Chương 31
Đi tàu về phương bắc, tâm trạng hai anh em đều kém, dọc đường đi hầu như không nói chuyện với nhau. Tần Triết gọi điện thoại cho Trữ Xuyên, hỏi về vấn đề phòng trọ, bởi vì quyết định vội vội vàng vàng, cậu đành phải mặt dày xin nhờ Trữ Xuyên giúp đỡ tìm căn phòng thích hợp, còn nhờ hắn ứng trước ba tháng tiền thuê nhà.
Giá thuê phòng ở thành phố phương bắt này cao hơn so với ở quê nhà của Tần Triết, Trữ Xuyên phải khéo miệng thuyết phục mới đàm phán được một cái giá hợp lý, ở bên cạnh trường đại học của họ, được coi là khu hẻo lánh của thành thị nên cũng thoáng đãng thuận tiện.
Xuống tàu hỏa, Tần Triết dẫn Tần Tranh tìm đến chỗ thuê nhà, phòng hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách rất nhỏ, đồ nội thất xem như khá đầy đủ, chỉ cần mua thêm một số vật dụng khác. Có lẽ là do chưa quen với thời tiết phương bắc, sau khi xuống tàu thì Tần Tranh bị sốt cao, thật vất vả mới đến được phòng trọ, thoáng cái anh ngã lên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tần Triết vứt hành lý trên mặt đất, kiểm tra tình trạng của Tần Tranh. Vành mắt anh sưng phù, khuôn mặt tái nhợt, mặc dù anh đang ngủ nhưng đầu lông mày vẫn nhíu lại, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi. Tần Triết đau lòng vươn tay xoa khuôn mặt anh, khe khẽ thở dài.
Từ nay về sau, họ chỉ có đối phương.
Lúc Tần Tranh tỉnh lại thì đã tối, Tần Triết đỡ anh dậy, bưng một cái bát trong tay, ”Anh ơi, dậy đi, lát nữa hãy ngủ tiếp, trước tiên ăn chút cháo, sau đó uống thuốc.” Cậu bé mười tám tuổi đã biết phải chăm sóc người khác thế nào. Tần Tranh ăn cháo xong, cậu lấy thuốc hạ sốt và nước ấm để anh uống thuốc. Sau đó giúp anh nằm xuống, một lần nữa đắp chăn cho anh.
”Anh ngủ bao lâu rồi.” Tần Tranh khàn khàn hỏi.
”Một buổi chiểu, không sao đâu, anh ngủ tiếp đi, chờ khỏi ốm rồi nói.” Tần Triết nhẹ nhàng nói, vươn tay giúp Tần Tranh gạt những sợi tóc bù xù trên trán.
Tần Tranh mệt mỏi gật đầu, suy nghĩ một chút, còn nói thêm, ”Buổi tối đừng ngủ cùng với anh, anh sợ lây cho em.”
Tần Triết ngẩn ra, ”Sao anh biết em muốn ngủ cùng anh?”
”Anh còn không hiểu em sao…” Tần Tranh thì thào nói, nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ tiếp. Tần Triết vươn tay đo nhiệt độ trên trán anh, cơn sốt dường như đã đỡ. Cậu đứng lên, nhẹ nhàng đóng cửa tắt đèn, xách chăn gối từ phòng bên sang, nằm bên cạnh Tần Tranh. Cậu khẽ nói thầm trong lòng: ngủ ngon, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tần Tranh nghỉ ngơi tốt, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, sức khỏe đã hồi phục hơn phân nửa. Anh mở mắt ra, bất đắc dĩ thấy Tần Triết đang nằm ngủ say bên cạnh anh. Sáng sớm đúng bảy giờ, vốn là thời gian đi làm trước đây của Tần Tranh. Đồng hồ sinh học của anh đã thành thói quen, cho dù bây giờ đang ở nơi xa nghìn dặm so với chỗ cũ, cũng không thể thay đổi được thói quen sinh hoạt của anh.
Anh khẽ ho nhẹ vài tiếng, đến phòng bếp nấu chút cháo, rồi rán hai quả trứng gà. Anh kinh ngạc phát hiện, đêm qua Tần Triết đã mua các loại thực phẩm cần thiết, còn dọn dẹp xong, có lẽ cậu đã bận rộn cả đêm.
Nhóc con bây giờ đã trở thành một người lớn có thể gánh vác trách nhiệm rồi, Tần Tranh cảm thán trong lòng, quay đầu gọi Tần Triết dậy ăn sáng.
”Tiểu Triết, dậy ăn sáng nào.” Tần Tranh lắc lắc vờ bai cậu, phát hiện Tần Triết dùng âm mũi ”ừm” một tiếng, trùm chăn lên đầu.
”Tiểu Triết, dậy đi.” Tần Tranh cao giọng, kéo chăn xuống dưới. Tần Triết gắng sức ôm lấy chăn, tiếp tục chui vaoftrong.
”Đừng trùm chăn lên đầu, cẩn thận nghẹt thở.” Tần Tranh khẽ cười, vừa mới nghĩ cậu nhóc đã trưởng thành, ai ngờ bây giờ lại tỏ ra trẻ con thế này. Anh nắm lấy một góc chăn, dùng sức nhấc lên, rốt cuộc cũng kéo chăn ra khỏi người Tần Triết.
Tần Triết cong người như con tôm, lạnh đến run rẩy, nhưng nói gì cũng không chịu mặc quần áo vào, chỉ thì thào, ”Mẹ, để con ngủ thêm một lát.” Cậu mơ màng nói xong, đột nhiên nhớ đến, mẹ đã mất. Chăn một lần nữa phủ lên người cậu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Tần Tranh, ”Nhanh mặc quần áo vào rồi dậy ăn sáng, hôm nay em phải đi học.” Giọng nói rất khô khan, không nghe ra dao động gì.
Tần Triết đứng lên lặng lẽ mặc xong quần áo, đến phòng bếp ăn sáng. Trong sự yên lặng, hai người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng nhai nuốt, nhưng mà chỉ mười phút sau, Tần Triết không chịu nổi nữa, buông đũa xuống, chạy trối chết.
Cậu mang cặp sách ra cửa, Tần Tranh tiễn cậu đến cửa.
”Buổi trưa, em có thể trở về không?” Tần Triết nhỏ giọng hỏi.
Tần Tranh gật đầu.
”Anh ơi…” Tần Triết cầm tay Tần Tranh, ”Trước tiên anh tạm nghỉ thêm vài ngày rồi mới tìm công việc, có được không? Em muốn cùng anh nghỉ ngơi thêm vài ngày.” Cậu nói rất dịu dàng khéo léo, Tần Tranh hiểu được, cậu đang lo lắng tâm trạng của anh không tốt, ở trong thành phố xa lạ, sợ gặp chuyện không may.
”Ừ, đừng lo, anh lớn tuổi như vậy rồi, không sao đâu.”
”Em đi đây.” Tần Triết mím môi, đột nhiên vươn tay ôm lấy Tần Tranh, sau đó xoay người đi ra.
Tần Tranh nghỉ ngơi một tuần, cuối cùng không chịu nổi nữa, bắt đầu đi tìm việc làm. Dù sao tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của anh không nhiều, Tần Triết học đại học chưa tốt nghiệp, miệng ăn núi lở là chuyện anh lo lắng nhất.
Đi lòng vòng, tìm kiếm một thời gian dài, Tần Tranh tìm được một công việc bốc xếp tại bến tàu. Lao động chân tay bình thường, không cần kỹ năng gì, chỉ cần có sức lực, công nhân ở đây cũng chủ yếu là người bên ngoài đến, mặc dù không gặp đồng hương nhưng cùng đồng nghiệp ở chung cũng khá hòa thuận. Tiền lương và đãi ngộ ở đây cũng không tệ, Tần Tranh dùng ngón tay tính toán, sau khi được chính thức tuyển vào làm, mỗi tháng có thể kiếm được hơn hai nghìn đồng, nếu làm lâu dài, mỗi tháng còn có hai trăm đồng tiền phụ cấp.
Mỗi ngày, Tần Tranh tan ca, liền ngồi xe bus trở về phòng trọ. Lúc đó, Tần Triết đều đã trở về, làm cơm đợi anh. Cuộc sống có quy luật như vậy làm Tần Tranh dần dần có cảm giác ấm áp của gia đình. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có một người ở nhà bật đèn chờ anh, có lời hỏi thăm ân cần và cơm nước ngon miệng, giống như… lúc mẹ đang còn sống.
Cứ thế sau một tháng, cũng là ngày sinh nhật của Tần Triết. Sinh nhật mười tám tuổi, tóm lại phải tổ chức long trọng. Hôm đó Tần Tranh đổi ca với một đồng nghiệp, buổi chiều anh về nhà sớm. Anh đến cửa hàng bánh sinh nhật mua một chiếc bánh ga-tô nhỏ, vài năm gần đây giá cả thị trường leo thang, bánh sinh nhật không rẻ như trước. Bánh to thì rất đắt, anh đành phải chọn một chiếc bánh cao tám tấc giá cả vừa phải. Nhưng mà mấy chiếc bánh nhỏ này đều là hình trái tim, Tần Tranh cũng không suy nghĩ nhiều, chọn một chiếc bánh sô-cô-la, mặt trên còn vẽ vài ký tự tiếng Anh. Đáng tiếc nhiều năm rồi, Tần Tranh đã quên hết chút Tiếng Anh học được ở trường học, anh chỉ nghĩ có lẽ là các loại câu chúc sinh nhật vui vẻ gì đó.
Anh về đến nhà, nấu mấy món ăn Tần Triết thích. Hơn năm giờ chiều, Tần Triết trở về, thấy bánh sinh nhật mắt cậu đột nhiên sáng ngời, nụ cười ngọt ngào không che được, hưng phấn tột cùng. Tần Tranh cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ có lẽ do Tần Triết thấy đồ ăn ngon nên mới vui vẻ như vậy. Vì thế anh khẽ cười, nói, ”Nhanh đi rửa tay, sau đó ra ăn tối.”
Giá thuê phòng ở thành phố phương bắt này cao hơn so với ở quê nhà của Tần Triết, Trữ Xuyên phải khéo miệng thuyết phục mới đàm phán được một cái giá hợp lý, ở bên cạnh trường đại học của họ, được coi là khu hẻo lánh của thành thị nên cũng thoáng đãng thuận tiện.
Xuống tàu hỏa, Tần Triết dẫn Tần Tranh tìm đến chỗ thuê nhà, phòng hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách rất nhỏ, đồ nội thất xem như khá đầy đủ, chỉ cần mua thêm một số vật dụng khác. Có lẽ là do chưa quen với thời tiết phương bắc, sau khi xuống tàu thì Tần Tranh bị sốt cao, thật vất vả mới đến được phòng trọ, thoáng cái anh ngã lên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tần Triết vứt hành lý trên mặt đất, kiểm tra tình trạng của Tần Tranh. Vành mắt anh sưng phù, khuôn mặt tái nhợt, mặc dù anh đang ngủ nhưng đầu lông mày vẫn nhíu lại, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi. Tần Triết đau lòng vươn tay xoa khuôn mặt anh, khe khẽ thở dài.
Từ nay về sau, họ chỉ có đối phương.
Lúc Tần Tranh tỉnh lại thì đã tối, Tần Triết đỡ anh dậy, bưng một cái bát trong tay, ”Anh ơi, dậy đi, lát nữa hãy ngủ tiếp, trước tiên ăn chút cháo, sau đó uống thuốc.” Cậu bé mười tám tuổi đã biết phải chăm sóc người khác thế nào. Tần Tranh ăn cháo xong, cậu lấy thuốc hạ sốt và nước ấm để anh uống thuốc. Sau đó giúp anh nằm xuống, một lần nữa đắp chăn cho anh.
”Anh ngủ bao lâu rồi.” Tần Tranh khàn khàn hỏi.
”Một buổi chiểu, không sao đâu, anh ngủ tiếp đi, chờ khỏi ốm rồi nói.” Tần Triết nhẹ nhàng nói, vươn tay giúp Tần Tranh gạt những sợi tóc bù xù trên trán.
Tần Tranh mệt mỏi gật đầu, suy nghĩ một chút, còn nói thêm, ”Buổi tối đừng ngủ cùng với anh, anh sợ lây cho em.”
Tần Triết ngẩn ra, ”Sao anh biết em muốn ngủ cùng anh?”
”Anh còn không hiểu em sao…” Tần Tranh thì thào nói, nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ tiếp. Tần Triết vươn tay đo nhiệt độ trên trán anh, cơn sốt dường như đã đỡ. Cậu đứng lên, nhẹ nhàng đóng cửa tắt đèn, xách chăn gối từ phòng bên sang, nằm bên cạnh Tần Tranh. Cậu khẽ nói thầm trong lòng: ngủ ngon, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tần Tranh nghỉ ngơi tốt, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, sức khỏe đã hồi phục hơn phân nửa. Anh mở mắt ra, bất đắc dĩ thấy Tần Triết đang nằm ngủ say bên cạnh anh. Sáng sớm đúng bảy giờ, vốn là thời gian đi làm trước đây của Tần Tranh. Đồng hồ sinh học của anh đã thành thói quen, cho dù bây giờ đang ở nơi xa nghìn dặm so với chỗ cũ, cũng không thể thay đổi được thói quen sinh hoạt của anh.
Anh khẽ ho nhẹ vài tiếng, đến phòng bếp nấu chút cháo, rồi rán hai quả trứng gà. Anh kinh ngạc phát hiện, đêm qua Tần Triết đã mua các loại thực phẩm cần thiết, còn dọn dẹp xong, có lẽ cậu đã bận rộn cả đêm.
Nhóc con bây giờ đã trở thành một người lớn có thể gánh vác trách nhiệm rồi, Tần Tranh cảm thán trong lòng, quay đầu gọi Tần Triết dậy ăn sáng.
”Tiểu Triết, dậy ăn sáng nào.” Tần Tranh lắc lắc vờ bai cậu, phát hiện Tần Triết dùng âm mũi ”ừm” một tiếng, trùm chăn lên đầu.
”Tiểu Triết, dậy đi.” Tần Tranh cao giọng, kéo chăn xuống dưới. Tần Triết gắng sức ôm lấy chăn, tiếp tục chui vaoftrong.
”Đừng trùm chăn lên đầu, cẩn thận nghẹt thở.” Tần Tranh khẽ cười, vừa mới nghĩ cậu nhóc đã trưởng thành, ai ngờ bây giờ lại tỏ ra trẻ con thế này. Anh nắm lấy một góc chăn, dùng sức nhấc lên, rốt cuộc cũng kéo chăn ra khỏi người Tần Triết.
Tần Triết cong người như con tôm, lạnh đến run rẩy, nhưng nói gì cũng không chịu mặc quần áo vào, chỉ thì thào, ”Mẹ, để con ngủ thêm một lát.” Cậu mơ màng nói xong, đột nhiên nhớ đến, mẹ đã mất. Chăn một lần nữa phủ lên người cậu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Tần Tranh, ”Nhanh mặc quần áo vào rồi dậy ăn sáng, hôm nay em phải đi học.” Giọng nói rất khô khan, không nghe ra dao động gì.
Tần Triết đứng lên lặng lẽ mặc xong quần áo, đến phòng bếp ăn sáng. Trong sự yên lặng, hai người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng nhai nuốt, nhưng mà chỉ mười phút sau, Tần Triết không chịu nổi nữa, buông đũa xuống, chạy trối chết.
Cậu mang cặp sách ra cửa, Tần Tranh tiễn cậu đến cửa.
”Buổi trưa, em có thể trở về không?” Tần Triết nhỏ giọng hỏi.
Tần Tranh gật đầu.
”Anh ơi…” Tần Triết cầm tay Tần Tranh, ”Trước tiên anh tạm nghỉ thêm vài ngày rồi mới tìm công việc, có được không? Em muốn cùng anh nghỉ ngơi thêm vài ngày.” Cậu nói rất dịu dàng khéo léo, Tần Tranh hiểu được, cậu đang lo lắng tâm trạng của anh không tốt, ở trong thành phố xa lạ, sợ gặp chuyện không may.
”Ừ, đừng lo, anh lớn tuổi như vậy rồi, không sao đâu.”
”Em đi đây.” Tần Triết mím môi, đột nhiên vươn tay ôm lấy Tần Tranh, sau đó xoay người đi ra.
Tần Tranh nghỉ ngơi một tuần, cuối cùng không chịu nổi nữa, bắt đầu đi tìm việc làm. Dù sao tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của anh không nhiều, Tần Triết học đại học chưa tốt nghiệp, miệng ăn núi lở là chuyện anh lo lắng nhất.
Đi lòng vòng, tìm kiếm một thời gian dài, Tần Tranh tìm được một công việc bốc xếp tại bến tàu. Lao động chân tay bình thường, không cần kỹ năng gì, chỉ cần có sức lực, công nhân ở đây cũng chủ yếu là người bên ngoài đến, mặc dù không gặp đồng hương nhưng cùng đồng nghiệp ở chung cũng khá hòa thuận. Tiền lương và đãi ngộ ở đây cũng không tệ, Tần Tranh dùng ngón tay tính toán, sau khi được chính thức tuyển vào làm, mỗi tháng có thể kiếm được hơn hai nghìn đồng, nếu làm lâu dài, mỗi tháng còn có hai trăm đồng tiền phụ cấp.
Mỗi ngày, Tần Tranh tan ca, liền ngồi xe bus trở về phòng trọ. Lúc đó, Tần Triết đều đã trở về, làm cơm đợi anh. Cuộc sống có quy luật như vậy làm Tần Tranh dần dần có cảm giác ấm áp của gia đình. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có một người ở nhà bật đèn chờ anh, có lời hỏi thăm ân cần và cơm nước ngon miệng, giống như… lúc mẹ đang còn sống.
Cứ thế sau một tháng, cũng là ngày sinh nhật của Tần Triết. Sinh nhật mười tám tuổi, tóm lại phải tổ chức long trọng. Hôm đó Tần Tranh đổi ca với một đồng nghiệp, buổi chiều anh về nhà sớm. Anh đến cửa hàng bánh sinh nhật mua một chiếc bánh ga-tô nhỏ, vài năm gần đây giá cả thị trường leo thang, bánh sinh nhật không rẻ như trước. Bánh to thì rất đắt, anh đành phải chọn một chiếc bánh cao tám tấc giá cả vừa phải. Nhưng mà mấy chiếc bánh nhỏ này đều là hình trái tim, Tần Tranh cũng không suy nghĩ nhiều, chọn một chiếc bánh sô-cô-la, mặt trên còn vẽ vài ký tự tiếng Anh. Đáng tiếc nhiều năm rồi, Tần Tranh đã quên hết chút Tiếng Anh học được ở trường học, anh chỉ nghĩ có lẽ là các loại câu chúc sinh nhật vui vẻ gì đó.
Anh về đến nhà, nấu mấy món ăn Tần Triết thích. Hơn năm giờ chiều, Tần Triết trở về, thấy bánh sinh nhật mắt cậu đột nhiên sáng ngời, nụ cười ngọt ngào không che được, hưng phấn tột cùng. Tần Tranh cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ có lẽ do Tần Triết thấy đồ ăn ngon nên mới vui vẻ như vậy. Vì thế anh khẽ cười, nói, ”Nhanh đi rửa tay, sau đó ra ăn tối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất