Con Đường Bá Chủ

Chương 261: Đan gia thật giỏi

Trước Sau
Thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Á Liên Nga, Diễm Nguyệt Kỳ nhếch môi mang theo một chút tự đắc hỏi:

“Thế nào? Gia nhập Hậu Cung, tài nguyên tu luyện của cô sẽ gia tăng vượt bậc, thậm chí đạt được những thứ mà Tinh Linh Nữ Quốc không thể cung cấp…”

Sắc mặt Á Liên Nga biến ảo phức tạp, nàng quả thật bị thực lực hiện tại của Diễm Nguyệt Kỳ làm chấn động…

Phải biết chênh lệch mỗi thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng là rất lớn, nhất là các tồn tại ở top đầu càng là rõ rệt nhất…

Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngũi không thấy, Diễm Nguyệt Kỳ từ top 10 có được tiềm lực cạnh tranh với top 5, nàng sao có thể không khiếp sợ?

Nhìn lại sự tiến bộ của bản thân, mặc dù so với thiên tài bình thường đã vượt trội, nhưng nếu mang ra so với Diễm Nguyệt Kỳ thì chẳng là gì…

“Tam Sắc Lôi Kiếp, hai người là những kẻ…” Á Liên Nga cắn cắn môi nhìn ba loại Lôi Đình lập lòe quanh thân Lôi Đế Trượng trên tay Diễm Nguyệt Kỳ…nàng không ngờ kẻ bị vô số người truy tìm manh mối lại gần ngay trước mắt…

“Không phải ta, mà là Tiểu Nam…Tam Sắc Lôi Kiếp là lực lượng của hắn” Diễm Nguyệt Kỳ quyến rũ cười liếc nhìn Lạc Nam, chỉ là trong giọng nói ẩn chứa một tia nguy hiểm…

Á Liên Nga hơi giật mình, lại âm thầm nghiến răng, bí mật động trời như vậy mà Diễm Nguyệt Kỳ dám tiết lộ trước mặt nàng, chứng tỏ nữ nhân này muốn đoạn tuyệt đường lui của nàng…

Nếu chấp nhận gia nhập Hậu Cung, mọi thứ đều dễ nói…nhưng nếu nàng từ chối, kết cục bị giam lỏng là điều khó tránh khỏi…

Nàng mới không tin Lạc Nam sẽ để nàng mang theo bí mật động trời như vậy ra ngoài dễ dàng…

“Đừng nghĩ lung tung! Nguyệt Kỳ tiết lộ bí mật là vì tin tưởng nàng sẽ không bán đứng bằng hữu, ta sẽ không làm khó dễ dù nàng đồng ý hay từ chối…” Lạc Nam như đọc được suy nghĩ của Á Liên Nga, hắn lắc đầu cười nói…

Á Liên Nga toàn thân chấn động, nhìn Lạc Nam mang theo ánh mắt chân thành không chứa chút tạp chất, lại thấy Diễm Nguyệt Kỳ đang khiêu khích nhìn mình…

Nàng hít sâu một hơi…

“Cô không vào Hậu Cung cũng chẳng sao, chỉ sợ thời gian sau đó ngay cả Nhã Băng hay Thủy Linh tiên tử cũng vượt qua cô dễ dàng…” Diễm Nguyệt Kỳ che miệng cười nói…

“Cái gì? Ngay cả Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh cũng gia nhập Hậu Cung?” Á Liên Nga không nhớ mình giật mình lần thứ mấy trong ngày…

“Không tệ, nhìn thấy các Cung Điện trên Cung Đình Thụ kia chứ? hai trong số đó là của các nàng…” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên thừa nhận…

Á Liên Nga nhắm lại hai mắt, lẳng lặng nghe tiếng đàn hát hư vô phiêu miểu từ Hoan Lạc Hải truyền đến, lại cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm kinh người, mùi hương xa xăm từ Linh Dược Điền phía xa xa thoáng tràn vào trong mũi…

Không thể không nói, hoàn cảnh tu luyện nơi này thật sự quá tốt…

Một lần nữa mở mắt ra, bên trong là sự kiên định và quyết ý, đôi môi hồng thắm hé mở, quyết tuyệt nói:

“Ta có thể gia nhập Hậu Cung, nhưng sẽ không rời khỏi Tinh Linh Đảo…”

“Ưm? Ý cô là bí mật gia nhập Hậu Cung?” Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lóe lên…

“Không sai, lần này trở về ta sẽ xin phép sư phụ rời Đảo trong thời gian dài để rèn luyện…trong khoảng thời gian này ta sẽ lấy một thân phận khác trở thành người của Hậu Cung…” Á Liên Nga trầm giọng nói…

“Hoàn toàn đồng ý!” Lạc Nam mừng rỡ gật đầu, để Á Liên Nga che giấu thân phận nói không chừng hắn lại có thêm một lá bài tẩy bất ngờ nào đó…

Huống hồ hắn cũng cần thời gian để chuẩn bị mua sắm tài nguyên tu luyện sắp tới cho nàng…

Á Liên Nga anh dũng thiện chiến, nếu được bồi dưỡng bài bảng, Hậu Cung sẽ có thêm một mãnh tướng…

“Vườn Linh Dược kia từ giờ sẽ do ta chăm sóc, đối với việc tu luyện của ta có giúp ít!” Gương mặt tuyệt mỹ nghiêm túc, Á Liên Nga chỉ vào Linh Dược Điền…

Nếu đã quyết định gia nhập Hậu Cung, hưởng dụng tài nguyên của nó, thì nàng phải làm ra cống hiến tương xứng…đạo lý này Á Liên Nga hiểu rất rõ…

“Không cần tự ép buộc mình, nếu nàng không thích chăm sóc Linh Dược cũng chẳng sao cả!” Lạc Nam nắm tay nàng kéo dậy, ôn hòa mỉm cười…

Á Liên Nga hơi rụt tay, thản nhiên lắc đầu: “Chăm sóc Linh Dược vốn là thiên tính của Tinh Linh, ngoài chiến đấu ra thì nó cũng là sở thích của ta…”

“Vậy thì tốt, chúng ta cầu còn không được!” Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ hài lòng cười gật đầu…

“Thấy thiếp làm tốt không?” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn bộ dạng quyết tâm phấn đấu của Á Liên Nga, biết nữ tướng này sớm muộn cũng trở thành tỷ muội với mình, liếm môi truyền âm cho hắn…

“Hơi mạo hiểm, nếu Liên Nga thà chết không theo, ta thật không biết phải đối mặt thế nào với Tinh Linh Đảo…” Lạc Nam trừng mắt nhìn, nữ nhân này còn dám kể công…

“Có gì khó? Tu luyện vài chục năm nữa đem Nữ Vương cũng thu vào chẳng phải đơn giản hơn nhiều?” Diễm Nguyệt Kỳ kiều hừ nói…

“Khụ khụ…” Lạc Nam ho sặc sụa, không thèm tiếp tục để ý đến nàng…

“Thiếp tạm thời không ra ngoài, khí tức của Liên Nhi và Tình Nhi đang gia tăng không chậm, thiếp muốn ở lại theo dõi…”

Diễm Nguyệt Kỳ nhìn qua hai tòa Cung Điện của hai cô con gái, trong mắt xuất hiện vẻ cưng chiều…

“Được rồi…” Lạc Nam gật đầu, hắn biết nàng muốn dành thời gian riêng tư cho mình và Á Liên Nga…

Không nhịn được lôi nàng đến hôn chụt vào môi đỏ như lửa xem như khen thưởng…

Diễm Nguyệt Kỳ hài lòng nhếch mép, như tiên tử bay lượn cửu tiêu thả người bay lên phía trước Hồng Liên Cung…

Á Liên Nga không quan tâm hai người này đang làm gì, trong đầu luôn nhớ lại lời nói trước đó của Diễm Nguyệt Kỳ…

Mưu đồ nhằm vào Nữ Vương của Bách Hiểu Sinh đã rõ ràng, nếu người này thật sự nhờ phụ thân hắn đánh chủ ý đến Tinh Linh Đảo, cả Hải Châu có thể cứu các nàng chỉ có thể là Đa Bảo Các…

Nhưng đó là trường hợp đối phương đánh chính diện tạo ra động tĩnh lớn, về phần nếu một Chiến Trận Sư Bát Cấp như Bách Hiệu Trưởng ra tay đánh lén, chỉ sợ Đa Bảo Các cũng không kịp thời cứu viện…

Về phần ba Học Phủ khác, bọn họ thậm chí ước gì nội bộ Hải Châu Đại Lục tự sâu xé lẫn nhau nữa kìa, làm gì có chuyện ra tay tương trợ Tinh Linh Đảo chứ…

“Muốn bảo hộ Tinh Linh Đảo, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình…” Á Liên Nga nhìn thoáng qua toàn cảnh nguy nga của Linh Giới Châu, rất khó tưởng tượng có một không gian thần kỳ như vậy…



Trực giác của một Tinh Linh cho nàng biết, lựa chọn lần này của mình là đúng đắn…

Trong lúc thất thần suy tư, một vòng tay rắn chắc đã vòng qua eo thon…

Lạc Nam cảm nhận sự co dãn khi ôm nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta ra ngoài nhé!”

Á Liên Nga hơi rùng mình một chút, rất nhanh an tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ:

“Thôi kệ, dù sao cả người cũng bị hắn va chạm hết cả rồi…”

Nhẹ nhàng gật đầu…

Ý niệm vừa động, thân ảnh hai người đã biến mất…

Diễm Nguyệt Kỳ nhìn bóng lưng hai người rời đi, sủng ái trong mắt tràn đầy, đôi môi quyến rũ lẩm bẩm:

“Tiểu Nam, chỉ cần có thể…thiếp sẽ mang toàn bộ nữ nhân ưu tú trong thiên hạ về cho chàng…”



Động tĩnh chiến đấu bên ngoài của ba người Lạc Nam và Bát Cước Dục Xà vốn thu hút không ít tu sĩ tìm đến…

Nhưng thời gian hóa giải Dâm Khí mất đến 10 ngày, vì thế mà toàn bộ đều đã rời đi sau khi không tìm ra manh mối gì…

Lạc Nam và Á Liên Nga xuất hiện giữa biển cũng không ai chú ý…

“Ta và nàng về Tinh Linh Đảo nhé?” Lạc Nam trưng cầu ý kiến…

Á Liên Nga cắn cắn môi, hiện giờ ở trước mặt nam nhân này nàng rất khó giữ vững bộ dạng bình tĩnh như thường…

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, không nỡ từ chối, thế là nhẹ nhàng gật đầu…

Lạc Nam hài lòng, vươn tay nắm lấy bàn tay trắng mịn của nàng, chợt ánh mắt hắn co rụt lại, vội vàng đem nàng kéo về sau lưng mình…

Một chân bước lên phía trước như bảo hộ thê tử, ngưng trọng nhìn về vùng không gian trước mặt…

“Hử? vậy mà phát giác chúng ta?” Một âm thanh âm nhu quái dị hơi bất ngờ thốt lên…

“Hừ, tiểu bạch kiểm toàn đồ đáng ghét!” Âm thanh thô cuồng khác vang vọng, tràn ngập cảm giác ghen ghét…

Á Liên Nga bị hành động của Lạc Nam khiến cho vừa cảm động vừa oán trách, nam nhân này xem nàng là người yếu đuối sao?

Bất quá không chút do dự, trường Đao đã xuất hiện trên tay, ánh mắt lập lòe nhìn về đối diện…

Nơi đó không gian thoáng rung, hai thân ảnh nhẹ nhàng bước ra, đối lập rõ rệch…

Một nam nhân có bộ dạng âm nhu mi thanh mục tú y như nữ nhân, trong mắt là tia cơ trí như yêu cùng âm trầm như nước…

Bên cạnh hắn là một đại hán lực lưỡng cao lớn, thân thể cơ bắp to khỏe đầy rẫy gân xanh, trong mắt chỉ có cuồng ý mà không pha lẫn một tia thông tuệ nào…

Khiến Lạc Nam tròng mắt hơi co rụt lại là hai loại Hỏa Diễm riêng biệt bùng cháy quanh thân bọn hắn…

Nam tử thô cùng với loại Hỏa Diễm màu nâu đất, ẩn chứa sức mạnh bá đạo của người khổng lồ…

Hỏa Diễm màu trắng xóa như tuyết, vừa nóng vừa lạnh uốn éo quanh thân nam tử âm nhu, quỷ dị vô cùng…

“Hai loại Dị Hỏa sao?” Lạc Nam và Á Liên Nga ngưng trọng nhìn nhau…

Có thể cùng lúc chạm mặt hai kẻ sở hữu Dị Hỏa, bất kỳ ai cũng khó giữ bình thản…

Quan trọng hơn hết, khí tức trên người bọn hắn mênh mông như biển lớn, vượt qua cả tầng thứ mà hai người có thể đối kháng…

Rõ ràng là hai tên Hợp Thể Kỳ cường giả…

“Đại Lực Địa Viêm và Hàn Băng Chi Diễm…” Lạc Nam lần lượt đọc tên hai loại Dị Hỏa của hai người trước mặt…

“Không hổ cũng là người có Dị Hỏa, kiến thức không tồi!” Nam tử âm nhu nhếch miệng ái ố nói…

“Tiểu tử, nhận ra kẻ này chứ?” Nam tử thô cuồng cười gằn, trên tay xuất hiện một kiện xác chết…

“Hải Hà…” Lạc Nam im lặng không đáp, trong lòng luân chuyển vô số ý nghĩ…

Thi thể là của Hải Cung Trưởng Lão Hải Hà, rõ ràng là bị hai người này mang đi…

Theo tin tức mà Đa Bảo Các cung cấp, Độc Nhân bị Hỏa Minh Giáo và Đan gia cùng lúc truy sát…

Hai người trước mặt rõ ràng là đánh hơi đến chuyện Độc Nhân ra tay gần nơi Lạc Nam đang chiến với Hải Hà mà tìm đến hắn…

Dù sao thì chuyện này điều tra không hề khó, hắn và Hải Hà chiến đấu hầu hết cường giả tại Hải Châu đều biết…

“Hai vị có gì chỉ bảo? Hải Hà ta quả thật nhận biết, nhưng cái chết của hắn không liên quan gì đến ta…” Lạc Nam bình thản đáp, thấy Á Liên Nga mặt mày ngưng trọng, cười cười nắm tay nàng an ủi…

“Độc Nhân kia ra tay rõ ràng là muốn cứu ngươi thoát khỏi Hải Hà, nói mau! Ngươi có quan hệ gì với Độc Nhân?” Nam tử âm nhu không nhanh không chậm nói, chỉ là giọng điệu pha lẫn vị cao cao tại thượng…

“Độc Nhân? Các hạ nói gì ta nghe không hiểu?” Lạc Nam ra vẻ mờ mịt…

“Hừ, cứ bắt về tra khảo, hỏi làm gì cho mệt!” Nam tử thô cuồng cười lạnh nói…



“Các người muốn làm gì? Lạc Nam là bằng hữu của Tinh Linh Nữ Quốc, đừng tưởng Hợp Thể Kỳ thì rất giỏi?” Á Liên Nga ánh mắt sắt lẹm quát, khí thế không kém…

“Tinh Linh Nữ Quốc mặc dù rất mạnh, nhưng Minh Hỏa Giáo và Đan gia chúng ta không ngán, mọi chuyện không liên quan đến ngươi, mau rời đi!” Nam tử âm nhu nhíu mày nhìn Á Liên Nga nói khẽ…

“Đan gia? Gia tộc thần bí chưởng khống Đan Cốc?” Á Liên Nga sắc mặt trầm xuống…

Đan Cốc là thế lực luyện đan mạnh mẽ ai cũng biết, nhưng đáng sợ hơn hết là gia tộc thần bí chống lưng cho Đan Cốc…

Chính là Đan gia…

Nghe nói Luyện Đan Sư của Đan Cốc toàn bộ đều do Đan gia bồi dưỡng, ngay cả Đan Cốc Cốc Chủ cũng chỉ là một trưởng lão tại Đan gia mà thôi…

Nàng không ngờ Đan gia vậy mà đánh chủ ý đến Lạc Nam…đó là chưa kể Hỏa Minh Giáo cũng là Cửu Cấp Thế Lực mạnh mẽ…

“Biết sợ? nể mặt Tinh Linh Nữ Vương thả ngươi rời đi!” Nam tử thô cuồng đắc ý cười gằn…

Bàn tay nhỏ của Á Liên Nga siết chặt, trong lòng đối với truy cầu sức mạnh càng thêm khao khát…

Chưa kể đến Bách Linh Hiệu Trưởng, thậm chí những thế lực này vậy mà không e ngại Tinh Linh Đảo rồi…lời của Diễm Nguyệt Kỳ quả nhiên không sai…

“Không cần nghĩ lung tung, không lâu sau nàng sẽ đem bọn hắn giẫm tại dưới chân…” Lạc Nam truyền âm cười nói…

Á Liên Nga gật đầu, Trường Đao nâng lên…chỉ vào nam tử thô cùng nghiêm nghị nói:

“Muốn động đến hắn, bước qua xác mạt tướng!”

“Thú vị!” Nam tử âm nhu hài hước mỉm cười, một bàn tay vươn ra…

“Kẻ có quan hệ với Độc Nhân không thể tha thứ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót…theo chúng ta một chuyến đi!”

Theo cú chọp tay này của hắn, linh khí trong thiên địa cuồn cuộn mà về, hình thành thế không thể đở, đất trời như nương theo đòn đánh của hắn, hòa minh cùng nhau….

Khả năng của Hợp Thể Kỳ…

Cảnh giới mà tu sĩ có thể đem thân thể trở nên hòa hợp cùng trời đất, vận dụng lực lượng trong thiên địa mạnh hơn Luyện Hư Kỳ vô số lần…

Trước mặt Hợp Thể Kỳ, Luyện Hư Kỳ thông thường chỉ có thể bị đè lên đánh…

Á Liên Nga cắn răng, Trường Đao không ngần ngại trảm mạnh, giường như kẻ địch không phải Hợp Thể Kỳ cao cao tại thượng…

Đáng tiếc, nam tử thô cùng cười lạnh một tiếng, Đại Lực Địa Viêm hóa thành đại thủ khổng lồ, dễ dàng chọp đến thân Đao của nàng…

Không gian sụp đổ trước bàn tay khổng lồ và thanh trường đao...

Sắc mặt Á Liên Nga hơi nhợt nhạt, lực lượng chênh lệch thật quá to lớn…

Không chịu thua kém, buông ra chuôi đao, đôi cánh sau lưng khẽ vẩy, thân hình nàng biến mất…

Thuấn di…

Một lần nữa xuất hiện đã ở phía sau đầu tên nam tử thô cùng, yêu kiều quát:

“Thiên Không Lạc Nhạn!”

Mũi tên rời khỏi dây, mang theo sức mạnh xé rách không gian xuyên phá mà đến…

“Yếu quá, ta thật lười rat ay…” Nam tử thô cuồng lười biếng nói, Hỏa Diễm cuồn cuộn ngưng tụ thành chưởng ấn…

Một chưởng như có thể che thiên lấp nhật bao phủ mà ra, đem mũi tên của Á Liên Nga bóp nát dễ dàng...



“Trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi phản kháng là vô ích!” Nam tử âm nhu nhìn cảnh này lắc đầu cười nhạt, cánh tay mang theo Hàn Băng Chi Diễm tiếp tục xuyên thấu không gian…

Lạc Nam vẫn thản nhiên đứng đó, không có ý phản kháng chút nào…

Trong lúc nam tử âm nhu tưởng tên này thức thủ chịu trói, lời nói chế giễu tiếp theo khiến ánh mắt hắn co rụt lại…

“Trước khi muốn bắt một ai đó, phải xem bối cảnh của người đó có đủ cứng hay không…” Lạc Nam quỷ dị mỉm cười…

Trong khoảnh khắc đó, cách xa hàng vạn lý nơi Thánh Linh Học Phủ…

Một nữ nhân bá đạo ngồi trên đế tọa, ánh mắt nhếch lên bất cần, bá đạo tung ra một đấm vào vùng không gian trước mặt…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Tầng tầng lớp lớp không gian bị xuyên thủng, vô số lão quái vật giật mình đứng dậy…

Nam tử âm nhu theo bản năng cảm giác được tử vong ập đến, chưa kịp thu tay…

Không gian trước mắt hắn chợt băng liệt, một luồng khí lãng bá đạo hình nấm đấm ầm vang mà ra…

Phốc…

Như một miếng giẻ lau bay thẳng ra ngoài, tóc dài rối tung từng sợi, xương cốt toàn thân nát vụn, máu tươi cuồng phún, nào còn chút bộ dạng của Hợp Thể Kỳ lúc ban đầu…

Cùng lúc đó, âm thanh của một nữ tử vang vọng cửu thiên thập địa khiến vô số lão quái mồ hôi chảy ròng…

“Lấy Hợp Thể Trung Kỳ khi dễ một Hóa Thần Hậu Kỳ, người Đan gia các ngươi thật giỏi, xem Lão Nương là vô hình sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau