chúc Hứa đến trường xong vừa khéo có thể tham gia.

Chín giờ sáng, thời gian rất dư dả, kịp tham gia.

Chúc Hứa cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ, cháu nói chuyện điện thoại với dì rồi, chú có thể cho mẹ nói chuyện với cháu không?”

“Được, nhưng chỉ có thể nói mấy câu thôi, mẹ rất bận, sau đó nhớ phải giữ bí mật đấy.” Hạ Thiên Tường cười khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Chúc Hứa.

“Vâng ạ.”

“Cũng không được nói với dì đâu.” Hạ Thiên Tường nghiêm túc nói.

“Vâng, Tiểu Hứa không nói, chỉ có Tiểu Hứa và chú Hạ biết thôi, ngoắc tay nào.” Chúc Hứa gật đầu, chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói của mẹ, cái gì bé cũng đồng ý.

Hạ Thiên Tường sờ đầu bé, sau đó dùng điện thoại của mình gọi cho một số.



Chúc Hứa hưng phấn nói mấy câu, cậu bé thật sự nghe thấy giọng nói của “mẹ”.

Lúc Tô Nhược Hân đến thì thấy Chúc Hứa đang ngồi trên Bugatti cười híp mắt, giống như vừa nhặt được rất nhiều món đồ chơi vậy, đáy mắt chân mày đều tràn đầy ý cười không thể che giấu.

“Dì.” Thấy Tô Nhược Hân, Chúc Hứa ôm lấy cổ cô, thân mật như cô chính là mẹ bé vậy.

“Hôm nay phải ngoan đấy.”

“Dạ.”

“Không được đánh cãi nhau với các bạn nhỏ khác.”

“Cháu nhớ rồi.”

“Phải nhường nhịn các bạn, hoà khí sinh tài.”

“Biết rồi ạ.”

“Có chuyện gì thì nói với cô giáo, hoặc gọi điện thoại cho dì và chú Hạ đều được.”



“Khi dì đi học cháu sẽ gọi cho chú Hạ.” Chúc Hứa ngoan ngoãn đáp.

“Hạ Thiên Tường, Chúc Hứa có thể gọi điện thoại trong lúc anh làm việc không?” Tô Nhược Hân cảm thấy rất nghi ngờ.

“Chú Hạ đã nói là được rồi.” Chúc Hứa cười đắc ý.

Nhìn thấy tâm trạng của cậu bé rất tốt, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng dễ chịu theo.

Cũng xem như cô có thể làm vài chuyện thay Chúc Yên.

Xuống xe, Chúc Hứa một tay nắm tay Hạ Thiên Tường, một tay nắm tay Tô Nhược Hân, mãi đến khi hai người đưa cậu bé đến trước cổng, cậu bé mới vẫy tay, sau đó chạy nhanh vào lớp như một làn khói.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng bỏ đi không quay đầu lại của cậu bé, không nhịn được nói với Hạ Thiên Tường: “Tôi thấy thằng nhóc này đang giả vờ, rõ ràng là muốn lập tức đi vào lớp bỏ rơi chúng ta.”

“Trẻ con luôn muốn chơi với mấy bạn nhỏ khác mà, đi thôi, chúng ta đến trường.” Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn dư thời gian.

“Hạ Thiên Tường, điều tra ra người đứng sau cái chết của Chúc Yên chưa?” Sau mấy ngày, đây là lần đầu tiên cô hỏi Hạ Thiên Tường.

Dù hôm đó đã giao người phụ nữ trộm bã thuốc cho Chúc Cương rồi, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy khả năng điều tra của Chúc Cương chắc chắn không bằng Hạ Thiên Tường được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau