Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 477

Trước Sau


Chương 478

Trời đã tối từ lâu.

Cô đã nộp điện thoại lên.

Bây giờ thậm chí không thể gọi nổi một cuộc điện thoại.

Tô Nhược Hân nằm ở trên giường ván gỗ, bắt đầu nhớ cái giường trong phòng ký túc ở trường trung học Khải Mỹ.

Còn cả cái giường trong căn hộ, nằm trên đó thật tuyệt.

Cô nhớ cái giường bên ngoài, cũng nhớ các món ăn ngon ở Trần Ký hoặc do chị Chiêm nấu.

Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp rồi.

Không phải cô vô tâm mà tại tối qua quá hưng phấn nên không ngủ được mấy.

Cô đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bỗng. Chờ tới lúc cô mở mắt ra, người đã ở trong một vòng tay ấm áp.



“Hạ Thiên Tường.” Cô khẽ gọi một tiếng, mũi lập tức cay cay, mắt cũng đỏ hoe.

Cuối cùng anh đã tới rồi.

Nhưng điều này cũng chứng minh cô vô dụng.

Nếu anh không ra mặt, cho dù cô là phòng vệ chính đáng, cũng không ra được.

Vốn tưởng tốt đẹp lại chỉ là tốt đẹp trong mắt người khác.

Cô sai rồi.

“Anh ở đây.” Giọng Hạ Thiên Tường khàn và nhỏ, bế Tô Nhược Hân rời đi.

Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên lại thấy kiên định.

Kiên định chưa từng thấy.

Cảm giác cho dù trời sập xuống cũng không sợ.



Đầu ngón tay cô xoa cằm anh, mới phát hiện hôm nay Hạ Thiên Tường tự nhiên đeo kính râm, thậm chí còn đeo khẩu trang.

Chỉ là lần này anh không đeo khẩu trang có in phim hoạt hình của cô, mà là một khẩu trang màu đen sành điệu.

Nếu không phải xác định là anh, cô suýt nữa đã không nhận ra đây là Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường bước rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi hành lang thật dài kia.

Anh mới đến trước cửa, một giọng nói ghét bỏ truyền tới: “Hạ Thiên Tường, đã nói tôi là mẹ nuôi của Tô Nhược Hân rồi, cậu giao người cho tôi, thả tay ra.”

Tô Nhược Hân nghe được giọng nói của Tăng Hiểu Khê, cô vốn đang thoải mái làm ổ trong lòng Hạ Thiên Tường lại lập tức ngẩng đầu lên: “Mẹ… mẹ nuôi?” Đồng thời cơ thể cô giãy giụa, từ trong lòng Hạ Thiên Tường xuống.

Lúc chân đạp xuống đất, cô đỏ mặt nhìn Tăng Hiểu Khê trước mặt.

Lúc này, cô hận không thể nhéo Hạ Thiên Tường một cái. Người đàn ông này chắc chắn là cố ý.

Anh đã biết trước Tăng Hiểu Khê chờ bọn họ ở đây, còn dám bế cô đi thẳng ra. Sao cô cảm thấy anh cố ý muốn để Tăng Hiểu Khê nhìn thấy cô bị anh bế ra chứ?

“Ừ, gọi mẹ nuôi.” Bởi vì Tô Nhược Hân không nói tiếng nào đã từ trên anh xuống, lúc này mặt Hạ Thiên Tường hơi xị ra.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, cảm giác như đang nằm mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau