Con Đường Bá Chủ

Chương 99: Không dễ dàng

Trước Sau
Hỏa Phượng Hoàng soi sáng một vòm trời, biến sắc trời toàn bộ thành màu tím, cũng làm sắc mặt đám yêu thú trở nên tái nhợt…

“Làm…Làm sao có thể? Thần thú Phượng Hoàng?”

“Nhân loại này, sao có thể triệu hoán Phượng Hoàng vĩ đại?”

“Ta không nằm mơ chứ? Truyền thuyết không phải sau thời đại Thượng Cổ, Việt Long tinh cầu không còn tồn tại thần thú sao?”

Đám yêu thú cấp thấp co ro trên mặt đất, mặc dù không cảm nhận được uy áp gì từ Phượng Hoàng màu tím kia, nhưng bản năng kính sợ của yêu thú đối với thần thú không hề thay đổi…

“Toàn bộ bình tĩnh, đây chỉ là một loại vũ kỹ có khả năng hóa hình Phượng Hoàng mà thôi, không có gì để sợ hãi!”

Một âm thanh già nua truyền vào tai năm tên thiên tài Thiên Yêu Bảng…

“A Tam trưởng lão!” Hầu Tuấn và Hầu Tú nghe giọng điệu truyền âm vang lên, vui mừng hớn hở…

Hiển nhiên một trong hai tên Lục giai yêu thú kia có một là Tam trưởng lão của Hỏa Hầu Tộc…

“Theo lời của Hầu Tam tiền bối, chúng ta không có gì phải sợ hãi!” Lang Keo đè ép cảm giác bất an trong lòng, nhìn Lạc Nam và Hỏa Phượng ra vẻ bình tỉnh nói…

“Đúng vậy! Dám mạo nhận thần thú, chúng ta nhất định không bỏ qua cho người này!” Bức Kiệt và Nhím Địa gật đầu tán thành…

Mà ngay cả bản thân Lạc Nam cũng không ngờ Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện lại khiến đám yêu thú khiếp đảm một phen…Dù sao thì trước đây hắn sử dụng Hỏa Phượng đánh với đám tu sĩ nhân loại không xảy ra tình huống này…

“Đẳng cấp của Yêu Thú phi thường sâm nghiêm, nhất là về huyết mạch của Phượng Hoàng chính là thần thú, đương nhiên tạo áp lực không nhỏ đối với chúng nó!” Âm thanh Kim Nhi non nớt lên tiếng giải thích…

Lạc Nam hiểu ý gật đầu, bất quá xem tình huống rõ ràng đám Yêu Thú này cũng biết trước mặt không phải Phượng Hoàng thật sự, đã lấy lại bình tĩnh lúc đầu…

Không cho chúng nó ổn định tinh thần nữa, Lạc Nam quyết định tiên hạ thủ vi cường…Hồn Lực cuồn cuộn từ thân thể tỏa ra gia trì vào Hỏa Phượng…

QUÁT…

Một tiếng gáy lớn kinh thiên, đôi mắt hừng hực liệt hỏa xuất hiện một tia linh tính, theo chỉ thị của Lạc Nam, vỗ mạnh đôi cánh liệt diễm dài hàng trượng của mình, lấy tốc độ nhanh nhất cuốn tới Hầu Tuấn…

“Khốn kiếp! Sao lại là ta?” Hầu Tuấn hét ầm lên một tiếng, chân đạp hồng vân bỏ chạy kéo dài khoảng cách…

Mặc dù hắn không còn bị Hỏa Phượng gây kinh sợ, tuy nhiên Hầu Tuấn vạn phần không muốn đối chiến cùng Hỏa Phượng…

“Đi chết!” Hầu Tuấn tranh thủ khoảng cách, bắn ra liên tục ba mũi tên bằng liệt diễm vào đầu Hỏa Phượng…

Xèo xèo…

Âm thanh đốt cháy vang lên, ba mũi tên hỏa diễm bị Dị Hỏa dễ dàng thôn phệ, không gây được tác dụng gì…

Hầu Tuấn cũng biết trước là Hỏa thuộc tính của mình rất khó gây tổn thương cho Hỏa Phượng được ngưng tụ từ Dị Hỏa, chẳng qua chỉ muốn xác nhận mà thôi…

Sở trường của hắn là xạ thủ, khả năng cận chiến yếu nhược vô cùng nên không dám để Hỏa Phượng áp sát…

Nghĩ tới đây Hầu Tuấn chân đạp lấy Hồng Vân chạy trốn, Hỏa Phượng trong lúc nhất thời không làm gì được hắn…

Hồng Vân này là một loại ngự không thuật Địa Cấp Thượng Phẩm của Hỏa Hầu nhất tộc, tên là Hỏa Đẩu Vân, vì thế tốc độ nhanh nhạy vô cùng…

Thật ra Lạc Nam nhằm vào Hầu Tuấn cũng có lý do, hắn rất ghét mình đang đánh nhau lại có thằng đứng ngoài nhắm vào…quyết định cho Hỏa Phượng giải quyết tên này…

Hỏa Phượng vẫn tiếp tục truy đuổi ráo riết, Hầu Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ chạy, vừa chạy vừa vò đầu bức tai suy nghĩ đối sách, Yêu thú chỉ sở hữu Linh Hỏa như hắn gặp Dị Hỏa chẳng khác nào khắc tinh, so với Mộc hệ gặp Hỏa không chênh lệch bao nhiêu…

Linh hỏa của Hầu Tuấn không làm được gì Dị Hỏa, nhưng Dị Hỏa lại có thể nuốt sống Linh Hỏa…

Những nơi bọn hắn bay qua tạo thành một con đường hỏa diễm ngoằng ngèo, không gian đều vặn vẹo vì sức nóng kinh khủng…

Giữa chiến trường xuất hiện cảnh tượng Hỏa Phượng đuổi Khỉ, có thể nói là náo nhiệt vô cùng…

Đám người Hầu Tú và Lang Keo lại không vui vẻ chút nào khi phải chiến đấu với một nhân loại khủng bố mà phe mình vắng mặt xạ thủ, mất đi một lợi thế lớn…

“Hồ tiểu thư! Nàng thật sự không có ý định tham chiến sao?!” Hầu Tú hướng Hồ Ngọc Nghiên lên tiếng nhờ giúp đỡ…

“Hừ! Nếu ta muốn chiến thì cũng phải là một đối một cùng hắn! Khinh thường vây công như các ngươi!” Hồ Ngọc Nghiên hừ một tiếng, không có ý định xen vào…

Khắc với các Yêu Hồ có bản tính yêu mị thường thấy, Hồ Ngọc Nghiên lúc này thể hiện bộ dạng cao ngạo như một con Khổng Tước…

Nghe nàng nói vậy, Lạc Nam xuất hiện một tia thiện cảm với nữ nhân hồ tộc này, nhìn nàng bằng ánh mắt thưởng thức…

Không cho đám yêu thú thời gian suy nghĩ đối sách…

“Cùng chơi đùa nào!” Một lần nữa Lạc Nam chủ động xuất kích…

Rống…

Tiểu Sư hiểu ý chủ nhân, gầm lên một tiếng, tứ chi bộc phát nhàn nhạt tia chóp, chỉ thoáng chút đã biến mất…

Khi xuất hiện, đã mang theo vô tận lôi đình nện xuống đầu Lang Keo…

“Nằm mơ muốn tập kích ta!”

Lang Keo rú lên một tiếng, đôi tay lực lưỡng hóa thành Sói Trảo, phủ lấy Thổ Linh Lực nồng đậm, cứng đối cứng cùng Tử Sắc Lôi Đình của Tiểu Sư…

ẦM…

Âm thanh kịch liệt vang vọng, Tiểu Sư bị đẩy lùi hơn mười bước để đứng vững thân hình…Một lần nữa ngoan cường hướng Lang Keo vồ đến, Lôi Đình lấp lóe càng thêm mãnh liệt…

“Lôi hệ quả nhiên không tầm thường!” Cảm nhận đôi tay mình đang tê liệt đau đớn, Lang Keo gương mặt xuất hiện một tia nghiêm túc…

Phải biết hắn là thiên tài trong cùng thế hệ, Thổ Hệ Linh Lực chính là cấp Chân Thổ, bằng với đẳng cấp Thổ linh lực của Lạc Nam lúc này, vậy mà vẫn bị Lôi đình của đối thủ khiến cho tê dại đôi tay…

Xem ra cần phải dùng toàn lực…

HÚ UUUUUU

Lang Keo ngửa đầu lên mặt trăng tru lên, âm thanh thê lương mà lãnh khốc, như sói hoang cô độc phát hiện ra con mồi, làm lòng người bất an…

Theo sau đó, y phục toàn thân rách nát, thân thể nhanh chóng biển đổi…

Cao chừng chục trượng…

Lông mao dài ra bao trùm toàn thân, tứ chi lực lưỡng phủ đầy gân xanh như bốn thanh cổ thụ, miệng rộng chảy đầy nước dảy, đôi mắt sắt lẹm đỏ ngầu, răng năng kiên cố bén nhọn như mũi khoang…

Hiện ra bản thể…



Địa Lang nhất tộc, chủng tộc hung tàn lại nổi danh về công thủ toàn diện, tốc độ linh động, là thợ săn mồi khát máu…

RỐNG…

Lang Keo hướng Tiểu Sư gầm lên một tiếng thị uy, một luồng bão cát thoáng qua, thân thể nó đã như một ngọn núi lao đến…

Nhìn đối thủ vừa sức mình, Tiểu Sư trong mắt hiện lên một tia chiến ý, Lôi Đình bộc phát càng thêm dữ dội, dùng tốc độ tối đa nhào đến đối thủ…

“Địa Sát Trảo!” Lang Keo rú lên một tiếng, móng vuốt từ hai chi trước muốn xé nát thân thể Tiểu Sư…

“Chết đi!” Một âm thanh nữ nhân tràn đầy cuồng dã vang lên, Tiểu Sư đồng thời nâng lên hai chi trước, bên trên có vô tận Lôi Đình bao trùm…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Liên tục là những pha va chạm mảnh liệt chấn động cả một vùng trời…

Cả hai sử dụng toàn bộ bản năng hung tàn của Yêu Thú ăn thịt, đau đớn như không tồn tại, chỉ có điên cuồng sát thương đối thủ…

Ăn miếng trả miếng…

Trong thời gian ngắn khó phân thắng bại…



Ở một chiến tuyến khác, thân ảnh Lạc Nam cùng lúc xuất hiện như một bóng ma phía sau lưng Bức Kiệt…

Vô tận Huyền Thủy điều động phủ lấy đôi chân, Địa Chiến Ngoa kết hợp thêm Thể Tu lực lượng…

Đại Hồng Cước triển khai, như biển cả thét gào, nặng nề đạp tới…

Bức Kiệt toàn thân sởn cả tóc gáy, vốn tinh thông ám sát như hắn có tốc độ kinh khủng vô cùng, lần này lại bị một người xuất hiện phía sau lưng mới hay biết được…

Tình huống này quá mức nguy hiểm…

Bất quá hắn là thiên tài trên Thiên Yêu Bảng, không phải kẻ tầm thường gì, đôi cánh da phía sau đập mạnh…

Muốn dùng đôi cánh ngăn cản Công Kích của Lạc Nam…

“Hự!”

Bức Kiệt như một tấm giẻ rách bị đá văng, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi…

Hiển nhiên hắn đã quá xem thường đối thủ, công kích của Lạc Nam uy lực vượt xa tưởng tượng của hắn…

“Khốn kiếp! Ngươi sẽ hối hận vì hành động này!” Bức Kiệt oán độc nhìn chằm chằm Lạc Nam…

Nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Lạc Nam đã sớm bị chết trăm ngàn lần…

Một cọng Linh Dược có khả năng trị thương được Bức Kiệt nuốt vào, thương thế do một cước kia dần ổn định…

Hắn nhẹ nhàng vũ động hai cánh, chỉ thoáng chốc đã hòa mình trong bóng tối…

“Muốn chạy?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Thấu Thí Vạn Lý cấp tốc triển khai…

Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lập lòe ánh sáng, toàn bộ phạm vi xung quanh không thoát khỏi tầm mắt…

Vừa muốn truy kích theo Bức Kiệt, hai thân ảnh bất chợt xuất hiện đã trước sau kẹp lấy hắn, mang theo công kích có lực lượng nặng nề đập xuống…

“Còn chúng ta đây!” Hầu Tú gầm lên, Đinh Ba không chút nương tay đập xuống trước mặt Lạc Nam…

“Nhân loại ngu xuẩn! Chết!” Nhím Địa phía sau, hai nấm đấm phủ đầy gai nhọn, công mạnh mà tới…

Mắt thấy đối phương sắp trúng chiêu, hai tên yêu thú sắc mặt dữ tợn cười gằn khoái chí…

“Ngu xuẩn!” Lạc Nam nhếch miệng khinh thường…

Tốc…

Âm thanh quái lạ vang lên, thân ảnh kia đã xuất hiện tại một nơi khác…

“Không xong!” Nhìn mục tiêu biến mất, công kích của cả hai phát ra không kịp thu lại, Hầu Tú cùng Nhiếm Địa hét lên một tiếng…

Đã muộn…

ẦM…

Đinh Ba hừng hực hỏa diễm nện vào Nấm Đấm đầy phủ Gai Nhọn…

Phụt…

Hai tên điên cuồng bay ngược, cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi…

Lạc Nam không có thời gian xem cuộc vui, Hỏa Diễm hừng hực bao phủ nắm đấm, hắn mãnh liệt xoay người đấm vào hư không trống rỗng…

Linh Quyền…

Keng…

Âm thanh va chạm vang lên, nấm đấm của Lạc Nam rỉ máu đôi chút…

Chỉ là kẻ tập kích càng thêm kinh hãi nhìn con dao sắc nhọn trong tay mình đang tan chảy trước uy lực của Dị Hỏa, đôi tay khô gầy của hắn xuất hiện vết bỏng cháy…

“Làm sao ngươi phát hiện ra ta?!” Bức Kiệt hãi hùng kiếp vía hét ầm lên…

Rõ ràng là hắn đã nhân cơ hội ẩn núp ám sát Lạc Nam, không nghĩ tới tên này đột nhiên xoay người tung ra một đấm…

Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn cũng là một kiện Thiên Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo, nếu chưa đạt đến Lục Giai Yêu Thú hoặc Luyện Hư Kỳ để có khả năng ẩn mình trong hư không, đừng mơ trốn thoát Thấu Thị Vạn Lý của nó…

Bức Kiệt bị phát hiện không oan uổng chút nào…

“Nhất định là con mắt đó!” Bên ngoài xem cuộc chiến Hồ Ngọc Nghiên ánh mắt hấp háy nhìn Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn đang lập lòe ánh sáng của Lạc Nam, đưa ra khẳng định đầy chắc chắn…

“Kẻ này rốt cuộc có thân phận gì? Đồ tốt trên thân nhiều như vậy?” Hồ Ngọc Nghiên có thể nhìn ra đương nhiên Hầu Tam và một Lục giai yêu thú khác cũng nhìn ra con mắt quỷ dị của Lạc Nam chính là điểm mấu chốt…

Câu hỏi vừa rồi là do Hầu Tam đặt ra…

“Mặc kệ hắn có thân phận gì, cả gan đến U Nguyên ra oai thì phải chết!” Tên còn lại cười gằn không sao cả nói…

Với thực lực Lục giai Yêu Thú, trong mắt bọn hắn Lạc Nam mặc dù có thiên tài đến đâu vẫn chỉ là con kiến nhỏ mà thôi…





Nhìn Bức Kiệt nhanh chóng chạy trốn ra xa, Lạc Nam lại thay đổi mục tiêu…

“Mộc Hình Quyền!”

Hai nấm đấm như cổ thụ hướng về Hầu Tú và Nhím Địa thô bạo đập mạnh…

“Thạch Quyền!”

“Đinh Ba Phần Sơn!”

Hai tên kia không cam lòng yếu thế, dữ tợn gầm lên, quyết định chơi cứng đối cứng…

“Haha sảng khoái! Thủy Hồng Cước!”

Lạc Nam chiến ý dâng trào, ngẩng đầu cười to một tiếng, tay quyền chân cước, lao vào sáp lá cà với hai tên Yêu Thú…

Mặc dù tu vi hắn kém hơn hai đối thủ, nhưng quyền sử dụng Dị Mộc không ngừng thôn phệ sức mạnh trong công kích của kẻ địch, chân sử dụng Huyền Thủy và Địa Chiến Ngoa, lại có thân thể mạnh mẽ của Thể Tu…

Trên thân khoác lấy Bạch Ma Chiến Bào góp phần bảo vệ cơ thể…

Trong lúc nhất thời, đánh cho hai tên thiên tài thiên về sức mạnh trên Thiên Yêu Bảng liên tục thối lôi…

Bốp Bốp Bốp…

Một chọi hai lại nghiền ép đối thủ, Lạc Nam anh dũng vô song, y phục hoàn hảo tung bay trong gió…

Trái lại hai tên Hầu Tú và Nhím Địa đã bắt đầu chật vật…

Cả hai càng đánh càng kinh hãi phát hiện, công kích của mình phát ra bị nấm đấm như cổ thụ của đối thủ thôn phệ phần lớn lực công kích…

“Mạnh! Qúa mạnh, ngươi rốt cuộc là ai đây?” Hồ Ngọc Nghiên bị cảnh tượng hào hùng khiến cho nhiệt huyết sôi trào, trái tim nhỏ nhắn đập thình thịch…

Dù là Thiên Tài đứng đầu Thiên Yêu Bảng hiện tại, khi còn là Tứ giai yêu thú cũng không thể có chiến tích kinh khủng được như vậy…

Yêu thú luôn tôn sùng kẻ mạnh, nhất là giống Cái…

Hồ Ngọc Nghiên cũng không ngoại lệ…

Trong mắt con cái, con đực càng mạnh càng có sức hấp dẫn…

Dù đã sinh ra linh trí nhờ tu luyện, thậm chí hóa thành hình dáng nhân loại, nhưng bản năng của mỗi giống loài không thể thay đổi…

Bạch Tố Mai là một ví dụ điển hình nhất, mặc dù có bề ngoài thánh khiết như thiên thần, nhưng ở trên giường luôn là một dâm nữ muốn hút khô tinh lực Lạc Nam...Bởi vì nàng là Xà Yêu, có dục vọng cực mạnh…

Mà Hồ Ngọc Nghiên lại là Hồ Yêu, dục tính so với Xà yêu không kém chút nào, thậm chí có phần nhỉnh hơn…

Nàng luôn kiêu ngạo bởi vì trong đồng lứa tuổi, chưa ai có thể vào mắt nàng, dù là Thiên tài đứng đầu Thiên Yêu Bảng ở thời điểm hiện tại, nếu dốc hết toàn lực ra chiến, Hồ Ngọc Nghiên dám chắc mình có thể đồng quy vu tận cùng đối phương…

Nhưng Lạc Nam thì khác, nếu người này đạt đến Hóa Thần kỳ tu vi, sẽ dễ dàng nghiền ép nàng, đánh bại nàng…

Điều này khiến bản năng tôn sùng phái mạnh trong tim Hồ Ngọc Nghiên cháy lên hừng hực…



Lạc Nam đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nữ yêu này, hắn vẫn đang điên cuồng quyền đấm cước đá hai tên Yêu Thú, bực dọc trong lòng vì Cơ Nhã bị thương được giải tỏa phần nào, tinh thần sảng khoái như chưa từng có…

“Không thể tiếp tục như vậy!”

Nhím Địa bị đánh đến tối tăm mặt mày, rốt cuộc rống to một tiếng, một con nhím khổng lồ hiện ra giữa không trung, toàn thân phủ đầy các thanh gai nhọn như sắt thép, dữ tợn vô cùng…

Hắn hóa thành bản thể…

Lạc Nam một chân không dừng kịp đá vào thân Nhím Địa, đôi chân xuất hiện một tia đau đớn, Địa Chiến Ngoa vậy mà xuất hiện vết rách nhỏ…

“Lực phòng ngự thật kinh khủng!” Lạc Nam cảm thán một tiếng…

Hầu Tú cũng không nhịn được bị ức hiếp, quyết định thi triển Vũ Kỹ Thiên Cấp Trung Phẩm của Hỏa Hầu nhất tộc, hắn gầm to một tiếng:

“Pháp Thiên Tướng Địa!”

Đúng với cái tên, chỉ thấy thân thể vốn nhỏ gầy linh động của Hầu Tú đột ngột cao lớn lên vài chục trượng, như một tôn thần hầu thống ngự nhân gian, ngay cả Đinh Ba trên tay hắn cũng biến lớn theo kích thước cơ thể…

“Đi chết!” Hầu Tú cầm Đinh Ba nện xuống đầu Lạc Nam…

Như một kẻ khổng lồ muốn nghiền chết con kiến nhỏ…

RỐNG…

Thổ Hùng cấp tốc xuất hiện, chỉ là thân thể như một ngọn núi của nó vậy mà chỉ đứng ngang hông Hầu Tú…

Đinh Ba nện xuống, Thổ Hùng đưa bả vai lực lưỡng đón đỡ…

ẦM…

Pháp Thiên Tướng Địa không hổ là Thiên Cấp Vũ Kỹ, trước một kích toàn lực của Hầu Tú, Thổ Hùng toàn thân nát vụn, tiêu tán trong thiên địa…

Đinh Ba khổng lồ thế công không giảm, tiếp tục nện xuống đầu Lạc Nam…

ÒM…

Mộc Quy hiện lên như tường thành vững trải, che chở thân thể hắn…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Hầu Tú thân thể khổng lồ cầm Đinh Ba liên tục nện xuống, Mộc Quy phòng ngự kiên cố vô cùng, mặc dù không vỡ tan, nhưng lại liên tục bị ấn sâu xuống…

“Cút cho ta!” Hầu Tú gầm lên, dùng toàn lực nện xuống…

ẦM

Với một kích cuối cùng này, Mộc Quy bị nện rơi xuống mặt đất, hình thành một cái hố to…

Nhìn lấy tình cảnh này, Lạc Nam gương mặt sau Ngạo Tiếu Mặt Nạ xuất hiện vẻ kinh ngạc, ngưng trọng nói:

“Là ta xem nhẹ thiên tài U Nguyên Đại lục rồi! Nhiệm vụ cấp Sử Thi quả nhiên không dễ nuốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau