Chương 406: Diệt Thế Kim Đồng
Cảm giác tử vong tràn ngập cõi lòng Huyết Bát khiến hắn hoảng sợ muốn ra quần, vội vàng thi triển một chiêu Trích Huyết Thế Thân Thuật đào tẩu ra ngàn dặm.
Đáng tiếc chạy trời không khỏi nắng, khi Kim quang trong đôi mắt Thiên Diệp Dao ngày càng thịnh, ánh hoàng kim che phủ khắp vùng trời, hai tia hủy diệt khủng bố từ đôi mắt nàng bắn mạnh mà ra, truy kích ngàn dặm.
ẦM ẦM ẦM…
Không gian tầng tầng đổ nát, bầu trời chỉ còn ánh hoàng kim, tia sáng chói lóa khiến vô số cường giả không nhịn được buộc phải che mặt.
Trong sự kinh hoàng tột độ của Huyết Bát, thân thể hắn vừa hiện ra đã bị hai tia hủy diệt bao trùm, ngay cả tiếng hét thảm thiết cũng không kịp để lại, một thân Hợp Thể Hậu Kỳ tu vi không có đất dụng võ, triệt để tan biến như chưa từng tồn tại.
Chính thức bốc hơi…
“Hừ, sâu bọ vẫn mãi là sâu bọ!”
Âm thanh kiêu ngạo của Thiên Diệp Dao vang lên, cũng là lúc đôi mắt nàng nhắm chặt lại, mọi thứ trở về sự yên tĩnh vốn có.
“Ực…”
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên, vô số người hãi hùng khiếp vía, cảnh tượng vừa rồi như ngày tàn của thiên địa, khắp cả đất trời chỉ còn Kim quang chiếu rọi, thật sự quá mức khủng bố.
Bọn hắn ngơ ngác nhìn lại, đã thấy Thiên Diệp Dao nhắm lại đôi mắt đẹp, dưới mí mắt có máu tươi chảy ra, tấm vải che mắt nàng thường đeo cũng sớm bị hủy diệt.
Mặc dù vẫn nhắm chặt mắt, nhưng so với lúc bịt lại xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, lông mi màu vàng rung động, gương mặt lạnh lùng kiêu kỳ, mũi cao môi anh đào, mái tóc Hoàng Kim tung bay…nàng như một nữ thần trong thần thoại, xinh đẹp tuyệt luân.
Liễu Ngọc Thanh càng nhìn càng thấy thích, không nói đến dung nhan diễm lệ của Thiên Diệp Dao, chỉ riêng một chiêu khủng bố vừa rồi ngay cả nàng cũng cảm giác được nguy hiểm cùng cực, nếu đối kháng chính diện chưa chắc có thể cản phá.
Chúng nữ mặt mũi cũng tràn đầy ngưng trọng, hiển nhiên các nàng cũng đang tự hỏi nếu đặt bản thân mình vào vị trí Huyết Bát, liệu có thể ngăn cản sự hủy diệt từ đôi mắt Thiên Diệp Dao hay không?
Tốc độ của hai tia hủy diệt quá nhanh, không gian như chẳng tồn tại trước mặt nó, dù muốn trốn cũng trốn không được…
“Nếu là Hợp Linh Chưởng của phu quân, nói không chừng có thể đối kháng chính diện!” Chúng nữ âm thầm cho ra kết luận.
“Xem ra Thiên Diệp Dao từ trước đến giờ rất ít khi đánh nghiêm túc, thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng của nàng là Đa Bảo Các khiêm tốn rồi!” Huyền Sa Lão Nhân vuốt râu than thở nói.
Chỉ một chiêu vượt qua 2 tiểu cảnh giới đem đối thủ diệt sát, thật sự quá mức mạnh mẽ.
“Thánh nữ!” Nhìn thấy thân hình Thiên Diệp Dao có chút lung lay sắp ngã, tứ nữ Thành Bích vội vàng tiến lên đỡ lấy, trên gương mặt xinh đẹp của các nàng đầy tự hào pha lẫn chút lo lắng.
“Dao Dao không sao…” Giọng nói của Thiên Diệp Dao lấy lại vẻ ôn hòa ngây thơ kèm theo chút nũng nịu, nhân cách kia lại vào rồi.
Bảo Kiều cẩn thận lấy ra một tấm vải bịt mắt khác đeo lên cho nàng, sau đó là các loại đan dược cao cấp bổ dung linh lực.
Chiến xong trận này, Linh Lực của Thiên Diệp Dao đã sắp trống rỗng.
“Các chủ, một chiêu vừa rồi của nàng không biết gọi là gì?” Bá Lực Giao Quân khách khí hướng Thiên Vạn Bảo chắp tay hỏi, hắn cũng từng cùng Thiên Diệp Dao giao thủ mấy lần, nhưng nàng chưa từng dùng đến một chiêu đó.
“Diệt Thế Kim Đồng! Đây là chính Dao Dao đặt tên cho đôi mắt của mình!” Thiên Vạn Bảo cười tủm tỉm nói.
“Diệt Thế Kim Đồng?” Đám người giật mình, dám lấy Diệt Thế làm tên, quả thật cuồng vọng, bất quá trước uy lực của một chiêu vừa rồi, quả thật có đủ tư cách để cuồng vọng.
“Xin hỏi các chủ, mắt của Diệp Dao phải chăng là bẩm sinh?” Bách Hiểu Sinh kiêng dè hỏi.
“Mỗi người đều có bí mật, các vị không nên tò mò! Hôm nay vì lấy lại mặt mũi cho Tu chân giới nên Dao Dao mới dốc hết toàn lực, chỉ cần biết như vậy là được…” Thiên Vạn Bảo từ tốn đáp, hiển nhiên không muốn nói gì thêm.
Đám người nghe vậy ngỗn ngang cảm xúc, nếu đòn công kích mang tính hủy diệt trí mạng đó lại là khả năng bẩm sinh của đôi mắt Thiên Diệp Dao, như vậy bí ẩn bên trong đó là gì? rất nhiều người muốn nhìn thấy trực diện đôi mắt nàng, đáng tiếc khi một chiêu Diệt Thế Kim Đồng triển khai, dù là Độ Kiếp Kỳ quan sát, thì cái bọn hắn nhìn thấy chỉ là Kim quang vạn trượng, mà khi chiêu thức kết thúc, đôi mắt Thiên Diệp Dao đã nhắm chặt mất rồi.
“Các chủ nói không sai, Thánh Nữ lần này khiến tu chân giới chúng ta nở mày nở mặt, đáng tuyên dương!” Khảo gia hai vị lão tổ ung dung cười nói.
Từ đấu đến cuối khi chiến đấu, Thiên Diệp Dao đều nghiền ép Huyết Bát, sau cùng càng là toàn diện diệt sát đối thủ, lấy lại mặt mũi cho phe cánh Việt Long Tinh Cầu.
Đám người nghe vậy âm thầm gật đầu, nhìn sang phe cánh Huyết Hoàng Địa, quả nhiên nhìn thấy bầu không khí đang đè nén đến cực điểm, có sát khí lưu động hết sức dữ dội, hiển nhiên đang kiềm chế sự phẫn nộ.
Ngay cả đám Huyết Hoàng Tử cũng không mở miệng khiêu khích như vừa rồi, cảnh tượng như vậy khiến trong lòng đám tu chân giới Việt Long Tinh tràn đầy thoải mái.
“Trận tiếp muốn chiến thế nào đây?” Ngưu Ngũ Bá cười lạnh hỏi.
Một tên Tứ Tâm Huyết Sứ gằn từng chữ nói: “Trận tiếp theo là đấu đôi, ta muốn lấy lại cả vốn lẫn lời!”
“Huyết Thất, Huyết Lục…hai ngươi lên!”
“Tuân lệnh Huyết Sứ đại nhân, nếu không thể lấy lại hai mạng đổi cho Huyết Bát, chúng ta sẽ dùng đầu của mình để bồi tội!” Hai tên Huyết Hoàng Tử điên cuồng nói ra, đồng loạt bước lên trước một bậc gầm thét nói:
“Kẻ nào muốn tiến đến chịu chết?”
Nói xong lột xuống mặt nạ, lộ ra hai khuôn mặt nam tử giống nhau y đúc, rõ ràng là một cặp song sinh, khí thế bạo tạc, Hợp Thể Trung Kỳ tu vi khiến không gian ầm ầm chấn động.
Bầu trời bị Diệt Thế Kim Đồng của Thiên Diệp Dao đánh nát vẫn chưa kịp thời khôi phục, chiến trường xuất hiện không ít lổng hổng không gian, bất quá đây là cuộc chiến của Hợp Thể Kỳ, chút ảnh hưởng đó không thành vấn đề.
“Hai Hợp Thể Trung Kỳ, ai muốn ứng chiến?” Thiên Vạn Bảo đảo mắt toàn trường một vòng, cuối cùng dừng lại trên Mộng Tiên Chu, hỏi ý Liễu Ngọc Thanh.
Hiển nhiên trước tình cảnh này, hắn đã cần đến người Hậu Cung xuất thủ.
“Ta cũng muốn chiến!” Bá Lực Giao Quân giọng điệu nặng nề kiến nghị, một thân thực lực Thất giai Trung Kỳ như hắn vừa thích hợp với trận đấu này.
“Đối thủ là huynh đệ song sinh, nhất định phối hợp ăn ý đến cực điểm, phe chúng ta cũng phải cần một cặp bài trùng ăn ý, nếu không rất dễ lật thuyền!” Thái Linh Lão Nhân lắc đầu nói.
“Thái Linh Lão Nhân nói không sai, trận này nên để Hậu Cung ứng chiến!” Thiên Cơ Điện Chủ hiếm thấy nói một lời.
“Hậu Cung nổi danh phối hợp chặt chẽ, trận chiến Bạch Sa Hoàng Triều đã chứng minh điều đó, lão phu cũng cảm thấy trận này nên để người Hậu Cung ra mặt!” Huyền Sa Lão Nhân từ tốn nói.
“Các ngươi…” Ngưu Ngũ Bá thấy đồ đệ của mình không có đất dụng võ, nhất thời thở phì phò tức giận.
“Thế nào? Nếu ngươi không phục cứ tìm người có khả năng liên thủ với Bá Lực Giao Quân đi!” Thiên Vạn Bảo liếc mắt nhìn qua, đây là trận chiến lấy danh dự cho Tu chân giới, hắn sẽ không qua loa.
Ngưu Ngũ Bá không lời gì để nói, ra hiệu Bá Lực Giao Quân trở về.
Bá Lực Giao Quân không cam lòng siết chặt nắm tay, hắn cũng rất muốn được ra trận lập công, đáng tiếc tình huống trước mắt quả thật không thích hợp.
“Nhờ Hậu Cung ra mặt trận này!” Thiên Vạn Bảo chắp tay.
“Các chủ không cần khách khí, đây cũng là nên làm!” Liễu Ngọc Thanh ưu nhã gật đầu, liếc mắt nhìn sang hai nữ Cơ Nhã và Cơ Băng, cuối cùng hơi tiếc nuối thở một hơi.
Bởi vì đôi tỷ muội song sinh của Hậu Cung này đều đã đột phá Hợp Thể Hậu Kỳ, đối thủ chỉ mới là Hợp Thể Trung Kỳ, trận này không thích hợp ra mặt.
Còn Lạc Huyên và Lạc Ly thì không cần nói, mặc dù tu luyện Song Tử Công, độ ăn ý có thể nói là tuy hai mà một, tuy nhiên chỉ mới Luyện Hư…
“Mẫu thân, để chúng ta đi!”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, hai vị nữ tử đã uyển chuyển bước lên một bước…
Hai nàng thân thể thành thục chín mọng, đều là loại hình vũ mị phong tình, hại nước hại dân, hồng nhan họa thủy.
Nữ tử sở hữu tóc đỏ như lửa, môi mộng như son, trên thân khoác lấy sườn xám màu đỏ lộng lẫy tô điểm làn da trắng ngần, ngực nở mông căn, từ cơ thể nàng ẩn ẩn có thể cảm giác được một cổ hơi nóng kinh thiên động địa như trực trào mà ra.
Nữ tử còn lại eo thon như liễu, đường cong cơ thể như quỷ mị, mái tóc đen như thác chảy qua bờ mông vểnh cao, đôi môi cũng thuần một màu đen tuyền yêu dị, ánh mắt sắt lẹm pha lẫn mị ý như có thể hút cả linh hồn, khí chất toàn thân tràn ngập u lãnh, sở hữu một vẻ đẹp bí ẩn không kém chút nào so với Liễu Ngọc Thanh.
Mà khi nhìn thấy vị nữ tử này bước lên, rất nhiều người ở đây đều không nhận ra nàng, cả đám âm thầm thắc mắc nàng là ai? Hình như Hoàng Kim Bảng không có nhân vật như vậy a…trận chiến ở Bạch Sa Hoàng Triều cũng không có tham dự? gia nhập Hậu Cung từ bao giờ?
Bất quá nhìn vào khí chất chứng tỏ tuổi tác nàng này rõ ràng còn rất trẻ, lại sở hữu tu vi Hợp Thể Trung Kỳ, bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Chấp Chính Trưởng Lão của Thánh Linh Học Phủ nhíu chặt lông mày, hắn cảm giác nữ nhân hút hồn đầy ma mị này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp nàng ở đâu rồi…
Tô Nhan nhìn theo bóng lưng của nữ tử, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy cưng chiều cùng tự hào.
Liễu Ngọc Thanh nhìn hai cô con dâu bình thường vẫn hay đối chiến này của mình, hài lòng mỉm cười:
“Được rồi, Cửu Dương và Cửu Âm…cho bọn chúng run sợ đi!”
…
Man Hoang Tinh Cầu.
Nếu ánh mắt căm hận có thể giết người, Cự Hán Uy đã giết chết Lạc Nam cả trăm nghìn lần…
Lúc này đây, thân thể khổng lồ như dã thú bị thương của hắn đã có thể đứng dậy, nhưng lại không dám lỗ mãng ngông cuồng như vừa rồi, trái lại tràn ngập thận trọng như sói đói rình mồi quan sát Lạc Nam.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cự Hán Uy dữ tợn quát, nhân vật lợi hại như người mặc áo đen này thì thanh danh đã sớm vang vọng khắp trời, tại sao hiện tại mới xuất hiện?
Lạc Nam không trả lời câu hỏi của hắn, Trọng Kiếm vác trên vai, lạnh lùng nhìn vài chục tên Thể Tu đang bao vây lấy mình.
Hiển nhiên biểu hiện mạnh mẽ vừa rồi của hắn đã khiến đám đông cảm giác được uy hiếp, muốn liên thủ để đào thải Lạc Nam, lại nhân cơ hội nịnh bợ Cự Hán Tộc.
“Tiểu tử, Cự Hán Tộc không phải loại người có chút thiên phú như ngươi có thể đắc tội, tốt nhất nên quỳ xuống xin tha!” Một tên Lục Chuyển Hậu Kỳ cười lạnh uy hiếp, trong giọng nói tràn ngập tôn sùng Cự Hán Tộc, ý đồ nịnh bợ Cự Hán Uy rõ ràng đến cực điểm.
Lạc Nam nhàn nhạt nhìn sang hắn, bất chợt thân thể hắn biến mất.
“Không ổn!” Người vừa uy hiếp rợn cả tóc gáy, một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng hắn.
“Thiên Thạch Cước!”
Từ trên thiên không, thân ảnh Lạc Nam đạp mạnh mà xuống, hắn muốn giết gà dọa khỉ.
Trước sự gia trì của Khai Môn, Cơ Môn…tên Lục Chuyển Hậu Kỳ thể tu ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đầu bị đạp bấy như quả dưa hấu, thê thảm cực kỳ.
“Các ngươi ai còn muốn xen vào?” Lạc Nam rút chân ra khỏi vũng máu, lạnh lùng hỏi một câu.
Đám người nghe vậy rùng mình, vô ý thức lùi lại một bước.
“Khốn kiếp!” Cự Hán Uy thấy Lạc Nam cuồng vọng mà phẫn nộ đến sắc mặt vặn vẹo, hắn uy nghiêm quát:
“Cự Hán Bí Thuật – Lục Thủ!”
Trong khoảng khắc đó, cơ bắp trên thân thể khổng lồ màu xanh xiết chặt, từ vùng hông của Cự Hán Uy, một đôi tay đầy rẫy gân guốt bất chợt xuyên thấu thân thể ra ngoài…
Cự Hán Tộc vốn có bốn tay, lúc này lại mọc thêm hai cánh tay khác, nhìn qua trông như quái vật.
Nhưng Lạc Nam lại từ đôi cánh tay vừa mọc ra cảm giác được sự nguy hiểm, giường như nó mạnh mẽ hơn nhiều so với bốn cánh tay vốn có.
“Không hổ danh là một trong ba đại tộc, dù không sở hữu Bí Thuật mạnh mẽ như Bát Môn Độn Giáp của Cự Nhân Tộc, nhưng cũng có sở trường của riêng mình…” Lạc Nam âm thầm nghĩ.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ nghe Cự Hán Uy tiếp tục gầm thét:
“Cự Hán Bí Thuật – Mình Gai!”
Từ trên thân thể khổng lồ, vô số nhánh gai sắc lẹm mọc lên, từ đầu đến chân, Cự Hán Uy lực này như một con nhím bất khả xâm phạm, công thủ vẹn toàn.
“Để ta phải dùng đến Cự Hán Bí Thuật, ngươi có chết cũng mãn nguyện rồi!” Cự Hán Uy gầm thét, sáu tay cầm sáu đao, như một cổ máy chiến đấu lao vụt đến Lạc Nam, sàn đấu rung ầm ầm trước bước chân hắn.
“Định Hồn!” Vẫn là một chiêu cũ, khi Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe sáng, thân thể khổng lồ của Cự Hán Uy khựng lại một nhịp.
Mà Lạc Nam nhân cơ hội đó, thân thể nhảy vọt lên đỉnh đầu đầy gai góc của hắn, Trọng Kiếm hung hăng hướng về một cây gai nhọn chặt ngang…
KENG…
Trọng Kiếm ầm ầm rung động, mà nhánh gai trên đầu Cự Hán Uy lại như sắt thép cứng cáp, chỉ bị méo cong mà thôi…
“Phòng thủ lực thật khủng!” Lạc Nam âm thầm cảm thán, rốt cuộc đem Trọng Kiếm thu hồi, nó thật sự không có tác dụng quá lớn trước khả năng phòng thủ hiện tại của Cự Hán Uy.
“Ngươi đối với ta làm cái gì?” Cự Hán Uy lấy lại tỉnh táo gầm thét, hắn lại cảm thấy cơ thể mình vừa khựng lại một nhịp.
“Đồng loạt giết hắn!” Đám Thể Tu thấy Lạc Nam không thể phá nát phòng ngự của Cự Hán Uy, nhất thời muốn bỏ đá xuống giếng.
Vài chục tên đồng loạt lao đến, muốn ỷ vào số đông làm thịt Lạc Nam.
“Làm rất tốt, kẻ nào lấy đầu của người này, Cự Hán Uy ta sẽ nhận làm chó săn!” Cự Hán Uy khoái ý cười lên ha hả, dám đắc tội Cự Hán Tộc cao quý, để xem ai còn cứu được ngươi?
Đám Thể Tu nghe mình có cơ hội trở thành thuộc hạ của Cự Hán Uy, như uống phải thuốc kích thích, ánh mắt cả đám đỏ ngầu vì hưng phấn…
Phải biết tại Man Hoang Tinh, Cự Hán Tộc không khác nào thần linh trong mắt người khác, có cơ hội nương nhờ Cự Hán Tộc…dù chỉ là một con chó săn, cũng đủ để ra oai ức hiếp người khác rồi.
Lạc Nam nhìn thấy tình cảnh này rốt cuộc bị chọc giận, nếu các ngươi muốn chết ta không ngại thành toàn.
“Cuồng Thú Quyền!”
Đáng tiếc chạy trời không khỏi nắng, khi Kim quang trong đôi mắt Thiên Diệp Dao ngày càng thịnh, ánh hoàng kim che phủ khắp vùng trời, hai tia hủy diệt khủng bố từ đôi mắt nàng bắn mạnh mà ra, truy kích ngàn dặm.
ẦM ẦM ẦM…
Không gian tầng tầng đổ nát, bầu trời chỉ còn ánh hoàng kim, tia sáng chói lóa khiến vô số cường giả không nhịn được buộc phải che mặt.
Trong sự kinh hoàng tột độ của Huyết Bát, thân thể hắn vừa hiện ra đã bị hai tia hủy diệt bao trùm, ngay cả tiếng hét thảm thiết cũng không kịp để lại, một thân Hợp Thể Hậu Kỳ tu vi không có đất dụng võ, triệt để tan biến như chưa từng tồn tại.
Chính thức bốc hơi…
“Hừ, sâu bọ vẫn mãi là sâu bọ!”
Âm thanh kiêu ngạo của Thiên Diệp Dao vang lên, cũng là lúc đôi mắt nàng nhắm chặt lại, mọi thứ trở về sự yên tĩnh vốn có.
“Ực…”
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên, vô số người hãi hùng khiếp vía, cảnh tượng vừa rồi như ngày tàn của thiên địa, khắp cả đất trời chỉ còn Kim quang chiếu rọi, thật sự quá mức khủng bố.
Bọn hắn ngơ ngác nhìn lại, đã thấy Thiên Diệp Dao nhắm lại đôi mắt đẹp, dưới mí mắt có máu tươi chảy ra, tấm vải che mắt nàng thường đeo cũng sớm bị hủy diệt.
Mặc dù vẫn nhắm chặt mắt, nhưng so với lúc bịt lại xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, lông mi màu vàng rung động, gương mặt lạnh lùng kiêu kỳ, mũi cao môi anh đào, mái tóc Hoàng Kim tung bay…nàng như một nữ thần trong thần thoại, xinh đẹp tuyệt luân.
Liễu Ngọc Thanh càng nhìn càng thấy thích, không nói đến dung nhan diễm lệ của Thiên Diệp Dao, chỉ riêng một chiêu khủng bố vừa rồi ngay cả nàng cũng cảm giác được nguy hiểm cùng cực, nếu đối kháng chính diện chưa chắc có thể cản phá.
Chúng nữ mặt mũi cũng tràn đầy ngưng trọng, hiển nhiên các nàng cũng đang tự hỏi nếu đặt bản thân mình vào vị trí Huyết Bát, liệu có thể ngăn cản sự hủy diệt từ đôi mắt Thiên Diệp Dao hay không?
Tốc độ của hai tia hủy diệt quá nhanh, không gian như chẳng tồn tại trước mặt nó, dù muốn trốn cũng trốn không được…
“Nếu là Hợp Linh Chưởng của phu quân, nói không chừng có thể đối kháng chính diện!” Chúng nữ âm thầm cho ra kết luận.
“Xem ra Thiên Diệp Dao từ trước đến giờ rất ít khi đánh nghiêm túc, thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng của nàng là Đa Bảo Các khiêm tốn rồi!” Huyền Sa Lão Nhân vuốt râu than thở nói.
Chỉ một chiêu vượt qua 2 tiểu cảnh giới đem đối thủ diệt sát, thật sự quá mức mạnh mẽ.
“Thánh nữ!” Nhìn thấy thân hình Thiên Diệp Dao có chút lung lay sắp ngã, tứ nữ Thành Bích vội vàng tiến lên đỡ lấy, trên gương mặt xinh đẹp của các nàng đầy tự hào pha lẫn chút lo lắng.
“Dao Dao không sao…” Giọng nói của Thiên Diệp Dao lấy lại vẻ ôn hòa ngây thơ kèm theo chút nũng nịu, nhân cách kia lại vào rồi.
Bảo Kiều cẩn thận lấy ra một tấm vải bịt mắt khác đeo lên cho nàng, sau đó là các loại đan dược cao cấp bổ dung linh lực.
Chiến xong trận này, Linh Lực của Thiên Diệp Dao đã sắp trống rỗng.
“Các chủ, một chiêu vừa rồi của nàng không biết gọi là gì?” Bá Lực Giao Quân khách khí hướng Thiên Vạn Bảo chắp tay hỏi, hắn cũng từng cùng Thiên Diệp Dao giao thủ mấy lần, nhưng nàng chưa từng dùng đến một chiêu đó.
“Diệt Thế Kim Đồng! Đây là chính Dao Dao đặt tên cho đôi mắt của mình!” Thiên Vạn Bảo cười tủm tỉm nói.
“Diệt Thế Kim Đồng?” Đám người giật mình, dám lấy Diệt Thế làm tên, quả thật cuồng vọng, bất quá trước uy lực của một chiêu vừa rồi, quả thật có đủ tư cách để cuồng vọng.
“Xin hỏi các chủ, mắt của Diệp Dao phải chăng là bẩm sinh?” Bách Hiểu Sinh kiêng dè hỏi.
“Mỗi người đều có bí mật, các vị không nên tò mò! Hôm nay vì lấy lại mặt mũi cho Tu chân giới nên Dao Dao mới dốc hết toàn lực, chỉ cần biết như vậy là được…” Thiên Vạn Bảo từ tốn đáp, hiển nhiên không muốn nói gì thêm.
Đám người nghe vậy ngỗn ngang cảm xúc, nếu đòn công kích mang tính hủy diệt trí mạng đó lại là khả năng bẩm sinh của đôi mắt Thiên Diệp Dao, như vậy bí ẩn bên trong đó là gì? rất nhiều người muốn nhìn thấy trực diện đôi mắt nàng, đáng tiếc khi một chiêu Diệt Thế Kim Đồng triển khai, dù là Độ Kiếp Kỳ quan sát, thì cái bọn hắn nhìn thấy chỉ là Kim quang vạn trượng, mà khi chiêu thức kết thúc, đôi mắt Thiên Diệp Dao đã nhắm chặt mất rồi.
“Các chủ nói không sai, Thánh Nữ lần này khiến tu chân giới chúng ta nở mày nở mặt, đáng tuyên dương!” Khảo gia hai vị lão tổ ung dung cười nói.
Từ đấu đến cuối khi chiến đấu, Thiên Diệp Dao đều nghiền ép Huyết Bát, sau cùng càng là toàn diện diệt sát đối thủ, lấy lại mặt mũi cho phe cánh Việt Long Tinh Cầu.
Đám người nghe vậy âm thầm gật đầu, nhìn sang phe cánh Huyết Hoàng Địa, quả nhiên nhìn thấy bầu không khí đang đè nén đến cực điểm, có sát khí lưu động hết sức dữ dội, hiển nhiên đang kiềm chế sự phẫn nộ.
Ngay cả đám Huyết Hoàng Tử cũng không mở miệng khiêu khích như vừa rồi, cảnh tượng như vậy khiến trong lòng đám tu chân giới Việt Long Tinh tràn đầy thoải mái.
“Trận tiếp muốn chiến thế nào đây?” Ngưu Ngũ Bá cười lạnh hỏi.
Một tên Tứ Tâm Huyết Sứ gằn từng chữ nói: “Trận tiếp theo là đấu đôi, ta muốn lấy lại cả vốn lẫn lời!”
“Huyết Thất, Huyết Lục…hai ngươi lên!”
“Tuân lệnh Huyết Sứ đại nhân, nếu không thể lấy lại hai mạng đổi cho Huyết Bát, chúng ta sẽ dùng đầu của mình để bồi tội!” Hai tên Huyết Hoàng Tử điên cuồng nói ra, đồng loạt bước lên trước một bậc gầm thét nói:
“Kẻ nào muốn tiến đến chịu chết?”
Nói xong lột xuống mặt nạ, lộ ra hai khuôn mặt nam tử giống nhau y đúc, rõ ràng là một cặp song sinh, khí thế bạo tạc, Hợp Thể Trung Kỳ tu vi khiến không gian ầm ầm chấn động.
Bầu trời bị Diệt Thế Kim Đồng của Thiên Diệp Dao đánh nát vẫn chưa kịp thời khôi phục, chiến trường xuất hiện không ít lổng hổng không gian, bất quá đây là cuộc chiến của Hợp Thể Kỳ, chút ảnh hưởng đó không thành vấn đề.
“Hai Hợp Thể Trung Kỳ, ai muốn ứng chiến?” Thiên Vạn Bảo đảo mắt toàn trường một vòng, cuối cùng dừng lại trên Mộng Tiên Chu, hỏi ý Liễu Ngọc Thanh.
Hiển nhiên trước tình cảnh này, hắn đã cần đến người Hậu Cung xuất thủ.
“Ta cũng muốn chiến!” Bá Lực Giao Quân giọng điệu nặng nề kiến nghị, một thân thực lực Thất giai Trung Kỳ như hắn vừa thích hợp với trận đấu này.
“Đối thủ là huynh đệ song sinh, nhất định phối hợp ăn ý đến cực điểm, phe chúng ta cũng phải cần một cặp bài trùng ăn ý, nếu không rất dễ lật thuyền!” Thái Linh Lão Nhân lắc đầu nói.
“Thái Linh Lão Nhân nói không sai, trận này nên để Hậu Cung ứng chiến!” Thiên Cơ Điện Chủ hiếm thấy nói một lời.
“Hậu Cung nổi danh phối hợp chặt chẽ, trận chiến Bạch Sa Hoàng Triều đã chứng minh điều đó, lão phu cũng cảm thấy trận này nên để người Hậu Cung ra mặt!” Huyền Sa Lão Nhân từ tốn nói.
“Các ngươi…” Ngưu Ngũ Bá thấy đồ đệ của mình không có đất dụng võ, nhất thời thở phì phò tức giận.
“Thế nào? Nếu ngươi không phục cứ tìm người có khả năng liên thủ với Bá Lực Giao Quân đi!” Thiên Vạn Bảo liếc mắt nhìn qua, đây là trận chiến lấy danh dự cho Tu chân giới, hắn sẽ không qua loa.
Ngưu Ngũ Bá không lời gì để nói, ra hiệu Bá Lực Giao Quân trở về.
Bá Lực Giao Quân không cam lòng siết chặt nắm tay, hắn cũng rất muốn được ra trận lập công, đáng tiếc tình huống trước mắt quả thật không thích hợp.
“Nhờ Hậu Cung ra mặt trận này!” Thiên Vạn Bảo chắp tay.
“Các chủ không cần khách khí, đây cũng là nên làm!” Liễu Ngọc Thanh ưu nhã gật đầu, liếc mắt nhìn sang hai nữ Cơ Nhã và Cơ Băng, cuối cùng hơi tiếc nuối thở một hơi.
Bởi vì đôi tỷ muội song sinh của Hậu Cung này đều đã đột phá Hợp Thể Hậu Kỳ, đối thủ chỉ mới là Hợp Thể Trung Kỳ, trận này không thích hợp ra mặt.
Còn Lạc Huyên và Lạc Ly thì không cần nói, mặc dù tu luyện Song Tử Công, độ ăn ý có thể nói là tuy hai mà một, tuy nhiên chỉ mới Luyện Hư…
“Mẫu thân, để chúng ta đi!”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, hai vị nữ tử đã uyển chuyển bước lên một bước…
Hai nàng thân thể thành thục chín mọng, đều là loại hình vũ mị phong tình, hại nước hại dân, hồng nhan họa thủy.
Nữ tử sở hữu tóc đỏ như lửa, môi mộng như son, trên thân khoác lấy sườn xám màu đỏ lộng lẫy tô điểm làn da trắng ngần, ngực nở mông căn, từ cơ thể nàng ẩn ẩn có thể cảm giác được một cổ hơi nóng kinh thiên động địa như trực trào mà ra.
Nữ tử còn lại eo thon như liễu, đường cong cơ thể như quỷ mị, mái tóc đen như thác chảy qua bờ mông vểnh cao, đôi môi cũng thuần một màu đen tuyền yêu dị, ánh mắt sắt lẹm pha lẫn mị ý như có thể hút cả linh hồn, khí chất toàn thân tràn ngập u lãnh, sở hữu một vẻ đẹp bí ẩn không kém chút nào so với Liễu Ngọc Thanh.
Mà khi nhìn thấy vị nữ tử này bước lên, rất nhiều người ở đây đều không nhận ra nàng, cả đám âm thầm thắc mắc nàng là ai? Hình như Hoàng Kim Bảng không có nhân vật như vậy a…trận chiến ở Bạch Sa Hoàng Triều cũng không có tham dự? gia nhập Hậu Cung từ bao giờ?
Bất quá nhìn vào khí chất chứng tỏ tuổi tác nàng này rõ ràng còn rất trẻ, lại sở hữu tu vi Hợp Thể Trung Kỳ, bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Chấp Chính Trưởng Lão của Thánh Linh Học Phủ nhíu chặt lông mày, hắn cảm giác nữ nhân hút hồn đầy ma mị này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp nàng ở đâu rồi…
Tô Nhan nhìn theo bóng lưng của nữ tử, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy cưng chiều cùng tự hào.
Liễu Ngọc Thanh nhìn hai cô con dâu bình thường vẫn hay đối chiến này của mình, hài lòng mỉm cười:
“Được rồi, Cửu Dương và Cửu Âm…cho bọn chúng run sợ đi!”
…
Man Hoang Tinh Cầu.
Nếu ánh mắt căm hận có thể giết người, Cự Hán Uy đã giết chết Lạc Nam cả trăm nghìn lần…
Lúc này đây, thân thể khổng lồ như dã thú bị thương của hắn đã có thể đứng dậy, nhưng lại không dám lỗ mãng ngông cuồng như vừa rồi, trái lại tràn ngập thận trọng như sói đói rình mồi quan sát Lạc Nam.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cự Hán Uy dữ tợn quát, nhân vật lợi hại như người mặc áo đen này thì thanh danh đã sớm vang vọng khắp trời, tại sao hiện tại mới xuất hiện?
Lạc Nam không trả lời câu hỏi của hắn, Trọng Kiếm vác trên vai, lạnh lùng nhìn vài chục tên Thể Tu đang bao vây lấy mình.
Hiển nhiên biểu hiện mạnh mẽ vừa rồi của hắn đã khiến đám đông cảm giác được uy hiếp, muốn liên thủ để đào thải Lạc Nam, lại nhân cơ hội nịnh bợ Cự Hán Tộc.
“Tiểu tử, Cự Hán Tộc không phải loại người có chút thiên phú như ngươi có thể đắc tội, tốt nhất nên quỳ xuống xin tha!” Một tên Lục Chuyển Hậu Kỳ cười lạnh uy hiếp, trong giọng nói tràn ngập tôn sùng Cự Hán Tộc, ý đồ nịnh bợ Cự Hán Uy rõ ràng đến cực điểm.
Lạc Nam nhàn nhạt nhìn sang hắn, bất chợt thân thể hắn biến mất.
“Không ổn!” Người vừa uy hiếp rợn cả tóc gáy, một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng hắn.
“Thiên Thạch Cước!”
Từ trên thiên không, thân ảnh Lạc Nam đạp mạnh mà xuống, hắn muốn giết gà dọa khỉ.
Trước sự gia trì của Khai Môn, Cơ Môn…tên Lục Chuyển Hậu Kỳ thể tu ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đầu bị đạp bấy như quả dưa hấu, thê thảm cực kỳ.
“Các ngươi ai còn muốn xen vào?” Lạc Nam rút chân ra khỏi vũng máu, lạnh lùng hỏi một câu.
Đám người nghe vậy rùng mình, vô ý thức lùi lại một bước.
“Khốn kiếp!” Cự Hán Uy thấy Lạc Nam cuồng vọng mà phẫn nộ đến sắc mặt vặn vẹo, hắn uy nghiêm quát:
“Cự Hán Bí Thuật – Lục Thủ!”
Trong khoảng khắc đó, cơ bắp trên thân thể khổng lồ màu xanh xiết chặt, từ vùng hông của Cự Hán Uy, một đôi tay đầy rẫy gân guốt bất chợt xuyên thấu thân thể ra ngoài…
Cự Hán Tộc vốn có bốn tay, lúc này lại mọc thêm hai cánh tay khác, nhìn qua trông như quái vật.
Nhưng Lạc Nam lại từ đôi cánh tay vừa mọc ra cảm giác được sự nguy hiểm, giường như nó mạnh mẽ hơn nhiều so với bốn cánh tay vốn có.
“Không hổ danh là một trong ba đại tộc, dù không sở hữu Bí Thuật mạnh mẽ như Bát Môn Độn Giáp của Cự Nhân Tộc, nhưng cũng có sở trường của riêng mình…” Lạc Nam âm thầm nghĩ.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ nghe Cự Hán Uy tiếp tục gầm thét:
“Cự Hán Bí Thuật – Mình Gai!”
Từ trên thân thể khổng lồ, vô số nhánh gai sắc lẹm mọc lên, từ đầu đến chân, Cự Hán Uy lực này như một con nhím bất khả xâm phạm, công thủ vẹn toàn.
“Để ta phải dùng đến Cự Hán Bí Thuật, ngươi có chết cũng mãn nguyện rồi!” Cự Hán Uy gầm thét, sáu tay cầm sáu đao, như một cổ máy chiến đấu lao vụt đến Lạc Nam, sàn đấu rung ầm ầm trước bước chân hắn.
“Định Hồn!” Vẫn là một chiêu cũ, khi Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe sáng, thân thể khổng lồ của Cự Hán Uy khựng lại một nhịp.
Mà Lạc Nam nhân cơ hội đó, thân thể nhảy vọt lên đỉnh đầu đầy gai góc của hắn, Trọng Kiếm hung hăng hướng về một cây gai nhọn chặt ngang…
KENG…
Trọng Kiếm ầm ầm rung động, mà nhánh gai trên đầu Cự Hán Uy lại như sắt thép cứng cáp, chỉ bị méo cong mà thôi…
“Phòng thủ lực thật khủng!” Lạc Nam âm thầm cảm thán, rốt cuộc đem Trọng Kiếm thu hồi, nó thật sự không có tác dụng quá lớn trước khả năng phòng thủ hiện tại của Cự Hán Uy.
“Ngươi đối với ta làm cái gì?” Cự Hán Uy lấy lại tỉnh táo gầm thét, hắn lại cảm thấy cơ thể mình vừa khựng lại một nhịp.
“Đồng loạt giết hắn!” Đám Thể Tu thấy Lạc Nam không thể phá nát phòng ngự của Cự Hán Uy, nhất thời muốn bỏ đá xuống giếng.
Vài chục tên đồng loạt lao đến, muốn ỷ vào số đông làm thịt Lạc Nam.
“Làm rất tốt, kẻ nào lấy đầu của người này, Cự Hán Uy ta sẽ nhận làm chó săn!” Cự Hán Uy khoái ý cười lên ha hả, dám đắc tội Cự Hán Tộc cao quý, để xem ai còn cứu được ngươi?
Đám Thể Tu nghe mình có cơ hội trở thành thuộc hạ của Cự Hán Uy, như uống phải thuốc kích thích, ánh mắt cả đám đỏ ngầu vì hưng phấn…
Phải biết tại Man Hoang Tinh, Cự Hán Tộc không khác nào thần linh trong mắt người khác, có cơ hội nương nhờ Cự Hán Tộc…dù chỉ là một con chó săn, cũng đủ để ra oai ức hiếp người khác rồi.
Lạc Nam nhìn thấy tình cảnh này rốt cuộc bị chọc giận, nếu các ngươi muốn chết ta không ngại thành toàn.
“Cuồng Thú Quyền!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất