Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 65: Phấn khích
Bên ngoài biệt thự, bóng dáng cao lớn của Hạ Thiên Tường bước vào sân nhà họ Tô.
Anh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Căn biệt thự liền kề này trên lầu hai chỉ có một phòng đang sáng đèn.
Phòng ăn và phòng khách ở dưới lầu thì đèn sáng rực rỡ.
Tô Nhược Hân nhắn tin cho anh thông báo rằng cô đang chờ anh trong phòng riêng ở nhà.
Cô bảo có chuyện muốn nói với anh.
Vì thế anh đến đây.
“Cậu… Cậu Hạ, con rể, mau vào đi.” Trần Ngọc Thuý lấy tay ôm bụng, cố chịu cơn đau, chào hỏi Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân đâu?” Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn bà ta một lần, đi qua bà ta bước vào nhà họ Tô.
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, lúc này chỉ có một mình Trần Ngọc Thuý.
“Tô Nhược Hân vừa về nhà đã lên phòng con bé ở trên lầu, cũng không biết nó giở trò gì nữa, lần này nó giận dỗi cả với tôi và ba nó, có thể là vì lần trước cậu…”
Nhưng không đợi Trần Ngọc Thuý nói xong, Hạ Thiên Tường đã lên cầu thang.
Chân dài vài bước đã tới lầu hai.
Trần Ngọc Thuý đi theo, khi thấy anh đi thẳng đến phòng của Tô Nhược Hân, khoé môi bà ta cong lên thành một nụ cười.
Bà ta quả nhiên đã đoán đúng.
Hạ Thiên Tường thật sự biết phòng của Tô Nhược Hân.
Quả nhiên cậu Hạ chính là cậu Hạ.
Cho dù chưa từng đến nhà họ bao giờ nhưng anh vẫn biết Tô Nhược Hân ở phòng nào.
Nhưng khi trong lòng có chút đắc ý thì ánh mắt bà ta lại kiên quyết chưa từng có, đợi đến khi Tô Thanh Hà có được Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đừng hòng quay về ngôi nhà này nữa.
Chỉ dựa vào việc Tô Nhược Hân hạ vu thuật bốn người trong nhà đã đủ khiến cô chết không ai thương, từ giờ bà ta không có đứa con gái thế này.
Nhưng khi tay Hạ Thiên Tường đặt lên cánh cửa, Trần Ngọc Thuý chợt nhớ tới một chuyện, từ lúc bà ta đi lên lầu đến giờ vẫn chưa thấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như đâu.
Gay rồi, lúc này chắc chắn Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như cũng đang ở trong phòng của Tô Nhược Hân, giấu Tô Nhược Hân cùng Tô Thanh Hà.
Chắc chắn con nhóc Tô Nhược Hân đã phản kháng.
Nếu không cũng không lâu như vậy.
“Ai yo, cậu Hạ đúng là lợii hại, vừa tìm đã thấy phòng của Tô Nhược Hân. Nhưng chẳng phải bà thông gia đã nhận định Thanh Hà của nhà chúng tôi làm con dâu ư? Cậu Hạ tới nhà tôi thì nên gặp Thanh Hà trước mới phải chứ.”
Hạ Thiên Tường quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Thuý: “Im miệng.”
Anh chỉ nói hai từ ngắn gọn, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cơ thể nào nhưng lại toát ra luồng khí thế mạnh mẽ vô song khiến Trần Ngọc Thuý run lên, cơ thể run bần bật như cầy sấy, sợ hãi không nói ra được lời nào.
Người đàn ông này, khí thế thật sự quá… quá mạnh.
Là người khí thế mạnh nhất trong tất cả những người bà ta từng gặp.
Mạnh đến mức chỉ một ánh mắt của anh đã khiến bà ta không dám nói thêm lời nào nữa.
Tay Hạ Thiên Tường đặt lên tay nắm cửa phòng Tô Nhược Hân, anh vặn nhẹ, cánh cửa mở ra.
Căn phòng tối om.
Anh vừa định đưa tay bật đèn thì một cơ thể mềm mại lao tới, nhào thẳng vào lòng anh.
Một mùi hương khó tả, khó ngửi khiến Hạ Thiên Tường phải nghiêng người sang một bên tránh thân thể phụ nữ lao tới.
Tô Thanh Hà thấy mình nhào vào khoảng không nhưng không hề nản lòng, cô ta đưa chân đá cửa, sau đó tay nắm lấy góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo anh về phía giường.
Cô ta không lên tiếng.
Mà cũng chẳng dám lên tiếng.
Vừa mới thay băng vệ sinh.
Cô ta cũng không biết liệu Hạ Thiên Tường có phát hiện ra cô ta đang tới tháng hay không.
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lối thoát nữa, chỉ có thể đặt cược tất cả.
Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này.
Tô Thanh Hà kéo ống tay áo của Hạ Thiên Tường rồi ngã xuống giường.
Kết quả, cơ thể người đàn ông bất động.
Chỉ có một mình cô ta ngã xuống.
Lúc này, Hạ Thiên Tường đang đứng trước giường, nhìn cô ta từ trên xuống xuyên qua bóng đêm.
Tim Tô Thanh Hà đập loạn xạ.
Cho dù không nhìn rõ mặt Hạ Thiên Tường nhưng cô ta cũng rất phấn khích.
Anh quá đẹp trai.
Người đàn ông thế này, cho dù để cô ta có được một lần, cô ta cũng đủ thoả mãn rồi, huống hồ chỉ cần qua đêm nay, rất có thể cô ta sẽ có được anh cả đời.
Vì đêm nay, cô ta sẽ liều.
Cho dù mất máu cũng liều.
Biết đâu lại thật sự được trở thành mợ chủ Hạ.
Nghĩ đến đây, khoé môi cô ta toàn là ý cười, Tô Nhược Hân, cô ta muốn khiến Tô Nhược Hân tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy người đàn ông nó từng cứu trở thành chồng của cô ta, người đàn ông của cô ta.
Người đàn ông mà Tô Thanh Hà này đã thích thì tức là của cô ta, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Tô Nhược Hân nữa.
Cô ta nằm trên giường, tay không thể chạm tới Hạ Thiên Tường.
Nhưng cô ta còn có chân.
Người ta nói đàn ông thích nhất là vòng một của phụ nữ, tiếp theo chính là đôi bàn chân nhỏ nhắn.
Cô ta cong ngón chân muốn ngoắc lấy góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo anh nằm xuống, như vậy anh sẽ là của cô ta.
Đến lúc đó, cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Có được Hạ Thiên Tường là có được cả thế giới.
Nhưng Hạ Thiên Tường như đã nhìn ra động tác nhỏ của cô ta, anh chợt lùi lại, đồng thời bàn tay to đưa lên che miệng và mũi: “Trong phòng có mùi gì thế?”
Tô Thanh Hà im lặng
Cô ta không dám nói.
Cơ thể mềm mại của cô ta đã ở gần Hạ Thiên Tường rồi.
Anh không thể không có cảm giác chứ.
Chỉ cần anh có cảm giác thì nên lập tức nhào ngay về phía cô ta mới đúng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông cách đó hai bước lại không hề có ý vồ lấy cô ta.
Không có.
Anh lặng lẽ đứng trong bóng tối, như thể chẳng có chút cảm giác nào với cô ta.
Không thể nào.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn không dám nói.
Nhưng cô ta hít mũi ngửi mùi trong căn phòng.
Tất cả đều là mùi nước hoa.
Cô ta đã dùng nguyên một lọ nước hoa hương hoa nhài.
Mùi hoa nhài đã che đi mùi hương tới tháng trên người cô ta.
Bình tĩnh.
Không được hoảng.
Tô Thanh Hà hít một hơi thật sâu, bò dậy một lần nữa với vẻ không phục, lắc lư trước người Hạ Thiên Tường một cách quyến rũ, cô ta còn cố ý ưỡn người lên.
Mặc dù trong phòng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong trước lồi sau vểnh của cô ta, dáng người của cô ta đẹp như vậy chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ động lòng.
Tới rồi.
Mùi hương nam tính mát lạnh trên người Hạ Thiên Tường thật dễ chịu.
Tô Thanh Hà phấn khích, một lần nữa nhào về phía trước.
Đồng thời, cô ta say mê nhắm mắt, chuẩn bị nhào vào vòng tay của Hạ Thiên Tường.
Nhưng lại cảm thấy một cơn gió thoảng qua.
Ngay sau đó, âm thanh “uỳnh” vang lên.
Đầu rất đau.
Nói chính xác hơn là trán rất đau.
Thứ cô ta va phải không phải cơ thể Hạ Thiên Tường mà là bức tường lạnh lẽo cứng ngay phía sau anh. Cô ta khẽ rên một tiếng, cảm thấy trán mình chảy máu.
Lúc này, mùi máu tanh trong phòng càng nồng nặc.
Máu kinh hoà cùng máu tanh trên trán, lại quyện với hương hoa nhài, mùi hương này rất lạ.
Tô Thanh Hà đưa tay lên xoa trán, cảm giác sắp gục ngã.
Rõ ràng Hạ Thiên Tường ở ngay trước mặt, nhưng sao cô ta cảm giác như anh đang ở phía chân trời còn cô ta thì không thể với được tới anh.
Bây giờ nếu còn không lên tiếng, không dùng giọng điệu dịu dàng của mình thì không thể có được Hạ Thiên Tường, Tô Thanh Hà chỉ đành lên tiếng trước: “Thiên Tường, đây là mùi nước hoa hương hoa nhài thôi, rất thơm mà.”
Nói xong cô ta lại đi về phía Hạ Thiên Tường, người vừa mới tránh mình.
“Tô Thanh Hà?” Giọng nói lạnh lùng lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Anh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Căn biệt thự liền kề này trên lầu hai chỉ có một phòng đang sáng đèn.
Phòng ăn và phòng khách ở dưới lầu thì đèn sáng rực rỡ.
Tô Nhược Hân nhắn tin cho anh thông báo rằng cô đang chờ anh trong phòng riêng ở nhà.
Cô bảo có chuyện muốn nói với anh.
Vì thế anh đến đây.
“Cậu… Cậu Hạ, con rể, mau vào đi.” Trần Ngọc Thuý lấy tay ôm bụng, cố chịu cơn đau, chào hỏi Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân đâu?” Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn bà ta một lần, đi qua bà ta bước vào nhà họ Tô.
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, lúc này chỉ có một mình Trần Ngọc Thuý.
“Tô Nhược Hân vừa về nhà đã lên phòng con bé ở trên lầu, cũng không biết nó giở trò gì nữa, lần này nó giận dỗi cả với tôi và ba nó, có thể là vì lần trước cậu…”
Nhưng không đợi Trần Ngọc Thuý nói xong, Hạ Thiên Tường đã lên cầu thang.
Chân dài vài bước đã tới lầu hai.
Trần Ngọc Thuý đi theo, khi thấy anh đi thẳng đến phòng của Tô Nhược Hân, khoé môi bà ta cong lên thành một nụ cười.
Bà ta quả nhiên đã đoán đúng.
Hạ Thiên Tường thật sự biết phòng của Tô Nhược Hân.
Quả nhiên cậu Hạ chính là cậu Hạ.
Cho dù chưa từng đến nhà họ bao giờ nhưng anh vẫn biết Tô Nhược Hân ở phòng nào.
Nhưng khi trong lòng có chút đắc ý thì ánh mắt bà ta lại kiên quyết chưa từng có, đợi đến khi Tô Thanh Hà có được Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đừng hòng quay về ngôi nhà này nữa.
Chỉ dựa vào việc Tô Nhược Hân hạ vu thuật bốn người trong nhà đã đủ khiến cô chết không ai thương, từ giờ bà ta không có đứa con gái thế này.
Nhưng khi tay Hạ Thiên Tường đặt lên cánh cửa, Trần Ngọc Thuý chợt nhớ tới một chuyện, từ lúc bà ta đi lên lầu đến giờ vẫn chưa thấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như đâu.
Gay rồi, lúc này chắc chắn Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như cũng đang ở trong phòng của Tô Nhược Hân, giấu Tô Nhược Hân cùng Tô Thanh Hà.
Chắc chắn con nhóc Tô Nhược Hân đã phản kháng.
Nếu không cũng không lâu như vậy.
“Ai yo, cậu Hạ đúng là lợii hại, vừa tìm đã thấy phòng của Tô Nhược Hân. Nhưng chẳng phải bà thông gia đã nhận định Thanh Hà của nhà chúng tôi làm con dâu ư? Cậu Hạ tới nhà tôi thì nên gặp Thanh Hà trước mới phải chứ.”
Hạ Thiên Tường quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Thuý: “Im miệng.”
Anh chỉ nói hai từ ngắn gọn, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cơ thể nào nhưng lại toát ra luồng khí thế mạnh mẽ vô song khiến Trần Ngọc Thuý run lên, cơ thể run bần bật như cầy sấy, sợ hãi không nói ra được lời nào.
Người đàn ông này, khí thế thật sự quá… quá mạnh.
Là người khí thế mạnh nhất trong tất cả những người bà ta từng gặp.
Mạnh đến mức chỉ một ánh mắt của anh đã khiến bà ta không dám nói thêm lời nào nữa.
Tay Hạ Thiên Tường đặt lên tay nắm cửa phòng Tô Nhược Hân, anh vặn nhẹ, cánh cửa mở ra.
Căn phòng tối om.
Anh vừa định đưa tay bật đèn thì một cơ thể mềm mại lao tới, nhào thẳng vào lòng anh.
Một mùi hương khó tả, khó ngửi khiến Hạ Thiên Tường phải nghiêng người sang một bên tránh thân thể phụ nữ lao tới.
Tô Thanh Hà thấy mình nhào vào khoảng không nhưng không hề nản lòng, cô ta đưa chân đá cửa, sau đó tay nắm lấy góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo anh về phía giường.
Cô ta không lên tiếng.
Mà cũng chẳng dám lên tiếng.
Vừa mới thay băng vệ sinh.
Cô ta cũng không biết liệu Hạ Thiên Tường có phát hiện ra cô ta đang tới tháng hay không.
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lối thoát nữa, chỉ có thể đặt cược tất cả.
Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này.
Tô Thanh Hà kéo ống tay áo của Hạ Thiên Tường rồi ngã xuống giường.
Kết quả, cơ thể người đàn ông bất động.
Chỉ có một mình cô ta ngã xuống.
Lúc này, Hạ Thiên Tường đang đứng trước giường, nhìn cô ta từ trên xuống xuyên qua bóng đêm.
Tim Tô Thanh Hà đập loạn xạ.
Cho dù không nhìn rõ mặt Hạ Thiên Tường nhưng cô ta cũng rất phấn khích.
Anh quá đẹp trai.
Người đàn ông thế này, cho dù để cô ta có được một lần, cô ta cũng đủ thoả mãn rồi, huống hồ chỉ cần qua đêm nay, rất có thể cô ta sẽ có được anh cả đời.
Vì đêm nay, cô ta sẽ liều.
Cho dù mất máu cũng liều.
Biết đâu lại thật sự được trở thành mợ chủ Hạ.
Nghĩ đến đây, khoé môi cô ta toàn là ý cười, Tô Nhược Hân, cô ta muốn khiến Tô Nhược Hân tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy người đàn ông nó từng cứu trở thành chồng của cô ta, người đàn ông của cô ta.
Người đàn ông mà Tô Thanh Hà này đã thích thì tức là của cô ta, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Tô Nhược Hân nữa.
Cô ta nằm trên giường, tay không thể chạm tới Hạ Thiên Tường.
Nhưng cô ta còn có chân.
Người ta nói đàn ông thích nhất là vòng một của phụ nữ, tiếp theo chính là đôi bàn chân nhỏ nhắn.
Cô ta cong ngón chân muốn ngoắc lấy góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo anh nằm xuống, như vậy anh sẽ là của cô ta.
Đến lúc đó, cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Có được Hạ Thiên Tường là có được cả thế giới.
Nhưng Hạ Thiên Tường như đã nhìn ra động tác nhỏ của cô ta, anh chợt lùi lại, đồng thời bàn tay to đưa lên che miệng và mũi: “Trong phòng có mùi gì thế?”
Tô Thanh Hà im lặng
Cô ta không dám nói.
Cơ thể mềm mại của cô ta đã ở gần Hạ Thiên Tường rồi.
Anh không thể không có cảm giác chứ.
Chỉ cần anh có cảm giác thì nên lập tức nhào ngay về phía cô ta mới đúng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông cách đó hai bước lại không hề có ý vồ lấy cô ta.
Không có.
Anh lặng lẽ đứng trong bóng tối, như thể chẳng có chút cảm giác nào với cô ta.
Không thể nào.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn không dám nói.
Nhưng cô ta hít mũi ngửi mùi trong căn phòng.
Tất cả đều là mùi nước hoa.
Cô ta đã dùng nguyên một lọ nước hoa hương hoa nhài.
Mùi hoa nhài đã che đi mùi hương tới tháng trên người cô ta.
Bình tĩnh.
Không được hoảng.
Tô Thanh Hà hít một hơi thật sâu, bò dậy một lần nữa với vẻ không phục, lắc lư trước người Hạ Thiên Tường một cách quyến rũ, cô ta còn cố ý ưỡn người lên.
Mặc dù trong phòng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong trước lồi sau vểnh của cô ta, dáng người của cô ta đẹp như vậy chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ động lòng.
Tới rồi.
Mùi hương nam tính mát lạnh trên người Hạ Thiên Tường thật dễ chịu.
Tô Thanh Hà phấn khích, một lần nữa nhào về phía trước.
Đồng thời, cô ta say mê nhắm mắt, chuẩn bị nhào vào vòng tay của Hạ Thiên Tường.
Nhưng lại cảm thấy một cơn gió thoảng qua.
Ngay sau đó, âm thanh “uỳnh” vang lên.
Đầu rất đau.
Nói chính xác hơn là trán rất đau.
Thứ cô ta va phải không phải cơ thể Hạ Thiên Tường mà là bức tường lạnh lẽo cứng ngay phía sau anh. Cô ta khẽ rên một tiếng, cảm thấy trán mình chảy máu.
Lúc này, mùi máu tanh trong phòng càng nồng nặc.
Máu kinh hoà cùng máu tanh trên trán, lại quyện với hương hoa nhài, mùi hương này rất lạ.
Tô Thanh Hà đưa tay lên xoa trán, cảm giác sắp gục ngã.
Rõ ràng Hạ Thiên Tường ở ngay trước mặt, nhưng sao cô ta cảm giác như anh đang ở phía chân trời còn cô ta thì không thể với được tới anh.
Bây giờ nếu còn không lên tiếng, không dùng giọng điệu dịu dàng của mình thì không thể có được Hạ Thiên Tường, Tô Thanh Hà chỉ đành lên tiếng trước: “Thiên Tường, đây là mùi nước hoa hương hoa nhài thôi, rất thơm mà.”
Nói xong cô ta lại đi về phía Hạ Thiên Tường, người vừa mới tránh mình.
“Tô Thanh Hà?” Giọng nói lạnh lùng lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất