Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 490
CHƯƠNG 491
Sau đó, cô không nhịn được trêu đùa.
“Được.” Kết quả Tô Nhược Hân vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã lập tức đáp lời.
“Đừng… Đừng nói anh thật sự…”
Nhưng một giây tiếp theo, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Hạ Thiên Tường cúp máy rồi.
Nghe tiếng cúp máy, Tô Nhược Hân mất ba giây để hoàn hồn, sau đó tắt tất cả đèn trong phòng chạy ra ngoài ban công.
Vì cô đột nhiên nhớ ra cô vừa trở lại phòng mở điện thoại lên thì Hạ Thiên Tường đã gọi tới.
Dường như anh nhìn thấy cô quay lại phòng cầm điện thoại lên vậy.
Đó là vì ánh sáng của điện thoại, cũng không phải không có khả năng đó.
Trên ban công có gió thổi qua, cảm giác hơi lạnh.
Đây là khu biệt thự lưng chừng núi, khu dân cư mà cô khá quen thuộc.
Cô đứng tựa trên lan can nhìn ra ngoài cổng.
Trước cổng bóng tối mờ ảo, như có rất nhiều người nấp ở đó.
Ặc, là vì Tăng Hiểu Khê dẫn cô đến đây sao?
Cho nên những người này chỉ muốn tìm chút tài liệu thực tế để tung tin.
Lúc Tô Nhược Hân đang đoán mấy tên chó săn kia nửa đêm lại trông chừng bên ngoài làm gì, thì chợt cảm thấy một mùi hương quen thuộc bay vào mũi.
Cô nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy bên dưới một góc ban công có một bóng đen vừa nhanh chóng vừa linh hoạt vịn lên lan can, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Tường đã bay qua lan can nhảy lên ban công.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm tay cô trốn vào phòng.
Tô Nhược Hân thầm thấy may mắn vì lúc đoán anh sẽ lẻn vào đây, cô đã tắt hết tất cả đèn trong phòng.
Cho nên dù những người ở bên ngoài vẫn đang nhìn chằm chằm về phía ban công cũng không thể nhìn thấy cô và Hạ Thiên Tường trong bóng tối.
“Anh… Anh lẻn vào đây bằng cách nào vậy? Lỡ như bị phát… bị phát hiện thì phải làm sao?” Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Dù sao đây cũng không phải địa bàn của Hạ Thiên Tường mà là biệt thự của nhà họ Cận.
Cô ở nhờ trong nhà người khác, dù đã nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhưng dù gì cũng vừa mới nhận không lâu, bây giờ vừa vào ở Hạ Thiên Tường đã lẻn vào đây, dường như là không được lịch sự cho lắm.
Không, là rất không lịch sự.
“Không đâu, trừ khi em la lên.” Hạ Thiên Tường lại cực kỳ bình tĩnh, anh kéo một cái, lập tức kéo theo Tô Nhược Hân cùng ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Hạ Thiên Tường, anh cho rằng tôi không dám hét lên à?” Anh thật quá bá đạo.
Anh bá đạo với cô thì thôi đi, lại còn lẻn vào nhà của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất