Con Đường Bá Chủ

Chương 366: Mừng về nhà

Trước Sau
Vẻ ngoài đáng yêu của Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ lúc này khiến tất cả mọi người quên đi hoàn toàn dáng vẻ oai phong hung hăng lúc nãy của nó…

Ngay cả chính Lạc Nam cũng kinh ngạc, vươn tay xoa xoa đầu gấu đáng yêu nhỏ nhắn, đây là gia hỏa hung tàn đem Thái Thượng Hoàng Bạch Sa Hoàng Triều nện cho nát bấy đây sao?

Vốn hắn từng suy đoán bản thể của Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ là một cục đất hai màu trắng đen, hoặc một cái gì đó ngầu ngầu…nào ngờ lại là con gấu nhỏ mập ú, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo như bé gái.

“Hừ!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ thở phì phò phì phò giận dữ ngồi khoanh chân, vì bản thể của nàng vốn không thể gây cho người khác sự sợ hãi, nên lúc nào cũng bảo vệ bản thân bằng cách dùng vô số Thổ Linh Lực ngưng tụ thành con gấu lớn dữ tợn kia mà thôi, phản ứng của đám người nàng cũng đã sớm đoán được.

Trong chúng nữ, chỉ có Bạch Liên Hoa là không cảm thấy bất ngờ, bởi vì nàng đã từng tiếp xúc với Dị Thổ, biết được hình dáng thật sự của nó.

“Đại Hùng, ngươi rốt cuộc nhìn thấy được bầu trời, tin tưởng Bách Hoa Tiên Tử sẽ không bạc đãi ngươi!” Bạch Liên Hoa lẩm bẩm một mình, Dị Thổ được giải thoát, đó là một trong những mong ước của nàng.

Liễu Thi Cầm lúc này tiếp tục hé môi nói ra: “Sính lễ cầu hôn Bách Hoa Tông Chủ Tô Nhan lần lượt là Dị Thổ Cổ Hùng Trấn Ngục, một kiện Chân Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo cho riêng nàng – Tam Linh Ngọc Tiêu, cuối cùng là một Vũ Kỹ cực mạnh chưa được hoàn thiện đến từ Bạch Sa Hoàng Triều.”

Vì các sính lễ trước đó quá mức khủng bố nên Bách Hoa Tông đã có sức kháng cự nhất định, bất quá khi nghe đến các kiện sính lễ dùng để cầu hôn Tông Chủ cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh…sính lễ như vậy toàn bộ Việt Long Tinh Cầu chỉ sợ có một không hai.

Mặc dù không biết Vũ Kỹ kia là gì, nhưng nếu Hậu Cung dùng từ cực mạnh để hình dung nhất định không phải hàng đơn giản, tin tưởng với thiên phú của Tô Nhan kết hợp với Dị Thổ, nhất định có thể hoàn thiện nó.

Không ít Lưu Ảnh Ngọc ghi hình toàn bộ quá trình cầu hôn từ đầu đến cuối, tin tưởng nếu truyền ra sẽ khiến vô số nữ tử trong thiên hạ điên cuồng.

Thân là vai nữ chính, Tô Nhan không có quá mức kích động…chỉ dùng ánh mắt nhu tình nhìn về Tiểu sư đệ… đối với nàng, chiếc nhẫn cỏ trên tay mới là vật vô giá.

“Tiểu Hùng, mau về với chủ nhân của ngươi!” Lạc Nam chỉ chỉ Tô Nhan cười nói.

“Ngươi mới là Tiểu Hùng, cả nhà ngươi là Tiểu Hùng!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ giương nanh múa vuốt, đối với ngoại hiệu của hắn đặt cho nàng phi thường chống cự.

Thấy nó vẫn khoanh chân ngồi trên mâm, Lạc Nam cười cười hỏi: “Không giữ chữ tín đúng không?”

“Hừ, giao kèo của chúng ta là bản Hùng sẽ cho ngươi Luyện Hóa sau đó theo ngươi tám năm, không có nhắc đến nàng!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ chỉ Tô Nhan hừ hừ nói, hiển nhiên nó cảm thấy theo Tô Nhan không có tiền đồ bằng theo Lạc Nam.

“Tô Nhan là thê tử ta, nàng luyện hóa ngươi cũng như ta luyện hóa, vẫn tính vào tám năm đó…” Lạc Nam thản nhiên nói.

Trong lòng hắn đã có suy tính, luồng năng lượng ẩn trong Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ quá to lớn, mà tu vi của hắn lại sắp chạm đến bình cảnh, nếu luyện hóa Dị Thổ cũng chỉ đạt đến Ngũ Đỉnh Viên Mãn mà thôi, quá mức lãng phí…

Chi bằng để Tô Nhan trước tiên luyện hóa Cổ Hùng đem tu vi của nàng tăng mạnh, sau đó khi tình cảm hai người chín mùi, hắn có thể cùng nàng Song Tu để lấy Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ sau cũng được.

Nếu hiện tại lập tức đề nghị song tu luyện hóa Dị Thổ thì thật quá mức vội vàng, chỉ sợ Tô Nhan sẽ cảm thấy không được tự nhiên…Lạc Nam luôn tỷ mỉ nghĩ cho cảm xúc nữ nhân của hắn.

“Được rồi…” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ nhớ đến tên này đối xử với thê tử cực kỳ tốt, lúc này thân thể mập mạp dậm một phát, đã xuất hiện trước mặt Tô Nhan.

Nhìn Dị Thổ mạnh nhất khả ái như vậy, Tô Nhan cũng sinh lòng yêu thích, bàn tay mềm mại xoa xoa đầu nó, diệu giọng nói:

“Yên tâm đi, Linh Trí của ngươi ta sẽ hoàn toàn giữ lại trong quá trình Luyện Hóa!”

Lạc Nam nghe vậy hài lòng gật đầu, Tô Nhan không có khách khí từ chối sính lễ quý trọng của hắn, trái lại lập tức chấp nhận…chứng tỏ một điều nàng đã xem mình là của hắn, đối với người nhà thì chẳng cần khách khí làm gì…

Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ đối với nữ chủ nhân tương lai sinh ra hảo cảm, cũng không kháng cự nàng, đem thân thể một lần nữa co rút lại hết sức nhỏ nhắn, đến khi kích thước chỉ lớn bằng một nắm tay, nó trèo lên bả vai nàng nằm ngủ o o…

Không phải bản thân nó lười biếng, mà việc ngủ có thể giúp nó khôi phục năng lượng nhanh chóng, những năm qua Bạch Sa Hoàng Triều lấy từ nó quá nhiều, dù trong Linh Giới Châu một thời gian vẫn chưa hoàn toàn khôi phục…

Nhìn Bách Hoa Tiên Tử vốn đã xinh đẹp, lúc này trên vai có thêm một con gấu nhỏ đáng yêu nằm ngủ, đám người lập tức thất thần, vừa đẹp vừa đáng yêu ai mà chịu nổi?

Lạc Nam càng nhìn càng hài lòng, chiến lực của Tô Nhan hiện tại không thể sánh bằng Nguyệt Kỳ cùng Mộng Ảnh, giao Dị Thổ cho nàng đúng là sáng suốt.

“Chư vị trưởng lão Bách Hoa, không biết đối với sính lễ có hài lòng?” Liễu Thi Cầm mỉm cười nhẹ giọng hỏi.

Chúng trưởng lão còn biết nói gì? các nàng không kích động ngất đi đã là định lực rất cao rồi.

Phải biết có đống tài nguyên khủng bố này, thực lực sắp tới của Bách Hoa Tông sẽ lên một tầm cao mới, mà thực lực của các nàng cũng không ngoại lệ…

Đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan mỉm cười nói ra:

“Mặc dù trước đây Bách Hoa Tông không cho phép Tông Chủ thành gia lập thất, bất quá đệ tử bình thường vẫn được…khi đính hôn cần có trưởng bối đứng ra làm chứng, bất quá Võ Tam Nương tiền bối chắc hẳn trăm công nghìn việc, thôi thì bỏ qua một khâu này cũng được!”

Trưởng bối của Lạc Nam và Tô Nhan là ai? Đương nhiên không ai khác chính là Võ Tam Nương, bất quá Bách Hoa Tông các nàng không dám cưỡng cầu vị Độ Kiếp Kỳ kia sẽ hàng lâm mà đến, vì thế chấp nhận không làm khó Lạc Nam, bỏ qua chuyện này.

Lạc Nam đang định gật đầu, chợt nghe một âm thanh phóng khoáng vang vọng thiên không:

“Chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu lão nương? Huống hồ vẫn còn người khác muốn chứng kiến tiểu tử thúi này lấy vợ…”



“Sư phụ?!” Nguyệt Kỳ, Mộng Ảnh cùng Tô Nhan nhất thời bật thốt, ánh mắt hướng lên bầu trời.

Chúng nữ nghe vậy giật mình, nhất thời ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn theo…

Phải biết nữ cường nhân như Võ Tam Nương chính là thần tượng lớn của vô số nữ tử đấy, chúng nữ ở đây cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy không gian rung rẩy kịch liệt, một nấm đấm nện nát mà ra, hai thân ảnh từ trong đó xuất hiện…

Người đi đầu một thân võ y đơn giản khoe nước da bánh mật trơn bóng đầy dã tính của nàng, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, thân hình cao thẳng hiếm thấy nhưng cân đối vô cùng, gương mặt thuần một nét đẹp á đông pha lẫn anh khí không thua đấng mày râu, bộ ngực đồ sộ mà hùng vĩ bó sát như muốn nghẹt thở, vòng eo siết chặt tạo nên đường cong hoàn mỹ tô điểm cho bờ mông vểnh cao chắc nịch, trùng kích thị giác đến cực điểm…

Không phải nữ nhân sư phụ Võ Tam Nương thì là ai?

Chỉ là lúc này, đám người lại tập trung vào thân ảnh đi sau nàng, một thân Áo Choàng đen kịch bao trùm cơ thể, khí tức thu liễm đến cực hạn, không nhìn ra chút manh mối…

“Tham kiến sư phụ!” Lạc Nam cùng tam nữ nhanh nhẹn chắp tay.

“Tham kiến Võ tiền bối!” Chúng nữ đồng thanh quát.

Mà Bách Hoa Tông đã sớm kích động đến lệ rơi đầy mặt, Cuồng Bạo Nữ Vương bằng xương bằng thịt giá lâm làm khách, đây chính là vinh quang vô thượng đối với Bách Hoa Tông a...

Thật ra trước đây từng có lần Võ Tam Nương đến tìm Tô Nhan, bất quá mọi chuyện hoàn toàn bí mật nên các nàng không biết…

Võ Tam Nương ánh mắt đảo quanh một vòng, nhất thời chết người không đền mạng cười hắc hắc:

“Tiểu tử thúi, nhìn đám sính lễ này của ngươi…ngay cả Lão Nương cũng muốn gả hắc hắc!”

Chúng nữ nhất thời cổ quái, Võ tiền bối trong truyền thuyết đây sao? người đánh cho thiên hạ anh hào khiếp sợ khi nghe đến tên mình đây sao? có chút không đứng đắn a…

Lạc Nam lại âm thầm mừng rỡ, thầm nghĩ sư phụ ngươi dám gả ta thì dám cưới, Đại Lực Địa Viêm làm sính lễ…

Thấy hắn cười xấu xa, Võ Tam Nương một chân đá lên mông tên này, cười lạnh: “Tiểu tử thúi ngay cả lão nương cũng đánh chủ ý? Ngươi còn non lắm!”

Lạc Nam xụ mặt, bà nương này rõ ràng muốn gài hắn.

“Khanh khách!”

Chúng nữ che miệng cười khúc khích, hiếm thấy phu quân nhà mình thiệt thòi như vậy.

“Võ tiền bối nếu đã quang lâm, kính xin làm chứng để Lạc công tử cùng các nàng đính hôn!” Yên Nhược Lan cười tươi nói, thầm thay đồ đệ Yên Nhược Tuyết cảm thấy tự hào.

Có một vị Độ Kiếp chủ trì nghi thức, ai không cảm thấy vinh quang?

Võ Tam Nương gật gù, nhếch môi đỏ nói: “Hôm nay tất cả nữ nhân của hắn đều phải hiếu thảo dâng trà, bất quá không phải cho ta! mà là cho người này!”

Bàn tay chỉ vào thân ảnh mặc áo choàng sau lưng nàng…

Đám người nghe vậy nhất thời sững sờ, chưa hiểu ý nàng lắm.

“Võ tiền bối…xin hỏi người phía sau là ai?”

Đúng lúc này, chỉ nghe âm thanh run rẩy của Liễu Thi Cầm truyền ra, từ đầu đến cuối ánh mắt nàng luôn khóa chặt người mặc áo choàng sau lưng Võ Tam Nương…

Mặc dù người kia che phủ tất cả, nhưng không hiểu vì sao…máu huyết trong người Liễu Thi Cầm sục sôi, một trái tim nhất thời thắt chặt, cảm giác này, như lần đầu nàng gặp Lạc Nam vậy.

Mà thân ảnh mặc áo choàng kia cũng đang rung lẩy bẩy, thân thể lúng túng định trụ ở nơi đó, phía sau lớp áo đã có nước mắt chảy dài…

Lạc Nam thân thể chấn động, nhìn biểu hiện của Dì Nhỏ khiến hắn chợt nghĩ đến một khả năng…một khả năng dù là mong manh, dù là rất nhỏ.

Chúng nữ âm thầm kỳ quái, vốn các nàng cho rằng người kia là bằng hữu nào đó của Võ Tam Nương mà thôi…

“Nàng sao? nàng là một nữ nhân đáng thương…” Võ Tam Nương nhẹ thở dài một hơi.

“Rốt cuộc là…” Liễu Thi Cầm nhanh chóng tiến đến.

Người mặc áo choàng kia thực lực kinh khủng, nhưng khi đối diện với Liễu Thi Cầm đang chạy đến lại giật mình lùi lại phía sau, không dám đối mặt.

Lạc Nam ngơ ngác, ánh mắt hắn quay sang Võ Tam Nương, hy vọng nhận được đáp án…

“Nàng ấy gọi Độc Nhân!” Võ Tam Nương phun ra vài chữ.

Lạc Nam toàn thân chấn động, ngay cả chúng nữ cũng giật mình…



Dù không biết vô tình hay cố ý nhưng Độc Nhân từng cứu Lạc Nam, hắn có kể với các nàng về chuyện đó, chưa kể đây chính là siêu tân tinh trên Hoàng Kim Bảng, nói rõ tuổi tác chưa vượt 500 tuổi…

“Độc Nhân…Độc Nhân…sư phụ gặp nàng ở đâu?” Giọng của Lạc Nam cũng dần xuất hiện tia run rẩy.

“Lạc gia bí mật cho người tập kích Liễu gia, Độc Nhân xuất hiện ở đó cứu viện!” Võ Tam Nương đáp lại.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy không thoải mái, với tính cách phóng khoáng của nàng muốn nói tẹt ra cho rồi, nhưng nhìn biểu hiện của Độc Nhân thôi thì để nàng ấy tự giải quyết…

Liễu Thi Cầm nghe Võ Tam Nương nói, ánh mắt rốt cuộc xuất hiện giọt nước trong suốt, muốn đuổi theo Độc Nhân nhưng không tài nào làm được, đành rống lên:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Làm ơn cho ta thấy một lần…làm ơn dù chỉ một lần!”

Độc Nhân rốt cuộc dùng chân, chúng nữ nhớ lại lời Võ Tam Nương nói các nàng phải dâng trà cho người khác, lúc này trong đầu nhất thời oanh một tiếng, kích động nhìn nhau:

“Không lẽ Độc Nhân là…”

Độc Nhân cứu Lạc Nam, cứu Liễu gia, Độc Nhân đáng được chúng nữ dâng trà hơn cả sư phụ, Độc Nhân khiến dì nhỏ biểu hiện thất thố như vậy…

Đối với tình thân, Liễu Thi Cầm luôn mẫn cảm hơn ai hết, như một loại thiên phú vậy.

Nếu Lạc Nam còn không đoán ra Độc Nhân là ai, thì hắn chính là kẻ ngu ngốc.

“Mẫu thân…” Lạc Nam ánh mắt có phần mông lung, nhẹ giọng kêu đi ra, trái tim hắn lúc này như ngừng đập, hy vọng suy đoán của mình là sự thật.

Một ngày này, Lạc Nam đã chờ quá lâu rồi, một trong hai mục đích tiến vào Thánh Linh Học Phủ của hắn…

Nghe tiếng gọi kia, Độc Nhân toàn thân như bị sét đánh, nàng đứng chết trân ở nơi đó, một cảm giác hạnh phúc như điên dâng lên trong lòng…hắn gọi ta mẫu thân? Hắn chấp nhận ta sao?

Liễu Thi Cầm nhân cơ hội, vội vàng lao đến, mở mủ choàng…

Không gian trở nên tĩnh lặng…

Đó là một dung nhan tràn ngập nước mắt, mái tóc dài lục bảo nổi bậc tung bay trong gió, diện mạo quen thuộc mà Liễu Thi Cầm cùng Lạc Nam ngày nhớ đêm mong rốt cuộc hiện ra…

Ngũ quan như kiệt tác của tạo hóa, nàng không còn sự ôn nhu và hiền diệu như trên bức họa, thay vào đó là nét kiên cường, quyến rũ cùng…ma mị…

Nàng giống Lạc Nam đến tận ba phần, ánh mắt sắt sảo, mũi quỳnh cao thẳng, bờ môi đầy đặn căn bóng không hồng không đỏ như nữ nhân thường thấy, trái lại là một màu đen nổi bậc, một màu đen huyền bí như có thể hút lấy linh hồn người khác…

Tương tự đôi môi, đường kẻ mắt của nàng cũng là một màu đen, tận sâu tròng mắt lại như vực sâu thăm thẳm không lối thoát…

Ánh mắt Lạc Nam nhìn xuống, móng tay nàng…móng chân…tất cả đều thuần một màu đen kịch …cá tính, nổi loạn.

Điều đó không khiến Độc Nhân xấu đi, trái lại khi kết hợp mái tóc óng ả màu lục bảo và làn da trắng không tỳ vết, tạo nên dung nhan ma mị pha lẫn quyến rũ nhưng cũng tràn đầy khí tức nguy hiểm…

Nàng như một chất độc dữ dội, lại khiến bất kỳ nam hay nữ đều không nhịn được phải hãm sâu vào.

“Thật đẹp mắt!” Chúng nữ nhất thời mê ly, bị dung nhan của Độc Nhân kích thích thị giác cực mạnh…

Ngay cả Võ Tam Nương cùng Liễu Thi Cầm đứng gần cũng có chút lu mờ.

“Quả nhiên là biểu hiện của Độc Thể, bất quá không phải Thiên Sinh Độc Thể…mà là càng cường đại hơn, xếp hạng thứ 7 trên Đại Thể Bảng – Diệt Sinh Độc Thể!” Kim Nhi đánh giá Độc Nhân sau đó nghiêm nghị nói ra, ngay cả chính bản thân nàng cũng không ngờ mẫu thân của công tử lại sở hữu Độc thể khủng bố như vậy.

Diệt Sinh Độc Thể, tên như ý nghĩa, tất cả sinh linh nó đều có thể tiêu diệt, nếu phát huy Độc Thể này đến tối đa, bao quát cả những vị đại năng cao cao tại thượng trên Tiên giới kia cũng không thoát khỏi.

Đừng thấy Diệt Sinh Độc Thể xếp hạng sau Ngũ Hành Thánh Thể một bậc mà chủ quan, người sở hữu Ngũ Hành Thánh Thể nếu không cẩn thận có thể bị độc chết đấy…

Sở hữu luồng lực lượng cường đại là vậy, bất quá lúc này Độc Nhân lại khóc thút thít, ánh mắt cúi gằm xuống mặt đất, không dám nhìn thẳng bất kỳ ai…

Chợt nàng một lần nữa giật thót, có một vòng tay ấm áp đem thân thể yêu kiều ôm gọn vào trong ngực, ghì sát như sợ nàng tan biến vậy…

Cùng lúc đó, thanh âm nam tử diệu dàng nhất trên thế gian vang lên bên tai:

“Mẫu thân, chào mừng về nhà!”



Buổi tối đọc truyện thư giãn nhé các bác, chúc mọi người ngủ ngon!

Mẹ e khỏe rồi, bác sĩ nói chiều mai được xuất viện, cảm ơn những ae quan tâm thời gian qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau