Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 47

Trước Sau
Lúc hai người trở về An Thành, màn đêm đã dần đặc quánh. Trong gió đêm xen lẫn không khí ẩm ướt, vài thanh âm thô kệch vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng.

“Như đòi mạng vậy. Đêm nay bận rộn cả đêm không tính, ngày mai vẫn còn phải vội vã.”

Cố Trầm nháy mắt với Lục Lân ý ám chỉ. Hai người kiếm tìm chỉ thấy một nhóm nam tử hán ăn vận áo choàng vải thô, mồ hôi nhễ nhại như vừa tan việc.

“Chuyến này Nhạc Nhị gia đang hối hả làm ăn. Đại thiếu gia bỗng dưng tiếp tay cai quản chuyện thuyền cảng, Nhị gia hẳn là sốt ruột lắm.”

“Biết rồi. Trong lòng Nhạc Nhị gia tự biết tìm đường lui cho mình. Đây chẳng phải là chủ động đi tìm Nhạc lão gia nói chuyện làm ăn ở phía Nam ư?”

“Có lý thật đấy. Mồm nói là dẫn mối cho Nhạc gia, thật ra Nhị gia biết thừa Nhạc gia không có phần cho gã nên tự ý xuôi Nam kiếm chác chứ gì.”

Mấy người kia hẳn là thợ thuyền của Nhạc gia. Cố Trầm và Lục Lân đi theo một lúc rồi dừng lại không tiến tới.

Cố Trầm day day trán: “Nhạc Tiên Dẫn định mai mang Doanh Khuyết chạy trốn.”

Dù là ban đêm rồi nhưng cái nóng vẫn không thuyên giảm, Cố Trầm càng lúc càng lo cho thân thể Nhạc Doanh Khuyết.

Ngày hôm sau, Cố Trầm, Lục Lân và Cảnh Hàn chia nhau ra ba đường khác nhau.

Cố Trầm đích thân đi giao bạc, Lục Lân tới phía Nam bến tàu theo dõi Nhạc Tiên Dẫn, Cảnh Hàn thì phụ trách chắn đường chở bạc và sơn tặc.

Tại phía Nam bến tàu, đội tàu thuyền Nhạc gia lục tục xuất cảng từ sáng sớm. Lục Lân không dám mạo hiểm sai người đi đường thuỷ, chỉ đành mang người cẩn thận lần theo dấu vết bằng đường bộ.

Rời khỏi bến tàu là mặt sông rộng lớn. Người trên bờ đi đường núi để theo dõi, nhưng đến lúc nhìn thấy được sông rộng thì không thấy bóng dáng đoàn thuyền đâu nữa.

Ở bên dưới, nơi Lục Lân không nhìn thấy được tình hình, thuyền chở hàng chậm rãi tiến sát tới một chiếc bè.

Nhạc Tiên Dẫn đứng trên cao nhìn xuống người đứng trên bè, là Nhạc Doanh Khuyết.

“Đã lâu không gặp, đệ đệ.”

Thừa biết Cố Trầm sai người theo dõi mình, bèn thừa cơ ở nơi có núi ngăn cách này, gã âm thầm để Nhạc Doanh Khuyết lên thuyền. Bị đẩy từ trên bè xuống thuyền chở hàng, trên thuyền có ít nhất mười mấy người, lòng bàn tay Nhạc Doanh Khuyết cũng rịn đầy mồ hôi. Cho dù trong ngực có giấu hoả thương, y cũng không dám ra tay với Nhạc Tiên Dẫn.

Trong khoang thuyền, Nhạc Tiên Dẫn ra lệnh cho A Ly: “Đi ra ngoài chờ.”



A Ly không dám nhiều lời, cúi đầu vén rèm đi ra ngoài.

Rèm vừa buông xuống, Nhạc Tiên Dẫn mới cười nói: “Lát nữa thuyền tiến vào hẻm núi, đợi tiền chuộc của Cố đại thiếu gia, khi đó…ta sẽ dẫn Doanh Khuyết…” Gã cố ý nhìn liếc qua phần bụng Nhạc Doanh Khuyết, “Cùng với đứa cháu trai chưa chào đời này xuôi Nam.”

Lúc hai người nhìn nhau, Nhạc Tiên Dẫn không thấy được phản ứng như gã kỳ vọng của Nhạc Doanh Khuyết. Chẳng phải y nên kinh ngạc nhìn gã rồi hoảng loạn ư? Sợ hãi đâu cả rồi?

“Sợ không?” Giọng điệu Nhạc Tiên Dẫn nhẹ nhàng như thể đang quan tâm Nhạc Doanh Khuyết, “Đừng sợ, ca ca dẫn ngươi đi.”

“Ngươi sợ sao?” Nhạc Doanh Khuyết khẽ tránh khỏi tay gã, hỏi.

Nhạc Tiên Dẫn nhất thời không nói nên lời, do dự một chút, rồi lại cười cười: “Ta sợ gì chứ?”

“Cố Trầm chắc chắn sẽ tìm được ta, ngươi sợ sao?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt tươi cười của Nhạc Tiên Dẫn trở nên cứng đờ, gã thấp giọng: “Tìm thấy ngươi ngay hôm nay, hay là sau này mới tìm được ngươi? Cố Trầm đúng là đặt toàn bộ sự chú ý trên người ngươi, bởi vậy ta mới có cơ hội tận dụng thời cơ. Ta dám cá dù hắn có thực sự đuổi theo thuyền hàng đi chăng nữa, hắn cũng không dám manh động. Hắn nỡ lòng nào để ngươi bị thương chỉ vì sự bốc đồng của hắn chứ? Huống chi bây giờ ngươi còn đang mang thai.”

Nhạc Tiên Dẫn dừng lại một chút, nói tiếp: “Nếu sau này mới tìm được ngươi… Ngươi biết nơi chúng ta tới là nơi thế nào không? Nam man chi địa… Đàn ông nơi đó cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc giống Cố đại thiếu gia đâu.”

Nam man chi địa: Hiểu nôm na là vùng đất khốc liệt, cằn cỗi phương nam á…mình không biết edit là gì cho hợp lý.

Nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Nhạc Tiên Dẫn, Nhạc Doanh Khuyết chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, đầu óc bắt đầu choáng váng, phát ra tiếng ù ù xen lẫn âm thanh nước sông cuộn chảy. Nhạc Doanh Khuyết mím môi, sợ tiếng tim đập thình thịch như nổi trống của mình bị gã nghe thấy.

Vẻ mặt hoảng sợ của người trước mặt khiến Nhạc Tiên Dẫn rất đắc ý, gã nhướng mày: “Ngày mai…chúng ta sẽ ra khỏi An Thành. Cho dù Cố Trầm có thần thông quảng đại đến đâu thì trước mắt cũng không làm gì được ta.”

Tấm rèm bị vén lên, tiếng nước chảy ồn ào vọng vào cùng ánh nắng thấp thoáng. Nhạc Tiên Dẫn ảm đạm nhìn Nhạc Doanh Khuyết đang ngây người, rồi đi thẳng ra ngoài.

A Ly đứng canh ngoài cửa, không dám tự tiện đi lại linh tinh, đứng đến tận lúc Nhạc Tiên Dẫn đi ra.

“Nhị gia…” A Ly đuổi theo gã tới tận đuôi thuyền.

Tấm buồm chưa được kéo lên, thuyền hàng chậm rãi di chuyển trên mặt sông. Công nhân trên thuyền vâng lời làm việc, không một ai xen vào chuyện của Nhạc Doanh Khuyết.

Nhạc Tiên Dẫn đứng ở đuôi thuyền, tiếng nói bị gió sông lấn át đi: “Trước kia đã hứa với ngươi, sau khi xong chuyện sẽ để ngươi đi…” Gã liếc qua, A Ly đang sốt ruột nhìn gã.

“Nếu đã hứa với ngươi rồi thì sẽ không đổi ý, mang ngươi đi cùng cũng bất tiện, giờ cho ngươi rời thuyền.”



A Ly rụt rè nắm chặt ống tay áo: “Nhị gia… Thiếu nãi nãi y….”

“Hử?” Nhạc Tiên Dẫn buồn cười nhìn nàng ta. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, thế mà còn có tâm trạng lo lắng cho người khác. “Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ giữ ngươi lại.”

“Không… Không, A Ly lắm miệng.”

Nhạc Tiên Dẫn không nói gì, quay lại nhìn vệt nước thuyền đi qua để lại: “Ngươi không thể tiếp tục đi theo bọn ta, tiến vào hẻm núi cũng không rời thuyền được.”

A Ly bất giác nghiêng người về hướng Nhạc Tiên Dẫn đang nhìn. Nàng ta đang định lên tiếng hỏi mình phải xuống thuyền thế nào, lưng nàng bỗng chùng xuống. A Ly không đứng vững ngay tức khắc đổ người về phía trước.

Ùm— Tiếng nước chảy xiết lấn át đi chuyện bất thường. Nhạc Tiên Dẫn bình tĩnh nhìn mặt sông. Bỗng cổ tay gã bị túm lấy, sau lưng vang lên tiếng đàn ông ồm ồm.

“Gia chủ của bọn ta không mong Nhạc Nhị gia gây sự giữa đường. Bọn ta được phái đến đây chỉ để đảm bảo Nhị gia sớm rời khỏi An Thành thôi.”

Phía sau là một công nhân chưa từng lên tiếng. Nhạc Tiên Dẫn cười cười: “Làm phiền nhắc nhở rồi.”

Lục Lân mang người đuổi theo. Một lúc sau, thuyền hàng đã mất dấu lại xuất hiện trong tầm mắt: “Lục thiếu gia, trên thuyền có gì đó rơi xuống…”

“Xem đi.”

Thuyền đang neo đậu cập cảng tại bến tàu phía Đông. Khi Cố Trầm mang thuộc hạ tới, ba người phụ trách thu bạc đi ra từ trong thuyền ngăn hắn lại: “Cố đại thiếu gia dừng bước, không khiến ngài phải nhọc tâm.”

Ở nơi khác cũng không có gì bất thường, Cố Trầm không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Ta muốn gặp phu nhân của ta.”

Sơn tặc liếc nhìn Cố Trầm, dáng vẻ cà lơ phất phơ đáp: “Sao bọn ta có thể để phu nhân ở trong cái thuyền hỏng hóc tồi tàn này được.”

“Bạc giao cho các ngươi rồi, làm sao ta xác định được an nguy của y.”

Rương bạc được chuyển vào thuyền, sơn tặc cười nói: “Các huynh đệ của ta sẽ về đúng giờ, phu nhân đương nhiên sẽ được an toàn trả về tay Cố đại thiếu gia.”

Hắn không tin lời nói của bọn sơn tặc này. Huống chi hôm qua còn nghe được người lái thuyền nói Nhạc Tiên Dẫn định xuôi Nam.

Thuyền dần dần khuất bóng, nhưng phía xa lại truyền tới tiếng vó ngựa rầm rầm. Cố Trầm nhìn kỹ, là thủ hạ theo chân Lục Lân.

“Đại thiếu gia— Thiếu nãi nãi không còn trong tay sơn tặc…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau