Chương 311: Bạch Sa điên cuồng
Thời gian dần trôi, chỉ còn mười ngày thời gian Thổ Chiến Đại Hội sẽ tiếp tục diễn ra, lần này Lạc Nam không cần thi đấu, chỉ cần đến và nhận chức quán quân là được…
Những ngày rảnh rỗi vừa qua, hắn chỉ làm bạn bên cạnh hai nữ, bồi dưỡng tình cảm với Bạch Liên Hoa, tiểu công chúa ngây ngô lần đầu biết yêu, được nam nhân quan tâm tặng một đống Dưỡng Nhan Đan như cho kẹo cùng y phục tuyệt mỹ các thứ vui mừng quá đỗi, lại thêm Nam Cung Uyển Dung ôn nhu dễ gần trò chuyện, quan hệ giữa hai nàng ngày càng thân hơn tỷ muội, niềm hạnh phúc luôn hiện trên đôi môi…
Bất quá có một thứ khiến Lạc Nam tiếc nuối, hắn muốn tìm mua Công Pháp thích hợp với thiên phú Thiên Sinh Âm Vận - Thiện Âm của Bạch Liên Hoa nhưng mãi không được, thậm chí số lần làm mới Cửa Hàng May Mắn lên đến con số trăm, tiêu tốn tận một triệu Điểm Danh Vọng vẫn không ăn thua…
Kim Nhi cũng đồng tình bảo rằng công pháp liên quan đến Thiên Sinh Âm Vận cực kỳ hiếm thấy, chỉ sợ Cửa Hàng hiện tại chưa đủ đẳng cấp để xuất hiện mà thôi…
Mà trong quá trình không ngừng làm mới Cửa Hàng, cũng xuất hiện không ít Huyết Mạch, nhưng lại không có loại nào thích hợp với Hậu Cung ở thời điểm hiện tại…
Lạc Nam chỉ có thể cảm thán vận khí của mình đã tạm thời dồn hết vào Hóa Trận Thánh Thể rồi, bùi ngùi đóng lại Cửa Hàng May Mắn, chờ dịp khác vậy…
Hai nữ ở mãi bên ngoài cũng chán, Lạc Nam nhận việc trông coi tình huống của Hoa Thanh Trúc, để hai nàng vào Linh Giới Châu vui chơi, bầu bạn cùng Hải Linh Lung, Côn Minh Nguyệt và sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền…
Thất giai yêu thú Côn Minh Nguyệt không khác nào đứa trẻ, chỉ vui chơi thỏa thích rồi lăn đùng ra ngủ, thân thể nở nang không ngừng quấn lấy Bạch Liên Hoa, môi đỏ hô to tỷ tỷ khiến Lạc Nam dở khóc dở cười…
Biết được tình huống đáng thương của Côn Minh Nguyệt, chúng nữ thật tâm xem nàng như tiểu muội muội vậy, săn sóc hết sức chu đáo…
…
Một ngày này, tình huống bên trong Linh Giới Châu có chút dị động, Lạc Nam là người cảm ứng được trước tiên, sắc mặt lập tức mừng rỡ…
Ý niệm lóe lên, một thân ảnh yêu thú nhỏ nhắn với bộ lông lấy màu trắng làm chủ đạo, tử cùng hắc sắc xen lẫn hài hào, hết sức đáng yêu xuất hiện trong lòng Lạc Nam…
Tu vi Lục giai Sơ Kỳ ngưng thực đến cực điểm, ẩn ẩn có xu thế đột phá Trung Kỳ, hiển nhiên đã thành công củng cố tu vi, đồng thời có chút tiến bộ nhỏ…
“Chủ nhân…” Tiểu Sư đáng yêu hé ra miệng nhỏ, vùi đầu vào lòng hắn tham lam hít thở, nàng vẫn luôn thích ở bộ dạng con thú nhỏ làm nũng với hắn như vậy.
Lạc Nam cưng chiều xoa xoa bộ lông mềm mại của nàng, vuốt ve cái đầu nhỏ, mỉm cười hỏi:
“Có tiến bộ sao?”
“Thiếp đã luyện hóa hầu hết năng lượng còn lại bên trong Yêu Đan Lục giai Viên Mãn kia (chương 81), chỉ cần tích xúc qua vài trận chiến nữa sẽ đột phá Lục giai Trung Kỳ…” Tiểu Sư vểnh lên cái đầu nhỏ, tự hào nói ra…
“Bảo bối của ta thật giỏi!” Lạc Nam tán thưởng gật đầu, đặt môi hôn lên cái đầu nhỏ của nàng…
Thiên phú của Tử Lôi Sư Bàng quá mức kinh khủng, chỉ cần nắm bắt cơ hội…tốc độ tiến giai sẽ nhanh đến mức khó tin…
Lần trước sau khi đột phá Lục giai Sơ Kỳ, vì cảm thấy tu vi chưa ổn định nên Tiểu Sư lâm vào bế quan, chỉ mới một thời gian ngắn đã củng cố được tu vi, lại sắp thăng đến Lục giai Trung Kỳ…
Bất kỳ thiên tài nào ở trước mặt nàng đều phải xấu hổ cúi đầu, dù là Lạc Nam cũng chắp tay chịu thua…
“Thật cường đại, thiếp cảm giác được nữ nhân kia cũng có mối liên kết với chàng!” Tiểu Sư lúc này mới nghiêng đầu nhìn về Hoa Thanh Trúc, ngưng trọng nói ra.
Khí thế của Hoa Thanh Trúc tỏa ra lúc này khiến Tiểu Sư cảm giác được áp lực cực lớn, như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
“Nàng ấy tên Hoa Thanh Trúc, cũng là thê tử của ta…tu vi lên đến Hợp Thể Trung Kỳ…” Lạc Nam mỉm cười giới thiệu.
“Chàng quả nhiên lợi hại, ngay cả Hợp Thể cũng bị thu rồi, hì hì!” Tiểu Sư đầy tự hào cười nói, không biết ghen tuông là gì.
“Truyện kể ra rất dài dòng, không đơn giản như nàng nghĩ…” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, hắn đã nhận định Hoa Thanh Trúc là người phụ nữ của mình, ai cũng không thể ngăn cản.
Một người một thú ôn tồn tâm sự, Lạc Nam đem những chuyện trong thời gian qua kể với Tiểu Sư, khiến nàng vừa mừng vừa lo, hận không thể tham dự ở trong đó…
…
“Uyển Dung và Tiểu Sư đã xuất quan, những người khác chắc cũng sắp rồi…” Lạc Nam đặt thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Sư nằm cuộn tròn lên bả vai mình, trong lòng thầm nghĩ…
Thiên phú của chúng nữ đều cực cao, tu luyện chắc không xảy ra vấn đề gì…
Duy chỉ có hai người khiến Lạc Nam lo lắng nhất, chính là Bạch Tố Mai và Yên Nhược Tuyết…
Bởi vì hai nàng có luyện hóa Huyết Mạch…
Nhược Tuyết luyện hóa Thủy Hoang huyết mạch, mà Tố Mai luyện chính là Thái Bạch Thôn Tinh Xà huyết…
Theo lời Kim Nhi, Thủy Hoang Huyết Mạch của Nhược Tuyết là loại tương đối ôn hòa, không nóng nảy thô bạo như các loại huyết mạch Thần Thú, vì thế chẳng yêu cầu hà khắc về nhiều mặt như Kim Ô hay Kỳ Lân các loại…
Còn tình huống của Bạch Tố Mai, mặc dù Thái Bạch Thôn Tinh Xà rất táo bạo không kém so với Kim Ô…nhưng bản thể của nàng ấy vốn là hậu duệ của loại Thần Thú này, khả năng thích nghi rất cao, cũng không cần lo lắng đến tính mạng.
Chỉ là không biết phải đến bao giờ mà thôi.
…
Bên ngoài Hoa Thanh Điện…
Một thân ảnh uy nghiêm đột ngột hàng lâm, đế bào tung bay, gương mặt nghiêm nghị...
“Bệ hạ giá lâm!”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hai thái giám canh giữ bên ngoài có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ lập tức cung kính quỳ xuống, mở miệng đồng thanh hô…
Bạch Sa ánh mắt như điện lướt qua bọn hắn, trầm giọng nói ra:
“Mau vào thông báo, trẫm muốn gặp Hoàng Hậu…”
Hai thái giám liếc mắt nhìn nhau, kính cẩn nhưng không xu nịnh nói: “Bẩm bệ hạ, nương nương lần này trước khi bế quan đã căn dặn, không được để bất kỳ ai tiến vào…dù người đó là bệ hạ!”
“Lớn mật!”
Bạch Sa quát lạnh, khí thế hùng hồn đem hai tên thái giám ép sát xuống mặt đất…
“Phốc!”
Hai người chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, bất quá gương mặt vẫn đầy vẻ quật cường, không có chút ý nhượng bộ nào.
“Hoàng cung này là của trẫm, trẫm muốn đi đâu mà không được?” Bạch Sa quát lạnh, trong lòng phẫn nộ dị thường.
Một thời gian dài tìm kiếm tung tích Văn Lang nhưng biệt vô âm tính, khắp toàn bộ Hoàng Triều, một nơi duy nhất chưa dò xét chính là Hoa Thanh Điện của Hoàng Hậu.
Mặc dù biết tính cách của Hoa Thanh Trúc vốn lạnh lùng không quan tâm thế sự, thậm chí có khả năng nàng còn không biết Văn Lang là ai…khả năng người thần bí bắt mất Văn Lang là nàng gần như bằng không.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Bạch Sa luôn thao thức không yên, một cảm giác luôn mách bảo hắn phải tiến đến dò xét cung điện của Hoàng Hậu một lần.
Chắc có lẽ do bản tính của hắn đa nghi, hoặc có lẽ đây là nơi duy nhất chưa điều tra qua, không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng tình nghi nào dù là nhỏ nhất, vậy mà bị cấm cửa không cho vào…hắn sao có thể không tức giận?
Nghĩ đến các đời Bạch Sa Hoàng Đế trước đây thực lực mạnh mẽ, đủ sức đè ép các đời Nữ thiên tài Hoa gia một bậc, lại thêm dùng vận mệnh của Hoa gia uy hiếp, vì thế sau khi cưới về luôn có biện pháp khiến các nàng ngoan ngoãn phục tùng vận mệnh…
Phụ hoàng của Bạch Sa và mẫu hậu hắn chính là tình huống như vậy, nhờ đó mới có hắn trên đời.
Nhưng cho đến thế hệ Bạch Sa, bất kể là tiềm lực hay thiên phú của Hoa Thanh Trúc đều không kém gì hắn, dù Bạch Sa đã dùng đủ biện pháp từ cứng đến mềm nhưng ngay cả đầu ngón tay nàng cũng chưa được chạm…
Có lần hắn dùng vận mệnh của Hoa gia để ép Hoa Thanh Trúc động phòng, chỉ nhận lại một câu trả lời hết sức lạnh lùng: “Cá chết lưới rách!”
Nàng vì bảo toàn thân thể, ngay cả liều mạng với hắn cũng không sợ…, ngay cả Hoa gia và Hoàng gia đại chiến cũng không sợ…nhưng Bạch Sa hắn lại sợ...hưởng thụ quyền thế đã lâu khiến bản tâm cường giả đã sớm mất đi, hắn làm sao dám liều mạng như nàng?
Đúng như Hoa Thanh Trúc nói, Hoa Gia mặc dù có thể bị Bạch Sa Hoàng Triều tiêu diệt, nhưng sau trận chiến cũng đủ sức khiến Hoàng triều tổn thất trầm trọng…thậm chí ngay cả ngôi vị Cửu Cấp cũng không giữ được…
Bạch Sa không dám liều, trừ trường hợp bất khả kháng.
Cho đến hiện tại hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chuyện này không một ai biết. Vì để đánh lừa tai mắt người đời, mà Hoa Thanh Trúc thậm chí còn dùng đến biện pháp tự mình thụ thai, chỉ có điều tinh trùng là do hắn cung cấp mà thôi.
Bạch Sa vì tôn nghiêm của một Hoàng Đế, không thể để người khác biết rằng mình ngay cả Hoàng Hậu cũng không được ngủ, đành cắn răng chấp nhận làm theo ý muốn của Hoa Thanh Trúc…
Có thể nói Bạch Liên Hoa là con của hắn cũng không sai, chỉ là biện pháp thụ thai không giống người thường mà thôi, điều này luôn là một cái gì đó lấn cấn trong lòng hắn.
Hai tên thái giám không biết trong lòng Bạch Sa nghĩ gì, chỉ có thể trung tâm làm theo lời Hoàng Hậu, cúi đầu nói ra:
“Bệ hạ bớt giận, khi nào nương nương xuất quan, chúng nô tài sẽ lập tức thông báo đến người…”
Bạch Sa nghe hai tên này nhiều lần lặp đi lặp lại hai từ “bế quan”, nhất thời trong đầu lóe sáng, hô hấp có phần dồn dập:
“Nếu có thể nhân cơ hội nữ nhân này tập trung bế quan mà không đề phòng, đem nàng đả thương, thậm chí phế đi…để xem ngày sau còn dám chống lại ta hay không?”
Càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn, thứ hắn thèm muốn chỉ là chiếm đoạt thân thể tuyệt diệu kia, thực lực của nàng chỉ là thứ vướn bận…
“Lần này trẫm phải khiến ngươi cầu xin tha thứ!”
“ẦM…”
Không chút nghĩ ngợi, một chưởng vỗ mạnh ra, hai tên thái giám triệt để bay ngược, bất tỉnh nhân sự…
Khóe miệng Bạch Sa cong lên chế giễu, thản nhiên bước vào…
…
Động tĩnh bên ngoài đã sớm kinh động đến bên trong, Lạc Nam sắc mặt dị thường trầm trọng…
Hắn không ngờ trong tình huống này, Bạch Sa sẽ tìm đến tận đây.
Nếu để Thanh Trúc bị Bạch Sa cố tình quấy rối, rất có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma…
Nhìn thấy nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lạc Nam lao vội đến ôm lấy vòng eo tuyệt diệu, đang muốn cùng nàng tiến vào Linh Giới Châu…
Đôi mắt lạnh lùng cao ngạo đang nhắm chặt bất ngờ mở ra, vô số linh lực xung quanh trở về cơ thể, nàng quay sang nhìn hắn nhẹ giọng nói:
“Ngươi trước hết lẫn tránh, ta sẽ giải quyết!”
“Không, ta không thể để nữ nhân của mình một mình đối mặt nam nhân khác!” Lạc Nam bá đạo nói ra, đột ngột đem đôi môi đỏ thơm ngào ngạt của nàng ngậm lấy…
“Ưm”
Hoa Thanh Trúc toàn thân rung lên, trong lòng cảm động, nhẹ hé miệng cho hắn hôn vài cái thật chặt, lúc này dùng sức đẩy ra, dùng giọng điệu thành khẩn nói:
“Ngoan, bây giờ chưa phải lúc trở mặt với Hoàng gia, cho ta thêm một đoạn thời gian!”
Lạc Nam thấy ánh mắt cầu xin đáng yêu của nàng, trong lòng nhất thời mềm nhũn, đột ngột nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, cúi đầu gặm lấy cái cổ cao quý trắng hơn tuyết của nàng mút mạnh, thậm chí dùng răng cắn lấy…
“Á, làm gì?” Hoa Thanh Trúc kiều hừ một tiếng, trong lòng tràn ngập không hiểu…
Lạc Nam nhả miệng ra, nhìn trên cổ nàng để lại dấu vết đỏ thẩm như máu hết sức rực rỡ, hắn cười khà khà nghiêm mặt:
“Không cho phép nàng trị lành nó, đây là hickey do ta đánh dấu chủ quyền!”
“Biết rồi…mau trốn!” Hoa Thanh Trúc gắt giọng, mặc dù không biết hickey hắn nói là gì…bất quá câu đánh dấu chủ quyền khiến sắc mặt hơi ửng đỏ.
Vừa mới xuất quan, tên này lại lộn xộn khiến nàng đau hết cả đầu.
Lạc Nam cười hì hì hôn mỹ nhân thêm một ngụm, như nghĩ đến điều gì, vội đem một khối Lưu Ảnh Ngọc giấu ở gốc khuất Đại Điện…lúc này mới an tâm tiến vào Linh Giới Châu.
Hắn vừa đi, Hoa Thanh Trúc sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, giả vờ xếp bằng nhắm mắt tu luyện…
Vừa lúc đó, Bạch Sa thản nhiên mà vào.
Nhìn thấy Hoa Thanh Trúc chăm chú luyện công, đường cong hoàn mỹ, dung nhan tuyệt trần…tất cả đều quá tuyệt diệu…
“Hoàng hậu của trẫm, ngày sau ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời…kaka!”
Cười gằn một tiếng, ánh mắt Bạch Sa bộc phát tia sáng lạnh lùng, Thổ Vương Ấn được hắn cấp tốc ngưng tụ trên tay, nhắm đến vị trí Đan Điền của nàng đẩy mạnh…
Trong đầu đã tưởng tượng đến viễn cảnh nữ nhân cao ngạo này bị phế mất, ngày sau chỉ có thể làm chim trong lòng chốn Hậu Cung, mặc hắn chơi đùa thân thể…
Càng nghĩ, nụ cười khoái trá trên mặt không sao tan được…
“Bạch Sa, ai cho ngươi lá gan?”
Một âm thanh thản nhiên vang lên khiến nụ cười trên mặt Bạch Sa cứng ngắc lại…
Thân hình Hoa Thanh Trúc đã biến mất, Thổ Vương Ấn nện vào mặt đất khiến toàn bộ Hoa Thanh Cung chấn động…
Biết không thể ngụy biện cho hành vi vừa rồi của mình, Bạch Sa gương mặt hết sức khó coi, lạnh lùng hừ nói:
“Trẫm đã đợi quá lâu rồi, ngươi thân đã gả cho trẫm, phải hầu hạ trẫm là chuyện đương nhiên!”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Hoa Thanh Trúc nhướn mày, xoay người nhìn thẳng vào mắt Bạch Sa, như phượng hoàng cao ngạo nói ra.
Chợt ánh mắt Bạch Sa co rụt lại, ở tư thế đối diện…hắn lập tức nhìn thấy dấu vết đỏ thẩm lưu trên cổ nàng, thậm chí có dấu vết răng cắn…
Là răng nam nhân…
Một cảm giác phẫn nộ, sỉ nhục lập tức trào dâng trong lòng, Bạch Sa cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung thành từng mãnh…
Đôi mắt trở nên đỏ ngầu dữ tợn, gằn từng chữ khàn khàn nói ra: “Là ai? Ngươi để nam nhân chạm vào cơ thể mình?”
Hoa Thanh Trúc nghe vậy giật mình, lúc này nhớ đến ánh mắt tinh nghịch vừa nãy của Lạc Nam, trong lòng nhất thời dở khóc dở cười…nam nhân kia muốn chọc tức Bạch Sa đến chết sao?
“Chuyện cá nhân ta, khi nào đến lượt ngươi hỏi? đừng quên chúng ta chỉ là danh nghĩa…” Hoa Thanh Trúc mặt không đổi sắc, không quan tâm nói.
“Khốn nạn…khốn nạn…” Bạch Sa thấy nàng không phủ nhận, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, tia máu phủ đầy hai mắt…
Cứ tưởng nữ nhân này luôn lạnh lùng cao quý, bất khả xâm phạm…hắn không chạm được nhưng nam nhân toàn thiên hạ cũng không ai chạm được…
Vậy mà giờ đây, đã có người chạm…thậm chí để lại dấu vết rực rỡ trên cơ thể nàng, dấu vết kia như bằng chứng đầu hắn xuất hiện cặp ngưu giác 20cm…
Một Hoàng Đế cao cao tại thượng của Cửu Cấp thế lực bị cắm sừng, toàn bộ thiên hạ sẽ cười nhạo hắn, phỉ bán hắn…
Lý trí triệt để đánh mất, Bạch Sa ngửa đầu lên trời, mang theo vô tận phẫn nộ gầm thét:
“Tiện tỳ, hôm nay dù lưỡng bại câu thương, trẫm cũng phải buộc ngươi quỳ xuống!”
…
Chúc tất cả ae tối ngủ ngon ^^
...
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank (chi nhánh Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Những ngày rảnh rỗi vừa qua, hắn chỉ làm bạn bên cạnh hai nữ, bồi dưỡng tình cảm với Bạch Liên Hoa, tiểu công chúa ngây ngô lần đầu biết yêu, được nam nhân quan tâm tặng một đống Dưỡng Nhan Đan như cho kẹo cùng y phục tuyệt mỹ các thứ vui mừng quá đỗi, lại thêm Nam Cung Uyển Dung ôn nhu dễ gần trò chuyện, quan hệ giữa hai nàng ngày càng thân hơn tỷ muội, niềm hạnh phúc luôn hiện trên đôi môi…
Bất quá có một thứ khiến Lạc Nam tiếc nuối, hắn muốn tìm mua Công Pháp thích hợp với thiên phú Thiên Sinh Âm Vận - Thiện Âm của Bạch Liên Hoa nhưng mãi không được, thậm chí số lần làm mới Cửa Hàng May Mắn lên đến con số trăm, tiêu tốn tận một triệu Điểm Danh Vọng vẫn không ăn thua…
Kim Nhi cũng đồng tình bảo rằng công pháp liên quan đến Thiên Sinh Âm Vận cực kỳ hiếm thấy, chỉ sợ Cửa Hàng hiện tại chưa đủ đẳng cấp để xuất hiện mà thôi…
Mà trong quá trình không ngừng làm mới Cửa Hàng, cũng xuất hiện không ít Huyết Mạch, nhưng lại không có loại nào thích hợp với Hậu Cung ở thời điểm hiện tại…
Lạc Nam chỉ có thể cảm thán vận khí của mình đã tạm thời dồn hết vào Hóa Trận Thánh Thể rồi, bùi ngùi đóng lại Cửa Hàng May Mắn, chờ dịp khác vậy…
Hai nữ ở mãi bên ngoài cũng chán, Lạc Nam nhận việc trông coi tình huống của Hoa Thanh Trúc, để hai nàng vào Linh Giới Châu vui chơi, bầu bạn cùng Hải Linh Lung, Côn Minh Nguyệt và sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền…
Thất giai yêu thú Côn Minh Nguyệt không khác nào đứa trẻ, chỉ vui chơi thỏa thích rồi lăn đùng ra ngủ, thân thể nở nang không ngừng quấn lấy Bạch Liên Hoa, môi đỏ hô to tỷ tỷ khiến Lạc Nam dở khóc dở cười…
Biết được tình huống đáng thương của Côn Minh Nguyệt, chúng nữ thật tâm xem nàng như tiểu muội muội vậy, săn sóc hết sức chu đáo…
…
Một ngày này, tình huống bên trong Linh Giới Châu có chút dị động, Lạc Nam là người cảm ứng được trước tiên, sắc mặt lập tức mừng rỡ…
Ý niệm lóe lên, một thân ảnh yêu thú nhỏ nhắn với bộ lông lấy màu trắng làm chủ đạo, tử cùng hắc sắc xen lẫn hài hào, hết sức đáng yêu xuất hiện trong lòng Lạc Nam…
Tu vi Lục giai Sơ Kỳ ngưng thực đến cực điểm, ẩn ẩn có xu thế đột phá Trung Kỳ, hiển nhiên đã thành công củng cố tu vi, đồng thời có chút tiến bộ nhỏ…
“Chủ nhân…” Tiểu Sư đáng yêu hé ra miệng nhỏ, vùi đầu vào lòng hắn tham lam hít thở, nàng vẫn luôn thích ở bộ dạng con thú nhỏ làm nũng với hắn như vậy.
Lạc Nam cưng chiều xoa xoa bộ lông mềm mại của nàng, vuốt ve cái đầu nhỏ, mỉm cười hỏi:
“Có tiến bộ sao?”
“Thiếp đã luyện hóa hầu hết năng lượng còn lại bên trong Yêu Đan Lục giai Viên Mãn kia (chương 81), chỉ cần tích xúc qua vài trận chiến nữa sẽ đột phá Lục giai Trung Kỳ…” Tiểu Sư vểnh lên cái đầu nhỏ, tự hào nói ra…
“Bảo bối của ta thật giỏi!” Lạc Nam tán thưởng gật đầu, đặt môi hôn lên cái đầu nhỏ của nàng…
Thiên phú của Tử Lôi Sư Bàng quá mức kinh khủng, chỉ cần nắm bắt cơ hội…tốc độ tiến giai sẽ nhanh đến mức khó tin…
Lần trước sau khi đột phá Lục giai Sơ Kỳ, vì cảm thấy tu vi chưa ổn định nên Tiểu Sư lâm vào bế quan, chỉ mới một thời gian ngắn đã củng cố được tu vi, lại sắp thăng đến Lục giai Trung Kỳ…
Bất kỳ thiên tài nào ở trước mặt nàng đều phải xấu hổ cúi đầu, dù là Lạc Nam cũng chắp tay chịu thua…
“Thật cường đại, thiếp cảm giác được nữ nhân kia cũng có mối liên kết với chàng!” Tiểu Sư lúc này mới nghiêng đầu nhìn về Hoa Thanh Trúc, ngưng trọng nói ra.
Khí thế của Hoa Thanh Trúc tỏa ra lúc này khiến Tiểu Sư cảm giác được áp lực cực lớn, như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
“Nàng ấy tên Hoa Thanh Trúc, cũng là thê tử của ta…tu vi lên đến Hợp Thể Trung Kỳ…” Lạc Nam mỉm cười giới thiệu.
“Chàng quả nhiên lợi hại, ngay cả Hợp Thể cũng bị thu rồi, hì hì!” Tiểu Sư đầy tự hào cười nói, không biết ghen tuông là gì.
“Truyện kể ra rất dài dòng, không đơn giản như nàng nghĩ…” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, hắn đã nhận định Hoa Thanh Trúc là người phụ nữ của mình, ai cũng không thể ngăn cản.
Một người một thú ôn tồn tâm sự, Lạc Nam đem những chuyện trong thời gian qua kể với Tiểu Sư, khiến nàng vừa mừng vừa lo, hận không thể tham dự ở trong đó…
…
“Uyển Dung và Tiểu Sư đã xuất quan, những người khác chắc cũng sắp rồi…” Lạc Nam đặt thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Sư nằm cuộn tròn lên bả vai mình, trong lòng thầm nghĩ…
Thiên phú của chúng nữ đều cực cao, tu luyện chắc không xảy ra vấn đề gì…
Duy chỉ có hai người khiến Lạc Nam lo lắng nhất, chính là Bạch Tố Mai và Yên Nhược Tuyết…
Bởi vì hai nàng có luyện hóa Huyết Mạch…
Nhược Tuyết luyện hóa Thủy Hoang huyết mạch, mà Tố Mai luyện chính là Thái Bạch Thôn Tinh Xà huyết…
Theo lời Kim Nhi, Thủy Hoang Huyết Mạch của Nhược Tuyết là loại tương đối ôn hòa, không nóng nảy thô bạo như các loại huyết mạch Thần Thú, vì thế chẳng yêu cầu hà khắc về nhiều mặt như Kim Ô hay Kỳ Lân các loại…
Còn tình huống của Bạch Tố Mai, mặc dù Thái Bạch Thôn Tinh Xà rất táo bạo không kém so với Kim Ô…nhưng bản thể của nàng ấy vốn là hậu duệ của loại Thần Thú này, khả năng thích nghi rất cao, cũng không cần lo lắng đến tính mạng.
Chỉ là không biết phải đến bao giờ mà thôi.
…
Bên ngoài Hoa Thanh Điện…
Một thân ảnh uy nghiêm đột ngột hàng lâm, đế bào tung bay, gương mặt nghiêm nghị...
“Bệ hạ giá lâm!”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hai thái giám canh giữ bên ngoài có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ lập tức cung kính quỳ xuống, mở miệng đồng thanh hô…
Bạch Sa ánh mắt như điện lướt qua bọn hắn, trầm giọng nói ra:
“Mau vào thông báo, trẫm muốn gặp Hoàng Hậu…”
Hai thái giám liếc mắt nhìn nhau, kính cẩn nhưng không xu nịnh nói: “Bẩm bệ hạ, nương nương lần này trước khi bế quan đã căn dặn, không được để bất kỳ ai tiến vào…dù người đó là bệ hạ!”
“Lớn mật!”
Bạch Sa quát lạnh, khí thế hùng hồn đem hai tên thái giám ép sát xuống mặt đất…
“Phốc!”
Hai người chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, bất quá gương mặt vẫn đầy vẻ quật cường, không có chút ý nhượng bộ nào.
“Hoàng cung này là của trẫm, trẫm muốn đi đâu mà không được?” Bạch Sa quát lạnh, trong lòng phẫn nộ dị thường.
Một thời gian dài tìm kiếm tung tích Văn Lang nhưng biệt vô âm tính, khắp toàn bộ Hoàng Triều, một nơi duy nhất chưa dò xét chính là Hoa Thanh Điện của Hoàng Hậu.
Mặc dù biết tính cách của Hoa Thanh Trúc vốn lạnh lùng không quan tâm thế sự, thậm chí có khả năng nàng còn không biết Văn Lang là ai…khả năng người thần bí bắt mất Văn Lang là nàng gần như bằng không.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Bạch Sa luôn thao thức không yên, một cảm giác luôn mách bảo hắn phải tiến đến dò xét cung điện của Hoàng Hậu một lần.
Chắc có lẽ do bản tính của hắn đa nghi, hoặc có lẽ đây là nơi duy nhất chưa điều tra qua, không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng tình nghi nào dù là nhỏ nhất, vậy mà bị cấm cửa không cho vào…hắn sao có thể không tức giận?
Nghĩ đến các đời Bạch Sa Hoàng Đế trước đây thực lực mạnh mẽ, đủ sức đè ép các đời Nữ thiên tài Hoa gia một bậc, lại thêm dùng vận mệnh của Hoa gia uy hiếp, vì thế sau khi cưới về luôn có biện pháp khiến các nàng ngoan ngoãn phục tùng vận mệnh…
Phụ hoàng của Bạch Sa và mẫu hậu hắn chính là tình huống như vậy, nhờ đó mới có hắn trên đời.
Nhưng cho đến thế hệ Bạch Sa, bất kể là tiềm lực hay thiên phú của Hoa Thanh Trúc đều không kém gì hắn, dù Bạch Sa đã dùng đủ biện pháp từ cứng đến mềm nhưng ngay cả đầu ngón tay nàng cũng chưa được chạm…
Có lần hắn dùng vận mệnh của Hoa gia để ép Hoa Thanh Trúc động phòng, chỉ nhận lại một câu trả lời hết sức lạnh lùng: “Cá chết lưới rách!”
Nàng vì bảo toàn thân thể, ngay cả liều mạng với hắn cũng không sợ…, ngay cả Hoa gia và Hoàng gia đại chiến cũng không sợ…nhưng Bạch Sa hắn lại sợ...hưởng thụ quyền thế đã lâu khiến bản tâm cường giả đã sớm mất đi, hắn làm sao dám liều mạng như nàng?
Đúng như Hoa Thanh Trúc nói, Hoa Gia mặc dù có thể bị Bạch Sa Hoàng Triều tiêu diệt, nhưng sau trận chiến cũng đủ sức khiến Hoàng triều tổn thất trầm trọng…thậm chí ngay cả ngôi vị Cửu Cấp cũng không giữ được…
Bạch Sa không dám liều, trừ trường hợp bất khả kháng.
Cho đến hiện tại hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chuyện này không một ai biết. Vì để đánh lừa tai mắt người đời, mà Hoa Thanh Trúc thậm chí còn dùng đến biện pháp tự mình thụ thai, chỉ có điều tinh trùng là do hắn cung cấp mà thôi.
Bạch Sa vì tôn nghiêm của một Hoàng Đế, không thể để người khác biết rằng mình ngay cả Hoàng Hậu cũng không được ngủ, đành cắn răng chấp nhận làm theo ý muốn của Hoa Thanh Trúc…
Có thể nói Bạch Liên Hoa là con của hắn cũng không sai, chỉ là biện pháp thụ thai không giống người thường mà thôi, điều này luôn là một cái gì đó lấn cấn trong lòng hắn.
Hai tên thái giám không biết trong lòng Bạch Sa nghĩ gì, chỉ có thể trung tâm làm theo lời Hoàng Hậu, cúi đầu nói ra:
“Bệ hạ bớt giận, khi nào nương nương xuất quan, chúng nô tài sẽ lập tức thông báo đến người…”
Bạch Sa nghe hai tên này nhiều lần lặp đi lặp lại hai từ “bế quan”, nhất thời trong đầu lóe sáng, hô hấp có phần dồn dập:
“Nếu có thể nhân cơ hội nữ nhân này tập trung bế quan mà không đề phòng, đem nàng đả thương, thậm chí phế đi…để xem ngày sau còn dám chống lại ta hay không?”
Càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn, thứ hắn thèm muốn chỉ là chiếm đoạt thân thể tuyệt diệu kia, thực lực của nàng chỉ là thứ vướn bận…
“Lần này trẫm phải khiến ngươi cầu xin tha thứ!”
“ẦM…”
Không chút nghĩ ngợi, một chưởng vỗ mạnh ra, hai tên thái giám triệt để bay ngược, bất tỉnh nhân sự…
Khóe miệng Bạch Sa cong lên chế giễu, thản nhiên bước vào…
…
Động tĩnh bên ngoài đã sớm kinh động đến bên trong, Lạc Nam sắc mặt dị thường trầm trọng…
Hắn không ngờ trong tình huống này, Bạch Sa sẽ tìm đến tận đây.
Nếu để Thanh Trúc bị Bạch Sa cố tình quấy rối, rất có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma…
Nhìn thấy nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lạc Nam lao vội đến ôm lấy vòng eo tuyệt diệu, đang muốn cùng nàng tiến vào Linh Giới Châu…
Đôi mắt lạnh lùng cao ngạo đang nhắm chặt bất ngờ mở ra, vô số linh lực xung quanh trở về cơ thể, nàng quay sang nhìn hắn nhẹ giọng nói:
“Ngươi trước hết lẫn tránh, ta sẽ giải quyết!”
“Không, ta không thể để nữ nhân của mình một mình đối mặt nam nhân khác!” Lạc Nam bá đạo nói ra, đột ngột đem đôi môi đỏ thơm ngào ngạt của nàng ngậm lấy…
“Ưm”
Hoa Thanh Trúc toàn thân rung lên, trong lòng cảm động, nhẹ hé miệng cho hắn hôn vài cái thật chặt, lúc này dùng sức đẩy ra, dùng giọng điệu thành khẩn nói:
“Ngoan, bây giờ chưa phải lúc trở mặt với Hoàng gia, cho ta thêm một đoạn thời gian!”
Lạc Nam thấy ánh mắt cầu xin đáng yêu của nàng, trong lòng nhất thời mềm nhũn, đột ngột nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, cúi đầu gặm lấy cái cổ cao quý trắng hơn tuyết của nàng mút mạnh, thậm chí dùng răng cắn lấy…
“Á, làm gì?” Hoa Thanh Trúc kiều hừ một tiếng, trong lòng tràn ngập không hiểu…
Lạc Nam nhả miệng ra, nhìn trên cổ nàng để lại dấu vết đỏ thẩm như máu hết sức rực rỡ, hắn cười khà khà nghiêm mặt:
“Không cho phép nàng trị lành nó, đây là hickey do ta đánh dấu chủ quyền!”
“Biết rồi…mau trốn!” Hoa Thanh Trúc gắt giọng, mặc dù không biết hickey hắn nói là gì…bất quá câu đánh dấu chủ quyền khiến sắc mặt hơi ửng đỏ.
Vừa mới xuất quan, tên này lại lộn xộn khiến nàng đau hết cả đầu.
Lạc Nam cười hì hì hôn mỹ nhân thêm một ngụm, như nghĩ đến điều gì, vội đem một khối Lưu Ảnh Ngọc giấu ở gốc khuất Đại Điện…lúc này mới an tâm tiến vào Linh Giới Châu.
Hắn vừa đi, Hoa Thanh Trúc sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, giả vờ xếp bằng nhắm mắt tu luyện…
Vừa lúc đó, Bạch Sa thản nhiên mà vào.
Nhìn thấy Hoa Thanh Trúc chăm chú luyện công, đường cong hoàn mỹ, dung nhan tuyệt trần…tất cả đều quá tuyệt diệu…
“Hoàng hậu của trẫm, ngày sau ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời…kaka!”
Cười gằn một tiếng, ánh mắt Bạch Sa bộc phát tia sáng lạnh lùng, Thổ Vương Ấn được hắn cấp tốc ngưng tụ trên tay, nhắm đến vị trí Đan Điền của nàng đẩy mạnh…
Trong đầu đã tưởng tượng đến viễn cảnh nữ nhân cao ngạo này bị phế mất, ngày sau chỉ có thể làm chim trong lòng chốn Hậu Cung, mặc hắn chơi đùa thân thể…
Càng nghĩ, nụ cười khoái trá trên mặt không sao tan được…
“Bạch Sa, ai cho ngươi lá gan?”
Một âm thanh thản nhiên vang lên khiến nụ cười trên mặt Bạch Sa cứng ngắc lại…
Thân hình Hoa Thanh Trúc đã biến mất, Thổ Vương Ấn nện vào mặt đất khiến toàn bộ Hoa Thanh Cung chấn động…
Biết không thể ngụy biện cho hành vi vừa rồi của mình, Bạch Sa gương mặt hết sức khó coi, lạnh lùng hừ nói:
“Trẫm đã đợi quá lâu rồi, ngươi thân đã gả cho trẫm, phải hầu hạ trẫm là chuyện đương nhiên!”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Hoa Thanh Trúc nhướn mày, xoay người nhìn thẳng vào mắt Bạch Sa, như phượng hoàng cao ngạo nói ra.
Chợt ánh mắt Bạch Sa co rụt lại, ở tư thế đối diện…hắn lập tức nhìn thấy dấu vết đỏ thẩm lưu trên cổ nàng, thậm chí có dấu vết răng cắn…
Là răng nam nhân…
Một cảm giác phẫn nộ, sỉ nhục lập tức trào dâng trong lòng, Bạch Sa cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung thành từng mãnh…
Đôi mắt trở nên đỏ ngầu dữ tợn, gằn từng chữ khàn khàn nói ra: “Là ai? Ngươi để nam nhân chạm vào cơ thể mình?”
Hoa Thanh Trúc nghe vậy giật mình, lúc này nhớ đến ánh mắt tinh nghịch vừa nãy của Lạc Nam, trong lòng nhất thời dở khóc dở cười…nam nhân kia muốn chọc tức Bạch Sa đến chết sao?
“Chuyện cá nhân ta, khi nào đến lượt ngươi hỏi? đừng quên chúng ta chỉ là danh nghĩa…” Hoa Thanh Trúc mặt không đổi sắc, không quan tâm nói.
“Khốn nạn…khốn nạn…” Bạch Sa thấy nàng không phủ nhận, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, tia máu phủ đầy hai mắt…
Cứ tưởng nữ nhân này luôn lạnh lùng cao quý, bất khả xâm phạm…hắn không chạm được nhưng nam nhân toàn thiên hạ cũng không ai chạm được…
Vậy mà giờ đây, đã có người chạm…thậm chí để lại dấu vết rực rỡ trên cơ thể nàng, dấu vết kia như bằng chứng đầu hắn xuất hiện cặp ngưu giác 20cm…
Một Hoàng Đế cao cao tại thượng của Cửu Cấp thế lực bị cắm sừng, toàn bộ thiên hạ sẽ cười nhạo hắn, phỉ bán hắn…
Lý trí triệt để đánh mất, Bạch Sa ngửa đầu lên trời, mang theo vô tận phẫn nộ gầm thét:
“Tiện tỳ, hôm nay dù lưỡng bại câu thương, trẫm cũng phải buộc ngươi quỳ xuống!”
…
Chúc tất cả ae tối ngủ ngon ^^
...
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank (chi nhánh Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất