Chương 118: Nam Cung Uyển Dung
“Nam nhân của muội?” Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ánh mắt trợn tròn, hai gương mặt tuyệt mỹ ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chưa kịp định thần vì câu trả lời này…
Các nàng và Yên Nhược Tuyết là đệ tử cùng một thế hệ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với tính cách của vị sư muội này hiểu rõ vô cùng…
Có thể nói là bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu hòa đồng nhưng nội tâm lại cao ngạo không kém bất kỳ ai, khi chưa thành Thánh Nữ đã từng có không ít thiên tài nổi bật của các thế lực lân cận đến tận tông môn ngỏ ý kết giao, nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối…
Hôm nay lại đột ngột nói mình có nam nhân, chuyện này chẳng khác nào một giấc mộng, quá mức khó tin…
“Cái này…hắn là ai? Người của thế lực nào nha?” Tô Mị tò mò như một tiểu bảo bảo, không ngừng luyên thuyên đôi môi kiều diễm hỏi…
“Chàng là tán tu mà thôi!” Yên Nhược Tuyết thản nhiên cười nói…
“Muội không đùa?” Hoa Ngọc Phượng cau mày, một thánh nữ nếu lập gia đình, sẽ mất đi tư cách cạnh tranh vị trí Tông Chủ, mặc dù như vậy nàng và Tô Mị chẳng khác nào mất đi một đối thủ, nhưng bọn họ tình cảm rất tốt, không bận tâm chuyện này chút nào…
Yên Nhược Tuyết kiên định gật gật đầu…
Hai người Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, tò mò trong lòng càng thêm mảnh liệt, các nàng không hiểu phải là nam nhân như thế nào mới đủ sức để sư muội mình hy sinh lớn như vậy…
Đối với lần Khảo Hạch này chờ mong vô cùng…
Ngồi gần đó Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình nghe câu trả lời của Yên Nhược Tuyết, hai khóe môi nhếch lên đầy hài lòng, không uổng phí tên kia luôn miệng nhắc đến nữ nhân này, quả thật đủ tư cách chung chồng cùng họ…
Đối thoại của Tô Mị ba nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ khiến vô số thiên tài xung quanh nghe rõ từng chữ một, từng đôi mắt trở nên căm phẩn nhìn chằm chằm vào Kính, như muốn tìm ra tên khốn kiếp cướp mất trái tim nữ thần của bọn họ…
“Hai vị tiểu thư, các ngươi sao lại đến đây?” Mà trong lúc đám người còn suy tư lời nói của Yên Nhược Tuyết, một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên…
Hai tên thanh niên ngự không mà đến, áo bào đỏ rực tung bay, hạ xuống bên cạnh tỷ muội hai người Diễm Hồng Liên…
Đây là hai thanh niên có mái tóc màu đỏ như lửa, trên thân mặc áo có thêu lấy một chữ Diễm, một tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, một tên không nhìn rõ tu vi, khí thế toàn thân thu liễm như người bình thường…
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, sẽ nhận ra tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ chính là Diễm Dương mà hắn từng gặp mặt tại Đấu Thú Trường và tham gia Đấu giá hội tại Linh Vũ Thành…
Mà người còn lại mày kiếm mắt sáng, diện mạo phi phàm, hơi thở nóng rực lan tràn ra bốn phía, tràn đầy khí thế…
Kẻ này là Diễm Nhật, thiên tài tuyệt đỉnh của Diễm gia, tại gia tộc địa vị chỉ kém Diễm Hồng Liên một chút mà thôi…bởi phụ thân của hắn chính là Diễm gia Đại trưởng lão…
Diễm Nhật đã 50 tuổi, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, so với Mộc Tử Âm còn thiên tài hơn một chút…
Với thiên phú và tuổi tác của hắn, lẽ ra phải gia nhập Thánh Linh Học Phủ sớm hơn từ những lần chiêu sinh trước, nhưng tên này lại chai lỳ quyết tâm chờ Diễm Hồng Liên lớn lên để cùng nàng nhập học…
Diễm Nhật dã tâm lớn vô cùng, muốn cưới con gái gia chủ, vì thế kiên trì theo đuôi Diễm Hồng Liên khi nàng còn bé…
Một gia tộc có vô vàn trực hệ, bất kể là Diễm Dương hay Diễm Nhật đều là họ hàng đã cách xa ba đời của hai nữ, vì thế luôn xem các nàng như thê tử lý tưởng, muốn chinh phục hai vị công chúa này…
Nếu thành công kết hôn cùng hai nàng, địa vị của bọn họ sẽ lập tức tăng mạnh, thậm chí ngày sau có cơ hội kế thừa vị trí gia chủ…
Đối tượng của Diễm Dương đương nhiên là Diễm Điệp Tình, còn Diễm Nhật luôn khao khác chinh phục Diễm Hồng Liên…
Hai người bọn hắn cũng là thiên tài thông qua danh ngạch tiến vào Học Phủ lần này, dù sao thì Diễm gia là Bát Cấp thế lực, có tận bốn danh ngạch…
“Âm hồn bất tan!” Nhìn hai kẻ vừa đến, Diễm gia hai tỷ muội hừ một tiếng, trong mắt xuất hiện vẻ chán chường…
Hai tên này như hai cái đuôi bám lấy các nàng, từ gia tộc đến tận Học Phủ, quả thật chán ghét đến cực điểm…
Từ nhỏ lớn lên trong cùng một thế lực, đối với tính cách của Diễm Dương và Diễm Nhật hai nàng rõ ràng mồn một, hung hăng càn quấy không xem ai ra gì, rất thích thể hiện sự ưu việt trước mặt người không bằng bọn hắn…
Tại thế giới mạnh được yếu thua, điều đó cũng không có gì là sai, chẳng qua không thể khiến hai nữ có hảo cảm…
Hơn nữa vì quá hiểu bọn hắn, mà hai nữ cùng lắm chỉ có thể xem Diễm Nhật hai người như đồng tộc mà thôi, muốn tiến xa hơn đó là điều không thể…
“Chúng ta đi đâu cần báo cáo với hai ngươi sao?” Diễm Điệp Tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn, bĩu môi nói…
Mà Diễm Hồng Liên khoanh hai tay trước ngực, chẳng buồn trả lời…
Trước thái độ của hai nàng, Diễm Nhật và Diễm Dương tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy tức giận, mỉm cười nói:
“Chúng ta chỉ khó hiểu, vì sao nhị vị tiểu thư có hứng thú với việc Khảo Hạch của đám dân đen này?”
Hiển nhiên trong mắt bọn hắn, người không có thế lực hoặc thế lực cấp thấp chỉ có thể là dân đen…
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của hai tên này, đám Lão Sinh xung quanh gia nhập Học Phủ thông qua Khảo Hạch giận dữ, bất quá chẳng thể làm gì…
Bởi trong Thánh Linh Học Phủ, các thiên tài đời trước của Diễm gia cũng thành lập nên một thế lực, gọi là Viêm Diễm Bang…
Diễm Nguyệt Kỳ khi còn nhập học tại Thánh Linh Học Phủ chính là Bang Chủ…
Viêm Diễm Bang có danh tiếng rất lớn trong Học Phủ, tập hợp hơn ngàn Thiên Tài mạnh mẽ, Viêm Nhật vừa gia nhập đã trở thành Phó Bang Chủ…
Mà Bang Chủ của Viêm Diễm Bang hiện tại là đại ca ruột thịt của Diễm Nhật, đã gia nhập Học Phủ gần 60 năm, thực lực vô cùng mạnh mẽ…
Nghe nói còn được một vị trưởng lão trong Học Phủ thưởng thức, chỉ thiếu chút nữa đã được nhận làm đệ tử…
Vì lẽ đó khi Diễm Nhật vừa vào Học Phủ không lâu, đã như một ông trời con, người người kinh sợ…
Thánh Linh Học Phủ cũng có một bảng xếp hạng các tân sinh thiên tài tương tự như Thiên Yêu Học Phủ gọi là Thánh Linh Bảng, mà Diễm Nhật là người được kỳ vọng sẽ ghi danh vào Thánh Linh Bảng…
Sau khi Khảo Hạch hoàn tất, các tân sinh có nhu cầu sẽ được thi đấu để ghi tên mình lên Thánh Linh Bảng…
Người có tên trên Thánh Linh Bảng, tại Học Phủ có đãi ngộ cao vô cùng, thậm chí vượt qua các Lão Sinh…
Có một điều khiến người khác khó hiểu chính là, Diễm gia hai vị công chúa lại đối với Viêm Diễm Bang không hề có hứng thú, dù đã nhiều lần chính Bang chủ ngỏ ý mời các nàng gia nhập…
Nghe giọng điệu tràn ngập xem thường những người tham gia khảo hạch của Diễm Nhật, Diễm Hồng Liên nhướn mày nhìn hắn, môi đỏ khai mở, gằn từng chữ nói:
“Vì nam nhân của ta cũng tham dự khảo hạch, ngươi có ý kiến gì không?”
“Cái gì?” Đám người nhảy dựng…
Yên Nhược Tuyết thoáng nhìn qua Diễm Hồng Liên gật đầu mỉm cười…
Hiển nhiên trong lần giao tranh này, hai nàng hòa nhau…
“Hì hì, chàng cũng là nam nhân của ta!”
Chỉ là không kịp đợi bọn hắn định thần, âm thanh nghịch ngợm cười hì hì cất lên, khiến bọn hắn không khác gì động đất…
Cả đám ngơ ngác nhìn qua Diễm Điệp Tình vừa cười vừa nói, chỉ cảm thấy lỗ tai mình nhất định có vấn đề…
Yên Nhược Tuyết thân thể càng là chấn động, hai tỷ muội kia đang đắc ý nhìn nàng như muốn tuyên bố thắng lợi, thầm mắng một tiếng:
“Tên xấu xa này, ăn mía đánh cả cụm sao?”
Tại lần Đại Điển lần trước, nàng nghĩ rằng chỉ có Diễm Hồng Liên là phát sinh quan hệ với nam nhân của mình, không ngờ hiện tại lọt thêm một vị muội muội…
Động tác của Yên Nhược Tuyết và Diễm gia hai vị công chúa không qua khỏi ánh mắt của Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng, hai nàng nghiêm túc nhìn nhau, trong lòng dâng lên một ý nghĩ lớn mật:
“Không lẽ ba nàng cùng…?”
“Không thể có chuyện đó!” Ý nghĩ vừa mới hình thành, đã bị chính hai nàng lắc đầu phủ nhận, chuyện này quá mức hoang đường…
“Hai vị tiểu thư nói đùa! Trong đám dân đen này có người đủ tư cách sao?” Diễm Nhật và Diễm Dương vẫn thản nhiên như cũ, hiển nhiên không để lời nói của hai nàng vào lòng, cho rằng các nàng bịa chuyện đả kích bọn hắn…
“Đúng vậy!” Ý nghĩ này vừa vặn trùng khớp với đám thiên tài đứng xung quanh, cả đám thở phào nhẹ nhõm…
Hai vị công chúa cùng chung một chồng, chuyện này quá mức hoang đường, bọn hắn không đủ khả năng thừa nhận… cũng không muốn thừa nhận… sẽ đả kích chết người a…
Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình mặc kệ bọn hắn có tin hay không, điều đó chẳng có ý nghĩa gì với các nàng…
Không ai nhìn thấy, trong mắt Diễm Nhật xuất hiện vẻ oán độc, hắn vì chiếm được nữ nhân này đã hy sinh rất nhiều thứ, kẻ nào dám đoạt, chết…
“Nam Cung Ngọc? tỷ kéo ta đến nơi này làm gì?” Một âm thanh trang nhã lại thu hút chú ý của không ít người…
Người vừa lên tiếng là một nữ tử uyển chuyển thanh cao, thân mặc cung trang màu tím, tóc cài trâm ngọc, môi đỏ má đào, mắt đẹp to tròn ngập nước, xinh xắn vô cùng…
Sau lưng nàng là một nữ tử nhìn có diện mạo bình thường, mang vài phần chanh chua, y phục trên người là của nha hoàn, đang ra sức đẩy nàng đến quảng trường…
“Ồ, Nam Cung gia Thánh Nữ!” Không ít người nhận ra thân phận của nữ tử vừa đến…
Nam Cung Uyển Dung, Nam Cung Gia Tộc Thánh Nữ, cũng là một mỹ nhân có danh tiếng không nhỏ trong Học Phủ…
“Nam Cung thánh nữ mang theo nha hoàn tiến vào Học Phủ sao? chỉ là nghe nói khi bắt đầu nhập học, toàn bộ người hầu bất kể là nha hoàn hay đầy tớ sẽ bị đuổi ra ngoài a!” Một người hơi có quen biết lên tiếng hỏi thăm…
“Ta biết rõ, đa tạ!” Nam Cung Uyển Dung nhìn người kia gật đầu…trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ…
Nam Cung Ngọc này là một chấp sự của Nam Cung Gia, cách đây không lâu từng cứu nàng một mạng, lại dốc hết tài sản mua tặng nàng một viên Dưỡng Nhan Đan nhân dịp sinh nhật, vì lẽ đó Nam Cung Uyển Dung thật tâm xem Nam Cung Ngọc là tỷ muội…
Trước yêu cầu mang theo mình tiến vào Học Phủ của Nam Cung Ngọc, Nam Cung Uyển Dung chỉ có thể đáp ứng…
Vấn đề là tuổi tác của Nam Cung Ngọc đã vượt quá 100, muốn vào Học Phủ cùng nàng chỉ có thể với danh nghĩa thiếp thân nha hoàn…
Nàng không hiểu rõ Nam Cung Ngọc lôi kéo mình đến Quảng Trường này làm gì…
Nam Cung Ngọc đương nhiên là vì chủ nhân của mình, sau khi bị Lạc Nam nắm giữ linh hồn bổn nguyên, nàng trở thành thuộc hạ của hắn…(xem lại chương 55 nếu quên nha ae)
Lạc Nam từng phân phó Nam Cung Ngọc phải bằng mọi cách tiếp cận Nam Cung Uyển Dung, chiếm đoạt niềm tin của nàng, để nàng mang theo mình tiến vào Học Phủ, sau đó đợi chờ phân phó của hắn…
Chỉ là dùng đủ mọi cách Nam Cung Ngọc vẫn không thể chủ động liên hệ với Lạc Nam, chỉ có cách cầu may hắn sẽ xuất hiện trong Khảo Hạch lần này…
Vì lẽ đó lôi kéo Nam Cung Uyển Dung đến đây, nếu Lạc Nam vẫn không xuất hiện thì không thể trách nàng, vì khi thời gian nhập học tiến đến nàng sẽ bị đuổi ra khỏi Học Phủ, khi đó chỉ có thể lực bất lòng tâm…
“Ngọc tỷ? ngươi có chuyện gì gạt ta đúng chứ?” Nam Cung Uyển Dung thấy nàng trầm tư suy nghĩ, đôi mày liễu khẽ chau lại…
Nam Cung Ngọc trong lòng xuất hiện một tia áy náy, bất quá vẫn mở miệng nói:
“Yên tâm! Tỷ làm mọi chuyện đều muốn tốt cho ngươi!”
“Muốn tốt cho ta?” Nam Cung Uyển Dung khó hiểu hỏi…
“Không phải muội luôn phản đối hôn sự giữa mình và Thánh Tử sao?” Nam Cung Ngọc đầu óc cấp tốc xoay chuyển hỏi…
“Tỷ có cách giúp ta?” Nam Cung Uyển Dung hai mắt sáng lên, Nam Cung gia tộc có tục lệ Thánh Tử và Thánh Nữ phải kết hôn với nhau…
Mà Nam Cung Uyển Dung đối với tên Thánh Tử hiện tại không có cảm tình gì, vì lẽ đó luôn muốn trốn tránh khi nhắc đến việc hôn sự…
“Ta không thể giúp muội, nhưng bằng hữu của ta có thể!” Nam Cung Ngọc tự tin nói…
“Bằng hữu nào? Hắn ở đâu?” Nam Cung Uyển Dung không nhịn được hỏi…
“Hắn sẽ xuất hiện trong lần khảo hạch này, ta sẽ giới thiệu cho muội! Chỉ là muốn hắn giúp phải có “điều kiện” a” Nam Cung Ngọc ý vị thâm trường nói…
“Yên tâm, đạo lý này muội hiểu, sẽ không để hắn thiệt thòi!” Nam Cung Uyển Dung vui vẻ trả lời, chưa nhận ra ẩn ý trong lời nói của Nam Cung Ngọc…
Hai nàng tìm vị trí ngồi xuống, chờ đợi Khảo Hạch bắt đầu…
Lúc này, lại có một thân ảnh xuất hiện, chỉ là so với các nữ nhân trước thì dung mạo của nàng không được chú ý quá nhiều…
Chính là Hàn Thẩm, tiểu thư của Thất Cấp Thế Lực Hàn gia…
Nhìn Tấm Kính lớn chiếu rọi biển người đông đúc, Hàn Thẩm lẩm bẩm nói:
“Ta đã làm theo lời ngươi, hiện tại Hàn gia đã cùng Thiên Mộc Tông không chết không thôi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng a! chủ nhân…”
…
“Át xì!”
Bên ngoài cổng Học Phủ, một thanh niên lên tiếng hắt hơi, thu hút không ít người chú ý, tu sĩ sẽ bị cảm sao? chuyện cười…
“Rất nhiều người đang nhắc đến ta thì phải?” Lạc Nam trong lòng cười khổ…
Tại một gốc rộng rãi có phần vắng vẽ, hắn đã cùng tứ nữ Tử Âm, Tố Mai, Thi Cầm và Trúc Loan đứng cạnh nhau trò chuyện…
Ngày hôm nay các nàng toàn thân đều mặc y phục do hắn mua tặng, thu hút hàng loạt ánh nhìn lân cận, từng ánh mắt căm ghét nhìn Lạc Nam được chúng nữ vây quanh…
Lại có không ít ánh mắt nữ tử hâm mộ từng kiện y phục cao quý trên người các nàng…
Chỉ là số lượng người chú ý so với biển người thì không đáng là bao, dù sao thì nơi này có hơn vạn tu sĩ, lại không thể dùng thần thức quan sát xung quanh, hắn và chúng nữ như những hạt bụi nằm trong sa mạc…
Tiểu Sư ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Lạc Nam, mà Cơ Nhã và Cơ Băng đã quá tuổi tác tham dự khảo hạch, vì thế tiếp tục trong Linh Giới Châu khôi phục thực lực…
Cơ Nhã mang về U Tuyền Thảo cướp được từ U Nguyên Đại Lục đã giao cho Cơ Băng luyện hóa, nhằm chửa trị toàn bộ tổn thương linh hồn, thời gian có lẽ sẽ khá dài…
Đợi khi hoàn thành, bên cạnh Lạc Nam sẽ có thêm một thê tử tu vi Hóa Thần Viên Mãn…
Lúc này đây, trước ánh mắt mong đợi của vô số người, âm thanh nghiêm nghị tràn đầy khí thế của bảy vị chấp sự Luyện Hư Kỳ cùng lúc vang lên:
“Khảo Hạch cửa thứ nhất, chính thức bắt đầu!”
Các nàng và Yên Nhược Tuyết là đệ tử cùng một thế hệ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với tính cách của vị sư muội này hiểu rõ vô cùng…
Có thể nói là bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu hòa đồng nhưng nội tâm lại cao ngạo không kém bất kỳ ai, khi chưa thành Thánh Nữ đã từng có không ít thiên tài nổi bật của các thế lực lân cận đến tận tông môn ngỏ ý kết giao, nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối…
Hôm nay lại đột ngột nói mình có nam nhân, chuyện này chẳng khác nào một giấc mộng, quá mức khó tin…
“Cái này…hắn là ai? Người của thế lực nào nha?” Tô Mị tò mò như một tiểu bảo bảo, không ngừng luyên thuyên đôi môi kiều diễm hỏi…
“Chàng là tán tu mà thôi!” Yên Nhược Tuyết thản nhiên cười nói…
“Muội không đùa?” Hoa Ngọc Phượng cau mày, một thánh nữ nếu lập gia đình, sẽ mất đi tư cách cạnh tranh vị trí Tông Chủ, mặc dù như vậy nàng và Tô Mị chẳng khác nào mất đi một đối thủ, nhưng bọn họ tình cảm rất tốt, không bận tâm chuyện này chút nào…
Yên Nhược Tuyết kiên định gật gật đầu…
Hai người Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, tò mò trong lòng càng thêm mảnh liệt, các nàng không hiểu phải là nam nhân như thế nào mới đủ sức để sư muội mình hy sinh lớn như vậy…
Đối với lần Khảo Hạch này chờ mong vô cùng…
Ngồi gần đó Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình nghe câu trả lời của Yên Nhược Tuyết, hai khóe môi nhếch lên đầy hài lòng, không uổng phí tên kia luôn miệng nhắc đến nữ nhân này, quả thật đủ tư cách chung chồng cùng họ…
Đối thoại của Tô Mị ba nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ khiến vô số thiên tài xung quanh nghe rõ từng chữ một, từng đôi mắt trở nên căm phẩn nhìn chằm chằm vào Kính, như muốn tìm ra tên khốn kiếp cướp mất trái tim nữ thần của bọn họ…
“Hai vị tiểu thư, các ngươi sao lại đến đây?” Mà trong lúc đám người còn suy tư lời nói của Yên Nhược Tuyết, một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên…
Hai tên thanh niên ngự không mà đến, áo bào đỏ rực tung bay, hạ xuống bên cạnh tỷ muội hai người Diễm Hồng Liên…
Đây là hai thanh niên có mái tóc màu đỏ như lửa, trên thân mặc áo có thêu lấy một chữ Diễm, một tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, một tên không nhìn rõ tu vi, khí thế toàn thân thu liễm như người bình thường…
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, sẽ nhận ra tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ chính là Diễm Dương mà hắn từng gặp mặt tại Đấu Thú Trường và tham gia Đấu giá hội tại Linh Vũ Thành…
Mà người còn lại mày kiếm mắt sáng, diện mạo phi phàm, hơi thở nóng rực lan tràn ra bốn phía, tràn đầy khí thế…
Kẻ này là Diễm Nhật, thiên tài tuyệt đỉnh của Diễm gia, tại gia tộc địa vị chỉ kém Diễm Hồng Liên một chút mà thôi…bởi phụ thân của hắn chính là Diễm gia Đại trưởng lão…
Diễm Nhật đã 50 tuổi, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, so với Mộc Tử Âm còn thiên tài hơn một chút…
Với thiên phú và tuổi tác của hắn, lẽ ra phải gia nhập Thánh Linh Học Phủ sớm hơn từ những lần chiêu sinh trước, nhưng tên này lại chai lỳ quyết tâm chờ Diễm Hồng Liên lớn lên để cùng nàng nhập học…
Diễm Nhật dã tâm lớn vô cùng, muốn cưới con gái gia chủ, vì thế kiên trì theo đuôi Diễm Hồng Liên khi nàng còn bé…
Một gia tộc có vô vàn trực hệ, bất kể là Diễm Dương hay Diễm Nhật đều là họ hàng đã cách xa ba đời của hai nữ, vì thế luôn xem các nàng như thê tử lý tưởng, muốn chinh phục hai vị công chúa này…
Nếu thành công kết hôn cùng hai nàng, địa vị của bọn họ sẽ lập tức tăng mạnh, thậm chí ngày sau có cơ hội kế thừa vị trí gia chủ…
Đối tượng của Diễm Dương đương nhiên là Diễm Điệp Tình, còn Diễm Nhật luôn khao khác chinh phục Diễm Hồng Liên…
Hai người bọn hắn cũng là thiên tài thông qua danh ngạch tiến vào Học Phủ lần này, dù sao thì Diễm gia là Bát Cấp thế lực, có tận bốn danh ngạch…
“Âm hồn bất tan!” Nhìn hai kẻ vừa đến, Diễm gia hai tỷ muội hừ một tiếng, trong mắt xuất hiện vẻ chán chường…
Hai tên này như hai cái đuôi bám lấy các nàng, từ gia tộc đến tận Học Phủ, quả thật chán ghét đến cực điểm…
Từ nhỏ lớn lên trong cùng một thế lực, đối với tính cách của Diễm Dương và Diễm Nhật hai nàng rõ ràng mồn một, hung hăng càn quấy không xem ai ra gì, rất thích thể hiện sự ưu việt trước mặt người không bằng bọn hắn…
Tại thế giới mạnh được yếu thua, điều đó cũng không có gì là sai, chẳng qua không thể khiến hai nữ có hảo cảm…
Hơn nữa vì quá hiểu bọn hắn, mà hai nữ cùng lắm chỉ có thể xem Diễm Nhật hai người như đồng tộc mà thôi, muốn tiến xa hơn đó là điều không thể…
“Chúng ta đi đâu cần báo cáo với hai ngươi sao?” Diễm Điệp Tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn, bĩu môi nói…
Mà Diễm Hồng Liên khoanh hai tay trước ngực, chẳng buồn trả lời…
Trước thái độ của hai nàng, Diễm Nhật và Diễm Dương tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy tức giận, mỉm cười nói:
“Chúng ta chỉ khó hiểu, vì sao nhị vị tiểu thư có hứng thú với việc Khảo Hạch của đám dân đen này?”
Hiển nhiên trong mắt bọn hắn, người không có thế lực hoặc thế lực cấp thấp chỉ có thể là dân đen…
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của hai tên này, đám Lão Sinh xung quanh gia nhập Học Phủ thông qua Khảo Hạch giận dữ, bất quá chẳng thể làm gì…
Bởi trong Thánh Linh Học Phủ, các thiên tài đời trước của Diễm gia cũng thành lập nên một thế lực, gọi là Viêm Diễm Bang…
Diễm Nguyệt Kỳ khi còn nhập học tại Thánh Linh Học Phủ chính là Bang Chủ…
Viêm Diễm Bang có danh tiếng rất lớn trong Học Phủ, tập hợp hơn ngàn Thiên Tài mạnh mẽ, Viêm Nhật vừa gia nhập đã trở thành Phó Bang Chủ…
Mà Bang Chủ của Viêm Diễm Bang hiện tại là đại ca ruột thịt của Diễm Nhật, đã gia nhập Học Phủ gần 60 năm, thực lực vô cùng mạnh mẽ…
Nghe nói còn được một vị trưởng lão trong Học Phủ thưởng thức, chỉ thiếu chút nữa đã được nhận làm đệ tử…
Vì lẽ đó khi Diễm Nhật vừa vào Học Phủ không lâu, đã như một ông trời con, người người kinh sợ…
Thánh Linh Học Phủ cũng có một bảng xếp hạng các tân sinh thiên tài tương tự như Thiên Yêu Học Phủ gọi là Thánh Linh Bảng, mà Diễm Nhật là người được kỳ vọng sẽ ghi danh vào Thánh Linh Bảng…
Sau khi Khảo Hạch hoàn tất, các tân sinh có nhu cầu sẽ được thi đấu để ghi tên mình lên Thánh Linh Bảng…
Người có tên trên Thánh Linh Bảng, tại Học Phủ có đãi ngộ cao vô cùng, thậm chí vượt qua các Lão Sinh…
Có một điều khiến người khác khó hiểu chính là, Diễm gia hai vị công chúa lại đối với Viêm Diễm Bang không hề có hứng thú, dù đã nhiều lần chính Bang chủ ngỏ ý mời các nàng gia nhập…
Nghe giọng điệu tràn ngập xem thường những người tham gia khảo hạch của Diễm Nhật, Diễm Hồng Liên nhướn mày nhìn hắn, môi đỏ khai mở, gằn từng chữ nói:
“Vì nam nhân của ta cũng tham dự khảo hạch, ngươi có ý kiến gì không?”
“Cái gì?” Đám người nhảy dựng…
Yên Nhược Tuyết thoáng nhìn qua Diễm Hồng Liên gật đầu mỉm cười…
Hiển nhiên trong lần giao tranh này, hai nàng hòa nhau…
“Hì hì, chàng cũng là nam nhân của ta!”
Chỉ là không kịp đợi bọn hắn định thần, âm thanh nghịch ngợm cười hì hì cất lên, khiến bọn hắn không khác gì động đất…
Cả đám ngơ ngác nhìn qua Diễm Điệp Tình vừa cười vừa nói, chỉ cảm thấy lỗ tai mình nhất định có vấn đề…
Yên Nhược Tuyết thân thể càng là chấn động, hai tỷ muội kia đang đắc ý nhìn nàng như muốn tuyên bố thắng lợi, thầm mắng một tiếng:
“Tên xấu xa này, ăn mía đánh cả cụm sao?”
Tại lần Đại Điển lần trước, nàng nghĩ rằng chỉ có Diễm Hồng Liên là phát sinh quan hệ với nam nhân của mình, không ngờ hiện tại lọt thêm một vị muội muội…
Động tác của Yên Nhược Tuyết và Diễm gia hai vị công chúa không qua khỏi ánh mắt của Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng, hai nàng nghiêm túc nhìn nhau, trong lòng dâng lên một ý nghĩ lớn mật:
“Không lẽ ba nàng cùng…?”
“Không thể có chuyện đó!” Ý nghĩ vừa mới hình thành, đã bị chính hai nàng lắc đầu phủ nhận, chuyện này quá mức hoang đường…
“Hai vị tiểu thư nói đùa! Trong đám dân đen này có người đủ tư cách sao?” Diễm Nhật và Diễm Dương vẫn thản nhiên như cũ, hiển nhiên không để lời nói của hai nàng vào lòng, cho rằng các nàng bịa chuyện đả kích bọn hắn…
“Đúng vậy!” Ý nghĩ này vừa vặn trùng khớp với đám thiên tài đứng xung quanh, cả đám thở phào nhẹ nhõm…
Hai vị công chúa cùng chung một chồng, chuyện này quá mức hoang đường, bọn hắn không đủ khả năng thừa nhận… cũng không muốn thừa nhận… sẽ đả kích chết người a…
Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình mặc kệ bọn hắn có tin hay không, điều đó chẳng có ý nghĩa gì với các nàng…
Không ai nhìn thấy, trong mắt Diễm Nhật xuất hiện vẻ oán độc, hắn vì chiếm được nữ nhân này đã hy sinh rất nhiều thứ, kẻ nào dám đoạt, chết…
“Nam Cung Ngọc? tỷ kéo ta đến nơi này làm gì?” Một âm thanh trang nhã lại thu hút chú ý của không ít người…
Người vừa lên tiếng là một nữ tử uyển chuyển thanh cao, thân mặc cung trang màu tím, tóc cài trâm ngọc, môi đỏ má đào, mắt đẹp to tròn ngập nước, xinh xắn vô cùng…
Sau lưng nàng là một nữ tử nhìn có diện mạo bình thường, mang vài phần chanh chua, y phục trên người là của nha hoàn, đang ra sức đẩy nàng đến quảng trường…
“Ồ, Nam Cung gia Thánh Nữ!” Không ít người nhận ra thân phận của nữ tử vừa đến…
Nam Cung Uyển Dung, Nam Cung Gia Tộc Thánh Nữ, cũng là một mỹ nhân có danh tiếng không nhỏ trong Học Phủ…
“Nam Cung thánh nữ mang theo nha hoàn tiến vào Học Phủ sao? chỉ là nghe nói khi bắt đầu nhập học, toàn bộ người hầu bất kể là nha hoàn hay đầy tớ sẽ bị đuổi ra ngoài a!” Một người hơi có quen biết lên tiếng hỏi thăm…
“Ta biết rõ, đa tạ!” Nam Cung Uyển Dung nhìn người kia gật đầu…trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ…
Nam Cung Ngọc này là một chấp sự của Nam Cung Gia, cách đây không lâu từng cứu nàng một mạng, lại dốc hết tài sản mua tặng nàng một viên Dưỡng Nhan Đan nhân dịp sinh nhật, vì lẽ đó Nam Cung Uyển Dung thật tâm xem Nam Cung Ngọc là tỷ muội…
Trước yêu cầu mang theo mình tiến vào Học Phủ của Nam Cung Ngọc, Nam Cung Uyển Dung chỉ có thể đáp ứng…
Vấn đề là tuổi tác của Nam Cung Ngọc đã vượt quá 100, muốn vào Học Phủ cùng nàng chỉ có thể với danh nghĩa thiếp thân nha hoàn…
Nàng không hiểu rõ Nam Cung Ngọc lôi kéo mình đến Quảng Trường này làm gì…
Nam Cung Ngọc đương nhiên là vì chủ nhân của mình, sau khi bị Lạc Nam nắm giữ linh hồn bổn nguyên, nàng trở thành thuộc hạ của hắn…(xem lại chương 55 nếu quên nha ae)
Lạc Nam từng phân phó Nam Cung Ngọc phải bằng mọi cách tiếp cận Nam Cung Uyển Dung, chiếm đoạt niềm tin của nàng, để nàng mang theo mình tiến vào Học Phủ, sau đó đợi chờ phân phó của hắn…
Chỉ là dùng đủ mọi cách Nam Cung Ngọc vẫn không thể chủ động liên hệ với Lạc Nam, chỉ có cách cầu may hắn sẽ xuất hiện trong Khảo Hạch lần này…
Vì lẽ đó lôi kéo Nam Cung Uyển Dung đến đây, nếu Lạc Nam vẫn không xuất hiện thì không thể trách nàng, vì khi thời gian nhập học tiến đến nàng sẽ bị đuổi ra khỏi Học Phủ, khi đó chỉ có thể lực bất lòng tâm…
“Ngọc tỷ? ngươi có chuyện gì gạt ta đúng chứ?” Nam Cung Uyển Dung thấy nàng trầm tư suy nghĩ, đôi mày liễu khẽ chau lại…
Nam Cung Ngọc trong lòng xuất hiện một tia áy náy, bất quá vẫn mở miệng nói:
“Yên tâm! Tỷ làm mọi chuyện đều muốn tốt cho ngươi!”
“Muốn tốt cho ta?” Nam Cung Uyển Dung khó hiểu hỏi…
“Không phải muội luôn phản đối hôn sự giữa mình và Thánh Tử sao?” Nam Cung Ngọc đầu óc cấp tốc xoay chuyển hỏi…
“Tỷ có cách giúp ta?” Nam Cung Uyển Dung hai mắt sáng lên, Nam Cung gia tộc có tục lệ Thánh Tử và Thánh Nữ phải kết hôn với nhau…
Mà Nam Cung Uyển Dung đối với tên Thánh Tử hiện tại không có cảm tình gì, vì lẽ đó luôn muốn trốn tránh khi nhắc đến việc hôn sự…
“Ta không thể giúp muội, nhưng bằng hữu của ta có thể!” Nam Cung Ngọc tự tin nói…
“Bằng hữu nào? Hắn ở đâu?” Nam Cung Uyển Dung không nhịn được hỏi…
“Hắn sẽ xuất hiện trong lần khảo hạch này, ta sẽ giới thiệu cho muội! Chỉ là muốn hắn giúp phải có “điều kiện” a” Nam Cung Ngọc ý vị thâm trường nói…
“Yên tâm, đạo lý này muội hiểu, sẽ không để hắn thiệt thòi!” Nam Cung Uyển Dung vui vẻ trả lời, chưa nhận ra ẩn ý trong lời nói của Nam Cung Ngọc…
Hai nàng tìm vị trí ngồi xuống, chờ đợi Khảo Hạch bắt đầu…
Lúc này, lại có một thân ảnh xuất hiện, chỉ là so với các nữ nhân trước thì dung mạo của nàng không được chú ý quá nhiều…
Chính là Hàn Thẩm, tiểu thư của Thất Cấp Thế Lực Hàn gia…
Nhìn Tấm Kính lớn chiếu rọi biển người đông đúc, Hàn Thẩm lẩm bẩm nói:
“Ta đã làm theo lời ngươi, hiện tại Hàn gia đã cùng Thiên Mộc Tông không chết không thôi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng a! chủ nhân…”
…
“Át xì!”
Bên ngoài cổng Học Phủ, một thanh niên lên tiếng hắt hơi, thu hút không ít người chú ý, tu sĩ sẽ bị cảm sao? chuyện cười…
“Rất nhiều người đang nhắc đến ta thì phải?” Lạc Nam trong lòng cười khổ…
Tại một gốc rộng rãi có phần vắng vẽ, hắn đã cùng tứ nữ Tử Âm, Tố Mai, Thi Cầm và Trúc Loan đứng cạnh nhau trò chuyện…
Ngày hôm nay các nàng toàn thân đều mặc y phục do hắn mua tặng, thu hút hàng loạt ánh nhìn lân cận, từng ánh mắt căm ghét nhìn Lạc Nam được chúng nữ vây quanh…
Lại có không ít ánh mắt nữ tử hâm mộ từng kiện y phục cao quý trên người các nàng…
Chỉ là số lượng người chú ý so với biển người thì không đáng là bao, dù sao thì nơi này có hơn vạn tu sĩ, lại không thể dùng thần thức quan sát xung quanh, hắn và chúng nữ như những hạt bụi nằm trong sa mạc…
Tiểu Sư ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Lạc Nam, mà Cơ Nhã và Cơ Băng đã quá tuổi tác tham dự khảo hạch, vì thế tiếp tục trong Linh Giới Châu khôi phục thực lực…
Cơ Nhã mang về U Tuyền Thảo cướp được từ U Nguyên Đại Lục đã giao cho Cơ Băng luyện hóa, nhằm chửa trị toàn bộ tổn thương linh hồn, thời gian có lẽ sẽ khá dài…
Đợi khi hoàn thành, bên cạnh Lạc Nam sẽ có thêm một thê tử tu vi Hóa Thần Viên Mãn…
Lúc này đây, trước ánh mắt mong đợi của vô số người, âm thanh nghiêm nghị tràn đầy khí thế của bảy vị chấp sự Luyện Hư Kỳ cùng lúc vang lên:
“Khảo Hạch cửa thứ nhất, chính thức bắt đầu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất