Con Đường Bá Chủ

Chương 105: Côn Hoàng

Trước Sau
Theo tiếng cười có phần âm trầm vang vọng thiên địa cùng sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ trở nên ngưng trọng, Lạc Nam thầm mắng một tiếng:

“Cái này U Nguyên đại lục cũng quá phiền phức đi!”

Theo ý tứ trong lời nói của vừa rồi, người đến quả thật không mang theo ý lương thiện gì, trái lại vì thanh toán nợ nần…

Mà lúc này, xuất hiện trước mặt hai người Lạc Nam là một tên lão già thân mặc hắc y, đầu tóc đen bạch xen lẫn có phần rối bời, không biết vừa từ lỗ nào chui ra…

Lão già diện mục cổ quái, một nữa bên mặt có vết sẹo lớn dữ tợn phá hoại toàn bộ mỹ quan gương mặt hắn…

Lúc này đây, hắn nhìn chằm chằm lấy Diễm Nguyệt Kỳ, ánh mắt như hồi ức lại chuyện xưa củ mang theo một tia phẫn nộ cùng không cam lòng…

“Nhìn bổn tọa làm gì?” Diễm Nguyệt Kỳ không có thói quen bị nhìn như vậy, cau mày hỏi…

“Tiểu nữ oa, ngươi cùng Tà Hoàng có thân phận gì?” Lão già trầm giọng hỏi…

Lạc Nam nghe vậy âm thầm đề phòng, tiến đến bên cạnh Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm túc nhìn hắn…

“Di? Trạng thái thật thần kỳ, vậy mà có thể tạo cho lão phu một tia áp lực!” Lão già bất ngờ nhìn Lạc Nam thốt lên một tiếng kinh ngạc…

“Bổn tọa cùng Tà Hoàng không quen!” Nàng nhàn nhạt đáp, trước khí thế của Lão già, dù cao ngạo như nàng cũng không tùy tiện lỗ mãng…

Lão già này chính là một tên Lục giai Viên Mãn yêu thú, tu vi so với nàng còn cao hơn một bậc, hơn nữa dựa vào khí thế toàn thân trầm ổn như núi, rõ ràng đã đột phá rất lâu, thực lực thâm bất khả trắc…

“Ồ? Vậy Lôi Hỏa Huyền Công và thanh Lôi Đình Quyền Trượng này ngươi từ đâu có được?” Lão già híp mắt…

Diễm Nguyệt Kỳ âm thầm liếc nhìn Lạc Nam một cái, từ tốn mở miệng: “Tình cờ nhặt được!”

Nàng trả lời xém tí khiến lão già phun ra ngoài một ngụm, Lôi Hỏa Huyền Công là công pháp khiến Cửu Cấp Thế Lực phải động tham niệm, ngươi làm như rau cải trắng sao? muốn nhặt là nhặt?

“Mặc kệ như thế nào, chỉ cần ngươi tu luyện công pháp này, hôm nay phải cho lão phu một bàn giao!” Lão già cường thế nói…

“Bàn giao thế nào?” Diễm Nguyệt Kỳ đôi mắt lãnh ngạo liếc qua, khí thế toàn thân một lần nữa vận chuyển, lòng kiêu ngạo không cho phép nàng lùi bước dù đối thủ có tu vi cao hơn…

“Dùng toàn lực tiếp lão phu một chiêu, ta muốn xem công pháp của mình sáng tạo lợi hại hay Lôi Hỏa Huyền Công của Tà Hoàng lợi hại!” Lão già nghiến răng nghiến lợi nói…

“Tiền bối! Nhìn bộ dạng này của ngươi, không phải năm xưa đã cùng Tà Hoàng tiền bối phân thắng bại rồi sao?” Lạc Nam ánh mắt độc đáo vô cùng, vừa liếc nhìn đã biết các vết sẹo trên người lão già rõ ràng là do Lôi Hỏa Huyền Công gây nên…

Các vết sẹo củ kỹ chứng tỏ thời gian bị thương đã qua khá lâu, người có thể sử dụng Lôi Hỏa Huyền Công đã thương một vị Lục giai yêu thú đương nhiên không ngoài ai khác chính là Tà Hoàng…

“Hừ! Năm xưa công pháp của lão phu còn chưa hoàn thiện, là Tà Hoàng gia hỏa kia chiếm tiện nghi mà thôi!” Lão già không phục hét ầm lên…

Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ liếc nhìn nhau, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng…nhân vật có thể cùng Tà Hoàng giao thủ không phải đơn giản gì…

“Kính hỏi tiền bối tôn tính đại danh?” Lạc Nam chắp tay hỏi…

“Hừ, tục danh mà thôi, không cần biết cũng được!” Lão già khoác tay từ chối nói…

“Vậy biệt danh của ngươi là? Ta không giao thủ với vô danh tiểu tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói xong, muốn lôi Lạc Nam rời đi…

“Ngàn năm trước toàn bộ Việt Long Tinh biết đến lão phu với danh xưng: Côn Hoàng!” Lão già chắp tay sau đít nhìn lên thiên không, ánh mắt như lâm vào xa xăm…

“Bản thể của gia hỏa này là một con Cá Vôi lớn, có một tia huyết mạch mỏng manh của Thần Thú Côn Bằng!” Lạc Nam dựa theo thông tin của Kim Nhi cung cấp, truyền âm cho Diễm Nguyệt Kỳ biết cách ứng phó…

Diễm Nguyệt Kỳ giật mình, thần thú Côn Bằng, tương truyền đây là loại yêu thú nổi danh từ thượng cổ, có thân là Cá Voi lớn nhưng lại mọc ra cánh chim dài vạn trượng, sức mạnh so với Kỳ Lân hay vài loại thần thú khác không kém chút nào…

Theo một sổ cổ tịch ghi chép: Loại Kình Ngư cư ngụ ở vùng biển sâu, sau thời gian dài hàng kỷ nguyên không ngừng hấp thụ linh khí trời đất, khai mở Linh Trí, thọ mệnh trường tồn, kích thước gia tăng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, ngạo thị thiên không, một cái vỗ cánh thuấn tức vạn lý, khủng bố vô cùng…

Tại toàn bộ đại dương bao la vô tận, Côn Bằng chỉ e ngại Chân Long nhất tộc mà thôi…



Không nghĩ tới lão già trước mặt lại có một tia huyết mạch của Côn Bằng, xem ra là hậu nhân cách vô vàn thế hệ của loại Thần Thú này, không thể xem thường chút nào…

Mà Côn Hoàng cũng lâm vào hồi ức, tộc đàn của hắn mặc dù mạnh mẽ nhưng số lượng lại thưa thớt vô cùng, ngàn năm trước hắn là thiên tài sáng chói trên toàn bộ U Nguyên đại lục, từng đứng đầu Thiên Yêu Bảng thời gian dài khi còn trẻ tuổi, vì thế trong lòng tự cao tự đại không xem thiên hạ anh hào ra gì…

Lúc bấy giờ Tà Hoàng xuất thế, danh tiếng bốn phương, ngay cả U Nguyên đại lục cũng lưu truyền không ít chiến tích của hắn cùng với sự bá đạo của Lôi Hỏa Huyền Công…

Côn Hoàng nghe tin, cảm thấy không phục, cho rằng công pháp mình sáng tạo so với Lôi Hỏa Huyền Công mạnh hơn, vì thế xuyên qua Băng Thiên Đại Lục tìm đến Tà Hoàng tỷ thí…

Kết quả ngậm đắng nuốt cay, bị thất bại thảm hại…

Nhưng với bản tính của Côn Hoàng đương nhiên không phục, điên cuồng bế quan tu luyện, hoàn thiện công pháp nhằm tìm cách gỡ gạc mặt mũi của mình…

Nhưng người tình không bằng trời tính, khi Côn Hoàng xuất quan thì nghe tin Tà Hoàng bị Băng Huyền Đế Quốc vây công mà chết, mà Lôi Hỏa Huyền Công từ đó mất đi tung tích…

Hôm nay vốn đang bế quan, Diễm Nguyệt Kỳ vừa xuất sử Lôi Hỏa Huyền Công đã bị Côn Hoàng cảm ứng được, vội vàng tiến đến, muốn đòi lại thiệt thòi năm xưa…

Lấy lại tinh thần, Côn Hoàng nhìn Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm nghị nói: “Ngươi thực lực bất phàm, Lôi Hỏa Huyền Công tu luyện so với Tà Hoàng năm đó còn thành thục hơn, đủ tư cách cùng lão phu giao thủ! Yên tâm chỉ đến điểm là dừng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng ngươi!”

“Tiền bối nói đùa! Nơi này là U Nguyên Đại Lục, có không ít kẻ địch nhìn chúng ta chằm chằm, nếu tỷ thí với ngươi xong phu nhân lại bị trọng thương, khi đó bị đám tiểu nhân đánh lén thì sao?”

Không đợi Diễm Nguyệt Kỳ mở miệng, Lạc Nam vội vàng nói luôn, hắn nhận ra gia hỏa Côn Hoàng này làm người mặc dù nóng vội, nhưng là một quân tử đường đường chính chính, cũng không cảm thấy sợ hãi…

Dù sao thì Yêu Thú có tốt có xấu, Lạc Nam có Tố Mai và Tiểu Sư, hắn đương nhiên chưa bao giờ có thành kiến với yêu thú…

“Hừ! Ta lấy danh nghĩa Côn Hoàng ra lệnh, sau trận chiến này, bất kỳ yêu thú nào có thực lực Ngũ Giai Viên Mãn trở lên không được ra tay với họ! Bằng không sẽ bị toàn bộ Côn Tộc xem là kẻ thù!”

Côn Hoàng cũng là lão già sống thành tinh, dùng lực lượng ầm ầm hét lớn, âm thanh truyền khắp vạn dặm vào tay của mỗi tên Yêu Thú, lấy danh nghĩa toàn bộ Côn Tộc ra đánh cược…

Đám yêu thú âm thầm ghi nhớ điều này, Côn Tộc dù không phải Côn Bằng chân chính, dù thành viên thưa thớt nhưng mỗi người đều là cường giả, thực lực cũng thuộc top đầu đại lục, so với Hồ Tộc còn nhỉnh hơn một chút…

“Tiểu tử ngươi đã hài lòng?” Côn Hoàng híp mắt hỏi…

Lạc Nam hơi cau mày, gia hỏa này vậy mà còn đánh chủ ý xấu, theo lời hắn như vậy Ngũ Giai Hậu Kỳ được phép ra tay với họ…

“Đây đã là quyền hành trong khả năng của ta, dù sao U Nguyên đại lục không phải Côn tộc một nhà độc đại, ngươi đừng đòi hỏi gì thêm!” Côn Hoàng chặn họng Lạc Nam, không để hắn tiếp tục ý kiến…

Diễm Nguyệt Kỳ âm thầm gật đầu khả năng ứng xử của Lạc Nam, dù đối mặt cường giả mạnh hơn xa mình vẫn không kiêu không nịnh, lại đề phòng trước tình huống xấu nhất diễn ra…

Để Côn Hoàng hạ lệnh như vậy đã không phải chuyện dễ dàng gì, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa, hướng Côn Hoàng mở miệng nói:

“Được rồi! Một chiêu phân định thắng bại đi, xem Lôi Hỏa Huyền Công vẫn lợi hại hay công pháp của ngươi sáng tạo lợi hại!”

Lạc Nam vội vàng thối lui ngàn dặm, hai vị tuyệt thế cường giả dùng toàn lực đọ sức, ở gần quan sát không thể nghi ngờ là chờ chết…

Mở ra Thấu Thị Vạn Lý quan sát tình huống…

Diễm Nguyệt Kỳ tóc dài tung bay, thân thể lơ lửng trên không trung, ánh mắt nghiêm túc đến cực điểm, từ thân thể yêu kiều của nàng, vô biên vô tận hỏa diễm hòa lẫn lôi đình tiến ra, linh lực toàn thân điên cuồng bị bới móc…

Rốt cuộc gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện một tia tái nhợt, mà trên đỉnh đầu nàng, một con Kim Ô đan xen Lôi Đình lại được hình thành, chỉ là so với khi chiến đấu với hai tên Lang Vương càng thêm dữ tợn, càng thêm to lớn, càng thêm khủng bố…

Kim Ô vừa xuất hiện đã ngửa mặt lên trời gáy to ba tiếng xuyên thấu thương khung, không gian quanh thân nó triệt để sụp đổ…

Hơi nóng kinh khủng kia khiến Lạc Nam dù đứng ở xa vẫn phải dùng Tử Tâm Phần Không Viêm bảo vệ cơ thể…

“Kim Ô Hư Hỏa, so với Tà Hoàng năm đó còn kinh khủng hơn, đáng giá ta ra tay toàn lực!” Côn Hoàng trong mắt dạt dào chiến ý, ngửa mặt lên trời thét dài…

ÒMMMMMMMMM



Thân thể hắn cấp tốc biến lớn, trở thành một con Cá Vôi Xám lơ lửng trên thiên không có gương mặt bị vết thương dữ tợn bao phủ một nữa, bản thể so với Độc Giác Ưng Vương to hơn gấp mười lần, toàn bộ trời đất như lâm vào tận thế…

Nhìn tình cảnh này, Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc không chần chừ nữa, lãnh ngạo quát:

“Lôi Hỏa Huyền Công - Diễm Lôi Kim Ô Phá!”

Theo tiếng hét vừa ra, linh lực toàn thân nàng như bị rút sạch, thân ảnh khổng lồ của Kim Ô phá không mà bay, mang theo ngập trời hỏa diễm cùng lôi đình như biển, vỡ nát từng mãnh không gian, mục tiêu là thân thể khổng lồ của Côn Hoàng…

Nhìn công kích khủng bố đang lao đến, trong mắt Côn Hoàng lóe lên một tia hồi ức về trận chiến năm xưa với Tà Hoàng, rốt cuộc gầm lên:

“Bắc Minh Thủy Phong Công - Thủy Phong Thôn Thiên Địa!”

Cái miệng lớn như rãnh trời của Côn Hoàng mở ra, vô biên vô tận Phong cùng Thủy linh lực nhanh chóng hài hòa, hình thành một quả cầu lớn có bán kính hàng trăm dặm…

Qủa cầu không mang theo công kích khủng bố gì, trái lại như một lỗ đen vũ trụ, lực hút khủng khiến tỏa ra, như muốn hút đi toàn bộ cả vùng không gian này vào bên trong nó…

“Đáng chết! Khả năng thôn phệ này thậm chí vượt qua Phệ Thiên Mộc của ta!” Lạc Nam hai tay cắm mạnh xuống mặt đất để giữ vững cơ thể, mặc dù hắn ở rất xa nhưng vẫn bị đôi chút ảnh hưởng…

“Phệ Thiên Mộc của công tử cũng chưa trưởng thành! Bằng không nó thậm chí có thể thôn phệ ngược lại chiêu thức của Côn Hoàng!” Kim Nhi đính chính lại nói…

Mà lúc này, Diễm Lôi Kim Ô Phá rốt cuộc cùng Thủy Phong Thôn Thiên Địa va chạm vào nhau…

Không có âm thanh chấn động diễn ra, cũng không có vụ nổ khủng bố nào…

Trái lại là sự ma sát, điên cuồng tiêu hủy lẫn nhau của hai loại Vũ Kỹ…

Kim Ô không ngừng tỏa ra lực lượng dữ dội muốn nổ tung Qủa Cầu trước mặt, mà quả cầu mang theo Thủy và Phong Linh Lực rộng lớn kia lại liên miên bất tuyệt tỏa ra sức hút, muốn đem Kim Ô hoàn toàn nuốt chửng…

Năm xưa vũ kỹ này từng bị công kích của Tà Hoàng làm cho tan vỡ, vì không thôn phệ nổi công kích của hắn…

Mà giờ đây, Côn Hoàng nhờ vào tu vi cao hơn Diễm Nguyệt Kỳ một bậc, cùng sự hoàn chỉnh của Bắc Minh Thủy Phong Công, thành công dây dưa, khó phân thắng bại…

Vài hơi thở sau, sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ đã trắng nhợt không còn chút máu, trận chiến trước đó với hai tên Hầu Nham đã tiêu hao một phần lực lượng của nàng, hiện tại lại toàn lực một kích với Côn Hoàng, khiến nàng càng thêm mất sức…

Bất quá bản tính kiêu ngạo không cho phép mình dễ dàng bại trận, trong đôi mắt mỹ lệ xuất hiện một tia quyết tuyệt, thanh lãnh quát:

“Bạo cho ta!”

Theo tiếng nói của nàng vừa dứt, Kim Ô khổng lồ nổ tung như bom nguyên tử…

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian triệt để sụp đổ rồi, mặt đất cũng biến mất hoàn toàn chỉ còn các lỗ đen không đáy, bầu trời như bị xé rách, uy lực không kém một tên Luyện Hư cường giả tự bạo chút nào…

Trước sự quyết tuyệt của Diễm Nguyệt Kỳ, Côn Hoàng gào lên một tiếng bất an:

“KHÔNG!”

Chỉ thấy quả cầu khổng lồ vốn có thể nuốt chửng vạn vật cũng không nuốt nổi sự tự bạo của Kim Ô, cấp tốc tan vỡ thành từng mãnh…

Biển lửa lôi đình điên cuồng lan tỏa, Diễm Nguyệt Kỳ toàn thân như bị trọng kích bay ngược ra ngoài, liên tục phun ra vài ngụm máu…

Lạc Nam cắn răng, cưỡng ép huyết khí sắp trào dâng trong ngực, lỗ tai cũng tràn ra hai tia máu tươi, vội vàng bay đến ôm lấy mềm mại của nàng vào ngực, linh lực cấp tốc tiến vào thân thể mê người, muốn ổn định thương thế của nàng…

Chỉ là Diễm Nguyệt Kỳ tiêu hao quá lớn, linh lực của hắn tiến vào không thấm chút nào, chỉ giúp nàng miễn cưỡng bảo trì tỉnh tảo, toàn thân vô lực nằm trong lòng hắn…

Ánh mắt kiêu ngạo nhìn về trung tâm vụ nổ, muốn nhìn tình huống của Côn Hoàng, nhàn nhạt mở miệng lẩm bẩm:

“Chết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau